Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn
Chương 20: Động lực tiến lên
Đường Trì thả chân xuống: "Anh cũng không cần sốt sắng như vậy, đều là đàn ông với nhau, tôi hiểu."
Vành tai Nghiêm Ngộ Sâm đỏ bừng: "Em không hiểu."
"..." Đường Trì lười buộc chặt đề tài này với anh, thay quần áo sạch sẽ, cùng Nghiêm Ngộ Sâm rời khỏi tiểu khu Ngọc Lan.
Trước khi đi, Nghiêm Ngộ Sâm đổ súp cà rốt sớm đã bị trào ra khỏi nồi trong bếp đi, thuận tiện ném mấy cuốn truyện tranh đi luôn.
"Anh cứ ném sách của Nghiêm Đồng đi như thế, cậu ta sẽ tức giận." Đường Trì ngồi ở ghế phó lái, nói.
"Không vấn đề gì." Nghiêm Ngộ Sâm hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Dù sao cậu ta cũng sẽ không bao giờ đi ra nữa."
Đường Trì sửng sốt: "Có ý gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Thời gian Nghiêm Nhất Tự xuất hiện tương đối cố định, tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng Nghiêm Đồng không giống, nếu như tôi đoán không sai, chỉ cần tâm trạng của tôi không dao động quá nhiều, cậu ta có thể an an sinh sinh ở trong cơ thể tôi."
Đường Trì cau mày: "Ý anh là, sự chuyển đổi nhân cách Nghiêm Đồng có liên quan đến tâm tình anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Nhiều năm như vậy, cậu ta từng xuất hiện qua tổng cộng ba lần, mỗi một lần, đều xuất hiện khi tôi đang trên bờ vực suy sụp tinh thần."
Không biết tại sao khi nghe được những lời này, Đường Trì khó giải thích được cảm thấy có điểm đau lòng: "Một lần là vào tối qua, một lần vào tối nay, còn một lần khác là khi nào?"
"Lúc tôi 17 tuổi." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại.
Đường Trì rõ ràng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh không tốt, nhưng vẫn không nhịn được tò mò: "Lần đó, đã xảy ra chuyện gì?"
Xe dừng lại ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, lực đạo nắm vô-lăng của Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên tăng lên, trên mũ bàn tay nổi đầy gân xanh.
Anh vẫn luôn trầm mặc, mãi đến khi trước một giây đèn xanh sáng lên.
"Lúc đó tôi thiếu chút nữa đã gϊếŧ người." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm lái xe xuyên qua ngã tư, không tiếp tục nói chuyện với Đường Trì.
Nửa giờ sau, hai người về với ký túc xá đạo sư của Nghiêm Ngộ Sâm.
"Hiện tại đã rất muộn, em về ký túc xá sẽ đánh thức mọi người, trước cứ ở tạm đây một đêm đi." Nghiêm Ngộ Sâm cởi âu phục, tao nhã tháo cúc tay áo.
Đường Trì sờ sờ vết đỏ trên cổ, liếc mắt nhìn có chút lo lắng.
"Em không cần lo lắng, đêm nay tôi ngủ trên sofa, sẽ không làm chuyện gì với em." Nghiêm Ngộ Sâm lôi trong tủ một chiếc chăn lông ngỗng, ném lên sofa, sau đó đi tắm.
Đường Trì ngồi một mình ở phòng khách, nhìn cửa phòng tắm, tâm lý có loại xúc cảm khó tả.
Khi đọc nguyên văn, cậu cảm thấy Nghiêm Ngộ Sâm là người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai, là thiên chi kiêu tử, cũng cảm thấy được những nhân vật trong nguyên văn, bao gồm Cố Chiêu Lương cùng Giang Miện, đều không có cuộc sống tự do tự tại như anh, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy Nghiêm Ngộ Sâm dường như là người sống mệt mỏi nhất trong số những người này.
*Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Đánh giá cuộc đối thoại của anh cùng Cố Chiêu Lương ở phòng luyện tập ngày hôm qua, có vẻ như trước đây anh với Cố Chiêu Lương từng phát sinh chuyện gì đó.
Hơn nữa, anh còn nói, thời điểm cái lần nhân cách chuyển đổi khi mười bảy tuổi, thiếu chút nữa đã gϊếŧ người.
Cho nên năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Càng nghĩ, Đường Trì càng cảm thấy khó chịu.
Ban đêm, cậu nằm trên giường Nghiêm Ngộ Sâm, lật qua lật lại, đầy đầu đều là những vấn đề này, không có một tia buồn ngủ.
"Đúng là ăn no rửng mỡ, tại sao trong đầu toàn nghĩ đến anh ta a, anh ta trải qua những gì, mắc mớ gì đến mình, ngược lại rất nhanh đến lúc ly hôn rồi." Đường Trì buồn bực từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị ra ngoài uống cốc nước.
Cậu vừa mới rón rén mở cửa, liền nghe thấy từng trận thở dốc trên ghế sofa bên kia.
"Không quan tâm tôi, các người đều không quan tâm tôi." Nghiêm Ngộ Sâm ôm chăn ngồi trên ghế sofa, chau mày, mặt đổ đầy mồ hôi: "Tôi không nên sống, chết, chết, đúng, tôi đáng ra phải chết đi."
"Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì bước nhanh đến sofa, nắm lấy tay Nghiêm Ngộ Sâm, lo lắng nói: "Anh làm sao vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm nắm ngược lại cậu, mặc dù ý thức của anh vẫn còn mờ mịt như trước, bất quá tâm tình lại xảy ra đảo ngược: "Không, đáng chết là các người, các người không yêu tôi, không quan tâm tôi, đều đáng chết! Đều đáng chết!"
Đường Trì đè lại Nghiêm Ngộ Sâm, không ngừng sờ trán anh: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh bình tĩnh lại đi."
Nhưng mặc kệ cậu có an ủi thế nào, Nghiêm Ngộ Sâm vẫn như trước nghiến răng nói những lời sống chết.
Vành mắt Đường Trì đỏ ửng: "Tôi quan tâm anh, có tôi yêu anh a, ngoan, bình tĩnh một chút được không?"
Lặp lại nhiều lần, cảm xúc của Nghiêm Ngộ Sâm mới từ từ ổn định lại, anh nói mê ôm lấy Đường Trì, ở trong lòng ngực cậu dụi dụi.
Đường Trì thấy vậy, bất đắc dĩ xoa xoa đầu Nghiêm Ngộ Sâm, thấp giọng cười khẽ: "Khốn nạn, là anh đang câu dẫn tôi đấy biết không?"
Nói xong, Đường Trì cúi người nằm nhoài trên người Nghiêm Ngộ Sâm, dùng đầu ngón tay xoa nắn khớp ngón tay xinh đẹp của Nghiêm Ngộ Sâm, ngủ thϊếp lúc nào không hay.
Sáng hôm qua, tám giờ.
Đường Trì uể oải trở mình, khi cảm nhận được ánh nắng chiếu qua cửa sổ, đôi mắt lim dim hé mở.
Theo bản năng vươn người, mò được một người sống hoàn toàn không mặc gì.
"!!!!!!!!" Cơn buồn ngủ của Đường Trì lập tức biến mất: "Anh anh anh sao lại ở trên giường của tôi?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhíu nhíu mày, không mở mắt, trực tiếp vươn tay kéo Đường Trì về lại trên người: "Đừng động, ngủ thêm một lúc nữa đi."
"Ngủ cái rắm." Đường Trì muốn thoát khỏi vòng tay của Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm trời sinh sức mạnh siêu phàm, vặn vẹo mấy lần đều không thành công: "Trước tiên anh buông tôi ra."
Nghiêm Ngộ Sâm bất mãn mở mắt nhìn cậu: "Đêm qua khi cầu xin tôi ôm em, sao không nói tôi buông em ra?"
Đường Trì ngạc nhiên: "Anh đừng có nói điêu, tôi khi nào cầu xin anh ôm tôi?"
"Mới đêm qua." Nghiêm Ngộ Sâm miêu tả chân thực: "Nửa đêm tôi tỉnh dậy, phát hiện em ngủ trên người tôi, vừa định ôm em trở lại phòng ngủ, nhưng em vừa chạm giường, liền kéo tôi lại, còn không ngừng gọi tên tôi, nói tôi đừng đi."
Đường Trì dở khóc dở cười: "Tôi lôi kéo anh, nói anh đừng đi?"
Đêm qua rõ ràng là anh ôm tôi, cọ tới cọ lui giống như chú chó husky.
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Là em, tôi đoán được em sẽ không chịu thừa nhận, nên tôi ghi âm lại."
Đường Trì không tin tà đạo: "Anh phát lại để tôi nghe thử."
Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt cổ quái: "Em chắc chắn muốn nghe?"
Đường Trì thúc giục: "Nhanh lên!"
Nghiêm Ngộ Sâm có thâm ý khác nhìn cậu, sau đó lấy điện thoại trên đầu giường, mở một đoạn ghi âm.
"Nghiêm Ngộ Sâm."
"Ừm, tôi đây."
"Anh đừng đi."
"Được được được, không đi, em buông tôi ra trước được không?"
"Không buông, anh hôn hôn tôi, tôi mới buông."
"Xì tốp!" Đường Trì mặt đỏ tới mang tai giật lấy điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, ấn tạm dừng, sau đó nhanh chóng xóa đoạn ghi âm đi.
Cậu biết mình tối qua có một giấc mộng xuân, mà đối tượng mộng xuân lại là Nghiêm Ngộ Sâm, trời mới biết cậu thừa dịp lúc ngủ đi thực hành một chút a!
Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn cậu: "Tôi vốn cho rằng em chỉ ngoài miệng không câu nệ gì, không nghĩ tới, hành động cũng phóng đãng đến mức vậy."
"Anh mới phóng đãng!" Đường Trì cãi chày cãi cối: "Tôi không tin anh chưa từng mộng xuân."
Nghiêm Ngộ Sâm lắc lắc đầu: "Tôi còn chưa từng làm."
Đường Trì: "Không có khả năng."
"Thật." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Tôi lớn như này, chưa từng xem GV, cũng không có bất kỳ đối tượng để nghĩ tới, thậm chí..." Nghiêm Ngộ Sâm do dự một lúc, ánh mắt quỷ dị nhìn Đường Trì: "Thậm chí ngay cả cương cũng chưa bao giờ cương."
*GV: gay video.
"Anh nói dối, lão nam nhân 30 tuổi, làm sao có khả năng đơn thuần như vậy!" Đường Trì vạch trần nói: "Hơn nữa, ngày hôm qua anh ở phòng làm việc cương một lần, tối qua tại nhà Nghiêm Đồng cũng cương một lần trước mặt tôi, tôi thấy anh mới là người phóng đãng không kiềm chế được, lãng lý bạch điều."
*Lãng lý bạch điều: Tên thật là Trương Thuận, thủ lĩnh Lương Sơn Bạc —— Thật ra mình chẳng biết nên giải thích thế nào?"
Nghiêm Ngộ Sâm nói một cách nghiêm túc: "Ngày hôm qua tôi cứng hai lần, trước đó thật sự một lần cũng không phản ứng. Vì điều này, tôi còn đi bệnh viện để kiểm tra chức năng tìиɦ ɖu͙ƈ."
Đường Trì toàn thân chấn động, không thể tin được nuốt nước miếng: "Anh sẽ không định nói, anh chỉ cứng với tôi đấy chứ."
Nghiêm Ngộ Sâm suy nghĩ một lúc: "Trước mắt xem ra, xác thực chính là như vậy."
Đường Trì hóa đá.jpg.
Đừng cẩu huyết đáng đập như thế a! Anh làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi!
"Đợi đã," Đường Trì đột nhiên nghe được trọng điểm gì đó, cậu sờ sờ khóe miệng mình: "Vậy tối qua anh đã thỏa mãn tôi sao?"
Trong mơ, cậu cùng Nghiêm Ngộ Sâm lăn qua lăn lại rất nhiều lần, nếu như đó không phải là mơ mà là sự thật, chính mình chẳng phải....
A a a a a a!!!!!!
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn vẻ mặt sáng hơn pháo hoa của Đường Trì, có chút không hiểu nói: "Em đang nói vấn đề nào? Hôn em, hay là làm chỗ đó?"
Thân thể nhỏ bé của Đường Trì run rẩy: "Cả hai."
Nghiêm Ngộ Sâm trang nghiêm nói: "Nếu như là hôn em, xác thực đã hôn, hơn nữa chính em là người cưỡng hôn tôi."
Đường Trì khϊếp sợ: "Tôi cưỡng hôn anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc ừm một tiếng: "Tôi không muốn, nhưng em trực tiếp ôm cổ tôi hôn lên, khoảng chừng nửa phút sau em mới buông tôi ra. Còn về phần có làm chỗ đó hay chưa, chẳng nhẽ chính em không cảm nhận được?"
Đường Trì theo phản xạ có điều kiện bưng cái mông, nguyên bản không cảm nhận được dị thường gì, nhưng khi Nghiêm Ngộ Sâm nói vậy, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hơn nữa, đau quá! Cái mông đau quá!!! Eo cũng đau!!!!
Đường Trì bưng cái mông, luống cuống tay chân lăn từ trên giường xuống.
"Em..." Nghiêm Ngộ Sâm còn chưa nói hết, liền bị Đường Trì cắt ngang.
"Chúng ta đều là người trưởng thành, tuy đây là lần đầu tiên của tôi, mà mỗi người luôn có lần đầu, anh coi như ngày hôm qua đang làm với một con búp bê hơi đi, xem như tích lũy thêm kinh nghiệm sau này. Còn lại, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi." Đường Trì một bên mặc quần áo, một bên dùng tốc độ nhanh chóng nói: "Hơn nữa, anh yên tâm, tôi không phải loài người đạo đức giả sau một đêm tình bắt người ta phụ trách, anh không cần phải tăng thêm gánh nặng tâm lý, nói chung, chuyện tối qua tuyệt đối đừng nói cho người khác biết, dù sao sau khi tôi với anh ly hôn, vẫn cần tìm người kết hôn."
Giống như rang đậu kêu tách tách nhanh chóng nói xong, Đường Trì xách quần lên bỏ chạy.
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn gian phòng trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở em nên cẩn thận một chút, đừng ngã từ trên giường xuống đất như tối qua."
Nhớ tới đêm qua, Đường Trì nhắm hai mắt, nhìn bộ dạng cậu rầm rì nói mông đau, nội tâm Nghiêm Ngộ Sâm có chút đau lòng.
Phòng ngủ ở đây không trải thảm, ngã một cái sẽ rất đau a.
Bất quá....
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn tay mình, khẽ thở dài tiếc nuối.
Ngày hôm qua nếu như tại thời điểm Đường Trì quấn lấy anh, anh thỏa mãn Đường Trì, vậy có phải mỗi ngày Đường Trì sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn với mình nữa không?
Khi Nghiêm Ngộ Sâm đang u buồn một mình, thì Đường Trì ngồi trên bồn cầu trong toilet rất lâu, lo lắng về muộn chuyện khác.
Đêm qua khi Nghiêm Ngộ Sâm làm có dùng đồ bảo vệ không? Sao có cảm giác ngày càng khó chịu nhỉ?
Vành tai Nghiêm Ngộ Sâm đỏ bừng: "Em không hiểu."
"..." Đường Trì lười buộc chặt đề tài này với anh, thay quần áo sạch sẽ, cùng Nghiêm Ngộ Sâm rời khỏi tiểu khu Ngọc Lan.
Trước khi đi, Nghiêm Ngộ Sâm đổ súp cà rốt sớm đã bị trào ra khỏi nồi trong bếp đi, thuận tiện ném mấy cuốn truyện tranh đi luôn.
"Anh cứ ném sách của Nghiêm Đồng đi như thế, cậu ta sẽ tức giận." Đường Trì ngồi ở ghế phó lái, nói.
"Không vấn đề gì." Nghiêm Ngộ Sâm hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Dù sao cậu ta cũng sẽ không bao giờ đi ra nữa."
Đường Trì sửng sốt: "Có ý gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Thời gian Nghiêm Nhất Tự xuất hiện tương đối cố định, tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng Nghiêm Đồng không giống, nếu như tôi đoán không sai, chỉ cần tâm trạng của tôi không dao động quá nhiều, cậu ta có thể an an sinh sinh ở trong cơ thể tôi."
Đường Trì cau mày: "Ý anh là, sự chuyển đổi nhân cách Nghiêm Đồng có liên quan đến tâm tình anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Nhiều năm như vậy, cậu ta từng xuất hiện qua tổng cộng ba lần, mỗi một lần, đều xuất hiện khi tôi đang trên bờ vực suy sụp tinh thần."
Không biết tại sao khi nghe được những lời này, Đường Trì khó giải thích được cảm thấy có điểm đau lòng: "Một lần là vào tối qua, một lần vào tối nay, còn một lần khác là khi nào?"
"Lúc tôi 17 tuổi." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại.
Đường Trì rõ ràng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh không tốt, nhưng vẫn không nhịn được tò mò: "Lần đó, đã xảy ra chuyện gì?"
Xe dừng lại ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, lực đạo nắm vô-lăng của Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên tăng lên, trên mũ bàn tay nổi đầy gân xanh.
Anh vẫn luôn trầm mặc, mãi đến khi trước một giây đèn xanh sáng lên.
"Lúc đó tôi thiếu chút nữa đã gϊếŧ người." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm lái xe xuyên qua ngã tư, không tiếp tục nói chuyện với Đường Trì.
Nửa giờ sau, hai người về với ký túc xá đạo sư của Nghiêm Ngộ Sâm.
"Hiện tại đã rất muộn, em về ký túc xá sẽ đánh thức mọi người, trước cứ ở tạm đây một đêm đi." Nghiêm Ngộ Sâm cởi âu phục, tao nhã tháo cúc tay áo.
Đường Trì sờ sờ vết đỏ trên cổ, liếc mắt nhìn có chút lo lắng.
"Em không cần lo lắng, đêm nay tôi ngủ trên sofa, sẽ không làm chuyện gì với em." Nghiêm Ngộ Sâm lôi trong tủ một chiếc chăn lông ngỗng, ném lên sofa, sau đó đi tắm.
Đường Trì ngồi một mình ở phòng khách, nhìn cửa phòng tắm, tâm lý có loại xúc cảm khó tả.
Khi đọc nguyên văn, cậu cảm thấy Nghiêm Ngộ Sâm là người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai, là thiên chi kiêu tử, cũng cảm thấy được những nhân vật trong nguyên văn, bao gồm Cố Chiêu Lương cùng Giang Miện, đều không có cuộc sống tự do tự tại như anh, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy Nghiêm Ngộ Sâm dường như là người sống mệt mỏi nhất trong số những người này.
*Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Đánh giá cuộc đối thoại của anh cùng Cố Chiêu Lương ở phòng luyện tập ngày hôm qua, có vẻ như trước đây anh với Cố Chiêu Lương từng phát sinh chuyện gì đó.
Hơn nữa, anh còn nói, thời điểm cái lần nhân cách chuyển đổi khi mười bảy tuổi, thiếu chút nữa đã gϊếŧ người.
Cho nên năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Càng nghĩ, Đường Trì càng cảm thấy khó chịu.
Ban đêm, cậu nằm trên giường Nghiêm Ngộ Sâm, lật qua lật lại, đầy đầu đều là những vấn đề này, không có một tia buồn ngủ.
"Đúng là ăn no rửng mỡ, tại sao trong đầu toàn nghĩ đến anh ta a, anh ta trải qua những gì, mắc mớ gì đến mình, ngược lại rất nhanh đến lúc ly hôn rồi." Đường Trì buồn bực từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị ra ngoài uống cốc nước.
Cậu vừa mới rón rén mở cửa, liền nghe thấy từng trận thở dốc trên ghế sofa bên kia.
"Không quan tâm tôi, các người đều không quan tâm tôi." Nghiêm Ngộ Sâm ôm chăn ngồi trên ghế sofa, chau mày, mặt đổ đầy mồ hôi: "Tôi không nên sống, chết, chết, đúng, tôi đáng ra phải chết đi."
"Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì bước nhanh đến sofa, nắm lấy tay Nghiêm Ngộ Sâm, lo lắng nói: "Anh làm sao vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm nắm ngược lại cậu, mặc dù ý thức của anh vẫn còn mờ mịt như trước, bất quá tâm tình lại xảy ra đảo ngược: "Không, đáng chết là các người, các người không yêu tôi, không quan tâm tôi, đều đáng chết! Đều đáng chết!"
Đường Trì đè lại Nghiêm Ngộ Sâm, không ngừng sờ trán anh: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh bình tĩnh lại đi."
Nhưng mặc kệ cậu có an ủi thế nào, Nghiêm Ngộ Sâm vẫn như trước nghiến răng nói những lời sống chết.
Vành mắt Đường Trì đỏ ửng: "Tôi quan tâm anh, có tôi yêu anh a, ngoan, bình tĩnh một chút được không?"
Lặp lại nhiều lần, cảm xúc của Nghiêm Ngộ Sâm mới từ từ ổn định lại, anh nói mê ôm lấy Đường Trì, ở trong lòng ngực cậu dụi dụi.
Đường Trì thấy vậy, bất đắc dĩ xoa xoa đầu Nghiêm Ngộ Sâm, thấp giọng cười khẽ: "Khốn nạn, là anh đang câu dẫn tôi đấy biết không?"
Nói xong, Đường Trì cúi người nằm nhoài trên người Nghiêm Ngộ Sâm, dùng đầu ngón tay xoa nắn khớp ngón tay xinh đẹp của Nghiêm Ngộ Sâm, ngủ thϊếp lúc nào không hay.
Sáng hôm qua, tám giờ.
Đường Trì uể oải trở mình, khi cảm nhận được ánh nắng chiếu qua cửa sổ, đôi mắt lim dim hé mở.
Theo bản năng vươn người, mò được một người sống hoàn toàn không mặc gì.
"!!!!!!!!" Cơn buồn ngủ của Đường Trì lập tức biến mất: "Anh anh anh sao lại ở trên giường của tôi?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhíu nhíu mày, không mở mắt, trực tiếp vươn tay kéo Đường Trì về lại trên người: "Đừng động, ngủ thêm một lúc nữa đi."
"Ngủ cái rắm." Đường Trì muốn thoát khỏi vòng tay của Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm trời sinh sức mạnh siêu phàm, vặn vẹo mấy lần đều không thành công: "Trước tiên anh buông tôi ra."
Nghiêm Ngộ Sâm bất mãn mở mắt nhìn cậu: "Đêm qua khi cầu xin tôi ôm em, sao không nói tôi buông em ra?"
Đường Trì ngạc nhiên: "Anh đừng có nói điêu, tôi khi nào cầu xin anh ôm tôi?"
"Mới đêm qua." Nghiêm Ngộ Sâm miêu tả chân thực: "Nửa đêm tôi tỉnh dậy, phát hiện em ngủ trên người tôi, vừa định ôm em trở lại phòng ngủ, nhưng em vừa chạm giường, liền kéo tôi lại, còn không ngừng gọi tên tôi, nói tôi đừng đi."
Đường Trì dở khóc dở cười: "Tôi lôi kéo anh, nói anh đừng đi?"
Đêm qua rõ ràng là anh ôm tôi, cọ tới cọ lui giống như chú chó husky.
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Là em, tôi đoán được em sẽ không chịu thừa nhận, nên tôi ghi âm lại."
Đường Trì không tin tà đạo: "Anh phát lại để tôi nghe thử."
Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt cổ quái: "Em chắc chắn muốn nghe?"
Đường Trì thúc giục: "Nhanh lên!"
Nghiêm Ngộ Sâm có thâm ý khác nhìn cậu, sau đó lấy điện thoại trên đầu giường, mở một đoạn ghi âm.
"Nghiêm Ngộ Sâm."
"Ừm, tôi đây."
"Anh đừng đi."
"Được được được, không đi, em buông tôi ra trước được không?"
"Không buông, anh hôn hôn tôi, tôi mới buông."
"Xì tốp!" Đường Trì mặt đỏ tới mang tai giật lấy điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, ấn tạm dừng, sau đó nhanh chóng xóa đoạn ghi âm đi.
Cậu biết mình tối qua có một giấc mộng xuân, mà đối tượng mộng xuân lại là Nghiêm Ngộ Sâm, trời mới biết cậu thừa dịp lúc ngủ đi thực hành một chút a!
Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn cậu: "Tôi vốn cho rằng em chỉ ngoài miệng không câu nệ gì, không nghĩ tới, hành động cũng phóng đãng đến mức vậy."
"Anh mới phóng đãng!" Đường Trì cãi chày cãi cối: "Tôi không tin anh chưa từng mộng xuân."
Nghiêm Ngộ Sâm lắc lắc đầu: "Tôi còn chưa từng làm."
Đường Trì: "Không có khả năng."
"Thật." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Tôi lớn như này, chưa từng xem GV, cũng không có bất kỳ đối tượng để nghĩ tới, thậm chí..." Nghiêm Ngộ Sâm do dự một lúc, ánh mắt quỷ dị nhìn Đường Trì: "Thậm chí ngay cả cương cũng chưa bao giờ cương."
*GV: gay video.
"Anh nói dối, lão nam nhân 30 tuổi, làm sao có khả năng đơn thuần như vậy!" Đường Trì vạch trần nói: "Hơn nữa, ngày hôm qua anh ở phòng làm việc cương một lần, tối qua tại nhà Nghiêm Đồng cũng cương một lần trước mặt tôi, tôi thấy anh mới là người phóng đãng không kiềm chế được, lãng lý bạch điều."
*Lãng lý bạch điều: Tên thật là Trương Thuận, thủ lĩnh Lương Sơn Bạc —— Thật ra mình chẳng biết nên giải thích thế nào?"
Nghiêm Ngộ Sâm nói một cách nghiêm túc: "Ngày hôm qua tôi cứng hai lần, trước đó thật sự một lần cũng không phản ứng. Vì điều này, tôi còn đi bệnh viện để kiểm tra chức năng tìиɦ ɖu͙ƈ."
Đường Trì toàn thân chấn động, không thể tin được nuốt nước miếng: "Anh sẽ không định nói, anh chỉ cứng với tôi đấy chứ."
Nghiêm Ngộ Sâm suy nghĩ một lúc: "Trước mắt xem ra, xác thực chính là như vậy."
Đường Trì hóa đá.jpg.
Đừng cẩu huyết đáng đập như thế a! Anh làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi!
"Đợi đã," Đường Trì đột nhiên nghe được trọng điểm gì đó, cậu sờ sờ khóe miệng mình: "Vậy tối qua anh đã thỏa mãn tôi sao?"
Trong mơ, cậu cùng Nghiêm Ngộ Sâm lăn qua lăn lại rất nhiều lần, nếu như đó không phải là mơ mà là sự thật, chính mình chẳng phải....
A a a a a a!!!!!!
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn vẻ mặt sáng hơn pháo hoa của Đường Trì, có chút không hiểu nói: "Em đang nói vấn đề nào? Hôn em, hay là làm chỗ đó?"
Thân thể nhỏ bé của Đường Trì run rẩy: "Cả hai."
Nghiêm Ngộ Sâm trang nghiêm nói: "Nếu như là hôn em, xác thực đã hôn, hơn nữa chính em là người cưỡng hôn tôi."
Đường Trì khϊếp sợ: "Tôi cưỡng hôn anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc ừm một tiếng: "Tôi không muốn, nhưng em trực tiếp ôm cổ tôi hôn lên, khoảng chừng nửa phút sau em mới buông tôi ra. Còn về phần có làm chỗ đó hay chưa, chẳng nhẽ chính em không cảm nhận được?"
Đường Trì theo phản xạ có điều kiện bưng cái mông, nguyên bản không cảm nhận được dị thường gì, nhưng khi Nghiêm Ngộ Sâm nói vậy, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hơn nữa, đau quá! Cái mông đau quá!!! Eo cũng đau!!!!
Đường Trì bưng cái mông, luống cuống tay chân lăn từ trên giường xuống.
"Em..." Nghiêm Ngộ Sâm còn chưa nói hết, liền bị Đường Trì cắt ngang.
"Chúng ta đều là người trưởng thành, tuy đây là lần đầu tiên của tôi, mà mỗi người luôn có lần đầu, anh coi như ngày hôm qua đang làm với một con búp bê hơi đi, xem như tích lũy thêm kinh nghiệm sau này. Còn lại, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi." Đường Trì một bên mặc quần áo, một bên dùng tốc độ nhanh chóng nói: "Hơn nữa, anh yên tâm, tôi không phải loài người đạo đức giả sau một đêm tình bắt người ta phụ trách, anh không cần phải tăng thêm gánh nặng tâm lý, nói chung, chuyện tối qua tuyệt đối đừng nói cho người khác biết, dù sao sau khi tôi với anh ly hôn, vẫn cần tìm người kết hôn."
Giống như rang đậu kêu tách tách nhanh chóng nói xong, Đường Trì xách quần lên bỏ chạy.
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn gian phòng trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở em nên cẩn thận một chút, đừng ngã từ trên giường xuống đất như tối qua."
Nhớ tới đêm qua, Đường Trì nhắm hai mắt, nhìn bộ dạng cậu rầm rì nói mông đau, nội tâm Nghiêm Ngộ Sâm có chút đau lòng.
Phòng ngủ ở đây không trải thảm, ngã một cái sẽ rất đau a.
Bất quá....
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn tay mình, khẽ thở dài tiếc nuối.
Ngày hôm qua nếu như tại thời điểm Đường Trì quấn lấy anh, anh thỏa mãn Đường Trì, vậy có phải mỗi ngày Đường Trì sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn với mình nữa không?
Khi Nghiêm Ngộ Sâm đang u buồn một mình, thì Đường Trì ngồi trên bồn cầu trong toilet rất lâu, lo lắng về muộn chuyện khác.
Đêm qua khi Nghiêm Ngộ Sâm làm có dùng đồ bảo vệ không? Sao có cảm giác ngày càng khó chịu nhỉ?
Bình luận truyện