Siêu Cấp Gen Thần
Chương 210
Editor: Nguyetmai
"Anh, em giúp anh." Đột nhiên lại có người tung cánh, tay cầm một đôi đoản kiếm xông tới, thế mà lại là Hoàng Phủ Bình Tình.
"Cô ả này đúng là không đơn giản." Hàn Sâm nhíu mày, rõ ràng Hoàng Phủ Bình Tình đang gọi Thần Thiên Tử, nhưng Thần Thiên Tử là thiếu gia của tập đoàn Tinh Vũ, Hoàng Phủ Bình Tình lại là cháu gái của Hoàng Phủ Hùng Thành bên võ đạo quán Chiến Thần, sao lại là anh em thế này?
Nhưng bây giờ Hàn Sâm cũng không có thời gian nghĩ nhiều, Hoàng Phủ Bình Tình tuyệt đối không hề yếu, trong tình huống một chọi một thì dễ thắng cô ta rồi, nhưng bây giờ có Thần Thiên Tử và Ngón Cái đồng thời tấn công, thêm Hoàng Phủ Bình Tình vào thì lại rất khó nhằn.
Ba người vây công Hàn Sâm, hắn nhích người tránh né, thanh chiến đao Tu La bay múa liên hồi, không hề rơi vào thế yếu, đám người Tần Huyên ở bên dưới nhìn mà phải sợ hãi than.
"B thần đúng là B thần, lấy một địch ba mà cũng không hề thua kém."
"Nếu như B thần không vắng mặt thì cái danh đệ nhất Thần Tử chưa chắc đã rơi vào tay Lâm Phong đâu."
"Đúng là mạnh mà, sao lực lượng của hắn lại mạnh tới vậy chứ, đám người Thần Thiên Tử đều sắp max điểm gen cả rồi, sao lực lượng lại bị B thần áp chế gắt gao thế này?"
Tần Huyên lại thì thào: "Sao Kim Tệ lại tiến bộ nhanh như vậy chứ, lúc thần chiến thì lực lượng của anh ta yếu hơn bây giờ nhiều, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã tiến bộ đến mức này, đúng là đáng sợ mà."
"Bởi vì anh ta là B thần mà, đương nhiên phải lợi hại rồi." Khánh thiếu gia đang cầm kính viễn vọng đứng bên cạnh bồi vào một câu.
"Tiếc là lúc đó B thần không tham gia cuộc chiến xếp hạng, không thì với thực lực cỡ này, có khi anh ấy lại đánh bại Lâm Phong thật ấy chứ." Nguyên thiếu gia cũng nói với vẻ tiếc nuối.
Mọi người đang kinh hãi theo dõi thì bỗng nghe tiếng kim loại vỡ vụn, dù sao thì chiến đao Tu La của Hàn Sâm cũng không phải vũ khí thần huyết, không chịu nổi va chạm cường độ cao liên tục như thế, sau khi va chạm với kiếm của Thần Thiên Tử thì bị đánh gãy, biến thành vô số mảnh vỡ bắn ra đầy trời.
Trong tay Hàn Sâm không còn vũ khí, chỉ có thể xoay người rời đi, tuy rằng lấy một địch ba không rơi vào thế hạ phong, nhưng nếu không có vũ khí cấp thần huyết thì khó mà giết được Thần Thiên Tử.
"Chạy đi đâu!" Thần Thiên Tử nào chịu tha cho Hàn Sâm dễ như vậy, đại kiếm màu đỏ kia bổ về phía Hàn Sâm.
Hai mắt Hàn Sâm lóe sát khí, đợi Thần Thiên Tử đến gần thì đột nhiên triệu hoán biến thân Huyết Tinh Đồ Lục Giả, sau đó tung một quyền lên thanh kiếm nọ, đánh thanh kiếm thần huyết kia bay ra khỏi tay Thần Thiên Tử.
Hàn Sâm còn định tương cho Thần Thiên Tử một đấm, nhưng Ngón Cái và Hoàng Phủ Bình Tình đã lao đến từ hai bên, vũ khí lại đâm đến chỗ hiểm trên người hắn.
Hàn Sâm đánh Ngón Cái lùi lại, bàn tay còn lại biến chưởng thành đao, dùng Nghịch Tâm Trảm chém về phía Hoàng Phủ Bình Tình.
Keng!
Lực lượng của Hoàng Phủ Bình Tình yếu hơn, đoản kiếm trong tay bị đánh văng ra ngoài. Nhưng cô ả lật tay một cái, một thanh Tam Nhận Xoa màu bạc đột nhiên chém lên tay của Hàn Sâm, lại chém thủng một đường trên áo giáp thần huyết, làm máu tươi bắn ra.
"Đúng là sắc bén!" Hàn Sâm cũng không ham chiến, vỗ cánh phóng lên trời.
Ba người Thần Thiên Tử đuổi theo ở phía sau, nhưng càng lên cao thì gió rét càng dữ dội, Hàn Sâm có thuật Băng Cơ Ngọc Cốt hộ thân nên không sợ gió lạnh, nhưng ba người Thần Thiên Tử lại bị gió thổi run như cầy sấy, tốc độ chậm lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm bay về phía đảo Thần Vực, nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của họ.
"Mình đã nói sao cô ả Hoàng Phủ Bình Tình kia lại nỡ bán đấu giá thú hồn thần huyết chứ, hóa ra là cùng một giuộc với thằng Thần Thiên Tử kia." Hàn Sâm hiểu ra vì sao đôi cánh thần huyết mà Lâm Bắc Phong mua được lại ở trên người của Thần Thiên Tử, Lâm Bắc Phong chắc chắn không cùng một bọn với đám người đó.
Nhưng bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, Hàn Sâm không có vũ khí thần huyết, Thần Thiên Tử lại có Ngón Cái và Hoàng Phủ Bình Tình giúp đỡ, muốn giết chết gã là không thể.
"Lần này lỗ nặng rồi, chiến đao Tu La bị hủy, giờ chỉ còn có mỗi thương Huyết Cư biến dị mà thôi." Hàn Sâm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải lấy cho được thú hồn thần huyết trên đảo Thần Vực này để đền bù tổn thất của mình.
Xuyên qua tầng mây, rốt cuộc Hàn Sâm cũng nhìn thấy toàn cảnh trên đảo Thần Vực, trên biển mây vô tận, những dãy núi liên miên trải dài như thế giới người khổng lồ trên mây trong cổ tích.
Tiếc là thiếu mất tòa thành người khổng lồ, nhưng nhìn từ xa, ở giữa hòn đảo này có một ngọn núi khổng lồ như hạc giữa bầy gà, so với những ngọn núi khác trên đảo thì nó cao hơn rất nhiều, thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.
"Xem ra con sinh vật thần huyết kia sống ở trên ngọn núi đó rồi nhỉ?" Hàn Sâm bay đến ngọn núi kia với tốc độ cao nhất, muốn đến đó trước đám Thần Thiên Tử, giết con sinh vật thần huyết đó để chiếm thú hồn trước đã rồi tính sau.
Nhưng còn chưa tới gần ngọn núi nọ thì Hàn Sâm đã hoảng hốt dừng lại, không dám tới gần nữa, từ xa đã thấy trên đỉnh núi có một gốc cây lạ mọc thẳng lên như một cây cột, tán lá như mui xe, phát ra hương thơm kỳ lạ.
Một dị sinh vật có đôi cánh trắng muốt, đỉnh đầu có vòng sáng, người mặc giáp ngọc như thiên sứ thánh khiết đang ngạo nghễ đứng dưới gốc cây, hai tay chồng lên nhau đặt lên chuôi của một thanh kiếm lớn cắm trên nham thạch.
Đại kiếm kia trong suốt như kim cương, tạo hình vô cùng đẹp đẽ, phát ra ánh sáng chói lóa dưới ánh nắng mặt trời.
"Sinh vật thần huyết hình người? Hơn nữa còn là sinh vật thần huyết hình người sinh ra bảo vật nữa!" Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ.
Mừng là nếu có được thú hồn của sinh vật thần huyết kia thì sẽ vô cùng mạnh mẽ, cũng giống như Huyết Tinh Đồ Lục Giả và Yêu Tinh Nữ Hoàng vậy, chúng đều là thú hồn thần huyết cường đại.
Đặc biệt là Yêu Tinh Nữ Hoàng đã gần giống với nhân loại, sở hữu năng lực cường đại mà thú hồn bình thường không thể có được, thú hồn hình người này chắc chắn không thua kém gì.
Nhưng theo kinh nghiệm của nhân loại ghi lại, phàm là thú hồn hình người thì đều mạnh mẽ dị thường, chỉ riêng mấy loại thú hồn có dáng vẻ hơi giống con người như Huyết Tinh Đồ Lục Giả đã mạnh vô cùng rồi.
Nếu như lúc trước không nhờ Thần Thiên Tử bắn ra mũi tên thần huyết dùng một lần kia thì căn bản không thể giết được Huyết Tinh Đồ Lục Giả.
Đây chính là Huyết Tinh Đồ Lục Giả mà ba thế lực lớn phải hợp sức vây công, mất biết bao nhiêu người mà vẫn để Huyết Tinh Đồ Lục Giả xông ra được, suýt chút nữa còn chạy mất.
Hàn Sâm thầm nghĩ Huyết Tinh Đồ Lục Giả đã mạnh như vậy rồi, chắc hẳn sinh vật thần huyết gần như giống hệt với nhân loại này phải biến thái hơn Huyết Tinh Đồ Lục Giả nhiều.
Nếu như biến thân Huyết Tinh Đồ Lục Giả có thể dùng được mãi thì Hàn Sâm còn được vài phần chắc chắn có thể đánh một trận, nhưng thú hồn biến thân đều có hạn chế thời gian, nếu mạo muội xông qua thì có khi lại mất cả mạng ấy chứ.
Quan trọng nhất là đám người Thần Thiên Tử cũng sắp tới đây, nếu bây giờ Hàn Sâm liều mạng, lưỡng bại câu thương với sinh vật thần huyết này thì xem như để bọn chúng được lợi rồi.
Nghĩ vậy, Hàn Sâm lập tức quay đầu bay vào trong dãy núi, định xem tình hình rồi tính tiếp.
"Anh, em giúp anh." Đột nhiên lại có người tung cánh, tay cầm một đôi đoản kiếm xông tới, thế mà lại là Hoàng Phủ Bình Tình.
"Cô ả này đúng là không đơn giản." Hàn Sâm nhíu mày, rõ ràng Hoàng Phủ Bình Tình đang gọi Thần Thiên Tử, nhưng Thần Thiên Tử là thiếu gia của tập đoàn Tinh Vũ, Hoàng Phủ Bình Tình lại là cháu gái của Hoàng Phủ Hùng Thành bên võ đạo quán Chiến Thần, sao lại là anh em thế này?
Nhưng bây giờ Hàn Sâm cũng không có thời gian nghĩ nhiều, Hoàng Phủ Bình Tình tuyệt đối không hề yếu, trong tình huống một chọi một thì dễ thắng cô ta rồi, nhưng bây giờ có Thần Thiên Tử và Ngón Cái đồng thời tấn công, thêm Hoàng Phủ Bình Tình vào thì lại rất khó nhằn.
Ba người vây công Hàn Sâm, hắn nhích người tránh né, thanh chiến đao Tu La bay múa liên hồi, không hề rơi vào thế yếu, đám người Tần Huyên ở bên dưới nhìn mà phải sợ hãi than.
"B thần đúng là B thần, lấy một địch ba mà cũng không hề thua kém."
"Nếu như B thần không vắng mặt thì cái danh đệ nhất Thần Tử chưa chắc đã rơi vào tay Lâm Phong đâu."
"Đúng là mạnh mà, sao lực lượng của hắn lại mạnh tới vậy chứ, đám người Thần Thiên Tử đều sắp max điểm gen cả rồi, sao lực lượng lại bị B thần áp chế gắt gao thế này?"
Tần Huyên lại thì thào: "Sao Kim Tệ lại tiến bộ nhanh như vậy chứ, lúc thần chiến thì lực lượng của anh ta yếu hơn bây giờ nhiều, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã tiến bộ đến mức này, đúng là đáng sợ mà."
"Bởi vì anh ta là B thần mà, đương nhiên phải lợi hại rồi." Khánh thiếu gia đang cầm kính viễn vọng đứng bên cạnh bồi vào một câu.
"Tiếc là lúc đó B thần không tham gia cuộc chiến xếp hạng, không thì với thực lực cỡ này, có khi anh ấy lại đánh bại Lâm Phong thật ấy chứ." Nguyên thiếu gia cũng nói với vẻ tiếc nuối.
Mọi người đang kinh hãi theo dõi thì bỗng nghe tiếng kim loại vỡ vụn, dù sao thì chiến đao Tu La của Hàn Sâm cũng không phải vũ khí thần huyết, không chịu nổi va chạm cường độ cao liên tục như thế, sau khi va chạm với kiếm của Thần Thiên Tử thì bị đánh gãy, biến thành vô số mảnh vỡ bắn ra đầy trời.
Trong tay Hàn Sâm không còn vũ khí, chỉ có thể xoay người rời đi, tuy rằng lấy một địch ba không rơi vào thế hạ phong, nhưng nếu không có vũ khí cấp thần huyết thì khó mà giết được Thần Thiên Tử.
"Chạy đi đâu!" Thần Thiên Tử nào chịu tha cho Hàn Sâm dễ như vậy, đại kiếm màu đỏ kia bổ về phía Hàn Sâm.
Hai mắt Hàn Sâm lóe sát khí, đợi Thần Thiên Tử đến gần thì đột nhiên triệu hoán biến thân Huyết Tinh Đồ Lục Giả, sau đó tung một quyền lên thanh kiếm nọ, đánh thanh kiếm thần huyết kia bay ra khỏi tay Thần Thiên Tử.
Hàn Sâm còn định tương cho Thần Thiên Tử một đấm, nhưng Ngón Cái và Hoàng Phủ Bình Tình đã lao đến từ hai bên, vũ khí lại đâm đến chỗ hiểm trên người hắn.
Hàn Sâm đánh Ngón Cái lùi lại, bàn tay còn lại biến chưởng thành đao, dùng Nghịch Tâm Trảm chém về phía Hoàng Phủ Bình Tình.
Keng!
Lực lượng của Hoàng Phủ Bình Tình yếu hơn, đoản kiếm trong tay bị đánh văng ra ngoài. Nhưng cô ả lật tay một cái, một thanh Tam Nhận Xoa màu bạc đột nhiên chém lên tay của Hàn Sâm, lại chém thủng một đường trên áo giáp thần huyết, làm máu tươi bắn ra.
"Đúng là sắc bén!" Hàn Sâm cũng không ham chiến, vỗ cánh phóng lên trời.
Ba người Thần Thiên Tử đuổi theo ở phía sau, nhưng càng lên cao thì gió rét càng dữ dội, Hàn Sâm có thuật Băng Cơ Ngọc Cốt hộ thân nên không sợ gió lạnh, nhưng ba người Thần Thiên Tử lại bị gió thổi run như cầy sấy, tốc độ chậm lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm bay về phía đảo Thần Vực, nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của họ.
"Mình đã nói sao cô ả Hoàng Phủ Bình Tình kia lại nỡ bán đấu giá thú hồn thần huyết chứ, hóa ra là cùng một giuộc với thằng Thần Thiên Tử kia." Hàn Sâm hiểu ra vì sao đôi cánh thần huyết mà Lâm Bắc Phong mua được lại ở trên người của Thần Thiên Tử, Lâm Bắc Phong chắc chắn không cùng một bọn với đám người đó.
Nhưng bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, Hàn Sâm không có vũ khí thần huyết, Thần Thiên Tử lại có Ngón Cái và Hoàng Phủ Bình Tình giúp đỡ, muốn giết chết gã là không thể.
"Lần này lỗ nặng rồi, chiến đao Tu La bị hủy, giờ chỉ còn có mỗi thương Huyết Cư biến dị mà thôi." Hàn Sâm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải lấy cho được thú hồn thần huyết trên đảo Thần Vực này để đền bù tổn thất của mình.
Xuyên qua tầng mây, rốt cuộc Hàn Sâm cũng nhìn thấy toàn cảnh trên đảo Thần Vực, trên biển mây vô tận, những dãy núi liên miên trải dài như thế giới người khổng lồ trên mây trong cổ tích.
Tiếc là thiếu mất tòa thành người khổng lồ, nhưng nhìn từ xa, ở giữa hòn đảo này có một ngọn núi khổng lồ như hạc giữa bầy gà, so với những ngọn núi khác trên đảo thì nó cao hơn rất nhiều, thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.
"Xem ra con sinh vật thần huyết kia sống ở trên ngọn núi đó rồi nhỉ?" Hàn Sâm bay đến ngọn núi kia với tốc độ cao nhất, muốn đến đó trước đám Thần Thiên Tử, giết con sinh vật thần huyết đó để chiếm thú hồn trước đã rồi tính sau.
Nhưng còn chưa tới gần ngọn núi nọ thì Hàn Sâm đã hoảng hốt dừng lại, không dám tới gần nữa, từ xa đã thấy trên đỉnh núi có một gốc cây lạ mọc thẳng lên như một cây cột, tán lá như mui xe, phát ra hương thơm kỳ lạ.
Một dị sinh vật có đôi cánh trắng muốt, đỉnh đầu có vòng sáng, người mặc giáp ngọc như thiên sứ thánh khiết đang ngạo nghễ đứng dưới gốc cây, hai tay chồng lên nhau đặt lên chuôi của một thanh kiếm lớn cắm trên nham thạch.
Đại kiếm kia trong suốt như kim cương, tạo hình vô cùng đẹp đẽ, phát ra ánh sáng chói lóa dưới ánh nắng mặt trời.
"Sinh vật thần huyết hình người? Hơn nữa còn là sinh vật thần huyết hình người sinh ra bảo vật nữa!" Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ.
Mừng là nếu có được thú hồn của sinh vật thần huyết kia thì sẽ vô cùng mạnh mẽ, cũng giống như Huyết Tinh Đồ Lục Giả và Yêu Tinh Nữ Hoàng vậy, chúng đều là thú hồn thần huyết cường đại.
Đặc biệt là Yêu Tinh Nữ Hoàng đã gần giống với nhân loại, sở hữu năng lực cường đại mà thú hồn bình thường không thể có được, thú hồn hình người này chắc chắn không thua kém gì.
Nhưng theo kinh nghiệm của nhân loại ghi lại, phàm là thú hồn hình người thì đều mạnh mẽ dị thường, chỉ riêng mấy loại thú hồn có dáng vẻ hơi giống con người như Huyết Tinh Đồ Lục Giả đã mạnh vô cùng rồi.
Nếu như lúc trước không nhờ Thần Thiên Tử bắn ra mũi tên thần huyết dùng một lần kia thì căn bản không thể giết được Huyết Tinh Đồ Lục Giả.
Đây chính là Huyết Tinh Đồ Lục Giả mà ba thế lực lớn phải hợp sức vây công, mất biết bao nhiêu người mà vẫn để Huyết Tinh Đồ Lục Giả xông ra được, suýt chút nữa còn chạy mất.
Hàn Sâm thầm nghĩ Huyết Tinh Đồ Lục Giả đã mạnh như vậy rồi, chắc hẳn sinh vật thần huyết gần như giống hệt với nhân loại này phải biến thái hơn Huyết Tinh Đồ Lục Giả nhiều.
Nếu như biến thân Huyết Tinh Đồ Lục Giả có thể dùng được mãi thì Hàn Sâm còn được vài phần chắc chắn có thể đánh một trận, nhưng thú hồn biến thân đều có hạn chế thời gian, nếu mạo muội xông qua thì có khi lại mất cả mạng ấy chứ.
Quan trọng nhất là đám người Thần Thiên Tử cũng sắp tới đây, nếu bây giờ Hàn Sâm liều mạng, lưỡng bại câu thương với sinh vật thần huyết này thì xem như để bọn chúng được lợi rồi.
Nghĩ vậy, Hàn Sâm lập tức quay đầu bay vào trong dãy núi, định xem tình hình rồi tính tiếp.
Bình luận truyện