Quân Vương

Chương 1



Biên tập: Mặc Nhiên

——————————————-

Trong chốn thiên lao âm u ẩm ướt truyền đến một chuỗi tiếng xiềng xích trầm nặng, sau đó một cửa phòng giam mở ra.

“Hoàng huynh, biệt lai vô dạng.” (một cách chào với người xa cách lâu ngày mới gặp lại)

Lời nói đầy hàm ý, nam tử một thân hoa y cẩm phục xuất hiện trước cửa nhà lao. Ngữ khí hắn đầy vẻ châm biếm, dưới sự cung kính cúi đầu của ngục tốt, bước vào lao phòng.

Người trong lao vẫn ngồi xếp bằng, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, không chút để tâm, nhắm mắt dưỡng thần.

Hoa y nam tử đánh giá một chút nhà tù đơn sơ, giả mù sa mưa cau mày nói.

“Để hoàng huynh ở đây thật sự là ủy khuất rồi.” Thấy đối phương bất vi sở động, không thèm để mình vào mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng, lại nói, “Phụ hoàng cũng thật quá nhẫn tâm, tốt xấu gì hoàng huynh cũng vì quốc gia lập không ít chiến công, sao lại không niệm tình…”

“Phượng Lăng, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.” Người trong lao cuối cùng đã mở miệng, tiếng nói trầm thấp rõ ràng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Trong mắt Phượng Lăng hiện rõ đắc ý nói. “Ta hôm nay là phụng mệnh phụ hoàng mà đến.”

Người trong lao chậm rãi giương mắt. “Chuyện gì?”

“Binh phù.” Lúc đôi môi phun ra hai chữ này, vẻ mặt Phượng Lăng càng thêm đắc ý.

Người trong lao liền khép mắt lại, bên môi ẩn ẩn hiện ra một mạt tươi cười tự giễu.

“Chỉ cần ngươi giao ra binh phù, phụ hoàng sẽ xử nhẹ cho.” Phượng Lăng ngạo mạn thong thả bước đến trước mặt hắn.

Người trong lao phút chốc động đậy, Phượng Lăng sợ tới mức không tự chủ lui về sau một bước, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lập tức tái mét.

Người trong lao đứng lên, đi ra khỏi bóng đêm, khuôn mặt dần hiện rõ dưới ánh đuốc.

Hàng lông mày tà phi nhập tấn, con ngươi sâu thẳm khôn lường, sống mũi thẳng tắp, đôi môi kiên nghị, ngũ quan dù không tinh xảo bằng Phượng Lăng nhưng lại có một loại đại khí nghiêm nghị tuấn lãng, mặc dù trên người y phục rách rưới cũng không che giấu được khí vũ hiên ngang.

Người trong lao chính là đại hoàng tử được dân chúng kính yêu nhất Hỏa Phượng quốc, kiêm luôn chức Viễn Chinh đại tương quân —- Phượng Quân.

Nửa tháng trước hắn từ biên cảnh chinh chiến chiến thắng trở về, thống lĩnh quân đội nhập kinh diện thánh, dân chúng Hỏa Phượng quốc tranh nhau đến xem phong thái dũng mãnh phi thường của hắn, ai có thể đoán được giờ đây hắn lại trở thành tù nhân trong thiên lao hoàng cung!

Thậm chí bản thân Phượng Quân cũng không dự liệu được điều này.

Nếu không phải đêm hôm đó ma xui quỷ khiến, đem tâm tình ái mộ che giấu nhiều năm bộc lộ, hắn sao lại phải lưu lạc đến nỗi này?

Ít nhất, hắn vẫn còn là đứa con khiến phụ hoàng hắn kiêu ngạo.

Phượng Quân trong lòng cười khổ, chính mình lại tự tay phá hủy hình tượng khổ công xây dựng nhiều năm, hiện tại ngay cả cơ hội gần gũi người nọ cũng đều là ảo tưởng.

Nhìn sắc mặt khó coi của Phượng Lăng, Phượng Quân cũng không còn tâm tình cười nhạo, chỉ bình tĩnh nói.

“Ta muốn gặp phụ hoàng.”

“Ngươi giao binh phù ra trước rồi nói!” Phượng Lăng đã đánh mất mặt mũi, thái độ so với trước đó càng ác liệt hơn.

Phượng Quân nói. “Ta gặp phụ hoàng, binh phù tự nhiên sẽ hai tay dâng trả.”

“Ngươi cho là phụ hoàng còn muốn gặp ngươi sao?” Phượng Lăng cười khẩy.

“Gặp hay không gặp là do phụ hoàng định đoạt, ngươi không có tư cách thay phụ hoàng quyết định.” Phượng Quân lạnh lùng liếc hắn, trong lòng tuy giận dữ do tâm sự bị nói trúng, nhưng chỉ có thể kiềm chế không bộc phát, trước khi gặp được người nọ, hắn không muốn có thêm nhiều rắc rối phát sinh.

“Ngươi làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế, còn có tư cách gì gặp phụ hoàng?” Phượng Lăng không bỏ qua cơ hội thừa cơ mỉa mai vị hoàng huynh luôn cao cao tại thượng này vài câu.

Hai tròng mắt bình tĩnh như nước của Phượng Quân thoáng chút trầm xuống.

“Dân chúng thiên hạ đều xem ngươi như chiến thần cúng bái, mọi người đều bảo ngươi là hoàng tử trung thành tận tâm nhất, thậm chí là người thích hợp nhất cho vị trí thái tử, nhưng ngươi lại muốn giết cha đoạt vị.” Nói đến đây, Phượng Lăng nở nụ cười, tựa như đang cười nhạo Phượng Quân ngu xuẩn, ác ý nói, “Phụ hoàng đã hoàn toàn thất vọng vì ngươi rồi.”

Không, sự tình căn bản không phải vậy! Phượng Quân có khổ cũng không nói nên lời, chỉ có thể đem đau đớn giấu sâu vào đáy lòng, một câu cũng không phản bác.

“Vô luận thế nào, ta phải gặp phụ hoàng mới có thể giao ra binh phù.” Phượng Quân kiên trì nói.

“Ngươi!” Phượng Lăng vừa giận vừa khinh bỉ liếc hắn một cái, “Nếu không phải phụ hoàng niệm tình thân thì sớm đã thông cáo thiên hạ đem ngươi trảm thị chúng rồi! Ngươi cho ngươi vẫn còn là đại hoàng tử của Hỏa Phượng quốc sao?”

Giết hay không giết, đã rơi vào tình cảnh này rồi, đối với Phượng Quân mà nói cũng không còn quan trọng nữa.

Tính mạng của hắn vốn chỉ thuộc về một người, người kia muốn hắn sống, hắn liền sống, muốn hắn chết, hắn có chết cũng không hối hận.

Duy chỉ một điều không chịu nổi, đó là trong cảm nhận của người kia, hắn căn bản không đáng một đồng.

“Phượng Quân nguyện lấy cái chết chuộc tội, nhưng chỉ thỉnh cầu trước khi chết có thể gặp được phụ hoàng một lần.” Phượng Quân nhìn về phía bào đệ cùng cha khác mẹ cũng mình, dùng tư thái khẩn thiết trước nay chưa từng có mà nói.

Phượng Lăng kiêu căng lần đầu thấy hoàng huynh uy phong lẫm lẫm kia ăn nói khép nép với mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng thống khoái, nghĩ thầm, nếu mình đáp ứng thỉnh cầu của Phượng Quân chẳng phải là cách tốt nhất thể hiện cho hắn thấy phụ hoàng tín nhiệm và cưng chìu mình sao? Có thể đường đường chính chính đem đại hoàng tử tâm phúc trong mắt phụ hoàng hạ bệ triệt để.

“Vậy được rồi, ta sẽ thử xem.” Dứt lời, Phượng Lăng liền kiêu căng ngạo mạng rời đi.

Xiềng xích một lần nữa khóa lại cửa tù.

Phượng Quân nhìn ngục tốt mang theo cây đuốc dần đi xa, thẳng đến lúc nhà tù không còn chút ánh sáng, trở lại là hắc ám.

Hắn ngồi xuống chỗ ban nãy vốn ngồi, nơi này không có nét tráng lệ của hoàng cung, không có nô tỳ thành đàn, không có sơn trân hải vị, thứ duy nhất có chính là đợi chờ vô cùng vô tận, nhưng đồng thời trong buồn khổ đó, tim hắn lại có một loại cảm giác thoải mái khó nói thành lời.

Tình cảm dâng trào cuối cùng cũng không cần áp lực, không cần dối trá bày vẻ che dấu, cũng không cần câu nệ thân phận.

Hắn yêu phụ hoàng của hắn, quân vương xinh đẹp nhất từ trước đến nay trong lịch sử Hỏa Phượng quốc —- Phượng Vũ.

Hắn hôm nay không cần kiêng kị nữa, cũng không cần cẩn thận tỉ mỉ che dấu tình yêu cấm kỵ lại trầm nặng này.

Tin đồn về đêm hôm đó đại hoàng tử “giết cha đoạt vị”, thực chất là lần đầu tiên Phượng Quân kìm lòng không đậu mà “khinh nhờn” phụ hoàng tôn quý tối thượng của mình.

Phượng Quân từ lúc sinh ra vẫn chưa làm chuyện gì khiến bản thân hối hận, nhưng chuyện đêm đó lại khiến hắn hối tiếc không kịp.

Hắn biết rõ Phượng Vũ là người hắn vĩnh viễn không thể chạm đến, tựa như đóa hoa diễm lệ trên vách núi, chỉ có thể xa xa đứng nhìn, nhưng là hắn vận không chịu nổi tình cảm mê hoặc, phạm phải một sai lầm không thể bù đắp.

Phượng Vũ là một quân vương cao ngạo đến nhường nào, làm sao có thể tha thứ cho chuyện trong đầu con y dám có ý niệm xấu xa với y?

Phượng Quân nhớ rõ đôi môi mềm mại mỹ vị mà mình đã chạm đến, cũng nhớ rõ trong một sát na Phượng Vũ từ trong men rượu giật mình tỉnh lại, vẻ mặt lãnh khốc tựa như băng tuyết.

So với ngạc nhiên, song mâu xinh đẹp của Phượng Vũ càng chứa nhiều phẫn nộ hơn, tựa như ngọn lửa bạo cuồng muốn thiêu cháy tất cả.

Phượng Quân không biết lúc ấy mình lấy đâu ra vũ khí, nhưng lại có sắc đảm (*) dám đem quân vương đang thịnh nộ áp xuống long sàn, bá đạo xâm chiếm đôi môi y.

Đêm đó Phượng Vũ long tâm đại duyệt (tâm trạng vui vẻ) đã uống không ít rượu, răng môi đều nhàn nhạt lưu hương, Phượng Quân rượu không say nhưng người tự say, chìm đắm trong tư vị tuyệt vời tưởng chừng vô tận ấy.

“Phụ hoàng, thần nhi yêu ngài.” Phượng Quân kìm lòng không đậu nói ra bí mật giấu sâu trong lòng, bởi vì trong mắt hắn, Phượng Vũ vô lực chống cự nằm dưới thân, mặc hắn tùy thời muốn làm gì thì làm này rất mê hoặc.

“Làm càn!” Khuôn mặt diễm lệ mang đầy tức giận của Phượng Vũ thật khiến người ta không thể dời mắt được.

Phượng Quân mê đắm vuốt ve gương mặt của quân vương.

“Vì sao ngài lại tức giận? Ta mê luyến ngài như thế, mặc ngài nắm trong tay chơi đùa, ngài muốn ta giết địch, ta liền đánh cược tánh mạng vì ngài bảo vệ giang sơn, ngài muốn ta thủ biên cương, ta liền nhịn nỗi khổ tương tư trấn thủ ba năm, ngài nói xem còn gì để bất mãn nữa chứ?”

“Ngươi biết mình đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì không?”

Trong mắt Phượng Quân lúc này, Phượng Vũ ngay cả ánh mắt trừng người cũng mang theo phong tình vô hạn, hắn cười nói. “Ta không có hồ ngôn loạn ngữ, ta từ rất sớm đã biết ngài là người duy nhất ta muốn có được trên cõi đời này, nữ nhân so ra cũng đều kém hơn ngài.”

“Ngươi điên rồi!” Phượng Vũ lạnh lùng mắng.

“Ha ha.” Phượng Quân cười to, “Nếu yêu ngài nhất định phải điên, nhi thần liền cam nguyện làm một người điên.”

“Trẫm là phụ thân của ngươi!” Phượng Vũ mạnh mẽ lên án, nhịn không được giãy giụa muốn thoát ra.

“Đúng vậy, ngài là phụ hoàng của nhi thần…” Phượng Quân cười đầy chua xót, “Nhưng ta thà rằng cùng ngài không có bất cứ quan hệ nào, ta tình nguyện làm một nông phu sơn dã, cũng không muốn là đứa con trên vạn người dưới một người của ngài!”

Lời này của Phượng Quân khiến Phượng Vũ thân là một quân vương cảm thấy bị nhục nhã, y nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngươi muốn phản bội trẫm sao?”

“Cả cuộc đời này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, Phượng Quân cũng sẽ không phản bội ngài!” Phượng Quân kiên định nói, nếu hắn có thể ngoan độc quyết tâm phản bội Phượng Vũ, cần gì phải thay y bảo vệ giang sơn, hắn cứ việc nhân cơ hội mà phản chiến, đem Phượng Vũ thất thế nhốt lại bên người chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Nguyên nhân chính là vì không thể nào tâm ngoan thủ lạt với Phượng Vũ, Phượng Quân buông y ra, tùy ý y nổi giận đùng đùng gọi người giải hắn vào thiên lao.

————————–

(*) Sắc đảm: có gan làm mấy chuyện háo sắc ^^

Mặc Nhiên: haiz,trong truyện này ta thích Quân ca nhất, nhưng thật tội cho anh ấy, mới đầu truyện đã vào tù rồi:(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện