Rồng và Sóc

Chương 29



Lam Băng sống từ đó đến nay trải qua biết bao chuyện không thể tưởng rồi, khi y nhìn thấy hắn, y đã nhận ra một loại cảm giác khác thường quanh hắn rồi. Nói chung là không biết miêu tả thế nào, cảm giác cũng chỉ là cảm giác mà thôi. Y cảm thấy hắn không phải là người ở đây và càng khẳng định hơn khi nhìn bàn mu tay trái của hắn.

Thiên Long cùng Nguyên Hạ trợn mắt không tin được, hai người không hiểu sao y có thể biết được.

Nguyên Hạ từ nhỏ đến lớn đều biết, bác Vương Minh chính là người cái gì cũng biết, chú Sư Diệp chính là bệnh gì cũng có thể chữa. Nhưng người ba của cậu, giống như người của một thời đại nào đó lưu lạc đến, cậu không rõ nhưng đôi lúc ba làm cho cậu cảm giác ông không phải là người thuộc về nơi này, đó cũng chính là lí do tại sao cậu lại có thể hoà hợp với hắn nhanh như thế.


Thật ra cũng không biết tại sao, Nguyên Hạ chưa lần nào tìm hiểu điều đó, nhưng cậu cảm giác được.

Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn qua Lam Băng đang ngẫn người uống tách trà nóng. Đôi mắt y mơ màn giống như kẻ say, y chưa bao giờ tỉnh cả, cả đời giống một cơn say dài. Đôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn của thời gian, gò má hồng hào hơn hẳn những ngày trước, y dần dần trở thành một ông già phúc hậu. Đặt tách trà xuống bàn, y nhìn qua hai đứa nhỏ, vẫn kiểu cười nhàn nhạt không rõ ý tứ, y chỉ chỉ tay hắn nói: "Người bạn An Linh dẫn về cũng có vết đó."

Nguyên Hạ nghi ngờ, cậu kéo tay trái hắn lên xem thử. Tay hắn thô ráp, xấu hết sức vì cực khổ một thời gian quá dài, giờ tuy không cần làm nữa nhưng tay vẫn chằn chịt những vết thẹo lớn nhỏ. Nguyên Hạ thích sờ sờ tay hắn, một đôi bàn tay gồ gề y chang vỏ cây của hắn, sờ nhột nhột thích lắm, thoải mái hơn so với mấy đôi bàn tay nhẳn nhụi của đám công tử nhà giàu khác.


Nhưng giờ cậu cứ lật lật tay hắn xem xem, nhìn mãi chẳng thấy được cái gì đặc biệt. Nghi hoặc nhìn qua ba mình, cậu trề môi nói: "Có gì đâu ba."

Lam Băng nhướng mày, y ngồi dậy, rõ ràng y vẫn thấy cái vết đó. Nó giống hình xăm nhưng nhìn đặc biệt hơn nhiều, y không miêu tả được nó là gì, vừa giống vết bớt nữa. Nó có hình xoáy, giống ấn của Naruto đó, nhưng nó xoáy tích thò lò nhìn choáng lắm. Vết đỏ rất nhỏ, nhìn tròn tròn chừng hạt đậu thôi, nó nằm về phía ngón tay cái của hắn.

Y miêu tả lại cho con trai nghe nhưng Nguyên Hạ làm thế nào cũng không thấy được, bé Thỏ nảy giờ vẽ vời gì đó cũng ham hố ngó sang.

"Con không thấy gì hết luôn. Mắt ba thật sự không bị choáng hả?" Mai Vân nghi hoặc nhào tới ba mình, cô trợn mắt nhìn nhìn thử xem ba có thật sự khoẻ hay không.


Đương nhiên y khoẻ rồi, càng nghĩ càng thấy quái lạ. Y bực mình không biết làm sao chứng minh cho hai đứa nhỏ hiểu được.

Định tìm cây bút vẽ lại cho cả đám xem thì bên ngoài có người đi vào.

Đi vào là Hoàng Nguyên với một người đàn ông xa lạ, đương nhiên chỉ lạ đối với hắn thôi.

"Anh Ope." Mai Vân mới liếc qua thôi đã reo lên mừng rỡ. Cô bỏ tập mình xuống, hí ha hí hởi nhào tới người nọ. Mà người đàn ông đó cũng vui vẻ gian tay ôm lấy cô vào lòng.

Ôm lắc qua lắc lại, anh ta nói: "Cục cưng của anh, hun cái nờ."

Mai Vân cười hì hì nhưng không cho anh ta hun, lớn rồi không còn nhỏ nhắn nữa, làm gì cũng có một giới hạng nhất định. Cô cười tủm tỉm lui ra một bước, không xa cũng chẳng gần đủ giữ khoảng cách cho cả hai. Nguyên Hạ thấy anh ta cũng cười, nhưng thấy người bên cạnh quan trọng hơn, định nhắc hắn chào một tiếng thì hắn cực kì có tự giác, vội đứng dậy chào lớn.
"Con chào bác."

Hoàng Nguyên để ý đến hắn từ khi mới bước vào rồi. Nghe tiếng chào dỏng dạc làm ông nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng, giống như từ khi sinh ra đã có rồi vậy, ánh mắt đầy tính uy hiếp cùng khó chịu hướng tới hắn. Thiên Long lúng túng, nhỏ lớn giờ hắn mới biết lúng túng là gì. Quay mắt sang cậu một lần nữa cầu cứu, hắn không biết ứng xử việc này ra sao đây, nhưng Nguyên Hạ vẫn bận nói chuyện với người đàn ông lạ mặt kia rồi có quan tâm gì đến hắn đâu. Thiên Long khóc không ra nước mắt, gương mặt hắn gượng giệu sắp vỡ nát hình tượng rồi, nảy giờ mặt hắn vẫn mang sắc thái bình tỉnh tự tin.

Mai Vân thấy cha thì cười tới mức ngọt ngào, Hoàng Nguyên thấy con gái cưng lâu ngày không gặp thì chỉ muốn nhào tới ôm hun mấy cái, nhưng tự dưng lòi cái mặt đáng ghét này làm ông mất hứng gần chết. Đưa mắt qua hỏi Lam Băng, nó tới làm gì.
Lam Băng vẫn tủm tỉm cười không hề có ý tới giải vây cho hắn. Y lại từ tốn uống tách trà nóng, còn thở ra một hơi giống như thoả mãn lắm vậy.

Thiên Long thì không biết nên làm sao, hắn luống cuống trong sự cười nhạo của gia đình này, thiệt khổ muốn chết. Hoàng Nguyên gật đầu một cái, lạnh lùng bước đến chỗ bạn đời mình ngồi xuống.

Gương mặt đầy uy nghiêm của người đàn ông lớn tuổi không phải thứ hắn có thể dể dàng đối mặt được, đương nhiên ai đứng trước Hoàng Nguyên cũng đều khó có thể bình thản. Đó giống như một loại khí chất trời sinh lại được tôi luyện cả một đời, để rồi giờ phút này, ông giống như một vị vua đầy quyền uy đứng nhìn đám thần dân của mình.

Mà trong mắt ông, hắn chỉ là một tên dân đen.

Chợt một tách trà nóng được đặt trước mặt ông, chẳng cần nhìn cũng biết là ai rót. Tinh tế cầm lên thổi nhẹ nhẹ, đợi khi tách trà hơi nguội, ông đặt xuống chỗ cạnh y, rất tự nhiên cầm tách của y rót một ly khác, lần này ông mới từ từ uống. Động tác quan tâm nọ lưu lại trong mắt vài bạn trẻ, Mai Vân với Nguyên Hạ nhe răng nheo mày, cảm thấy cực kì chói mắt, cực kì đáng ghét.
Ope cười tủm ta tủm tỉm, anh cầm trái táo, thô thiển cắn một cái, cực kì có tinh thần hóng drama.

Nguyên Hạ thấy hắn hoang mang cũng thấy tội nhưng cậu biết tính cha mình, nếu cậu nói giúp ông sẽ nổi cơn ghen, hắn chắc chắn sẽ thảm hơn bây giờ.

Nói chung là cứ để hắn tự bơi đi.

"Cậu tên gì?" Sau khoảng thời gian tình tình tứ tứ, anh rót em uống thì hai người lớn cũng đã quay trở lại xem mắt hắn.

Thiên Long đang cứng đờ đợi tuyên án đột nhiên cái đùng bị hỏi giật mình hết hồn. Hắn lần nữa liếc qua, vẫn thấy cậu nói chuyện gì đó với bé Thỏ, lòng đau nhói. Hắn khổ muốn chết, bối rối, hắn có cảm giác bản thân giống sinh viên lần đầu đi phỏng vấn ở công ty quốc tế, đương nhiên đây là lần phỏng vấn đẳng cấp vũ trụ luôn.

Hắn hít một hơi thật sâu, gương mặt đẹp trai đã qua tôi luyện trở nên trơ, dù lòng sợ muốn té đái nhưng mặt vẫn "đơ" không hoảng loạn gì hết trơn. Nở nụ cười mang tính thương hiệu, trầm giọng đáp rằng:
"Trước đây con chưa có tên nhưng sau đó Sóc đã đặt tên con là Thiên Long, con lấy họ em ấy, con tên đầy đủ là Lâm Thiên Long."

Nôm na là hắn muốn ở rể đó mà.

Hoàng Nguyên nheo mày, ông liếc nhìn qua bạn đời mình. Lam Băng thì thầm vào tai ông, hai người hầu như không nói gì nhiều chỉ trao đổi ánh mắt với nhau. Hoàng Nguyên liếc nhìn qua hắn, vẫn thấy cái phong thái sợ không sờn kia làm cho phát bực, ông không thèm để ý nữa. Mu bàn tay bị gõ mấy cái, ông nhìn qua bạn đời, nghi hoặc.

Lam Băng cười, y cười cực nhiều, nảy giờ giống như chưa từng lúc nào không cười. Nhưng hắn thấy, y giống hệt con búp bê bị người ta vẽ lên nụ cười, thế là cứ cười hoài.

Bỏ qua cái suy nghĩ quái gỡ kia đi. Ông nghiêm túc hết mức nhìn nhạc phụ nhỏ của mình, chờ đợi thử thách của y.

Ai ngờ, y hỏi: "Con đói chưa?"
"Dạ?" Tự nhiên hỏi câu gì vậy trời? Thiên Long ngơ ngác không biết đáp lời sao cho phải. Chân đột nhiên bị đạp một phát, Nguyên Hạ ngồi đằng kia trừng mắt với hắn, Thiên Long đột nhiên tâm tư liên thông, cười đáp: "Dạ, con cũng hơi đói."

"Đói là đúng rồi. Gần trưa còn gì, hôm nay nhà mình nhiều người, hay làm thịt nướng đi. Mấy đứa nhỏ cũng tới chơi, làm nhiều nhiều." Y nói xong quay qua Mai Vân, nói tiếp: "Thỏ, kêu dì Kiên sắp xếp chỗ nghỉ cho hai anh."

Mai Vân giờ đã tô tô cái gì đó rồi, nghe điểm danh cô giơ tay lên dạ rang một tiếng nhưng vẫn ngồi im chưa chịu động đậy.

Cả nhà kệ cô, Hoàng Nguyên không ưu hắn nên ông chẳng thèm nói câu nào hết hầu như là Lam Băng hỏi. Ban đầu hắn còn cho rằng y rất dể tính, còn hiền nữa nhưng hắn sai rồi. Y không hỏi thì thôi, hỏi chỉ có vào trọng tâm làm hắn điêu đứng không biết nên làm sao cho phải. Nhưng thử nói qua loa đi, y bề ngoài nói không sao nhưng tận sâu trong ánh mắt toàn là sự không hài lòng.
Hắn bị vài lần liền sợ muốn chết.

Nhìn Rồng ngốc của mình bị ba chỉnh tới chỉnh lui, đừng tưởng ba cậu hiền lành, thực ra ba rất khó hiểu, tới cậu cũng không thật sự hiểu ba đang nghĩ cái gì trong đầu mà. Tính của ba nhìn thì có vẻ hiền lành và dể tính nhưng thực chất là ba vô tâm, kiểu dù không vừa lòng nhưng mặc kệ không thèm để ý, nhưng nếu để ba làm chỉ có kỉ và tỉ mỉ mà thôi.

Mà ngược lại, cha cậu nhìn khó tánh nhưng thực ra rất dể chịu, ít ra dể chịu hơn ba.

Được rồi, ba cậu là thành phần nguy hiểm, đến cậu cũng chẳng dám chọc.

"Ba, con đem anh ấy lên phòng trước." Cậu vội cắt đứt câu chuyện trước khi hình tượng ngầu lòi của hắn bị ba đấm vỡ. Cậu quay sang người đàn ông dư thừa nảy giờ uống trà hóng chuyện, nhướng mày nói: "Anh ngồi chơi."
"Ấu kề." Mã Thiên Liêm cười đáp.

Chào xong cậu vội kéo hắn lên phòng mình, bỏ qua gia đình đang ngồi uống trà cực kì tao nhã bên dưới.

Phòng cậu nằm ở tầng hai, lên tầng rẻ trái cách một cách cửa là tới. Nguyên Hạ mở cửa xong lôi hắn vào trong, mới đóng cửa lại quay qua thì thấy cái mặt bí sị của hắn. Cậu bật cười, đưa tay lên nhéo nhéo, an ủi trái tim bon nớt kia, cậu nói:

"Ngoan, không sao, mọi người hỏi thăm chút thôi mà."

"Ba em, thiệt đáng sợ." Hắn còn hoảng chuyện khi nảy, chỉ vài câu hỏi thôi mà buộc hắn nôn hết thân thế ra, kể cả chuyện hắn sống ở nơi kia y cũng không tha. Mấy câu hỏi nghe có vẻ đơn thuần quan tâm nhưng hắn không hiểu sao lại hoảng sợ khi nghe y hỏi. Cảm giác cực kì có tính đe doạ.

Nhìn sắc mặt hắn tái xanh, Nguyên Hạ cực kì buồn cười, cậu cười nghiêm cười ngã. Kéo cho hắn cái ghế, chỉ chỉ vào nói: "Haha, biết thế là tốt. Sau này đừng chọc giận ông ấy là được. Rồi, ngồi đây lấy tin thần đi, tôi đi thay đồ cái."
Nói xong cậu mở một cánh cửa ở tay phải ra, hắn cảm thấy thú vị nên đi theo. Căn phòng này lớn hơn phòng cậu ở nhà một chút, thay vì nói là phòng ngủ thì nói là một ngôi nhà nhỏ đúng hơn.

Phòng ngủ ai có nguyên cái bếp hả?

Hắn kinh ngạc nhìn căn bếp nhỏ đằng kia, nó chiếm một vị trí cực kì đắc địa, có cửa sổ mát mẻ, nhưng cũng khá kín gió. Bày đầy đủ các loại đồ, nồi đủ thứ các kiểu, mấy cái tủ để đồ cũng được bố trí cực kì thông minh, vừa nhiều vừa gọn.

Nguyên Hạ đi từ căn phòng kia ra, trên tay cậu là một bộ quần áo, thấy hắn nhìn căn bếp của mình. Cậu đưa cho hắn bộ đồ trên tay, chỉ chỉ cánh cửa kế bên cửa căn phòng mới vào, nói:

"Nhà vệ sinh." Xong chỉ căn phòng khi nảy, "Phòng này là phòng thay đồ."

Hắn ờ một tiếng xong đi vào nhà vệ sinh tắm táp một chút. Nảy nói chuyện thôi mà mồ hôi chảy ra như suối, ướt cả áo.
Nhà vệ sinh rất rộng, chia thành hai bên, một là bồn tắm, ờ thì nó vẫn rất rộng. Phía vòi nước là một khoảng trống mà đủ cho mấy chục người cùng tắm chung. Hắn rất quan ngại cho người xây căn phòng này, ủa bộ điên hay gì.

Tắm xong thay đồ đi ra, hắn thấy cậu đang ngồi trên bàn trà kế bên ban công, màn cửa màu xám xanh bay bay cực kì hoà hợp đẹp mắt.

Thiên Long nhào tới gian tay ôm lấy vai cậu vào lòng, mặc kệ ba hay cha hay ai đó ngăn cản làm khó làm dể chỉ cần cậu vẫn thích hắn là được rồi.

Hạnh phúc khi được ôm người thương vào lòng. Hắn vui vẻ hơn nhiều, hít hít cái mùi thơm đặc trưng trên người cậu, giống như được nạp thêm máu, hắn sung sức như trâu chuẩn bị nhào xuống chiến đấu với bất kể thằng nào.

Nguyên Hạ đặt quyển sách nấu ăn xuống bàn, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay hắn. Cảm giác ôm ấp nhau lúc nào cũng hết sức là vui vẻ, đó là lí do mấy đứa yêu nhau thường thích ôm hơn là hôn. Nguyên Hạ lười biếng, cậu quay người ngã vào ngực hắn, Thiên Long ôm lấy cậu bế xốc lên sau đó ngồi lại vào ghế. Cậu giống như con khỉ con bám mẹ, ôm cứng chẳng muốn buông ra.
"Lát nữa rồi xuống, xuống sớm gặp đám đười ươi kia phiền lắm."

Hắn cũng gật đầu, hắn biết giờ xuống dưới chỉ bị người ta làm khó dể, thôi cứ trốn ở đây ôm cậu đi. Mà tự nhiên chợt nhớ tới một chuyện, hắn hỏi: "Người đàn ông khi nảy là ai vậy?"

Cậu dựa vào vai hắn lười nhát hỏi:

"Ope hả? Ảnh là con của bạn ba tôi, cũng xem như anh em chí cốt của anh hai. Ảnh bằng tuổi anh hai, lớn hơn tôi 7 tuổi, nhưng giờ vẫn chưa vợ chưa con, chả biết ổng đang tính cái gì."

Bằng tuổi anh hai, mà giờ anh hai sắp có con đầu lòng rồi mà ổng vẫn chưa có tăm hơi gì về chuyện lập gia đình. Đừng nói phụ huynh lo lắng, tới cậu cũng lo. Cậu nghĩ anh ta là người theo chủ nghĩa độc thân.

"Ope? Nghĩa là gì?" Lần đầu hắn nghe cái tên thú vị này.

Nguyên Hạ đáp: "Ai biết, chắc nghe hay nên lấy thôi. Ổng tên thật là Mã Thiên Liêm, có đứa em gái tên là Mã Thị Ngọc Liên, nhỏ bằng tuổi bé Thỏ, tên ở nhà gọi là Ren."
Mà nhắc mới nhớ lâu rồi chưa gặp bé Ren, chả biết sống chết sao rồi.

Hắn nghe thế gật gù: "Bạn bè nhiều người quen cũng nhiều."

Cậu gật đầu: "Ừa, còn nhiều lắm. Nhưng đại đa số đều đừng dể tin quá. Hầu như ai cũng là dân làm ăn, mà làm ăn thì tính toán nhiều, nghe được thì nghe không thì kệ đừng gông cổ cãi làm gì chỉ mệt tấm thân. Ông nội Ope kia cũng ác liệt lắm, đừng để ổng dụ, một đi không lối về đó."

Thiên Long: "Nhiều người, lắm tính."

Nguyên Hạ nghe thế thì bật cười, cậu ê a nói: "Đương nhiên, dặn rồi đó, đừng bị người ta dụ nghe chưa. Để lát nữa tôi dắt anh đi thăm hỏi một vòng, tìm thêm cho anh chút tài nguyên. Ừm, hình như ông Lusy có về, kéo ổng làm thân cũng được."

Ông nội kia cũng làm bên mãn truyền thông nhưng khó tánh hơn, dù có cậu giới thiệu nhưng chưa chắc Rồng ngốc này có thể lọt vào mắt xanh của ổng. Người gì đâu khó tánh khó ý.
Hắn không biết người cậu vừa nhắc là ai, mà nói hắn cũng chưa chắc gì biết. Nghĩ lát nữa quá trời người sẽ quay quanh chọc ghẹo làm khó mình, Thiên Long hít một hơi chuẩn bị 3000% sức lực chiến đấu. Nhưng tự nhiên hắn ngớ ra một vấn đề, hỏi: "Về đông vậy có chỗ ở không đó?"

Nguyên Hạ bật cười: "Dư sức, khu này chứa được hơn 500 người, có điều phòng ngủ thì có hơi ít, nhưng ngủ ghép vẫn được. Nhiều người ở dưới phố gần đây cũng có nhà, thích thì tối chạy về đó ngủ. Tết mới đông chứ ngày thường có bao người đâu."

Hắn lại hỏi: "Mà sao nhà em đông vậy? Anh em của ba hay cha em sao?"

Nguyên Hạ lười biếng đáp: "Đâu có, ừm, ngày xưa cha tôi làm Mafia anh biết rồi. Một số đàn em của cha cùng sinh ra tử nên cha xem đó là người thân luôn. Sau khi mọi người kết hôn, tại họ cũng là trẻ mồ côi nên vẫn xem cha là trưởng tộc, sau khi xây nơi này, họ cứ hay tụ lại chơi đùa, dần dần biến nơi này thành nhà tổ luôn. Với lại, hồi đó có chính sách nuôi dưỡng trẻ em mồ côi để phục vụ trong băng, nhiều người trong họ vẫn xem nơi này là nhà nên cứ tới dịp gì đó hay mệt quá vẫn quay về. Ba với cha thì không ngại, cứ có người về là có chỗ chứa. Đại đa số người là vẫn thích, một số không thích nên tự tung cánh bay."
Thiên Long gật gù: "Ừa, đông người vui."

Nguyên Hạ chán nản nói: "Cũng mệt lắm, nhiều người lắm ý. Có điều ở đây còn cha với ba nên mỗi khi về dù không ưa nhau cũng không đánh lộn. Người này người kia đủ chuyện trên trời xuống biển, rảnh rảnh kể anh nghe."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện