Sơn Hà Chẩm

Chương 143: Chương 143:



Khi cơn địa chấn bắt đầu, Cố Sở Sinh đã cố gắng hết sức để đưa mọi người đến nơi an toàn. Tuy nhiên, khi mặt đất bắt đầu rung chuyển, mọi người vẫn hoảng loạn. Cố Sở Sinh được các binh lính bảo vệ xung quanh, cảm nhận sức mạnh từ thiên nhiên, tim hắn đập rất nhanh.
 
Hắn dám đánh cuộc, nhưng không phải là không sợ chết. Hắn còn có rất nhiều việc cần phải làm làm, hắn phải sống sót quay trở về, hắn còn có một người mà hắn không thể bỏ xuống được.
 
Hắn không cam lòng chết đi.
 
Hắn là người đã sớm trải qua sinh tử mà còn như vậy, huống chi là những bách tính này. Tiếng khóc lóc, tiếng la hét, tiếng động vật kêu gào, một cái chớp mắt đã nhấn chìm cả thành thị này.
 
Cố Sở Sinh đứng giữa đám người, siết chặt nắm đấm, hít thở sâu.
 
Đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, người đứng ở trên bị rớt xuống, tiếng kêu sợ hãi càng lớn hơn.
 
Sinh tử cuối cùng cũng trở nên rõ ràng như thế, tay của Cố Sở Sinh không khỏi khẽ run lên nhè nhẹ.
 
Cơn địa chấn rất ngắn, nhưng đối với mọi người, nó rất dài.
 
Sau khi kết thúc, rất nhiều người xuội lơ ngồi sụp xuống, có vài người ôm nhau khóc lóc thảm thiết. Sắc mặt Cố Sở Sinh có chút tái nhợt, thị vệ bên cạnh cũng có chút sợ hãi, run rẩy nói: "Đại nhân..."
 
"Truyền lệnh đi xuống, đêm nay ta không vào thành được, còn có dư chấn. Để đội Giáp dẫn đội ngũ đại phu đến khám cho người bị thương, đội Ất đến thống kê số người chết và số người cần phải cứu viện."
 
Giọng nói của Cố Sở Sinh vững chãi, tựa như Định Hải Thần Châm* vào ban đêm, làm cho mọi người bình tĩnh lại.
 
*Định Hải Thần Châm: hay còn gọi là gậy Như Ý. Ngày nay, nó thường được dùng như một phép ẩn dụ chỉ những người hoặc sự vật có vai trò then chốt, chẳng hạn như: người có thể ổn định tình hình, giữ hiện trường và có thể giải quyết vấn đề.
 
Thị vệ dựa theo phân phó của Cố Sở Sinh đi thông tri cho mọi người. Tất cả mọi người không dám đi vào nữa. Cố Sở Sinh ngồi giữa đám người, nghe tiếng khóc, bởi vì người thân bị thương hoặc sắp chết mà phát ra tiếng kêu rên. Hắn cảm thấy bản thân tựa như đang ở trong luyện ngục. Thần không độ chúng sinh, Phật không độ chúng sinh, chỉ có bản thân chúng sinh, tự độ lấy nhau, mới vượt qua biển khổ này.
 
Đêm đó, Lạc Châu, Thanh Châu lần lượt bị đại chấn, xung quanh đều có cảm giác chấn động, toàn bộ Đại Sở đều rơi vào nỗi sợ hãi to lớn.
 

Bách tính len lén đồn đãi, đức không xứng với vị, trời giáng tai ương.
 
Mà Vệ Uẩn vừa đến Huệ Thành, Huệ Thành cũng bị thiên tai. Hắn đã sớm sai người sơ tán người dân đi ra hết bên ngoài. Ngày hôm sau hắn cho người đi kiểm kê số người bị nạn, và Đào Tuyền bắt đầu tính toán số lượng lương thực và dược liệu.
 
Vết thương ngoài da trên người hắn đã tốt hơn rất nhiều, căn bản không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là còn đang đóng vảy. Đào Tuyền và hắn bố trí vật tư xong, thở dài nói: "Mọi chuyện đã sớm chuẩn bị tốt, Vương gia không cần phải quá lo lắng. Dưỡng thương cho tốt mới là điều quan trọng nhất."
 
Đang nói chuyện, Vệ Thu vội vàng từ bên ngoài đi trở về: "Vương gia, đã xảy ra chuyện."
 
Giọng nói của Vệ Thu có chút run rẩy: "Đêm qua, trấn Thanh Thủy bị lở đất, toàn trấn đều bị chôn vùi."
 
"Thương vong bao nhiêu?"
 
Vệ Uẩn cau mày. Vệ Hạ quỳ một gối xuống, khó khăn nói: "Tạm thời chưa có thống kê số lượng thương vong, nhưng Đại phu nhân ở bên trong đó."
 
Nghe vậy, Vệ Uẩn hơi sững sờ, một lát sau, hắn có chút khó tin nói: "Ngươi nói cái gì?"
 
"Đêm qua người của chúng ta đã vội vã quay về để cấp báo. Bọn họ nói khi trận địa chấn xảy ra, phu nhân đang cứu tế ở trấn Thanh Thủy. Tất cả bách tính đều đã di tản ra ngoài. Đại phu nhân chưa kịp...."
 
Hắn chưa kịp nói xong, Vệ Uẩn đã vội vàng chạy ra ngoài, vội vàng nói: "Chuẩn bị ngựa, mang theo Thẩm Vô Song, người trong đội chữ Thiên đi theo ta!"
 
"Vương gia."
 
Đào Tuyền vội vàng xông ra, tốc độ nói rất nhanh: "Vương gia, chuyện này không gấp được. Hiện tại Nguyên Thành vẫn là địa bàn của Diêu Dũng, thân thể người ngàn vàng...."
 
"Đào tiên sinh!" Vệ Uẩn xoay người nắm tay Đào Tuyền, nghiêm túc nói: "Ta giao Huệ Thành cho ngài, ta phải tự mình đi tìm nàng."
 
Sắc mặt Vệ Uẩn quá nghiêm túc, Đào Tuyền sửng sốt, sau đó thở dài nói: "Vi thần nhận lệnh."
 
Nói xong, Vệ Hạ đã kéo ngựa đến, Thẩm Vô Song mang theo hộp thuốc nhỏ trên lưng cũng vội vàng chạy đến, thở hổn hển nói: "Chậm một chút!"

 
Nhưng mà Vệ Uẩn không đợi được bọn họ, xoay người đi ra khỏi hành lang, sau đó bật người lên ngựa chạy đi.
 
Mà trước đó, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng đã gặp Ngụy Thanh Bình.
 
Ngụy Thanh Bình chạy trên đường cả đêm cuối cùng cũng đến được Nguyên Thành. Nàng để lại người đi tìm Sở Du. Nàng không có kinh nghiệm trong mấy chuyện này. Mà dưới tình huống này, Cố Sở Sinh là người có thể hy vọng nhất để tiếp thêm nhân lực đi tìm Sở Du, vì vậy nàng không chút do dự chạy đến Nguyên Thành, sau đó đã nhìn Cố Sở Sinh từ xa.
 
Nàng lo lắng chạy đến chỗ Cố Sở Sinh, hét lớn: "Cố Sở Sinh!"
 
Cố Sở Sinh đang nghe thuộc hạ báo cáo thiệt hại, nghe thấy giọng nói của Ngụy Thanh Bình, hắn hơi kinh ngạc nhìn lên: "Thanh Bình Quận chúa?"
 
"Bên ngươi có đủ người không?"
 
Ngụy Thanh Bình thở hổn hển: "Ta muốn mượn mấy người đi lục soát, nhờ người cứu hộ của ngươi đi tìm người."
 
"Người mà người muốn tìm là..."
 
Cố Sở Sinh có chút do dự. Ngụy Thanh Bình cũng không biết mối quan hệ giữa hắn và Sở Du, chỉ coi như giữa hắn và Vệ Uẩn có thỏa thuận, hạ giọng xuống nói: "Vệ Đại phu nhân."
 
Cố Sở Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Ngụy Thanh Bình, run rẩy nói: "Người đang nói ai?"
 
"Vệ Đại phu nhân Sở Du." Ngụy Thanh Bình nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua ta và nàng đi cứu tế ở trấn Thanh Thủy..."
 
Lời còn chưa dứt, Cố Sở Sinh ném sổ sách vào tay thị vệ, lập tức gọi người đến. Sau khi kiểm tra, sắp xếp lại số người, hắn chạy nhanh về phía trấn Thanh Thủy.
 
Ngụy Thanh Bình bị lưu lại giúp đỡ việc cứu tế. Trong khi đó Cố Sở Sinh dẫn người đến nơi mà Sở Du mất tích.
 

Lúc này, nơi này đã bị hoàng thổ vùi lấp, khắp nơi hỗn loạn. Cố Sở Sinh đứng trong sơn cốc không một bóng người, hét lên: "Sở Du!"
 
Giọng hắn phiêu đãng trong sơn cốc. Ở đây tựa như một bãi tha ma rộng lớn, không một ai đáp lại.
 
Những người đi tìm kiếm bắt đầu dẫn những con chó săn đến dò xét từng nơi. Cố Sở Sinh đi theo bọn họ, thỉnh thoảng lại gọi tên Sở Du.
 
Người đi tìm kiếm ở bên cạnh có chút không nhìn nổi, có một lão giả lớn tuổi thở dài nói: "Cố đại nhân, gặp phải tiên tai như vậy, sống sót đều là vô cùng may mắn. Ngài đừng quá lưu tâm."
 
“May mắn?” Giọng của Cố Sở Sinh khàn khàn bởi vì hét quá lâu, cổ họng như muốn xé rách. Hắn đã không ngủ một đêm rồi, đôi mắt đỏ ngầu mang theo tơ máu, nhìn chằm chằm vào lão già kia, nói: “Rất nhiều người ở Nguyên Thành đã sống sót, nhiều người ở trấn Thanh Thủy cũng vậy. Mọi người đã sống sót. Tất cả mọi người đều sống sót sau trận địa chấn này. Thế mà đến lượt nàng, lại chỉ là may mắn?!"
 
"Nàng phải sống."
 
Cố Sở Sinh có chút mờ mịt: "Nàng tốt như vậy, ai chết cũng được nhưng tuyệt đối không thể là nàng được. Người nên chết là ta..."
 
Hắn siết chặt nắm đấm, bàn tay khẽ run: "Người như ta mới là đáng chết..."
 
"Cố đại nhân..." Lão già nhìn bộ dạng của hắn, có chút không nhìn nổi: "Chúng ta còn sống là bởi vì có người ở đây... Đều là nhờ phúc của người..."
 
"Bởi vì ta..."
 
Cố Sở Sinh lẩm bẩm những lời này. Hắn nhìn sơn cốc đã bị biến dạng từ lâu, thôn trang dưới chân núi đã bị bùn đất chôn vùi.
 
Trong cơn địa chấn này, tâm địa chấn là ở trấn Thanh Thủy. Năm đó gặp tai họa nghiêm trọng nhất cũng là trấn Thanh Thủy. Trấn Thanh Thủy có hơn 500 hộ gia đình đều bị chôn vùi trong đó.
 
Bởi vì đây là thiên tai của toàn trấn, lúc đó triều đình hoàn toàn không cứu tế được. Bởi vì không cần cứu tế, cũng không có cách nào cứu tế được. Ngược lại Nguyên Thành gặp nạn tương đối khá hơn, lại là nơi được cứu tế chủ yếu. Bởi vì ít nhất nơi này còn có thể cứu tế được một vài người.
 
Giờ phút này, hắn đứng đây, nơi mà năm đó đã bị hắn và triều đình bỏ rơi, suy nghĩ xem liệu người đó có trốn thoát được hay chưa.
 
Tất cả những người năm đó đều đã sống sót, nhưng nàng lại có khả năng không thể sống sót được.
 
Bởi vì hắn không còn ở bên cạnh nàng, hắn quản nhiều người như vậy, lại không để ý đến nàng.
 
Cảm giác hổ thẹn và tuyệt vọng cùng lúc xông lên, Cố Sở Sinh đau đớn khom lưng lại.
 

Nàng phải chạy thoát được.
 
Cố Sở Sinh tự an ủi mình. Nàng có phúc khí như vậy, là người lợi hại như vậy. Nàng đã đối mặt với tuyệt cảnh không biết bao nhiêu lần, lại có vô số lần thoát khỏi hiểm cảnh.
 
Khi ý nghĩ như vậy xuất hiện, hắn đứng dậy, đi về phía hai bên của vết lở.
 
Khi lở đất chảy xuống, muốn chạy thoát thì phải chạy sang hai bên. Cố Sở Sinh đi về phía ngọn núi cao hơn ở bên phải. Thị vệ đứng bên cạnh lo lắng nói: "Đại nhân, người đừng đi quá xa..."
 
Cũng chính là vào lúc này, mặt đất đột nhiên bắt đầu run lên, Cố Sở Sinh không chút do dự, gần như dựa theo bản năng lao về chỗ cao gần nhất!
 
Mọi người đều dựa vào bản năng bắt đầu điên cuồng chạy trốn, muốn đến nơi an toàn.
 
Cố Sở Sinh vừa mới leo lên chỗ cao, thì đợt rung động kịch liệt lần thứ hai ập đến. Hắn mất thăng bằng dưới chân, lăn xuống sườn dốc!
 
Bên cạnh chính là vách núi, Cố Sở Sinh lăn ra rìa của vách đá, bắt lấy được một tảng đá.
 
Ống tay áo của hắn bị móc ở trên nhánh cây bên cạnh, toàn thân hắn treo lơ lửng trong không trung.
 
Tảng đá mà hắn đang bám vào rung động cùng với mặt đất, Cố Sở Sinh nghiến răng muốn bám chặt lấy nhiều hơn một chút nữa.
 
Nhưng mà chính vào lúc này, tảng đá không thể chịu được sức nặng của hắn, cuối cùng cũng bị nứt ra.
 
Cố Sở Sinh rơi xuống, giống như bị va phải một thứ gì đó rất dữ dội. Hắn vô thức lấy tay chân che chắn thân mình lại, chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc", hắn lại bắt đầu rơi xuống.
 
Đau nhức từ trên đùi truyền đến. Lúc chuẩn bị rơi xuống đất, một cây roi ngựa đột nhiên cuộn lên thắt lưng, có người kéo hắn lên giữ không trung. Hắn thở hổn hển ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô nương một tay đang cầm roi, tay còn lại cầm chuôi kiếm. Thanh kiếm đã được nàng ấy cắm thẳng vào vách đá. Nàng giẫm lên hai tảng đá, cười tủm tỉm nhìn Cố Sở Sinh.
 
Nàng mặc một chiếc váy dài màu đen, tay áo xắn lên, y phục trở nên gọn gàng linh hoạt. Nàng đứng trên cao, trên mặt dính chút bụi bẩn, nhìn qua có vài phần chật vật, nhưng nụ cười của nàng vẫn tươi sáng như vậy. Nó giống như một đám mây xuyên qua ánh bình minh, khiến cho trái tim của người nhìn bừng sáng lên ngay lập tức.
 
"A Du..."
 
Cố Sở Sinh mở to mắt. Sở Du bật cười: "Ai da, Cố Sở Sinh, là ngươi à."

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện