Siêu Cấp Gen Thần

Chương 200: Cho bọn họ biết mùi



Editor: Nguyetmai

Phương Minh Toàn phái Văn Tú Tú đến trường quân đội Hắc Ưng livestream đương nhiên không phải vì qua loa lấy lệ với cô.

Thân phận của Văn Tú Tú không hề tầm thường, Phương Minh Toàn chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, vì tiền đồ của mình, đương nhiên phải chăm sóc Văn Tú Tú nhiều hơn. Gã biết rõ Hàn Sâm cũng tham gia trận đấu này nên mới phái Văn Tú Tú đến trường quân đội Hắc Ưng đưa tin.

Phần livestream của Văn Tú Tú vừa bắt đầu thì Phương Minh Toàn đã kéo nó về làm chuyên mục phụ trên kênh của mình, lập tức có vô số fan của Phương Minh Toàn và khán giả khác đổ vào xem livestream của Văn Tú Tú.

Lúc này Phương Minh Toàn đang nổi như cồn, tiết mục nào do gã làm cũng cực hot, độ phổ biến của gã khiến cho phòng livestream vắng hoe bỗng chốc đã có hơn một trăm nghìn người xem, mà con số vẫn còn đang tăng lên liên tục.

Thật ra mức độ gây chú ý của giải đấu lần này không cao lắm, dù có ai để ý thì cũng là xem livestream bên trường quân đội Thánh Đức.

Trường quân đội Thánh Đức là đội mạnh có tiếng lâu năm, lại có tuyển thủ ngôi sao của hắc bạch quyền như Nạp Lan Thừa Nặc, nên có rất nhiều người thích xem trận đấu của họ.

Còn bên trường quân đội Hắc Ưng, nếu không vì họ là đối thủ của trường quân đội Thánh Đức thì căn bản chẳng ai để ý đến họ.

Vì độ phổ biến của mình nên số người vào xem livestream phần lớn đều là người chưa tiến hóa, đây cũng là nhóm người xem chủ yếu của Phương Minh Toàn, bọn họ xem phần phỏng vấn của Văn Tú Tú xong thì lập tức bùng nổ.

"Người của trường quân đội Hắc Ưng tinh tướng đến thế cơ à?"

"Ai cho bọn họ niềm tin để nói mấy lời này nhỉ?"

"Ha ha, trường quân đội Thánh Đức lại bị trường quân đội Hắc Ưng khinh bỉ kìa."

"Ngon đấy, đợi lát nữa xem bọn này chết kiểu gì."

"Với trình độ hắc bạch quyền như trường quân đội Hắc Ưng mà cũng dám nói mấy lời này à."

"Cái lũ chỉ giỏi bốc phét."

"Không biết người của trường quân đội Thánh Đức mà xem được thì sẽ có phản ứng gì nhỉ."

...

Mọi chuyện đúng là trùng hợp như vậy đấy, trong số những tuyển thủ của trường quân đội Thánh Đức lại có một người là fan của Phương Minh Toàn, lúc này đang ngồi trong khu nghỉ ngơi xem livestream của Phương Minh Toàn.

Thấy Phương Minh Toàn chia sẻ livestream, lại còn là livestream trận đấu bên trường quân đội Hắc Ưng nên nhịn không được mà bấm vào xem, vừa mới xem xong thì thiếu chút nữa đã tức hộc máu.

"Trường quân đội Hắc Ưng bọn mày giỏi lắm, công nhận bọn mày giỏi, xem lát nữa anh đây dạy dỗ bọn mày kiểu gì." Vương Dương Quân nghiến răng thầm nghĩ.

Trường quân đội Thánh Đức và trường quân đội Hắc Ưng vốn là oan gia với nhau, trong giải đấu võ cổ giải liên trường, trường quân đội Thánh Đức mấy lần chặn trường quân đội Hắc Ưng ở tứ kết.

Đó là chuyện buồn bực của trường quân đội Hắc Ưng, trường quân đội Thánh Đức đương nhiên không xem Hắc Ưng ra gì. Nhưng thấy tuyển thủ và huấn luyện viên của trường quân đội Hắc Ưng kiêu ngạo như thế thì trong lòng Vương Dương Quân rất khó chịu.

"Tiểu Nặc Nặc, mọi người sang xem này." Vương Dương Quân đi đến bên cạnh Nạp Lan Thừa Nặc, mở lại đoạn livestream ban nãy cho bọn họ xem.

"Hôm nay người bên Hắc Ưng quên uống thuốc à?" Lưu Vân Thắng xem xong thì cười khẩy.

"Đâu chỉ quên uống thuốc, tôi thấy là uống lộn thuốc nhiều quá rồi, không thì sao lại xuất hiện ảo giác phi thực tế như vậy chứ." Mã Trường Không cười nói.

Nạp Lan Thừa Nặc xem xong thì chớp mắt không nói gì, tay bưng một hộp trái cây ăn, còn nheo mắt ra chiều hưởng thụ.

"Tiểu Nặc Nặc, cậu ăn nhiều trái cây như thế coi chừng bị tiểu đường đấy." Vương Dương Quân ghen tị nhìn làn da trắng nõn của Nạp Lan Thừa Nặc.

"Bệnh tiểu đường? Nó là bệnh thời tiền sử rồi, bây giờ thì đào đâu ra hả?" Lưu Vân Thắng cười nói.

Mấy người tiếp tục cười cười nói nói, căn bản không xem trọng trường quân đội Hắc Ưng.

Quả thật hạng mục hắc bạch quyền của trường quân đội Thánh Đức năm nay mạnh chưa từng có, không chỉ có tuyển thủ cấp ngôi sao như Nạp Lan Thừa Nặc, ngay cả hạng cá nhân của ba người Vương Dương Quân cũng vào top 20 rồi.

Hơn nữa họ vừa mời được một thiên tài gia nhập là Lý Ngữ, trường quân đội Thánh Đức hoàn toàn có tư cách đi thẳng vào trận chung kết tranh giải quán quân liên trường năm nay, huống hồ đây chỉ là một trận đấu trên mạng, bọn họ hoàn toàn không lo gì cả.

Trường quân đội Hắc Ưng chỉ có mỗi mình Âu Dương Tiểu Tán là khiến họ đánh giá cao một chút, nhưng dù Âu Dương Tiểu Tán mạnh nhưng hạng mục hắc bạch quyền này cũng chẳng hơn mấy người Vương Dương Quân là bao, lại càng không phải đối thủ của Nạp Lan Thừa Nặc.

"Tiểu Nặc Nặc, hay là lần này cậu xung phong đi, đánh cho trường quân đội Hắc Ưng tan tác luôn, toàn thắng năm trận cho họ biết mặt, đừng có bốc phét lung tung." Vương Dương Quân đột nhiên nói.

"Đúng, ý hay đấy, để xem sau trận này bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa không." Mã Trường Không cũng cười nói.

"Ý kiến hay, tôi cũng nóng lòng muốn xem phần phỏng vấn tuyển thủ bên trường quân đội Hắc Ưng sau khi trận đấu kết thúc đấy." Lưu Vân Thắng cũng xùy cười.

"Nghe sắp xếp của huấn luyện viên đi." Nạp Lan Thừa Nặc vẫn ăn trái cây, mặt giữ nguyên nụ cười ngây thơ vô hại.

"Không thành vấn đề, không phải là đánh bại Hắc Ưng thôi à, có gì mà phải ngại, tôi đi đánh tiếng với huấn luyện viên, chắc chắn thầy ấy sẽ đồng ý."

Vương Dương Quân nói xong thì chạy đi tìm huấn luyện viên.

Huấn luyện viên Hứa Vân Địch đang hướng dẫn cho Lý Ngữ, nghe đề nghị của Vương Dương Quân xong thì hai mắt sáng lên, vừa cười vừa nói: "Muốn đả kích Hắc Ưng thì không cần đến Nạp Lan đâu, để Lý Ngữ đánh trận đầu đi, cũng là 5:0 thôi."

"Lý Ngữ có được không?" Vương Dương Quân nao nao.

"Yên tâm đi, với trình độ của Lý Ngữ bây giờ thì tuyệt đối có thể lọt vào top 10 giải hắc bạch quyền liên trường, tuy vẫn kém Nạp Lan một chút, nhưng đối phó với Hắc Ưng thì vẫn dư sức." Hứa Vân Địch cười nói.

Lý Ngữ là nhân tài do Lý Vân Địch tình cờ phát hiện sau khi nhập học, theo ông thấy, Lý Ngữ chính là người nối tiếp Nạp Lan Thừa Nặc. Thiên phú hắc bạch quyền mà Lý Ngữ thể hiện ra lúc này đủ khiến người ta phải giật mình, thứ duy nhất mà cậu ta thiếu chính là kinh nghiệm thi đấu.

Hứa Vân Địch tin chắc rằng, dưới sự dạy bảo của mình, không tới hai năm, trình độ của Lý Ngữ sẽ ngang với Nạp Lan Thừa Nặc.

Đối phó với một trường quân đội Hắc Ưng nho nhỏ như thế thì một mình Lý Ngữ đã đủ rồi.

"Huấn luyện viên cứ yên tâm, em sẽ không cho họ bất kỳ cơ hội nào đâu." Lý Ngữ thản nhiên nói.

"Được lắm, cứ quyết định thế nhé, hôm nay em xung phong đi." Hứa Vân Địch rất thích sự tự tin này của Lý Ngữ.

Vương Dương Quân cũng không nói gì nữa, thiên phú của Lý Ngữ về hắc bạch quyền thật sự rất mạnh, chỉ cần thắng được trận với Âu Dương Tiểu Tán thì giành chiến thắng 5:0 cũng dễ thôi.

Mấu chốt chính là trận với Âu Dương Tiểu Tán, Vương Dương Quân và Âu Dương Tiểu Tán là đối thủ cũ của nhau, đã giao thủ rất nhiều trận. Hắn ta rất bội phục Âu Dương Tiểu Tán, tiếc là đồng đội của Âu Dương Tiểu Tán lại quá tệ.

"Sao hả? Huấn luyện viên có đồng ý không?"

Thấy Vương Dương Quân đi về, Lưu Vân Thắng đã hỏi ngay.

"Huấn luyện viên nói để Lý Ngữ đánh trận đầu là đủ rồi." Vương Dương Quân trả lời.

"Cũng đúng, với thiên phú của Lý Ngữ về hắc bạch quyền, chỉ cần thắng được trận với Âu Dương Tiểu Tán thì những người khác chẳng thể tạo thành uy hiếp đối với cậu ta." Lưu Vân Thắng gật đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện