Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 4 - Chương 237: Quý nhân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ý nghĩ đầu tiên của Quách Phi Ngữ chính là muốn chạy.
Nhưng ngay sau đó gã lại từ bỏ ý định này, tu vi của gã chỉ là Đại La Kim Tiên, không có cửa thoát khỏi tay Phượng Ổ Tiên Quân.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Các ngươi nghĩ mình có thể thoát được hay sao?” Quách Phi Ngữ lớn tiếng hô, mấy tiên nhân đi cùng gã ngỡ ngàng, song cũng nhanh chóng đánh pháp quyết vào Phượng Ổ Tiên Quân.
Nếu như liều mạng thì còn có một đường sống mà trốn thoát, nhưng nếu trực tiếp trốn thì càng không có cơ hội.
“Phượng Ổ trọng tình nghĩa, các ngươi hãy bắt thủ hạ của hắn lại!” Quách Phi Ngữ dùng thần thức truyền âm, ánh mắt nhắm ngay vào Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương trông có vẻ dễ bắt nạt nhất.
Ánh mắt gã đanh lại, miệng niệm vài câu chú văn, vươn tay chỉ về phía trước, vô số tia linh quang lập tức vọt về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, giống như dây leo thật nhỏ, vừa giống như rắn độc bò trườn, ào ào lao tới, không kịp phòng bị.
Phép thần thông “Câu Liên Linh Quang Chú” này gã phải tu hành nhiều năm mới được, phải lấy chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo thần thông khác nhau tiến hành luyện chế, đồng thời còn cần chín trăm chín mươi chín đạo oán khí ma khí hỗ trợ, một ngoài sáng, một trong tối, hai bên kết hợp, đừng nói là hai Linh Tiên nho nhỏ, dù là hai Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc tránh được. Phép thần thông này của gã nhìn như chỉ có mấy vệt linh quang kéo dài, nhưng chung quanh còn có rất nhiều linh quang vô hình bao vây địch nhân, có thể lấy đầu người ở xa ngoài vạn dặm.
Linh Thành đang định ra tay, nhưng nhớ tới sự lợi hại lúc trước của hai người này, y liền tấn công những địch nhân khác, để mặc cho Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương tự xử lý.
Phe bọn họ chiếm hết ưu thế, đám người Quách Phi Ngữ chẳng qua chỉ muốn chọn một hai quả hồng mềm làm bia đỡ đạn để đổi lấy tính mạng của mình và đồng bọn. Nói cách khác, kẻ không dám hạ sát thủ là đám Quách Phi Ngữ, chứ không phải bọn họ.
Tạ Chinh Hồng vẫn giữ thần sắc nghiêm túc như cũ, khoảnh khắc linh quang bay tới mi tâm hắn, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng màu vàng, trông tựa như đom đóm, nhưng còn dày hơn đom đóm. Những luồng linh quang kia bỗng bị thứ gì đó ngăn cản, chùm sáng vặn vẹo, tức khắc tiêu tán như khói xanh.
Quách Phi Ngữ hoảng hốt, chỉ pháp trong tay vẫn không ngừng, gã giơ ngón út bắn thêm vài luồng nữa về phía Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương không tránh né, cũng không đợi linh quang tới gần cơ thể rồi mới dùng thần thông như Tạ Chinh Hồng, mà y mặc cho linh quang chui vào trong ngực, chỉ nháy mắt đã biến mất tăm hơi.
Mắt Quách Phi Ngữ sáng lên, linh quang của gã một khi đi vào cơ thể thì Văn Xuân Tương sẽ trở thành vật trong tay gã, không thể trốn thoát mà chỉ có thể chờ bị gã khống chế, không sợ tên Văn Xuân Tương này không nghe theo…..
Nụ cười của Quách Phi Ngữ dần cứng lại.
“Sao, ngươi muốn hỏi vì cớ gì linh quang của ngươi bỗng nhiên không phản ứng hả?” Văn Xuân Tương buồn cười nhìn Quách Phi Ngữ, chậm rãi nói, “Đám linh quang của ngươi luyện chế chưa tới nơi, có chút ma khí ấy mà cũng dám đem ra lòe người à?”
Văn Xuân Tương có sợ cái gì chứ ma khí nhập thể thì cóc sợ một chút nào.
“Nếu ngươi kinh ngạc như vậy thì trả lại cho ngươi nè.”
Dứt lời, Văn Xuân Tương nhàn nhã giẫm chân trái, những luồng linh quang vừa nãy ồ ạt chui ra khỏi người y, vọt theo đường cũ, xuyên vào trong ngực Quách Phi Ngữ.
“Không….. Không…..!”
Quách Phi Ngữ kêu lên, gã là chủ nhân của linh quang, giờ bản thân lại bị phản phệ, thương tổn phải chịu nặng gấp đôi công kích ban đầu.
Cơ thể gã run lên, chân lảo đảo, nhìn chằm chằm Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, trong mắt có bất cam và oán hận vô hạn, còn có cả nỗi kinh ngạc sửng sốt, dường như đang thắc mắc vì sao một Đại La Kim Tiên như mình lại không đối phó nổi hai tân nhân vừa mới phi thăng?
Nhưng mà, dù Quách Phi Ngữ có không cam tâm đến đâu, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng gã đã tự trúng chiêu của chính mình.
Ầm!
Quách Phi Ngữ ngã xuống, thân thể còn chưa chạm đất đã nứt ra.
“Muốn chuồn à?”
Văn Xuân Tương cười lạnh, năm ngón quơ một cái, bắt lấy tiên anh của Quách Phi Ngữ.
“Hay!”
Thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tóm được Quách Phi Ngữ, Phượng Ổ vui vẻ hô lên, khí thế thuộc về Tiên Quân lập tức tung ra, đám tiên nhân đi cùng Quách Phi Ngữ vốn đang hoảng loạn vì sự thất bại của gã, giờ lại bị khí thế của Tiên Quân uy hiếp, chẳng mấy chốc đã bại trận, bị đội Phượng Ổ bắt lại.
“Cái tên chó nhà có tang Vô Hoang này, nếu có bản lĩnh thì tự đi mà cướp tiên vực về, chỉ biết làm mấy cái việc trộm cắp, thật khiến bản quân khinh thường!” Phượng Ổ khinh thường nhìn đám tiên nhân bị bắt giữ.
“Nói đi, Vô Hoang rốt cuộc đã làm gì khiến các ngươi tự tin đến đây tìm bản quân như thế?” Phượng Ổ nhẹ nhàng liếc mấy tiên nhân kia, hỏi.
“Tiên….. Tiên Quân, bọn ta cũng không biết ạ.” Mấy tiên nhân đồng loạt lắc đầu, “Quách Phi Ngữ mới là tâm phúc của Vô Hoang Tiên Quân, bọn ta chỉ là thuộc hạ tầm thường thôi.”
“Tiên Quân đừng lo, để ta sưu hồn gã là biết ngay thôi.” Thấy Phượng Ổ nhìn sang, Văn Xuân Tương cười nói.
“Văn đạo hữu còn biết sưu hồn sao, đúng là quá tốt.” Thu Mâu mừng rỡ, “Chúng ta không rõ về loại pháp thuật này lắm, nghe nói chỉ có Tu Chân giới của các ngươi mới biết!”
“Chỉ là một mánh khóe nhỏ thôi.” Văn Xuân Tương cảm nhận được ánh mắt tiểu hòa thượng lưu luyến trên người mình, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên, không tươi cười với Thu Mâu nữa.
Dứt lời, ánh mắt y chợt đanh lại, nhìn về phía tiên anh của Quách Phi Ngữ, “Để ta xem xem, các ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?”
“Đừng….. Đừng!” Quách Phi Ngữ cầu xin, “Vô Hoang Tiên Quân hạ cấm chế trong tiên anh của ta, nếu bị tra xét thì ta chỉ có đường chết, đạo hữu, trời cao có đức hiếu sinh, nếu ngươi tha cho ta, ta sẵn lòng giúp các ngươi đối phó với Vô Hoang Tiên Quân!”
“Ngươi yên tâm, trước khi ngươi biến mất thì ta đã xem hết ký ức của ngươi rồi.” Văn Xuân Tương nở một nụ cười xán lạn với Quách Phi Ngữ, nhưng Quách Phi Ngữ lại cảm giác như mình đang nhìn thấy địa ngục vô biên.
Nam nhân tuyệt sắc ở trước mặt nhất định không chỉ là một tiên tu đơn giản.
Nhưng khi Quách Phi Ngữ ý thức được thì đã muộn rồi.
Khi một luồng lực khổng lồ lẻn vào trong thần thức gã, cấm chế mà Vô Hoang Tiên Quân chôn trong đầu gã cũng bắt đầu phát động.
Văn Xuân Tương lập tức tăng lớn cường độ thần thức, dứt xa Quách Phi Ngữ.
Ầm.
Không trung nổi lên một lốc xoáy tiên khí, Quách Phi Ngữ tức khắc tiêu biến, như thể chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy.
Tạ Chinh Hồng điềm nhiên nhìn Văn Xuân Tương, mắt chẳng chớp lấy một cái.
Những tiên nhân bị khống chế trông thấy cảnh tượng ấy, đều ngoan ngoãn không hó hé gì nữa.
Đáng lẽ không nên nghe theo lời hứa hẹn tương lai tươi đẹp của Vô Hoang Tiên Quân, bình yên tu hành mới là tốt nhất. Nhưng giờ mới nghĩ vậy thì có ích gì chứ?
Vừa rồi Văn Xuân Tương đã xâm nhập toàn bộ ký ức trong đầu Quách Phi Ngữ, hiện tại chính là thời điểm cẩn thận điều tra những việc có liên quan đến Vô Hoang Tiên Quân.
Y khép hờ đôi mắt, gương mặt vừa an tĩnh vừa xinh đẹp.
Chỉ nhìn dáng dấp ấy của y, không ai đoán được vừa rồi y hành động gọn lẹ dứt khoát, không một chút nào nao núng.
Còn Tạ Chinh Hồng, từ đầu chí cuối đều biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Lúc trước đôi mắt bỗng nhiên phóng ra thần thông cũng rất cổ quái, chưa hề gặp qua bao giờ.
Cả tên nhà giàu Linh Thành im ỉm mờ nhạt kia nữa, y trông chẳng có bao nhiêu cảm giác tồn tại, nhưng chỉ nhìn tiên khí của y là biết người này tuyệt đối không dễ chọc.
Ba người gia nhập lần này quả nhiên là thú vị, thảo nào Phượng Ổ đại ca lại cho bọn họ vào mà không hề thử thách gì.
Thu Mâu và Vân Dao thu hết biểu hiện của ba người vào trong mắt, âm thầm liếc nhau trao đổi, tỏ vẻ nắm chắc trong lòng.
Một lát sau.
Văn Xuân Tương chậm rãi mở mắt, nở nụ cười sáng tỏ, hẳn là đã tra được chút thông tin rồi.
“Ta ghi lại ký ức của Quách Phi Ngữ vào ngọc giản, mời chư vị đạo hữu tự kiểm tra.” Văn Xuân Tương lấy ra mấy miếng ngọc giản, ghi ký ức lên đó rồi phát cho mọi người.
Tạ Chinh Hồng thì đương nhiên là không có.
Văn Xuân Tương ngượng ngùng tiến lên, giữ chặt tay Tạ Chinh Hồng, trực tiếp truyền thứ mình thấy thông qua thần thức cho Tạ Chinh Hồng.
Nhóm người Phượng Ổ xem ngọc giản xong, sắc mặt đã có chút thay đổi.
Linh Thành đã biết trước, song cũng làm ra biểu cảm khó tin, “Khinh người quá đáng!”
“Tên Vô Hoang đê tiện đến mức này, lão căn bản chẳng để Phượng Ổ đại ca vào mắt!” Dù là người trầm tĩnh như Vân Dao cũng phải mở miệng mắng.
Vô Hoang Tiên Quân ngoài mặt thì muốn hợp tác với Phượng Ổ, nhưng thực ra cũng có chủ ý qua sông đoạn cầu.
“Chẳng trách lão lại hạ cấm chế trong đầu Quách Phi Ngữ, chuyện như thế mà lão cũng dám làm sao?” Thu Mâu mắng chửi, “Tự đi tìm chết mà kéo chúng ta theo làm gì?’
Thì ra một Linh tu trọng thương bất cẩn xâm nhập vào tiên vực của Vô Hoang, muốn ở tạm chỗ của lão để nghỉ ngơi dưỡng thương, đồng thời nguyện ý báo đáp. Không ngờ Vô Hoang biết Linh tu có nhiều của cải nên liền nổi lòng tham. Có điều Linh tu kia đã được đăng ký vào danh sách của Linh Tu thiên cung, nếu Linh Tu chết trong tiên vực của mình thì chẳng phải tự dưng gây họa cho mình hay sao?
Vậy thì không ngại lợi dụng kẻ khác chịu họa thay mình.
Vô Hoang Tiên Quân dùng bí pháp để tạm thời duy trì cơ thể của Linh tu trọng thương, nhưng bí pháp này lại hút cạn thọ nguyện của Linh tu nọ, chỉ miễn cưỡng không chết mà thôi. Một khi thời hạn của bí pháp kết thúc, Linh tu này sẽ hết cách xoay chuyển, không thể cứu vãn được nữa. Mà Vô Hoang Tiên Quân lại ném củ khoai nóng bỏng tay này vào trong địa vực của Nam Minh Tiên Quân. Phượng Ổ thì là hậu chiêu của lão, nếu ngộ nhỡ bại lộ thì cũng có Phượng Ổ gánh chịu thay lão.
Mưu kế đơn giản, nhưng muốn giấu trời qua biển thì cần không ít người hỗ trợ.
Ban đầu Vô Hoang Tiên Quân liên hệ với một môn nhân của Linh Tu thiên cung có thù oán với Linh tu trọng thương này, hai người hợp tác với nhau, một kẻ muốn nội đan chân nguyên của Linh tu trọng thương này, một kẻ muốn của cải của Linh tu và tiên vực của Nam Minh Tiên Quân. Nếu may mắn thì ngay cả tiên vực của Phượng Ổ cũng có thể lấy được.
Mà Quách Phi Ngữ kỳ thực chính là khí tử của Vô Hoang Tiên Quân. (Khí tử: thuật ngữ cờ vây, chỉ việc bỏ một quân cờ để đổi lấy lợi ích khác.)
Bất kể Quách Phi Ngữ có thành công hay không thì gã đều đã tiếp xúc với Phượng Ổ ngay trước mắt bao người, sau này Vô Hoang Tiên Quân và tên Linh tu ở Linh Tu thiên cung lại thông đồng với nhau, dù Nam Minh Tiên Quân và Phượng Ổ Tiên Quân có trăm cái miệng cũng không cãi được. Còn Linh Tu thiên cung chính là một thanh đao mà Vô Hoang Tiên Quân lợi dụng, nội ứng ngoại hợp như thế, sợ gì không diệt được Phượng Ổ và Nam Minh?
Kế sách âm hiểm như vậy, lại có thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói là không một sơ hở.
Đáng tiếc Vô Hoang Tiên Quân và Quách Phi Ngữ đang thương lượng thì đúng lúc thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng chuyển đến đối diện, thù mới hận cũ khiến lão thậm chí không chịu bỏ qua cho hai tân nhân có khả năng dính dáng tới Nam Minh Tiên Quân. Sau đó lại bị Linh Đế theo dõi hai người phát hiện ra.
Bây giờ Văn Xuân Tương giải trừ bí pháp của lão, nắm được chuyện Quách Phi Ngữ biết, phơi bày trước mắt mọi người, lần này khổ tâm của lão đã hỏng bét.
“Nếu lão muốn hại ta thì bản quân cũng không cần khách khí với lão.” Phượng Ổ hừ lạnh, “Không thì lão Vô Hoang này lại tưởng ta sợ lão thật.”
“Đại ca tính sao?” Mạc Vô Thanh trầm tư một lát rồi hỏi. Vô Hoang tuy đê tiện giả dối nhưng tiên vực của lão lớn hơn của Phượng Ổ nhiều, tiên khí cũng rất dồi dào, dưới trướng có mấy tiên nhân nguyện bán mạng vì lão. Nếu Phượng Ổ muốn đối đầu với lão thì thật sự không khôn ngoan.
“Tính cách Vô Hoang đa nghi tự phụ, Quách Phi Ngữ chết rồi, hẳn lão cũng lập tức thu được tin tức. Nhưng lão lại cảm thấy Quách Phi Ngữ tuy chết nhưng không thể nào tiết lộ bí mật, chúng ta càng trấn định thì lão càng đứng ngồi không yên, phải đi thăm dò hư thực thế nào. Đến lúc ấy bản quân đương nhiên sẽ gặp lão.”
“Nhưng đại ca, huynh có nắm chắc không?”
“Có nắm chắc hay không, chưa đánh thì làm sao biết được?” Phượng Ổ khẽ cười, “Nếu ta không ho he thì mới bị lão tưởng là hổ không răng. Mềm nắn rắn buông, lão vốn là kẻ thực tế.”
Hơn nữa, Phượng Ổ cũng muốn xem xem, sau khi Vô Hoang đến, ba người này sẽ phản ứng thế nào.
Làm Tiên Quân, Phượng Ổ không thể nào cảm nhận được điểm khác thường gì ở ba người này.
Nhưng là một tu sĩ từ tầng chót lăn lộn trèo lên, trực giác của Phượng Ổ mách bảo hắn rằng, ba người này từ đầu đến chân đều tràn ngập cổ quái.
So ra thì một tên tiểu nhân như Vô Hoang có là gì?
Phượng Ổ đoán không sai.
Nơi nào đó trong tiên vực.
Vô Hoang Tiên Quân nhanh chóng nhận ra cấm chế mình hạ xuống bị tác động, kẻ hồn phi phách tán chính là Quách Phi Ngữ – một trong những tâm phúc của lão.
Xem ra cuộc đàm phán giữa Quách Phi Ngữ và Phượng Ổ không được thuận lợi cho lắm.
Nhưng không sao, ít nhất cái chết của Quách Phi Ngữ đã đủ đem đến một ít tiện lợi cho lão.
Vô Hoang Tiên Quân vừa lòng cười.
Tướng mạo lão tuy bất phàm, nhưng sự âm hiểm ẩn trong đôi mắt đẹp lại khiến bảy phần tướng mạo giảm xuống còn ba phần.
Từ khi bại bởi Nam Minh Tiên Quân, bị đoạt mất tiên vực, lão ngày đêm vừa bế quan tu hành vừa nhớ đến bản mặt dương dương tự đắc của tên Nam Minh kia. Ngày nào chưa diệt được Nam Minh thì ngày ấy tâm ma của lão vẫn chưa trừ, tu vi không có cơ hội tăng tiến nữa.
Mà Phượng Ổ cũng là một cái đinh trong mắt lão.
Rõ ràng tiên vực của lão lớn hơn của Phượng Ổ, linh khí cũng nhiều hơn, Phượng Ổ chẳng qua chỉ có miệng lưỡi dẻo quẹo với cái mặt xinh xắn, thế mà danh tiếng còn cao hơn người hàng xóm bên cạnh chiếm ưu thế tuyệt đối là lão?
Vô Hoang biết tâm tính của mình có chút kỳ quái.
Nhưng lão hưởng thụ cảm giác có thể không cố kỵ kiêng dè ấy.
Lão thanh tâm quả dục, khắc kỷ phục lễ nhiều năm mới phi thăng thành tiên, cần cù phát triển tiên vực của mình, không ngờ tự dưng ở đâu lòi ra Nam Minh và Phượng Ổ, phá vỡ tan nát mộng cảnh sống an nhàn qua ngày của lão, rồi cuối cùng không thể quay lại được nữa.
Vô Hoang cứ tưởng Phượng Ổ sẽ truyền tin tới chất vấn lão về việc Quách Phi Ngữ, đáng tiếc đợi liên tục nhiều ngày mà chẳng đợi được gì cả.
Vô Hoang vốn còn có chút bình thản ung dung, giờ lại bắt đầu có phần hoang mang.
Chẳng lẽ Phượng Ổ phát hiện được gì rồi?
Mặc dù mình chắc chắn Quách Phi Ngữ không thể khai được gì, nhưng ngộ nhỡ Phượng Ổ có bí pháp gì để moi thông tin thì sao?
Linh tu trọng thương kia đã bị lão đưa đến chỗ Nam Minh, mọi sự đã sẵn sàng, không thể xảy ra bất trắc vào thời điểm quan trọng này được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vô Hoang vẫn quyết định đích thân đi một chuyến xem hư thực thế nào.
Ngọc Tuyền khí linh giờ đã tu thành tiên nhân, có thể tự thoát ly khỏi Ngọc Tuyền động thiên mà sống.
Y pha trà cho Nam Minh Tiên Quân xong, lại bưng một bàn linh quả tới cho bạn chơi cờ của Nam Minh Tiên Quân là Tích Quy Tử dùng.
“Ôi chà, Nam Minh đạo hữu, đệ tử này của ngươi đúng là hiếu thuận. Chẳng như đám đồ đệ của ta, đứa nào đứa nấy đều đòi ra ngoài lang bạt, haiz.” Tích Quy Tử nhận lấy trà mà Ngọc Tuyền pha, uống một hớp, cảm thán không thôi.
“Ha ha, ngươi chưa thấy hồi trước lúc y nghịch ngợm đấy thôi.” Nam Minh cười ha ha, “Lúc trước ta cũng phải bận tâm nhiều vì y, không thì đã chẳng tốn nhiều thời gian như vậy mới đợi được y phi thăng. Haiz, nhắc đến cũng phải cảm tạ một vị tiên hữu khác, nếu không nhờ có hắn dạy dỗ tốt thì sợ là ta không thấy được Ngọc Tuyền như thế này rồi.”
Ngọc Tuyền lườm Nam Minh, không nói lời nào.
“À mà, gần đây ta cũng có một chuyện lấy làm lạ, ta biết đạo hữu tinh thông tinh tướng bát quái, xin hãy giải đáp giúp ta.” Sắc mắt Nam Minh trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Tích Quy Tử, nói.
Ngọc Tuyền hiếm khi thấy Nam Minh nghiêm túc như thế, cũng ngồi thẳng người, chăm chú lắng nghe nỗi nghi hoặc của Nam Minh.
“Ồ? Nam Minh tiên hữu còn có vấn đề như thế sao, chớ ngại nói ra, với giao tình giữa hai ta, cần gì phải giữ ở trong lòng chứ?” Tích Quy Tử cười to.
Nam Minh chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn bày tỏ nỗi nghi hoặc của mình, “Chẳng giấu gì đạo hữu, mấy ngày nay ta cứ thấy tâm thần không yên, cảm giác có một tai họa khổng lồ đang gần kế, song cảm giác này rất mơ hồ, ta khó mà nói ra được nguyên cớ. Mà kể đến cũng lạ, bỗng dưng Ngọc Tuyền trở về bên cạnh ta, ta tặng động phủ tuyệt hảo ở tầng chín cho cặp đạo lữ trước kia từng chăm sóc Ngọc Tuyền, sau khi đôi đạo lữ này chuyển vào ở, nỗi lo lắng ấy lại dần dần biến mất. Nếu nói cảm giác đến nhanh mà đi cũng nhanh này không liên quan gì đến Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng thì ta thấy không đúng lắm. Nhất định là có liên quan, hai bọn họ một người phi thăng chưa đến trăm năm, một người vừa mới phi thăng, căn bản chẳng tính là gì, sao có thể giải trừ mối tai họa mà ngay ta cả cũng không tránh nổi chứ? Nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn chẳng ra, vậy nên xin hỏi đạo hữu chuyện này là thế nào?”
Tích Quy Tử nghe xong thì trầm tư một lát, móc ra một cái mai rùa từ trong tay áo.
“Hiện giờ điều kiện sơ sài, ta và đạo hữu có nhân quả sâu, e khó mà tính chính xác được, nhưng tính đại khái thì vẫn không sao.” Tích Quy Tử lẩm bẩm niệm vô số chú văn huyền diệu, ngón tay di chuyển không ngừng, ẩn hiện dấu vết đại đạo lưu chuyển.
Nam Minh che kín đôi mắt Ngọc Tuyền, không nhìn Tích Quy Tử tính quẻ.
Bản thể của Tích Quy Tử là một con huyền quy thông linh, chẳng những có tuổi thọ dài lâu mà còn rất giỏi bói toán. Nếu không phải hai người quen nhau từ xưa thì chắc phải trả hơn nửa gia tài để xin Tích Quy Tử tính một quẻ.
“Ngọc Tuyền, ngươi cảm thấy Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương là người như thế nào? Bọn họ thực sự có năng lực phi thường ư?” Nam Minh không buông bàn tay đang che khuất ánh mắt Ngọc Tuyền, nhẹ nhàng hỏi.
Ngọc Tuyền im lặng một lát, “Chủ nhân, bọn họ chung quy cũng là người mà ta đã tuyên thệ trung thành, tuy khế ước đã giải, nhưng việc liên quan đến tính mạng của hai người họ, ta không thể nói cho ngài được.”
“Ta biết, cho nên ta chưa từng hỏi ngươi.” Nam Minh lặng lẽ thở dài.
Khí linh do chính mình nuôi lớn, năm xưa bởi vì dính đến nhân quả ở nhân gian nên không thể cùng phi thăng.
Đến khi gặp lại, y đã từ một đứa trẻ biến thành một thanh niên thành thục ôn hòa.
Quãng thời gian mất đi ấy, Nam Minh lại chẳng thể nào bù đắp lại được.
“Chủ nhân, ta chỉ có thể nói với ngài rằng, bất kể là chuyện gì xảy đến với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, cũng đều có khả năng.” Ngọc Tuyền nhẹ nhàng nói, “Nếu như có thể, ta hi vọng chủ nhân trở thành bằng hữu của bọn họ, chứ vĩnh viễn đừng trở thành kẻ địch của bọn họ.”
Nghe Ngọc Tuyền nói vậy, Nam Minh thầm lấy làm lạ.
Hắn chưa từng gặp Văn Xuân Tương, nhưng Tạ Chinh Hồng thì có gặp thoáng qua rồi.
Theo hắn thấy, Tạ Chinh Hồng rất có Phật tính, sau này nếu có cơ duyên thì không chừng có thể được hưởng tôn vị, đi đến Tây Thiên, được Phật Tổ hoằng dương Phật pháp. Nhưng Tạ Chinh Hồng lại có một đạo lữ bên cạnh, cho nên Nam Minh cảm thấy rất đáng tiếc.
Hắn sống ở Tiên giới nhiều năm như vậy mà chưa từng nghe có vị đại năng Phật giới nào có đạo lữ cả.
Chỉ bằng điểm này thôi, đã định sẵn rằng dù thiên tư của Tạ Chinh Hồng có cao đến đâu cũng khó mà có duyên với Phật.
Nhưng bây giờ nghe Ngọc Tuyền nói vậy, có lẽ hắn đã nhìn lầm rồi.
“Xong rồi.” Giọng nói của Tích Quy Tử từ phía sau vang lên.
“Nam Minh đạo hữu chớ hoảng hốt, quẻ tượng của người này là điềm lành, gặp dữ hóa lành, có quý nhân tương trợ. Ta thấy ngươi cứ bình thản chờ ở đây là được rồi.” Giọng điệu của Tích Quy Tử chứa đựng sự thoải mái, song lại đè nén nỗi thắc mắc trong lòng xuống.
Ông vốn còn có thể tính chính xác hơn, nhưng bản năng thuộc về huyết mạch lại mách bảo ông không thể tiếp tục tra xét, vì thế chỉ cho ra quẻ tượng này.
Thấy Nam Minh nở nụ cười, Tích Quy Tử liền quẳng nỗi nghi hoặc này đi.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần quẻ tượng này chuẩn xác là được, cần gì phải kiêng kỵ nhiều thế?
Bên kia, Phượng Ổ đã dẫn đoàn đội đi gần hết nơi Tú Kim Cát Tường hoa bỏ mạng, còn một khu vực nhỏ là nơi bọn họ lúc trước chưa tiến vào, nói cách khác, đó là nơi tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng mọi người đều không phải kẻ e sợ hiểm nguy, tất cả đều lập tức quyết định đi vào cùng Phượng Ổ.
“Haiz, đợi mãi cuối cùng cũng đến rồi.” Phượng Ổ dừng lại, mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Hai vị đạo hữu tạm thời hãy tránh đi, kẻo bị liên lụy.”
“Phượng Ổ tiên hữu cần gì phải nói thế? Bà con xa không bằng láng giềng gần, lão phu và ngươi quen biết lâu năm, chẳng lẽ còn không tin tưởng lão phu hay sao?”
Một đạo nhân trung niên bỗng dưng xuất hiện, lão mặt một bộ đạo bào rực rỡ, chân cưỡi một con tiên lộc ngũ sắc, dáng vẻ tiêu dao tự tại.
Chính là Vô Hoang Tiên Quân.
Ý nghĩ đầu tiên của Quách Phi Ngữ chính là muốn chạy.
Nhưng ngay sau đó gã lại từ bỏ ý định này, tu vi của gã chỉ là Đại La Kim Tiên, không có cửa thoát khỏi tay Phượng Ổ Tiên Quân.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Các ngươi nghĩ mình có thể thoát được hay sao?” Quách Phi Ngữ lớn tiếng hô, mấy tiên nhân đi cùng gã ngỡ ngàng, song cũng nhanh chóng đánh pháp quyết vào Phượng Ổ Tiên Quân.
Nếu như liều mạng thì còn có một đường sống mà trốn thoát, nhưng nếu trực tiếp trốn thì càng không có cơ hội.
“Phượng Ổ trọng tình nghĩa, các ngươi hãy bắt thủ hạ của hắn lại!” Quách Phi Ngữ dùng thần thức truyền âm, ánh mắt nhắm ngay vào Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương trông có vẻ dễ bắt nạt nhất.
Ánh mắt gã đanh lại, miệng niệm vài câu chú văn, vươn tay chỉ về phía trước, vô số tia linh quang lập tức vọt về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, giống như dây leo thật nhỏ, vừa giống như rắn độc bò trườn, ào ào lao tới, không kịp phòng bị.
Phép thần thông “Câu Liên Linh Quang Chú” này gã phải tu hành nhiều năm mới được, phải lấy chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo thần thông khác nhau tiến hành luyện chế, đồng thời còn cần chín trăm chín mươi chín đạo oán khí ma khí hỗ trợ, một ngoài sáng, một trong tối, hai bên kết hợp, đừng nói là hai Linh Tiên nho nhỏ, dù là hai Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc tránh được. Phép thần thông này của gã nhìn như chỉ có mấy vệt linh quang kéo dài, nhưng chung quanh còn có rất nhiều linh quang vô hình bao vây địch nhân, có thể lấy đầu người ở xa ngoài vạn dặm.
Linh Thành đang định ra tay, nhưng nhớ tới sự lợi hại lúc trước của hai người này, y liền tấn công những địch nhân khác, để mặc cho Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương tự xử lý.
Phe bọn họ chiếm hết ưu thế, đám người Quách Phi Ngữ chẳng qua chỉ muốn chọn một hai quả hồng mềm làm bia đỡ đạn để đổi lấy tính mạng của mình và đồng bọn. Nói cách khác, kẻ không dám hạ sát thủ là đám Quách Phi Ngữ, chứ không phải bọn họ.
Tạ Chinh Hồng vẫn giữ thần sắc nghiêm túc như cũ, khoảnh khắc linh quang bay tới mi tâm hắn, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng màu vàng, trông tựa như đom đóm, nhưng còn dày hơn đom đóm. Những luồng linh quang kia bỗng bị thứ gì đó ngăn cản, chùm sáng vặn vẹo, tức khắc tiêu tán như khói xanh.
Quách Phi Ngữ hoảng hốt, chỉ pháp trong tay vẫn không ngừng, gã giơ ngón út bắn thêm vài luồng nữa về phía Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương không tránh né, cũng không đợi linh quang tới gần cơ thể rồi mới dùng thần thông như Tạ Chinh Hồng, mà y mặc cho linh quang chui vào trong ngực, chỉ nháy mắt đã biến mất tăm hơi.
Mắt Quách Phi Ngữ sáng lên, linh quang của gã một khi đi vào cơ thể thì Văn Xuân Tương sẽ trở thành vật trong tay gã, không thể trốn thoát mà chỉ có thể chờ bị gã khống chế, không sợ tên Văn Xuân Tương này không nghe theo…..
Nụ cười của Quách Phi Ngữ dần cứng lại.
“Sao, ngươi muốn hỏi vì cớ gì linh quang của ngươi bỗng nhiên không phản ứng hả?” Văn Xuân Tương buồn cười nhìn Quách Phi Ngữ, chậm rãi nói, “Đám linh quang của ngươi luyện chế chưa tới nơi, có chút ma khí ấy mà cũng dám đem ra lòe người à?”
Văn Xuân Tương có sợ cái gì chứ ma khí nhập thể thì cóc sợ một chút nào.
“Nếu ngươi kinh ngạc như vậy thì trả lại cho ngươi nè.”
Dứt lời, Văn Xuân Tương nhàn nhã giẫm chân trái, những luồng linh quang vừa nãy ồ ạt chui ra khỏi người y, vọt theo đường cũ, xuyên vào trong ngực Quách Phi Ngữ.
“Không….. Không…..!”
Quách Phi Ngữ kêu lên, gã là chủ nhân của linh quang, giờ bản thân lại bị phản phệ, thương tổn phải chịu nặng gấp đôi công kích ban đầu.
Cơ thể gã run lên, chân lảo đảo, nhìn chằm chằm Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, trong mắt có bất cam và oán hận vô hạn, còn có cả nỗi kinh ngạc sửng sốt, dường như đang thắc mắc vì sao một Đại La Kim Tiên như mình lại không đối phó nổi hai tân nhân vừa mới phi thăng?
Nhưng mà, dù Quách Phi Ngữ có không cam tâm đến đâu, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng gã đã tự trúng chiêu của chính mình.
Ầm!
Quách Phi Ngữ ngã xuống, thân thể còn chưa chạm đất đã nứt ra.
“Muốn chuồn à?”
Văn Xuân Tương cười lạnh, năm ngón quơ một cái, bắt lấy tiên anh của Quách Phi Ngữ.
“Hay!”
Thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tóm được Quách Phi Ngữ, Phượng Ổ vui vẻ hô lên, khí thế thuộc về Tiên Quân lập tức tung ra, đám tiên nhân đi cùng Quách Phi Ngữ vốn đang hoảng loạn vì sự thất bại của gã, giờ lại bị khí thế của Tiên Quân uy hiếp, chẳng mấy chốc đã bại trận, bị đội Phượng Ổ bắt lại.
“Cái tên chó nhà có tang Vô Hoang này, nếu có bản lĩnh thì tự đi mà cướp tiên vực về, chỉ biết làm mấy cái việc trộm cắp, thật khiến bản quân khinh thường!” Phượng Ổ khinh thường nhìn đám tiên nhân bị bắt giữ.
“Nói đi, Vô Hoang rốt cuộc đã làm gì khiến các ngươi tự tin đến đây tìm bản quân như thế?” Phượng Ổ nhẹ nhàng liếc mấy tiên nhân kia, hỏi.
“Tiên….. Tiên Quân, bọn ta cũng không biết ạ.” Mấy tiên nhân đồng loạt lắc đầu, “Quách Phi Ngữ mới là tâm phúc của Vô Hoang Tiên Quân, bọn ta chỉ là thuộc hạ tầm thường thôi.”
“Tiên Quân đừng lo, để ta sưu hồn gã là biết ngay thôi.” Thấy Phượng Ổ nhìn sang, Văn Xuân Tương cười nói.
“Văn đạo hữu còn biết sưu hồn sao, đúng là quá tốt.” Thu Mâu mừng rỡ, “Chúng ta không rõ về loại pháp thuật này lắm, nghe nói chỉ có Tu Chân giới của các ngươi mới biết!”
“Chỉ là một mánh khóe nhỏ thôi.” Văn Xuân Tương cảm nhận được ánh mắt tiểu hòa thượng lưu luyến trên người mình, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên, không tươi cười với Thu Mâu nữa.
Dứt lời, ánh mắt y chợt đanh lại, nhìn về phía tiên anh của Quách Phi Ngữ, “Để ta xem xem, các ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?”
“Đừng….. Đừng!” Quách Phi Ngữ cầu xin, “Vô Hoang Tiên Quân hạ cấm chế trong tiên anh của ta, nếu bị tra xét thì ta chỉ có đường chết, đạo hữu, trời cao có đức hiếu sinh, nếu ngươi tha cho ta, ta sẵn lòng giúp các ngươi đối phó với Vô Hoang Tiên Quân!”
“Ngươi yên tâm, trước khi ngươi biến mất thì ta đã xem hết ký ức của ngươi rồi.” Văn Xuân Tương nở một nụ cười xán lạn với Quách Phi Ngữ, nhưng Quách Phi Ngữ lại cảm giác như mình đang nhìn thấy địa ngục vô biên.
Nam nhân tuyệt sắc ở trước mặt nhất định không chỉ là một tiên tu đơn giản.
Nhưng khi Quách Phi Ngữ ý thức được thì đã muộn rồi.
Khi một luồng lực khổng lồ lẻn vào trong thần thức gã, cấm chế mà Vô Hoang Tiên Quân chôn trong đầu gã cũng bắt đầu phát động.
Văn Xuân Tương lập tức tăng lớn cường độ thần thức, dứt xa Quách Phi Ngữ.
Ầm.
Không trung nổi lên một lốc xoáy tiên khí, Quách Phi Ngữ tức khắc tiêu biến, như thể chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy.
Tạ Chinh Hồng điềm nhiên nhìn Văn Xuân Tương, mắt chẳng chớp lấy một cái.
Những tiên nhân bị khống chế trông thấy cảnh tượng ấy, đều ngoan ngoãn không hó hé gì nữa.
Đáng lẽ không nên nghe theo lời hứa hẹn tương lai tươi đẹp của Vô Hoang Tiên Quân, bình yên tu hành mới là tốt nhất. Nhưng giờ mới nghĩ vậy thì có ích gì chứ?
Vừa rồi Văn Xuân Tương đã xâm nhập toàn bộ ký ức trong đầu Quách Phi Ngữ, hiện tại chính là thời điểm cẩn thận điều tra những việc có liên quan đến Vô Hoang Tiên Quân.
Y khép hờ đôi mắt, gương mặt vừa an tĩnh vừa xinh đẹp.
Chỉ nhìn dáng dấp ấy của y, không ai đoán được vừa rồi y hành động gọn lẹ dứt khoát, không một chút nào nao núng.
Còn Tạ Chinh Hồng, từ đầu chí cuối đều biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Lúc trước đôi mắt bỗng nhiên phóng ra thần thông cũng rất cổ quái, chưa hề gặp qua bao giờ.
Cả tên nhà giàu Linh Thành im ỉm mờ nhạt kia nữa, y trông chẳng có bao nhiêu cảm giác tồn tại, nhưng chỉ nhìn tiên khí của y là biết người này tuyệt đối không dễ chọc.
Ba người gia nhập lần này quả nhiên là thú vị, thảo nào Phượng Ổ đại ca lại cho bọn họ vào mà không hề thử thách gì.
Thu Mâu và Vân Dao thu hết biểu hiện của ba người vào trong mắt, âm thầm liếc nhau trao đổi, tỏ vẻ nắm chắc trong lòng.
Một lát sau.
Văn Xuân Tương chậm rãi mở mắt, nở nụ cười sáng tỏ, hẳn là đã tra được chút thông tin rồi.
“Ta ghi lại ký ức của Quách Phi Ngữ vào ngọc giản, mời chư vị đạo hữu tự kiểm tra.” Văn Xuân Tương lấy ra mấy miếng ngọc giản, ghi ký ức lên đó rồi phát cho mọi người.
Tạ Chinh Hồng thì đương nhiên là không có.
Văn Xuân Tương ngượng ngùng tiến lên, giữ chặt tay Tạ Chinh Hồng, trực tiếp truyền thứ mình thấy thông qua thần thức cho Tạ Chinh Hồng.
Nhóm người Phượng Ổ xem ngọc giản xong, sắc mặt đã có chút thay đổi.
Linh Thành đã biết trước, song cũng làm ra biểu cảm khó tin, “Khinh người quá đáng!”
“Tên Vô Hoang đê tiện đến mức này, lão căn bản chẳng để Phượng Ổ đại ca vào mắt!” Dù là người trầm tĩnh như Vân Dao cũng phải mở miệng mắng.
Vô Hoang Tiên Quân ngoài mặt thì muốn hợp tác với Phượng Ổ, nhưng thực ra cũng có chủ ý qua sông đoạn cầu.
“Chẳng trách lão lại hạ cấm chế trong đầu Quách Phi Ngữ, chuyện như thế mà lão cũng dám làm sao?” Thu Mâu mắng chửi, “Tự đi tìm chết mà kéo chúng ta theo làm gì?’
Thì ra một Linh tu trọng thương bất cẩn xâm nhập vào tiên vực của Vô Hoang, muốn ở tạm chỗ của lão để nghỉ ngơi dưỡng thương, đồng thời nguyện ý báo đáp. Không ngờ Vô Hoang biết Linh tu có nhiều của cải nên liền nổi lòng tham. Có điều Linh tu kia đã được đăng ký vào danh sách của Linh Tu thiên cung, nếu Linh Tu chết trong tiên vực của mình thì chẳng phải tự dưng gây họa cho mình hay sao?
Vậy thì không ngại lợi dụng kẻ khác chịu họa thay mình.
Vô Hoang Tiên Quân dùng bí pháp để tạm thời duy trì cơ thể của Linh tu trọng thương, nhưng bí pháp này lại hút cạn thọ nguyện của Linh tu nọ, chỉ miễn cưỡng không chết mà thôi. Một khi thời hạn của bí pháp kết thúc, Linh tu này sẽ hết cách xoay chuyển, không thể cứu vãn được nữa. Mà Vô Hoang Tiên Quân lại ném củ khoai nóng bỏng tay này vào trong địa vực của Nam Minh Tiên Quân. Phượng Ổ thì là hậu chiêu của lão, nếu ngộ nhỡ bại lộ thì cũng có Phượng Ổ gánh chịu thay lão.
Mưu kế đơn giản, nhưng muốn giấu trời qua biển thì cần không ít người hỗ trợ.
Ban đầu Vô Hoang Tiên Quân liên hệ với một môn nhân của Linh Tu thiên cung có thù oán với Linh tu trọng thương này, hai người hợp tác với nhau, một kẻ muốn nội đan chân nguyên của Linh tu trọng thương này, một kẻ muốn của cải của Linh tu và tiên vực của Nam Minh Tiên Quân. Nếu may mắn thì ngay cả tiên vực của Phượng Ổ cũng có thể lấy được.
Mà Quách Phi Ngữ kỳ thực chính là khí tử của Vô Hoang Tiên Quân. (Khí tử: thuật ngữ cờ vây, chỉ việc bỏ một quân cờ để đổi lấy lợi ích khác.)
Bất kể Quách Phi Ngữ có thành công hay không thì gã đều đã tiếp xúc với Phượng Ổ ngay trước mắt bao người, sau này Vô Hoang Tiên Quân và tên Linh tu ở Linh Tu thiên cung lại thông đồng với nhau, dù Nam Minh Tiên Quân và Phượng Ổ Tiên Quân có trăm cái miệng cũng không cãi được. Còn Linh Tu thiên cung chính là một thanh đao mà Vô Hoang Tiên Quân lợi dụng, nội ứng ngoại hợp như thế, sợ gì không diệt được Phượng Ổ và Nam Minh?
Kế sách âm hiểm như vậy, lại có thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói là không một sơ hở.
Đáng tiếc Vô Hoang Tiên Quân và Quách Phi Ngữ đang thương lượng thì đúng lúc thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng chuyển đến đối diện, thù mới hận cũ khiến lão thậm chí không chịu bỏ qua cho hai tân nhân có khả năng dính dáng tới Nam Minh Tiên Quân. Sau đó lại bị Linh Đế theo dõi hai người phát hiện ra.
Bây giờ Văn Xuân Tương giải trừ bí pháp của lão, nắm được chuyện Quách Phi Ngữ biết, phơi bày trước mắt mọi người, lần này khổ tâm của lão đã hỏng bét.
“Nếu lão muốn hại ta thì bản quân cũng không cần khách khí với lão.” Phượng Ổ hừ lạnh, “Không thì lão Vô Hoang này lại tưởng ta sợ lão thật.”
“Đại ca tính sao?” Mạc Vô Thanh trầm tư một lát rồi hỏi. Vô Hoang tuy đê tiện giả dối nhưng tiên vực của lão lớn hơn của Phượng Ổ nhiều, tiên khí cũng rất dồi dào, dưới trướng có mấy tiên nhân nguyện bán mạng vì lão. Nếu Phượng Ổ muốn đối đầu với lão thì thật sự không khôn ngoan.
“Tính cách Vô Hoang đa nghi tự phụ, Quách Phi Ngữ chết rồi, hẳn lão cũng lập tức thu được tin tức. Nhưng lão lại cảm thấy Quách Phi Ngữ tuy chết nhưng không thể nào tiết lộ bí mật, chúng ta càng trấn định thì lão càng đứng ngồi không yên, phải đi thăm dò hư thực thế nào. Đến lúc ấy bản quân đương nhiên sẽ gặp lão.”
“Nhưng đại ca, huynh có nắm chắc không?”
“Có nắm chắc hay không, chưa đánh thì làm sao biết được?” Phượng Ổ khẽ cười, “Nếu ta không ho he thì mới bị lão tưởng là hổ không răng. Mềm nắn rắn buông, lão vốn là kẻ thực tế.”
Hơn nữa, Phượng Ổ cũng muốn xem xem, sau khi Vô Hoang đến, ba người này sẽ phản ứng thế nào.
Làm Tiên Quân, Phượng Ổ không thể nào cảm nhận được điểm khác thường gì ở ba người này.
Nhưng là một tu sĩ từ tầng chót lăn lộn trèo lên, trực giác của Phượng Ổ mách bảo hắn rằng, ba người này từ đầu đến chân đều tràn ngập cổ quái.
So ra thì một tên tiểu nhân như Vô Hoang có là gì?
Phượng Ổ đoán không sai.
Nơi nào đó trong tiên vực.
Vô Hoang Tiên Quân nhanh chóng nhận ra cấm chế mình hạ xuống bị tác động, kẻ hồn phi phách tán chính là Quách Phi Ngữ – một trong những tâm phúc của lão.
Xem ra cuộc đàm phán giữa Quách Phi Ngữ và Phượng Ổ không được thuận lợi cho lắm.
Nhưng không sao, ít nhất cái chết của Quách Phi Ngữ đã đủ đem đến một ít tiện lợi cho lão.
Vô Hoang Tiên Quân vừa lòng cười.
Tướng mạo lão tuy bất phàm, nhưng sự âm hiểm ẩn trong đôi mắt đẹp lại khiến bảy phần tướng mạo giảm xuống còn ba phần.
Từ khi bại bởi Nam Minh Tiên Quân, bị đoạt mất tiên vực, lão ngày đêm vừa bế quan tu hành vừa nhớ đến bản mặt dương dương tự đắc của tên Nam Minh kia. Ngày nào chưa diệt được Nam Minh thì ngày ấy tâm ma của lão vẫn chưa trừ, tu vi không có cơ hội tăng tiến nữa.
Mà Phượng Ổ cũng là một cái đinh trong mắt lão.
Rõ ràng tiên vực của lão lớn hơn của Phượng Ổ, linh khí cũng nhiều hơn, Phượng Ổ chẳng qua chỉ có miệng lưỡi dẻo quẹo với cái mặt xinh xắn, thế mà danh tiếng còn cao hơn người hàng xóm bên cạnh chiếm ưu thế tuyệt đối là lão?
Vô Hoang biết tâm tính của mình có chút kỳ quái.
Nhưng lão hưởng thụ cảm giác có thể không cố kỵ kiêng dè ấy.
Lão thanh tâm quả dục, khắc kỷ phục lễ nhiều năm mới phi thăng thành tiên, cần cù phát triển tiên vực của mình, không ngờ tự dưng ở đâu lòi ra Nam Minh và Phượng Ổ, phá vỡ tan nát mộng cảnh sống an nhàn qua ngày của lão, rồi cuối cùng không thể quay lại được nữa.
Vô Hoang cứ tưởng Phượng Ổ sẽ truyền tin tới chất vấn lão về việc Quách Phi Ngữ, đáng tiếc đợi liên tục nhiều ngày mà chẳng đợi được gì cả.
Vô Hoang vốn còn có chút bình thản ung dung, giờ lại bắt đầu có phần hoang mang.
Chẳng lẽ Phượng Ổ phát hiện được gì rồi?
Mặc dù mình chắc chắn Quách Phi Ngữ không thể khai được gì, nhưng ngộ nhỡ Phượng Ổ có bí pháp gì để moi thông tin thì sao?
Linh tu trọng thương kia đã bị lão đưa đến chỗ Nam Minh, mọi sự đã sẵn sàng, không thể xảy ra bất trắc vào thời điểm quan trọng này được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vô Hoang vẫn quyết định đích thân đi một chuyến xem hư thực thế nào.
Ngọc Tuyền khí linh giờ đã tu thành tiên nhân, có thể tự thoát ly khỏi Ngọc Tuyền động thiên mà sống.
Y pha trà cho Nam Minh Tiên Quân xong, lại bưng một bàn linh quả tới cho bạn chơi cờ của Nam Minh Tiên Quân là Tích Quy Tử dùng.
“Ôi chà, Nam Minh đạo hữu, đệ tử này của ngươi đúng là hiếu thuận. Chẳng như đám đồ đệ của ta, đứa nào đứa nấy đều đòi ra ngoài lang bạt, haiz.” Tích Quy Tử nhận lấy trà mà Ngọc Tuyền pha, uống một hớp, cảm thán không thôi.
“Ha ha, ngươi chưa thấy hồi trước lúc y nghịch ngợm đấy thôi.” Nam Minh cười ha ha, “Lúc trước ta cũng phải bận tâm nhiều vì y, không thì đã chẳng tốn nhiều thời gian như vậy mới đợi được y phi thăng. Haiz, nhắc đến cũng phải cảm tạ một vị tiên hữu khác, nếu không nhờ có hắn dạy dỗ tốt thì sợ là ta không thấy được Ngọc Tuyền như thế này rồi.”
Ngọc Tuyền lườm Nam Minh, không nói lời nào.
“À mà, gần đây ta cũng có một chuyện lấy làm lạ, ta biết đạo hữu tinh thông tinh tướng bát quái, xin hãy giải đáp giúp ta.” Sắc mắt Nam Minh trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Tích Quy Tử, nói.
Ngọc Tuyền hiếm khi thấy Nam Minh nghiêm túc như thế, cũng ngồi thẳng người, chăm chú lắng nghe nỗi nghi hoặc của Nam Minh.
“Ồ? Nam Minh tiên hữu còn có vấn đề như thế sao, chớ ngại nói ra, với giao tình giữa hai ta, cần gì phải giữ ở trong lòng chứ?” Tích Quy Tử cười to.
Nam Minh chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn bày tỏ nỗi nghi hoặc của mình, “Chẳng giấu gì đạo hữu, mấy ngày nay ta cứ thấy tâm thần không yên, cảm giác có một tai họa khổng lồ đang gần kế, song cảm giác này rất mơ hồ, ta khó mà nói ra được nguyên cớ. Mà kể đến cũng lạ, bỗng dưng Ngọc Tuyền trở về bên cạnh ta, ta tặng động phủ tuyệt hảo ở tầng chín cho cặp đạo lữ trước kia từng chăm sóc Ngọc Tuyền, sau khi đôi đạo lữ này chuyển vào ở, nỗi lo lắng ấy lại dần dần biến mất. Nếu nói cảm giác đến nhanh mà đi cũng nhanh này không liên quan gì đến Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng thì ta thấy không đúng lắm. Nhất định là có liên quan, hai bọn họ một người phi thăng chưa đến trăm năm, một người vừa mới phi thăng, căn bản chẳng tính là gì, sao có thể giải trừ mối tai họa mà ngay ta cả cũng không tránh nổi chứ? Nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn chẳng ra, vậy nên xin hỏi đạo hữu chuyện này là thế nào?”
Tích Quy Tử nghe xong thì trầm tư một lát, móc ra một cái mai rùa từ trong tay áo.
“Hiện giờ điều kiện sơ sài, ta và đạo hữu có nhân quả sâu, e khó mà tính chính xác được, nhưng tính đại khái thì vẫn không sao.” Tích Quy Tử lẩm bẩm niệm vô số chú văn huyền diệu, ngón tay di chuyển không ngừng, ẩn hiện dấu vết đại đạo lưu chuyển.
Nam Minh che kín đôi mắt Ngọc Tuyền, không nhìn Tích Quy Tử tính quẻ.
Bản thể của Tích Quy Tử là một con huyền quy thông linh, chẳng những có tuổi thọ dài lâu mà còn rất giỏi bói toán. Nếu không phải hai người quen nhau từ xưa thì chắc phải trả hơn nửa gia tài để xin Tích Quy Tử tính một quẻ.
“Ngọc Tuyền, ngươi cảm thấy Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương là người như thế nào? Bọn họ thực sự có năng lực phi thường ư?” Nam Minh không buông bàn tay đang che khuất ánh mắt Ngọc Tuyền, nhẹ nhàng hỏi.
Ngọc Tuyền im lặng một lát, “Chủ nhân, bọn họ chung quy cũng là người mà ta đã tuyên thệ trung thành, tuy khế ước đã giải, nhưng việc liên quan đến tính mạng của hai người họ, ta không thể nói cho ngài được.”
“Ta biết, cho nên ta chưa từng hỏi ngươi.” Nam Minh lặng lẽ thở dài.
Khí linh do chính mình nuôi lớn, năm xưa bởi vì dính đến nhân quả ở nhân gian nên không thể cùng phi thăng.
Đến khi gặp lại, y đã từ một đứa trẻ biến thành một thanh niên thành thục ôn hòa.
Quãng thời gian mất đi ấy, Nam Minh lại chẳng thể nào bù đắp lại được.
“Chủ nhân, ta chỉ có thể nói với ngài rằng, bất kể là chuyện gì xảy đến với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, cũng đều có khả năng.” Ngọc Tuyền nhẹ nhàng nói, “Nếu như có thể, ta hi vọng chủ nhân trở thành bằng hữu của bọn họ, chứ vĩnh viễn đừng trở thành kẻ địch của bọn họ.”
Nghe Ngọc Tuyền nói vậy, Nam Minh thầm lấy làm lạ.
Hắn chưa từng gặp Văn Xuân Tương, nhưng Tạ Chinh Hồng thì có gặp thoáng qua rồi.
Theo hắn thấy, Tạ Chinh Hồng rất có Phật tính, sau này nếu có cơ duyên thì không chừng có thể được hưởng tôn vị, đi đến Tây Thiên, được Phật Tổ hoằng dương Phật pháp. Nhưng Tạ Chinh Hồng lại có một đạo lữ bên cạnh, cho nên Nam Minh cảm thấy rất đáng tiếc.
Hắn sống ở Tiên giới nhiều năm như vậy mà chưa từng nghe có vị đại năng Phật giới nào có đạo lữ cả.
Chỉ bằng điểm này thôi, đã định sẵn rằng dù thiên tư của Tạ Chinh Hồng có cao đến đâu cũng khó mà có duyên với Phật.
Nhưng bây giờ nghe Ngọc Tuyền nói vậy, có lẽ hắn đã nhìn lầm rồi.
“Xong rồi.” Giọng nói của Tích Quy Tử từ phía sau vang lên.
“Nam Minh đạo hữu chớ hoảng hốt, quẻ tượng của người này là điềm lành, gặp dữ hóa lành, có quý nhân tương trợ. Ta thấy ngươi cứ bình thản chờ ở đây là được rồi.” Giọng điệu của Tích Quy Tử chứa đựng sự thoải mái, song lại đè nén nỗi thắc mắc trong lòng xuống.
Ông vốn còn có thể tính chính xác hơn, nhưng bản năng thuộc về huyết mạch lại mách bảo ông không thể tiếp tục tra xét, vì thế chỉ cho ra quẻ tượng này.
Thấy Nam Minh nở nụ cười, Tích Quy Tử liền quẳng nỗi nghi hoặc này đi.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần quẻ tượng này chuẩn xác là được, cần gì phải kiêng kỵ nhiều thế?
Bên kia, Phượng Ổ đã dẫn đoàn đội đi gần hết nơi Tú Kim Cát Tường hoa bỏ mạng, còn một khu vực nhỏ là nơi bọn họ lúc trước chưa tiến vào, nói cách khác, đó là nơi tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng mọi người đều không phải kẻ e sợ hiểm nguy, tất cả đều lập tức quyết định đi vào cùng Phượng Ổ.
“Haiz, đợi mãi cuối cùng cũng đến rồi.” Phượng Ổ dừng lại, mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Hai vị đạo hữu tạm thời hãy tránh đi, kẻo bị liên lụy.”
“Phượng Ổ tiên hữu cần gì phải nói thế? Bà con xa không bằng láng giềng gần, lão phu và ngươi quen biết lâu năm, chẳng lẽ còn không tin tưởng lão phu hay sao?”
Một đạo nhân trung niên bỗng dưng xuất hiện, lão mặt một bộ đạo bào rực rỡ, chân cưỡi một con tiên lộc ngũ sắc, dáng vẻ tiêu dao tự tại.
Chính là Vô Hoang Tiên Quân.
Bình luận truyện