Chương 32: Chương 32:
Nghe được câu này, Sở Du sững người, Vệ Uẩn rõ ràng cũng lấy làm kinh hãi, dẫu sao vừa rồi mới tranh chấp vì chuyện Cố Sở Sinh, vừa ngoảnh đầu lại đã nghe được chuyện này.
Vệ Uẩn thoáng nhìn Sở Du theo bản năng, nhưng Sở Du sau khi nghe tin đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đời trước Cố Sở Sinh có thể từ tội thần đi thẳng lên vị trí Thừa tướng, đó đương nhiên là thật sự có bản lĩnh. Có thể nói cả đời Cố Sở Sinh, chỉ có lỗi nhất với một mình nàng. Đối với dân chúng mà nói, Cố Sở Sinh chính là thanh thiên đại lão gia trên đời; đối với Hoàng đế mà nói, Cố Sở Sinh chính là vũ khí quan trọng, là rường cột quốc gia, Hộ Bộ Lại Bộ Lễ Bộ Binh Bộ Công Bộ, không có Cố Sở Sinh sẽ giống như trời sụp. Đối với cấp dưới, Cố Sở Sinh là một cấp trên thưởng phạt rõ ràng, đối với bằng hữu, Cố Sở Sinh là bậc quân tử nhanh nhạy, đáng để tin tưởng.
Cố Sở Sinh đối với ai cũng tốt, ngoại trừ Sở Du.
Có lúc Sở Du cũng sẽ nghĩ, tại sao chỉ có một mình nàng, tại sao một người hoàn mỹ như vậy, nhưng chỉ khi đối mặt với nàng, mới bộc lộ hết mọi hung ác xấu xa.
Nhưng nàng suy nghĩ cả đời cũng không ra, đời này cũng không muốn nghĩ nữa.
Tống Thế Lan rõ ràng cũng biết quan hệ giữa Cố Sở Sinh và Sở Du, nhưng hắn vờ như không biết, chỉ tiếp tục nói: “Côn Dương là cứ điểm vận chuyển lương thảo quan trọng, Cố Sở Sinh đích thân áp tải lương thảo tới Bạch thành, đúng lúc gặp Diêu Dũng bỏ thành, Cố Sở Sinh mang binh lính còn ở lại và tổ chức dân chúng tiến hành chống cự, kéo dài thời gian để sơ tán dân chúng và đưa người về Côn Dương.”
“Vậy hiện giờ Côn Dương như thế nào?”
Vệ Uẩn cau mày, Tống Thế Lan nhún vai: “Cái này ta cũng không biết, nhìn Sở Sinh và Diêu Dũng bất hòa như vậy, có lẽ qua một thời gian, Côn Dương cũng mất.”
Côn Dương là chỗ trọng yếu, nếu Côn Dương mất, khi tiến hành phản công một lần nữa sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Vệ Uẩn nắm chặt bàn tay, rũ mắt không nói gì. Ba người đi tới cửa, Tống Thế Lan ngước mắt nhìn cửa, cười nói: “Hiện giờ tình hình như vậy, chắc là bệ hạ hy vọng tiểu hầu gia tham chiến, đáng tiếc tiểu Hầu gia có bệnh trong người, nhưng chắc hẳn bệ hạ đã nghĩ đến việc để tiểu Hầu gia tiến cử người chứ?”
Vệ Uẩn không trả lời, Sở Du đẩy hắn ra cửa, thấy xe ngựa đã chờ ở ngoài cửa, Tưởng Thuần vén màn xe, cười nói: “Sao giờ mới đến?”
Sở Du ở đằng sau Vệ Uẩn nhìn về phía Tưởng Thuần, cười nói: “Tiểu Thất trò chuyện với Tống nhị công tử ấy mà.”
Tống Thế Lan ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thuần, cười dịu dàng. Tưởng Thuần chợt nhìn thấy ngoại nam, có vài phần ngượng ngùng, lập tức làm ra vẻ bình tĩnh gật đầu một cái, sau đó thả mành xe xuống.
Tống Thế Lan đỡ Vệ Uẩn lên xe cùng Vệ Hạ trước, lúc Vệ Uẩn sắp khom người vào xe, chợt hạ quyết định, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Thế Lan, bình tĩnh nói: “Nếu ta giúp Nhị công tử, mong rằng Nhị công tử nhớ rõ phân ân tình này của tại hạ.”
“Đương nhiên rồi.” Tống Thế Lan cười một cái, ánh mắt sâu thẳm, chắp tay nói: “Không bao giờ quên.”
Vệ Uẩn gật đầu, khom lưng vào trong xe.
Tống Thế Lan xoay người lại, vươn tay với Sở Du, lại cười nói: “Đại phu nhân, mời?”
Sở Du học dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa cao quý của Vệ Uẩn, gật đầu một cái tỏ vẻ cảm ơn, nhưng không chắp tay lại mà xách váy giẫm lên bậc thang. Một chiếc khăn vuông rơi xuống, Tống Thế Lan khom lưng nhặt lên, giơ tay đưa qua. Sở Du nhận khăn vuông, lại nghe Tống Thế Lan khẽ cười nói: “Sáp hoa quế bôi tóc của phu nhân thơm quá.”
Sở Du đột nhiên trợn mắt, ánh mắt sắc như đao.
Vừa rồi ở trước mặt mọi người, nàng giả vờ lấy thuốc cho Vệ Uẩn ngửi, thật ra là hôm nay nàng vô tình mang theo sáp hoa quế bôi tóc. Tống Thế Lan nói ra chuyện này, đơn giản là muốn nói cho nàng, hắn biết rõ chuyện Vệ Uẩn giả bệnh.
Nhưng hắn có ý gì?
Là cảnh cáo, hay là có ý đồ khác?
Sở Du suy tư một lát, đã thấy người trước mặt khẽ cười, lắc lư cây quạt nói: “Không dọa cô nữa, vừa rồi cảm thấy đôi mắt của Vệ phu nhân thật to, dọa một cái nhất định sẽ rất thú vị.”
Mắt thật to nên dọa một cái sẽ rất thú vị?
Sở Du bị sóng não của nhân vật thần kỳ này làm cho sợ ngây người, nàng mím môi, ngược lại cũng không biết đáp lời như thế nào, đã thấy người trước mặt vươn tay áo cúi người vái chào, lại cười nói: “Hầu gia, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, đi đường cẩn thận.”
Nếu đã tiễn khách, Sở Du cũng không ở lại thêm, nàng nhìn Tống Thế Lan một cái rồi lập tức xoay người, chui vào xe ngựa.
Sau khi vào xe ngựa, Sở Du đã thấy Vệ Uẩn gõ ngón tay lên bàn nhỏ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, như đang suy tư cái gì đó. Tưởng Thuần ngồi ở một bên, nhìn sổ sách mà nàng ấy vẫn chưa xem xong.
Sở Du ngồi xuống đối diện Tưởng Thuần, lại cười nói: “Chăm chỉ như vậy làm gì chứ? Ta cũng không kiểm tra, tỷ xem gấp gáp như vậy làm gì?”
“Nhàn rỗi không có việc gì mà.”
Xe ngựa từ từ di chuyển, Tưởng Thuần thả sổ sách trong tay xuống, hơi lo lắng hỏi: “Nghe nói vừa rồi ở trong sân, muội muội làm muội chịu thiệt?”
“Gì?”
Sở Du có chút kinh ngạc: “Truyền đi nhanh thế sao?”
Sau đó Sở Du lập tức cười: “Miệng lưỡi của phụ nữ còn nhanh hơn cả quân tình*.”
* Quân tình: Tình hình quân sự, tình hình trong chiến đấu
“Muội không sao chứ?” Tưởng Thuần rất lo lắng: “Ta thấy vị muội muội kia của muội cũng không phải đèn cạn dầu……”
“Không sao.” Sở Du dựa vào bàn nhỏ ở bên cạnh, nghiêng người, lại cười nói: “Mới đầu hơi tức giận, sau đó Tiểu Thất trút giận cho ta nên cũng không cảm thấy gì nữa rồi.”
“Vậy bên ngoài lan truyền chuyện……” Tưởng Thuần dè dặt mở miệng, Sở Du nhìn nàng ấy, trong mắt là vẻ bình tĩnh: “Ai khi còn trẻ mà chẳng thích vài người, đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.”
Nghe lời này, Vệ Uẩn ngước mắt, nhìn về phía Sở Du.
Sở Du bình tĩnh, mang theo vẻ ung dung thản nhiên sau khi trải qua mưa gió: “Ta thích người đó, vì thế sẽ làm tất cả những gì tốt nhất mà ta có thể làm, chẳng màng sống chết. Nhưng khi phần tình cảm sâu đậm này không nhận được đền đáp, vậy ta sẽ buông xuống, cũng sẽ không quay đầu lại.”
“Nhưng ta không để ý việc người khác biết,” Sở Du khẽ cười: “Chuyện đã làm thì phải nhận, không sao cả.”
Tưởng Thuần không lên tiếng, nàng ấy thở dài, ngồi vào bên cạnh Sở Du, nắm tay nàng, dịu dàng nói: “A Du, muội nhất định đã trải qua rất nhiều rất nhiều đau khổ.”
Sở Du hơi sững sờ, nàng nhìn ánh mắt đầy đau lòng của Tưởng Thuần, bỗng nhiên, trong lòng lại dâng lên bao nhiêu uất ức.
Mười hai năm đã qua quay cuồng trong lòng nàng, nàng nhìn Tưởng Thuần, một lúc lâu sau, mới khàn giọng lên tiếng, chậm rãi nói: “Vẫn ổn, tất cả đều qua rồi.”
Tương lai sẽ không tồi tệ hơn.
Ba người trở lại Vệ phủ, từng người trở về phòng mình. Phòng của Sở Du và Vệ Uẩn đều ở hướng Đông Nam, hai người đi đến đường rẽ, Sở Du lại phát hiện Vệ Uẩn vẫn đi theo mình, nàng có chút kinh ngạc: “Đệ còn đi theo ta làm gì?”
Vệ Uẩn không trả lời, hắn lặng lẽ nhìn Sở Du, như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn lên tiếng: “Tẩu tẩu, về sau tẩu sẽ không bị người khác bắt nạt nữa đâu.”
Sở Du không ngờ Vệ Uẩn đi theo lâu như vậy chỉ để nói những lời này, Vệ Uẩn nhìn nàng, hoàn toàn không có khí thế “tiểu Hầu gia” như lúc ở bên ngoài, hắn tháo tất cả lớp áp giáp thô cứng xuống, lộ ra tất cả mềm mại và dịu dàng.
Trong đôi mắt trắng đen của hắn in hình bóng nàng, hắn nghiêm túc nói: “Hôm nay nhìn tẩu và Sở Cẩm, đệ đã nghĩ rằng, nàng ta biết ăn nói như vậy, biết khóc lóc như vậy. Khi tẩu ở nhà, nhất định đã bị ức hiếp rất nhiều.”
“Tẩu tử trước đến nay luôn muốn chống đỡ bầu trời vì người khác, còn bản thân mình lại nuốt máu và nước mắt vào trong, dù có đau cũng sẽ không khóc một tiếng. Mọi người đều cảm thấy tẩu kiên cường, cảm thấy tẩu không quan tâm cái gì, cũng không sợ cái gì, sẽ không khó chịu, cũng sẽ không đau lòng. Có rất nhiều lúc, ngay cả đệ cũng cảm thấy như vậy. Vậy khi tẩu ở nhà, có phải phụ mẫu, huynh đệ tẩu đều cảm thấy như vậy không?”
Sở Du không lên tiếng, nàng nhớ lại quá khứ.
Quả thật đúng như lời Vệ Uẩn, đứa trẻ thích khóc sẽ có kẹo ăn. Trong nhà ít nhiều gì, cũng sẽ quan tâm Sở Cẩm nhiều hơn.
Chỉ là hiện giờ trong lòng nàng đã rất khó nhớ những cảm xúc nhỏ nhặt này, cuộc đời nàng đã trải qua những đau khổ to lớn hơn, so với những gì Vệ Uẩn nói, dường như đều nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng nhỏ bé không đáng kể thì sẽ không tồn tại sao?
Những thứ đó cứ im hơi lặng tiếng mà ẩn nấp trong lòng, hết năm này qua tháng khác.
Khi bị người chọc thủng, sẽ cuộn trào vô số chua xót và khổ đau.
Sở Du cụp mắt, nghe thiếu niên này chậm rãi nói: “Nhưng đệ nghĩ là, thật ra tẩu cũng có lớn hơn đệ bao nhiêu đâu. Chảy máu thì sẽ đau, nước mắt rơi thì đều cảm thấy khổ sở, có ai phải chịu đựng hơn ai chứ? Là đệ không đúng, đệ vốn nên che chở tẩu, mà không phải là dựa vào tẩu.”
“Nhị tẩu nói đúng, trước đây, tẩu nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ.”
Đúng, rất nhiều đau khổ.
Sở Du không dám nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy, đáy lòng mình như bị người bóc trần, lộ ra những vệt máu tươi đầm đìa, xấu xí khó coi, để mặc người quan sát.
Nàng lặng im không nói, nghe trong giọng nói dịu dàng của Vệ Uẩn mang theo ý cười.
“Nhưng vẫn còn may, hiện giờ tẩu ở Vệ gia. Tuy Đại ca không còn nữa, nhưng đệ còn ở đây. Sau này đệ sẽ không để tẩu, để Nhị tẩu, để mẫu thân, để bất kỳ ai trong mọi người, phải chịu bất kỳ khổ sở nào nữa.”
“Sau này đệ ở đây,” hắn nâng tay lên, đặt trước ngực mình: “Mãi luôn ở đây.”
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu. Thật lâu sau, nàng từ từ ngẩng đầu lên, gió mát thổi qua tóc nàng, trong mắt nàng lấp lánh ánh nước, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn.
“Tiểu Thất, tuy rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng cả đời này, có một việc ta cực kỳ may mắn, cũng không bao giờ hối hận.”
“Đó chính là, ta gả vào Vệ gia, gặp được mọi người.”
Bình luận truyện