Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 592: Không ngờ gặp lại



Làm người phải biết báo ân. Mày chỉ là loại tiểu nhân mới có ý qua cầu rút ván. Không có lão lãnh đạo, thằng anh mày vẫn còn là ngồi xổm trong đồn công an xã. Không có lão lãnh đạo, thằng ranh mày còn đang kéo xe cát ở ngoài bãi cát. Mày còn không bằng chó lợn. Về sau nói những lời như thế, tao đá chết mày.
Tư Mã Hòa không ngờ Tư Mã lại nổi trận lôi đình, vội vàng cười nói:
- Anh, anh đừng có nóng thế. Em chỉ tức giận mụ đàn bà Tạ Nhu kia thôi mà. Con mụ này tính tình quỷ quái, lần nào không có tiền đều đảo qua đảo lại tới mười mấy lượt, khi xảy ra việc lại không dám chịu. Bên công ty Trường Phúc lần này xem như xong đời.
- Thằng em, sau này chú đừng có dính vào đen nữa. Cũng may lúc trước anh đã đề nghị chú đừng ra mặt. Việc Tiêu Ngân Bảo, chú nhất định phải trấn an cho tốt. Xảy ra chuyện gì cứ bảo hắn đứng ra hứng chịu, cần bao nhiêu tiền cũng có thể cấp. Chỉ cần có thể gió êm sóng lặng bãi bình sự việc ở thị trấn Trường Điền, hết thảy đều đáng giá.
Tư Mã tận tình khuyên bảo, Tư Mã Hòa căn bản nghe không vào, ngược lại không vui nói:
- Anh, anh không biết đâu. Lúc trước muốn lấy nhà máy dệt chính là vì mảnh đất đó. Lợi nhuận của nhà máy cứ ngày sau lại kém ngày trước. Phó Bí thư Cẩu cầm chiến tích đi rồi, chỉ để lại chút nước luộc. Không có công ty Trường Phúc bên kia nhảy vào, em cũng không sống khá giả được. Lúc trước phó bí thư Cẩu đáp ứng hỗ trợ trong việc đưa công ty lên thị trường chứng khoán, giờ đã qua mấy năm mà chẳng thấy chút tăm hơi nào. Cẩu Cường đòi tiền nhưng chia ra thì được bao nhiêu? Anh cũng nên suy nghĩ cho em chứ?
Trên mặt Tư Mã lộ ra một tia âm trầm, chiếc mũi ưng lấp loáng dưới ánh đèn:
- Chú nắm giữ bao nhiêu tình hình bên Hoan Nhạc Cốc?
- Không thể chịu nổi. Con điếm Diệp Mị khăng khăng một mực với Tạ Nhu, chẳng đưa được một chút tin tức có giá trị nào cả.
Tư Mã Hòa căm giận nói.
Tư Mã nhíu mày hạ giọng nói:
- Lúc này có lẽ giữ quan hệ tốt với cô ta. Bên phía Diệp Mị, chú cũng phải nghĩ biện pháp, nhất định phải nắm được nhược điểm có giá trị. Nếu không xảy ra sự tình gì, Tạ Nhu hoàn toàn có thể sạch sẽ.
- Ha hả, anh quả nhiên cao minh!
Tư Mã Hòa nịnh bợ một chút, lại gần hạ giọng nói:
- Nếu không em cho chút thuốc, hạ gục con mụ Tạ Nhu này, tìm mấy anh em tới chụp chút ảnh nghệ thuật?
- Khốn khiếp! Mày làm như vậy là buộc cô ta liều mạng với chúng ta. Ngu xuẩn! Cút đi, đừng dính vào!
Thời gian hẹn là tám giờ, Đỗ Tân Bảo tới sớm năm phút đồng hồ, khi đi vào đại sảnh thì bí thư thị ủy Triệu Hữu Lượng đã ngồi ở sô pha chờ đợi ở đó với vẻ mặt tiều tụy. Triệu Hữu Lượng là người của ai thì Đỗ Tân Bảo đương nhiên biết rõ, tự nhiên sẽ không cho rằng Triệu Hữu Lượng có ý tưởng gì. Tuy nhiên cứ làm theo quy củ cũ là được.
Thấy Đỗ Tân Bảo, Triệu Hữu Lượng thật ra hơi sửng sốt, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ thằng nhãi này định dựa vào cây đại thụ này sao? Dương Phàm tiền đồ vô lượng, điều này ai cũng có thể nhìn thấy. Triệu Hữu Lượng không khỏi hơi ghen tị. Tuy nhiên cũng chỉ là một chút ý niệm nho nhỏ trong đầu mà thôi, chỉ có thể phục vụ Dương Phàm cho tốt, còn ý tưởng dựa vào thì tuyệt đối không có. Gần đây Triệu Hữu Lượng cũng rất chú ý tin tức trên tỉnh, trong mấy hội nghị, Phó bí thư Dương đã vài lần ủng hộ Bí thư Hác. Việc này cũng không phải là gì bí mật.
- Đồng chí Tân Bảo đến rồi à?
Triệu Hữu Lượng không ngờ chủ động chào hỏi Đỗ Tân Bảo khác hẳn với ngày thường. Nếu đổi là trước kia, khẳng định là Đỗ Tân Bảo tiến tới chào hỏi, Triệu Hữu Lượng sẽ đơn giản gật đầu. Một thường ủy bù nhìn thực sự không là gì trong mặt bí thư thị ủy.
Đỗ Tân Bảo rõ ràng cảm giác được chi tiết biến hóa này, vội vàng bước lên trước tiếp đón:
- Chào Bí thư Triệu! Ngài đến đây sớm vậy!
- Việc hôm qua rất bị động trước mặt Phó bí thư Dương, hôm nay tới sớm một chút. Đồng chí Tân Bảo, thư ký Lý đã thông báo, hôm nay Phó bí thư Dương điểm danh anh đi cùng, cố làm cho tốt nhé. Nói xong Triệu Hữu Lượng thân thiết vỗ vỗ bả vai Đỗ Tân Bảo. Vừa rồi thái độ của Đỗ Tân Bảo cũng không hề thay đổi gì lớn so với trước, điều này làm cho Triệu Hữu Lượng cảm thấy con người này không tồi, dù lên cao cũng không lên mặt. Cho nên trong lúc nói chuyện, Triệu Hữu Lượng bất giác lộ ra một chút thân thiết. Mặc dù Đỗ Tân Bảo hơi thất lễ một chút nhưng Triệu Hữu Lượng vẫn muốn kết chút thiện duyên. Trước kia hai người cũng không có quan hệ gì trở ngại trong công việc, bí thư thị ủy Triệu Hữu Lượng cũng không cố tình soi mói một Trưởng ban Tuyên giáo thành thật khiêm tốn. Nếu vì chút quan hệ nhỏ này mà làm căng, trời mới biết sau này sẽ phát sinh biến hóa gì? Bí thư Hác đã sáu mươi ba rồi, có lẽ cũng chỉ dừng lại ở đây.
- Nhất định cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thượng cấp giao cho!
Đỗ Tân Bảo nói xong nghĩ thầm rằng con người thay đổi thật là nhanh.
Lúc này Lý Thế Cương và Tạ Nhu cùng đi vào. Xe của hai người gần như tới đồng thời, đều đoán chắc sẽ chỉ tới sau Triệu Hữu Lượng, không ngờ Đỗ Tân Bảo cũng đã tới trước rồi. Hai người đều hơi run lên, ánh mắt trở nên phức tạp.
Đúng tám giờ, Dương Phàm xuất hiện tại nhà ăn, tất cả các lãnh đạo thị ủy đều đã chờ sẵn. Sau một phen hàn huyên, mọi người ngồi xuống, Dương Phàm không hề thấy vẻ bất mãn trên mặt Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương khi Tạ Nhu cũng xuất hiện, thậm chí hai người này còn rất khách khí với Tạ Nhu. Dương Phàm nhớ tới trong tài liệu của Đỗ Tân Bảo có một câu: "Mặc dù Tạ Nhu xếp hạng không cao trong thường ủy nhưng lời nói rất có trọng lượng trong thường ủy." Bởi vậy có thể thấy được chút gì đó.
Liên tưởng đến việc Tạ Nhu thuận nước đẩy thuyền khi báo cáo ở trong phòng, Dương Phàm lơ đãng liếc Tạ Nhu một cái. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Tạ Nhu không hề nghi ngờ rằng đó là hành động cố ý. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dương Phàm, cử chỉ phong độ tự nhiên, trong lòng Tạ Nhu không kìm nổi có cảm giác e lệ, như thể gợi lại cảm giác thuở còn trung học thầm mến thầy giáo thể dục cao to, phong độ, đẹp trai.
Cũng may Dương Phàm chuyển ánh mắt đi rất nhanh, cầm lấy bát tỏ vẻ muốn lấy thêm cháo. Tạ Nhu nhìn thấy, vội vàng giơ tay cười nói:
- Phó bí thư Dương, để tôi lấy.
Trong nháy mắt khi cầm lấy bát, tay hai người chạm vào nhau rất tự nhiên, Tạ Nhu quả nhiên có cảm giác tim đập loạn xạ.
Nhân viên phục vụ nhận lấy cái bát đúng lúc, xem như giải vây cho Tạ Nhu, đồng thời cũng khiến Tạ Nhu có cảm giác tiếc nuối, không kìm nổi có ảo tưởng buổi sáng hai người ngồi đối diện với nhau ăn sáng, nhìn Dương Phàm ăn cháo mình nấu. Tình cảnh đó nhất định sẽ rất ấm cúng.
Cảm giác của con người là không thể giảng đạo lý, có lẽ là ông trời cố tình trêu đùa khiến khi mình đã tuyệt vọng về đàn ông thì một người đàn ông ưu tú như Dương Phàm hiện ra trước mặt. Tạ Nhu chỉ có thể tự giải thích như vậy. Về phần háo sắc, đàn ông mà không háo sắc, còn có thể gọi là đàn ông sao? Nghĩ đến vấn đề háo sắc này, Tạ Nhu dường như có lòng tin tưởng, thầm nghĩ sau khi lão già kia lui xuống, nhất định phải tìm cơ hội trói chặt người đàn ông tiền đồ rộng lớn trước mặt này.
Tâm tư Triệu Hữu Lượng không phức tạp như Tạ Nhu. Hắn lo lắng nhất hai chuyện. Thứ nhất là vụ án của Trương Tử Hiếu. Triệu Hữu Lượng không phải không có hoài nghi trong đó có vấn đề, nhưng Sở Công an tỉnh và Cục Công an thành phố đều cho kết luận giống nhau, Triệu Hữu Lượng tự nhiên không muốn nhiều chuyện. Chờ một chút Phó giám đốc Tư Mã của Sở Công an sẽ tới chào từ biệt Dương Phàm, hy vọng chuyện này sẽ chấm dứt. Chuyện thứ hai tự nhiên là vụ nổ hôm qua ở thị trấn Trường Điền. Chuyện lớn như vậy bị phó bí thư tỉnh ủy đụng thấy. Trách nhiệm của bộ máy lãnh đạo thị ủy là không chạy thoát được đi đâu cả. Chỉ có điều cần phải xem bên trên truy cứu thế nào. Triệu Hữu Lượng biết rõ rằng thái độ của Dương Phàm là quan trọng nhất.
Lúc này Lý Thắng Lợi bước nhanh tiến vào, cầm di động đặt vào tai Dương Phàm nói nhỏ:
- Điện thoại của Chủ tịch tỉnh Đỗ!
Dương Phàm hơi sửng sốt, rất nhanh đứng lên cầm lấy điện thoại, chậm rãi tránh ra bên cửa sổ nói:
- Chào Chủ tịch tỉnh Đỗ! Có chỉ thị gì à?
Trong điện thoại, Đỗ Trường Phong nói với vẻ nghiêm túc khác thường:
- Đồng chí Dương Phàm, vụ nổ ở thị trấn Trường Điền của thành phố Tam Hà rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra? Vừa rồi nhận được Bí thư Hác thông báo, nói lúc đó anh ở hiện trường.
- Có chuyện này, thị ủy thành phố Tam Hà rất coi trọng, đã bắt đầu điều tra rồi, hiện tại kết luận bước đầu là một số đồng chí thực hiện công tác giải phóng mặt bằng sai quy định, dẫn phát sự kiện ác liệt này.
Dương Phàm vừa nói vừa âm thầm đoán rằng Đỗ Trường Phong khẳng định sẽ lấy chuyện này để gây chuyện. Cuộc điện thoại này chắc chắn là muốn tìm hiểu thái độ của mình.
- Anh cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì không?
Đỗ Trường Phong nhìn như không có ý định gì tự nhiên hỏi lại một câu.
Dương Phàm thầm nghĩ quả nhiên là vậy, liền hạ giọng nói với Đỗ Trường Phong:
- Ngài chờ một chút, ở đây rất không tiện.
Nói xong, Dương Phàm đi xa thêm một đoạn nữa mới hạ giọng nói:
- Tôi đã ở cơ sở nhiều năm, hiểu chỗ khó xử của công tác cơ sở. Có đôi khi bên trên chỉ nói một câu, bên dưới chạy gãy chân cũng chưa chắc được gì ưu đãi. Tôi thấy chuyện này có lẽ cứ chờ thị ủy chỉnh sửa lại kết quả, sau đó báo cáo thì thỏa đáng hơn.
Đỗ Trường Phong vốn đã hoài nghi Dương Phàm đi xuống điều tra khảo sát là muốn tránh thời kỳ mâu thuẫn kịch liệt, hiện tại nghe giọng điệu này lại càng khẳng định. Dương Phàm không muốn trộn lẫn vào, cũng chính là không muốn phát sinh xung đột trực tiếp với Hác Nam mà thôi.
Có kết luận này, trong lòng Đỗ Trường Phong ngược lại an tâm một ít
- Tôi đã biết, vậy cứ theo ý kiến của anh đi.
Thuận nước đẩy thuyền tặng cho một nhân tình, Đỗ Trường Phong tạm biệt xong liền ngắt điện thoại. Dương Phàm trở lại bàn ăn, thấy mọi người đều dừng lại nhìn mình, thầm nghĩ phải để bọn người này khó chịu một chút.
- Chủ tịch tỉnh Đỗ gọi điện thoại. Chủ tịch tỉnh rất chú ý tới sự việc ở thị trấn Trường Điền. Hành động của thị ủy nhất định phải nhanh, trong thời gian ngắn nhất tiêu trừ ảnh hưởng xấu.
Dương Phàm nghiêm túc nói. Trong lòng đám người Triệu Hữu Lượng ngược lại rất yên tâm. Dương Phàm không hề có ý nhân cơ hội chỉnh người. Sau khi hiểu biết ý tứ của Dương Phàm, Đỗ Trường Phong lập tức mất luôn ý tưởng làm khó dễ Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, chuyện này tôi đang chuẩn bị xong bữa sáng sẽ báo cáo ngài.
Triệu Hữu Lượng nắm lấy cơ hội đưa ra chuyện này.
Dương Phàm nói với vẻ nghiêm túc:
- Hiện tại nói luôn đi, đừng đợi.
- Thái độ chuyên nghiệp luôn lấy công tác làm trọng của Phó bí thư Dương thật sự đáng để chúng tôi phải học tập.
Người nịnh nọt này chính là Lý Thế Cương. Khi Triệu Hữu Lượng báo cáo, rõ ràng Lý Thế Cương phải nắm lấy cơ hội thể hiện sự tồn tại của mình.
- Thật ra tôi hy vọng sau này đừng có những chuyện thế này để ảnh hưởng tới tâm trạng khi ăn uống. Cán bộ cơ sở khi đối mặt với quần chúng đều xằng bậy như ở thị trấn Trường Điền, vậy Đảng chúng ta còn gì uy tín với quần chúng nữa chứ?
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, ám chỉ ủy ban nhân dân thành phố công tác bất lực. Lý Thế Cương nịnh bợ trượt, Tạ Nhu thấy thế lập tức cười nói:
- Phó bí thư Dương nhất định là đã công tác ở cơ sở, nhìn nhận vấn đề vừa sâu xa lại vừa thực tế.
Lời này của Tạ Nhu tuy rằng cũng là nịnh bợ nhưng rõ ràng là dễ nghe hơn rất nhiều so với Lý Thế Cương. Dương Phàm nghe xong thản nhiên liếc Lý Thế Cương một cái nói:
- Đồng chí Thế Cương, làm không tốt công tác cụ thể ở cơ sở, tôi có thể hiểu được. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tranh thủ thời gian nói chuyện chính đi.
Vừa mới bị Dương Phàm đâm một chút, Lý Thế Cương còn tưởng Dương Phàm chuẩn bị khai đao với mình, không ngờ Dương Phàm chỉ điểm một chút như vậy liền bỏ qua. Hết thảy việc này đều là nhờ Tạ Nhu Nhu kịp khi bổ cứu, Lý Thế Cương liếc Tạ Nhu một ánh mắt cảm kích theo bản năng.
- Phó bí thư Dương, sau khi nghiên cứu, thị ủy quyết định tạm thời cách chức toàn bộ lãnh đạo chủ yếu và cán bộ phụ trách của thị trấn Trường Điền, chờ thẩm tra xử phạt. Ủy ban Kỷ luật thành phố thành lập tổ chuyên án, điều tra trong quá trình giải phóng mặt bằng có tồn tại hành vi gây rối kỷ cương hay không. Thị ủy thành lập tổ công tác do tôi làm tổ trưởng, giải quyết tốt hậu quả sự việc. Phát sinh sự kiện ác liệt thế này, thị ủy cũng không hề chối bỏ trách nhiệm. Thị ủy sẽ báo cáo chi tiết kết quả điều tra lên tỉnh, đồng thời cũng sẽ nhận xử phạt của tỉnh. Thông qua chuyện này, thị ủy nhận thức đầy đủ rằng... ....
Triệu Hữu Lượng còn đang thành khẩn kiểm điểm thì Dương Phàm đã vung tay lên:
- Được rồi. Những lời kiểm điểm thì khi lên tỉnh báo cáo anh hãy nói. Hôm nay tôi muốn sửa lại hành trình một chút: buổi sáng tới bệnh viện thành phố thăm hỏi những người bị thương trong vụ nổ, sau đó vòng lại thị trấn Trường Điền để tìm hiểu việc giải quyết hậu quả.
- Phó bí thư Dương luôn quan tâm tới quần chúng, thật sự khiến mọi người khâm phục. Tôi sẽ đi bố trí ngay hành trình theo sự chỉ đạo của ngài.
Triệu Hữu Lượng nắm lấy cơ hội nịnh hót một câu. Dương Phàm gật đầu, mặt vẫn không chút thay đổi. Lúc này Đỗ Tân Bảo hoàn toàn bội phục Dương Phàm. Sau khi đã xem tài liệu của mình, đối mặt với ba vị có nhiều vấn đề nhất trong tài liệu mà vẫn có thể duy trì được thái độ bình tĩnh như vậy, tuổi còn trẻ mà đã có tâm tư như vậy, có thể thấy được tác dụng rất lớn của sự bồi dưỡng từ gia thế và bối cảnh, nhưng năng lực của cá nhân mới là cơ sở chính.
- Phó bí thư Dương, tôi đi bố trí an toàn một chút.
Tạ Nhu đứng bật dậy định đi.
Dương Phàm khoát tay nói:
- Không cần gióng trống khua chiêng, tôi đã nói nhà khách chuẩn bị một chiếc xe minibus, mọi người đi cùng nhau, trên đường còn có thể nói chuyện công tác.
Những người khác đều ngẩn ra, không ngờ Dương Phàm lại làm như vậy. Triệu Hữu Lượng liếc Tào Hùng đang ngồi ở phía xa với vẻ đầy trách móc, thầm nghĩ tốt nhất đừng cho Phó bí thư Dương nhìn thấy điều gì không nên thấy.
Tạ Nhu muốn khuyên một câu, tuy nhiên trong lòng nghĩ rằng Dương Phàm đang muốn mua danh mua tiếng, vì vậy cũng không nói gì. Mọi người đi theo Dương Phàm lên chiếc minibus, Tạ Nhu thuận thế ngồi xuống cạnh Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, có phóng viên ở bệnh viện.
Dương Phàm cười cười với Tạ Nhu, trong ánh mắt có ý hàm súc như thể muốn nói, tôi biết đây là cô bố trí.
- Các đồng chí, sự việc ở thị trấn Trường Điền khiến người ta tỉnh ngộ. Tôi đã trải qua cơ sở, hiểu biết được rằng phương thức làm việc của các cán bộ cơ sở đều tồn tại vấn đề bạo lực đơn giản. Thị ủy phải tăng mạnh giáo dục ở phương diện này, đề cao tố chất của đội ngũ cơ sở của chúng ta, dịu đi mâu thuẫn với quần chúng, cố gắng ngăn chặn những sự việc ác liệt như vậy phát sinh. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Dương Phàm nói với mọi người một cách đầy chân thành.
- Phó bí thư Dương phê bình rất đúng, sự việc như ở thị trấn Trường Điền là do cán bộ cơ sở muốn mau chóng hoành thành nhiệm vụ giải phóng mặt bằng, tuy nhiên không điều hòa được các mâu thuẫn, không để tâm tới ý kiến quần chúng, chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao. Nói dễ nghe một chút là sốt sắng vì công việc, nói khó nghe chính là không thèm nhìn quần chúng sống chết thế nào.
Tạ Nhu ngồi bên cạnh Dương Phàm cũng hùa theo một câu. Nói lời này không hề có chút tôn trọng, thậm chí còn có chút hiềm nghi lãnh đạo chủ yếu của thị ủy.
Dương Phàm liếc nhanh biểu tình của Triệu Hữu Lượng, quả nhiên thấy y hơi nhíu mày. Lý Thế Cương bên kia lại phi thường bình tĩnh.
- Phó bí thư Dương, thị ủy nhất định nhớ kỹ chỉ thị của ngài, sẽ chấn chỉnh lại thái độ công tác của toàn bộ thành phố, thay đổi tác phong làm việc của cán bộ cơ sở.
Triệu Hữu Lượng nói những lời a dua, nịnh hót này quả thật rất thuần thục, không hề có chút trúc trắc nào.
- Mấu chốt là phải thành lập một cơ chế giám sát hữu hiệu. Quyền lợi mất đi giám sát, một khi người nắm giữ quyền lợi mang tâm địa bất chính, sẽ có thể gây ra những nguy hại cực kỳ nghiêm trọng.
Dương Phàm nghiêm túc nói, ánh mắt sáng ngời như điện, mấy người xung quanh nhìn vào đều phải cúi đầu.
Rất nhanh đã tới bệnh viện. Khi chiếc minibus dừng lại, mấy cảnh sát mặc thường phục đã chờ sẵn ở đó. Dương Phàm nhìn lướt qua Tạ Nhu ở bên cạnh mình. Ánh mắt hai người đối nhau, Tạ Nhu cười cười ngầm thừa nhận rằng đó là bố trí của mình. Dương Phàm không hề nói gì, sắc mặt lạnh lẽo, ác liệt, dẫn đầu xuống xe.
Không phát hiện thấy người của bệnh viện chờ sẵn, lúc này sắc mặt Dương Phàm mới hơi tốt lên một chút. Tạ Nhu nhìn thấy rõ, trong lòng âm thầm đắc ý, chính mình không báo cho người của bệnh viện, quả thật là đúng với tâm tư của lãnh đạo.
- Vì sao không cho chúng tôi đi vào? Chúng tôi là phóng viên của Giang Nam nhật báo mà.
Vừa mới ra khỏi thang máy, Dương Phàm đã nghe thấy những tiếng ồn ào. Bóng dáng và giọng nói quen thuộc khiến Dương Phàm dừng chân lại.
Trên hành lang phía trước, ba, bốn cảnh sát đang ngăn hai phóng viên, một nam một nữ. Hai bên đang tranh cãi với nhau.
- Thành phố có quy định, trước khi có kết quả điều tra, không được phỏng vấn gì cả. Các người là phóng viên báo tỉnh, sao lại không hiểu quy củ gì thế?
- Quy củ gì? Các người làm như vậy đã nói lên rằng thị ủy và ủy ban nhân dân thành phố đang muốn bao che tin tức này. Tự do báo chí, chúng tôi có trách nhiệm công bố chuyện đã xảy ra với công chúng.
Quay lưng về phía Dương Phàm, Hiểu Nguyệt nói năng rất sắc bén, giơ thẻ phóng viên trong tay lên nhưng bốn cảnh sát vẫn giữ nguyên thái độ, sống chết vẫn không cho qua.
- Cho họ vào đi.
Dương Phàm nghiêm túc đi đến trước mặt, đột nhiên nói. Hiểu Nguyệt đang tranh cãi với cảnh sát chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên quay đầu lại lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, lớn tiếng nói:
- Anh, sao anh lại ở đây?
Lúc này Hiểu Nguyệt đã không còn là một thiếu nữ ngây ngô kích động nữa. Cô đứng trước mặt Dương Phàm, một chiếc áo phông giản dị và một chiếc quần bò, trên mặt không hề có chút son phấn, hoàn toàn có bộ dạng một người phụ nữ mạnh mẽ.
- Anh đến xem người bị thương. Có chuyện gì lát nữa nói sau.
Dương Phàm cười cười, khôi phục lại sắc mặt nghiêm túc. Thật lâu không có tin tức của Hiểu Nguyệt, trừ ngày tết nhận được một tin nhắn hỏi thăm của cô bé này, còn lại Hiểu Nguyệt không nói gì nữa cả. Dương Phàm hiểu rõ nguyên nhân khiến Hiểu Nguyệt làm như vậy, tuy nhiên vẫn thản nhiên chấp nhận.
- Anh là ai?
Một cảnh sát vừa mới hỏi thì lập tức bị một đồng sự ra sức túm lấy, bỏ mũ cảnh sát xuống, mỉm cười lấy lòng:
- Chào Phó bí thư Dương!
Toàn bộ lãnh đạo thị ủy liên quan đều chạy tới. Lúc này mấy viên cảnh sát đều biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này lại có phóng viên xuất hiện, tuy nhiên là phóng viên của đài phát thanh truyền hình thành phố, khiêng camera đột nhiên đi ra từ trong thang máy. Tình hình lập tức thay đổi, phó bí thư tỉnh ủy đến bệnh viện đến thăm người bị thương, toàn bộ bệnh viện lập tức biết tin. Lãnh đạo bệnh viện liền chạy tới rất nhanh. Bởi vì thị ủy coi trọng nên bệnh viện không hề dám lơ là những người bị thương trong vụ nổ ở thị trấn Trường Điền, bởi vậy không hề có chút sai sót nào.
Thăm hỏi liền biến thành một loại hình thức rất nhanh. Dương Phàm cầm đầu đội ngũ lãnh đạo, tới từng giường bệnh hỏi thăm, động viên một hai câu, tiếp theo Dương Phàm lấy ví tiền ra, quyên tặng toàn bộ tiền mặt trong đó. Camera bắt được hình ảnh "cảm động" này rất đúng lúc, sau đó nữ phóng viên cầm micro xuất hiện trước mặt Dương Phàm.
- Phát sinh chuyện thế này, tôi cảm thấy rất đau lòng. Tỉnh ủy đã giao trách nhiệm thị ủy và ủy ban nhân dân thành phố, đầu tiên phải giải quyết tốt hậu quả, đồng thời phải nghiêm điều tra bộ máy Đảng ủy thị trấn có tồn tại hành vi trái pháp luật hay không. Một khi phát hiện, có một xử lý một, tuyệt không nuông chiều.
Dương Phàm nghiêm túc nói. Lúc này, Hiểu Nguyệt giơ bút ghi âm tiến lên, nháy mắt một cái.
Nữ phóng viên của đài phát thanh truyền hình thành phố khó chịu nhìn Hiểu Nguyệt, đang định nói thì bị Tạ Nhu tới bên cạnh túm áo kéo lại. Nữ phóng viên không vui vừa quay đầu lại, phát hiện là Tạ Nhu, lập tức đổi ngay thành khuôn mặt tươi cười.
- Em gái Phó bí thư Dương!
Tạ Nhu hạ giọng nói vào tai nữ phóng viên. Nữ phóng viên lập tức giật mình, lại nhìn Hiểu Nguyệt với ánh mắt kính sợ. Một phóng viên báo tỉnh bình thường thì cô chưa chắc để ý, tuy nhiên nếu là em gái của phó bí thư tỉnh ủy, vậy không thể lơ là được. Người ta không giành phỏng vấn trước đã là nể mặt đài phát thanh truyền hình thành phố lắm rồi.
- Phó bí thư Dương, xin hỏi hôm nay ngài thấy quần chúng bị thương thì có cảm tưởng gì?
Vấn đề Hiểu Nguyệt hỏi hơi sắc bén. Những lãnh đạo thị ủy ở đây đều biết Hiểu Nguyệt là em gái Dương Phàm, nếu không chỉ cần đưa ra vấn đề này liền có thể mời cô rời đi luôn.
- Phát sinh loại chuyện này, tôi phi thường đau lòng! Là một thành viên trong bộ máy tỉnh ủy, tôi cảm giác được tầm quan trọng của việc tăng cường xây dựng tác phong làm việc cho cán bộ cơ sở. Thiết tưởng nếu các cán bộ ở thị trấn Trường Điền có thái độ công tác tốt một chút, kiên nhẫn một chút, suy nghĩ nhiều cho lợi ích của quần chúng nhân dân một chút, mà không phải một mực theo đuổi hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao, tôi cho rằng sự việc cực đoan thế này sẽ không phát sinh! Ở đây tôi muốn nhấn mạnh chính là, trong quá trình công tác, một số ít cán bộ trong chúng ta đã dưỡng thành thói quen cao cao tại thượng, không thèm để ý tới tâm tư của quần chúng nhân dân. Loại hiện tượng này không phải hiện tượng cá biệt. Trở lại tỉnh ủy, tôi sẽ đề nghị tỉnh ủy tổ chức một hội thảo chuyên môn, thảo luận về vấn đề làm thế nào để chỉnh đốn tác phong làm việc của các cán bộ chính quyền.
Ở bệnh viện gần hai giờ, đoàn người mới rời khỏi, đi vòng tới thị trấn Trường Điền. Đứng ở trước cửa ủy ban nhân dân thị trấn Trường Điền, Dương Phàm không sốt ruột đi vào, mà ánh mắt ngưng trọng xem kỹ toàn bộ ủy ban nhân dân thị trấn.
- Phó bí thư Dương?
Thấy Dương Phàm bất động một lúc lâu, Triệu Hữu Lượng tới gần hạ giọng nhắc nhở. Dương Phàm không vui quay đầu liếc hắn một cái. Lúc này bên trong có hai cán bộ thị trấn vội vàng chạy tới.
- Chào Phó bí thư Dương! Tôi là phó bí thư Đảng ủy thị trấn Từ Lượng.
- Chào Phó bí thư Dương! Tôi là phó chủ tịch thị trấn Hồng Diệu Minh!
Hai người chủ động tự giới thiệu. Khi Dương Phàm và hai người bắt tay, Triệu Hữu Lượng giới thiệu nói:
- Hiện tại công tác trong thị trấn do hai người này chủ trì. Đồng chí Từ Lượng là do thị ủy tạm thời phái tới. Phó bí thư cũ tạm thời bị cách chức.
- Không đi vào, cứ ở đây giới thiệu một chút tình huống đi!
Mặt Dương Phàm vẫn không đổi, không nhìn ra vui giận thế nào, chỉ có thể nghe được trong giọng nói có một chút không hài lòng.
- Phó bí thư Dương, hay là đi vào trong báo cáo đi.
Nhìn tất cả mọi người đứng ở cửa đã thu hút không ít người đi tới vây xem, Triệu Hữu Lượng cẩn thận khuyên một câu. Dương Phàm lặng lẽ nhìn y một cái khiến trong lòng Triệu Hữu Lượng hoảng hốt, vội cúi đầu xuống. Không cần nói một lời nào đã khiến cho bí thư thị ủy cúi đầu, đây là sự uy hiếp quyền lực mang tới. Rất rõ ràng, Dương Phàm đã quá thuần thục với loại kỹ xảo thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện