Quan Lộ Thương Đồ
Chương 624: Gặp mặt ngoài ý muốn
- Việc của Khác thiếu gia là gấp rút muốn hoàn thành sao?
- Xem như là vậy đi.
Trương Khác nói cho Địch Đan Thanh việc y muốn hy vọng thông qua khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên tặng 20 triệu:
- Vốn dự định nhờ chị giúp chi khoản tiền này, lúc này thì không thể làm lỡ thời gian của chị rồi...
- Khác thiếu gia tín nhiệm tôi không? - Địch Đan Thanh hỏi.
- Cái gì tín nhiệm không tín nhiệm, sự tình làm tốt thì có tín nhiệm. Làm hư chuyện, tín nhiệm lớn thế nào cũng phải suy giảm...
- Vậy tôi đề cử một người với Khác thiếu gia, người này đã làm trong giáo dục kỹ thuật nghề nhiều năm, là hiệu trưởng của trường trung học nghề cao cấp trong TP.Tân Vu, tại Tân Vu đức cao vọng trọng, chắc hẳn phó thị trưởng Trương cũng có nghe nói qua. Công tác huấn luyện kỹ thuật nghề sơ cấp, có thể mượn cơ sở vật chất, giáo viên của Tân Vu đi tiến hành. Khoản quyên góp này trao cho TP.Tân Vu, để trong thành phố thành lập một tài khoản chuyên môn quản lý là được. Mặt khác, việc trường du lịch cũng có thể thao tác như thế, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều. Tài chính của tài khoản chuyên môn có phó thị trưởng Trương nhìn sát sao, chung quy không xảy ra rắc rối lớn.
Có người quen thuộc tình huống luôn dễ xử lý, nếu Địch Đan Thanh đề cử nhân tuyển, cũng sẽ không làm lỡ bao nhiêu thời gian của cô. Trương Khác gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, chuyện này có lẽ phải nhờ chị hỗ trợ.
Địch Đan Thanh vuốt tóc bên cạnh tóc mai, cười buồn bã, bất giác vẻ tiêu hồn thực cốt thu đi không ít, nhưng trong quyến rũ lộ ra khí ưu nhã, lại đặc biệt có một loại ma lực mị hoặc khác. Khác nhìn nao nao, hỏi cô:
- Sao thế?
- Sao cái gì?
- Trước sau cho người khác cái cảm giác không như nhau.
- Có sao? - Địch Đan Thanh lại cười quyến rũ.
Trương Khác gật đầu:
- Lại khôi phục lại rồi.
Trong số nhiều mỹ nhân quen biết, chỉ có Địch Đan Thanh có thể phát huy mị lực tự mãn của nữ nhân đến mức tận cùng, có phong tình tận xương. Điều này có lẽ quan hệ rất lớn với nhân sinh mà cô trải qua. Hứa Tư là vẻ đẹp u buồn. Nét phong tình của Vãn Tình cũng là thu liễm mà thanh nhã.
- Ha ha...
Địch Đan Thanh che môi cười ra tiếng:
- Khác thiếu gia nhìn phụ nữ cũng tỉ mỉ thật đấy, tôi cũng không biết tôi có chỗ nào khác nữa.
Cô đương nhiên có thể ý thức trong nháy mắt đó, sự rung động của quả tim, chỉ là không muốn thừa nhận ở trước mặt tiểu nam nhân này thôi. Nói cậu ta là loại người đem hồn phách, xương thịt của phụ nữa nuốt hết, cả bã cũng không nhổ ra, cũng không phải là tùy tiện nói thế.
Địch Đan Thanh bước vào xã hội, nhân vật tiếp xúc qua vô số kể, ai có thể vào thời gian mùa hạ cho cô trùng kích cường liệt mà phức tạp như thế chứ? Cô cũng thật sự sợ cô nàng Vệ Lan kia hãm sâu vào trong. Nhân vật như Trương Khác, sao lại vì một tiểu nhân vật như họ mà lưu luyến chốc lát?
Trương Khác đói meo rồi. Y chọn súp, mì Ý, cá sốt cà, vừa đưa lên liền cắm đầu ăn. Địch Đan Thanh có lẽ vẫn phải bào trì tư thái ưu nhã của phụ nữ. Ăn được giữa bữa thì ĐTDĐ ở góc bàn vang lên, là Đỗ Phi cùng Mông Nhạc từ tiệm nét trở về, hỏi Trương Khác đang ở đâu. Trương Khác liền bảo họ trực tiếp chạy tới quán cơm Tây bên này.
- A, tôi còn nói ai có thể làm cho Trương Khác giở trời đến quán cơm Tây ăn chứ, thì ra là chị Địch qua đây...
Đỗ Phi ở bên ngoài nhà hàng thấy được Trương Khác và Địch Đan Thanh đang ngồi ở bên trong ăn cơm, giúp Mông Nhạc giới thiệu:
- Mông Nhạc, học trưởng năm ba của Học viện Thương mại Quốc tế, đây là chị Địch, còn nói dẫn mày đến Tân Vu chơi mới có thể nhìn thấy chị Địch đấy...
Trương Khác quay đầu lại vẫy tay gọi nhân viên đưa thực đơn chọ bọn Đỗ Phi chọn món. Họ mới từ tiệm nét đổi ca trở về, chắc là chưa có ăn tối.
Mông Nhạc thấy Địch Đan Thanh xinh đẹp ngời ngời thì đã hơi lơ mơ. Như mấy người Trần Phi Dung, Đường Thanh, Tôn Tịnh Mông, đẹp thì đẹp rồi, nhưng cũng chỉ có thể quy vào trong phạm trù tiểu mỹ nhân, nét đẹp trên người họ là nụ hoa đợi nở rộ, có hơi thở thanh xuân thấm vào ruột gan, cũng không bằng vẻ xinh đẹp cùng với phong tình tận xương tủy của Địch Đan Thanh, làm cho người ta chịu phải lực trùng kích rất mạnh.
Đương nhiên, khiến Mông Nhạc phải há hốc mồm là sao phụ nữ mà cu Trương Khác này tiếp xúc toàn là thiên tư quốc sắc?
- Ngớ người rồi hả?
Trương Khác cười cười. Giúp kéo ra cái ghế cho Mông Nhạc ngồi vào bên cạnh y.
- Ặc.
Mông Nhạc xấu hổ cười vì sự thất lễ của mình, tiếp theo Đỗ Phi khẽ gọi:
- Chị Địch...
Đỗ Phi ngồi ở bên cạnh Địch Đan Thanh, sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra nhóm Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Tạ Tử Gia đang ngồi ở một góc khác trong nhà hàng, kinh ngạc:
- Này.
Tay chỉ chỉ phía sau Trương Khác, hỏi y:
- Mày vào đây có nhìn thấy họ không?
Trương Khác cũng không quay đầu lại nhìn, gật đầu cười nói:
- Ừ, họ vào đây trước rồi.
Mông Nhạc khó hiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không nhận ra Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Thôi Quốc Hằng - viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế cùng với các thầy trong lớp kinh tế học của hắn, hắn chung quy không thể coi nhẹ không gặp:
- A, viện trưởng Thôi, giáo sư Chu cũng ăn cơm ở đây sao?
Hắn còn sợ bọn Trương Khác không nhận ra Chu Cẩn Tỳ:
- Chu Cẩn Tỳ là giáo sư dạy kinh tế học. Tụi mày học kinh tế, chắc chắn phải qua tay ông ấy. Có cần đi qua chào hỏi một tiếng không?
Trương Khác cười cười, nói:
- Mình mày qua được rồi...
Trương Khác cùng với Đỗ Phi có thể giả bộ ngại ngùng, giả bộ không nhận ra, nhưng Mông Nhạc liên tục hai khóa đều là chủ tịch Hội Sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế, gặp phải Thôi Quốc Hằng cũng không đến chào hỏi, thì quá không biết đạo lí đối nhân xử thế rồi.
Mông Nhạc đi qua, Trương Khác từ trong ánh mắt Đỗ Phi là có thể thấy có người theo Mông Nhạc đi qua đây. Chắc là Ngụy Đông Cường. Cũng không biết Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý có nhìn qua bên này hay không.
Trương Khác cầm lấy ly nước chanh bên góc bàn uống một ngụm, lại làm bộ vô ý nghiêng đầu nhìn Ngụy Đông Cường, tỏ vẻ kinh ngạc:
- Ôi, chủ nhiệm Ngụy cũng ăn cơm ở đây ạ?
Địch Đan Thanh che miệng cười, hình như vừa rồi Trương Khác quả thật không thấy người của bàn kia vậy.
- Viện trưởng Thôi đang ở đó. Mọi người cũng qua chào hỏi một tiếng đi chứ?
Ngụy Đông Cường không dám nhìn Địch Đan Thanh nhiều, tầm mắt đặt ở trên mặt Trương Khác và Đỗ Phi.
Ngụy Đông Cường đã đi qua đây, nếu như ngồi yên không để ý tới thì quả là bất cận nhân tình, Trương Khác cầm khăn ăn trên đầu gối ném lên mặt bàn, rồi nói với Địch Đan Thanh:
- Bọn em qua đó một chút sẽ trở lại.
Trương Khác làm bộ thuần khiết vô hại ngại ngùng theo Ngụy Đông Cường đi qua, Ngụy Đông Cường giới thiệu Thôi Quốc Hằng:
- Đây là viện trưởng Thôi...
Tiếp theo liền gọi một tiếng:
- Viện trưởng Thôi...
Ngụy Đông Cường giới thiệu Chu Cẩn Tỳ, liền gọi một tiếng:
- Giáo sư Chu...
__________________
- Xem như là vậy đi.
Trương Khác nói cho Địch Đan Thanh việc y muốn hy vọng thông qua khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên tặng 20 triệu:
- Vốn dự định nhờ chị giúp chi khoản tiền này, lúc này thì không thể làm lỡ thời gian của chị rồi...
- Khác thiếu gia tín nhiệm tôi không? - Địch Đan Thanh hỏi.
- Cái gì tín nhiệm không tín nhiệm, sự tình làm tốt thì có tín nhiệm. Làm hư chuyện, tín nhiệm lớn thế nào cũng phải suy giảm...
- Vậy tôi đề cử một người với Khác thiếu gia, người này đã làm trong giáo dục kỹ thuật nghề nhiều năm, là hiệu trưởng của trường trung học nghề cao cấp trong TP.Tân Vu, tại Tân Vu đức cao vọng trọng, chắc hẳn phó thị trưởng Trương cũng có nghe nói qua. Công tác huấn luyện kỹ thuật nghề sơ cấp, có thể mượn cơ sở vật chất, giáo viên của Tân Vu đi tiến hành. Khoản quyên góp này trao cho TP.Tân Vu, để trong thành phố thành lập một tài khoản chuyên môn quản lý là được. Mặt khác, việc trường du lịch cũng có thể thao tác như thế, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều. Tài chính của tài khoản chuyên môn có phó thị trưởng Trương nhìn sát sao, chung quy không xảy ra rắc rối lớn.
Có người quen thuộc tình huống luôn dễ xử lý, nếu Địch Đan Thanh đề cử nhân tuyển, cũng sẽ không làm lỡ bao nhiêu thời gian của cô. Trương Khác gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, chuyện này có lẽ phải nhờ chị hỗ trợ.
Địch Đan Thanh vuốt tóc bên cạnh tóc mai, cười buồn bã, bất giác vẻ tiêu hồn thực cốt thu đi không ít, nhưng trong quyến rũ lộ ra khí ưu nhã, lại đặc biệt có một loại ma lực mị hoặc khác. Khác nhìn nao nao, hỏi cô:
- Sao thế?
- Sao cái gì?
- Trước sau cho người khác cái cảm giác không như nhau.
- Có sao? - Địch Đan Thanh lại cười quyến rũ.
Trương Khác gật đầu:
- Lại khôi phục lại rồi.
Trong số nhiều mỹ nhân quen biết, chỉ có Địch Đan Thanh có thể phát huy mị lực tự mãn của nữ nhân đến mức tận cùng, có phong tình tận xương. Điều này có lẽ quan hệ rất lớn với nhân sinh mà cô trải qua. Hứa Tư là vẻ đẹp u buồn. Nét phong tình của Vãn Tình cũng là thu liễm mà thanh nhã.
- Ha ha...
Địch Đan Thanh che môi cười ra tiếng:
- Khác thiếu gia nhìn phụ nữ cũng tỉ mỉ thật đấy, tôi cũng không biết tôi có chỗ nào khác nữa.
Cô đương nhiên có thể ý thức trong nháy mắt đó, sự rung động của quả tim, chỉ là không muốn thừa nhận ở trước mặt tiểu nam nhân này thôi. Nói cậu ta là loại người đem hồn phách, xương thịt của phụ nữa nuốt hết, cả bã cũng không nhổ ra, cũng không phải là tùy tiện nói thế.
Địch Đan Thanh bước vào xã hội, nhân vật tiếp xúc qua vô số kể, ai có thể vào thời gian mùa hạ cho cô trùng kích cường liệt mà phức tạp như thế chứ? Cô cũng thật sự sợ cô nàng Vệ Lan kia hãm sâu vào trong. Nhân vật như Trương Khác, sao lại vì một tiểu nhân vật như họ mà lưu luyến chốc lát?
Trương Khác đói meo rồi. Y chọn súp, mì Ý, cá sốt cà, vừa đưa lên liền cắm đầu ăn. Địch Đan Thanh có lẽ vẫn phải bào trì tư thái ưu nhã của phụ nữ. Ăn được giữa bữa thì ĐTDĐ ở góc bàn vang lên, là Đỗ Phi cùng Mông Nhạc từ tiệm nét trở về, hỏi Trương Khác đang ở đâu. Trương Khác liền bảo họ trực tiếp chạy tới quán cơm Tây bên này.
- A, tôi còn nói ai có thể làm cho Trương Khác giở trời đến quán cơm Tây ăn chứ, thì ra là chị Địch qua đây...
Đỗ Phi ở bên ngoài nhà hàng thấy được Trương Khác và Địch Đan Thanh đang ngồi ở bên trong ăn cơm, giúp Mông Nhạc giới thiệu:
- Mông Nhạc, học trưởng năm ba của Học viện Thương mại Quốc tế, đây là chị Địch, còn nói dẫn mày đến Tân Vu chơi mới có thể nhìn thấy chị Địch đấy...
Trương Khác quay đầu lại vẫy tay gọi nhân viên đưa thực đơn chọ bọn Đỗ Phi chọn món. Họ mới từ tiệm nét đổi ca trở về, chắc là chưa có ăn tối.
Mông Nhạc thấy Địch Đan Thanh xinh đẹp ngời ngời thì đã hơi lơ mơ. Như mấy người Trần Phi Dung, Đường Thanh, Tôn Tịnh Mông, đẹp thì đẹp rồi, nhưng cũng chỉ có thể quy vào trong phạm trù tiểu mỹ nhân, nét đẹp trên người họ là nụ hoa đợi nở rộ, có hơi thở thanh xuân thấm vào ruột gan, cũng không bằng vẻ xinh đẹp cùng với phong tình tận xương tủy của Địch Đan Thanh, làm cho người ta chịu phải lực trùng kích rất mạnh.
Đương nhiên, khiến Mông Nhạc phải há hốc mồm là sao phụ nữ mà cu Trương Khác này tiếp xúc toàn là thiên tư quốc sắc?
- Ngớ người rồi hả?
Trương Khác cười cười. Giúp kéo ra cái ghế cho Mông Nhạc ngồi vào bên cạnh y.
- Ặc.
Mông Nhạc xấu hổ cười vì sự thất lễ của mình, tiếp theo Đỗ Phi khẽ gọi:
- Chị Địch...
Đỗ Phi ngồi ở bên cạnh Địch Đan Thanh, sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra nhóm Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Tạ Tử Gia đang ngồi ở một góc khác trong nhà hàng, kinh ngạc:
- Này.
Tay chỉ chỉ phía sau Trương Khác, hỏi y:
- Mày vào đây có nhìn thấy họ không?
Trương Khác cũng không quay đầu lại nhìn, gật đầu cười nói:
- Ừ, họ vào đây trước rồi.
Mông Nhạc khó hiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không nhận ra Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Thôi Quốc Hằng - viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế cùng với các thầy trong lớp kinh tế học của hắn, hắn chung quy không thể coi nhẹ không gặp:
- A, viện trưởng Thôi, giáo sư Chu cũng ăn cơm ở đây sao?
Hắn còn sợ bọn Trương Khác không nhận ra Chu Cẩn Tỳ:
- Chu Cẩn Tỳ là giáo sư dạy kinh tế học. Tụi mày học kinh tế, chắc chắn phải qua tay ông ấy. Có cần đi qua chào hỏi một tiếng không?
Trương Khác cười cười, nói:
- Mình mày qua được rồi...
Trương Khác cùng với Đỗ Phi có thể giả bộ ngại ngùng, giả bộ không nhận ra, nhưng Mông Nhạc liên tục hai khóa đều là chủ tịch Hội Sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế, gặp phải Thôi Quốc Hằng cũng không đến chào hỏi, thì quá không biết đạo lí đối nhân xử thế rồi.
Mông Nhạc đi qua, Trương Khác từ trong ánh mắt Đỗ Phi là có thể thấy có người theo Mông Nhạc đi qua đây. Chắc là Ngụy Đông Cường. Cũng không biết Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý có nhìn qua bên này hay không.
Trương Khác cầm lấy ly nước chanh bên góc bàn uống một ngụm, lại làm bộ vô ý nghiêng đầu nhìn Ngụy Đông Cường, tỏ vẻ kinh ngạc:
- Ôi, chủ nhiệm Ngụy cũng ăn cơm ở đây ạ?
Địch Đan Thanh che miệng cười, hình như vừa rồi Trương Khác quả thật không thấy người của bàn kia vậy.
- Viện trưởng Thôi đang ở đó. Mọi người cũng qua chào hỏi một tiếng đi chứ?
Ngụy Đông Cường không dám nhìn Địch Đan Thanh nhiều, tầm mắt đặt ở trên mặt Trương Khác và Đỗ Phi.
Ngụy Đông Cường đã đi qua đây, nếu như ngồi yên không để ý tới thì quả là bất cận nhân tình, Trương Khác cầm khăn ăn trên đầu gối ném lên mặt bàn, rồi nói với Địch Đan Thanh:
- Bọn em qua đó một chút sẽ trở lại.
Trương Khác làm bộ thuần khiết vô hại ngại ngùng theo Ngụy Đông Cường đi qua, Ngụy Đông Cường giới thiệu Thôi Quốc Hằng:
- Đây là viện trưởng Thôi...
Tiếp theo liền gọi một tiếng:
- Viện trưởng Thôi...
Ngụy Đông Cường giới thiệu Chu Cẩn Tỳ, liền gọi một tiếng:
- Giáo sư Chu...
__________________
Bình luận truyện