Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 4 - Chương 243: Phản nghịch
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng dưng nghe Văn Xuân Tương gọi thế, Hoa Giá liền nhìn về phía y.
Dù Hoa Giá đã gặp rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng cũng phải khen Văn Xuân Tương một câu.
Gương mặt Văn Xuân Tương cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của Linh tu bọn họ, đáng tiếc bản thể của thiên tài địa bảo phần lớn đều không xuất chúng, sau khi hóa thành hình người cũng thiên hướng về kiểu xinh xắn nhẹ nhàng, càng vô hại càng tốt. Vậy nên, ngoại hình hoa lệ chói mắt như Văn Xuân Tương được các Linh tu thích nhất.
Lúc trước sau khi nghe Bích Thanh kể, Hoa Giá cũng thử tìm thông tin về hắc mẫu đơn, đây là một loài hoa cực kỳ diễm lệ, mà hắc mẫu đơn hóa thành hình người thì nhất định càng đẹp hơn. Chỉ là không biết bao giờ mới có cơ hội gặp được.
“Tuổi của ta lớn hơn ngươi nhiều, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ cũng không đủ đâu.” Hoa Giá tưởng nhầm Văn Xuân Tương nghe Linh Đế nói đến tên mình nên mới tò mò gọi như thế.
“Hoa Giá tự dưng có thêm một đệ đệ nha, phải mở tiệc mời bọn ta đấy nhé.” Mấy Linh tu bên cạnh Hoa Giá che miệng cười bảo.
Linh Đế mỉm cười nhìn khung cảnh ấm áp của các đệ tử Linh Tu cung, trong lòng cũng rất vui vẻ. Nhưng rồi nghĩ tới đệ tử trọng thương bị Vô Hoang Tiên Quân và người trong Linh Tu cung cấu kết hãm hại, sắc mặt y lập tức chùng xuống.
“Bệ hạ, ngài sao thế ạ?” Hoa Giá dời mắt khỏi Văn Xuân Tương, nhìn về phía Linh Đế, hiếu kỳ hỏi.
“Đợi lát nữa về rồi nói.” Linh Đế thấy mọi người đang vui nên cũng không muốn gây mất hứng.
Văn Xuân Tương một tay đỡ Tạ Chinh Hồng, ánh mắt cứ nhìn vào Hoa Giá, niềm vui sướng trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Phải rồi, hiện giờ y đã tu thành hình người, Hoa Giá tỷ tỷ không nhận ra y cũng là bình thường thôi.
Vả lại đã là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, còn chẳng biết Hoa Giá tỷ tỷ có nhớ được cây cỏ nhỏ tí kia nữa không.
Văn Xuân Tương quay đầu, cọ cọ Tạ Chinh Hồng.
Cho dù thế nào, y có tiểu hòa thượng ở bên cạnh, vậy là tốt hơn bất cứ điều gì rồi.
“Văn đạo hữu, ngươi đỡ đạo lữ như vậy cũng không tiện lắm, mau vào đi.” Xích Hà vội nói với Văn Xuân Tương, “Chỗ chúng ta có nhiều đồ tốt lắm, lát nữa cho đạo lữ của ngươi ăn vào, bổ sung chút tiên khí, hắn sẽ tỉnh lại nhanh hơn.”
Văn Xuân Tương gật gật đầu, ôm lấy Tạ Chinh Hồng bay qua.
Khi y lướt qua Hoa Giá, trong lòng nàng chợt trào dâng một cảm giác lạ kỳ.
Quái lạ, sao nàng cảm giác khí tức của Văn Xuân Tương quen quen vậy nhỉ?
Xích Hà dẫn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đến một động phủ đã chuẩn bị sẵn, tiện thể nói cho y về quy củ của Linh Tu thiên cung, “Tuy ngươi được bệ hạ mang tới, nhưng vẫn phải tuân thể quy củ ở chỗ chúng ta.”
“Đương nhiên rồi.” Văn Xuân Tương đáp, “Xin Xích Hà đạo hữu nói cho ta biết.”
“Hehe, ngươi còn nhớ ta sao?” Xích Hà bật cười, “Thực ra quy củ của Linh Tu thiên cung chúng ta rất đơn giản, chỉ có hai điều là không tàn hại đồng môn, không tổn hại đến lợi ích của Linh Tu thiên cung, vậy thôi. Còn ở bên ngoài làm gì thì bệ hạ của chúng ta xưa nay lười quản lý lắm. Hơn nữa chúng ta xuất thân là linh thực, đều không thích đi ngao du đó đây, chỉ muốn yên ổn tìm một miếng đất cắm rễ là được, lại thêm nhân số ít nên cuộc sống vẫn luôn thanh bình, chưa bao giờ gây chuyện cho bệ hạ cả.”
“Ồ, vậy sao.” Văn Xuân Tương nhớ tới chuyện Vô Hoang Tiên Quân cấu kết với Linh tu, chắc lát nữa Linh Đế sẽ nói việc này với đám Xích Hà, y mới đến, không có Linh Đế đáp ứng thì đừng nói gì vẫn hơn.
“Bệ hạ là cung chủ của Linh Tu thiên cung chúng ta, tất nhiên phải tôn kính ngài ấy. Tuy nhiên bệ hạ thường hay bế quan, rất ít khi ra ngoài, nếu có tân nhân phi thăng, bệ hạ sẽ cảm ứng được và sai chúng ta đi đón về. Ta vào Linh Tu thiên cung nhiều năm như vậy mà số lần nhìn thấy bệ hạ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cơ mà Văn đạo hữu được bệ hạ đích thân đón về, theo ta biết thì hình như ngươi là người thứ hai đấy.”
“Người thứ hai?”
“Người đầu tiên hình như là Hoa Giá hộ pháp.” Xích Hà nghiêng đầu nói,” Linh Tu thiên cung chúng ta có thập đại hộ pháp, Bích Thanh và Hoa Giá thì ngươi đã gặp rồi, mấy hộ pháp nhân khác cũng rất tốt, sau này ngươi gặp thì sẽ quen thôi, dù sao ngày vẫn còn dài mà. Tuy nhiên nếu ngươi có việc gì khó nói thì khuyên ngươi tìm Cát Cát hộ pháp nhé. Bản thể của huynh ấy là cỏ lác, tính tình hiền lành, luôn hòa hợp với tất cả mọi người. Hoa Giá hộ pháp thi thoảng cũng nghe theo lời Cát Cát hộ pháp đấy. Nhưng mà nếu hỏi trong thập đại hộ pháp ai lợi hại nhất, thì chắc hẳn vẫn là Hoa Giá.”
Văn Xuân Tương nghe một thôi một hồi, vẫn hiếu kỳ hỏi, “Vậy Xích Hà đạo hữu này, ngươi vừa bảo Hoa Giá là người đầu tiên được bệ hạ đích thân đón về, chuyện là sao thế?”
“Cái này ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là có chuyện như thế thôi.” Xích Hà có vẻ buồn rầu, “Hoa Giá tỷ tỷ đến Linh Tu thiên cung chúng ta cũng đã mấy vạn năm rồi, lúc ấy ta còn ở Tu Chân giới cơ! Nhưng mà ta nghe bọn họ lén kháo nhau, hình như là vì Hoa Giá tỷ tỷ có dính dáng nhân quả với một đại năng nào đó, bệ hạ của chúng ta bệ hạ nợ ân tình, cho nên mới đích thân mang Hoa Giá tỷ tỷ về.”
“Là vậy sao, cám ơn Xích Hà đạo hữu nhiều.” Thấy không hỏi thăm được gì nhiều, Văn Xuân Tương bèn nói cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Xích Hà cười bảo, “Ngươi mang đạo lữ ngươi vào trong động phủ đi, trong động phủ có tụ tiên trận, tiên khí dồi dào chẳng kém gì chỗ của Tiên Quân đâu.”
Văn Xuân Tương bấy giờ mới để ý là bọn họ đã đến phía trước động phủ.
Động phủ ở Linh Tu thiên cung vô cùng hoa lệ.
Kim ngọc bảo thạch tràn lan khắp nơi, trên tường có linh quang lấp lánh đủ màu, trong không khí cũng thoang thoảng mùi thanh hương nhàn nhạt. Nói tóm lại là muốn hoa lệ cỡ nào thì có hoa lệ cỡ ấy, chẳng giống nơi tiên nhân sống mà giống nhà của vương hầu mê hưởng lạc ở phàm gian hơn.
“Thế nào, đẹp lắm đúng không?” Xích Hà hãnh diện hỏi.
“……Rất tốt.” Văn Xuân Tương nói trái lương tâm.
Y thực lòng không thích màu sắc sặc sỡ lắm.
Nhưng người ta đã có lòng thành, y không thể mặt dày cự tuyệt được.
“Chỗ đó là giường, ngươi đặt đạo lữ lên trên thử xem.” Xích Hà nói với giọng điệu như hiến dâng vật báu.
Văn Xuân Tương lúc này mới chú ý thấy ở nơi linh quang giao nhau, có một chiếc giường đủ chứa hai người, toàn bộ giường được làm bằng một khối ngọc thạch lớn, màu sắc đậm dần từ trên xuống dưới, xanh biếc sáng bóng, hết sức xinh đẹp.
“Động phủ này là cho ngươi và đạo lữ ngươi sử dụng, nên giường ngọc này cũng làm theo kích cỡ của hai người. Chiếc giường này là vật cộng sinh của một hộ pháp của chúng ta, một miếng nhỏ bằng móng tay thôi cũng vô giá rồi, là vật liệu tự tụ linh, rất hiếm đấy.”
Văn Xuân Tương biết, bên cạnh rất nhiều thiên tài địa bảo tu thành Linh tu đều có vật cộng sinh, có thứ là hoa cỏ, có thứ là khoáng vật, tất cả đều cực kỳ trân quý. Ví như Xích Hà bên cạnh y, hẳn cũng có vật cộng sinh như vậy.
“Đa tạ.”
Văn Xuân Tương lại nói cám ơn, rồi đặt Tạ Chinh Hồng lên trên giường ngọc.
Sắc mặt Tạ Chinh Hồng từ từ trở nên hồng hào.
Giường ngọc dần dâng một màn sương mỏng, cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Tạ Chinh Hồng rồi tức khắc biến mất không thấy đâu.
“Ơ?” Xích Hà kinh ngạc nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, “Văn đạo hữu, đạo lữ của ngươi hình như sắp thăng cấp lên Đại La Kim Tiên rồi, nhanh quá, lần trước gặp hắn mới là trung kỳ thôi mà.”
Văn Xuân Tương sửng sốt, “Vậy ư? Thảo nào hắn mãi không tỉnh.” Chắc là vì sử dụng sức mạnh vượt quá sức, kích thích tu vi gia tăng. Giờ lại có giường ngọc cung cấp tiên khí nên tu vi trực tiếp tăng vọt.
“Chúng ta mau ra ngoài đi, đạo lữ của ngươi chắc phải hai, ba ngày nữa mới tỉnh lại.” Xích Hà vội bảo Văn Xuân Tương, “Cơ mà đạo lữ của ngươi lợi hại thật đấy, hắn phi thăng chưa đến trăm năm mà đã thành Đại La Kim Tiên rồi, tin này mà truyền ra ngoài thì không biết bao nhiêu người tới đây tranh giành ấy chứ! Chẳng trách bệ hạ phải đích thân đón hai người về đây!”
Văn Xuân Tương chỉ đành cười trừ.
Tiểu hòa thượng sắp khôi phục ký ức, đừng nói là Đại La Kim Tiên, dù có nhảy vọt lên cấp Tiên Quân thì Văn Xuân Tương cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Cơ mà, tiểu hòa thượng là Phật tu, bây giờ thăng cấp thì hẳn là lên Vô Lượng Thần Phật.
“Chúng ta đi thôi.” Văn Xuân Tương không muốn Xích Hà phát hiện điểm kỳ lạ trên người Tạ Chinh Hồng, liền chủ động bảo với Xích Hà, “Ta vẫn chưa chính thức gặp gỡ chư vị đạo hữu của Linh Tu thiên cung, xin nhờ Xích Hà đạo hữu dẫn đường cho ta.”
“Ừm, được thôi.” Xích Hà gật đầu, “Ngươi đi theo ta.”
Linh Đế đưa mắt ra hiệu với Hoa Giá, nàng lập tức hiểu ngay ý của Linh Đế, biết tâm tình bệ hạ có vẻ không được tốt lắm, có lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi. Vậy nên nàng liền bảo Xích Hà mang hai người mới tới đi trước, mình và các hộ pháp khác thì đến đại điện, an tọa xung quanh Linh Đế.
“Bệ hạ, quãng đường này ngài đã vất vả rồi.” Cát Cát bị Hoa Giá trừng một cái, bèn vội vàng tiến lên nói.
“Bệ hạ vất vả rồi.”
Mọi người cùng bái lạy Linh Đế.
“Đứng lên đi, ta ở ngoài cũng không tính là vất vả đâu.” Linh Đế tùy ý xua tay, “Chỉ là ở bên ngoài tình cờ biết được một tin không hay mà thôi.” Linh Đế nhìn các đệ tử bên dưới, lòng dâng lên nỗi bất đắc dĩ chưa từng có.
Chẳng lẽ y cho còn chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt hay sao?
Vì cớ gì mà Linh tu thuần lương ngây thơ cũng trở nên tham lam, dối trá như Nhân tu, thậm chí còn tàn hại cả đồng môn? Chẳng lẽ bọn họ đã quên trước đây khi Linh Tu thiên cung chưa tồn tại, các Linh tu phải sống chui nhủi trốn Đông trốn Tây sao?
“Các ngươi đến Linh Tu thiên cung này ít nhất cũng mấy ngàn năm rồi. Mấy ngàn năm, đủ để cho các ngươi trưởng thành, cũng đủ để hiểu được rất nhiều việc.” Linh Đế thản nhiên đảo qua, khí thế tản ra, bên dưới lập tức lặng lặng ngắt như tờ.
“Nể tình đồng tộc, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Nếu ai làm việc ác thì hãy đứng ra, tự phế một nửa tu vi, chịu giam giữ trong cấm địa của Linh Tu thiên cung bảy ngàn năm, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, xem như chưa từng có gì xảy ra.”
Các Linh tu bên dưới sững sờ vì lời nói của Linh Đế.
Ý của bệ hạ là, trong số bọn họ có kẻ xấu xa, khiến bệ hạ không vui ư?
Không thể nào!
“Không ai đứng ra hả?” Giọng Linh Đế chùng xuống, “Hay là ngươi muốn để ta tự nói ra?”
Các Linh tu vẫn im lặng không nói gì, cuối cùng một tiểu cô nương yếu ớt giơ tay lên, “Ta…… Ta trộm quả mơ của Hoa Giá tỷ tỷ, ta nhận sai ạ.”
Linh Đế dở khóc dở cười, “Đi sang một bên đi, không phải ngươi đâu.”
“A, đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ.” Tiểu cô nương vội vàng rụt tay về, không dám lên tiếng nữa.
Có này tiểu cô nương mở lời, bầu không khí dịu đi đôi chút.
“Bệ hạ, ngài không cần cho kẻ đó nhiều cơ hội như thế.” Bích Thanh tiến lên chắp tay nói, “Bệ hạ đã nói lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn không chịu đi ra, chứng tỏ đến chết không đổi tính, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mặc dù thuộc hạ cảm thấy Linh Tu thiên cung chúng ta sẽ không có kẻ đại gian đại ác nào, nhưng nếu bệ hạ có chứng cớ thì ngài cứ nói thẳng ra là được.”
“Bệ hạ, Bích Thanh hộ pháp nói rất đúng, chúng ta chẳng cần gì phải che giấu, là kẻ nào nào phạm sai lầm, xin ngài nói thẳng đi ạ.”
Các Linh tu bên dưới nghe Bích Thanh nói vậy thì đều nhao nhao tán đồng.
Linh Đế thấy thế, thần sắc nghiêm túc không khỏi dịu đi.
“Các ngươi còn nhớ Lôi Tuyền Chi chứ?” Linh Đế nói ra một cái tên.
“Lôi Tuyền ca ca? Nhớ rõ ạ, chẳng phải Lôi Tuyền ca ca được một nửa hộ pháp cho phép ra ngoài ngao du sao?”
“Thuật pháp của Lôi Tuyền ca ca rất lợi hại, ai cũng bảo huynh ấy rất có khả năng là một trong thập đại hộ pháp đời tiếp theo!”
Nghe tên Lôi Tuyền, lập tức có một Linh tu biến sắc.
Chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng dập tắt.
Linh Đế nhìn thấy hết sắc mặt của mọi người, lòng càng thấy không vui. Đến lúc này mà vẫn không dám đứng ra thừa nhận hành vi của mình, đệ tử của Linh Tu cung y ngay cả gan chịu trách nhiệm cũng không có sao?
“Không sai, chính là Lôi Tuyền.” Linh Đế khẽ cười, “Thiên tư của Lôi Tuyền khá cao, ta cũng rất coi trọng hắn.” Nói đến đây, sắc mặt Linh Đế dần chùng xuống, “Nhưng ta không ngờ là, Lôi Tuyền giờ đây đang chịu trọng thương, ngàn cân treo sợi tóc.”
“Cái gì, Lôi Tuyền bị trọng thương?”
“Bệ hạ, việc này rốt cuộc là do kẻ nào gây nên?”
Linh Đế thấy mọi người bắt đầu hoang mang vì tin tức này, bèn giơ tay bảo bọn họ yên tĩnh lại.
“Nếu như Lôi Tuyền ở ngoài động thủ với người ta bị trọng thương, thì đó là do tu vi hắn không tốt, chẳng trách được người ngoài, Linh Tu thiên cung của ta chưa đến nỗi chút chuyện cỏn con ấy cũng không nhẫn nhịn được. Nhưng nếu bản thân Lôi Tuyền động thủ với người khác không gặp vấn đề gì, mà lại bị trọng thương vì Linh Tu thiên cung ta có đệ tử sinh tâm tư khác, vậy thì ta không nhẫn nổi.” Ánh mắt Linh Đế như sét, bắn thẳng vào đệ tử đang chột dạ kia, khiến y suýt ngã ra đất.
“Cao Hàn, chuyện tới nước này, ngươi còn muốn tiếp tục giấu diếm hay sao?” Linh Đế trầm giọng nói.
Đệ tử Linh Tu cung đồng loạt quay đầu nhìn Cao Hàn đang tái mét cả mặt, vài Linh tu có quan hệ tốt với y càng không dám tin vào mắt mình, “Cao…… Cao Hàn, sao lại là ngươi, chẳng phải ngươi thân thiết với Lôi Tuyền nhất ư?”
Cao Hàn mi thanh mục tú, dù giờ phút mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn có vẻ vô cùng đáng thương, chỉ nhìn tướng mạo thì chẳng ai nghĩ y là người xấu. Huống chi y và Lôi Tuyền là đôi bạn tốt nổi tiếng trong Linh Tu thiên, thậm chí có người còn trêu sao hai bọn họ không kết làm đạo lữ luôn đi. Nhưng nghe ý của bệ hạ thì kẻ cấu kết với người ngoài, khiến Lôi Tuyền trọng thương đến nay vẫn chưa về được chính là Cao Hàn!
“Bệ…… Bệ hạ……” Cao Hàn run rẩy, vội vàng quỳ xuống trước mặt Linh Đế, ấp úng chẳng nói được chữ nào.
“Cao Hàn, ngươi hẳn phải biết quy củ của Linh Tu thiên cung nhỉ.” Linh Đế rũ mắt, khi nhìn Cao Hàn cũng sinh ra phần thương xót, “Trong Linh Tu thiên cung chẳng thiếu thứ gì, cớ sao ngươi lại cấu kết với người ngoài để tàn hại đồng môn?”
“Đệ tử…… Đệ tử nhất thời hồ đồ, sinh ra nghiệp chướng.” Cao Hàn ấp a ấp úng, hồi lâu sau mới nói năng rõ ràng được, “Thời gian ta đến Linh Tu thiên cung không chênh lệch với Lôi Tuyền là bao, nhưng tu vi của ta luôn thua kém hắn.” Cao Hàn càng nói càng trôi chảy, ánh mắt cũng dần dần bình tĩnh lại, “Mọi người đều nói chúng ta là bạn tốt, ta cũng biết, thậm chí Lôi Tuyền còn biết tâm tư ta không ổn, hết lòng khuyên giải ta, sau này hắn ra ngoài ngao du cũng có phần nguyên nhân là do ta. Nhưng ta…… Nhưng ta lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi việc hắn lợi hại hơn ta nhiều đến vậy. Sau đó Lôi Tuyền du lịch ở ngoài bị thương, có truyền tin xin ta giúp đỡ, ta cũng chặn lại, vờ như không biết. Một bước sai rồi thì mọi bước sai, đệ tử rốt cuộc không quay đầu được nữa.”
“Vì lý do này mà ngươi muốn hãm hại Lôi Tuyền ư?” Mấy đệ tử Linh tu lên tiếng chất vấn, “Tu vi đình trệ vốn là chuyện thường, cứ rối rắm trong lòng thì đâu có tác dụng gì. Ngươi hại Lôi Tuyền thì tu vi sẽ cao lên chắc?”
“Sẽ không cao lên, nhưng tâm ta sẽ an ổn, ta sẽ không còn lo ngày hôm sau Lôi Tuyền sẽ hào hứng chạy tới nói với ta rằng hắn lại có cảm ngộ mới nữa, cũng không cần lo các người sẽ đặt ta cùng chung một chỗ với hắn.” Thấy sự việc bại lộ, cảm xúc kích động trên mặt Cao Hàn lại rút đi, “Linh Tu thiên cung đúng là một chốn tịnh độ, chúng ta tu luyện đơn giản hơn nhiều so với Nhân tu và Yêu tu, nhưng dù thế thì sao, ngoại trừ bệ hạ và thập đại hộ pháp thì còn mấy ai nên được trò trống gì? Nếu không có bệ hạ, các người nghĩ đến các người có thể trốn được mấy ngày trước sự săn lùng thèm khát của kẻ khác?”
Mọi người không ngờ Cao Hàn nói một hồi lại lái sang chuyện khác, ai nấy đều có chút bực bội.
“Cao Hàn, ngươi có ý gì vậy hả?”
“Có ý gì ấy à?” Cao Hàn nhìn những người này, cười khẩy, “Đằng nào giờ ta cũng không muốn sống nữa, dứt khoát nói thẳng ra cho thống khoái. Đúng là ta có ý đồ riêng, ta cũng thừa nhận ta dối trá đê tiện, nhưng chuyện như vậy đang xảy ra từng giờ từng khắc trong Tiên giới, nếu ta không phải đệ tử của Linh Tu thiên cung, ta cam đoan không có bất cứ kẻ nào căm phẫn vì ta làm chuyện như thế. Các người đơn thuần, ngây thơ, trên tay sạch sẽ, chẳng qua là vì những việc phiền toái ấy đều do bệ hạ và các hộ pháp làm mà thôi. Bệ hạ và hộ pháp đại nhân muốn trừng phạt ta, muốn mắng chửi ta, ta đều nhận, nhưng các người thì có tư cách gì chứ?”
Cao Hàn thấy Linh Đế nhíu mày, liền chắp tay nói, “Bệ hạ, Cao Hàn biết bản thân phạm vào sai lầm lớn. Song người sắp chết nói lời tốt, cho dù bệ hạ không thích nghe, ta vẫn muốn nói. Bệ hạ, ngài bảo vệ bọn họ quá kỹ, nếu lần này ngài không ra ngoài thì sẽ chẳng ai phát hiện hành động của ta. Nhưng thưa bệ hạ, một ngày nào đó ngài sẽ tiến đến cấp độ cao hơn, đi đến Thiên Giới tầng cao hơn. Ngài có thể bảo vệ bọn họ được bao lâu? Bọn họ không chịu tiến thủ, chẳng rành sự đời, một khi rời khỏi sự bảo bọc của ngài thì sẽ lập tức bị ăn hết sạch, ôi, Cao Hàn ta dù vô sỉ đê tiện nhưng cũng chưa đến phiên đám hoa cỏ nhỏ bé đó thuyết giáo ta. Đại ân của bệ hạ, kiếp sau Cao Hàn xin báo đáp. Nếu Lôi Tuyền trở về, thay ta nói một tiếng xin lỗi là được rồi.”
Dứt lời, sắc mặt Cao Hàn trắng bệch, khóe miệng tràn ra vài giọt máu tươi, hai mắt cũng dại đi.
Linh Đế ngẩn ra, “Đến tận lúc này mà ngươi vẫn không chịu nói là kẻ nào đứng đằng sau sai khiến ngươi? Ngươi và Vô Hoang Tiên Quân không thể có bản lĩnh giấu diếm được ta như thế.”
Cao Hàn miễn cưỡng cười, “Bệ hạ, không phải đệ tử không muốn nói, mà là không thể nói.”
Với thực lực hôm nay của Linh Tu thiên cung bọn họ, ngoại trừ bệ hạ và các hộ pháp thì không ai có thể chống đỡ được.
Một khi đã vậy, y cần gì phải nói ra gây thêm phiền não, còn mang tới họa lớn cho bệ hạ chứ?
Cơ thể Cao Hàn tỏa ra một vầng sáng mờ, dưới đất chẳng mấy chốc rơi xuống một cây linh chi hình người, đã không còn sự sống nữa.
“Chôn Cao Hàn vào trong đất đi, không chừng sau này lại có hàn chi mới sinh ra.” Linh Đế xoa trán, phất tay nói.
“Vâng.” Đám Hoa Giá gật đầu, tiến lên nhặt lấy hàn chi.
Khi Xích Hà dẫn Văn Xuân Tương tới thì thấy vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi.
“Mọi người làm sao thế?” Xích Hà tò mò hỏi, “Sao ai cũng tiu ngỉu hết vậy, xảy ra chuyện gì hả?”
Một đệ tử kéo Xích Hà lại, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, thuật lại chuyện ban nãy.
Xích Hà đơ ra tại chỗ.
Văn Xuân Tương thấy bộ dáng các đệ tử Linh Tu cung như vậy, trong lòng cũng đoán được vài phần.
Có điều y và những người này không thân quen gì, cũng không tiện đến an ủi, đành phải chắp tay với Linh Đế, “Đệ tử Văn Xuân Tương, đến để bái kiến bệ hạ.”
Nhìn thấy Văn Xuân Tương, sắc mặt Linh Đế mới tốt hơn đôi chút, “Hẳn là đạo lữ của ngươi đã sắp xếp xong rồi nhỉ. Sau lần này, hắn gặp phúc trong họa, đã là Vô Lượng Thần Phật rồi.”
Văn Xuân Tương nghe vậy, thì cũng nở nụ cười tươi, “Nhờ hồng phúc của bệ hạ.”
“Không có gì.” Linh Đế cười nói, “Mấy hôm nữa ta sẽ mời Kim Bà La Hoa tôn giả đến để truyền giảng cho đạo lữ của ngươi.”
“Kim Bà La Hoa tôn giả?” Dù Văn Xuân Tương tự nhận kiến thức sâu rộng nhưng cũng thấy thụ sủng nhược kinh. Ai cũng biết câu chuyện Phật Tổ niêm hoa tiếu[1], mà nghe nói năm đó bông hoa Phật Tổ cầm chính là Kim Bà La Hoa. Nghe giọng điệu Linh Đế thì có lẽ Kim Bà La Hoa tôn giả mà y mời đến có liên quan đến nhân vật chính của câu chuyện này.
Linh Đế lúc trước quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của Văn Xuân Tương rồi, giờ thấy y hoảng hốt như thế, trong lòng cũng lấy làm tự đắc, “Kể ra thì Kim Bà La Hoa tôn giả cũng thuộc Linh tu chúng ta, nhưng mà tính tình cao ngạo lắm, ta mời hắn thì mười lần hắn chối chín lần, bình thường rất khó gặp được, sau này có nhiều thần phật bỏ mạng, hắn lại nghe giảng đắc đạo trước Phật nên địa vị càng cao thêm. Tuy nhiên giờ có đạo lữ ngươi, chắc hắn sẽ lập tức đến đây thôi. Một khi vậy thì việc của ngươi và đạo lữ ngươi cũng dễ nói với hắn hơn.”
Lúc trở về, Linh Đế đã cẩn thận suy nghĩ chuyện của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, song nghĩ tới nghĩ lui, người vừa là Linh tu và là thần phật có địa vị phi phàm trong Phật giáo như Kim Bà La Hoa vẫn phù hợp với tình trạng của Văn Xuân Tương hơn. Vả lại, Linh Đế vẫn còn thấy sợ hãi trước khí tức ngày ấy Văn Xuân Tương để lộ ra, nếu Văn Xuân Tương thật sự nhập ma thì e không thể giải quyết đơn giản được.
“Đa tạ bệ hạ.” Văn Xuân Tương không ngốc, y nhanh chóng hiểu được nguyên nhân, bèn nói lời cảm tạ.
Linh Đế đang định nói chuyện thì đột nhiên thấy Văn Xuân Tương lộ vẻ mừng rỡ.
“Tiểu hòa thượng tỉnh rồi?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện của Hoa Giá và Văn Xuân Tương sau này mới nói được nha 233333.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Oa, Cửu Thập Cửu, đệ cuối cùng cũng ra rồi, thật chẳng dễ dàng gì.”
Phật Tử mơ màng ló đầu ra, liền một đám “người” đen xì túm tụm trước mặt mình.
“Mấy đứa đừng quấy Tiểu Cửu Thập Cửu, nó vừa mới đi ra, vẫn chưa biết gì đâu!”
“Sao thế được? Quả thông vàng mỗi lần đều kết chín mươi chín hạt thông vàng, hạt nào cũng có ký ức truyền thừa từ lúc mới sinh ra, tuy Tiểu Cửu Thập Cửu vừa mới mở linh trí, hóa thành hình người, nhưng tuổi cũng đâu có nhỏ, sao lại không biết chúng ta nói gì được chứ?” Người lên tiếng là Ngũ Thập Bát, bình thường thích nhất là cãi nhau với người ta, hôm nay có cơ hội, đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
“Rồi rồi rồi, đệ bớt tranh cãi đi.” Lão Thất đau đầu nói, “Tiểu Cửu Thập Cửu vốn không được chắc mẩy như chúng ta, haiz, cũng chẳng biết sau này có ai thích không nữa?”
“Ờm…… Rồi sẽ có người muốn thôi.” Thập Nhị chậm rãi nói, “Hạt thông vàng mấy trăm năm mới có một, cả đống người muốn có, dù Cửu Thập Cửu không đủ chắc mẩy, màu sắc có vẻ không thơm ngon, nhưng mà vẫn là hạt thông vàng.”
Phật Tử vừa nghe bọn nó líu ra líu ríu, ký ức truyền thừa cũng lập tức trào vào đầu.
Hắn đang ở một thế giới tên là “Kiên Quả đại thế giới” (Kiên quả=hạt), do một vị Đạo Tổ lấy trù nhập đạo dùng pháp lực vô biên để sáng lập nên. Tại Kiên Quả đại thế giới này, hạt thông, hạt dẻ cười, hạt hạnh nhân, hạt hồ đào, óc chó, … đều là những thế lực lớn. Mà hạt thông cũng chia thành vô số chủng loại, hạt thông vàng bọn họ chính là loại quý giá hiếm gặp nhất trong số đó.
Quả thông vàng không rễ không lá, ngàn năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện nhất định phải kết chín mươi chín hạt thông thì mới xem như công đức viên mãn, lần xuất hiện tiếp theo sẽ phải đợi một ngàn năm nữa. Mà chín mươi chín hạt thông cũng có linh trí, hóa thành hình người ngay lúc mới sinh ra. Dựa theo màu sắc, độ chắc và mùi vị mà chia thành đẳng cấp khác nhau, là thứ mà nhân sĩ tu chân nào cũng muốn có được.
Một khi hạt thông hóa thành hình người, mỗi ngày sẽ biến ảo ra một hạt, người tu chân nếu dùng hạt thông biến hóa này thì có thể tăng tiến phẩm chất của mình. Nếu nữ tử ăn vào thì cũng có thể tăng tỷ lệ thụ thai, còn có thể bảo vệ thai nhi trong bụng. Mấy năm nay, trong ba ngàn thế giới rất thịnh hành việc kết đạo lữ tu chân, nữ tu nguyện ý mang thai sinh con cũng nhiều hơn. Có điều nữ tu mang thai nguy hiểm hơn nữ tử thế gian, không cẩn thận là thai nhi sẽ hấp thu linh lực của mẫu thể, cuối cùng rơi vào kết cục một xác hai mạng. Bởi vậy, các loại hạt thích hợp cho thai phụ trong Kiên Quả đại thế giới liền trở thành bí dược an thai.
Hạt thông thứ chín mươi chín mà Phật Tử chuyển thế đến, cũng là đối tượng được người người thèm muốn.
******
★Chú thích:
[1]Niêm hoa tiếu: đây là một giai thoại thiền: Vào một buổi pháp hội trên núi Linh Thứu, Đức Thế Tôn không giảng pháp như mọi ngày mà lặng lẽ cầm một cành hoa lên, mọi người ngơ ngác chẳng hiểu gì, duy chỉ có tôn giả Ca Diếp mỉm cười và hiểu được hàm ý đó. Đây là biểu hiện cho sự giao cảm, không cần diễn tả bằng lời nói, chữ viết mà vẫn lĩnh hội được ý tứ.
Bỗng dưng nghe Văn Xuân Tương gọi thế, Hoa Giá liền nhìn về phía y.
Dù Hoa Giá đã gặp rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng cũng phải khen Văn Xuân Tương một câu.
Gương mặt Văn Xuân Tương cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của Linh tu bọn họ, đáng tiếc bản thể của thiên tài địa bảo phần lớn đều không xuất chúng, sau khi hóa thành hình người cũng thiên hướng về kiểu xinh xắn nhẹ nhàng, càng vô hại càng tốt. Vậy nên, ngoại hình hoa lệ chói mắt như Văn Xuân Tương được các Linh tu thích nhất.
Lúc trước sau khi nghe Bích Thanh kể, Hoa Giá cũng thử tìm thông tin về hắc mẫu đơn, đây là một loài hoa cực kỳ diễm lệ, mà hắc mẫu đơn hóa thành hình người thì nhất định càng đẹp hơn. Chỉ là không biết bao giờ mới có cơ hội gặp được.
“Tuổi của ta lớn hơn ngươi nhiều, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ cũng không đủ đâu.” Hoa Giá tưởng nhầm Văn Xuân Tương nghe Linh Đế nói đến tên mình nên mới tò mò gọi như thế.
“Hoa Giá tự dưng có thêm một đệ đệ nha, phải mở tiệc mời bọn ta đấy nhé.” Mấy Linh tu bên cạnh Hoa Giá che miệng cười bảo.
Linh Đế mỉm cười nhìn khung cảnh ấm áp của các đệ tử Linh Tu cung, trong lòng cũng rất vui vẻ. Nhưng rồi nghĩ tới đệ tử trọng thương bị Vô Hoang Tiên Quân và người trong Linh Tu cung cấu kết hãm hại, sắc mặt y lập tức chùng xuống.
“Bệ hạ, ngài sao thế ạ?” Hoa Giá dời mắt khỏi Văn Xuân Tương, nhìn về phía Linh Đế, hiếu kỳ hỏi.
“Đợi lát nữa về rồi nói.” Linh Đế thấy mọi người đang vui nên cũng không muốn gây mất hứng.
Văn Xuân Tương một tay đỡ Tạ Chinh Hồng, ánh mắt cứ nhìn vào Hoa Giá, niềm vui sướng trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Phải rồi, hiện giờ y đã tu thành hình người, Hoa Giá tỷ tỷ không nhận ra y cũng là bình thường thôi.
Vả lại đã là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, còn chẳng biết Hoa Giá tỷ tỷ có nhớ được cây cỏ nhỏ tí kia nữa không.
Văn Xuân Tương quay đầu, cọ cọ Tạ Chinh Hồng.
Cho dù thế nào, y có tiểu hòa thượng ở bên cạnh, vậy là tốt hơn bất cứ điều gì rồi.
“Văn đạo hữu, ngươi đỡ đạo lữ như vậy cũng không tiện lắm, mau vào đi.” Xích Hà vội nói với Văn Xuân Tương, “Chỗ chúng ta có nhiều đồ tốt lắm, lát nữa cho đạo lữ của ngươi ăn vào, bổ sung chút tiên khí, hắn sẽ tỉnh lại nhanh hơn.”
Văn Xuân Tương gật gật đầu, ôm lấy Tạ Chinh Hồng bay qua.
Khi y lướt qua Hoa Giá, trong lòng nàng chợt trào dâng một cảm giác lạ kỳ.
Quái lạ, sao nàng cảm giác khí tức của Văn Xuân Tương quen quen vậy nhỉ?
Xích Hà dẫn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đến một động phủ đã chuẩn bị sẵn, tiện thể nói cho y về quy củ của Linh Tu thiên cung, “Tuy ngươi được bệ hạ mang tới, nhưng vẫn phải tuân thể quy củ ở chỗ chúng ta.”
“Đương nhiên rồi.” Văn Xuân Tương đáp, “Xin Xích Hà đạo hữu nói cho ta biết.”
“Hehe, ngươi còn nhớ ta sao?” Xích Hà bật cười, “Thực ra quy củ của Linh Tu thiên cung chúng ta rất đơn giản, chỉ có hai điều là không tàn hại đồng môn, không tổn hại đến lợi ích của Linh Tu thiên cung, vậy thôi. Còn ở bên ngoài làm gì thì bệ hạ của chúng ta xưa nay lười quản lý lắm. Hơn nữa chúng ta xuất thân là linh thực, đều không thích đi ngao du đó đây, chỉ muốn yên ổn tìm một miếng đất cắm rễ là được, lại thêm nhân số ít nên cuộc sống vẫn luôn thanh bình, chưa bao giờ gây chuyện cho bệ hạ cả.”
“Ồ, vậy sao.” Văn Xuân Tương nhớ tới chuyện Vô Hoang Tiên Quân cấu kết với Linh tu, chắc lát nữa Linh Đế sẽ nói việc này với đám Xích Hà, y mới đến, không có Linh Đế đáp ứng thì đừng nói gì vẫn hơn.
“Bệ hạ là cung chủ của Linh Tu thiên cung chúng ta, tất nhiên phải tôn kính ngài ấy. Tuy nhiên bệ hạ thường hay bế quan, rất ít khi ra ngoài, nếu có tân nhân phi thăng, bệ hạ sẽ cảm ứng được và sai chúng ta đi đón về. Ta vào Linh Tu thiên cung nhiều năm như vậy mà số lần nhìn thấy bệ hạ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cơ mà Văn đạo hữu được bệ hạ đích thân đón về, theo ta biết thì hình như ngươi là người thứ hai đấy.”
“Người thứ hai?”
“Người đầu tiên hình như là Hoa Giá hộ pháp.” Xích Hà nghiêng đầu nói,” Linh Tu thiên cung chúng ta có thập đại hộ pháp, Bích Thanh và Hoa Giá thì ngươi đã gặp rồi, mấy hộ pháp nhân khác cũng rất tốt, sau này ngươi gặp thì sẽ quen thôi, dù sao ngày vẫn còn dài mà. Tuy nhiên nếu ngươi có việc gì khó nói thì khuyên ngươi tìm Cát Cát hộ pháp nhé. Bản thể của huynh ấy là cỏ lác, tính tình hiền lành, luôn hòa hợp với tất cả mọi người. Hoa Giá hộ pháp thi thoảng cũng nghe theo lời Cát Cát hộ pháp đấy. Nhưng mà nếu hỏi trong thập đại hộ pháp ai lợi hại nhất, thì chắc hẳn vẫn là Hoa Giá.”
Văn Xuân Tương nghe một thôi một hồi, vẫn hiếu kỳ hỏi, “Vậy Xích Hà đạo hữu này, ngươi vừa bảo Hoa Giá là người đầu tiên được bệ hạ đích thân đón về, chuyện là sao thế?”
“Cái này ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là có chuyện như thế thôi.” Xích Hà có vẻ buồn rầu, “Hoa Giá tỷ tỷ đến Linh Tu thiên cung chúng ta cũng đã mấy vạn năm rồi, lúc ấy ta còn ở Tu Chân giới cơ! Nhưng mà ta nghe bọn họ lén kháo nhau, hình như là vì Hoa Giá tỷ tỷ có dính dáng nhân quả với một đại năng nào đó, bệ hạ của chúng ta bệ hạ nợ ân tình, cho nên mới đích thân mang Hoa Giá tỷ tỷ về.”
“Là vậy sao, cám ơn Xích Hà đạo hữu nhiều.” Thấy không hỏi thăm được gì nhiều, Văn Xuân Tương bèn nói cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Xích Hà cười bảo, “Ngươi mang đạo lữ ngươi vào trong động phủ đi, trong động phủ có tụ tiên trận, tiên khí dồi dào chẳng kém gì chỗ của Tiên Quân đâu.”
Văn Xuân Tương bấy giờ mới để ý là bọn họ đã đến phía trước động phủ.
Động phủ ở Linh Tu thiên cung vô cùng hoa lệ.
Kim ngọc bảo thạch tràn lan khắp nơi, trên tường có linh quang lấp lánh đủ màu, trong không khí cũng thoang thoảng mùi thanh hương nhàn nhạt. Nói tóm lại là muốn hoa lệ cỡ nào thì có hoa lệ cỡ ấy, chẳng giống nơi tiên nhân sống mà giống nhà của vương hầu mê hưởng lạc ở phàm gian hơn.
“Thế nào, đẹp lắm đúng không?” Xích Hà hãnh diện hỏi.
“……Rất tốt.” Văn Xuân Tương nói trái lương tâm.
Y thực lòng không thích màu sắc sặc sỡ lắm.
Nhưng người ta đã có lòng thành, y không thể mặt dày cự tuyệt được.
“Chỗ đó là giường, ngươi đặt đạo lữ lên trên thử xem.” Xích Hà nói với giọng điệu như hiến dâng vật báu.
Văn Xuân Tương lúc này mới chú ý thấy ở nơi linh quang giao nhau, có một chiếc giường đủ chứa hai người, toàn bộ giường được làm bằng một khối ngọc thạch lớn, màu sắc đậm dần từ trên xuống dưới, xanh biếc sáng bóng, hết sức xinh đẹp.
“Động phủ này là cho ngươi và đạo lữ ngươi sử dụng, nên giường ngọc này cũng làm theo kích cỡ của hai người. Chiếc giường này là vật cộng sinh của một hộ pháp của chúng ta, một miếng nhỏ bằng móng tay thôi cũng vô giá rồi, là vật liệu tự tụ linh, rất hiếm đấy.”
Văn Xuân Tương biết, bên cạnh rất nhiều thiên tài địa bảo tu thành Linh tu đều có vật cộng sinh, có thứ là hoa cỏ, có thứ là khoáng vật, tất cả đều cực kỳ trân quý. Ví như Xích Hà bên cạnh y, hẳn cũng có vật cộng sinh như vậy.
“Đa tạ.”
Văn Xuân Tương lại nói cám ơn, rồi đặt Tạ Chinh Hồng lên trên giường ngọc.
Sắc mặt Tạ Chinh Hồng từ từ trở nên hồng hào.
Giường ngọc dần dâng một màn sương mỏng, cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Tạ Chinh Hồng rồi tức khắc biến mất không thấy đâu.
“Ơ?” Xích Hà kinh ngạc nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, “Văn đạo hữu, đạo lữ của ngươi hình như sắp thăng cấp lên Đại La Kim Tiên rồi, nhanh quá, lần trước gặp hắn mới là trung kỳ thôi mà.”
Văn Xuân Tương sửng sốt, “Vậy ư? Thảo nào hắn mãi không tỉnh.” Chắc là vì sử dụng sức mạnh vượt quá sức, kích thích tu vi gia tăng. Giờ lại có giường ngọc cung cấp tiên khí nên tu vi trực tiếp tăng vọt.
“Chúng ta mau ra ngoài đi, đạo lữ của ngươi chắc phải hai, ba ngày nữa mới tỉnh lại.” Xích Hà vội bảo Văn Xuân Tương, “Cơ mà đạo lữ của ngươi lợi hại thật đấy, hắn phi thăng chưa đến trăm năm mà đã thành Đại La Kim Tiên rồi, tin này mà truyền ra ngoài thì không biết bao nhiêu người tới đây tranh giành ấy chứ! Chẳng trách bệ hạ phải đích thân đón hai người về đây!”
Văn Xuân Tương chỉ đành cười trừ.
Tiểu hòa thượng sắp khôi phục ký ức, đừng nói là Đại La Kim Tiên, dù có nhảy vọt lên cấp Tiên Quân thì Văn Xuân Tương cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Cơ mà, tiểu hòa thượng là Phật tu, bây giờ thăng cấp thì hẳn là lên Vô Lượng Thần Phật.
“Chúng ta đi thôi.” Văn Xuân Tương không muốn Xích Hà phát hiện điểm kỳ lạ trên người Tạ Chinh Hồng, liền chủ động bảo với Xích Hà, “Ta vẫn chưa chính thức gặp gỡ chư vị đạo hữu của Linh Tu thiên cung, xin nhờ Xích Hà đạo hữu dẫn đường cho ta.”
“Ừm, được thôi.” Xích Hà gật đầu, “Ngươi đi theo ta.”
Linh Đế đưa mắt ra hiệu với Hoa Giá, nàng lập tức hiểu ngay ý của Linh Đế, biết tâm tình bệ hạ có vẻ không được tốt lắm, có lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi. Vậy nên nàng liền bảo Xích Hà mang hai người mới tới đi trước, mình và các hộ pháp khác thì đến đại điện, an tọa xung quanh Linh Đế.
“Bệ hạ, quãng đường này ngài đã vất vả rồi.” Cát Cát bị Hoa Giá trừng một cái, bèn vội vàng tiến lên nói.
“Bệ hạ vất vả rồi.”
Mọi người cùng bái lạy Linh Đế.
“Đứng lên đi, ta ở ngoài cũng không tính là vất vả đâu.” Linh Đế tùy ý xua tay, “Chỉ là ở bên ngoài tình cờ biết được một tin không hay mà thôi.” Linh Đế nhìn các đệ tử bên dưới, lòng dâng lên nỗi bất đắc dĩ chưa từng có.
Chẳng lẽ y cho còn chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt hay sao?
Vì cớ gì mà Linh tu thuần lương ngây thơ cũng trở nên tham lam, dối trá như Nhân tu, thậm chí còn tàn hại cả đồng môn? Chẳng lẽ bọn họ đã quên trước đây khi Linh Tu thiên cung chưa tồn tại, các Linh tu phải sống chui nhủi trốn Đông trốn Tây sao?
“Các ngươi đến Linh Tu thiên cung này ít nhất cũng mấy ngàn năm rồi. Mấy ngàn năm, đủ để cho các ngươi trưởng thành, cũng đủ để hiểu được rất nhiều việc.” Linh Đế thản nhiên đảo qua, khí thế tản ra, bên dưới lập tức lặng lặng ngắt như tờ.
“Nể tình đồng tộc, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Nếu ai làm việc ác thì hãy đứng ra, tự phế một nửa tu vi, chịu giam giữ trong cấm địa của Linh Tu thiên cung bảy ngàn năm, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, xem như chưa từng có gì xảy ra.”
Các Linh tu bên dưới sững sờ vì lời nói của Linh Đế.
Ý của bệ hạ là, trong số bọn họ có kẻ xấu xa, khiến bệ hạ không vui ư?
Không thể nào!
“Không ai đứng ra hả?” Giọng Linh Đế chùng xuống, “Hay là ngươi muốn để ta tự nói ra?”
Các Linh tu vẫn im lặng không nói gì, cuối cùng một tiểu cô nương yếu ớt giơ tay lên, “Ta…… Ta trộm quả mơ của Hoa Giá tỷ tỷ, ta nhận sai ạ.”
Linh Đế dở khóc dở cười, “Đi sang một bên đi, không phải ngươi đâu.”
“A, đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ.” Tiểu cô nương vội vàng rụt tay về, không dám lên tiếng nữa.
Có này tiểu cô nương mở lời, bầu không khí dịu đi đôi chút.
“Bệ hạ, ngài không cần cho kẻ đó nhiều cơ hội như thế.” Bích Thanh tiến lên chắp tay nói, “Bệ hạ đã nói lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn không chịu đi ra, chứng tỏ đến chết không đổi tính, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mặc dù thuộc hạ cảm thấy Linh Tu thiên cung chúng ta sẽ không có kẻ đại gian đại ác nào, nhưng nếu bệ hạ có chứng cớ thì ngài cứ nói thẳng ra là được.”
“Bệ hạ, Bích Thanh hộ pháp nói rất đúng, chúng ta chẳng cần gì phải che giấu, là kẻ nào nào phạm sai lầm, xin ngài nói thẳng đi ạ.”
Các Linh tu bên dưới nghe Bích Thanh nói vậy thì đều nhao nhao tán đồng.
Linh Đế thấy thế, thần sắc nghiêm túc không khỏi dịu đi.
“Các ngươi còn nhớ Lôi Tuyền Chi chứ?” Linh Đế nói ra một cái tên.
“Lôi Tuyền ca ca? Nhớ rõ ạ, chẳng phải Lôi Tuyền ca ca được một nửa hộ pháp cho phép ra ngoài ngao du sao?”
“Thuật pháp của Lôi Tuyền ca ca rất lợi hại, ai cũng bảo huynh ấy rất có khả năng là một trong thập đại hộ pháp đời tiếp theo!”
Nghe tên Lôi Tuyền, lập tức có một Linh tu biến sắc.
Chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng dập tắt.
Linh Đế nhìn thấy hết sắc mặt của mọi người, lòng càng thấy không vui. Đến lúc này mà vẫn không dám đứng ra thừa nhận hành vi của mình, đệ tử của Linh Tu cung y ngay cả gan chịu trách nhiệm cũng không có sao?
“Không sai, chính là Lôi Tuyền.” Linh Đế khẽ cười, “Thiên tư của Lôi Tuyền khá cao, ta cũng rất coi trọng hắn.” Nói đến đây, sắc mặt Linh Đế dần chùng xuống, “Nhưng ta không ngờ là, Lôi Tuyền giờ đây đang chịu trọng thương, ngàn cân treo sợi tóc.”
“Cái gì, Lôi Tuyền bị trọng thương?”
“Bệ hạ, việc này rốt cuộc là do kẻ nào gây nên?”
Linh Đế thấy mọi người bắt đầu hoang mang vì tin tức này, bèn giơ tay bảo bọn họ yên tĩnh lại.
“Nếu như Lôi Tuyền ở ngoài động thủ với người ta bị trọng thương, thì đó là do tu vi hắn không tốt, chẳng trách được người ngoài, Linh Tu thiên cung của ta chưa đến nỗi chút chuyện cỏn con ấy cũng không nhẫn nhịn được. Nhưng nếu bản thân Lôi Tuyền động thủ với người khác không gặp vấn đề gì, mà lại bị trọng thương vì Linh Tu thiên cung ta có đệ tử sinh tâm tư khác, vậy thì ta không nhẫn nổi.” Ánh mắt Linh Đế như sét, bắn thẳng vào đệ tử đang chột dạ kia, khiến y suýt ngã ra đất.
“Cao Hàn, chuyện tới nước này, ngươi còn muốn tiếp tục giấu diếm hay sao?” Linh Đế trầm giọng nói.
Đệ tử Linh Tu cung đồng loạt quay đầu nhìn Cao Hàn đang tái mét cả mặt, vài Linh tu có quan hệ tốt với y càng không dám tin vào mắt mình, “Cao…… Cao Hàn, sao lại là ngươi, chẳng phải ngươi thân thiết với Lôi Tuyền nhất ư?”
Cao Hàn mi thanh mục tú, dù giờ phút mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn có vẻ vô cùng đáng thương, chỉ nhìn tướng mạo thì chẳng ai nghĩ y là người xấu. Huống chi y và Lôi Tuyền là đôi bạn tốt nổi tiếng trong Linh Tu thiên, thậm chí có người còn trêu sao hai bọn họ không kết làm đạo lữ luôn đi. Nhưng nghe ý của bệ hạ thì kẻ cấu kết với người ngoài, khiến Lôi Tuyền trọng thương đến nay vẫn chưa về được chính là Cao Hàn!
“Bệ…… Bệ hạ……” Cao Hàn run rẩy, vội vàng quỳ xuống trước mặt Linh Đế, ấp úng chẳng nói được chữ nào.
“Cao Hàn, ngươi hẳn phải biết quy củ của Linh Tu thiên cung nhỉ.” Linh Đế rũ mắt, khi nhìn Cao Hàn cũng sinh ra phần thương xót, “Trong Linh Tu thiên cung chẳng thiếu thứ gì, cớ sao ngươi lại cấu kết với người ngoài để tàn hại đồng môn?”
“Đệ tử…… Đệ tử nhất thời hồ đồ, sinh ra nghiệp chướng.” Cao Hàn ấp a ấp úng, hồi lâu sau mới nói năng rõ ràng được, “Thời gian ta đến Linh Tu thiên cung không chênh lệch với Lôi Tuyền là bao, nhưng tu vi của ta luôn thua kém hắn.” Cao Hàn càng nói càng trôi chảy, ánh mắt cũng dần dần bình tĩnh lại, “Mọi người đều nói chúng ta là bạn tốt, ta cũng biết, thậm chí Lôi Tuyền còn biết tâm tư ta không ổn, hết lòng khuyên giải ta, sau này hắn ra ngoài ngao du cũng có phần nguyên nhân là do ta. Nhưng ta…… Nhưng ta lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi việc hắn lợi hại hơn ta nhiều đến vậy. Sau đó Lôi Tuyền du lịch ở ngoài bị thương, có truyền tin xin ta giúp đỡ, ta cũng chặn lại, vờ như không biết. Một bước sai rồi thì mọi bước sai, đệ tử rốt cuộc không quay đầu được nữa.”
“Vì lý do này mà ngươi muốn hãm hại Lôi Tuyền ư?” Mấy đệ tử Linh tu lên tiếng chất vấn, “Tu vi đình trệ vốn là chuyện thường, cứ rối rắm trong lòng thì đâu có tác dụng gì. Ngươi hại Lôi Tuyền thì tu vi sẽ cao lên chắc?”
“Sẽ không cao lên, nhưng tâm ta sẽ an ổn, ta sẽ không còn lo ngày hôm sau Lôi Tuyền sẽ hào hứng chạy tới nói với ta rằng hắn lại có cảm ngộ mới nữa, cũng không cần lo các người sẽ đặt ta cùng chung một chỗ với hắn.” Thấy sự việc bại lộ, cảm xúc kích động trên mặt Cao Hàn lại rút đi, “Linh Tu thiên cung đúng là một chốn tịnh độ, chúng ta tu luyện đơn giản hơn nhiều so với Nhân tu và Yêu tu, nhưng dù thế thì sao, ngoại trừ bệ hạ và thập đại hộ pháp thì còn mấy ai nên được trò trống gì? Nếu không có bệ hạ, các người nghĩ đến các người có thể trốn được mấy ngày trước sự săn lùng thèm khát của kẻ khác?”
Mọi người không ngờ Cao Hàn nói một hồi lại lái sang chuyện khác, ai nấy đều có chút bực bội.
“Cao Hàn, ngươi có ý gì vậy hả?”
“Có ý gì ấy à?” Cao Hàn nhìn những người này, cười khẩy, “Đằng nào giờ ta cũng không muốn sống nữa, dứt khoát nói thẳng ra cho thống khoái. Đúng là ta có ý đồ riêng, ta cũng thừa nhận ta dối trá đê tiện, nhưng chuyện như vậy đang xảy ra từng giờ từng khắc trong Tiên giới, nếu ta không phải đệ tử của Linh Tu thiên cung, ta cam đoan không có bất cứ kẻ nào căm phẫn vì ta làm chuyện như thế. Các người đơn thuần, ngây thơ, trên tay sạch sẽ, chẳng qua là vì những việc phiền toái ấy đều do bệ hạ và các hộ pháp làm mà thôi. Bệ hạ và hộ pháp đại nhân muốn trừng phạt ta, muốn mắng chửi ta, ta đều nhận, nhưng các người thì có tư cách gì chứ?”
Cao Hàn thấy Linh Đế nhíu mày, liền chắp tay nói, “Bệ hạ, Cao Hàn biết bản thân phạm vào sai lầm lớn. Song người sắp chết nói lời tốt, cho dù bệ hạ không thích nghe, ta vẫn muốn nói. Bệ hạ, ngài bảo vệ bọn họ quá kỹ, nếu lần này ngài không ra ngoài thì sẽ chẳng ai phát hiện hành động của ta. Nhưng thưa bệ hạ, một ngày nào đó ngài sẽ tiến đến cấp độ cao hơn, đi đến Thiên Giới tầng cao hơn. Ngài có thể bảo vệ bọn họ được bao lâu? Bọn họ không chịu tiến thủ, chẳng rành sự đời, một khi rời khỏi sự bảo bọc của ngài thì sẽ lập tức bị ăn hết sạch, ôi, Cao Hàn ta dù vô sỉ đê tiện nhưng cũng chưa đến phiên đám hoa cỏ nhỏ bé đó thuyết giáo ta. Đại ân của bệ hạ, kiếp sau Cao Hàn xin báo đáp. Nếu Lôi Tuyền trở về, thay ta nói một tiếng xin lỗi là được rồi.”
Dứt lời, sắc mặt Cao Hàn trắng bệch, khóe miệng tràn ra vài giọt máu tươi, hai mắt cũng dại đi.
Linh Đế ngẩn ra, “Đến tận lúc này mà ngươi vẫn không chịu nói là kẻ nào đứng đằng sau sai khiến ngươi? Ngươi và Vô Hoang Tiên Quân không thể có bản lĩnh giấu diếm được ta như thế.”
Cao Hàn miễn cưỡng cười, “Bệ hạ, không phải đệ tử không muốn nói, mà là không thể nói.”
Với thực lực hôm nay của Linh Tu thiên cung bọn họ, ngoại trừ bệ hạ và các hộ pháp thì không ai có thể chống đỡ được.
Một khi đã vậy, y cần gì phải nói ra gây thêm phiền não, còn mang tới họa lớn cho bệ hạ chứ?
Cơ thể Cao Hàn tỏa ra một vầng sáng mờ, dưới đất chẳng mấy chốc rơi xuống một cây linh chi hình người, đã không còn sự sống nữa.
“Chôn Cao Hàn vào trong đất đi, không chừng sau này lại có hàn chi mới sinh ra.” Linh Đế xoa trán, phất tay nói.
“Vâng.” Đám Hoa Giá gật đầu, tiến lên nhặt lấy hàn chi.
Khi Xích Hà dẫn Văn Xuân Tương tới thì thấy vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi.
“Mọi người làm sao thế?” Xích Hà tò mò hỏi, “Sao ai cũng tiu ngỉu hết vậy, xảy ra chuyện gì hả?”
Một đệ tử kéo Xích Hà lại, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, thuật lại chuyện ban nãy.
Xích Hà đơ ra tại chỗ.
Văn Xuân Tương thấy bộ dáng các đệ tử Linh Tu cung như vậy, trong lòng cũng đoán được vài phần.
Có điều y và những người này không thân quen gì, cũng không tiện đến an ủi, đành phải chắp tay với Linh Đế, “Đệ tử Văn Xuân Tương, đến để bái kiến bệ hạ.”
Nhìn thấy Văn Xuân Tương, sắc mặt Linh Đế mới tốt hơn đôi chút, “Hẳn là đạo lữ của ngươi đã sắp xếp xong rồi nhỉ. Sau lần này, hắn gặp phúc trong họa, đã là Vô Lượng Thần Phật rồi.”
Văn Xuân Tương nghe vậy, thì cũng nở nụ cười tươi, “Nhờ hồng phúc của bệ hạ.”
“Không có gì.” Linh Đế cười nói, “Mấy hôm nữa ta sẽ mời Kim Bà La Hoa tôn giả đến để truyền giảng cho đạo lữ của ngươi.”
“Kim Bà La Hoa tôn giả?” Dù Văn Xuân Tương tự nhận kiến thức sâu rộng nhưng cũng thấy thụ sủng nhược kinh. Ai cũng biết câu chuyện Phật Tổ niêm hoa tiếu[1], mà nghe nói năm đó bông hoa Phật Tổ cầm chính là Kim Bà La Hoa. Nghe giọng điệu Linh Đế thì có lẽ Kim Bà La Hoa tôn giả mà y mời đến có liên quan đến nhân vật chính của câu chuyện này.
Linh Đế lúc trước quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của Văn Xuân Tương rồi, giờ thấy y hoảng hốt như thế, trong lòng cũng lấy làm tự đắc, “Kể ra thì Kim Bà La Hoa tôn giả cũng thuộc Linh tu chúng ta, nhưng mà tính tình cao ngạo lắm, ta mời hắn thì mười lần hắn chối chín lần, bình thường rất khó gặp được, sau này có nhiều thần phật bỏ mạng, hắn lại nghe giảng đắc đạo trước Phật nên địa vị càng cao thêm. Tuy nhiên giờ có đạo lữ ngươi, chắc hắn sẽ lập tức đến đây thôi. Một khi vậy thì việc của ngươi và đạo lữ ngươi cũng dễ nói với hắn hơn.”
Lúc trở về, Linh Đế đã cẩn thận suy nghĩ chuyện của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, song nghĩ tới nghĩ lui, người vừa là Linh tu và là thần phật có địa vị phi phàm trong Phật giáo như Kim Bà La Hoa vẫn phù hợp với tình trạng của Văn Xuân Tương hơn. Vả lại, Linh Đế vẫn còn thấy sợ hãi trước khí tức ngày ấy Văn Xuân Tương để lộ ra, nếu Văn Xuân Tương thật sự nhập ma thì e không thể giải quyết đơn giản được.
“Đa tạ bệ hạ.” Văn Xuân Tương không ngốc, y nhanh chóng hiểu được nguyên nhân, bèn nói lời cảm tạ.
Linh Đế đang định nói chuyện thì đột nhiên thấy Văn Xuân Tương lộ vẻ mừng rỡ.
“Tiểu hòa thượng tỉnh rồi?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện của Hoa Giá và Văn Xuân Tương sau này mới nói được nha 233333.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Oa, Cửu Thập Cửu, đệ cuối cùng cũng ra rồi, thật chẳng dễ dàng gì.”
Phật Tử mơ màng ló đầu ra, liền một đám “người” đen xì túm tụm trước mặt mình.
“Mấy đứa đừng quấy Tiểu Cửu Thập Cửu, nó vừa mới đi ra, vẫn chưa biết gì đâu!”
“Sao thế được? Quả thông vàng mỗi lần đều kết chín mươi chín hạt thông vàng, hạt nào cũng có ký ức truyền thừa từ lúc mới sinh ra, tuy Tiểu Cửu Thập Cửu vừa mới mở linh trí, hóa thành hình người, nhưng tuổi cũng đâu có nhỏ, sao lại không biết chúng ta nói gì được chứ?” Người lên tiếng là Ngũ Thập Bát, bình thường thích nhất là cãi nhau với người ta, hôm nay có cơ hội, đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
“Rồi rồi rồi, đệ bớt tranh cãi đi.” Lão Thất đau đầu nói, “Tiểu Cửu Thập Cửu vốn không được chắc mẩy như chúng ta, haiz, cũng chẳng biết sau này có ai thích không nữa?”
“Ờm…… Rồi sẽ có người muốn thôi.” Thập Nhị chậm rãi nói, “Hạt thông vàng mấy trăm năm mới có một, cả đống người muốn có, dù Cửu Thập Cửu không đủ chắc mẩy, màu sắc có vẻ không thơm ngon, nhưng mà vẫn là hạt thông vàng.”
Phật Tử vừa nghe bọn nó líu ra líu ríu, ký ức truyền thừa cũng lập tức trào vào đầu.
Hắn đang ở một thế giới tên là “Kiên Quả đại thế giới” (Kiên quả=hạt), do một vị Đạo Tổ lấy trù nhập đạo dùng pháp lực vô biên để sáng lập nên. Tại Kiên Quả đại thế giới này, hạt thông, hạt dẻ cười, hạt hạnh nhân, hạt hồ đào, óc chó, … đều là những thế lực lớn. Mà hạt thông cũng chia thành vô số chủng loại, hạt thông vàng bọn họ chính là loại quý giá hiếm gặp nhất trong số đó.
Quả thông vàng không rễ không lá, ngàn năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện nhất định phải kết chín mươi chín hạt thông thì mới xem như công đức viên mãn, lần xuất hiện tiếp theo sẽ phải đợi một ngàn năm nữa. Mà chín mươi chín hạt thông cũng có linh trí, hóa thành hình người ngay lúc mới sinh ra. Dựa theo màu sắc, độ chắc và mùi vị mà chia thành đẳng cấp khác nhau, là thứ mà nhân sĩ tu chân nào cũng muốn có được.
Một khi hạt thông hóa thành hình người, mỗi ngày sẽ biến ảo ra một hạt, người tu chân nếu dùng hạt thông biến hóa này thì có thể tăng tiến phẩm chất của mình. Nếu nữ tử ăn vào thì cũng có thể tăng tỷ lệ thụ thai, còn có thể bảo vệ thai nhi trong bụng. Mấy năm nay, trong ba ngàn thế giới rất thịnh hành việc kết đạo lữ tu chân, nữ tu nguyện ý mang thai sinh con cũng nhiều hơn. Có điều nữ tu mang thai nguy hiểm hơn nữ tử thế gian, không cẩn thận là thai nhi sẽ hấp thu linh lực của mẫu thể, cuối cùng rơi vào kết cục một xác hai mạng. Bởi vậy, các loại hạt thích hợp cho thai phụ trong Kiên Quả đại thế giới liền trở thành bí dược an thai.
Hạt thông thứ chín mươi chín mà Phật Tử chuyển thế đến, cũng là đối tượng được người người thèm muốn.
******
★Chú thích:
[1]Niêm hoa tiếu: đây là một giai thoại thiền: Vào một buổi pháp hội trên núi Linh Thứu, Đức Thế Tôn không giảng pháp như mọi ngày mà lặng lẽ cầm một cành hoa lên, mọi người ngơ ngác chẳng hiểu gì, duy chỉ có tôn giả Ca Diếp mỉm cười và hiểu được hàm ý đó. Đây là biểu hiện cho sự giao cảm, không cần diễn tả bằng lời nói, chữ viết mà vẫn lĩnh hội được ý tứ.
Bình luận truyện