Quân Lâm Thiên Hạ
Mới vừa theo con li giao xông vào sông ngầm thì Nhạc Vũ đã nghe thấy bên trong biệt phủ truyền đến một tiếng gào thảm thiết, loáng thoáng chính là tiếng của Trữ Vân Thanh đang không ngừng gào lớn "Ngọc nhi Ngọc nhi".
Nhạc Vũ cười khẽ, nghĩ thầm những người này xuống cũng thật nhanh. Bất quá tới giờ phút này, nói gì cũng là chậm, chỉ sợ vi Hi Hoàng Phù Sư mới tới có bản lãnh Linh Hư cảnh đuổi theo thì cũng không thể làm gì.
Huống chi, yêu thú cấp tám phía trước hắn đang sốt ruột thoát khỏi khốn cảnh mấy trăm năm dưới lòng đất, cơ hồ là liều mạng thúc dục Thủy linh lực. Bắt đầu còn có chút trúc trắc, song đi được một đoạn thì tốc độ đã vượt qua hơn năm lần Long lân mã. Cho dù là tu sĩ Linh Hư cảnh đã có khả năng xuất nhập thanh minh thì chắc chắn cũng chỉ biết đứng nhìn.
Tới lúc này, Nhạc Vũ mới có tâm tư đi kiểm điểm thu hoạch. Không nghi ngờ chút nào, lần thu hoạch này của hắn vô cùng khổng. Toàn bộ những thứ trân quý của biệt phủ, ngoại trừ những thứ bị hắn thiêu hủy thì đến bảy tầng rơi vào trong túi hắn. Cho dù là trong đó rất nhiều đồ tạm thời không cách nào sử dụng thì cũng đủ cho hắn cười đến không khép miệng lại được rồi.
Đặc biệt là số linh dược, mấy ngày trước thì đối với bọn họ không nhiều lắm chỗ dùng, nhưng hôm nay có Chiến Tuyết thì hoàn toàn khác. Huyền Sát Luyện Thi cố nhiên bất phàm, nhưng trong quá trình cần tiêu hao linh dược, số lượng cũng lớn kinh người. Song những tàng trân trong biệt phủ đủ cho hắn vào thời tiền kỳ.
Còn tài liệu cùng những pháp bảo tà đạo, tuy là đại đa số không cách nào mang đi, chỉ có thể dùng cấm chế của pháp trận hộ phủ phá hủy . Nhưng những thứ tinh hoa nhất đều được chuyển vào trong trữ vật của hắn. Ít nhất ngày sau nếu đến lúc hắn cần chế luyện pháp bảo huyền binh gì thì số tài liệu này đã căn bản đủ dùng.
Điều duy nhất khiến Nhạc Vũ đáng tiếc là Long Huyết Thuẫn và Huyền Thanh Tố Liên Kỳ đều bị Mục Hi Ngọc mạnh mẽ phá hủy, nếu không phải như thế, thu hoạch lần này càng khiến cho người ta vui mừng.
Còn có những đan dược kia, Nhạc Vũ mặc dù còn không có thời gian phân biệt giá trị cụ thể, nhưng nếu có thể làm sáu vị tu sĩ Linh Hư cảnh liều chết tranh đoạt vậy thì chắn chắn cực kỳ bất phàm.
Bất quá thu hoạch lớn nhất của hắn lần này chính là Chiến Tuyết cùng Thông U Định Minh châu, sau nữa chính là khối hồn ngọc và bốn viên ngũ phẩm linh thạch thuộc tính đơn.
Ngoài ra Nhạc Vũ còn tìm thấy trong trữ vật của Quách thành một quyển " Cáo thị cơ quan thuật tường giải", còn có vô số sách về cơ quan thuật.
Có hồn ngọc cùng ngũ phẩm linh thạch, hắn đã có thể tiến hành đem Côn Bằng thăng lên cấp sáu. Lấy một pháp trận biệt phủ làm hạch tâm khởi động động lực, thêm vào trong nhẫn trữ vật có một xương cột sống của linh thú cấp chín, ba đường xương sống cấp tám, còn thêm vô số kim khí và cốt chất có thể dùng cho tứ chi của khôi lỗi, đủ để cho hắn phóng tay tiêu xài.
Sau này Côn Bằng có thể ít nhất trong Bắc Mã Nguyên này tung hoành không hề cố kỵ.
Dĩ nhiên cũng không phải là không có thứ làm cho người ta tiếc nuối, Nhạc Vũ thông qua thần thức quan sát con li giao kia.
Vừa nhìn tình hình của con thần thú cấp tám này, hắn biết trước khi có đầy đủ thực lực thì nhất định sẽ không cho sử dụng. Nhưng tiếc hơn là nếu đầy đủ thực lực thì có thể giết chết nó, dùng một số tài liệu xương cốt trên thân nó so ra còn tốt hơn cả linh thú cấp chín.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không khỏi thở dài một tiếng, nhìn về Chiến Tuyết đang đứng bên cạnh. Mấy canh giờ trước, hắn đã thấy dùng Thông U Định Minh châu thật ra hao phí không ít pháp lực. Thông U châu mỗi thời mỗi khắc đều hút của hắn một chút chân khí. Sau đó tác dụng của Định minh châu tựa hồ là hút lấy đem cho một không gian khác sử dụng. Cũng may là tốc độ khôi phục chân khí của Ngũ Hành Phù Trận hình cầu kia cực nhanh, nếu không phải như thế thì e là bây giờ tất cả chân khí trong cơ thể hắn đã không đủ sử dụng.
Chỉ kỳ lạ là Mặc Quan Lan trong ngọc giản chỉ nói về chỗ tốt của hai viên châu này mà không hề nói về phương diện gánh nặng chân khí của chúng.
Nhạc Vũ lúc này cũng không biết, biệt phủ Tĩnh Hải Tông vốn của Mặc Quan Lan, vì truyền thừa tông môn mà lưu lại. Ngoại trừ bình thường chiếu cố đệ tử cường giả Kim Đan gặp nạn chạy đến đây thì cũng không có môn hạ nào của tông môn.
Người được chọn từ một đại tông môn có ngàn vạn đệ tử, như vậy thực lực ít nhất cũng là Linh Hư cảnh trở lên.
Với tu vi này trong con mắt tu sĩ Đại thừa kỳ thì pháp lực tiêu hao quả thật còn chưa đầy trong bảo châu, chắc không có vấn đề gì. Vì vậy mà Mặc Quan Lan trong ngọc giản cố ý không nhắc tới chuyện này.
Bất quá chỗ sơ suất này thiếu chút nữa khiến Nhạc Vũ dừng lại ở cảnh giới Ngưng Dịch Kỳ, không thể có bất kỳ pháp lực nào có thể sử dụng.
Vào lúc chiến đấu, nếu Chiến Tuyết muốn sử dụng những năng lực mà Định minh châu giao cho nàng thì vẫn phải tiêu hao một lượng lớn pháp lực của Nhạc Vũ. Trong thí nghiệm, hắn nhiều nhất chỉ duy trì được trạng thái mạnh nhất của Chiến Tuyết trong hai phút. Trong hai phút này, chiến lực của Chiến Tuyết mạnh mẽ vô cùng, tăng lên đến gấp đôi. Nhưng sau hai phút, Chiến Tuyết sẽ trở lại trạng thái như cũ, ước chừng tương đương với chín phần của Mục Hi Ngọc khi còn sống, chỉ khác quên mất tuyệt đại đa số bí pháp cùng kiếm thuật
Nghĩ đến bản thân mình hiện giờ ngoài việc đã gánh một Ngũ Hành phù trận hình cầu còn thêm một gánh nặng Huyền Sát Tiên Thi, Nhạc Vũ cũng đành cười khổ, trên thế giới này vốn không có chuyện gì thập toàn thập mỹ!
Mặc dù chẳng qua chỉ hai phút nhưng khi đó Chiến Tuyết muốn giết cường giả Linh Hư hay Tâm Động Kỳ như Sa Thiên Quân hay Quách Thành đều là chuyện dễ dàng. Có cường trợ như vậy còn đòi hỏi gì? Huống chi sau hai phút này, Chiến Tuyết vẫn tương đương với một tu sĩ Linh Hư hay Tâm Động kỳ !
Khẽ mỉm cười, Nhạc Vũ thầm nghĩ kia cái gọi là được voi đòi tiên, sợ rằng chỉ chính là mình bây giờ. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó lại bắt đầu kiểm tra vật khác.
Ngoại trừ những thứ trân quý ở biệt phủ, trong nhẫn trữ vật của sáu người kia cũng không ít thứ tốt, ngoài những di vật thì huyền binh pháp bảo có thể sử dụng có nhiều hơn bốn thứ.
Đáng tiếc chính là những thứ này ngoại trừ phù triện còn thì không thể đem ra ngoài sáng, cuối cùng sợ rằng cũng trốn không thoát vận mệnh phân giải hoặc là nấu lại . Ngoài ra trừ đi Mục Hi Ngọc, trong trữ vật của mấy người chỉ có một từ khối đồng lệnh của Quảng Lăng Tông, đều là vật vô dụng.
Đáng tiếc nhất chính là thanh Thiên Ti Tuyết Kiếm của Mục Hi Ngọc, có thể trong thời gian chưa đầy mười lăm phút đã chém chết Sa Thiên Quân, thanh kiếm này cực kỳ bất phàm!
Nhạc Vũ sau khi tiến hành phân tích thanh kiếm này thì cảm giác trong đó cũng chỉ có ba loại đạo pháp bao gồm sắc bén, nhu thể và kiên cố hóa. Cho dù là chất liệu hay phẩm cấp đạo pháp cũng đều ở lục phẩm.
Kết quả này thật sự ngoài dự liệu của hắn. Vốn hắn nghĩ huyền binh có uy lực như thế thì ít nhất cũng phải ở tứ phẩm, nào ngờ kết quả thực tế lại thấp hơn hai bậc!
Nhớ tới uy thế càn quét của hàng ngàn hàng vạn sợi tơ bạc kia, trong lòng Nhạc Vũ có chút hiểu được. Xem ra khi dùng huyền binh pháp bảo cũng không hẳn là gia cường càng nhiều đạo pháp thì càng tốt mà việc phối hợp sử dụng ra sao mới là mấu chốt.
Nhạc Vũ đối với thanh kiếm này yêu thích không buông tay, tuy nhiên không cách nào sử dụng nhưng cũng không nỡ đem phân giải, chỉ đành trân trọng đặt nó vào chỗ trong cùng của nhẫn trữ vật.
- Có những đồ này vậy thì chúng ta còn đi Phù Sơn Tông làm gì?
Lúc này bên cạnh truyền đến một tràng cười cắt đứt suy nghĩ của Nhạc Vũ. Hắn nhìn lại thì thấy Nhiễm Lực đang ngồi bên cạnh một đống sách cười ha hả, cầm trong tay một quyển điển tịch về Tiên thiên đại hóa trần chân lực.
Nhạc Băng Thiến bên cạnh đang cong môi chê cười:
- Không có người dạy thì ngươi có thể hiểu thứ trong đó sao? Hơn nữa thêm không gia nhập Phù Sơn Tông thì cũng không phải là chuyện của mấy người chúng ta.
Nhiễm Lực gãi đầu, hì hì cười đem cuốn sách để vào nhẫn trữ vật rồi thử lấy ra, tựa hồ như một đưa trẻ vui đùa trò chơi mới.
Nhạc Băng Thiến bên cạnh tuy vẻ mặt cũng hơi căng thẳng nhưng cũng sáng mắt nhìn đống bảo vật trong phòng điều khiển chọn lấy một thứ ưng ý.
Nhạc Vũ đầu tiên cảm thấy khá tức cười, sau đó trong lòng có chút nặng nề. Gia nhập Phù Sơn Tông thật sự không phải là chuyện một mình hắn mà liên quan đến cả gia tộc. Ngoài ra bản thân hắn cũng không nguyện ý một mình đối mặt với thế giới nguy hiểm này, bất luận thế nào cũng cần có một đại tông môn đứng ra che chở.
Bất quá quá trình này rốt cuộc có thể thuận lợi hay không thì trong lòng hắn vẫn thầm có chút buồn phiền. Dù sao tư chất của mình cũng chú định chỉ ở Tiên Thiên, cơ bản không có khả năng cải thiện.
Trong nội tâm ưu phiền chuyện này, Nhạc Vũ cũng không còn tâm tư xem thêm mấy thứ đồ trong biệt phủ. Thu hoạch mà hắn có thể đem ra sử dụng ngoại trừ Thông U và Định Minh châu chỉ có Tử Lôi châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Đem vật này tiện tay ném vào nhẫn trữ vật. Nhạc Vũ đứng dậy tung mình nhảy lên đỉnh đầu khôi lỗi nhìn về hướng biệt phủ. Lúc này con li giao đã thoát khỏi sông ngầm tiến vào một con sông lớn nên chỗ dãy núi mà biệt phủ Tĩnh Hải Tông cũng nằm trong tầm mắt hắn.
Phàm là người tu tiên đều tranh giành một chút tiên cơ, lần mạo hiểm này cho dù là thất bại, trong lòng hắn cũng không hối hận. Duy chỉ có cần tự trách là trước đó đánh giá thấp nguy hiểm trong biệt phủ.
Cũng ví dụ như con li giao này, ngày đó hắn chỉ nghĩ bên trong hồ nhiều nhất chỉ có một con yêu thú cấp sáu còn sống nếu thiếu chút nữa rơi vào cảnh không có đường lùi. Kinh nghiệm này nhất định phải nhớ kỹ.
Giờ phút này, Nhạc Vũ cũng không biết trong biệt phủ Trữ Vân đang ngồi trong xe lăn, hốc mắt lưu lại hai hàng huyết lệ. Còn trên vạn dặm trên không trung, có một nữ tử dung mạo tương tự mấy phần với Mục Hi Ngọc đang nhìn xuống Bạch Mã Nguyên trầm mặc không nói.
Chương 193: Kiểm điểm thu hoạch!
Mới vừa theo con li giao xông vào sông ngầm thì Nhạc Vũ đã nghe thấy bên trong biệt phủ truyền đến một tiếng gào thảm thiết, loáng thoáng chính là tiếng của Trữ Vân Thanh đang không ngừng gào lớn "Ngọc nhi Ngọc nhi".
Nhạc Vũ cười khẽ, nghĩ thầm những người này xuống cũng thật nhanh. Bất quá tới giờ phút này, nói gì cũng là chậm, chỉ sợ vi Hi Hoàng Phù Sư mới tới có bản lãnh Linh Hư cảnh đuổi theo thì cũng không thể làm gì.
Huống chi, yêu thú cấp tám phía trước hắn đang sốt ruột thoát khỏi khốn cảnh mấy trăm năm dưới lòng đất, cơ hồ là liều mạng thúc dục Thủy linh lực. Bắt đầu còn có chút trúc trắc, song đi được một đoạn thì tốc độ đã vượt qua hơn năm lần Long lân mã. Cho dù là tu sĩ Linh Hư cảnh đã có khả năng xuất nhập thanh minh thì chắc chắn cũng chỉ biết đứng nhìn.
Tới lúc này, Nhạc Vũ mới có tâm tư đi kiểm điểm thu hoạch. Không nghi ngờ chút nào, lần thu hoạch này của hắn vô cùng khổng. Toàn bộ những thứ trân quý của biệt phủ, ngoại trừ những thứ bị hắn thiêu hủy thì đến bảy tầng rơi vào trong túi hắn. Cho dù là trong đó rất nhiều đồ tạm thời không cách nào sử dụng thì cũng đủ cho hắn cười đến không khép miệng lại được rồi.
Đặc biệt là số linh dược, mấy ngày trước thì đối với bọn họ không nhiều lắm chỗ dùng, nhưng hôm nay có Chiến Tuyết thì hoàn toàn khác. Huyền Sát Luyện Thi cố nhiên bất phàm, nhưng trong quá trình cần tiêu hao linh dược, số lượng cũng lớn kinh người. Song những tàng trân trong biệt phủ đủ cho hắn vào thời tiền kỳ.
Còn tài liệu cùng những pháp bảo tà đạo, tuy là đại đa số không cách nào mang đi, chỉ có thể dùng cấm chế của pháp trận hộ phủ phá hủy . Nhưng những thứ tinh hoa nhất đều được chuyển vào trong trữ vật của hắn. Ít nhất ngày sau nếu đến lúc hắn cần chế luyện pháp bảo huyền binh gì thì số tài liệu này đã căn bản đủ dùng.
Điều duy nhất khiến Nhạc Vũ đáng tiếc là Long Huyết Thuẫn và Huyền Thanh Tố Liên Kỳ đều bị Mục Hi Ngọc mạnh mẽ phá hủy, nếu không phải như thế, thu hoạch lần này càng khiến cho người ta vui mừng.
Còn có những đan dược kia, Nhạc Vũ mặc dù còn không có thời gian phân biệt giá trị cụ thể, nhưng nếu có thể làm sáu vị tu sĩ Linh Hư cảnh liều chết tranh đoạt vậy thì chắn chắn cực kỳ bất phàm.
Bất quá thu hoạch lớn nhất của hắn lần này chính là Chiến Tuyết cùng Thông U Định Minh châu, sau nữa chính là khối hồn ngọc và bốn viên ngũ phẩm linh thạch thuộc tính đơn.
Ngoài ra Nhạc Vũ còn tìm thấy trong trữ vật của Quách thành một quyển " Cáo thị cơ quan thuật tường giải", còn có vô số sách về cơ quan thuật.
Có hồn ngọc cùng ngũ phẩm linh thạch, hắn đã có thể tiến hành đem Côn Bằng thăng lên cấp sáu. Lấy một pháp trận biệt phủ làm hạch tâm khởi động động lực, thêm vào trong nhẫn trữ vật có một xương cột sống của linh thú cấp chín, ba đường xương sống cấp tám, còn thêm vô số kim khí và cốt chất có thể dùng cho tứ chi của khôi lỗi, đủ để cho hắn phóng tay tiêu xài.
Sau này Côn Bằng có thể ít nhất trong Bắc Mã Nguyên này tung hoành không hề cố kỵ.
Dĩ nhiên cũng không phải là không có thứ làm cho người ta tiếc nuối, Nhạc Vũ thông qua thần thức quan sát con li giao kia.
Vừa nhìn tình hình của con thần thú cấp tám này, hắn biết trước khi có đầy đủ thực lực thì nhất định sẽ không cho sử dụng. Nhưng tiếc hơn là nếu đầy đủ thực lực thì có thể giết chết nó, dùng một số tài liệu xương cốt trên thân nó so ra còn tốt hơn cả linh thú cấp chín.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không khỏi thở dài một tiếng, nhìn về Chiến Tuyết đang đứng bên cạnh. Mấy canh giờ trước, hắn đã thấy dùng Thông U Định Minh châu thật ra hao phí không ít pháp lực. Thông U châu mỗi thời mỗi khắc đều hút của hắn một chút chân khí. Sau đó tác dụng của Định minh châu tựa hồ là hút lấy đem cho một không gian khác sử dụng. Cũng may là tốc độ khôi phục chân khí của Ngũ Hành Phù Trận hình cầu kia cực nhanh, nếu không phải như thế thì e là bây giờ tất cả chân khí trong cơ thể hắn đã không đủ sử dụng.
Chỉ kỳ lạ là Mặc Quan Lan trong ngọc giản chỉ nói về chỗ tốt của hai viên châu này mà không hề nói về phương diện gánh nặng chân khí của chúng.
Nhạc Vũ lúc này cũng không biết, biệt phủ Tĩnh Hải Tông vốn của Mặc Quan Lan, vì truyền thừa tông môn mà lưu lại. Ngoại trừ bình thường chiếu cố đệ tử cường giả Kim Đan gặp nạn chạy đến đây thì cũng không có môn hạ nào của tông môn.
Người được chọn từ một đại tông môn có ngàn vạn đệ tử, như vậy thực lực ít nhất cũng là Linh Hư cảnh trở lên.
Với tu vi này trong con mắt tu sĩ Đại thừa kỳ thì pháp lực tiêu hao quả thật còn chưa đầy trong bảo châu, chắc không có vấn đề gì. Vì vậy mà Mặc Quan Lan trong ngọc giản cố ý không nhắc tới chuyện này.
Bất quá chỗ sơ suất này thiếu chút nữa khiến Nhạc Vũ dừng lại ở cảnh giới Ngưng Dịch Kỳ, không thể có bất kỳ pháp lực nào có thể sử dụng.
Vào lúc chiến đấu, nếu Chiến Tuyết muốn sử dụng những năng lực mà Định minh châu giao cho nàng thì vẫn phải tiêu hao một lượng lớn pháp lực của Nhạc Vũ. Trong thí nghiệm, hắn nhiều nhất chỉ duy trì được trạng thái mạnh nhất của Chiến Tuyết trong hai phút. Trong hai phút này, chiến lực của Chiến Tuyết mạnh mẽ vô cùng, tăng lên đến gấp đôi. Nhưng sau hai phút, Chiến Tuyết sẽ trở lại trạng thái như cũ, ước chừng tương đương với chín phần của Mục Hi Ngọc khi còn sống, chỉ khác quên mất tuyệt đại đa số bí pháp cùng kiếm thuật
Nghĩ đến bản thân mình hiện giờ ngoài việc đã gánh một Ngũ Hành phù trận hình cầu còn thêm một gánh nặng Huyền Sát Tiên Thi, Nhạc Vũ cũng đành cười khổ, trên thế giới này vốn không có chuyện gì thập toàn thập mỹ!
Mặc dù chẳng qua chỉ hai phút nhưng khi đó Chiến Tuyết muốn giết cường giả Linh Hư hay Tâm Động Kỳ như Sa Thiên Quân hay Quách Thành đều là chuyện dễ dàng. Có cường trợ như vậy còn đòi hỏi gì? Huống chi sau hai phút này, Chiến Tuyết vẫn tương đương với một tu sĩ Linh Hư hay Tâm Động kỳ !
Khẽ mỉm cười, Nhạc Vũ thầm nghĩ kia cái gọi là được voi đòi tiên, sợ rằng chỉ chính là mình bây giờ. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó lại bắt đầu kiểm tra vật khác.
Ngoại trừ những thứ trân quý ở biệt phủ, trong nhẫn trữ vật của sáu người kia cũng không ít thứ tốt, ngoài những di vật thì huyền binh pháp bảo có thể sử dụng có nhiều hơn bốn thứ.
Đáng tiếc chính là những thứ này ngoại trừ phù triện còn thì không thể đem ra ngoài sáng, cuối cùng sợ rằng cũng trốn không thoát vận mệnh phân giải hoặc là nấu lại . Ngoài ra trừ đi Mục Hi Ngọc, trong trữ vật của mấy người chỉ có một từ khối đồng lệnh của Quảng Lăng Tông, đều là vật vô dụng.
Đáng tiếc nhất chính là thanh Thiên Ti Tuyết Kiếm của Mục Hi Ngọc, có thể trong thời gian chưa đầy mười lăm phút đã chém chết Sa Thiên Quân, thanh kiếm này cực kỳ bất phàm!
Nhạc Vũ sau khi tiến hành phân tích thanh kiếm này thì cảm giác trong đó cũng chỉ có ba loại đạo pháp bao gồm sắc bén, nhu thể và kiên cố hóa. Cho dù là chất liệu hay phẩm cấp đạo pháp cũng đều ở lục phẩm.
Kết quả này thật sự ngoài dự liệu của hắn. Vốn hắn nghĩ huyền binh có uy lực như thế thì ít nhất cũng phải ở tứ phẩm, nào ngờ kết quả thực tế lại thấp hơn hai bậc!
Nhớ tới uy thế càn quét của hàng ngàn hàng vạn sợi tơ bạc kia, trong lòng Nhạc Vũ có chút hiểu được. Xem ra khi dùng huyền binh pháp bảo cũng không hẳn là gia cường càng nhiều đạo pháp thì càng tốt mà việc phối hợp sử dụng ra sao mới là mấu chốt.
Nhạc Vũ đối với thanh kiếm này yêu thích không buông tay, tuy nhiên không cách nào sử dụng nhưng cũng không nỡ đem phân giải, chỉ đành trân trọng đặt nó vào chỗ trong cùng của nhẫn trữ vật.
- Có những đồ này vậy thì chúng ta còn đi Phù Sơn Tông làm gì?
Lúc này bên cạnh truyền đến một tràng cười cắt đứt suy nghĩ của Nhạc Vũ. Hắn nhìn lại thì thấy Nhiễm Lực đang ngồi bên cạnh một đống sách cười ha hả, cầm trong tay một quyển điển tịch về Tiên thiên đại hóa trần chân lực.
Nhạc Băng Thiến bên cạnh đang cong môi chê cười:
- Không có người dạy thì ngươi có thể hiểu thứ trong đó sao? Hơn nữa thêm không gia nhập Phù Sơn Tông thì cũng không phải là chuyện của mấy người chúng ta.
Nhiễm Lực gãi đầu, hì hì cười đem cuốn sách để vào nhẫn trữ vật rồi thử lấy ra, tựa hồ như một đưa trẻ vui đùa trò chơi mới.
Nhạc Băng Thiến bên cạnh tuy vẻ mặt cũng hơi căng thẳng nhưng cũng sáng mắt nhìn đống bảo vật trong phòng điều khiển chọn lấy một thứ ưng ý.
Nhạc Vũ đầu tiên cảm thấy khá tức cười, sau đó trong lòng có chút nặng nề. Gia nhập Phù Sơn Tông thật sự không phải là chuyện một mình hắn mà liên quan đến cả gia tộc. Ngoài ra bản thân hắn cũng không nguyện ý một mình đối mặt với thế giới nguy hiểm này, bất luận thế nào cũng cần có một đại tông môn đứng ra che chở.
Bất quá quá trình này rốt cuộc có thể thuận lợi hay không thì trong lòng hắn vẫn thầm có chút buồn phiền. Dù sao tư chất của mình cũng chú định chỉ ở Tiên Thiên, cơ bản không có khả năng cải thiện.
Trong nội tâm ưu phiền chuyện này, Nhạc Vũ cũng không còn tâm tư xem thêm mấy thứ đồ trong biệt phủ. Thu hoạch mà hắn có thể đem ra sử dụng ngoại trừ Thông U và Định Minh châu chỉ có Tử Lôi châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Đem vật này tiện tay ném vào nhẫn trữ vật. Nhạc Vũ đứng dậy tung mình nhảy lên đỉnh đầu khôi lỗi nhìn về hướng biệt phủ. Lúc này con li giao đã thoát khỏi sông ngầm tiến vào một con sông lớn nên chỗ dãy núi mà biệt phủ Tĩnh Hải Tông cũng nằm trong tầm mắt hắn.
Phàm là người tu tiên đều tranh giành một chút tiên cơ, lần mạo hiểm này cho dù là thất bại, trong lòng hắn cũng không hối hận. Duy chỉ có cần tự trách là trước đó đánh giá thấp nguy hiểm trong biệt phủ.
Cũng ví dụ như con li giao này, ngày đó hắn chỉ nghĩ bên trong hồ nhiều nhất chỉ có một con yêu thú cấp sáu còn sống nếu thiếu chút nữa rơi vào cảnh không có đường lùi. Kinh nghiệm này nhất định phải nhớ kỹ.
Giờ phút này, Nhạc Vũ cũng không biết trong biệt phủ Trữ Vân đang ngồi trong xe lăn, hốc mắt lưu lại hai hàng huyết lệ. Còn trên vạn dặm trên không trung, có một nữ tử dung mạo tương tự mấy phần với Mục Hi Ngọc đang nhìn xuống Bạch Mã Nguyên trầm mặc không nói.
Bình luận truyện