Phượng Nguyệt Vô Biên
Chương 58: Gặp Gỡ Ba Thiếu Niên Họ Vương Mạc Và Âm
Lư Oanh không được tự nhiên, hơi nóng từ lòng bàn tay của Âm Triệt trên vai nàng vẫn chưa tan đi, lúc này lại bị hắn dồn vào một góc, khí chất nhẹ nhàng, thảnh thơi của thiếu niên lúc nào cũng quấn quanh người nàng, lại thêm hai người kia trêu ghẹo khiến nàng trợn mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận.Thấy người thiếu niên trắng trẻo thực sự muốn nổi giận, mấy thiếu niên kia vội hắng giọng chuyển đề tài: “A Vân định đi đâu? Để chúng ta đưa đi”.Lư Oanh mấp máy môi khẽ nói: “Ta muốn đến thành Tây một chút”.“Vậy thì đi thành Tây”, một thiếu niên thò đầu ra báo cho phu xe, lúc này thiếu niên họ Vương vẫn còn đang ôm chân, nước mắt lưng tròng: “Chắc chắn thế nào cũng sưng lên”, hắn oán giận nhìn Âm Triệt: “Đi theo ngươi thế nào cũng gặp chuyện mà”.“… ” Âm Triệt nhếch môi làm bộ như không nghe thấy.Thiếu niên họ Vương rất buồn bực, hắn trừng mắt liếc Âm Triệt rồi chuyển hướng Lư Oanh cười hì hì nói: “A Vân này, để ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Ta họ Vương tên Húc, còn tên này họ Mạc tên là Viễn.
Bên cạnh ngươi vị kia họ Âm tên một chữ Triệt.”Lư Oanh khẽ cười, nhìn ba người gọi: “Vương huynh, Mạc huynh, Âm huynh.”Vương Húc cùng Mạc Viễn nghe nàng chào thì sảng khoái đáp lại, đến Âm Triệt, hắn yên lặng nhìn nàng hồi lâu mới nói: “Gọi ta Âm lang cũng được.”Lư Oanh làm như không nghe thấy gì, nhưng từ sâu trong nội tâm, nàng thầm nghĩ: Âm Triệt đúng là nhìn không thấu.
Lúc hắn trèo lên tường rào thổi tiêu đúng là bộ dạng ôn nhu đa tình có chút ngượng ngùng, còn bây giờ trước mặt người ngoài lại hoàn toàn khác, không giống gì trước đó.Lúc này, Mạc thiếu niên hỏi: “A Vân lần này đi thành Tây để làm gì?”Cả ba thiếu niên cùng nhìn Lư Oanh.Lư Oanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ là đi dạo một chút thôi.”Thiếu niên họ Vương kia không có chút biểu hiện đau đớn nào, tinh thần sáng láng ngồi xuống cạnh nàng, cười híp mắt: “A Vân cũng rất thú vị nha, lần trước ăn mặc như một quý lang quân, bây giờ lại giản dị đúng dáng vẻ của một người đọc sách.
Trang phục nào mặc lên người cũng rất có phong cách”Hắn vừa dứt lời, Âm Triệt thằng người khẽ di chuyển, đem Lư Oanh che chắn lại phía sau.Hai thiếu niên kia không phát hiện ra hành động mờ ám của Âm Triệt, Lư Oanh đương nhiên nhìn ra, nàng trừng mắt nhìn hắn, có điều mặt không khỏi nóng rực lên.Hai thiếu niên họ Mạc, họ Vương kia đúng là người thích nói chuyện, đoạn đường sau đó bọn họ nói chuyện ngày càng hăng, đến cuối cùng trở thành cãi nhau kịch liệt.Bọn họ cãi nhau một lúc, người thắng kẻ thua đều lùi vào một góc, không gian đặc biệt yên tĩnh.
Cảm giác ánh mắt Âm Triệt đang hướng về mình, Lư Oanh nghiêng đầu lảng tránh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng nhìn ta!”Âm Triệt mặt không thay đổi vẫn tiếp tục nhìn nàng, có điều ánh mắt chuyển sang nhìn vào đôi tai trắng như bạch ngọc của nàng hồi lâu, đến khi Lư Oanh ra lệnh: “Đừng nhìn ta!”, hắn mới nhàn nhạt trả lời: “Cơ hội khó có được.”Cơ hội khó có được? Hắn nói cơ hội khó có được! Lư Oanh nghiêm mặt, nghiêng mắt giận dỗi nói: “Bảo ngươi đừng nhìn!”Mặt nàng trắng như ngọc, ngũ quan vô cùng thanh tú, lúc này khóe mắt đang liếc xuống, Âm Triệt cảm giác như trái tim bị vật gì đó đập thật mạnh, nhất thời quên cả hô hấp…Thấy ánh mắt của hắn càng ngây dại, Lư Oanh mặt tối sầm, vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài xe ngựa.Lúc này, thiếu niên họ Vương ở bên kêu lên: “Ô, đến thành Tây rồi.”Lư Oanh thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức kêu lên: “Dừng xe”, nói xong nàng chắp tay cúi chào ba thiếu niên, cao giọng nói: “Ba vị, ta còn chút chuyện muốn làm, chào tạm biệt, lần sau gặp lại.” Dứt lời, nàng vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.Lư Oanh mới đi được chừng năm bước, bên trong xe ngựa vang lên tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên họ Vương: “Tên họ Âm kia, ngươi, ngươi lại để cái giỏ sách đá kia đè lên chân ta! A, đừng nói ngươi không phải cố ý!”Xuống xe, gió lạnh thổi qua mặt, Lư Oanh phát hiện mặt mình không còn nóng nữa.
Nghĩ đến Âm Triệt, nàng mím môi thầm nghĩ: Sau lần gặp gỡ hôm nay, sợ rằng hai người kia sẽ lại thỉnh thoảng tìm đến… Không được, đêm nay phải nhắc nhở Âm Triệt một chút để lúc đó hắn tìm lý do từ chối bọn họ.Ở khu thành Tây này, Trương quả phụ cũng là nhà có chút tiếng tăm.
Lư Oanh làm bộ như vừa tán gẫu, vừa nhìn đông nhìn tây hỏi han việc làm ăn buôn bán.
Hỏi đến người thứ năm nàng cuối cùng nghe được, đúng là hôm trước Trương quả phụ có nhắc tới, khen người này thực sự giỏi giang, còn nói muốn tìm bà mai tới cửa cầu hôn.Ngoài những điều này ra, Lư Oanh không thám thính thêm được điều gì khác.Lúc đầu Lư Oanh nghĩ, nếu như con trai Trương quả phụ bị người sai sử, có lẽ người giật dây kia sẽ có chút liên quan đến bốn lưu manh.
Nhưng bây giờ dò la không được, đi lòng vòng cả canh giờ cũng không nhìn thấy con trai Trương quả phụ đâu, Lư Oanh đành phải quay về.Về đến nhà, Lư Oanh hết đi vào phòng lại ra sân, lúc sau có tiếng gõ cửa.“Ai vậy?”“A Oanh ở nhà à? Là tẩu đây, Hoàng tẩu tử, tẩu tới thăm cô nương.”Hoàng tẩu tử? Hoàng tẩu tử của Nhị phòng Bình phủ mà cũng đến đây nói chuyện sao.Lư Oanh biết, Bình phủ là muốn cầu hòa lấy lòng, có điều mấy lần trước bị nàng nghiêm nghị cự tuyệt nên chủ nhân Bình phủ không có mặt mũi gặp lại, hiện tại chỉ có thể phái người hầu tới bày kế sách dụ dỗ.Thế nhưng cũng chính vì thế mà đôi khi Lư Oanh lại nghĩ không chừng con trai Trương quả phụ kia chính là bị Hoàng tẩu tử này kiếm chuyện gây phiền toái, rồi lại ra mặt giải vây cho nàng, bán cho nàng một cái nợ ân tình.Thậm chí có lúc nàng còn nghĩ, đệ đệ nàng bị vây đánh không chừng Bình phủ cũng có liên quan.
Không liên quan đến cừu hận mà là, nếu như có người của Bình phủ bên cạnh quý nhân ở Lạc Dương kia… chắc chắn bọn họ đã biết người cùng quý nhân đánh cờ đó không phải là Lư Vân mà là nàng, Lư Oanh.Bởi vì Lư Oanh được quý nhân kia coi trọng, có thể Bình phủ sẽ nghĩ đến việc nắm chặt nàng trong tay.
Phá hủy Lư Vân để nàng không còn người thân ruột thịt nào, chỉ còn gia tộc đó để dựa dẫm, mà nữ nhân tuổi càng lớn càng phải dựa vào thế lực của gia tộc nhà họ, một chiêu này vô cùng hữu hiệu.
Suy nghĩ tới đây, Lư Oanh lẳng lặng nhìn cửa gỗ đang bị gõ, khóe môi từ từ nở ra một nụ cười.Vẫn giữ nụ cười, Lư Oanh đi ra ngoài mở cửa.Hoàng tẩu tử đang đứng ở ngoài cửa, đằng sau có hai nữ tỳ đi theo.
Thấy Lư Oanh nở nụ cười thân thiết, Hoàng tẩu tử lộ ra vẻ cực cao hứng, cười híp mắt nói: “A Oanh, tẩu tử tới thăm người, sẽ không để tâm chứ?” Bà ta quơ quơ cái rổ trong tay, vui vẻ nói: “Muội tử của tẩu ở nông thôn mới đến chơi, mang theo chút măng đầu mùa, tẩu nghĩ A Oanh có thể thích nên mang tới.
Măng non này nấu với thịt là ngon nhất đó, tẩu đã mua hai cân thịt đây rồi, A Oanh thấy có được không?”.
Ta họ Vương tên Húc, còn tên này họ Mạc tên là Viễn.
Bên cạnh ngươi vị kia họ Âm tên một chữ Triệt.”Lư Oanh khẽ cười, nhìn ba người gọi: “Vương huynh, Mạc huynh, Âm huynh.”Vương Húc cùng Mạc Viễn nghe nàng chào thì sảng khoái đáp lại, đến Âm Triệt, hắn yên lặng nhìn nàng hồi lâu mới nói: “Gọi ta Âm lang cũng được.”Lư Oanh làm như không nghe thấy gì, nhưng từ sâu trong nội tâm, nàng thầm nghĩ: Âm Triệt đúng là nhìn không thấu.
Lúc hắn trèo lên tường rào thổi tiêu đúng là bộ dạng ôn nhu đa tình có chút ngượng ngùng, còn bây giờ trước mặt người ngoài lại hoàn toàn khác, không giống gì trước đó.Lúc này, Mạc thiếu niên hỏi: “A Vân lần này đi thành Tây để làm gì?”Cả ba thiếu niên cùng nhìn Lư Oanh.Lư Oanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ là đi dạo một chút thôi.”Thiếu niên họ Vương kia không có chút biểu hiện đau đớn nào, tinh thần sáng láng ngồi xuống cạnh nàng, cười híp mắt: “A Vân cũng rất thú vị nha, lần trước ăn mặc như một quý lang quân, bây giờ lại giản dị đúng dáng vẻ của một người đọc sách.
Trang phục nào mặc lên người cũng rất có phong cách”Hắn vừa dứt lời, Âm Triệt thằng người khẽ di chuyển, đem Lư Oanh che chắn lại phía sau.Hai thiếu niên kia không phát hiện ra hành động mờ ám của Âm Triệt, Lư Oanh đương nhiên nhìn ra, nàng trừng mắt nhìn hắn, có điều mặt không khỏi nóng rực lên.Hai thiếu niên họ Mạc, họ Vương kia đúng là người thích nói chuyện, đoạn đường sau đó bọn họ nói chuyện ngày càng hăng, đến cuối cùng trở thành cãi nhau kịch liệt.Bọn họ cãi nhau một lúc, người thắng kẻ thua đều lùi vào một góc, không gian đặc biệt yên tĩnh.
Cảm giác ánh mắt Âm Triệt đang hướng về mình, Lư Oanh nghiêng đầu lảng tránh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng nhìn ta!”Âm Triệt mặt không thay đổi vẫn tiếp tục nhìn nàng, có điều ánh mắt chuyển sang nhìn vào đôi tai trắng như bạch ngọc của nàng hồi lâu, đến khi Lư Oanh ra lệnh: “Đừng nhìn ta!”, hắn mới nhàn nhạt trả lời: “Cơ hội khó có được.”Cơ hội khó có được? Hắn nói cơ hội khó có được! Lư Oanh nghiêm mặt, nghiêng mắt giận dỗi nói: “Bảo ngươi đừng nhìn!”Mặt nàng trắng như ngọc, ngũ quan vô cùng thanh tú, lúc này khóe mắt đang liếc xuống, Âm Triệt cảm giác như trái tim bị vật gì đó đập thật mạnh, nhất thời quên cả hô hấp…Thấy ánh mắt của hắn càng ngây dại, Lư Oanh mặt tối sầm, vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài xe ngựa.Lúc này, thiếu niên họ Vương ở bên kêu lên: “Ô, đến thành Tây rồi.”Lư Oanh thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức kêu lên: “Dừng xe”, nói xong nàng chắp tay cúi chào ba thiếu niên, cao giọng nói: “Ba vị, ta còn chút chuyện muốn làm, chào tạm biệt, lần sau gặp lại.” Dứt lời, nàng vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.Lư Oanh mới đi được chừng năm bước, bên trong xe ngựa vang lên tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên họ Vương: “Tên họ Âm kia, ngươi, ngươi lại để cái giỏ sách đá kia đè lên chân ta! A, đừng nói ngươi không phải cố ý!”Xuống xe, gió lạnh thổi qua mặt, Lư Oanh phát hiện mặt mình không còn nóng nữa.
Nghĩ đến Âm Triệt, nàng mím môi thầm nghĩ: Sau lần gặp gỡ hôm nay, sợ rằng hai người kia sẽ lại thỉnh thoảng tìm đến… Không được, đêm nay phải nhắc nhở Âm Triệt một chút để lúc đó hắn tìm lý do từ chối bọn họ.Ở khu thành Tây này, Trương quả phụ cũng là nhà có chút tiếng tăm.
Lư Oanh làm bộ như vừa tán gẫu, vừa nhìn đông nhìn tây hỏi han việc làm ăn buôn bán.
Hỏi đến người thứ năm nàng cuối cùng nghe được, đúng là hôm trước Trương quả phụ có nhắc tới, khen người này thực sự giỏi giang, còn nói muốn tìm bà mai tới cửa cầu hôn.Ngoài những điều này ra, Lư Oanh không thám thính thêm được điều gì khác.Lúc đầu Lư Oanh nghĩ, nếu như con trai Trương quả phụ bị người sai sử, có lẽ người giật dây kia sẽ có chút liên quan đến bốn lưu manh.
Nhưng bây giờ dò la không được, đi lòng vòng cả canh giờ cũng không nhìn thấy con trai Trương quả phụ đâu, Lư Oanh đành phải quay về.Về đến nhà, Lư Oanh hết đi vào phòng lại ra sân, lúc sau có tiếng gõ cửa.“Ai vậy?”“A Oanh ở nhà à? Là tẩu đây, Hoàng tẩu tử, tẩu tới thăm cô nương.”Hoàng tẩu tử? Hoàng tẩu tử của Nhị phòng Bình phủ mà cũng đến đây nói chuyện sao.Lư Oanh biết, Bình phủ là muốn cầu hòa lấy lòng, có điều mấy lần trước bị nàng nghiêm nghị cự tuyệt nên chủ nhân Bình phủ không có mặt mũi gặp lại, hiện tại chỉ có thể phái người hầu tới bày kế sách dụ dỗ.Thế nhưng cũng chính vì thế mà đôi khi Lư Oanh lại nghĩ không chừng con trai Trương quả phụ kia chính là bị Hoàng tẩu tử này kiếm chuyện gây phiền toái, rồi lại ra mặt giải vây cho nàng, bán cho nàng một cái nợ ân tình.Thậm chí có lúc nàng còn nghĩ, đệ đệ nàng bị vây đánh không chừng Bình phủ cũng có liên quan.
Không liên quan đến cừu hận mà là, nếu như có người của Bình phủ bên cạnh quý nhân ở Lạc Dương kia… chắc chắn bọn họ đã biết người cùng quý nhân đánh cờ đó không phải là Lư Vân mà là nàng, Lư Oanh.Bởi vì Lư Oanh được quý nhân kia coi trọng, có thể Bình phủ sẽ nghĩ đến việc nắm chặt nàng trong tay.
Phá hủy Lư Vân để nàng không còn người thân ruột thịt nào, chỉ còn gia tộc đó để dựa dẫm, mà nữ nhân tuổi càng lớn càng phải dựa vào thế lực của gia tộc nhà họ, một chiêu này vô cùng hữu hiệu.
Suy nghĩ tới đây, Lư Oanh lẳng lặng nhìn cửa gỗ đang bị gõ, khóe môi từ từ nở ra một nụ cười.Vẫn giữ nụ cười, Lư Oanh đi ra ngoài mở cửa.Hoàng tẩu tử đang đứng ở ngoài cửa, đằng sau có hai nữ tỳ đi theo.
Thấy Lư Oanh nở nụ cười thân thiết, Hoàng tẩu tử lộ ra vẻ cực cao hứng, cười híp mắt nói: “A Oanh, tẩu tử tới thăm người, sẽ không để tâm chứ?” Bà ta quơ quơ cái rổ trong tay, vui vẻ nói: “Muội tử của tẩu ở nông thôn mới đến chơi, mang theo chút măng đầu mùa, tẩu nghĩ A Oanh có thể thích nên mang tới.
Măng non này nấu với thịt là ngon nhất đó, tẩu đã mua hai cân thịt đây rồi, A Oanh thấy có được không?”.
Bình luận truyện