Siêu Cấp Gen Thần
Chương 264: Mũi tên lên ngôi
Editor: Nguyetmai
Cung của Hàn Sâm quá yếu, đừng nói tên của hắn không thể bắn trúng Kinh Cực Vụ, kể cả có bắn trúng thì tên của hắn cũng chậm hơn rất nhiều so với tên của đối phương, nhất định là tên của Kinh Cực Vụ sẽ bắn trúng hắn trước.
Mà lực cung của Kinh Cực Vụ lại quá mạnh, dù hai mũi tên của Hàn Sâm có thể ngăn cản tên của Kinh Cực Vụ thì nhất định cũng sẽ bị bắn bay ra chứ không thể ngăn cản thật sự.
Kết cục như được định trước, hai mũi tên của Hàn Sâm cũng không thể chạm đến tên của Kinh Cực Vụ. Mũi tên đó giống như sấm sét, chợt lóe lên giữa hai mũi tên của hắn, trong nháy mắt đã bắn đến trước người Hàn Sâm đang mất trọng tâm.
Thấy Hàn Sâm không thể tránh né, mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
"Thôi xong!" Kỷ Yên Nhiên gần như không đành lòng nhìn tiếp.
"Kết thúc rồi…" Tư Đồ Hương cũng đầy vẻ không cam lòng, cô mong có thể đưa cho Hàn Sâm một cây cung mạnh hơn biết dường nào, cho hắn một cơ hội quyết đấu thực sự với Kinh Cực Vụ chứ không phải thua như hiện tại, nhưng tất thảy đều đã quá muộn.
"Cuối cùng đức vua cũng không thể thu phục con quái vật kia." Văn Tú Tú cảm thán đầy tiếc nuối.
Bởi vậy mọi người đều cho rằng Hàn Sâm không thể may mắn tránh thoát, thua trận đã là kết cục đã định sẵn.
Thế nhưng khoảnh khắc khi mũi tên kia đến gần Hàn Sâm, trong trạng thái mất trọng tâm, hắn lại gắng gượng giương cung lắp tên, thế nhưng mũi tên này lại không bắn ra. Hàn Sâm trực tiếp nắm đuôi tên, dùng đầu mũi tên của mình đâm về phía mũi tên của Kinh Cực Vụ.
Như vậy không khác nào Hàn Sâm dùng sức mạnh của thân thể, mượn thân tên để đối kháng trực tiếp với mũi tên của Kinh Cực Vụ. Ngay sau đó, mũi tên bị đánh bay ra ngoài, còn Hàn Sâm cũng ngã xuống đất.
Ba mũi tên mà Hàn Sâm bắn ra, một mũi ban đầu đã va chạm với mũi tên thứ hai của Kinh Cực Vụ, mà hai mũi tên khác trực tiếp bay về phía Kinh Cực Vụ.
Chỉ là hai mũi tên này được bắn ra trong lúc hắn ngã xuống, độ chính xác không cao lắm, vốn không thể bắn trúng Kinh Cực Vụ.
Một mũi lệch bên trái, một mũi lệch bên phải lướt qua hai bên thân thể Kinh Cực Vụ, căn bản không thể bắn trúng mục tiêu.
Ngay khi mọi người đang thở dài lại thấy sắc mặt Kinh Cực Vụ nhất thời thay đổi, mũi tên lẽ ra vốn phải bị mũi tên thứ hai của Kinh Cực Vụ ngăn cản, nay lại lướt qua bên cạnh, trực tiếp bay về phía anh ta.
"Sao có thể thế được? Sao Kinh Cực Vụ có thể mắc sai lầm như thế được?" Tần Thành đứng bật dậy, nắm chặt lấy hàng rào bảo vệ, mở to mắt nhìn vào bên trong sân đấu.
"Mắc sai lầm ư? Sao lại thế được?" Văn Tú Tú cũng rất giật mình, người như Kinh Cực Vụ tuyệt đối không thể mắc sai lầm được.
Bốn năm trong trường quân đội, không biết Kinh Cực Vụ đã tham gia bao nhiêu trận đấu, bộ môn nào cũng có đủ, nhưng anh ta chưa từng mắc sai lầm lấy một lần.
"Tốt quá!"
Tuy Tư Đồ Hương không biết tại sao Kinh Cực Vụ lại mắc sai lầm, nhưng kết quả này lại làm cho cô cực kỳ vui sướng.
Bởi vì bắn chặn sai nên tên của Hàn Sâm đã đến rất gần Kinh Cực Vụ, mà lúc này anh ta cũng phát hiện hai mũi tên khác của Hàn Sâm vừa vặn ngăn lại vị trí tránh né của anh ta.
Gần như trong nháy mắt, Kinh Cực Vụ đã đưa ra phán đoán chính xác. Anh ta đặt mũi tên lên cung giống như Hàn Sâm nhưng cũng không bắn ra.
Cự li gần như vậy đã không để anh ta kịp bắn ra, trực tiếp nắm lấy đuôi tên, lấy đầu mũi tên đánh vào mũi tên kia cũng giống như điều Hàn Sâm làm khi nãy.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào cung và tên trong nay Kinh Cực Vụ, mắt thấy mũi tên của Kinh Cực Vụ sắp va chạm cùng với mũi tên của Hàn Sâm.
Ai cũng cho rằng mũi tên của Hàn Sâm nhất định sẽ bị Kinh Cực Vụ đánh bay ra ngoài.
Dù sao thì Hàn Sâm và Kinh Cực Vụ đều áp dụng phương pháp giống nhau, đồng nghĩa với việc dùng sức mạnh của bản thân đánh vào mũi tên. Đừng nói tên của Hàn Sâm chỉ là do cung 11.0 bắn ra, cho dù là tên do cung 16.0 bắn ra thì cũng không chịu được sức mạnh như vậy.
Thế nhưng khoảnh khắc tên của Kinh Cực Vụ đánh vào mũi tên của Hàn Sâm, cả hai mũi tên gần như sẽ đụng vào nhau thì tên của Hàn Sâm bỗng như sống dậy, lại tự động chếch đi nửa tấc, tránh được mũi tên của Kinh Cực Vụ rất đỗi quỷ dị, lách qua phía dưới mũi tên của Kinh Cực Vụ như một con rắn, lập tức bắn vào lồng ngực của anh ta.
Kinh Cực Vụ nhất thời ngẩn ra, nhìn vào chỗ bị bắn trúng trên người mình.
Tần Thành ngơ ngác, Văn Tú Tú ngơ ngác, toàn bộ đội viên của trường quân đội Trung Ương và trường quân đội Hắc Ưng đều ngơ ngác. Tất cả khán giả có mặt ở hiện trường và khán giả trên mạng cũng ngớ người ra.
Gần như không ai kịp phản ứng với việc vừa xảy ra, tuy rằng bọn họ thấy được hết thảy nhưng vẫn không thể tin Kinh Cực Vụ lại có thể bị trúng tên như vậy.
Chỉ có Kỷ Yên Nhiên và Khúc Lệ Lệ là vừa nhảy vừa la hét như phát điên.
"Kinh Cực... Vụ... trúng tên rồi?" Lão Thạch ngơ ngác hỏi một câu.
"Chắc là trúng tên rồi..." Trương Dương cũng không dám chắc lắm.
Người của Hắc Ưng cũng không ai dám tin tưởng vào việc vừa xảy ra, nên đều do dự không dám đáp.
Bọn họ thực sự không thể tin được, quái vật của trường quân đội Trung Ương, người đàn ông bất bại xưng bá ba năm liên tiếp trong giải đấu liên trường kia lại bị trúng tên như vậy.
"Kinh Cực Vụ của trường quân đội Trung Ương bị loại, người bắn trúng là Hàn Sâm của trường quân đội Hắc Ưng."
Mãi cho đến khi giọng nói phán định của AI vang lên trên bầu trời của sân đấu, liên tục lặp lại mấy lần thì mọi người mới giật mình choàng tỉnh.
"A!" Lão Thạch đột nhiên ôm lấy Lữ Mông ở bên cạnh, vừa hú vừa ôm Lữ Mông xoay tròn.
"Chúng ta thắng rồi!"
Hứa Thiên Hào vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó, ánh sáng trong mắt lóe lên, trên mặt tràn đầy vui sướng và không dám tin, như thể vẫn không cách nào tiếp thu sự thật này.
Mà Trương Dương thì đã vứt ngay chiếc khăn trong tay, hét to nhảy qua lan can lao thật nhanh về phía Hàn Sâm.
Những thành viên khác trong đội cũng phản ứng lại, ai nấy cũng như hóa điên, học theo Trương Dương nhảy qua lan can chạy về phía Hàn Sâm.
"Huấn luyện viên, chúng ta thắng rồi sao?" Quản lý vẫn không dám tin là thật, quay sang hỏi Tư Đồ Hương.
"Đúng vậy, chúng ta thắng rồi." Tư Đồ Hương không biết là đang trả lời quản lý hay đang tự nói với chính mình nữa.
Toàn bộ sân đấu và trên mạng đều bùng nổ.
"Thua rồi... Kinh Cực Vụ vậy mà lại thua rồi..."
"Mũi tên lúc nãy rốt cuộc là sao thế? Tôi bị hoa mắt à? Mũi tên đó lại tự tránh được tên của Kinh Cực Vụ ư!"
"Một thời đại đã kết thúc rồi sao?"
"Quái vật lại bị đánh bại như vậy..."
"Thật không thể tin được!"
"Mũi tên đó thật thần kỳ!"
Văn Tú Tú lúc này chỉ thấy máu nóng sục sôi, làm cho giọng nói của cô như lạc cả đi, nhưng cô hoàn toàn không để ý những thứ này, hét khàn cả giọng: "Kỳ tích... Hắc Ưng đã làm nên kỳ tích... Hàn Sâm đã làm nên kỳ tích... Kinh Cực Vụ, quái vật bất bại của trường quân đội Trung Ương đã thua dưới một mũi tên như kỳ tích ấy. Một vị vua mới đã được sinh ra... vị vua đã dùng một mũi tên thần kỳ để đưa bản thân lên ngôi..."
Cung của Hàn Sâm quá yếu, đừng nói tên của hắn không thể bắn trúng Kinh Cực Vụ, kể cả có bắn trúng thì tên của hắn cũng chậm hơn rất nhiều so với tên của đối phương, nhất định là tên của Kinh Cực Vụ sẽ bắn trúng hắn trước.
Mà lực cung của Kinh Cực Vụ lại quá mạnh, dù hai mũi tên của Hàn Sâm có thể ngăn cản tên của Kinh Cực Vụ thì nhất định cũng sẽ bị bắn bay ra chứ không thể ngăn cản thật sự.
Kết cục như được định trước, hai mũi tên của Hàn Sâm cũng không thể chạm đến tên của Kinh Cực Vụ. Mũi tên đó giống như sấm sét, chợt lóe lên giữa hai mũi tên của hắn, trong nháy mắt đã bắn đến trước người Hàn Sâm đang mất trọng tâm.
Thấy Hàn Sâm không thể tránh né, mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
"Thôi xong!" Kỷ Yên Nhiên gần như không đành lòng nhìn tiếp.
"Kết thúc rồi…" Tư Đồ Hương cũng đầy vẻ không cam lòng, cô mong có thể đưa cho Hàn Sâm một cây cung mạnh hơn biết dường nào, cho hắn một cơ hội quyết đấu thực sự với Kinh Cực Vụ chứ không phải thua như hiện tại, nhưng tất thảy đều đã quá muộn.
"Cuối cùng đức vua cũng không thể thu phục con quái vật kia." Văn Tú Tú cảm thán đầy tiếc nuối.
Bởi vậy mọi người đều cho rằng Hàn Sâm không thể may mắn tránh thoát, thua trận đã là kết cục đã định sẵn.
Thế nhưng khoảnh khắc khi mũi tên kia đến gần Hàn Sâm, trong trạng thái mất trọng tâm, hắn lại gắng gượng giương cung lắp tên, thế nhưng mũi tên này lại không bắn ra. Hàn Sâm trực tiếp nắm đuôi tên, dùng đầu mũi tên của mình đâm về phía mũi tên của Kinh Cực Vụ.
Như vậy không khác nào Hàn Sâm dùng sức mạnh của thân thể, mượn thân tên để đối kháng trực tiếp với mũi tên của Kinh Cực Vụ. Ngay sau đó, mũi tên bị đánh bay ra ngoài, còn Hàn Sâm cũng ngã xuống đất.
Ba mũi tên mà Hàn Sâm bắn ra, một mũi ban đầu đã va chạm với mũi tên thứ hai của Kinh Cực Vụ, mà hai mũi tên khác trực tiếp bay về phía Kinh Cực Vụ.
Chỉ là hai mũi tên này được bắn ra trong lúc hắn ngã xuống, độ chính xác không cao lắm, vốn không thể bắn trúng Kinh Cực Vụ.
Một mũi lệch bên trái, một mũi lệch bên phải lướt qua hai bên thân thể Kinh Cực Vụ, căn bản không thể bắn trúng mục tiêu.
Ngay khi mọi người đang thở dài lại thấy sắc mặt Kinh Cực Vụ nhất thời thay đổi, mũi tên lẽ ra vốn phải bị mũi tên thứ hai của Kinh Cực Vụ ngăn cản, nay lại lướt qua bên cạnh, trực tiếp bay về phía anh ta.
"Sao có thể thế được? Sao Kinh Cực Vụ có thể mắc sai lầm như thế được?" Tần Thành đứng bật dậy, nắm chặt lấy hàng rào bảo vệ, mở to mắt nhìn vào bên trong sân đấu.
"Mắc sai lầm ư? Sao lại thế được?" Văn Tú Tú cũng rất giật mình, người như Kinh Cực Vụ tuyệt đối không thể mắc sai lầm được.
Bốn năm trong trường quân đội, không biết Kinh Cực Vụ đã tham gia bao nhiêu trận đấu, bộ môn nào cũng có đủ, nhưng anh ta chưa từng mắc sai lầm lấy một lần.
"Tốt quá!"
Tuy Tư Đồ Hương không biết tại sao Kinh Cực Vụ lại mắc sai lầm, nhưng kết quả này lại làm cho cô cực kỳ vui sướng.
Bởi vì bắn chặn sai nên tên của Hàn Sâm đã đến rất gần Kinh Cực Vụ, mà lúc này anh ta cũng phát hiện hai mũi tên khác của Hàn Sâm vừa vặn ngăn lại vị trí tránh né của anh ta.
Gần như trong nháy mắt, Kinh Cực Vụ đã đưa ra phán đoán chính xác. Anh ta đặt mũi tên lên cung giống như Hàn Sâm nhưng cũng không bắn ra.
Cự li gần như vậy đã không để anh ta kịp bắn ra, trực tiếp nắm lấy đuôi tên, lấy đầu mũi tên đánh vào mũi tên kia cũng giống như điều Hàn Sâm làm khi nãy.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào cung và tên trong nay Kinh Cực Vụ, mắt thấy mũi tên của Kinh Cực Vụ sắp va chạm cùng với mũi tên của Hàn Sâm.
Ai cũng cho rằng mũi tên của Hàn Sâm nhất định sẽ bị Kinh Cực Vụ đánh bay ra ngoài.
Dù sao thì Hàn Sâm và Kinh Cực Vụ đều áp dụng phương pháp giống nhau, đồng nghĩa với việc dùng sức mạnh của bản thân đánh vào mũi tên. Đừng nói tên của Hàn Sâm chỉ là do cung 11.0 bắn ra, cho dù là tên do cung 16.0 bắn ra thì cũng không chịu được sức mạnh như vậy.
Thế nhưng khoảnh khắc tên của Kinh Cực Vụ đánh vào mũi tên của Hàn Sâm, cả hai mũi tên gần như sẽ đụng vào nhau thì tên của Hàn Sâm bỗng như sống dậy, lại tự động chếch đi nửa tấc, tránh được mũi tên của Kinh Cực Vụ rất đỗi quỷ dị, lách qua phía dưới mũi tên của Kinh Cực Vụ như một con rắn, lập tức bắn vào lồng ngực của anh ta.
Kinh Cực Vụ nhất thời ngẩn ra, nhìn vào chỗ bị bắn trúng trên người mình.
Tần Thành ngơ ngác, Văn Tú Tú ngơ ngác, toàn bộ đội viên của trường quân đội Trung Ương và trường quân đội Hắc Ưng đều ngơ ngác. Tất cả khán giả có mặt ở hiện trường và khán giả trên mạng cũng ngớ người ra.
Gần như không ai kịp phản ứng với việc vừa xảy ra, tuy rằng bọn họ thấy được hết thảy nhưng vẫn không thể tin Kinh Cực Vụ lại có thể bị trúng tên như vậy.
Chỉ có Kỷ Yên Nhiên và Khúc Lệ Lệ là vừa nhảy vừa la hét như phát điên.
"Kinh Cực... Vụ... trúng tên rồi?" Lão Thạch ngơ ngác hỏi một câu.
"Chắc là trúng tên rồi..." Trương Dương cũng không dám chắc lắm.
Người của Hắc Ưng cũng không ai dám tin tưởng vào việc vừa xảy ra, nên đều do dự không dám đáp.
Bọn họ thực sự không thể tin được, quái vật của trường quân đội Trung Ương, người đàn ông bất bại xưng bá ba năm liên tiếp trong giải đấu liên trường kia lại bị trúng tên như vậy.
"Kinh Cực Vụ của trường quân đội Trung Ương bị loại, người bắn trúng là Hàn Sâm của trường quân đội Hắc Ưng."
Mãi cho đến khi giọng nói phán định của AI vang lên trên bầu trời của sân đấu, liên tục lặp lại mấy lần thì mọi người mới giật mình choàng tỉnh.
"A!" Lão Thạch đột nhiên ôm lấy Lữ Mông ở bên cạnh, vừa hú vừa ôm Lữ Mông xoay tròn.
"Chúng ta thắng rồi!"
Hứa Thiên Hào vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó, ánh sáng trong mắt lóe lên, trên mặt tràn đầy vui sướng và không dám tin, như thể vẫn không cách nào tiếp thu sự thật này.
Mà Trương Dương thì đã vứt ngay chiếc khăn trong tay, hét to nhảy qua lan can lao thật nhanh về phía Hàn Sâm.
Những thành viên khác trong đội cũng phản ứng lại, ai nấy cũng như hóa điên, học theo Trương Dương nhảy qua lan can chạy về phía Hàn Sâm.
"Huấn luyện viên, chúng ta thắng rồi sao?" Quản lý vẫn không dám tin là thật, quay sang hỏi Tư Đồ Hương.
"Đúng vậy, chúng ta thắng rồi." Tư Đồ Hương không biết là đang trả lời quản lý hay đang tự nói với chính mình nữa.
Toàn bộ sân đấu và trên mạng đều bùng nổ.
"Thua rồi... Kinh Cực Vụ vậy mà lại thua rồi..."
"Mũi tên lúc nãy rốt cuộc là sao thế? Tôi bị hoa mắt à? Mũi tên đó lại tự tránh được tên của Kinh Cực Vụ ư!"
"Một thời đại đã kết thúc rồi sao?"
"Quái vật lại bị đánh bại như vậy..."
"Thật không thể tin được!"
"Mũi tên đó thật thần kỳ!"
Văn Tú Tú lúc này chỉ thấy máu nóng sục sôi, làm cho giọng nói của cô như lạc cả đi, nhưng cô hoàn toàn không để ý những thứ này, hét khàn cả giọng: "Kỳ tích... Hắc Ưng đã làm nên kỳ tích... Hàn Sâm đã làm nên kỳ tích... Kinh Cực Vụ, quái vật bất bại của trường quân đội Trung Ương đã thua dưới một mũi tên như kỳ tích ấy. Một vị vua mới đã được sinh ra... vị vua đã dùng một mũi tên thần kỳ để đưa bản thân lên ngôi..."
Bình luận truyện