Siêu Cấp Gen Thần
Chương 22: Trứng văng đầy người
Translator: Nguyetmai
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, con rắn lớn khủng bố này tuyệt đối là một con sinh vật thần huyết, sinh vật trong nước vốn đã khó giết, huống gì còn là một con sinh vật thần huyết.
Thần Thiên Tử có nhiều cường giả như thế mà cũng không có ý định giết con rắn lớn này, hình như bọn họ chỉ muốn cho nó ăn no để có thể an toàn đi qua bờ bên kia mà thôi.
Hàn Sâm vừa ra sức chèo thuyền, vừa quan sát phía đối diện. Sau khi thuyền đến giữa sông, ánh sáng của ngọn đuốc đã loáng thoáng có thể chiếu tới bờ bên kia.
Từ khi Hàn Sâm tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, hình như cơ năng của thân thể hắn đã mạnh hơn nhiều, thị lực cũng tốt hơn hẳn, hình như còn có thể nhìn thấy được trong đêm tối. Lúc này, hắn đã có thể nhìn thấy rõ trên vách đá ở bờ bên kia có một cái hang với đường kính khoảng hai đến ba mét, ngoài ra không có con đường nào khác. Xem ra đây chính là mục tiêu của đám người Thần Thiên Tử.
Hàn Sâm đang quan sát thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng quẫy nước vang lên, hắn thầm kêu không tốt, nghiêng người nhìn sang. Quả nhiên con rắn lớn vảy đen khổng lồ vừa ngoi lên cách con thuyền chưa đầy hai mét. Cái miệng rắn há to nhào tới chỗ chiếc thuyền, từ khoảng cách này có thể thấy rõ răng nanh đáng sợ của nó.
Hàn Sâm vội xoay người nhảy xuống nước không chút chần chừ. Ở trong nước, hắn trực tiếp triệu hồi áo giáp Hắc Giáp Trùng bao trùm lấy cơ thể mình, sau đó ra sức bơi về phía bờ bên kia như một chú cá.
...
Toàn bộ quá trình qua sông vô cùng thê thảm. Không biết con rắn lớn vảy đen này có sức ăn mạnh hay là chỉ muốn giết con người, ba bốn mươi người đánh thuê, cuối cùng chỉ có hai chiếc thuyền đến được bờ bên kia, tổng cộng chỉ có bảy người sống sót, số người còn lại đều rơi xuống sông không rõ sống chết, chắc hẳn lành ít dữ nhiều.
Còn con rắn lớn vảy đen kia cũng không trồi lên nữa.
"Thiên Tử, mặc dù con súc sinh vảy đen này là sinh vật thần huyết, nhưng nó bẩm sinh đã có chỉ số thông minh không cao. Bây giờ nó ăn no rồi, chúng ta qua sông sẽ không gặp phải nguy hiểm gì nhiều nữa." La Thiên Dương cười nói.
"Qua sông."
Thần Thiên Tử ra lệnh một tiếng. Lúc này, mười mấy người bọn họ mới chia ra ba thuyền, chèo về phía bờ đối diện.
Quả nhiên, mãi đến khi ba con thuyền của bọn họ đến bờ bên kia cũng không thấy con rắn lớn vảy đen kia xuất hiện tấn công bọn họ, mười mấy người đều an toàn lên bờ.
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Vào trong đi."
La Thiên Dương đánh mấy roi về phía bảy người còn sống sót. Bảy người bị gã dồn vào trong hang.
Bảy người may mắn còn sống đều vô cùng khiếp sợ, cả người run lẩy bẩy đi vào trong hang. Bây giờ bọn họ đều rất hối hận, đáng lẽ không nên tham số tiền thưởng kia làm gì. Lần này, e rằng bọn họ sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này, có tiền thì cũng chẳng ích gì.
Nhưng trên đường đi tới, bọn họ lại không gặp phải dị sinh vật nào, chỉ hơn nửa giờ đã tới cuối hang.
Cuối hang là một đầm nước, bên cạnh đầm nước là một ổ đá vụn với đường kính mười mấy mét. Ở giữa ổ đá này có hai quả trứng lớn với hoa văn màu đen, to như trứng đà điểu.
"Ha ha, quả nhiên là như vậy, trứng của sinh vật thần huyết, hơn nữa còn có tận hai quả. Lần này gen thần của tôi có thể tăng lên tới hơn tám mươi điểm rồi."
Thần Thiên Tử mừng rỡ.
Cho dù là vậy, Thần Thiên Tử cũng không mất đi lý trí. Gã nháy mắt ra hiệu với La Thiên Dương cũng đang hưng phấn ở bên cạnh. La Thiên Dương lập tức hiểu ý, dùng roi lùa mấy người đánh thuê qua lấy trứng.
Mấy người đánh thuê kia nơm nớp lo sợ đi tới trong ổ đá vụn, ôm hai quả trứng ra.
Có điều bọn họ còn chưa ra khỏi ổ đá vụn thì đầm nước bên cạnh đã nổi bong bóng, sau đó lại ào một tiếng, nước bên trong phun mạnh ra ngoài. Theo dòng nước phun lên, một cái đầu rắn rất lớn đã trồi ra, đôi mắt rắn quái dị với màu đỏ sẫm như máu nhìn chằm chằm vào mấy người đang ôm trứng rắn.
"Mẹ nó, trơ ra đấy làm gì? Mau ném trứng qua đây."
Thần Thiên Tử hét lớn với bọn họ. Nhưng bọn họ đều đang sợ tới đờ người ra. Bị con rắn vảy đen nhìn chằm chằm với khoảng cách gần như vậy khiến bọn họ sợ muốn vỡ mật, hai chân mềm nhũn không thể động đậy được. Thần Thiên Tử quát giục hai lần vẫn không có ai đáp lại.
"Mẹ nó chứ, đúng là bọn rác rưởi vô dụng."
Thần Thiên Tử mắng một tiếng, triệu hồi thanh kiếm lớn màu đỏ của mình, cầm kiếm chạy như điên về phía mấy người kia.
Đám người La Thiên Dương cũng không dám chậm trễ, tất cả đều triệu hoán binh khí của mình rồi xông tới cùng Thần Thiên Tử.
Thần Thiên Tử vài bước vọt tới trước mặt mấy người đang bị dọa ngơ ngẩn kia, gã cướp lấy hai quả trứng rắn rồi lập tức xoay người, toan chạy ra khỏi hang.
Con rắn lớn vảy đen này vốn còn kiêng dè hai quả trứng đang nằm trong tay họ, lúc này thấy Thần Thiên Tử giật trứng chạy ra ngoài thì nó lập tức nổi giận, cơ thể nó lao ra khỏi đầm nước, há miệng nhào tới.
"Cản nó lại."
Thần Thiên Tử quát to một tiếng, bản thân gã thì vẫn lao nhanh về phía ngoài hang, không hề dừng lại chút nào.
La Thiên Dương còn độc ác hơn, gã ta tóm lấy hai người đang run lẩy bẩy, ném thẳng về phía đầu của con rắn đó. Con rắn mở miệng nuốt sống hai người kia vào bụng.
Những người khác cũng học theo, lấy mấy người sống sót này làm lá chắn sống, tạm thời cản được đòn tấn công của con rắn đó. Bọn họ vừa ngăn cản nó, vừa lùi ra khỏi hang.
Thần Thiên Tử ôm hai quả trứng rắn chạy phăm phăm, chẳng mấy chốc đã vọt tới cửa hang, lòng đang mừng thầm thì đột nhiên trông thấy một nắm đấm màu vàng xuất hiện và nhanh chóng phóng to trước mắt mình.
Bốp!
Thần Thiên Tử làm sao ngờ được vẫn còn người đang ẩn nấp bên cạnh cửa hang, gã bất ngờ bị đấm trúng mặt, mũi bị đánh vẹo hẳn sang một bên, máu tuôn ào ào, toàn thân ngã ngửa ra sau, vô thức giơ tay ôm mặt.
Hai quả trứng rắn vốn được gã ta ôm trong lòng lập tức bay ra ngoài. Chỉ thấy một bóng người màu vàng nhanh nhẹn nhảy tới, mỗi tay bắt lấy một quả trứng, sau khi đáp xuống thì lập tức chạy như bay về phía bờ sông.
"Kim Tệ!"
Thần Thiên Tử ôm mặt ngã xuống đất, sau đó vội vàng chống tay bò dậy. Gã ta nhìn thấy áo giáp màu vàng có một không hai kia thì lập tức nhận ra đấy là ai, nghiến răng kêu thành tiếng.
Vừa rồi nhân lúc hỗn loạn, Hàn Sâm đã bơi đến bên bờ. Hắn không đi vào trong hang này mà nấp sau một tảng đá lớn, chờ đám người Thần Thiên Tử vào trong hang rồi mới lặng lẽ theo sau. Hắn ở bên ngoài chờ một lúc, đúng lúc nhìn thấy Thần Thiên Tử ôm theo trứng rắn lao tới, thế là không chút khách sáo tương cho gã ta một quyền, thuận tiện nẫng luôn hai quả trứng nọ.
Hàn Sâm chỉ thấy đáng tiếc là cây thương Thanh Đồng Nguyệt Nha của mình đã bị Tuyết Long Nhạn phá hủy, không thì lần đánh lén này có khi hắn có thể tiêu diệt tên khốn Thần Thiên Tử rồi.
Hàn Sâm mới chạy đến bờ sông, đột nhiên nhìn thấy nước sông cuộn trào, một con rắn lớn vảy đen ngoi lên khỏi mặt sông.
"Đậu xanh, sao vẫn còn một con chứ?"
Hàn Sâm quay đầu nhìn lại phía sau, thấy đám người Thần Thiên Tử đều lao ra, sau lưng còn có một con rắn lớn đang ra sức đuổi theo.
"Mẹ nó, mày chạy đi, Kim Tệ, lần này xem tao xử mày thế nào."
Thần Thiên Tử hận Kim Tệ đến tận xương tủy, lúc này thấy hắn bị con rắn lớn vảy đen chặn lại, trong lòng gã ta thấy rất sảng khoái.
Thấy con rắn ngoi lên từ dưới sông cứ nhìn mình chằm chằm, đầu óc Hàn Sâm vận chuyển thật nhanh, tay phải thầm dùng sức, ném một quả trứng trong tay về phía Thần Thiên Tử.
"Chụp này, mỗi người một quả, chúng ta hợp tác đối phó với con rắn này cái đã."
"Chia cái con khỉ, hôm nay trứng tao cũng lấy, mà mạng mày tao cũng nhận."
Thần Thiên Tử tưởng Hàn Sâm sợ, cười lạnh đón lấy quả trứng rắn. Nhưng ai biết vừa mới chộp lấy thì quả trứng rắn kia đã vỡ ra, lòng đỏ, lòng trắng bắn hết lên người khiến gã ngu người.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, con rắn lớn khủng bố này tuyệt đối là một con sinh vật thần huyết, sinh vật trong nước vốn đã khó giết, huống gì còn là một con sinh vật thần huyết.
Thần Thiên Tử có nhiều cường giả như thế mà cũng không có ý định giết con rắn lớn này, hình như bọn họ chỉ muốn cho nó ăn no để có thể an toàn đi qua bờ bên kia mà thôi.
Hàn Sâm vừa ra sức chèo thuyền, vừa quan sát phía đối diện. Sau khi thuyền đến giữa sông, ánh sáng của ngọn đuốc đã loáng thoáng có thể chiếu tới bờ bên kia.
Từ khi Hàn Sâm tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, hình như cơ năng của thân thể hắn đã mạnh hơn nhiều, thị lực cũng tốt hơn hẳn, hình như còn có thể nhìn thấy được trong đêm tối. Lúc này, hắn đã có thể nhìn thấy rõ trên vách đá ở bờ bên kia có một cái hang với đường kính khoảng hai đến ba mét, ngoài ra không có con đường nào khác. Xem ra đây chính là mục tiêu của đám người Thần Thiên Tử.
Hàn Sâm đang quan sát thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng quẫy nước vang lên, hắn thầm kêu không tốt, nghiêng người nhìn sang. Quả nhiên con rắn lớn vảy đen khổng lồ vừa ngoi lên cách con thuyền chưa đầy hai mét. Cái miệng rắn há to nhào tới chỗ chiếc thuyền, từ khoảng cách này có thể thấy rõ răng nanh đáng sợ của nó.
Hàn Sâm vội xoay người nhảy xuống nước không chút chần chừ. Ở trong nước, hắn trực tiếp triệu hồi áo giáp Hắc Giáp Trùng bao trùm lấy cơ thể mình, sau đó ra sức bơi về phía bờ bên kia như một chú cá.
...
Toàn bộ quá trình qua sông vô cùng thê thảm. Không biết con rắn lớn vảy đen này có sức ăn mạnh hay là chỉ muốn giết con người, ba bốn mươi người đánh thuê, cuối cùng chỉ có hai chiếc thuyền đến được bờ bên kia, tổng cộng chỉ có bảy người sống sót, số người còn lại đều rơi xuống sông không rõ sống chết, chắc hẳn lành ít dữ nhiều.
Còn con rắn lớn vảy đen kia cũng không trồi lên nữa.
"Thiên Tử, mặc dù con súc sinh vảy đen này là sinh vật thần huyết, nhưng nó bẩm sinh đã có chỉ số thông minh không cao. Bây giờ nó ăn no rồi, chúng ta qua sông sẽ không gặp phải nguy hiểm gì nhiều nữa." La Thiên Dương cười nói.
"Qua sông."
Thần Thiên Tử ra lệnh một tiếng. Lúc này, mười mấy người bọn họ mới chia ra ba thuyền, chèo về phía bờ đối diện.
Quả nhiên, mãi đến khi ba con thuyền của bọn họ đến bờ bên kia cũng không thấy con rắn lớn vảy đen kia xuất hiện tấn công bọn họ, mười mấy người đều an toàn lên bờ.
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Vào trong đi."
La Thiên Dương đánh mấy roi về phía bảy người còn sống sót. Bảy người bị gã dồn vào trong hang.
Bảy người may mắn còn sống đều vô cùng khiếp sợ, cả người run lẩy bẩy đi vào trong hang. Bây giờ bọn họ đều rất hối hận, đáng lẽ không nên tham số tiền thưởng kia làm gì. Lần này, e rằng bọn họ sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này, có tiền thì cũng chẳng ích gì.
Nhưng trên đường đi tới, bọn họ lại không gặp phải dị sinh vật nào, chỉ hơn nửa giờ đã tới cuối hang.
Cuối hang là một đầm nước, bên cạnh đầm nước là một ổ đá vụn với đường kính mười mấy mét. Ở giữa ổ đá này có hai quả trứng lớn với hoa văn màu đen, to như trứng đà điểu.
"Ha ha, quả nhiên là như vậy, trứng của sinh vật thần huyết, hơn nữa còn có tận hai quả. Lần này gen thần của tôi có thể tăng lên tới hơn tám mươi điểm rồi."
Thần Thiên Tử mừng rỡ.
Cho dù là vậy, Thần Thiên Tử cũng không mất đi lý trí. Gã nháy mắt ra hiệu với La Thiên Dương cũng đang hưng phấn ở bên cạnh. La Thiên Dương lập tức hiểu ý, dùng roi lùa mấy người đánh thuê qua lấy trứng.
Mấy người đánh thuê kia nơm nớp lo sợ đi tới trong ổ đá vụn, ôm hai quả trứng ra.
Có điều bọn họ còn chưa ra khỏi ổ đá vụn thì đầm nước bên cạnh đã nổi bong bóng, sau đó lại ào một tiếng, nước bên trong phun mạnh ra ngoài. Theo dòng nước phun lên, một cái đầu rắn rất lớn đã trồi ra, đôi mắt rắn quái dị với màu đỏ sẫm như máu nhìn chằm chằm vào mấy người đang ôm trứng rắn.
"Mẹ nó, trơ ra đấy làm gì? Mau ném trứng qua đây."
Thần Thiên Tử hét lớn với bọn họ. Nhưng bọn họ đều đang sợ tới đờ người ra. Bị con rắn vảy đen nhìn chằm chằm với khoảng cách gần như vậy khiến bọn họ sợ muốn vỡ mật, hai chân mềm nhũn không thể động đậy được. Thần Thiên Tử quát giục hai lần vẫn không có ai đáp lại.
"Mẹ nó chứ, đúng là bọn rác rưởi vô dụng."
Thần Thiên Tử mắng một tiếng, triệu hồi thanh kiếm lớn màu đỏ của mình, cầm kiếm chạy như điên về phía mấy người kia.
Đám người La Thiên Dương cũng không dám chậm trễ, tất cả đều triệu hoán binh khí của mình rồi xông tới cùng Thần Thiên Tử.
Thần Thiên Tử vài bước vọt tới trước mặt mấy người đang bị dọa ngơ ngẩn kia, gã cướp lấy hai quả trứng rắn rồi lập tức xoay người, toan chạy ra khỏi hang.
Con rắn lớn vảy đen này vốn còn kiêng dè hai quả trứng đang nằm trong tay họ, lúc này thấy Thần Thiên Tử giật trứng chạy ra ngoài thì nó lập tức nổi giận, cơ thể nó lao ra khỏi đầm nước, há miệng nhào tới.
"Cản nó lại."
Thần Thiên Tử quát to một tiếng, bản thân gã thì vẫn lao nhanh về phía ngoài hang, không hề dừng lại chút nào.
La Thiên Dương còn độc ác hơn, gã ta tóm lấy hai người đang run lẩy bẩy, ném thẳng về phía đầu của con rắn đó. Con rắn mở miệng nuốt sống hai người kia vào bụng.
Những người khác cũng học theo, lấy mấy người sống sót này làm lá chắn sống, tạm thời cản được đòn tấn công của con rắn đó. Bọn họ vừa ngăn cản nó, vừa lùi ra khỏi hang.
Thần Thiên Tử ôm hai quả trứng rắn chạy phăm phăm, chẳng mấy chốc đã vọt tới cửa hang, lòng đang mừng thầm thì đột nhiên trông thấy một nắm đấm màu vàng xuất hiện và nhanh chóng phóng to trước mắt mình.
Bốp!
Thần Thiên Tử làm sao ngờ được vẫn còn người đang ẩn nấp bên cạnh cửa hang, gã bất ngờ bị đấm trúng mặt, mũi bị đánh vẹo hẳn sang một bên, máu tuôn ào ào, toàn thân ngã ngửa ra sau, vô thức giơ tay ôm mặt.
Hai quả trứng rắn vốn được gã ta ôm trong lòng lập tức bay ra ngoài. Chỉ thấy một bóng người màu vàng nhanh nhẹn nhảy tới, mỗi tay bắt lấy một quả trứng, sau khi đáp xuống thì lập tức chạy như bay về phía bờ sông.
"Kim Tệ!"
Thần Thiên Tử ôm mặt ngã xuống đất, sau đó vội vàng chống tay bò dậy. Gã ta nhìn thấy áo giáp màu vàng có một không hai kia thì lập tức nhận ra đấy là ai, nghiến răng kêu thành tiếng.
Vừa rồi nhân lúc hỗn loạn, Hàn Sâm đã bơi đến bên bờ. Hắn không đi vào trong hang này mà nấp sau một tảng đá lớn, chờ đám người Thần Thiên Tử vào trong hang rồi mới lặng lẽ theo sau. Hắn ở bên ngoài chờ một lúc, đúng lúc nhìn thấy Thần Thiên Tử ôm theo trứng rắn lao tới, thế là không chút khách sáo tương cho gã ta một quyền, thuận tiện nẫng luôn hai quả trứng nọ.
Hàn Sâm chỉ thấy đáng tiếc là cây thương Thanh Đồng Nguyệt Nha của mình đã bị Tuyết Long Nhạn phá hủy, không thì lần đánh lén này có khi hắn có thể tiêu diệt tên khốn Thần Thiên Tử rồi.
Hàn Sâm mới chạy đến bờ sông, đột nhiên nhìn thấy nước sông cuộn trào, một con rắn lớn vảy đen ngoi lên khỏi mặt sông.
"Đậu xanh, sao vẫn còn một con chứ?"
Hàn Sâm quay đầu nhìn lại phía sau, thấy đám người Thần Thiên Tử đều lao ra, sau lưng còn có một con rắn lớn đang ra sức đuổi theo.
"Mẹ nó, mày chạy đi, Kim Tệ, lần này xem tao xử mày thế nào."
Thần Thiên Tử hận Kim Tệ đến tận xương tủy, lúc này thấy hắn bị con rắn lớn vảy đen chặn lại, trong lòng gã ta thấy rất sảng khoái.
Thấy con rắn ngoi lên từ dưới sông cứ nhìn mình chằm chằm, đầu óc Hàn Sâm vận chuyển thật nhanh, tay phải thầm dùng sức, ném một quả trứng trong tay về phía Thần Thiên Tử.
"Chụp này, mỗi người một quả, chúng ta hợp tác đối phó với con rắn này cái đã."
"Chia cái con khỉ, hôm nay trứng tao cũng lấy, mà mạng mày tao cũng nhận."
Thần Thiên Tử tưởng Hàn Sâm sợ, cười lạnh đón lấy quả trứng rắn. Nhưng ai biết vừa mới chộp lấy thì quả trứng rắn kia đã vỡ ra, lòng đỏ, lòng trắng bắn hết lên người khiến gã ngu người.
Bình luận truyện