Sizzle

Chương 35



Sam và Lyra đang trên đường tới công viên thì Lyra có điện thoại từ quản lý căn hộ. Anh ta có vài tin xấu cần báo.

“Ai đó đã phá hoại xe của cô”, anh ta bắt đầu. “Đập vỡ mọi cửa sổ chiếc SUV của cô, thậm chí là cửa sau. Kính vương vãi khắp nơi”, anh ta nói thêm. “Tôi nghĩ chắc hắn ta dùng một cái búa. Làm lõm cả cửa xe luôn”.

Sau khi cảm ơn vì anh ta đã gọi, Lyra bỏ điện thoại vào lòng. “Chúng ta phải quay lại”.

Sam nhận thấy cái cau mày của cô. “Có chuyện gì vậy?”

Sau khi giải thích nội dung cuộc gọi, cô nói “Em đoán mình sẽ cần dịch vụ kéo xe”.

“Em sẽ cần một bản báo cáo cho cảnh sát, em nên chụp ảnh gửi bên bảo hiểm luôn. Tuy nhiên O’Malley sẽ muốn xem xét nó trước tiên. Chúng ta cần báo cho ông ấy”.

Chán nản, Lyra ngồi yên trên đường về căn hộ. Khi tới bãi đỗ xe, Sam đậu xe ở một khoảng cách an toàn với chiếc SUV của cô và bảo cô đợi trong xe.

Những giọt nước mắt giận dữ trào dâng trong mắt cô khi cô thấy chiếc SUV vỡ tan của mình. Cô thấy lòng sôi sục.

“Mình thật sự hết kiên nhẫn với mấy tên này rồi”.

Lyra giậm chân lo lắng trên sàn khi cô nhìn Sam đi xung quanh xe, cúi xuống kiểm tra gầm xe. Nếu lỡ anh chạm vào nó và, bùm, cái xe phát nổ thì sao? Anh sẽ bị thổi bay thành từng mảnh.

Cô nhảy ra khỏi xe. “Sam, để đội gỡ bom làm đi”.

“Vào xe đi, Lyra”.

“Chết tiệt”, cô lẩm bẩm. “Nếu anh bị nổ tung, em thực sự sẽ phát điên đấy”.

Sam kết thúc việc kiểm tra bên ngoài, cẩn thận không đụng vào xe hay làm mờ dấu vân tay trên đó.

Anh cẩn thận với qua cửa xe bên ghế lái, lôi cái móc lên để mở cửa xe.

Gạt mảnh kính vỡ sang bên, anh chui vào xe. Anh thấy một cặp kính râm trong hộp đựng màu hồng nằm dưới ghế lái và một đĩa CD kẹt giữa ghế với tay vịn. Dưới ghế phụ là một đĩa DVD, ở khoang sau xe anh lôi ra một tập thơ mỏng.

Anh mang đồ lấy được cho Lyra xem.

“Ồ, đó là kính của em. Em đang tìm nó. Đây là gì?” Đầu tiên cô nhìn cuốn sách sau đó là đĩa DVD và CD. Cuối cùng cô cũng nhận ra chúng, cô nói “Chúng từ sân bán đồ cũ. Mọi thứ trong xe bay tứ tung khi em rẽ gấp trên đường cao tốc, mấy thứ này chắc là rơi xuống gầm ghế. Em đã bỏ sót chúng khi đóng hộp gửi về nông trại”. Cô nhìn cái đĩa CD mà không nhận ra tên ca sĩ. Cầm cái DVD lên, cô nói. “The African Queen. Em chưa từng thấy nó, em yêu Humphrey Bogart. Tối nay anh có muốn xem phim không?”

“Nghe tuyệt đấy”, anh nói. “Anh đoán mấy kẻ phá hoại không phải là lũ người đi theo em từ sân bán đồ. Em có chìa khóa xe không? Chúng ta sẽ để chúng cho người quản lý dịch vụ kéo xe”.

Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại cần thiết, họ cuối cùng cũng sẵn sàng lái xe tới công viên.

Không may nó vào đúng giờ cao điểm, và giờ cao điểm ở Los Angeles thì như chạy đua với bò húc. Nếu không theo kịp thì sẽ bị đâm. Tốc độ tối đa trên đường 405 là 65 dặm một giờ, nhưng hầu hết tài xế nghĩ rằng đó chỉ là gợi ý thôi. Mấy cái vành xe và những người chuyển làn luôn khiến Lyra căng thẳng, tay cô luôn gắn chặt vào vô lăng cho đến khi ra khỏi đường cao tốc. Sam thì không có vẻ bị ảnh hưởng bởi xe cộ. Bây giờ cô nghĩ lại, anh hiếm khi bị thứ gì ảnh hưởng. Cô tưởng tưởng cảnh anh hạ người khác trên sân bóng. Hình ảnh đó khá mâu thuẫn, nó khiến cô mỉm cười.

Lyra đổi máy ảnh trong công viên trong khi Sam đứng canh, tay anh lúc nào cũng đặt lên súng. Không ai ra vào lúc họ ở đó. Thật ra, đã có một sự im lặng kỳ quái khi gió thổi qua bãi rác, làm bay mấy tờ giấy, thổi chúng từ bãi này sang bãi khác. Khi chúng bay khỏi công viên, Sam mới thư giãn.

Họ quay về khu hai tầng khoảng bảy giờ với hai cái pizza từ một trong mấy cửa hàng pizza yêu thích của Lyra. Đêm đó được mua một tặng một, kèm theo một chai Coca ăn kiêng cỡ lớn. Họ có đủ đồ ăn cho cả một đội quân. Lyra đặt hộp bánh lên bàn bếp, định làm thêm sa lát, nhưng rồi đổi ý.

“Anh có muốn vừa xem phim vừa ăn không?”

“Chắc chắn rồi”.

Họ chuyển thức ăn sang bàn uống nước trong phòng khách. Sam ngồi dựa vào ghế sô pha chờ cô bỏ đĩa The African Queen vào máy, nhưng cô lại ngồi xuống cạnh anh cùng với máy tính và cho thẻ nhớ mới nhất của mình vào.

“Em có hàng nghìn bức” cô giải thích “Nhưng điều tuyệt nhất là em có thể chạy lướt tới khi có bức chụp xe hoặc người. Rồi tua chậm lại. Em có hai cái thẻ không có lấy một người nào trong hình. Anh có phiền nếu em xem qua trước khi chúng ta xem phim không?”

“Không, em xem đi”. Anh vắt tay qua thành ghế sô pha ngồi đợi.

Lyra nghiêng màn hình để cả hai đều nhìn được, cô nhét thẻ nhớ vào và tăng tốc quá trình chiếu ảnh. Khi thấy một chiếc xe tải, cô liền dừng lại, tua lại để xem chuỗi ảnh lần nữa.

“Em có nghĩ người đó đến để chăm sóc khu vườn không?”

“Em dám cá cái xe đó chứa đầy rác mà họ muốn vứt đi”, cô nói. “Chúng ta sẽ biết ngay thôi”.

Cô với lấy hai miếng pizza, đưa cho anh một miếng. Cả hai đều gác chân lên bàn, lưng ngả ra ghế, vai kề vai. Cô cảm thấy thoải mái bên anh, ngồi gần như vậy dường như rất đúng, cứ như họ là một đôi đã chung sống nhiều năm, đang trải qua một buổi tối bên nhau.

Để không quên đây chỉ là tạm thời, Lyra phải hủy hoại khoảnh khắc này.

“Sáng mai anh sẽ đi chứ?”

“Ừ”, anh nói. “Anh nói chuyện với Alec rồi, cậu ấy có một vệ sĩ khác thay cho anh. Anh ta sẽ sớm có mặt thôi”.

Hít thở sâu, cô tự bảo mình. “Được rồi”.

Cô lại tiếp tục xem ảnh. Các bức ảnh chụp ba người đàn ông đang bước ra khỏi xe tải. Họ đeo găng tay, có lý thôi khi xem xét họ đang ở đâu. Một người mặc vét, khoác áo choàng, điều thật vô lý khi nhiệt độ là 80 độ F. Trong vài bức ảnh, ông ta như đang nhìn quanh nhìn quẩn với vẻ lo lắng trên mặt.

“Họ trông căng thẳng”, Lyra nhận xét. “Có lẽ họ sắp đổi ý”.

Rồi cái két xuất hiện. Ba người đàn ông ì ạch khiêng nó ra khỏi xe tải. Khi những bức ảnh chụp họ giày xéo khi vườn và giẫm lên những luống hoa hiện lên, Lyra bật dậy. “Họ còn không đi tránh mấy bông hoa?” cô phẫn nộ nói.

“Họ đang vứt rác bất hợp pháp”, Sam nhắc cô. “Họ không quan tâm đến hoa hòe gì đâu”.

Anh nói có lý, nhưng cô vẫn còn giận. “Em mong họ bị bắt”.

Họ theo dõi ba người đàn ông bỏ lại két an toàn dưới một tấm nệm cũ. Trong bức ảnh tiếp theo, họ quay trở lại xe tải, người đàn ông mặc áo khoác dừng lại nhìn lên trời. Máy ảnh chụp gọn khuôn mặt ông ta. Mấy bức kế tiếp chụp cảnh họ đang đi vào xe và lái xe tải đi.

“Tua lại”, Sam nói. “Anh muốn nhìn biển số xe”.

Lyra tua ngược lại, thích thú với ý nghĩ họ có thể bị bắt.

Sam lấy một cái bút và viết biển số lên một hộp đựng pizza. “Anh sao lại thẻ nhớ của em có được không? Anh muốn gửi mail một vài bức ảnh này”.

“Hoàn toàn được”.

Sau khi Lyra và anh xem xong phần chiếu ảnh còn lại, anh lấy thẻ nhớ để copy vào máy tính của mình. Cô cho một cái thẻ khác vào, xem qua toàn bộ, nhưng không có gì đáng lưu ý. Cô không thể hiểu tại sao người chăm sóc khu vườn không quay lại đó. Anh ta hoặc cô ta ở đâu?

Cô cho thẻ nhớ vào hộp kim loại, trong lúc Sam làm việc với máy tính của anh, cô đi viết kịch bản. Cô thích những gì cô có được tới giờ. Cô thêm một câu vào lời tường thuật dùng cho đầu phim và hoàn thành danh sách các đoạn cô muốn chiếu, hy vọng cô có đủ cảnh của bọn trẻ cho khớp với kế hoạch. Cô bị sốc khi nhìn đồng hồ. Cô đã ngồi đó hai tiếng rưỡi. Sam vẫn đang ngồi ở bàn, tập trung vào màn hình máy tính. Cô không muốn làm phiền anh vậy nên cô đút máy tính vào balô rồi đặt nó vào trong góc. Đĩa The African Queen vẫn nằm trên nóc tivi chờ được xem, nhưng đã muộn rồi, cô biết mình không thể thức xem hết bộ phim. Nên cô lặng lẽ lên tầng mà không nói lời chia tay. Sau khi đánh răng rửa mặt, cô mặc áo choàng và bước vào phòng ngủ. Cô đã xác định không quan hệ với Sam nữa, nhưng cô vẫn để cửa mở. Có lẽ đó là một niềm hy vọng vô thức.

Cô kiệt sức đi vào giường. Sự lo lắng cùng căng thẳng do tất cả sự điên rồ vây quanh cô đang từ từ tách các dây thần kinh của cô ra, khiến cô thấy bồn chồn. Cô đã có quá đủ cảm giác lo lắng trong đời lúc này rồi. Cô không cần cảm xúc về Sam thêm vào đó. Dính vào anh là một sai lầm. An ủi duy nhất với cô là mai anh sẽ đi.

Điện thoại của cô đang sạc trên bàn rung lên, báo có tin nhắn. Nghĩ đó là Sidney, cô nhấc máy. Có hai tin nhắn: một là từ mẹ cô và hai là từ bố. Mẹ cô báo bà và bố Lyra đã quyết định bán nhà ở San Diego của Gigi. Họ định có buổi thẩm định nhà cuối tuần sau.

Tin tiếp theo từ bố cô khẳng định lại điều mẹ cô đã nói. Ông còn đề nghị nhiều hơn thế.

Họ mong muốn tiếp cận tám trăm nghìn đô la và cho nó vào tài khoản của họ để giữ an toàn. Gigi hoặc sẽ sống ở trang trại hoặc sẽ tới sống cùng họ ở La Jolla. Bố mẹ Lyra hẳn đã có luật sư mới, và họ định chơi một trò khác với tiền và tài sản của Gigi.

Lyra gửi một tin trả lời với năm từ: Gigi không sở hữu nó.

Cô vừa ngáp vừa nằm cuộn người lại. Cô ngủ thiếp đi, tự hỏi mấy người đó sẽ tiếp nhận tin tức kia thế nào. Cô mong nó thật tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện