Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 57: Cho anh cầm chơi



Ăn cơm xong Dương Phàm liền về nhà ngay, mấy việc còn lại không cần mình phải nhúng tay vào. Vốn định về làng Song Kiều chơi với mẹ mấy ngày nhưng laptop lại để ở nhà nên liền lái xe về lấy.
Lúc đi vào cổng, Dương Phàm vẫn đặc ý nhìn vào chỗ Hiểu Nguyệt dựng xe đạp, phát hiện xe đã không còn ở đó nữa. Hắn còn cho rằng Hiểu Nguyệt đã đi rồi, ai mà biết vừa mở cửa liền thấy con bé đang ngồi trên sa lông, có chút ngây người ra nhìn mình, tay còn cầm một cái bánh bao mới ăn được nửa, trên bàn còn đặt một cái chai Coca cũ, ở trong chắc là nước lọc.
"Em còn chưa về sao?" Dương Phàm trong lòng bỗng trầm xuống, để lát nữa con bé đi rồi, thấy xe mình không còn ở đó, không biết sẽ bộ dạng gì đây.
Thấy Dương Phàm về tới nơi, con bé cười rất tươi, lanh lợi nuốt nốt miếng bánh bao, nuốt xong liền phủi tay rồi lấy khăn lau bàn sạch sẽ, sau đó mới cười nói:" Em về đây."
Dương Phàm gật đầu, không nói gì cả, chỉ lướt nhìn xung quanh một vòng rồi tìm ra nguyên nhân khiến con bé bận tới giờ. Chăn gối trên giường đã được giặt sạch, đang phơi ở ngoài ban công, nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, sàn cũng không một hạt bụi.
Dương Phàm đi tới trước cửa phòng ngủ, ga trải giường đã được thay, con bé hơi lo lắng cũng đi theo, nhỏ giọng giải thích:" Anh à! Em thấy ga nó hơi nhăn nên mới lấy một cái mới từ trong tủ ra để thay, không có nói với anh, anh đừng giận nhé."
Trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, Dương Phàm không dám quay đầu lại. Cách con bé tỏ lòng biết ơn chính là cố hết sức làm việc nhà cho mình. Một lúc sau mới ổn định lại được tình tự, Dương Phàm nhỏ giọng nói:" Ừ, em làm tốt lắm. Chắc anh phải tăng lương cho em rồi, so với em thì mấy người dọn dẹp theo giờ toàn là cặn bã cả."
Đánh giá như vậy khiến con bé cảm thấy vui hơn, liên tục lắc tay nói:" Không cần tăng lương đâu, thật ra em đã nhận nhiều lắm rồi. Ông bà em đều từng làm trong nhà máy, mỗi tháng đơn vị đều trả lương hưu nhưng cũng chỉ gọi là đủ để trả phí sinh hoạt, một tháng hai người cộng lại mới được ba trăm."
Dương Phàm thực sự không biết nên nói gì mới tốt, dường như mở miệng nói mấy câu an ủi xuông cũng không ổn.
Hiểu Nguyệt không chú ý tới sự trầm trọng trên mặt Dương Phàm, vẫn cười tươi như cũ, vội dọn dẹp đồ của mình rồi thay dép và vẫy tay nói với Dương Phàm:" Em về đây."
Cửa vừa đóng lại, Dương Phàm liền cầm túi laptop đi theo.
Khi đi tới trước cổng, Dương Phàm thấy bóng con bé đang đứng lẻ loi ở đó, vì lo lắng mà lúng túng nhìn khắp xung quanh.
"Đừng tìm nữa, lúc nãy anh về đã không còn thấy nữa rồi."
Dương Phàm khẽ bước tới trước, lấy tay đặt lên bờ vai gầy của Hiểu Nguyệt, con bé cuối cùng cũng không nhịn được khóc, đầu tựa lên vai Dương Phàm mà nức nở.
"Đừng buồn, xe cũ rồi mà? Anh đưa em đi mua một chiếc mới, coi như là cho em mượn nhé."
Dương Phàm hạ giọng an ủi, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, tỏ vẻ mạnh mẽ nói:" Em không sao, mất xe thì em đi bộ cũng được, nhân tiện tập thể dục luôn."
Đây chắc chắn là một lời từ chối trá hình, Dương Phàm khẽ vỗ về bờ vai của Hiểu Nguyệt nói:" Khi anh bằng tuổi em, mặc dù hoàn cảnh gia đình có tốt hơn một chút nhưng cũng không sung sướng gì. Ba năm cao trung, ngày nào anh cũng phải đi làm công để kiếm tiền giúp mẹ. Anh hoàn toàn có thể hiểu được lòng em, em đừng hiểu nhầm, anh không phải đang thương hại em đâu. Xe là anh cho em mượn, tương lai phải trả lại đó. Tới khi nghỉ hè anh sẽ tìm cho em một việc nào đó để em làm thêm, lúc đó em kiếm ra tiền rồi có thể trả xe lại cũng được."
Lời của Dương Phàm khiến Hiểu Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt kiên định nhìn Dương Phàm nói:" Anh à. Không phải anh mới trả em trước lương hai ngày hay sao? Tiền xe cứ để em tự trả."
Dương Phàm cười nói:" Em cứ giữ lấy mà đưa cho ông bà, họ khẳng định sẽ rất vui. Đợi lát nữa anh lái xe đưa em về, anh sẽ làm nhân chứng cho em, tránh để họ suy nghĩ nhiều. Được rồi, hiện tại cùng anh lên xe nào. Ta sẽ đi mua một chiếc xe đạp thật là đẹp."
Hai người lên xe, Dương Phàm lái tới khu mua sắm, chọn một chiếc xe đạp con gái màu hồng, có thể nhìn ra Hiểu Nguyệt rất thích, luôn mỉm cười vui sướng. Đây là một con bé dễ thỏa mãn, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng không khiến nó sụp đổ. Đưa nó về tới nhà rồi, Dương Phàm tận mắt chứng kiến một gia đình tương đối hạnh phúc nhưng trong nhà trừ giường ngủ ra không còn gì khác, đồ điện dân dụng cũng chỉ có mỗi một cái TV trắng đen.
Hiểu Nguyệt nói với ông bà rằng Dương Phàm là người thuê nó giúp việc, hai người cảm ơn khôn xiết, khi Dương Phàm đi còn tiễn ra tới tận đường.
Sự ổn định đạt được là do áp đảo tất cả! Điểm này Trầm Minh nhận thức rất rõ. Việc trừng trị tham quan là do ủy ban kỷ luật tỉnh phụ trách, Trầm Ninh muốn làm việc thì phải nhanh chóng dẹp toàn bộ những ảnh hưởng xấu do vụ án tham nhũng này mang lại.
Liễu Chính Dương là chủ nhiệm văn phòng đương nhiệm, đi cùng với em họ là Liễu Chính Khôn, sau khi trời tối thì tới nơi chiêu đãi của thị ủy tìm Trầm Minh để báo cáo vấn đề tư tưởng. Sau đó quận phó quận Nam Sơn là Mẫn Kiến cũng theo Trầm Ninh ngồi hơn nửa tiếng trong văn phòng của Trầm Minh, một lúc sau thấy anh ta có chút kích động bước ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Trầm Minh lập tức mở cuộc họp ban thường trực, chủ yếu là nhằm vào việc sắp xếp những vị trí đang trống. Hạ Trì Siêu không có tham gia cuộc họp này, mà đã lên trên tỉnh rồi. Nếu như không ngoài dự đoán thì tỉnh ủy chắng bao lâu nữa sẽ có quyết định điều Hạ Trì Siêu khỏi Uyển Lăng. Liên quan tới việc của Hạ Thiên, bên phía cục công an cũng không định gióng trống khua chiêng, ngược lại còn tận lực để giảm thiểu tầm ảnh hưởng của nó. Khẳng định việc này phải chờ tới khi dư luận quên đi mới có phán quyết cuối cùng, đây vốn là cách làm từ trước tới nay.
Hạ Trì Siêu không tham gia nên cuộc họp dưới sự chủ trì của Trầm Minh đã rất thành công. Thân là một nhân vật quan trọng trong ban thường trực, phó thư ký thị ủy Quý Vân Lâm hiện tại đã có ý đóng đô ở Uyển Lăng rồi. Trong cuộc họp Quý Vân Lâm vô cùng phối hợp với Trầm Minh thể hiện truyền thống tốt đẹp của Đảng và nhà nước.
Trầm Minh nêu tên mấy người được đề cử để nhận chức, rất nhanh đều được thông qua. Chức bí thư trưởng thị ủy là do Liễu Chính Dương tiếp nhận, cục trưởng cục công thương là do phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy Ngô Yến tiếp nhận, cục trưởng cục tài chính là do quận phó quận Nam Sơn - Mẫn Kiến đảm nhận. Khu đô thị mới có tình huống đặc thù, chức chủ nhiệm khu đô thị mới được Quý Vân Lâm tiến cử phó chủ nhiệm khu đô thị mới là Hứa Kha tiếp nhận. Người nào biết chút tin nội bộ đều biết Hứa Kha cũng là từ trên tỉnh xuống, là một cán bộ trẻ mới hơn ba mươi tuổi, bình thường làm việc rất khiêm tốn.
Những ban ngành còn lại Trầm Minh không có lập tức điều chỉnh, người sáng suốt ai cũng biết muốn điều chỉnh cũng phải chờ sau khi Quý Vân Lâm nhận chức thị trưởng đã. So với Trầm Minh và Quý Vân Lâm đang đắc ý, biểu hiện của những người còn lại trong ban thường trực lại rất khác. Tào Dĩnh Nguyên luôn giữ bình tĩnh, như thể tổ chức quyết định việc gì mình cũng sẽ nhất định kiên quyết ủng hộ. Mấy người theo phe Hạ Trì Siêu ít nhiều cũng có điểm buồn bực và ủ rũ, mỗi khí ánh mắt Trầm Minh đảo qua, đều bất tự giác cúi đầu xuống. Lúc này Quý Vân Lâm lại đang nghĩ tối nay không biết sẽ lại có ai tới báo cáo công tác với Trầm Minh nữa đây.
Có một việc mặc dù không nhắc đến nhưng khi Trầm Minh bàn với Quý Vân Lâm đã ngắn gọn tỏ ý rằng đảng ủy sẽ quản việc nhân sự, còn cục tài chính là chỗ yếu hại. Về phía thị ủy, tốt nhất thị trưởng đừng nhúng tay vào, Hạ Trì Siêu không phải đã nhúng tay vào rồi đó sao? Kết quả thế nào? Sắp bị điều đi nơi khác rồi còn đâu.
Nửa tiếng sau khi cuộc họp kết thúc, Liễu Chính Dương được bộ tổ chức mời tới nói chuyện, sau đó là đến lượt Ngô Yến. Người trong văn phòng ai ai cũng tinh mắt, không ít người trong lòng cũng trở nên nhanh nhẹn hơn. Ngô Yến đi như vậy thì sẽ thừa ra một ghế phó chủ nhiệm.
Mặc dù tối qua không ngủ ngon nhưng tâm tình của Ngô Yến lại rất tốt. Đêm hôm qua ở Ngu Nhạc Thành, khi Ngụy Cường dẫn gái vào phòng đã bị Dư Hữu Dung bắt gặp. Dư Hữu Dung là ai chứ? Cái danh người đàn bà đanh đá nhất thị ủy đâu phải là trò đùa, cô ta lập tức đi tìm Ngô Yến rồi giục Ngô Yến đi bắt gian. Ngô Yến lúc đó làm mặt buồn bã ngồi im không lên tiếng, một tiếng sau, khi Lưu Thiết giả vờ vào chào hỏi Ngụy Cường, Ngô Yến dưới sự khuyên giải của Dư Hữu Dung và Tiễu Thiến Thiến cũng lén lút đẩy cửa mà vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Tiếp mục sau đó rất đặc sắc, Ngụy Cường đang hăng say chơi thế vác cầy qua núi, áo còn chưa cởi mà dưới đã không còn mảnh vải rồi.
Ngô Yến ở bên trong chờ chưa được mười phút, trong lúc Ngụy Cường quay đầu lại liền làm vẻ mặt "bi phẫn" đi tới. Còn Dư Hữu Dung thì đợi lâu hơn một chút, Tiễu Thiến Thiến cũng đi theo, xong việc hai người đàn bà này còn cùng nhau bình luận, Dư Hữu Dung khinh bỉ nói:" Mẹ cái lão Ngụy Cường này, hàng bé bằng que tăm vậy thì làm ăn khỉ gì."
Tiễu Thiến Thiến rất phối hợp nói:" Chị cứ nhìn con bé kia mà xem, lúc bọn mình vào con đang rên rỉ như đúng rồi í, nghe là biết giả rồi."
Sau khi Ngụy Cường về, phát hiện Ngô Yến đặt trên bàn một tờ đơn ly hôn. Ngụy Cường vốn có thói quen bắt nạt Ngô Yến, chạy thẳng vào phòng ngủ đòi đánh Ngô Yến, kết quả Ngô Yến rút từ trong gối ra một con dao phay, hét giận giữ:" Bà chém chết mày này!"
Ngụy Cường sợ quá vắt giò lên cổ chạy, bà mẹ vừa đi vào liền hét toáng lên:" Bớ làng nước ơi! Giết người!"
Ngụy Cường cũng muốn bỏ qua, nhưng vừa mới đi làm đã có người gửi tới một cái phong bì, mở ra liền nhìn thấy mấy tấm ảnh rất chi là sắc nét, chụp rất chi là chuyên nghiệp!
Ngụy Cường chỉ còn nước nghe lời mà thôi, nếu sự việc bị lộ, sau này hắn đừng mong trở mình. Trưa hôm đó, Ngụy Cường hẹn Ngô Yến ra một nhà hàng, Ngô Yến dẫn theo Dư Hữu Dung làm bảo vệ, đợi sau khi Ngụy Cường kí vào đơn ly hôn mới ném cho Ngụy Cường một cái máy ảnh kỹ thuật số nói:" Cho anh cầm chơi đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện