Quân Lâm Thiên Hạ
- Lúc ấy ngươi làm sao lại yên tâm để thiếu gia phải đối mặt nguy hiểm ở biệt phủ Tĩnh Hải Tông?
Lâm Trác ngồi xếp bằng trên mặt đất, bình tĩnh nhìn vào phòng trúc phía trước, sắc mặt đầy vẻ tức giận cùng lạnh lùng:
- Hung hiểm của nơi đó, trong đầu ngươi thật nghĩ không tới sao?
- Ngươi làm sao mà biết được?
Nhiễm Lực ngáp một hơi, hắn cũng không so đo ngữ khí đông cứng của Lâm Trác, chỉ tò mò nghiêng đầu:
- Không phải lấy được từ chỗ Băng Thiến hay sao? Ta nhớ được mấy tháng trước, ngươi hỏi nàng rất chăm chú.
- Tâm trí của tiểu thư thông minh cỡ nào, ta làm sao có thể mưu tính?
Lâm Trác hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Nhạc Băng Thiến:
- Ngày hôm trước Tịch lão tiền bối kể về chuyện biệt phủ Tĩnh Hải Tông, chỉ cần nghĩ là có thể đoán biết! Lâm Trác này tuy trí tuệ không so nổi với thiếu gia, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc!
- Hắc! Ta đoán chừng ngươi cũng biết được, quả thật không ngu ngốc!
Nhiễm Lực mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng chuyện mà thiếu gia muốn làm, ta làm sao có thể ngăn cản được? Thiếu gia đã nói xem ngươi là huynh đệ, đó chính thật sự đối đãi ngươi như huynh đệ! Nếu ta đi ngăn trở, chỉ sợ sẽ bị thiếu gia đánh cho gần chết mới xong. Thật ra thiếu gia bị nguy hiểm bị ủy khuất, làm sao chỉ một chút như ngươi tưởng tượng?
- Ủy khuất?
Sắc mặt Lâm Trác biến đổi, quay đầu dùng ánh mắt sắc bén như đao kiếm trừng trừng Nhiễm Lực:
- Ngày đó trước khi ta tỉnh lại, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nhiễm Lực bị ánh mắt của hắn làm sợ hết hồn, trong lòng càng thêm do dự. Nhưng khi nhớ tới mấy lần trước, mỗi khi bị giáo huấn, đầu hắn lại lắc mạnh như trống bỏi.
- Thiếu gia đã nói rồi, chuyện này không muốn ta cho ngươi biết. Tóm lại ngươi đừng nghĩ cách moi được từ miệng của ta, muốn hỏi ngươi tự đi hỏi Băng Thiến.
Khóe mắt Lâm Trác trợn trừng như muốn nứt ra, chỉ bằng vào giọng nói của Nhiễm Lực, hắn cũng hiểu được chuyện phát sinh trước khi hắn tỉnh lại nhất định là cực kỳ nghiêm trọng.
- Vậy sao lúc ấy ngươi không động thủ giết ta đi?
Nhiễm Lực nghe vậy sợ hãi chấn kinh, lại cẩn thận đánh giá Lâm Trác từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thấy thần sắc vô cùng phẫn hận trên mặt đối phương, hắn gãi gãi đầu, nghĩ thầm người này chẳng lẽ thật tình sao? Tính tình của tiểu tử này đúng là quá cực đoan vượt ngoài dự liệu.
Mà thần sắc của hắn đồng thời cũng trở nên nghiêm túc.
- Thật ra chuyện này ngươi không cần để ý. Tuy nói lúc ấy vô cùng nhục nhã, nhưng ở bên trong biệt phủ thiếu gia đã báo được thù. Hắc hắc! Thiếu gia đã giết sư muội của tên kia…
Đang nói tới đó hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía trước, chỉ thấy Nhạc Vũ mang theo một nữ tử dung mạo tựa thiên tiên từ bên trong phòng trúc đi ra. Sắc mặt hắn chợt cứng đờ, vội vàng câm miệng không nói tiếp.
Mà lúc này Nhạc Vũ đã đưa mắt nhìn qua:
- A Trác, ngươi tới đây thử xem một chút!
Lâm Trác liền đáp ứng, rút thanh trường kiếm màu trắng chói mắt, vận dụng kim hệ bí pháp, sau đó cả thân ảnh tựa như một mũi tên bén nhọn đâm ngay ngực Chiến Tuyết đứng bên cạnh Nhạc Vũ.
Nhiễm Lực nhìn thấy cảnh này trong lòng chợt oán thầm, hắn và Nhạc Băng Thiến vì bất đắc dĩ tăng tu vi vì thế nửa năm qua tu vi cũng không thể tiến thêm bước nào. Lâm Trác thì ngược lại, sau khi lành vết thương liền tiến nhanh hơn họ một bước, dùng một giọt Thanh Linh Ngọc Dịch đã tiến vào cảnh giới Ngưng Dịch kỳ. Nguồn: https://truyenbathu.net
Động tác của Lâm Trác chỉ trong chớp mắt đã tiến tới trước mặt Chiến Tuyết. Dù động tác còn chưa thành thục nhưng khí thế đã có vẻ sắc bén không chịu nổi, mờ mờ ảo ảo đạt được mười phần hỏa hầu.
Nhưng một kiếm vừa đâm tới trước người Chiến Tuyết, cũng chỉ thấy Chiến Tuyết vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Sau đó thân ảnh Lâm Trác hoàn toàn không thể khống chế văng ra ngoài bốn mươi trượng, cho đến khi mượn lực của một thân cây mới đứng vững thân hình. Trong khi ngón tay Chiến Tuyết lại không hề bị tổn thương chút nào.
Nhiễm Lực biết trước sẽ như thế, có vẻ hả hê cười hắc hắc, sau đó lại đưa mắt nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Chiến Tuyết. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Nhạc Băng Thiến đã khẩn cấp hỏi trước.
- Lần này nàng dùng mấy thành lực lượng?
- Nửa thành!
Nhạc Vũ nhíu mày, lần này cường hóa bởi vì dược vật đã ít hơn, hắn chỉ đành chắp vá lung tung, tự mình làm ra một phương thuốc có dược hiệu giống nhau đại khái. Nhưng tác dụng lại vượt ra ngoài dự liệu.
Hai người Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến nhìn nhau, trong mắt lộ tia kinh sợ. Huyền Sát Tiên Thi này của Nhạc Vũ, mấy tháng nay đưa đến rung động cho bọn họ một lần mạnh hơn một lần!
- Ta xem thực lực của nàng bây giờ, sợ là đã có thể sánh ngang với những cao thủ Linh Hư cảnh đi?
Ánh mắt Nhiễm Lực dị thường phức tạp, nhìn bạch y thiếu nữ trước mắt:
- Nửa thành lực lượng đã có thể bắn bay Lâm Trác, nếu dùng ba thành lực lượng, chẳng phải một kích có thể giết chết hắn?
- Linh Hư cảnh đỉnh phong sao? Chúng ta chưa từng nhìn thấy chiến lực của cảnh giới này như thế nào, cũng không thể so sánh! Hơn nữa sát thi này, chẳng qua chỉ là thuật phòng thân bên ngoài mà thôi!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười. Tuy không cách nào xác nhận được thực lực hiện tại của Chiến Tuyết, nhưng chỉ bằng vào thân thể nàng, đã có thể so sánh được với thời kỳ toàn thịnh của Mục Hi Ngọc lúc trước. Hắn vươn tay chạm tới da thịt của Chiến Tuyết, sau đó lại bắt đầu phân tích tình hình trong thân thể nàng. Chân chính mà nói, những người từng tu luyện qua Huyền Sát Tiên Thi, sợ rằng cũng không có một người nào giống như hắn, quẫn bách với linh dược đến như vậy. Song hắn có một ưu thế, dù là người sáng lập ra pháp môn luyện thi cũng không cách nào có được.
Đó chính là phân tích, hắn có thể dùng năng lực này đối với tình huống thân thể của Chiến Tuyết làm ra việc khống chế hoàn mỹ nhất, đem dược hiệu tăng cao tới trình độ lớn nhất. Hơn nữa cũng giống như Sơ Tam, lấy đủ loại thủ đoạn bảo đảm Chiến Tuyết có thể tăng cường thực lực với phương thức cao cấp nhất.
Nhưng khi tình hình bên trong thân thể Chiến Tuyết rơi vào trong mắt hắn, Nhạc Vũ cũng không khỏi cau mày. Chỉ thấy vết nứt trên Định Minh Châu đang toát ra vài phần sương mờ màu tím.
Dĩ nhiên nếu chỉ là như thế, hắn cũng không cần quá để ý. Nhưng theo thần hồn cùng chấp niệm sát lực của Chiến Tuyết tăng cường, vụ khí màu tím kia cũng lớn mạnh. Thông U Định Minh Châu có cấp bậc nhất phẩm này mặc dù tốt, nhưng chỉ điểm này đã đủ làm người ta bất an.
- Không biết có xảy ra vấn đề gì hay không?
Nhạc Vũ thu tay về, chân mày vẫn cau chặt lại. Nhưng lúc này có hối hận cũng là vô dụng, Thông U Định Minh Châu hiện tại hắn hoàn toàn không có thực lực chữa trị. Hơn nữa thần hồn của Chiến Tuyết chỉ có thể tồn tại được trong vật này.
Sắc mặt âm tình bất định, hắn cẩn thận quan sát Chiến Tuyết, trong tay kết xuất một pháp ấn. Sau đó bạch y thiếu nữ bên cạnh bỗng nhiên biến mất trước mặt mấy người, phảng phất như chưa hề tồn tại.
Duy chỉ có Nhạc Vũ thông qua Thông U Định Minh Châu có thể cảm giác được trong hư không xa xôi có sự tồn tại của Chiến Tuyết. Mà Thông U Định Minh Châu là sự ràng buộc giữa hai người họ.
Mà cùng lúc đó trong mắt Nhạc Vũ lại lộ ra tia trầm tư. Huyền Sát Tiên Thi là lá bài tẩy mạnh nhất trong tay hắn hiện tại, ngày sau nếu không gặp phải nguy hiểm tính mạng thực sự, hắn tuyệt sẽ không đem bại lộ trước mặt người khác. Nhưng chỉ tiếc chính là cường hóa đã đến cực hạn, hơn nữa qua thêm hai ngày là ngày hắn khởi hành đến Phù Sơn Tông. Nhưng không biết với thực lực hôm nay của Chiến Tuyết, đã có đủ tiền vốn cho hắn đặt chân vào thế giới đó hay không?
Ba người Nhạc Băng Thiến nhìn thấy cảnh này cũng không còn vẻ kỳ lạ, vừa thấy thân ảnh Chiến Tuyết biến mất, liền cười hì hì đi qua. Nhạc Vũ cũng cười, huýt sáo một tiếng, một con chim khổng lồ vươn dài hai cánh đạt tới hơn hai mươi trượng từ trên trời lướt xuống. Lướt tới trăm trượng đã có một trận gió quét tới. Sau đó cánh lớn lại vẫy, vững vàng rơi xuống mặt đất. Cả người lông vũ màu vàng, đuôi năm màu rực rỡ, chính là Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước!
Ước chừng năm tháng trước, Sơ Tam đã thuận lợi vượt qua thiên kiếp, tiến cấp tới yêu thú cấp năm. Sau đó thân thể cũng tăng vọt. Chỉ có nó mới có thể giúp Nhạc Vũ qua lại cả ngàn dặm xa xôi từ gần bên Nhạc gia thành đi tới chỗ địa phương Sư Ngạc thú từng tuyển chọn dùng để độ kiếp.
Bất quá lần này trước khi rời đi, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực và Lâm Trác đều cùng nhau động thủ, đem trận bàn của Ngũ Hành Tụ Linh trận thu hồi toàn bộ. Lại lấy ra năm viên ngũ hành linh thạch lục phẩm, lúc này mới leo lên lưng Sơ Tam.
Thật ra nơi này đúng là chỗ tu luyện tốt nhất trong phạm vi ngàn dặm chung quanh nơi này.
Hiện tại Sơ Tam cũng không muốn rời Nhạc Vũ giây phút nào, mà có Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước, sau này bọn họ cũng có thể mang theo, vì thế không cần lưu đồ vật lại nơi này.
Hiện tại tốc độ lẫn chiều cao trên không trung của Sơ Tam, đã mang theo phong thái bay lượn vạn dặm của Khổng Tước ngày trước. Tuy trên người cõng theo bốn người, nhưng chỉ ảnh hưởng một chút khi phi hành, qua trong giây lát đã bay ra ngoài mười dặm. Đợi đến khi bốn người đến bầu trời Nhạc gia thành, chỉ dùng mười mấy phút ngắn ngủi mà thôi. Bầu trời nơi này cũng nhờ vào phúc của Sơ Tam, hôm nay không có một con yêu cầm nào, trong mấy tháng nay, tất cả yêu cầm đều bị nó đuổi ra xa ngàn dặm, làm mấy lão nhân trong tộc vô cùng vui mừng.
Ngay khi Sơ Tam hạ cánh xuống tứ hợp viện trong thành, mấy người cùng bước xuống khỏi lưng nó, sắc mặt đều xanh xao. Phi hành với tốc độ cao, gió táp vào mặt rát buốt, còn có nhiệt độ lạnh giá, chỉ nói về âm bạo Sơ Tam xuyên qua không gian, đã đủ làm bọn họ không chịu nổi. May nhờ hiện tại cả bốn người đều có căn cơ tu vi nhất định, nếu đổi lại là người bình thường ngồi trên lưng Sơ Tam, dù muốn giữ mạng sống cũng cảm thấy khó khăn.
Tuy chật vật, trong cơ thể lại thấy lạnh lẽo, bốn người vội vàng giũ sạch lớp băng bao phủ, lại sửa sang y phục tóc tai, sau đó lại vội vã chạy tới đại sảnh.
Lúc này đã là lúc mặt trời lặn, đợi đến khi bốn người bước vào nhà, đã thấy Nhạc Trương thị đang mỉm cười ngồi trong nhà lẳng lặng chờ đợi. Bàn cơm trước người bà cũng đã dọn xong xuôi. Ngay trên bàn được bày nhiều thức ăn thật thịnh soạn.
Gương mặt bốn người đều trở nên nghiêm túc, đầu tiên kính cẩn thi lễ với Nhạc Trương thị, lúc này mới ngồi xuống chỗ của mình.
Chương 195: Một đường có thể
- Lúc ấy ngươi làm sao lại yên tâm để thiếu gia phải đối mặt nguy hiểm ở biệt phủ Tĩnh Hải Tông?
Lâm Trác ngồi xếp bằng trên mặt đất, bình tĩnh nhìn vào phòng trúc phía trước, sắc mặt đầy vẻ tức giận cùng lạnh lùng:
- Hung hiểm của nơi đó, trong đầu ngươi thật nghĩ không tới sao?
- Ngươi làm sao mà biết được?
Nhiễm Lực ngáp một hơi, hắn cũng không so đo ngữ khí đông cứng của Lâm Trác, chỉ tò mò nghiêng đầu:
- Không phải lấy được từ chỗ Băng Thiến hay sao? Ta nhớ được mấy tháng trước, ngươi hỏi nàng rất chăm chú.
- Tâm trí của tiểu thư thông minh cỡ nào, ta làm sao có thể mưu tính?
Lâm Trác hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Nhạc Băng Thiến:
- Ngày hôm trước Tịch lão tiền bối kể về chuyện biệt phủ Tĩnh Hải Tông, chỉ cần nghĩ là có thể đoán biết! Lâm Trác này tuy trí tuệ không so nổi với thiếu gia, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc!
- Hắc! Ta đoán chừng ngươi cũng biết được, quả thật không ngu ngốc!
Nhiễm Lực mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng chuyện mà thiếu gia muốn làm, ta làm sao có thể ngăn cản được? Thiếu gia đã nói xem ngươi là huynh đệ, đó chính thật sự đối đãi ngươi như huynh đệ! Nếu ta đi ngăn trở, chỉ sợ sẽ bị thiếu gia đánh cho gần chết mới xong. Thật ra thiếu gia bị nguy hiểm bị ủy khuất, làm sao chỉ một chút như ngươi tưởng tượng?
- Ủy khuất?
Sắc mặt Lâm Trác biến đổi, quay đầu dùng ánh mắt sắc bén như đao kiếm trừng trừng Nhiễm Lực:
- Ngày đó trước khi ta tỉnh lại, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nhiễm Lực bị ánh mắt của hắn làm sợ hết hồn, trong lòng càng thêm do dự. Nhưng khi nhớ tới mấy lần trước, mỗi khi bị giáo huấn, đầu hắn lại lắc mạnh như trống bỏi.
- Thiếu gia đã nói rồi, chuyện này không muốn ta cho ngươi biết. Tóm lại ngươi đừng nghĩ cách moi được từ miệng của ta, muốn hỏi ngươi tự đi hỏi Băng Thiến.
Khóe mắt Lâm Trác trợn trừng như muốn nứt ra, chỉ bằng vào giọng nói của Nhiễm Lực, hắn cũng hiểu được chuyện phát sinh trước khi hắn tỉnh lại nhất định là cực kỳ nghiêm trọng.
- Vậy sao lúc ấy ngươi không động thủ giết ta đi?
Nhiễm Lực nghe vậy sợ hãi chấn kinh, lại cẩn thận đánh giá Lâm Trác từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thấy thần sắc vô cùng phẫn hận trên mặt đối phương, hắn gãi gãi đầu, nghĩ thầm người này chẳng lẽ thật tình sao? Tính tình của tiểu tử này đúng là quá cực đoan vượt ngoài dự liệu.
Mà thần sắc của hắn đồng thời cũng trở nên nghiêm túc.
- Thật ra chuyện này ngươi không cần để ý. Tuy nói lúc ấy vô cùng nhục nhã, nhưng ở bên trong biệt phủ thiếu gia đã báo được thù. Hắc hắc! Thiếu gia đã giết sư muội của tên kia…
Đang nói tới đó hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía trước, chỉ thấy Nhạc Vũ mang theo một nữ tử dung mạo tựa thiên tiên từ bên trong phòng trúc đi ra. Sắc mặt hắn chợt cứng đờ, vội vàng câm miệng không nói tiếp.
Mà lúc này Nhạc Vũ đã đưa mắt nhìn qua:
- A Trác, ngươi tới đây thử xem một chút!
Lâm Trác liền đáp ứng, rút thanh trường kiếm màu trắng chói mắt, vận dụng kim hệ bí pháp, sau đó cả thân ảnh tựa như một mũi tên bén nhọn đâm ngay ngực Chiến Tuyết đứng bên cạnh Nhạc Vũ.
Nhiễm Lực nhìn thấy cảnh này trong lòng chợt oán thầm, hắn và Nhạc Băng Thiến vì bất đắc dĩ tăng tu vi vì thế nửa năm qua tu vi cũng không thể tiến thêm bước nào. Lâm Trác thì ngược lại, sau khi lành vết thương liền tiến nhanh hơn họ một bước, dùng một giọt Thanh Linh Ngọc Dịch đã tiến vào cảnh giới Ngưng Dịch kỳ. Nguồn: https://truyenbathu.net
Động tác của Lâm Trác chỉ trong chớp mắt đã tiến tới trước mặt Chiến Tuyết. Dù động tác còn chưa thành thục nhưng khí thế đã có vẻ sắc bén không chịu nổi, mờ mờ ảo ảo đạt được mười phần hỏa hầu.
Nhưng một kiếm vừa đâm tới trước người Chiến Tuyết, cũng chỉ thấy Chiến Tuyết vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Sau đó thân ảnh Lâm Trác hoàn toàn không thể khống chế văng ra ngoài bốn mươi trượng, cho đến khi mượn lực của một thân cây mới đứng vững thân hình. Trong khi ngón tay Chiến Tuyết lại không hề bị tổn thương chút nào.
Nhiễm Lực biết trước sẽ như thế, có vẻ hả hê cười hắc hắc, sau đó lại đưa mắt nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Chiến Tuyết. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Nhạc Băng Thiến đã khẩn cấp hỏi trước.
- Lần này nàng dùng mấy thành lực lượng?
- Nửa thành!
Nhạc Vũ nhíu mày, lần này cường hóa bởi vì dược vật đã ít hơn, hắn chỉ đành chắp vá lung tung, tự mình làm ra một phương thuốc có dược hiệu giống nhau đại khái. Nhưng tác dụng lại vượt ra ngoài dự liệu.
Hai người Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến nhìn nhau, trong mắt lộ tia kinh sợ. Huyền Sát Tiên Thi này của Nhạc Vũ, mấy tháng nay đưa đến rung động cho bọn họ một lần mạnh hơn một lần!
- Ta xem thực lực của nàng bây giờ, sợ là đã có thể sánh ngang với những cao thủ Linh Hư cảnh đi?
Ánh mắt Nhiễm Lực dị thường phức tạp, nhìn bạch y thiếu nữ trước mắt:
- Nửa thành lực lượng đã có thể bắn bay Lâm Trác, nếu dùng ba thành lực lượng, chẳng phải một kích có thể giết chết hắn?
- Linh Hư cảnh đỉnh phong sao? Chúng ta chưa từng nhìn thấy chiến lực của cảnh giới này như thế nào, cũng không thể so sánh! Hơn nữa sát thi này, chẳng qua chỉ là thuật phòng thân bên ngoài mà thôi!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười. Tuy không cách nào xác nhận được thực lực hiện tại của Chiến Tuyết, nhưng chỉ bằng vào thân thể nàng, đã có thể so sánh được với thời kỳ toàn thịnh của Mục Hi Ngọc lúc trước. Hắn vươn tay chạm tới da thịt của Chiến Tuyết, sau đó lại bắt đầu phân tích tình hình trong thân thể nàng. Chân chính mà nói, những người từng tu luyện qua Huyền Sát Tiên Thi, sợ rằng cũng không có một người nào giống như hắn, quẫn bách với linh dược đến như vậy. Song hắn có một ưu thế, dù là người sáng lập ra pháp môn luyện thi cũng không cách nào có được.
Đó chính là phân tích, hắn có thể dùng năng lực này đối với tình huống thân thể của Chiến Tuyết làm ra việc khống chế hoàn mỹ nhất, đem dược hiệu tăng cao tới trình độ lớn nhất. Hơn nữa cũng giống như Sơ Tam, lấy đủ loại thủ đoạn bảo đảm Chiến Tuyết có thể tăng cường thực lực với phương thức cao cấp nhất.
Nhưng khi tình hình bên trong thân thể Chiến Tuyết rơi vào trong mắt hắn, Nhạc Vũ cũng không khỏi cau mày. Chỉ thấy vết nứt trên Định Minh Châu đang toát ra vài phần sương mờ màu tím.
Dĩ nhiên nếu chỉ là như thế, hắn cũng không cần quá để ý. Nhưng theo thần hồn cùng chấp niệm sát lực của Chiến Tuyết tăng cường, vụ khí màu tím kia cũng lớn mạnh. Thông U Định Minh Châu có cấp bậc nhất phẩm này mặc dù tốt, nhưng chỉ điểm này đã đủ làm người ta bất an.
- Không biết có xảy ra vấn đề gì hay không?
Nhạc Vũ thu tay về, chân mày vẫn cau chặt lại. Nhưng lúc này có hối hận cũng là vô dụng, Thông U Định Minh Châu hiện tại hắn hoàn toàn không có thực lực chữa trị. Hơn nữa thần hồn của Chiến Tuyết chỉ có thể tồn tại được trong vật này.
Sắc mặt âm tình bất định, hắn cẩn thận quan sát Chiến Tuyết, trong tay kết xuất một pháp ấn. Sau đó bạch y thiếu nữ bên cạnh bỗng nhiên biến mất trước mặt mấy người, phảng phất như chưa hề tồn tại.
Duy chỉ có Nhạc Vũ thông qua Thông U Định Minh Châu có thể cảm giác được trong hư không xa xôi có sự tồn tại của Chiến Tuyết. Mà Thông U Định Minh Châu là sự ràng buộc giữa hai người họ.
Mà cùng lúc đó trong mắt Nhạc Vũ lại lộ ra tia trầm tư. Huyền Sát Tiên Thi là lá bài tẩy mạnh nhất trong tay hắn hiện tại, ngày sau nếu không gặp phải nguy hiểm tính mạng thực sự, hắn tuyệt sẽ không đem bại lộ trước mặt người khác. Nhưng chỉ tiếc chính là cường hóa đã đến cực hạn, hơn nữa qua thêm hai ngày là ngày hắn khởi hành đến Phù Sơn Tông. Nhưng không biết với thực lực hôm nay của Chiến Tuyết, đã có đủ tiền vốn cho hắn đặt chân vào thế giới đó hay không?
Ba người Nhạc Băng Thiến nhìn thấy cảnh này cũng không còn vẻ kỳ lạ, vừa thấy thân ảnh Chiến Tuyết biến mất, liền cười hì hì đi qua. Nhạc Vũ cũng cười, huýt sáo một tiếng, một con chim khổng lồ vươn dài hai cánh đạt tới hơn hai mươi trượng từ trên trời lướt xuống. Lướt tới trăm trượng đã có một trận gió quét tới. Sau đó cánh lớn lại vẫy, vững vàng rơi xuống mặt đất. Cả người lông vũ màu vàng, đuôi năm màu rực rỡ, chính là Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước!
Ước chừng năm tháng trước, Sơ Tam đã thuận lợi vượt qua thiên kiếp, tiến cấp tới yêu thú cấp năm. Sau đó thân thể cũng tăng vọt. Chỉ có nó mới có thể giúp Nhạc Vũ qua lại cả ngàn dặm xa xôi từ gần bên Nhạc gia thành đi tới chỗ địa phương Sư Ngạc thú từng tuyển chọn dùng để độ kiếp.
Bất quá lần này trước khi rời đi, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực và Lâm Trác đều cùng nhau động thủ, đem trận bàn của Ngũ Hành Tụ Linh trận thu hồi toàn bộ. Lại lấy ra năm viên ngũ hành linh thạch lục phẩm, lúc này mới leo lên lưng Sơ Tam.
Thật ra nơi này đúng là chỗ tu luyện tốt nhất trong phạm vi ngàn dặm chung quanh nơi này.
Hiện tại Sơ Tam cũng không muốn rời Nhạc Vũ giây phút nào, mà có Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước, sau này bọn họ cũng có thể mang theo, vì thế không cần lưu đồ vật lại nơi này.
Hiện tại tốc độ lẫn chiều cao trên không trung của Sơ Tam, đã mang theo phong thái bay lượn vạn dặm của Khổng Tước ngày trước. Tuy trên người cõng theo bốn người, nhưng chỉ ảnh hưởng một chút khi phi hành, qua trong giây lát đã bay ra ngoài mười dặm. Đợi đến khi bốn người đến bầu trời Nhạc gia thành, chỉ dùng mười mấy phút ngắn ngủi mà thôi. Bầu trời nơi này cũng nhờ vào phúc của Sơ Tam, hôm nay không có một con yêu cầm nào, trong mấy tháng nay, tất cả yêu cầm đều bị nó đuổi ra xa ngàn dặm, làm mấy lão nhân trong tộc vô cùng vui mừng.
Ngay khi Sơ Tam hạ cánh xuống tứ hợp viện trong thành, mấy người cùng bước xuống khỏi lưng nó, sắc mặt đều xanh xao. Phi hành với tốc độ cao, gió táp vào mặt rát buốt, còn có nhiệt độ lạnh giá, chỉ nói về âm bạo Sơ Tam xuyên qua không gian, đã đủ làm bọn họ không chịu nổi. May nhờ hiện tại cả bốn người đều có căn cơ tu vi nhất định, nếu đổi lại là người bình thường ngồi trên lưng Sơ Tam, dù muốn giữ mạng sống cũng cảm thấy khó khăn.
Tuy chật vật, trong cơ thể lại thấy lạnh lẽo, bốn người vội vàng giũ sạch lớp băng bao phủ, lại sửa sang y phục tóc tai, sau đó lại vội vã chạy tới đại sảnh.
Lúc này đã là lúc mặt trời lặn, đợi đến khi bốn người bước vào nhà, đã thấy Nhạc Trương thị đang mỉm cười ngồi trong nhà lẳng lặng chờ đợi. Bàn cơm trước người bà cũng đã dọn xong xuôi. Ngay trên bàn được bày nhiều thức ăn thật thịnh soạn.
Gương mặt bốn người đều trở nên nghiêm túc, đầu tiên kính cẩn thi lễ với Nhạc Trương thị, lúc này mới ngồi xuống chỗ của mình.
Bình luận truyện