Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 594
Anh, anh có thể nói rõ ràng một chút không? Em biết như vậy hơi quá phận!
Hiểu Nguyệt không nhìn thẳng vào Dương Phàm, trong lòng âm thầm hổ thẹn, cảm thấy mình đã làm người anh tốt của mình khó xử.
Dương Phàm lắc đầu, bình thản nói:
- Cứ làm theo lời anh đi, anh sẽ không làm hại em đâu.
Hiểu Nguyệt cúi đầu do dự một lúc, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu cười nói:
- Vâng, em nghe anh!
Dương Phàm vui mừng cười cười, không nói gì nữa mà nhìn đồng hồ trên tay, nói với Lý Thắng Lợi ở bên cạnh:
- Mời các đồng chí của thị ủy vào, tôi muốn nghe tình huống điều tra mới tiến triển về vụ nổ ở thị trấn Trường Điền.
Tạ Nhu đang chờ ở cửa, nghe thấy Lý Thắng Lợi mời vào, khi vào trong thì tâm lý rất bất an. Tiêu Ngân Bảo không thể nghi ngờ là kẻ làm bia đỡ đạn, Tạ Nhu biết rất rõ điểm này, chỉ có điều không biết làm như vậy có thể khiến Dương Phàm vừa lòng hay không?
Dương Phàm không tỏ vẻ gì khiến Hiểu Nguyệt rời khỏi, Hiểu Nguyệt vẫn chủ động đứng lên, trước khi đi thì rót cho Dương Phàm một chén trà, nhẹ nhàng đảo ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Dương Phàm đang cúi đầu hút thuốc. Đa phần tình cảm của con người đều cả đời không thay đổi, tình cảm của Hiểu Nguyệt đối với Dương Phàm cũng vậy. Rời khỏi Dương Phàm cũng không phải bởi vì cảm tình đã xảy ra biến hóa, mà là Hiểu Nguyệt không muốn mang đến phiền toái cho Dương Phàm.
- Muốn nghe thì ở lại đi.
Dương Phàm đột nhiên ngẩng đầu cười nói, Hiểu Nguyệt hơi sửng sốt, yên lặng gật gật đầu. Vẫn trốn ở trong phòng, Tiếu Vũ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hai anh em này thủy chung vẫn duy trì một thái độ như xa như gần. Đều là phụ nữ nên Tiếu Vũ có thể thấy được trong ánh mắt Hiểu Nguyệt có nhiều điều. Những điều này dường như không phải tình cảm anh em.
Triệu Hữu Lượng, Lý Thế Cương và Tạ Nhu cùng nhau tiến vào, Dương Phàm dường như đã quen với việc Tạ Nhu có mặt ở khắp mọi nơi, tuy nhiên câu hỏi trong lòng lúc này là: "Đây chỉ là một bí thư Đảng ủy Công an sao?" Đương nhiên theo một góc độ khác mà nói, đây là Tạ Nhu trăm phương nghìn kế tiếp cận lãnh đạo, đây là hành động có mục đích có ý thức. Nhưng Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương là người của Hác Nam, có điều này vậy mà Tạ Nhu vẫn có thể liên tiếp xuất hiện, vậy rất không bình thường.
Trước đó, Triệu Hữu Lượng từng báo cáo với Hác Nam, không ngờ nhận được chỉ thị là có chuyện gì trực tiếp báo cáo trước với Phó bí thư Dương. Chỉ thị này khiến Triệu Hữu Lượng buồn bực một hồi, cuối cùng cho ra kết luận là Dương Phàm và Hác Nam là cùng một dòng. Trừ điều này ra, Triệu Hữu Lượng không thể tìm được giải thích nào khác.
- Sao không thấy đồng chí Tư Mã của Sở Công an tỉnh?
Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu khiến cả ba người đều không phản ứng được.
Tạ Nhu thầm nghĩ Dương Phàm này có lối suy nghĩ quá nhanh, như thế nào đã chuyển tới Tư Mã rồi chứ?
- Phó giám đốc Tư Mã đã trở về tỉnh, trước khi đi cũng định tới chào từ biệt ngày nhưng lúc đó ngài đang bận rộn ở thị trấn Trường Điền nên không tới nữa.
Tạ Nhu khẩn trương giải thích, ánh mắt vẫn vụng trộm quan sát biến hóa của Dương Phàm. Rất rõ ràng là Tạ Nhu phải thất vọng, Dương Phàm nghe xong không hề có chút phản ứng nào, mặt không đổi sắc gật gật đầu nói:
- Nói về tình huống điều tra của Ủy ban Kỷ luật đi.
- Chiều này, dưới áp lực mạnh mẽ của dư luận, Tiêu Ngân Bảo tổng giám đốc công ty Trường Phúc đã chủ động đến Ủy ban Kỷ luật tự thú. Tiêu Ngân Bảo đã khai ra tên của một số cán bộ nhận hối lộ trong quá trình thi công công trình ở thị trấn Trường Điền. Một số phạm vi giải phóng mặt bằng không thuộc quy hoạch của ủy ban nhân dân thành phố, công ty Trường Phúc tụ tập một số nhân viên xã hội, phối hợp với một số ít cán bộ không hợp pháp, áp dụng thủ đoạn lừa gạt, bạo lực đe dọa cưỡng chế dỡ bỏ. Trang trại nuôi gà của Vương Nhị Hổ vốn không thuộc phạm vi giải phóng mặt bằng nhưng vì Tiêu Ngân Bảo coi trọng mảnh đất đó, chuẩn bị xây dựng một trung tâm tâm bán sỉ ở đó. Chủ tịch thị trấn Lý Đồng được Tiêu Ngân Bảo hối lộ ba mươi ngàn tệ, ủng hộ việc làm của công ty Trường Phúc, phớt lờ phản ứng của quần chúng khiến Vương Nhị Hổ có hành vi quá khích. Ủy ban Kỷ luật thành phố đã căn cứ lời khai của Tiêu Ngân Bảo, khống chế được mấy cán bộ dính líu, đồng thời bên tư pháp cũng đã chính thức tham gia.
Triệu Hữu Lượng nói tới đây, nuốt một ngụm nước miếng, vụng trộm liếc Dương Phàm một cái. Thấy Dương Phàm không có phản ứng, Triệu Hữu Lượng nhẹ nhàng đá Lý Thế Cương, ra hiệu cho y ra mặt.
- Phó bí thư Dương, sau khi nhận được thông báo của Ủy ban Kỷ luật thành phố, các ban ngành đã áp dụng biện pháp quyết đoán, đầu tiên là niêm phong công ty Trường Phúc, đồng thời đóng băng tài khoản ngân hàng. Cơ quan công an cũng khẩn cấp hành động, truy bắt những nhân viên có hành vi trái phạm luật. Chính quyền thống nhất thông qua trước hết chi ra ba triệu tệ để giải quyết hậu quả sự việc, ổn định cảm xúc của quần chúng. Kết quả xử lý cuối cùng sẽ chờ sau khi điều tra kỹ được vụ án sẽ xử theo đúng pháp luật.
Lý Thế Cương khẩn trương mở miệng báo cáo tiếp. Bởi vì cảm nhận được rằng Dương Phàm không quá soi mình, tâm tính của Lý Thế Cương cũng thoải mái hơn Triệu Hữu Lượng, vừa chậm rãi nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt biến hóa của lãnh đạo.
- Cơ quan công an đều áp dụng hành động này sao?
Dương Phàm ngắt lời Lý Thế Cương, liếc Tạ Nhu một cái, ra hiệu cho cô ta nói.
- Công ty Trường Phúc có rất nhiều vấn đề, trong đó liên lụy đến nhiều vụ án bạo lực gây thương tích từ mấy năm nay. Nhân viên dính líu vào vụ án này cũng có hơn bốn mươi người, cả ba tỉnh đều có. Cục công an thành phố căn cứ vào lời khai của Tiêu Ngân Bảo, đã bắt giữ người phụ trách giải phóng mặt bằng của ba khu vực, đồng thời cũng đang toàn lực truy bắt những nhân viên dính líu vào vụ án này. Cho đến sáu giờ tối đã bắt được hai mươi bảy người. Những nhân viên khác dính líu đang bị truy nã gắt gao.
Nghe đến đó, vẻ nghiêm nghị trên mặt Dương Phàm hơi dịu đi, khẽ mỉm cười thản nhiên nói:
- Đây mới là thái độ công tác chính xác, người Đảng viên Cộng Sản sợ nhất hai chữ sự thật. Về tổng thể, bố trí và hành động cụ thể của thị ủy coi như hữu hiệu, tranh thủ thời gian sửa sang lại tài liệu để báo cáo lên tỉnh ủy. Hiện tại, trọng yếu nhất chính là ổn định xã hội. Đây là điều vượt lên hết thảy mọi thứ.
Dương Phàm nói xong vung tay lên, bộ dáng rất có khí thế, dường như tâm tình không tồi.
Ba vị cấp dưới vừa báo cáo xong đều thầm thở phào một hơi, xem ra qua được một cửa này. Tuy nhiên Dương Phàm liền đổi giọng, khôi phục vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Sự kiện ác liệt ở thị trấn Trường Điền này, ủy ban nhân dân thành phố nhất định phải rút kinh nghiệm sâu sắc và bài học thiết thực. Nhất định phải tránh cho sau này tái phát sinh sự kiện tương tự. Hễ còn một chút đường sống, dân chúng cũng sẽ không túng quá hóa liều. Các ban ngành chính quyền phải cải thiện thái độ làm việc. Đảng ủy phải tăng mạnh việc giám thị, cố gắng tiêu trừ ảnh hưởng của sự kiện ác liệt này.
Nói đến đây, vẻ mặt Dương Phàm hơi hòa hoãn lại, chậm rãi nói:
- Tiếp theo các đồng chí còn phải vất vả một đoạn thời gian! Cố hết sức giải quyết xong hậu quả sự việc, không thể lơi lỏng.
Ngồi bên cạnh, Hiểu Nguyệt luôn ghi chép không ngừng, mấy lần đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng không hề xen mồm vào.
- Chúng tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Phó bí thư Dương, cố gắng xử lý tốt công tác giải quyết hậu quả.
Triệu Hữu Lượng đại biểu ba người tỏ thái độ.
Dương Phàm cười cười, chỉ chỉ Hiểu Nguyệt nói:
- Có phóng viên báo tỉnh ở đây, có lời gì thì mọi người cứ nói với cô ấy. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cùng nhau ăn cơm tối đã.
Dương Phàm không ngờ mỉm cười, khối đá vốn đè nặng trong lòng ba người vừa báo cáo liền rơi ra. Khó trách Dương Phàm giữ phóng viên này lại để nghe, hóa ra là cho mọi người một cơ hội làm việc với phóng viên. Hữu hiệu khống chế dư luận là yếu tố mấu chốt để xử lý sự việc. Không cần thiết Dương Phàm nhiều lời, trong lòng ba người đã có tính toán, nên để phóng viên viết như thế nào.
Bữa tối không uống rượu, sau khi tùy tiện ăn hai bát, Dương Phàm trở về phòng trước. Mọi người đã xem như đây là một thói quen. Dường như Dương Phàm cố ý duy trì khoảng cách với mọi người. Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương cũng chưa từng có lý do tiếp cận lại gần. Sự chú ý của bọn họ hiện giờ đang tập trung trên người phóng viên. Tạ Nhu vốn muốn tiếp cận nhưng lại nghĩ tới Tiếu Vũ trẻ trung hơn mình nhiều đang chờ ở trong phòng, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không có cách nào cả.
Trở lại trong phòng, Lâm Chí Quốc vẫn không xuất hiện giờ hiện ra trước mặt Dương Phàm như một âm hồn.
- Có gì tiến triển không?
Dương Phàm cấp bách hỏi, bận rộn cả ngày vừa rồi không phải là để che dấu hành động của Ủy ban Kỷ luật tỉnh sao?
- Căn cứ điều tra kết quả mới nhất , tổng giám đốc Tiêu Ngân Bảo của công ty Trường Phúc và Tổng giám đốc tập đoàn Liên Phát lui tới chặt chẽ. Tư Mã Hòa còn là em trai ruột của Phó giám đốc Sở Công an tỉnh Tư Mã. Căn cứ các mặt, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phán đoán, Tư Mã Hòa chính là ông chủ sau lưng công ty Trường Phúc. Căn cứ quyển sổ Trương Tử Hiếu lưu lại và tài liệu tổng hợp mà Đỗ Tân Bảo mang tới, Ủy ban Kỷ luật tỉnh xác định phương hướng điều tra, kết luận cái chết của Trương Tử Hiếu và tập đoàn Liên Phát của Tư Mã Hòa có quan hệ rất lớn. Tập đoàn Liên Phát của Tư Mã Hòa có một công ty bất động sản, mấy năm nay phát triển rất nhanh. Theo tình báo tin cậy, bề ngoài thì tập đoàn Liên Phát tuy ngành nghề chính chế tạo là nhưng trên thực tế, lợi nhuận chủ yếu của tập đoàn là ở công ty bất động sản. Lợi nhuận từ đó đều chiếm hơn một nửa lợi nhuận hàng năm của tập đoàn. Đây là phân tích tỉ mỉ từ các tài liệu tổng hợp lại.
Nói xong Lâm Chí Quốc đặt một phong bì lớn lên trên bàn. Dương Phàm cũng không nóng nảy mở ra, mà nhìn chằm chằm phong bì một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Để tôi suy nghĩ trước đã.
Kinh nghiệm trường kỳ công tác ở huyện thị của Dương Phàm nói cho hắn biết: tập đoàn Liên Phát khẳng định có vấn đề. Mấy năm nay có rất nhiều vụ án cùng loại, nói tới sự không lành mạnh trong vấn đề bất động sản thì nhiều không kể xiết. Nếu công ty Liên Phát có vấn đề, cấu kết với các quan chức là tất nhiên. Dương Phàm liên tưởng đến chính là Hác Nam không đáp ứng ngay đề nghị của mình mà mờ mịt ám chỉ một chút. Chẳng lẽ, vấn đề chủ yếu của thành phố Tam Hà là ở bàn tay của Đảng và chính quyền cấp trên?
- Chí Quốc, anh đi thăm dò một chút, Tư Mã Hòa có quan hệ gì trong tỉnh? Còn cả Tạ Nhu nữa, trong vụ án Trương Tử Hiếu, cô ta là bí thư Đảng ủy Công an, không thể tránh thoát được quan hệ. Một bí thư Đảng ủy Công an là nữ đã rất hiếm thấy, huống chi còn là nữ chưa tới bốn mươi tuổi. Hừ hừ…
Dương Phàm nói xong cười lạnh hai tiếng. Lâm Chí Quốc hiểu được ẩn sau nụ cười lạnh này của lãnh đạo là chiêu thức ẩn chứa sát khí, gật gật đầu lui ra ngoài.
... ..... ..... ..... ..... ..... ....
Lái xe rời khỏi khách sạn Lâm Hải, vẻ mặt của Tạ Nhu thoải mái lên rất nhiều. Tuy nhiên một cuộc điện thoại lại khiến cô ta khẩn trương hẳn lên. Sau khi nghe xong, Tạ Nhu cao giọng hỏi với vẻ không dám tin:
- Anh không nhìn lầm chứ? Đào Tiểu Đào tới công ty du lịch, theo đoàn lữ hành tới tỉnh Thiên Nhai à?
Sau khi xác định tin tức, Tạ Nhu dừng xe lại ven đường, ngửa mặt lên trời nhắm mắt thở dài một hồi. Một lúc sau, Tạ Nhu mới cầm lấy di động.
Tạ Nhu bấm một dãy số, sau đó hạ giọng nói:
- Vợ của Trương Tử Hiếu đi du lịch tỉnh Thiên Nhai rồi, cũng đã nhận tiền trợ cấp của chính quyền. Ừ, hẳn là sẽ không ầm ĩ nữa.
Nói xong Tạ Nhu ngắt điện thoại rất nhanh, dường như bên kia điện thoại có một con quỷ vậy, vẻ mặt rất chán ghét. Xe đi vào một biệt thư trong thành phố. Tạ Nhu vừa mới xuống xe, ở cửa đã xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ lẳng lơ, cười tủm tỉm khoanh tay nhìn, phảng phất như đang chờ người yêu về.
Tạ Nhu ra khỏi xe, người phụ nữ đó mỉm cười đi xuống lầu. Tạ Nhu tiến lên ôm lấy eo cô ta với vẻ rất đàn ông, cười cười cùng lên lầu:
- Bảo bối, hôm nay có nhớ tôi không?
Hai người đàn bà thân thiết ôm nhau đi vào trong. Vào trong phòng, người đàn bà kia bộ dạng như một người vợ hiền, ngồi xuống lấy dép lê ra cho Tạ Nhu thay. Tạ Nhu nghênh ngang đi đến ngồi xuống sô pha, người đàn bà kia trực tiếp ngồi lên đùi Tạ Nhu.
- Hôm nay Tư Mã Hòa đến chỗ em. Đồ chó đó cứ hỏi đông hỏi tây, vừa nhìn đã biết không phải loại tâm tư tốt đẹp.
Người đàn bà đó tố khổ với Tạ Nhu, đồng thời một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Tạ Nhu, vẻ mặt dịu dàng đến cực điểm.
- Đừng để ý loại sâu bọ đó. Nếu không bởi vì Cẩu Tiểu Cường cũng có cổ phần ở chỗ hắn, tôi đã không thèm để ý tới hắn rồi. Đúng rồi, gần đây hình như có phong thanh, việc mua bán da thịt bên Hoan Nhạc Cốc đã ngừng chưa?
Tạ Nhu thân thiết đáp lại sự vuốt ve của người đàn bà kia, ôm lấy đầu cô ta ấn xuống, hai người hôn nhau đắm đuối.
- Ừ, ngừng từ sớm rồi. Mỗi ngày phải tốn một trăm tệ tiền công cho các tiểu thư. Ư….
Hai người đàn bà trình diễn một cảnh tượng cực kỳ kích thích….
... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ....
Vụ án ở Thị trấn Trường Điền dường như trôi qua rất thuận lợi. Quần chúng được xoa dịu nên không có ầm ĩ nữa. Quá trình điều tra nghiên cứu của Dương Phàm lại thêm một ngày nữa trôi qua. Sáng sớm thức dậy, Dương Phàm không xuống lầu mà chỉ ở trong phòng ăn một bữa sáng đơn giản.
Dưới lầu lãnh đạo chủ yếu của thị ủy có Triệu Hữu Lượng, Tào Hùng và Tạ Nhu. Tất cả mọi người khác đều có công việc của mình, Dương Phàm cũng không để ý tới việc này.
- Chào Phó bí thư Dương, hành trình hôm nay là tới tập đoàn Liên Phát. Ngài xem có chỉ thị gì không?
Triệu Hữu Lượng tiến lên cười xin chỉ thị.
Dương Phàm cười lắc đầu nói:
- Lần này xuống dưới không có ý tưởng tới thăm các công ty, xí nghiệp, như vậy cũng sẽ không tới tập đoàn Liên Phát. Anh cũng không cần phải đi cùng, tôi muốn tự mình xuống tùy ý nhìn một chút. Nếu thật sự lo lắng thì để Tào Hùng đi theo là được.
Dương Phàm nói xong lộ ra một tia mỉm cười khác thường. Triệu Hữu Lượng không hề tiên đoán được tình huống này, nhất thời không nói được gì. Đáp ứng à? Dương Phàm sẽ đi loạn khắp nơi để xem, nếu chẳng may nhìn thấy điểm gì đó không tốt, lại có thêm phiền toái nữa. Tự mình đi hoặc là cho Tào Hùng đi theo, theo ý tứ câu nói vừa rồi của Dương Phàm thì chính là hiềm nghi lãnh đạo, có ý muốn giám thị.
Triệu Hữu Lượng nhất thời khó xử, Tạ Nhu mau chóng phản ứng, mỉm cười tiến lên nói:
- Phó bí thư Dương, ngài cũng nên thông cảm cho nỗi khó xử của các đồng chí cơ sở.
Giọng điệu lời nói hơi làm nũng, trong thần thái lộ ra một tia quyến rũ, khác biệt rất lớn so với hình tượng nghiêm trang của bí thư Đảng ủy Công an lúc bình thường.
Đàn ông dường như đều chết vì bộ dạng này, Dương Phàm có lẽ cũng không ngoại lệ, liền mỉm cười hơi suy tư nói:
- Thế này đi, để Tạ Nhu và Tào Hùng đi theo, xe không cần nhiều, hai chiếc xe là đủ rồi. Đồng chí Tạ Nhu, cô nói xem hôm nay nên đi đâu thì thích hợp?
Ý tứ của Dương Phàm là có một lãnh đạo thị ủy ở đây, thời điểm này có rất nhiều việc cần xử lý, đồng thời còn hỏi ngược lại Tạ Nhu một câu, ngụ ý là có phải có chỗ nào không thích hợp tới xem hay không?
- Hay là mời Phó bí thư Dương cho chỉ thị đi!
Tim Tạ Nhu đập nhanh hẳn lên. Lời nói này của Dương Phàm nghe có vẻ không bình thường. Cục diện lúc này liền lộ ra một cảm giác kỳ dị. Có trời mới biết có phải đang thử lòng hay không. Trong lòng Tạ Nhu có quỷ nên càng không dám lỗ mãng.
- Nếu như vậy, hôm nay tôi muốn đi cục điều tra thành phố xem một chút.
Dứt lời, Dương Phàm dẫn đầu đi ra ngoài. Đám người Tạ Nhu hơi chần chừ một chút rồi vội vàng đuổi theo. Dương Phàm không lên chiếc xe có bảng hiệu rõ ràng mà lên hai chiếc xe rất bình thường do khách sạn bố trí, tỏ vẻ muốn cải trang.
... ..... ..... ..... ..... ....
Sân bay của tỉnh thành. Cố Đồng và Giản Minh, cả hai sắc mặt âm trầm, sóng vai đứng ở lối ra sân bay. Nhìn dòng người đông đúc đang ùa ra, môi hai người đều run run, có vẻ hơi kích động.
Cao Thiên cắt đầu cua kéo va li hành lý ra, thấy hai người đang chờ bê ngoài liền mỉm cười đứng lại. Cố Đồng và Giản Minh cười tới đón. Ba người cùng ôm lấy nhau.
- Chờ sốt ruột không?
Cao Thiên cười hỏi, miệng Cố Đồng hơi co giật một chút. Giản Minh cười ha hả, nhún vai nói:
- Nhiều năm như vậy đã trôi qua, không cần quan tâm tới vấn đề này chứ.
Xe khởi động, Cao Thiên ngồi ở ghế sau, thấy trên xe có một tờ báo, tiện tay cầm lên nhìn. Ngay trang đầu có tin tức phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm điều tra, nghiên cứu ở thành phố Tam Hà và một bức ảnh. Cao Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra Dương Phàm.
- Các huynh đệ còn nhớ rõ hắn chứ?
Cao Thiên âm trầm cười cười, chỉ vào ảnh Dương Phàm trên báo.
Cố Đồng nhìn lướt qua nói:
- Đương nhiên nhớ rõ. Thời gian trước người này ở tỉnh Thiên Vực, tôi và Giản Minh muốn tìm La Đạt Cương xem có làm ăn gì hay không, lúc ấy liền gặp qua hắn một lần. Thật ra hắn bò lên nhanh thật, chỉ chớp mắt thành phó bí thư tỉnh ủy.
Giản Minh ha hả cười lạnh một tiếng nói:
- Như thế nào, còn muốn tìm hắn ôn chuyện cũ hả?
Cao Thiên lộ ra một tia bất đắc dĩ, buông tờ báo, thản nhiên nói:
- Trước hết không đề cập tới việc này, hiện giờ hắn đã không còn như trước nữa, chênh lệch quá lớn.
- Ý tứ của anh là cứ quên đi như vậy sao?
Cố Đồng rất hiểu Cao Thiên, hơi không thể tin nổi là hắn sẽ bỏ qua như vậy.
- Chơi bài Texas không? Dưới tình huống vận may không quá tốt, chờ đợi cũng là một lựa chọn sáng suốt.
Cao Thiên thản nhiên nói, khóe môi nhếch lên cười độc ác.
... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ..... .....
Việc điều tra nghiên cứu tiếp theo của Dương Phàm không phát sinh sự tình gì như thị ủy thành phố Tam Hà lo lắng. Gần như toàn bộ hành trình chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Chỉ có điều Dương Phàm kiên quyết không đi tới các công ty, xí nghiệp, việc này khiến đám người Triệu Hữu Lượng lo lắng, cho rằng tỉnh ủy đang soi.
Ba ngày trôi qua một cách yên ả, trong bữa tiệc tối, đột nhiên Dương Phàm yêu cầu rượu. Khi các thị ủy thường ủy còn đang ngạc nhiên thì Dương Phàm nâng chén đứng lên nói:
- Xin mọi người nghe tôi nói hai câu, tối nay gọi chút rượu là để nói cho mọi người, quá trình điều tra nghiên cứu ở thành phố Tam Hà đã xong. Lúc này mượn chén rượu này, cảm tạ mấy ngày nay thị ủy thành phố Tam Hà đã nhiệt tình tiếp đãi.
Lời vừa nói ra, toàn bộ cán bộ chủ chốt của thị ủy đều có tâm trạng khác nhau. Có người thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có người âm thầm tiếc nuối không thể nắm được cơ hội này, cũng có Đỗ Tân Bảo lặng lẽ cảm kích, nâng chén đứng lên.
Sau khi uống cạn một chén, Triệu Hữu Lượng giơ chén đứng lên nói:
- Phó bí thư Dương, tôi xin kính ngài một ly, cảm tạ ngài đã ủng hộ công tác của thành phố Tam Hà.
Lời này quả thật là xuất phát từ nội tâm. Lần này Dương Phàm xuống đây, sự tình lớn như vậy không ngờ kết quả là bình yên vượt qua. Điều này có quan hệ rất lớn với thái độ của Dương Phàm.
Dương Phàm không hề làm cao, giơ chén lên cười nói:
- Tửu lượng của tôi rất bình thường, nếu đồng chí Hữu Lượng đã đại diện cho thị ủy, vậy tôi xin uống một chén.
Có lời nói này, tự nhiên không ai dám ồn ào kính rượu. Sau khi ăn tối xong, Dương Phàm trở lại phòng, Hiểu Nguyệt và Tiểu Vũ đang ngồi cùng nhau khe khẽ nói chuyện. Bên cạnh Hiểu Nguyệt còn một người đàn ông cũng xấp xỉ tuổi Hiểu Nguyệt. Rõ ràng sau khi Hiểu Nguyệt tự lo cho bản thân, tâm tính của cô đã tốt lên rất nhiều.
- Anh, anh về rồi à?
Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm vào cửa liền đứng lên, người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên, có vẻ hơi mất tự nhiên.
- Đây là?
Dương Phàm cười hỏi một câu. Đối với Hiểu Nguyệt, Dương Phàm không hề sinh ra ý tưởng gì quá mức.
- Bạn trai của em, Bành Chí Dũng! Công tác ở ban Tuyên giáo thị ủy tỉnh thành.
Hiểu Nguyệt cười giới thiệu. Lúc này Dương Phàm mới ý thức được, Hiểu Nguyệt chỉ ít hơn mình sáu, bảy tuổi mà thôi, tính ra cũng đã ba mươi tuổi rồi.
- Chào Phó bí thư Dương!
Trước mặt Dương Phàm, Bành Chí Dũng có vẻ rất căng thẳng, khi tiến lên bắt tay thì bàn tay run rẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cũng may là y phản ứng nhanh, trước khi giơ tay ra bắt thì ra sức lau mồ hôi trên quần.
- Đừng khách khí, nếu là bạn trai Hiểu Nguyệt, vậy cứ gọi một tiếng "anh hai" là được.
Dương Phàm hiếm khi tươi cười, lúc này thần thái khác hẳn so với vẻ mặt nghiêm túc thường thấy của phó bí thư tỉnh ủy.
Đều tự ngồi xuống, Dương Phàm biết Hiểu Nguyệt mang Bành Chí Dũng đến chính là để cho mình kiểm tra. Xuất phát từ việc tin tưởng vào ánh mắt của Hiểu Nguyệt, Dương Phàm nói chuyện với Bành Chí Dũng phi thường khách khí.
- Chí Dũng làm công việc gì ở Ban Tuyên giáo thị ủy tỉnh thành?
Dương Phàm cười hỏi, đồng thời lấy ánh mắt đánh giá phản ứng của y.
Bành Chí Dũng cười mộc mạc, hơi ngượng ngùng hạ giọng nói:
- Em chỉ là một nhân viên văn phòng, làm chân chạy cho lãnh đạo.
Nhìn diện mạo thì Bành Chí Dũng cũng đã hơn ba mươi, công tác cũng nhiều năm, không ngờ vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Dương Phàm đoán rằng đầu tiên là thằng nhóc này không có chỗ dựa nào vững chắc, tiếp theo là đối nhân xử thế không tốt, không chịu luồn cúi.
- À, hai em quen nhau như thế nào?
Dương Phàm lại hỏi, lần này Hiểu Nguyệt cười tiếp lời:
- Bọn em học đại học với nhau. Anh đừng hỏi như thể điều tra hộ khẩu vậy. Tính anh ấy hay ngượng.
Hiểu Nguyệt nói lời này thoạt nhìn là bao che cho Bành Chí Dũng, trên thực tế giờ phút này tâm tình của cô cũng có chút phức tạp. Sở dĩ cô kết giao với Bành Chí Dũng không phải chỉ vì Bành Chí Dũng chủ động theo đuổi mà sâu xa hơn chính là hy vọng mượn chuyện này để quên đi một chuyện khác.
- Tuổi của Hiểu Nguyệt cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên suy xét vấn đề cá nhân. Mấy năm nay cô ấy một mình dốc sức ở bên ngoài, tôi làm anh trai mà không chiếu cố gì cả, thật sự là rất xấu hổ.
- Anh, anh nói gì thế? Thế giới này có thể tìm được ai tốt với em như anh chứ?
Hiểu Nguyệt oán trách một tiếng, kéo tay Dương Phàm giống như trước kia, bộ dạng một cô em gái ngoan ngoãn. Kỳ thật lúc này tâm tính Hiểu Nguyệt khá phức tạp, tuy rằng có bạn trai là một chuyện rất bình thường nhưng trong lòng Hiểu Nguyệt lại hy vọng Dương Phàm có thể phản đối một chút.
- Hiểu Nguyệt thường xuyên nhắc tới anh trước mặt em, chỉ là không nói anh làm gì. Thật sự không ngờ Hiểu Nguyệt lại có một người anh trai như vậy. Hiểu Nguyệt bình thường đều ăn mặc rất giản dị, em vẫn nghĩ cô ấy là một cô gái con nhà bình thường.
Bành Chí Dũng dần dần bình tĩnh trở lại, giọng điệu nói chuyện cũng không khẩn trương như trước nữa. Kết giao với Hiểu Nguyệt đã nửa năm, Bành Chí Dũng không ngờ rằng hôm nay Hiểu Nguyệt lại gọi điện bảo y tới thành phố Tam Hà để gặp người anh trai cực kỳ tốt, cực kỳ ưu tú mà cô vẫn hay kể.
Vừa rồi khi đi vào phòng, Bành Chí Dũng mới hiểu được anh trai của Hiểu Nguyệt là phó bí thư tỉnh ủy. Lúc ấy y đã bị sốc mạnh, rối loạn, hồ đồ. Khi Bành Chí Dũng mới tốt nghiệp liền vào làm ở Ban Tuyên giáo, bởi vì lãnh đạo ban đầu y đi theo phạm một sai lầm, Bành Chí Dũng liền phí hoài một thời gian dài. Đảo mắt đã quá ba mươi, vốn không có mục tiêu gì, đột nhiên phát hiện bạn gái kết giao nửa năm không ngờ là em gái của phó bí thư tỉnh ủy. Hạnh phúc này đến thật sự là quá đột nhiên. Bởi vậy Bành Chí Dũng tin tưởng vững chắc, Hiểu Nguyệt là thật tâm thích chính mình, bằng không cô muốn tìm bạn trai thế nào mà chẳng được?
Từ lời nói của Bành Chí Dũng, Dương Phàm liền ý thức được rất nhanh rằng Hiểu Nguyệt bị vẻ trung hậu bề ngoài của người này mê hoặc. Chỉ một câu nịnh bợ vô hình vừa rồi của y đã biết rằng người này đã đổi lời để lấy lòng Hiểu Nguyệt, đồng thời còn ngầm khen Dương Phàm gia giáo một cách không lộ dấu vết.
Người đã làm nhà nước lâu năm, trừ những người có vấn đề về chỉ số thông minh, có ai mà không học được sự khôn khéo chứ?
- Ừ, sau này cậu tính toán làm gì không?
Dương Phàm ngầm dò xét một câu. Trước mặt Dương Phàm, Bành Chí Dũng còn quá non, bị lời này kích, còn tưởng rằng Dương Phàm muốn chiếu cố mình.
- Cũng không có tính toán gì. Em để dành được một ít tiền, cũng đã trả trước một khoản tiền mua nhà trả góp, gia đình cũng đang thúc giục kết hôn. Hiện tại, ha ha, chính là lo lắng không xứng với Hiểu Nguyệt.
Bành Chí Dũng tự cho là thông minh nhưng không ngờ lời nói lọt vào tai Dương Phàm lại trở thành rất thô. Nếu y có yêu cầu trực tiếp gì thì Dương Phàm đã không phản cảm như vậy. Mặc dù Bành Chí Dũng đã kiệt lực che dấu sự kích động của mình, nhưng Dương Phàm vẫn nhìn thấy vẻ mờ ám trong mắt y.
Dương Phàm bất động thanh sắc quay đầu nhìn Hiểu Nguyệt, cười hỏi:
- Em đã mang về nhà cho mẹ xem chưa?
Hiểu Nguyệt không quá hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Phàm, lắc đầu theo bản năng. Sau khi chiếm được sự tha thứ của Hiểu Nguyệt, Hồ Lan Lan đã bán gia sản ở thành phố Uyển Lăng, trở về với ông bà ở thôn trấn, mua một căn nhà nhỏ lặng lẽ sống qua ngày. Tới ngày lễ ngày tết, Hiểu Nguyệt đều trở về nhà thăm mẹ, nhưng đại đa số thời điểm, Hiểu Nguyệt chỉ có một mình. Hơn nữa trong lòng Hiểu Nguyệt, địa vị của Dương Phàm chắc chắn là cao nhất, sau đó chính là ông nội bà nội. Nhưng Dương Phàm không hỏi có mang về cho ông bà nội xem hay không mà lại nhắc tới Hồ Lan Lan, việc này hơi kỳ quái.
- Ha hả, Hiểu Nguyệt đã là người lớn, tôi làm anh vẫn luôn để cho cô ấy…
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, cũng không hề nói lời nào như Bành Chí Dũng kỳ vọng. Rất nhanh, Hiểu Nguyệt liền ý thức được ý tứ của Dương Phàm.
- Thực ra em chưa suy xét tới vấn đề kết hôn. Anh, cũng không còn sớm nữa, bọn em phải đi đây. Tòa soạn báo còn có chuyện, ngày mai em sẽ không đến cáo biệt.
Trong lòng Hiểu Nguyệt có nghi vấn, lời nói cũng đơn giản hẳn đi.
- Cũng tốt, có chuyện gì cứ tìm đến anh.
Dương Phàm nói xong thuận thế đứng lên, ra vẻ tiễn khách. Bành Chí Dũng cũng ý thức được cảm giác không ổn, cũng không biết phản ứng thế nào, sắc mặt biến đổi.
Tiễn bước hai người, Dương Phàm quay đầu lại thấy Tiếu Vũ đang khoanh tay đứng nhìn. Khó thấy được vẻ mặt thế này của Tiếu Vũ, Dương Phàm hơi hơi hơi sửng sốt:
- Làm sao vậy?
Dương Phàm hỏi theo bản năng.
Tiếu Vũ nói:
- Anh rất dối trá. Vì sao không nói thẳng là anh không thích người đó?
Dương Phàm lập tức hơi dở khóc dở cười, nhìn Tiếu Vũ không nói lời nào. Lúc này Tiếu Vũ mới phản ứng lại, thấy mình ăn nói quá phận, lập tức cúi đầu đi vào phòng trong.
- Hiểu Nguyệt đã nhận làm em của tôi, vậy tôi phải để ý tới thể diện của nó.
Dương Phàm nói vọng vào với Tiếu Vũ. Tiếu Vũ ngây người, ồ một tiếng, đi thẳng vào trong phòng.
Tiếng gõ cửa truyền đến, Dương Phàm đi ra mở cửa. Đứng ở cửa chính là Đỗ Tân Bảo.
- Chào Phó bí thư Dương!
Vẻ mặt của Đỗ Tân Bảo hơi kỳ lạ.
- Vào rồi nói chuyện.
Dương Phàm cười cười, quay người đi vào, ngồi xuống sô pha.
Đỗ Tân Bảo đi theo ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó thấp giọng hỏi:
- Phó bí thư Dương, vụ án Trương Tử Hiếu không tra xét gì sao?
Dương Phàm đang lấy thuốc lá chợt dừng tay lại một cách mạnh mẽ, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm khắc:
- Anh cũng là đồng chí kỳ cựu, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi chẳng lẽ còn phải để tôi nói sao?
Đỗ Tân Bảo bị nói một trận mặt đỏ tai hồng, ngồi tại chỗ thở hổn hển một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Phàm nói:
- Phó bí thư Dương, tôi tin tưởng ngài là một người rất có nguyên tắc.
- Tôi biết sự băn khoăn trong lòng anh! Ha hả, phải có kiên nhẫn!
Dương Phàm khôi phục bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra một ý tứ gần gũi hàm súc khiến Đỗ Tân Bảo cảm giác được rõ ràng rằng Dương Phàm đã có ý tưởng trong lòng.
- Rất xin lỗi Phó bí thư Dương! Tôi quá nóng vội.
Đỗ Tân Bảo lộ ra vẻ mặt có lỗi. Dương Phàm đứng lên vỗ vai y, nói:
- Không có việc gì, tôi có thể lý giải được tâm tình của anh.
- Được rồi, không có việc gì, tôi cần phải trở về, quấy rầy nghỉ ngơi của ngài, thực ngượng ngùng.
Đỗ Tân Bảo đề xuất cáo từ, Dương Phàm đưa tới cửa liền dặn một câu:
- Giữ liên hệ.
Ngoài cửa sổ lại là một buổi chiều mưa dầm. Mưa bụi như tình nhân triền miên quấn quýt khiến người ta không muốn ra khỏi nhà. Đứng ở trước cửa sổ nhìn từng bóng đèn đường kéo dài cái nọ nối tiếp cái kia trong màn mưa bụi mênh mông, tâm tình Dương Phàm cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Từ khi tiếp nhận vụ án Đào Tiểu Đào, Dương Phàm đã kết luận rằng vấn đề ở thành phố Tam Hà không hề nhỏ. Trên thực tế, nói theo cách nói vẫn lưu hành trên mạng, có mấy người cán bộ mà thông qua nổi điều tra?
Ở trong vòng tròn này, bề ngoài hoành tráng nhưng không thể che dấu được nội tâm mỏi mệt bên trong. Mỗi bước trên sân khấu quyền lực này đều phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Bề ngoài hòa khí chính là chỗ không có tranh đoạt.
Một trận gió thổi bên ngoài cửa sổ, dường như thổi tung những cảm thán trong bụng. Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ, Dương Phàm lười quay đầu lại, tiếp tục chăm chú nhìn thành phố trong đêm.
- Phó bí thư Dương đang ngắm cảnh đêm à?
Tiếu Vũ đi ra mở cửa. Người tiến vào là người đàn bà không đơn giản Tạ Nhu.
Dương Phàm cười quay đầu lại nói:
- Tạ Nhu đến đây!
Bỏ đi hai chữ "đồng chí" khiến cách xưng hô có vẻ rất tùy tiện. Trong lòng Tạ Nhu âm thầm vui vẻ, tiến tới lộ ra một nụ cười quyến rũ, hạ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, tôi bố trí một ít hoạt động, ngài xem có tiện không?
Khi nói lời này, nội tâm Tạ Nhu không yên. Sau khi suy nghĩ thật lâu, Tạ Nhu không muốn buông tha cơ hội này. Dựa được vào Dương Phàm, sau này con đường làm quan không nói tiến bộ nhiều, yên ổn có thăng tiến là không thành vấn đề. Tạ Nhu quyết định phải tranh thủ một chút, mặc dù không thể đạt tới kết quả dự đoán nhưng chỉ cần lọt được vào đường dây này, còn rất nhiều thời gian mà.
- Có an bài gì thế? Ngồi xuống nói đi.
Dương Phàm cười tiếp đón Tạ Nhu, tự mình ngồi xuống trước.
Tạ Nhu không ngồi xuống mà vẫn đứng, nói:
- Một người bạn mở câu lạc bộ giải trí, có đầy đủ các hạng mục giải trí. Hoàn cảnh ở chỗ đó không tồi, đi thư giãn một chút rất được. Mấy ngày nay ngài cứ bận rộn vất vả, cũng không hề nghỉ ngơi, cho nên tôi mạo muội mời ngài đi thư giãn một chút.
- Tốt, vậy đi làm một chút vật lý trị liệu thư giãn nhỉ.
Dương Phàm cười đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua Tiếu Vũ.
- Em cũng muốn đi.
Tiếu Vũ phối hợp xen mồm, trong lòng Tạ Nhu đầy a xít nhưng trên mặt vẫn cười nói:
- Vậy cùng đi.
Dương Phàm nhìn lướt qua Tiếu Vũ, thản nhiên nói:
- Em ở trong phòng nghỉ ngơi đi, không cần đi theo. Tôi mang Chí Quốc đi là được.
Lời nói này khiến Tạ Nhu âm thầm vui vẻ trong lòng, thầm nghĩ Dương Phàm bỏ cô ả lỗ mãng này lại, tối nay liền có cơ hội rất lớn. Lời Dương Phàm nói không thể bác bỏ được, Tiếu Vũ ấm ức ứ một tiếng, quay về phòng.
Gọi Lâm Chí Quốc đi cùng, Dương Phàm đi theo Tạ Nhu đi xuống lầu. Chờ ở cửa chính là một chiếc BMW màu đen. Tạ Nhu cầm chìa khóa xe nhìn Dương Phàm:
- Chí Quốc lái xe đi!
Dương Phàm nói đúng như Tạ Nhu mong muốn.
- Mời!
Dương Phàm lịch sự mở cửa. Tim Tạ Nhu đập thình thịch, hai má nóng lên, cúi đầu chui nhanh vào xe. Trong xe rất tối, trợ giúp Tạ Nhu che dấu khuôn mặt nóng bừng, đỏ ửng như bôi son.
Xe vững vàng chạy trên đường, Tạ Nhu cố tình dựa vào bên người Dương Phàm, nhưng ngại phía trước có Lâm Chí Quốc, tạm thời không dám lỗ mãng. Sau khi hơi bình tĩnh tâm tình một chút, trong bóng tối, Tạ Nhu lấy ánh mắt liếc nhìn Dương Phàm, vừa lúc đón nhận ánh mắt Dương Phàm từ trên cao nhìn xuống. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt Dương Phàm lóe lên thần thái khác thường.
Tạ Nhu vẫn nghĩ mình sẽ không thể thích n gười đàn ông nào nữa, nhưng không biết tại sao khi đối mặt với Dương Phàm, trong lòng luôn hoảng hốt. Loại cảm giác này khiến Tạ Nhu rất bất an, nhất là khi Tạ Nhu có tính toán tiếp cận Dương Phàm rất mãnh liệt.
"Bất kể theo diện mạo khí chất hay là thân phận địa vị, thật sự không có mấy người phụ nữ có thể kháng cự được người đàn ông này." Tạ Nhu âm thầm tự cho mình một lý do giải thích tại sao mình hoảng hốt. Mặc dù không quá thuyết phục nhưng cũng coi như tự an ủi mình.
Khẩn trương cúi đầu, Tạ Nhu hy vọng nhất chính là Dương Phàm thừa dịp bóng tối có động tác gì đó, nhưng đợi một hồi, Dương Phàm không có hành động nào tiến thêm một bước. Điều này làm cho Tạ Nhu thất vọng không ngừng. Xe rất nhanh đã chạy đến nơi. Tạ Nhu khẩn trương bảo Lâm Chí Quốc lái xe vào trong sân sau.
- Ở trước mặt thành phần hỗn tạp, ngài xuất hiện không tiện lắm.
Tạ Nhu cẩn thận giải thích một câu, Dương Phàm thản nhiên cười cười không nói gì. Nếu vừa rồi Tạ Nhu không bố trí đi thẳng vào sân sau, Dương Phàm sẽ cho Lâm Chí Quốc trở về luôn, đồng thời cũng sẽ kết luận Tạ Nhu không có gì phải tra. Nếu ngay cả một chút tâm tư như vậy cũng không có thì có thể làm ra trò gì to tát chứ?
Kỳ thật, cảm giác trực quan của Dương Phàm đối với Tạ Nhu là có thể chấp nhận được. Dù sao một người phụ nữ xinh đẹp vẫn luôn chiếm được ưu thế về mặt ấn tượng.
Xe dừng lại, Tạ Nhu xuống xe trước. Dương Phàm xuống xe sau, Lâm Chí Quốc không có ý tứ xuống xe. Tạ Nhu thấp giọng cười nói:
- Bác tài cũng xuống xe đi, bên trong có người tiếp đãi.
Lâm Chí Quốc không đáp lời, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tạ Nhu một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
- Chí Quốc không thích mấy thứ đó, không cần miễn cưỡng.
Dương Phàm vừa cười nói vừa thầm nghĩ, hôm nay phải xem Tạ Nhu đã chuẩn bị những loại vũ khí mềm nào.
Tạ Nhu ở phía trước dẫn đường, cũng không lên lầu chính mà tới một tòa nhà ba tầng nhỏ ở phía sau. Vừa đi, Tạ Nhu vừa giới thiệu:
- Ở phía trước thành phần rất tạp, phía sau có nơi chuyên môn tiếp khách quý.
- Bằng hữu này của cô thật ra rất biết kinh doanh nhỉ!
Dương Phàm cười khen một câu, thần sắc không nhìn ra chút gì khác thường. Tạ Nhu đi phía trước đột nhiên trượt chân, thân mình lảo đảo. Dương Phàm vội vàng giơ tay đỡ lấy, không ngờ một tay lại đỡ vào một nơi tròn tròn mềm mại. Bên tai truyền đến tiếng kêu yêu kiều của Tạ Nhu.
Thân mình Tạ Nhu lập tức nhũn ra như thể không xương, tựa vào lòng Dương Phàm, thở dốc một trận, sau đó hạ giọng nói:
- Cảm ơn!
Việc này thực ra là Tạ Nhu cố tình làm như vậy, khiến Dương Phàm cảm giác được vòng eo thon và bộ ngực căng đầy, từ đó tiếp tục kích thích Dương Phàm. Sở dĩ nói như vậy là để tạm thời chặt đứt đoạn thời gian mờ ám ngắn ngủi này.
Hiểu Nguyệt không nhìn thẳng vào Dương Phàm, trong lòng âm thầm hổ thẹn, cảm thấy mình đã làm người anh tốt của mình khó xử.
Dương Phàm lắc đầu, bình thản nói:
- Cứ làm theo lời anh đi, anh sẽ không làm hại em đâu.
Hiểu Nguyệt cúi đầu do dự một lúc, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu cười nói:
- Vâng, em nghe anh!
Dương Phàm vui mừng cười cười, không nói gì nữa mà nhìn đồng hồ trên tay, nói với Lý Thắng Lợi ở bên cạnh:
- Mời các đồng chí của thị ủy vào, tôi muốn nghe tình huống điều tra mới tiến triển về vụ nổ ở thị trấn Trường Điền.
Tạ Nhu đang chờ ở cửa, nghe thấy Lý Thắng Lợi mời vào, khi vào trong thì tâm lý rất bất an. Tiêu Ngân Bảo không thể nghi ngờ là kẻ làm bia đỡ đạn, Tạ Nhu biết rất rõ điểm này, chỉ có điều không biết làm như vậy có thể khiến Dương Phàm vừa lòng hay không?
Dương Phàm không tỏ vẻ gì khiến Hiểu Nguyệt rời khỏi, Hiểu Nguyệt vẫn chủ động đứng lên, trước khi đi thì rót cho Dương Phàm một chén trà, nhẹ nhàng đảo ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Dương Phàm đang cúi đầu hút thuốc. Đa phần tình cảm của con người đều cả đời không thay đổi, tình cảm của Hiểu Nguyệt đối với Dương Phàm cũng vậy. Rời khỏi Dương Phàm cũng không phải bởi vì cảm tình đã xảy ra biến hóa, mà là Hiểu Nguyệt không muốn mang đến phiền toái cho Dương Phàm.
- Muốn nghe thì ở lại đi.
Dương Phàm đột nhiên ngẩng đầu cười nói, Hiểu Nguyệt hơi sửng sốt, yên lặng gật gật đầu. Vẫn trốn ở trong phòng, Tiếu Vũ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hai anh em này thủy chung vẫn duy trì một thái độ như xa như gần. Đều là phụ nữ nên Tiếu Vũ có thể thấy được trong ánh mắt Hiểu Nguyệt có nhiều điều. Những điều này dường như không phải tình cảm anh em.
Triệu Hữu Lượng, Lý Thế Cương và Tạ Nhu cùng nhau tiến vào, Dương Phàm dường như đã quen với việc Tạ Nhu có mặt ở khắp mọi nơi, tuy nhiên câu hỏi trong lòng lúc này là: "Đây chỉ là một bí thư Đảng ủy Công an sao?" Đương nhiên theo một góc độ khác mà nói, đây là Tạ Nhu trăm phương nghìn kế tiếp cận lãnh đạo, đây là hành động có mục đích có ý thức. Nhưng Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương là người của Hác Nam, có điều này vậy mà Tạ Nhu vẫn có thể liên tiếp xuất hiện, vậy rất không bình thường.
Trước đó, Triệu Hữu Lượng từng báo cáo với Hác Nam, không ngờ nhận được chỉ thị là có chuyện gì trực tiếp báo cáo trước với Phó bí thư Dương. Chỉ thị này khiến Triệu Hữu Lượng buồn bực một hồi, cuối cùng cho ra kết luận là Dương Phàm và Hác Nam là cùng một dòng. Trừ điều này ra, Triệu Hữu Lượng không thể tìm được giải thích nào khác.
- Sao không thấy đồng chí Tư Mã của Sở Công an tỉnh?
Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu khiến cả ba người đều không phản ứng được.
Tạ Nhu thầm nghĩ Dương Phàm này có lối suy nghĩ quá nhanh, như thế nào đã chuyển tới Tư Mã rồi chứ?
- Phó giám đốc Tư Mã đã trở về tỉnh, trước khi đi cũng định tới chào từ biệt ngày nhưng lúc đó ngài đang bận rộn ở thị trấn Trường Điền nên không tới nữa.
Tạ Nhu khẩn trương giải thích, ánh mắt vẫn vụng trộm quan sát biến hóa của Dương Phàm. Rất rõ ràng là Tạ Nhu phải thất vọng, Dương Phàm nghe xong không hề có chút phản ứng nào, mặt không đổi sắc gật gật đầu nói:
- Nói về tình huống điều tra của Ủy ban Kỷ luật đi.
- Chiều này, dưới áp lực mạnh mẽ của dư luận, Tiêu Ngân Bảo tổng giám đốc công ty Trường Phúc đã chủ động đến Ủy ban Kỷ luật tự thú. Tiêu Ngân Bảo đã khai ra tên của một số cán bộ nhận hối lộ trong quá trình thi công công trình ở thị trấn Trường Điền. Một số phạm vi giải phóng mặt bằng không thuộc quy hoạch của ủy ban nhân dân thành phố, công ty Trường Phúc tụ tập một số nhân viên xã hội, phối hợp với một số ít cán bộ không hợp pháp, áp dụng thủ đoạn lừa gạt, bạo lực đe dọa cưỡng chế dỡ bỏ. Trang trại nuôi gà của Vương Nhị Hổ vốn không thuộc phạm vi giải phóng mặt bằng nhưng vì Tiêu Ngân Bảo coi trọng mảnh đất đó, chuẩn bị xây dựng một trung tâm tâm bán sỉ ở đó. Chủ tịch thị trấn Lý Đồng được Tiêu Ngân Bảo hối lộ ba mươi ngàn tệ, ủng hộ việc làm của công ty Trường Phúc, phớt lờ phản ứng của quần chúng khiến Vương Nhị Hổ có hành vi quá khích. Ủy ban Kỷ luật thành phố đã căn cứ lời khai của Tiêu Ngân Bảo, khống chế được mấy cán bộ dính líu, đồng thời bên tư pháp cũng đã chính thức tham gia.
Triệu Hữu Lượng nói tới đây, nuốt một ngụm nước miếng, vụng trộm liếc Dương Phàm một cái. Thấy Dương Phàm không có phản ứng, Triệu Hữu Lượng nhẹ nhàng đá Lý Thế Cương, ra hiệu cho y ra mặt.
- Phó bí thư Dương, sau khi nhận được thông báo của Ủy ban Kỷ luật thành phố, các ban ngành đã áp dụng biện pháp quyết đoán, đầu tiên là niêm phong công ty Trường Phúc, đồng thời đóng băng tài khoản ngân hàng. Cơ quan công an cũng khẩn cấp hành động, truy bắt những nhân viên có hành vi trái phạm luật. Chính quyền thống nhất thông qua trước hết chi ra ba triệu tệ để giải quyết hậu quả sự việc, ổn định cảm xúc của quần chúng. Kết quả xử lý cuối cùng sẽ chờ sau khi điều tra kỹ được vụ án sẽ xử theo đúng pháp luật.
Lý Thế Cương khẩn trương mở miệng báo cáo tiếp. Bởi vì cảm nhận được rằng Dương Phàm không quá soi mình, tâm tính của Lý Thế Cương cũng thoải mái hơn Triệu Hữu Lượng, vừa chậm rãi nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt biến hóa của lãnh đạo.
- Cơ quan công an đều áp dụng hành động này sao?
Dương Phàm ngắt lời Lý Thế Cương, liếc Tạ Nhu một cái, ra hiệu cho cô ta nói.
- Công ty Trường Phúc có rất nhiều vấn đề, trong đó liên lụy đến nhiều vụ án bạo lực gây thương tích từ mấy năm nay. Nhân viên dính líu vào vụ án này cũng có hơn bốn mươi người, cả ba tỉnh đều có. Cục công an thành phố căn cứ vào lời khai của Tiêu Ngân Bảo, đã bắt giữ người phụ trách giải phóng mặt bằng của ba khu vực, đồng thời cũng đang toàn lực truy bắt những nhân viên dính líu vào vụ án này. Cho đến sáu giờ tối đã bắt được hai mươi bảy người. Những nhân viên khác dính líu đang bị truy nã gắt gao.
Nghe đến đó, vẻ nghiêm nghị trên mặt Dương Phàm hơi dịu đi, khẽ mỉm cười thản nhiên nói:
- Đây mới là thái độ công tác chính xác, người Đảng viên Cộng Sản sợ nhất hai chữ sự thật. Về tổng thể, bố trí và hành động cụ thể của thị ủy coi như hữu hiệu, tranh thủ thời gian sửa sang lại tài liệu để báo cáo lên tỉnh ủy. Hiện tại, trọng yếu nhất chính là ổn định xã hội. Đây là điều vượt lên hết thảy mọi thứ.
Dương Phàm nói xong vung tay lên, bộ dáng rất có khí thế, dường như tâm tình không tồi.
Ba vị cấp dưới vừa báo cáo xong đều thầm thở phào một hơi, xem ra qua được một cửa này. Tuy nhiên Dương Phàm liền đổi giọng, khôi phục vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Sự kiện ác liệt ở thị trấn Trường Điền này, ủy ban nhân dân thành phố nhất định phải rút kinh nghiệm sâu sắc và bài học thiết thực. Nhất định phải tránh cho sau này tái phát sinh sự kiện tương tự. Hễ còn một chút đường sống, dân chúng cũng sẽ không túng quá hóa liều. Các ban ngành chính quyền phải cải thiện thái độ làm việc. Đảng ủy phải tăng mạnh việc giám thị, cố gắng tiêu trừ ảnh hưởng của sự kiện ác liệt này.
Nói đến đây, vẻ mặt Dương Phàm hơi hòa hoãn lại, chậm rãi nói:
- Tiếp theo các đồng chí còn phải vất vả một đoạn thời gian! Cố hết sức giải quyết xong hậu quả sự việc, không thể lơi lỏng.
Ngồi bên cạnh, Hiểu Nguyệt luôn ghi chép không ngừng, mấy lần đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng không hề xen mồm vào.
- Chúng tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Phó bí thư Dương, cố gắng xử lý tốt công tác giải quyết hậu quả.
Triệu Hữu Lượng đại biểu ba người tỏ thái độ.
Dương Phàm cười cười, chỉ chỉ Hiểu Nguyệt nói:
- Có phóng viên báo tỉnh ở đây, có lời gì thì mọi người cứ nói với cô ấy. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cùng nhau ăn cơm tối đã.
Dương Phàm không ngờ mỉm cười, khối đá vốn đè nặng trong lòng ba người vừa báo cáo liền rơi ra. Khó trách Dương Phàm giữ phóng viên này lại để nghe, hóa ra là cho mọi người một cơ hội làm việc với phóng viên. Hữu hiệu khống chế dư luận là yếu tố mấu chốt để xử lý sự việc. Không cần thiết Dương Phàm nhiều lời, trong lòng ba người đã có tính toán, nên để phóng viên viết như thế nào.
Bữa tối không uống rượu, sau khi tùy tiện ăn hai bát, Dương Phàm trở về phòng trước. Mọi người đã xem như đây là một thói quen. Dường như Dương Phàm cố ý duy trì khoảng cách với mọi người. Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương cũng chưa từng có lý do tiếp cận lại gần. Sự chú ý của bọn họ hiện giờ đang tập trung trên người phóng viên. Tạ Nhu vốn muốn tiếp cận nhưng lại nghĩ tới Tiếu Vũ trẻ trung hơn mình nhiều đang chờ ở trong phòng, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không có cách nào cả.
Trở lại trong phòng, Lâm Chí Quốc vẫn không xuất hiện giờ hiện ra trước mặt Dương Phàm như một âm hồn.
- Có gì tiến triển không?
Dương Phàm cấp bách hỏi, bận rộn cả ngày vừa rồi không phải là để che dấu hành động của Ủy ban Kỷ luật tỉnh sao?
- Căn cứ điều tra kết quả mới nhất , tổng giám đốc Tiêu Ngân Bảo của công ty Trường Phúc và Tổng giám đốc tập đoàn Liên Phát lui tới chặt chẽ. Tư Mã Hòa còn là em trai ruột của Phó giám đốc Sở Công an tỉnh Tư Mã. Căn cứ các mặt, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phán đoán, Tư Mã Hòa chính là ông chủ sau lưng công ty Trường Phúc. Căn cứ quyển sổ Trương Tử Hiếu lưu lại và tài liệu tổng hợp mà Đỗ Tân Bảo mang tới, Ủy ban Kỷ luật tỉnh xác định phương hướng điều tra, kết luận cái chết của Trương Tử Hiếu và tập đoàn Liên Phát của Tư Mã Hòa có quan hệ rất lớn. Tập đoàn Liên Phát của Tư Mã Hòa có một công ty bất động sản, mấy năm nay phát triển rất nhanh. Theo tình báo tin cậy, bề ngoài thì tập đoàn Liên Phát tuy ngành nghề chính chế tạo là nhưng trên thực tế, lợi nhuận chủ yếu của tập đoàn là ở công ty bất động sản. Lợi nhuận từ đó đều chiếm hơn một nửa lợi nhuận hàng năm của tập đoàn. Đây là phân tích tỉ mỉ từ các tài liệu tổng hợp lại.
Nói xong Lâm Chí Quốc đặt một phong bì lớn lên trên bàn. Dương Phàm cũng không nóng nảy mở ra, mà nhìn chằm chằm phong bì một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Để tôi suy nghĩ trước đã.
Kinh nghiệm trường kỳ công tác ở huyện thị của Dương Phàm nói cho hắn biết: tập đoàn Liên Phát khẳng định có vấn đề. Mấy năm nay có rất nhiều vụ án cùng loại, nói tới sự không lành mạnh trong vấn đề bất động sản thì nhiều không kể xiết. Nếu công ty Liên Phát có vấn đề, cấu kết với các quan chức là tất nhiên. Dương Phàm liên tưởng đến chính là Hác Nam không đáp ứng ngay đề nghị của mình mà mờ mịt ám chỉ một chút. Chẳng lẽ, vấn đề chủ yếu của thành phố Tam Hà là ở bàn tay của Đảng và chính quyền cấp trên?
- Chí Quốc, anh đi thăm dò một chút, Tư Mã Hòa có quan hệ gì trong tỉnh? Còn cả Tạ Nhu nữa, trong vụ án Trương Tử Hiếu, cô ta là bí thư Đảng ủy Công an, không thể tránh thoát được quan hệ. Một bí thư Đảng ủy Công an là nữ đã rất hiếm thấy, huống chi còn là nữ chưa tới bốn mươi tuổi. Hừ hừ…
Dương Phàm nói xong cười lạnh hai tiếng. Lâm Chí Quốc hiểu được ẩn sau nụ cười lạnh này của lãnh đạo là chiêu thức ẩn chứa sát khí, gật gật đầu lui ra ngoài.
... ..... ..... ..... ..... ..... ....
Lái xe rời khỏi khách sạn Lâm Hải, vẻ mặt của Tạ Nhu thoải mái lên rất nhiều. Tuy nhiên một cuộc điện thoại lại khiến cô ta khẩn trương hẳn lên. Sau khi nghe xong, Tạ Nhu cao giọng hỏi với vẻ không dám tin:
- Anh không nhìn lầm chứ? Đào Tiểu Đào tới công ty du lịch, theo đoàn lữ hành tới tỉnh Thiên Nhai à?
Sau khi xác định tin tức, Tạ Nhu dừng xe lại ven đường, ngửa mặt lên trời nhắm mắt thở dài một hồi. Một lúc sau, Tạ Nhu mới cầm lấy di động.
Tạ Nhu bấm một dãy số, sau đó hạ giọng nói:
- Vợ của Trương Tử Hiếu đi du lịch tỉnh Thiên Nhai rồi, cũng đã nhận tiền trợ cấp của chính quyền. Ừ, hẳn là sẽ không ầm ĩ nữa.
Nói xong Tạ Nhu ngắt điện thoại rất nhanh, dường như bên kia điện thoại có một con quỷ vậy, vẻ mặt rất chán ghét. Xe đi vào một biệt thư trong thành phố. Tạ Nhu vừa mới xuống xe, ở cửa đã xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ lẳng lơ, cười tủm tỉm khoanh tay nhìn, phảng phất như đang chờ người yêu về.
Tạ Nhu ra khỏi xe, người phụ nữ đó mỉm cười đi xuống lầu. Tạ Nhu tiến lên ôm lấy eo cô ta với vẻ rất đàn ông, cười cười cùng lên lầu:
- Bảo bối, hôm nay có nhớ tôi không?
Hai người đàn bà thân thiết ôm nhau đi vào trong. Vào trong phòng, người đàn bà kia bộ dạng như một người vợ hiền, ngồi xuống lấy dép lê ra cho Tạ Nhu thay. Tạ Nhu nghênh ngang đi đến ngồi xuống sô pha, người đàn bà kia trực tiếp ngồi lên đùi Tạ Nhu.
- Hôm nay Tư Mã Hòa đến chỗ em. Đồ chó đó cứ hỏi đông hỏi tây, vừa nhìn đã biết không phải loại tâm tư tốt đẹp.
Người đàn bà đó tố khổ với Tạ Nhu, đồng thời một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Tạ Nhu, vẻ mặt dịu dàng đến cực điểm.
- Đừng để ý loại sâu bọ đó. Nếu không bởi vì Cẩu Tiểu Cường cũng có cổ phần ở chỗ hắn, tôi đã không thèm để ý tới hắn rồi. Đúng rồi, gần đây hình như có phong thanh, việc mua bán da thịt bên Hoan Nhạc Cốc đã ngừng chưa?
Tạ Nhu thân thiết đáp lại sự vuốt ve của người đàn bà kia, ôm lấy đầu cô ta ấn xuống, hai người hôn nhau đắm đuối.
- Ừ, ngừng từ sớm rồi. Mỗi ngày phải tốn một trăm tệ tiền công cho các tiểu thư. Ư….
Hai người đàn bà trình diễn một cảnh tượng cực kỳ kích thích….
... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ....
Vụ án ở Thị trấn Trường Điền dường như trôi qua rất thuận lợi. Quần chúng được xoa dịu nên không có ầm ĩ nữa. Quá trình điều tra nghiên cứu của Dương Phàm lại thêm một ngày nữa trôi qua. Sáng sớm thức dậy, Dương Phàm không xuống lầu mà chỉ ở trong phòng ăn một bữa sáng đơn giản.
Dưới lầu lãnh đạo chủ yếu của thị ủy có Triệu Hữu Lượng, Tào Hùng và Tạ Nhu. Tất cả mọi người khác đều có công việc của mình, Dương Phàm cũng không để ý tới việc này.
- Chào Phó bí thư Dương, hành trình hôm nay là tới tập đoàn Liên Phát. Ngài xem có chỉ thị gì không?
Triệu Hữu Lượng tiến lên cười xin chỉ thị.
Dương Phàm cười lắc đầu nói:
- Lần này xuống dưới không có ý tưởng tới thăm các công ty, xí nghiệp, như vậy cũng sẽ không tới tập đoàn Liên Phát. Anh cũng không cần phải đi cùng, tôi muốn tự mình xuống tùy ý nhìn một chút. Nếu thật sự lo lắng thì để Tào Hùng đi theo là được.
Dương Phàm nói xong lộ ra một tia mỉm cười khác thường. Triệu Hữu Lượng không hề tiên đoán được tình huống này, nhất thời không nói được gì. Đáp ứng à? Dương Phàm sẽ đi loạn khắp nơi để xem, nếu chẳng may nhìn thấy điểm gì đó không tốt, lại có thêm phiền toái nữa. Tự mình đi hoặc là cho Tào Hùng đi theo, theo ý tứ câu nói vừa rồi của Dương Phàm thì chính là hiềm nghi lãnh đạo, có ý muốn giám thị.
Triệu Hữu Lượng nhất thời khó xử, Tạ Nhu mau chóng phản ứng, mỉm cười tiến lên nói:
- Phó bí thư Dương, ngài cũng nên thông cảm cho nỗi khó xử của các đồng chí cơ sở.
Giọng điệu lời nói hơi làm nũng, trong thần thái lộ ra một tia quyến rũ, khác biệt rất lớn so với hình tượng nghiêm trang của bí thư Đảng ủy Công an lúc bình thường.
Đàn ông dường như đều chết vì bộ dạng này, Dương Phàm có lẽ cũng không ngoại lệ, liền mỉm cười hơi suy tư nói:
- Thế này đi, để Tạ Nhu và Tào Hùng đi theo, xe không cần nhiều, hai chiếc xe là đủ rồi. Đồng chí Tạ Nhu, cô nói xem hôm nay nên đi đâu thì thích hợp?
Ý tứ của Dương Phàm là có một lãnh đạo thị ủy ở đây, thời điểm này có rất nhiều việc cần xử lý, đồng thời còn hỏi ngược lại Tạ Nhu một câu, ngụ ý là có phải có chỗ nào không thích hợp tới xem hay không?
- Hay là mời Phó bí thư Dương cho chỉ thị đi!
Tim Tạ Nhu đập nhanh hẳn lên. Lời nói này của Dương Phàm nghe có vẻ không bình thường. Cục diện lúc này liền lộ ra một cảm giác kỳ dị. Có trời mới biết có phải đang thử lòng hay không. Trong lòng Tạ Nhu có quỷ nên càng không dám lỗ mãng.
- Nếu như vậy, hôm nay tôi muốn đi cục điều tra thành phố xem một chút.
Dứt lời, Dương Phàm dẫn đầu đi ra ngoài. Đám người Tạ Nhu hơi chần chừ một chút rồi vội vàng đuổi theo. Dương Phàm không lên chiếc xe có bảng hiệu rõ ràng mà lên hai chiếc xe rất bình thường do khách sạn bố trí, tỏ vẻ muốn cải trang.
... ..... ..... ..... ..... ....
Sân bay của tỉnh thành. Cố Đồng và Giản Minh, cả hai sắc mặt âm trầm, sóng vai đứng ở lối ra sân bay. Nhìn dòng người đông đúc đang ùa ra, môi hai người đều run run, có vẻ hơi kích động.
Cao Thiên cắt đầu cua kéo va li hành lý ra, thấy hai người đang chờ bê ngoài liền mỉm cười đứng lại. Cố Đồng và Giản Minh cười tới đón. Ba người cùng ôm lấy nhau.
- Chờ sốt ruột không?
Cao Thiên cười hỏi, miệng Cố Đồng hơi co giật một chút. Giản Minh cười ha hả, nhún vai nói:
- Nhiều năm như vậy đã trôi qua, không cần quan tâm tới vấn đề này chứ.
Xe khởi động, Cao Thiên ngồi ở ghế sau, thấy trên xe có một tờ báo, tiện tay cầm lên nhìn. Ngay trang đầu có tin tức phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm điều tra, nghiên cứu ở thành phố Tam Hà và một bức ảnh. Cao Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra Dương Phàm.
- Các huynh đệ còn nhớ rõ hắn chứ?
Cao Thiên âm trầm cười cười, chỉ vào ảnh Dương Phàm trên báo.
Cố Đồng nhìn lướt qua nói:
- Đương nhiên nhớ rõ. Thời gian trước người này ở tỉnh Thiên Vực, tôi và Giản Minh muốn tìm La Đạt Cương xem có làm ăn gì hay không, lúc ấy liền gặp qua hắn một lần. Thật ra hắn bò lên nhanh thật, chỉ chớp mắt thành phó bí thư tỉnh ủy.
Giản Minh ha hả cười lạnh một tiếng nói:
- Như thế nào, còn muốn tìm hắn ôn chuyện cũ hả?
Cao Thiên lộ ra một tia bất đắc dĩ, buông tờ báo, thản nhiên nói:
- Trước hết không đề cập tới việc này, hiện giờ hắn đã không còn như trước nữa, chênh lệch quá lớn.
- Ý tứ của anh là cứ quên đi như vậy sao?
Cố Đồng rất hiểu Cao Thiên, hơi không thể tin nổi là hắn sẽ bỏ qua như vậy.
- Chơi bài Texas không? Dưới tình huống vận may không quá tốt, chờ đợi cũng là một lựa chọn sáng suốt.
Cao Thiên thản nhiên nói, khóe môi nhếch lên cười độc ác.
... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ..... .....
Việc điều tra nghiên cứu tiếp theo của Dương Phàm không phát sinh sự tình gì như thị ủy thành phố Tam Hà lo lắng. Gần như toàn bộ hành trình chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Chỉ có điều Dương Phàm kiên quyết không đi tới các công ty, xí nghiệp, việc này khiến đám người Triệu Hữu Lượng lo lắng, cho rằng tỉnh ủy đang soi.
Ba ngày trôi qua một cách yên ả, trong bữa tiệc tối, đột nhiên Dương Phàm yêu cầu rượu. Khi các thị ủy thường ủy còn đang ngạc nhiên thì Dương Phàm nâng chén đứng lên nói:
- Xin mọi người nghe tôi nói hai câu, tối nay gọi chút rượu là để nói cho mọi người, quá trình điều tra nghiên cứu ở thành phố Tam Hà đã xong. Lúc này mượn chén rượu này, cảm tạ mấy ngày nay thị ủy thành phố Tam Hà đã nhiệt tình tiếp đãi.
Lời vừa nói ra, toàn bộ cán bộ chủ chốt của thị ủy đều có tâm trạng khác nhau. Có người thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có người âm thầm tiếc nuối không thể nắm được cơ hội này, cũng có Đỗ Tân Bảo lặng lẽ cảm kích, nâng chén đứng lên.
Sau khi uống cạn một chén, Triệu Hữu Lượng giơ chén đứng lên nói:
- Phó bí thư Dương, tôi xin kính ngài một ly, cảm tạ ngài đã ủng hộ công tác của thành phố Tam Hà.
Lời này quả thật là xuất phát từ nội tâm. Lần này Dương Phàm xuống đây, sự tình lớn như vậy không ngờ kết quả là bình yên vượt qua. Điều này có quan hệ rất lớn với thái độ của Dương Phàm.
Dương Phàm không hề làm cao, giơ chén lên cười nói:
- Tửu lượng của tôi rất bình thường, nếu đồng chí Hữu Lượng đã đại diện cho thị ủy, vậy tôi xin uống một chén.
Có lời nói này, tự nhiên không ai dám ồn ào kính rượu. Sau khi ăn tối xong, Dương Phàm trở lại phòng, Hiểu Nguyệt và Tiểu Vũ đang ngồi cùng nhau khe khẽ nói chuyện. Bên cạnh Hiểu Nguyệt còn một người đàn ông cũng xấp xỉ tuổi Hiểu Nguyệt. Rõ ràng sau khi Hiểu Nguyệt tự lo cho bản thân, tâm tính của cô đã tốt lên rất nhiều.
- Anh, anh về rồi à?
Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm vào cửa liền đứng lên, người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên, có vẻ hơi mất tự nhiên.
- Đây là?
Dương Phàm cười hỏi một câu. Đối với Hiểu Nguyệt, Dương Phàm không hề sinh ra ý tưởng gì quá mức.
- Bạn trai của em, Bành Chí Dũng! Công tác ở ban Tuyên giáo thị ủy tỉnh thành.
Hiểu Nguyệt cười giới thiệu. Lúc này Dương Phàm mới ý thức được, Hiểu Nguyệt chỉ ít hơn mình sáu, bảy tuổi mà thôi, tính ra cũng đã ba mươi tuổi rồi.
- Chào Phó bí thư Dương!
Trước mặt Dương Phàm, Bành Chí Dũng có vẻ rất căng thẳng, khi tiến lên bắt tay thì bàn tay run rẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cũng may là y phản ứng nhanh, trước khi giơ tay ra bắt thì ra sức lau mồ hôi trên quần.
- Đừng khách khí, nếu là bạn trai Hiểu Nguyệt, vậy cứ gọi một tiếng "anh hai" là được.
Dương Phàm hiếm khi tươi cười, lúc này thần thái khác hẳn so với vẻ mặt nghiêm túc thường thấy của phó bí thư tỉnh ủy.
Đều tự ngồi xuống, Dương Phàm biết Hiểu Nguyệt mang Bành Chí Dũng đến chính là để cho mình kiểm tra. Xuất phát từ việc tin tưởng vào ánh mắt của Hiểu Nguyệt, Dương Phàm nói chuyện với Bành Chí Dũng phi thường khách khí.
- Chí Dũng làm công việc gì ở Ban Tuyên giáo thị ủy tỉnh thành?
Dương Phàm cười hỏi, đồng thời lấy ánh mắt đánh giá phản ứng của y.
Bành Chí Dũng cười mộc mạc, hơi ngượng ngùng hạ giọng nói:
- Em chỉ là một nhân viên văn phòng, làm chân chạy cho lãnh đạo.
Nhìn diện mạo thì Bành Chí Dũng cũng đã hơn ba mươi, công tác cũng nhiều năm, không ngờ vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Dương Phàm đoán rằng đầu tiên là thằng nhóc này không có chỗ dựa nào vững chắc, tiếp theo là đối nhân xử thế không tốt, không chịu luồn cúi.
- À, hai em quen nhau như thế nào?
Dương Phàm lại hỏi, lần này Hiểu Nguyệt cười tiếp lời:
- Bọn em học đại học với nhau. Anh đừng hỏi như thể điều tra hộ khẩu vậy. Tính anh ấy hay ngượng.
Hiểu Nguyệt nói lời này thoạt nhìn là bao che cho Bành Chí Dũng, trên thực tế giờ phút này tâm tình của cô cũng có chút phức tạp. Sở dĩ cô kết giao với Bành Chí Dũng không phải chỉ vì Bành Chí Dũng chủ động theo đuổi mà sâu xa hơn chính là hy vọng mượn chuyện này để quên đi một chuyện khác.
- Tuổi của Hiểu Nguyệt cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên suy xét vấn đề cá nhân. Mấy năm nay cô ấy một mình dốc sức ở bên ngoài, tôi làm anh trai mà không chiếu cố gì cả, thật sự là rất xấu hổ.
- Anh, anh nói gì thế? Thế giới này có thể tìm được ai tốt với em như anh chứ?
Hiểu Nguyệt oán trách một tiếng, kéo tay Dương Phàm giống như trước kia, bộ dạng một cô em gái ngoan ngoãn. Kỳ thật lúc này tâm tính Hiểu Nguyệt khá phức tạp, tuy rằng có bạn trai là một chuyện rất bình thường nhưng trong lòng Hiểu Nguyệt lại hy vọng Dương Phàm có thể phản đối một chút.
- Hiểu Nguyệt thường xuyên nhắc tới anh trước mặt em, chỉ là không nói anh làm gì. Thật sự không ngờ Hiểu Nguyệt lại có một người anh trai như vậy. Hiểu Nguyệt bình thường đều ăn mặc rất giản dị, em vẫn nghĩ cô ấy là một cô gái con nhà bình thường.
Bành Chí Dũng dần dần bình tĩnh trở lại, giọng điệu nói chuyện cũng không khẩn trương như trước nữa. Kết giao với Hiểu Nguyệt đã nửa năm, Bành Chí Dũng không ngờ rằng hôm nay Hiểu Nguyệt lại gọi điện bảo y tới thành phố Tam Hà để gặp người anh trai cực kỳ tốt, cực kỳ ưu tú mà cô vẫn hay kể.
Vừa rồi khi đi vào phòng, Bành Chí Dũng mới hiểu được anh trai của Hiểu Nguyệt là phó bí thư tỉnh ủy. Lúc ấy y đã bị sốc mạnh, rối loạn, hồ đồ. Khi Bành Chí Dũng mới tốt nghiệp liền vào làm ở Ban Tuyên giáo, bởi vì lãnh đạo ban đầu y đi theo phạm một sai lầm, Bành Chí Dũng liền phí hoài một thời gian dài. Đảo mắt đã quá ba mươi, vốn không có mục tiêu gì, đột nhiên phát hiện bạn gái kết giao nửa năm không ngờ là em gái của phó bí thư tỉnh ủy. Hạnh phúc này đến thật sự là quá đột nhiên. Bởi vậy Bành Chí Dũng tin tưởng vững chắc, Hiểu Nguyệt là thật tâm thích chính mình, bằng không cô muốn tìm bạn trai thế nào mà chẳng được?
Từ lời nói của Bành Chí Dũng, Dương Phàm liền ý thức được rất nhanh rằng Hiểu Nguyệt bị vẻ trung hậu bề ngoài của người này mê hoặc. Chỉ một câu nịnh bợ vô hình vừa rồi của y đã biết rằng người này đã đổi lời để lấy lòng Hiểu Nguyệt, đồng thời còn ngầm khen Dương Phàm gia giáo một cách không lộ dấu vết.
Người đã làm nhà nước lâu năm, trừ những người có vấn đề về chỉ số thông minh, có ai mà không học được sự khôn khéo chứ?
- Ừ, sau này cậu tính toán làm gì không?
Dương Phàm ngầm dò xét một câu. Trước mặt Dương Phàm, Bành Chí Dũng còn quá non, bị lời này kích, còn tưởng rằng Dương Phàm muốn chiếu cố mình.
- Cũng không có tính toán gì. Em để dành được một ít tiền, cũng đã trả trước một khoản tiền mua nhà trả góp, gia đình cũng đang thúc giục kết hôn. Hiện tại, ha ha, chính là lo lắng không xứng với Hiểu Nguyệt.
Bành Chí Dũng tự cho là thông minh nhưng không ngờ lời nói lọt vào tai Dương Phàm lại trở thành rất thô. Nếu y có yêu cầu trực tiếp gì thì Dương Phàm đã không phản cảm như vậy. Mặc dù Bành Chí Dũng đã kiệt lực che dấu sự kích động của mình, nhưng Dương Phàm vẫn nhìn thấy vẻ mờ ám trong mắt y.
Dương Phàm bất động thanh sắc quay đầu nhìn Hiểu Nguyệt, cười hỏi:
- Em đã mang về nhà cho mẹ xem chưa?
Hiểu Nguyệt không quá hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Phàm, lắc đầu theo bản năng. Sau khi chiếm được sự tha thứ của Hiểu Nguyệt, Hồ Lan Lan đã bán gia sản ở thành phố Uyển Lăng, trở về với ông bà ở thôn trấn, mua một căn nhà nhỏ lặng lẽ sống qua ngày. Tới ngày lễ ngày tết, Hiểu Nguyệt đều trở về nhà thăm mẹ, nhưng đại đa số thời điểm, Hiểu Nguyệt chỉ có một mình. Hơn nữa trong lòng Hiểu Nguyệt, địa vị của Dương Phàm chắc chắn là cao nhất, sau đó chính là ông nội bà nội. Nhưng Dương Phàm không hỏi có mang về cho ông bà nội xem hay không mà lại nhắc tới Hồ Lan Lan, việc này hơi kỳ quái.
- Ha hả, Hiểu Nguyệt đã là người lớn, tôi làm anh vẫn luôn để cho cô ấy…
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, cũng không hề nói lời nào như Bành Chí Dũng kỳ vọng. Rất nhanh, Hiểu Nguyệt liền ý thức được ý tứ của Dương Phàm.
- Thực ra em chưa suy xét tới vấn đề kết hôn. Anh, cũng không còn sớm nữa, bọn em phải đi đây. Tòa soạn báo còn có chuyện, ngày mai em sẽ không đến cáo biệt.
Trong lòng Hiểu Nguyệt có nghi vấn, lời nói cũng đơn giản hẳn đi.
- Cũng tốt, có chuyện gì cứ tìm đến anh.
Dương Phàm nói xong thuận thế đứng lên, ra vẻ tiễn khách. Bành Chí Dũng cũng ý thức được cảm giác không ổn, cũng không biết phản ứng thế nào, sắc mặt biến đổi.
Tiễn bước hai người, Dương Phàm quay đầu lại thấy Tiếu Vũ đang khoanh tay đứng nhìn. Khó thấy được vẻ mặt thế này của Tiếu Vũ, Dương Phàm hơi hơi hơi sửng sốt:
- Làm sao vậy?
Dương Phàm hỏi theo bản năng.
Tiếu Vũ nói:
- Anh rất dối trá. Vì sao không nói thẳng là anh không thích người đó?
Dương Phàm lập tức hơi dở khóc dở cười, nhìn Tiếu Vũ không nói lời nào. Lúc này Tiếu Vũ mới phản ứng lại, thấy mình ăn nói quá phận, lập tức cúi đầu đi vào phòng trong.
- Hiểu Nguyệt đã nhận làm em của tôi, vậy tôi phải để ý tới thể diện của nó.
Dương Phàm nói vọng vào với Tiếu Vũ. Tiếu Vũ ngây người, ồ một tiếng, đi thẳng vào trong phòng.
Tiếng gõ cửa truyền đến, Dương Phàm đi ra mở cửa. Đứng ở cửa chính là Đỗ Tân Bảo.
- Chào Phó bí thư Dương!
Vẻ mặt của Đỗ Tân Bảo hơi kỳ lạ.
- Vào rồi nói chuyện.
Dương Phàm cười cười, quay người đi vào, ngồi xuống sô pha.
Đỗ Tân Bảo đi theo ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó thấp giọng hỏi:
- Phó bí thư Dương, vụ án Trương Tử Hiếu không tra xét gì sao?
Dương Phàm đang lấy thuốc lá chợt dừng tay lại một cách mạnh mẽ, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm khắc:
- Anh cũng là đồng chí kỳ cựu, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi chẳng lẽ còn phải để tôi nói sao?
Đỗ Tân Bảo bị nói một trận mặt đỏ tai hồng, ngồi tại chỗ thở hổn hển một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Phàm nói:
- Phó bí thư Dương, tôi tin tưởng ngài là một người rất có nguyên tắc.
- Tôi biết sự băn khoăn trong lòng anh! Ha hả, phải có kiên nhẫn!
Dương Phàm khôi phục bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra một ý tứ gần gũi hàm súc khiến Đỗ Tân Bảo cảm giác được rõ ràng rằng Dương Phàm đã có ý tưởng trong lòng.
- Rất xin lỗi Phó bí thư Dương! Tôi quá nóng vội.
Đỗ Tân Bảo lộ ra vẻ mặt có lỗi. Dương Phàm đứng lên vỗ vai y, nói:
- Không có việc gì, tôi có thể lý giải được tâm tình của anh.
- Được rồi, không có việc gì, tôi cần phải trở về, quấy rầy nghỉ ngơi của ngài, thực ngượng ngùng.
Đỗ Tân Bảo đề xuất cáo từ, Dương Phàm đưa tới cửa liền dặn một câu:
- Giữ liên hệ.
Ngoài cửa sổ lại là một buổi chiều mưa dầm. Mưa bụi như tình nhân triền miên quấn quýt khiến người ta không muốn ra khỏi nhà. Đứng ở trước cửa sổ nhìn từng bóng đèn đường kéo dài cái nọ nối tiếp cái kia trong màn mưa bụi mênh mông, tâm tình Dương Phàm cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Từ khi tiếp nhận vụ án Đào Tiểu Đào, Dương Phàm đã kết luận rằng vấn đề ở thành phố Tam Hà không hề nhỏ. Trên thực tế, nói theo cách nói vẫn lưu hành trên mạng, có mấy người cán bộ mà thông qua nổi điều tra?
Ở trong vòng tròn này, bề ngoài hoành tráng nhưng không thể che dấu được nội tâm mỏi mệt bên trong. Mỗi bước trên sân khấu quyền lực này đều phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Bề ngoài hòa khí chính là chỗ không có tranh đoạt.
Một trận gió thổi bên ngoài cửa sổ, dường như thổi tung những cảm thán trong bụng. Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ, Dương Phàm lười quay đầu lại, tiếp tục chăm chú nhìn thành phố trong đêm.
- Phó bí thư Dương đang ngắm cảnh đêm à?
Tiếu Vũ đi ra mở cửa. Người tiến vào là người đàn bà không đơn giản Tạ Nhu.
Dương Phàm cười quay đầu lại nói:
- Tạ Nhu đến đây!
Bỏ đi hai chữ "đồng chí" khiến cách xưng hô có vẻ rất tùy tiện. Trong lòng Tạ Nhu âm thầm vui vẻ, tiến tới lộ ra một nụ cười quyến rũ, hạ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, tôi bố trí một ít hoạt động, ngài xem có tiện không?
Khi nói lời này, nội tâm Tạ Nhu không yên. Sau khi suy nghĩ thật lâu, Tạ Nhu không muốn buông tha cơ hội này. Dựa được vào Dương Phàm, sau này con đường làm quan không nói tiến bộ nhiều, yên ổn có thăng tiến là không thành vấn đề. Tạ Nhu quyết định phải tranh thủ một chút, mặc dù không thể đạt tới kết quả dự đoán nhưng chỉ cần lọt được vào đường dây này, còn rất nhiều thời gian mà.
- Có an bài gì thế? Ngồi xuống nói đi.
Dương Phàm cười tiếp đón Tạ Nhu, tự mình ngồi xuống trước.
Tạ Nhu không ngồi xuống mà vẫn đứng, nói:
- Một người bạn mở câu lạc bộ giải trí, có đầy đủ các hạng mục giải trí. Hoàn cảnh ở chỗ đó không tồi, đi thư giãn một chút rất được. Mấy ngày nay ngài cứ bận rộn vất vả, cũng không hề nghỉ ngơi, cho nên tôi mạo muội mời ngài đi thư giãn một chút.
- Tốt, vậy đi làm một chút vật lý trị liệu thư giãn nhỉ.
Dương Phàm cười đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua Tiếu Vũ.
- Em cũng muốn đi.
Tiếu Vũ phối hợp xen mồm, trong lòng Tạ Nhu đầy a xít nhưng trên mặt vẫn cười nói:
- Vậy cùng đi.
Dương Phàm nhìn lướt qua Tiếu Vũ, thản nhiên nói:
- Em ở trong phòng nghỉ ngơi đi, không cần đi theo. Tôi mang Chí Quốc đi là được.
Lời nói này khiến Tạ Nhu âm thầm vui vẻ trong lòng, thầm nghĩ Dương Phàm bỏ cô ả lỗ mãng này lại, tối nay liền có cơ hội rất lớn. Lời Dương Phàm nói không thể bác bỏ được, Tiếu Vũ ấm ức ứ một tiếng, quay về phòng.
Gọi Lâm Chí Quốc đi cùng, Dương Phàm đi theo Tạ Nhu đi xuống lầu. Chờ ở cửa chính là một chiếc BMW màu đen. Tạ Nhu cầm chìa khóa xe nhìn Dương Phàm:
- Chí Quốc lái xe đi!
Dương Phàm nói đúng như Tạ Nhu mong muốn.
- Mời!
Dương Phàm lịch sự mở cửa. Tim Tạ Nhu đập thình thịch, hai má nóng lên, cúi đầu chui nhanh vào xe. Trong xe rất tối, trợ giúp Tạ Nhu che dấu khuôn mặt nóng bừng, đỏ ửng như bôi son.
Xe vững vàng chạy trên đường, Tạ Nhu cố tình dựa vào bên người Dương Phàm, nhưng ngại phía trước có Lâm Chí Quốc, tạm thời không dám lỗ mãng. Sau khi hơi bình tĩnh tâm tình một chút, trong bóng tối, Tạ Nhu lấy ánh mắt liếc nhìn Dương Phàm, vừa lúc đón nhận ánh mắt Dương Phàm từ trên cao nhìn xuống. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt Dương Phàm lóe lên thần thái khác thường.
Tạ Nhu vẫn nghĩ mình sẽ không thể thích n gười đàn ông nào nữa, nhưng không biết tại sao khi đối mặt với Dương Phàm, trong lòng luôn hoảng hốt. Loại cảm giác này khiến Tạ Nhu rất bất an, nhất là khi Tạ Nhu có tính toán tiếp cận Dương Phàm rất mãnh liệt.
"Bất kể theo diện mạo khí chất hay là thân phận địa vị, thật sự không có mấy người phụ nữ có thể kháng cự được người đàn ông này." Tạ Nhu âm thầm tự cho mình một lý do giải thích tại sao mình hoảng hốt. Mặc dù không quá thuyết phục nhưng cũng coi như tự an ủi mình.
Khẩn trương cúi đầu, Tạ Nhu hy vọng nhất chính là Dương Phàm thừa dịp bóng tối có động tác gì đó, nhưng đợi một hồi, Dương Phàm không có hành động nào tiến thêm một bước. Điều này làm cho Tạ Nhu thất vọng không ngừng. Xe rất nhanh đã chạy đến nơi. Tạ Nhu khẩn trương bảo Lâm Chí Quốc lái xe vào trong sân sau.
- Ở trước mặt thành phần hỗn tạp, ngài xuất hiện không tiện lắm.
Tạ Nhu cẩn thận giải thích một câu, Dương Phàm thản nhiên cười cười không nói gì. Nếu vừa rồi Tạ Nhu không bố trí đi thẳng vào sân sau, Dương Phàm sẽ cho Lâm Chí Quốc trở về luôn, đồng thời cũng sẽ kết luận Tạ Nhu không có gì phải tra. Nếu ngay cả một chút tâm tư như vậy cũng không có thì có thể làm ra trò gì to tát chứ?
Kỳ thật, cảm giác trực quan của Dương Phàm đối với Tạ Nhu là có thể chấp nhận được. Dù sao một người phụ nữ xinh đẹp vẫn luôn chiếm được ưu thế về mặt ấn tượng.
Xe dừng lại, Tạ Nhu xuống xe trước. Dương Phàm xuống xe sau, Lâm Chí Quốc không có ý tứ xuống xe. Tạ Nhu thấp giọng cười nói:
- Bác tài cũng xuống xe đi, bên trong có người tiếp đãi.
Lâm Chí Quốc không đáp lời, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tạ Nhu một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
- Chí Quốc không thích mấy thứ đó, không cần miễn cưỡng.
Dương Phàm vừa cười nói vừa thầm nghĩ, hôm nay phải xem Tạ Nhu đã chuẩn bị những loại vũ khí mềm nào.
Tạ Nhu ở phía trước dẫn đường, cũng không lên lầu chính mà tới một tòa nhà ba tầng nhỏ ở phía sau. Vừa đi, Tạ Nhu vừa giới thiệu:
- Ở phía trước thành phần rất tạp, phía sau có nơi chuyên môn tiếp khách quý.
- Bằng hữu này của cô thật ra rất biết kinh doanh nhỉ!
Dương Phàm cười khen một câu, thần sắc không nhìn ra chút gì khác thường. Tạ Nhu đi phía trước đột nhiên trượt chân, thân mình lảo đảo. Dương Phàm vội vàng giơ tay đỡ lấy, không ngờ một tay lại đỡ vào một nơi tròn tròn mềm mại. Bên tai truyền đến tiếng kêu yêu kiều của Tạ Nhu.
Thân mình Tạ Nhu lập tức nhũn ra như thể không xương, tựa vào lòng Dương Phàm, thở dốc một trận, sau đó hạ giọng nói:
- Cảm ơn!
Việc này thực ra là Tạ Nhu cố tình làm như vậy, khiến Dương Phàm cảm giác được vòng eo thon và bộ ngực căng đầy, từ đó tiếp tục kích thích Dương Phàm. Sở dĩ nói như vậy là để tạm thời chặt đứt đoạn thời gian mờ ám ngắn ngủi này.
Bình luận truyện