Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 89: Chân thành đoàn kết
Dương Phàm luôn cảm thấy Du Nhã Ny trước mặt mình giống như một người chị, giống tình nhấn chứ không giống một vị chủ tịch hăng hái, vừa rồi Dương Phàm nhìn cũng thấy hơi ngẩn ra. Lên tới trên xe còn chưa tỉnh lại, ở đó cân nhắc tại sao một người phụ nữ lại có thể thay đổi nhanh tới vậy?
Nghĩ tới đây, Dương Phàm bất giác quay sang Du Nhã Ny tử tế đánh giá từ trên xuống dưới. Lúc này Du Nhã Ny mặc một bộ đồ công chức màu xanh xám, tóc sau vai được buộc bởi một cái nơ vàng, mặt không trang điểm quá đậm, chỉ đơn giản đánh chút son môi màu đỏ, bằng thêm vài phần thần thái, cả người trông rất nhã nhặn đoan trang.
Thấy Dương Phàm không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, Du Nhã Ny có điểm xấu hổ, lấy tay cấu eo Dương Phàm nói:" Nhìn gì đấy? Ngốc ạ! Nhìn chưa đủ hả?"
Dương Phàm lắc đầu, thở dài một tiếng nói:" Phụ nữ, thay đổi sao lại lớn như thế?"
Du Nhã Ny lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, hạ ý thức lấy tay sờ lên mặt hỏi khẽ:" Sao? Xấu à? Hay là bộ trang phục này không thích hợp?"
Dương Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng, trầm tư không nói! Du Nhã Ny sốt ruột rồi, lấy tay đánh khẽ lên ngực Dương Phàm nói:" Cái đồ sói con này, nói chuyện chỉ nói một nửa, muốn người ta sốt ruột chết à."
Dương Phàm chỉ vào lái xe ở phía trước rồi không nói gì. Du Nhã Ny hiểu ý của hắn, chỉ tấm kính màu đen ở phía trước nói:" Không sao, cách âm rồi. Mau nói đi, đừng mơ lừa dối trót lọt."
Dương Phàm lại thở dài thêm một tiếng nói:" Được rồi, em nói. Trước kia trong mắt em chị xinh đẹp giống như một đóa hồng khoe sắc dưới ánh nắng. Hiện tại trang phục như vậy, thêm vào khí thế của chị lúc nãy, con người hoàn toàn thay đổi rồi, trở thành một vẻ đẹp lạnh lùng, trong vòng năm bước có thể cảm thấy hàn khí phát ra từ chị, giống như một đóa hồng dưới ánh trăng vậy."
Du Nhã Ny nghe vậy mới yên tâm. Thay đổi khí chất mà thôi. Bất giác toàn tâm vui sướng lườm một cái rồi nói với Dương Phàm:" Em không thích hả? Không thích cũng không có cách nào, khi chị đi làm toàn thế này. Mặt không lạnh lùng một tí sẽ có nhiều con cóc ghẻ muốn nhào tới lắm. Đáng ghét ghê người. Người ta ở trước mặt em mới... ."
Dương Phàm cười hắc hắc nói:" Thích, sao có thể không thích được? Vừa rồi thật ra em đang mơ mộng... ." Dương Phàm đang nói lại dừng lại, Du Nhã Ny liền sốt ruột, trực tiếp nhào tới hai tay làm ra vẻ bóp cổ Dương Phàm, mặt nổi gân xanh, khẽ uy hiếp bảo:" Không được nói nửa vời, nếu không bóp cổ chết em, sau đó hủy thi diệt tích."
Dương Phàm là ra vẻ kinh khủng, run rẩy nói:" Chị hai à. Bộ dạng này của chị em sợ lắm đó, em mà sợ là không thể nói nên lời đâu."
Lần này coi như ép Du Nhã Ny thi triển toàn bộ công phủ trở mặt rồi, chỉ thấy Du Nhã Ny lấy tay từ bóp biến thành ôm, vẻ mặt lạnh lùng bỗng trở nên nhẹ nhàng, nụ cười trong nháy máy tươi sáng như một đóa quỳnh, mắt lúng liếng, môi hồng ghé vào tai Dương Phàm nói:" Em ngoan, em nhận tội chưa?"
Dương Phàm ha ha một tiếng. Mặt lại nở nụ cười quỷ dị. Ghé vào tai Du Nhã Ny nói:" Vừa rồi em còn nghĩ nếu như ở văn phòng của chị, chị ăn mặc thế này không biết sẽ gợi tình tới mức nào."
Du Nhã Ny trong nháy mắt toàn thân mềm nhũn, dựa lên người Dương Phàm, thân mình khẽ uốn éo, trong miệng khẽ nỉ non:" Sói con, đừng hại chị, sắp tới nơi rồi. Nếu thật sự em muốn thế, chúng ta hôm khác làm sau. Thật ra thì chị cũng muốn thử một lần."
Nói như vậy Dương Phàm lập tức có phản ứng, một tay đang định làm tí cho nó đã cơn nghiền, ai ngờ xe bỗng phanh kít một cái. Theo tiếng phanh xe, Du Nhã Ny giống như lò xo ngồi thẳng dậy, vẻ quyến rũ trên mặt vẫn còn chưa hết, nhưng đã khôi phục được tám phần khí thế lúc trước.
Cửa mở, lái xe mặc bộ đồ vest màu đen, mặt không biểu tình đứng ở bên cửa. Du Nhã Ny chỉnh lại tay áo, chờ Dương Phàm xuống mới từ từ chui ra khỏi xe, kiễng chân lên nhìn một phát, chờ Điền Hằng tới mới khẽ hừ một tiếng:" Lên trên đi."
Vào căn phòng tổng thống của Du Nhã Ny, lúc trước Dương Phàm quá vội vàng, giờ mới có thời gian tử tế quan sát sự sa hoa của nơi này. Điền Hằng cũng là lần đầu tiên được đi vào một căn phòng như thế này, cử chỉ cũng trở nên có chút gò bó.
Du Nhã̃ Ny dẫn hai người vào bên trong, nhìn ghế sa lông đối diện rồi nói:" Hai người ngồi đi!"
Hai người ngồi xuống xong Dương Phàm cảm thấy thân hình Điền Hằng khẽ run rẩy, đây là phản ứng khi bị người ta quyết định số phận. Nghĩ tới đây, Dương Phàm không khỏi nảy sinh một loại đồng cảm bầu bí thương nhau, số phận bản thân có lúc cũng bị người khác nắm trong tay. Xa thì không nói, cái lão phó thị trưởng chủ quản Y Đạt Hữu sau này muốn làm khó mình, đó vẫn là một việc khó giải quyết. Xem ra, câu nói trước khi Hoàng Tử Vinh lão tiên sinh đi để lại có thể coi như đã được suy nghĩ kỹ càng. Bây giờ Uyển Lăng đã không còn là nhà của Trầm Minh nữa rồi, cần khiêm tốn thì phải khiên tốn.
Lúc này Du Nhã Ny nói với thư ký ở bên cạnh:" Được rồi, bắt đầu đi."
Thư ký mở chiếc TV trước mặt, Dương Phàm vừa nhìn thì thấy trong TV là hình ảnh phòng khách bên ngoài, liền hiểu ra Du Nhã Ny đang định diễn một vở kịch rồi.
Quả nhiên, một lúc sau Mã Tự Cường một thân đồ tây được hai người đàn ông khỏe mạnh đi kèm bước vào, hình ảnh thay đổi, ngồi ở trên sa lông lại là Hứa Anh Đạt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Ngồi đi, giám đốc Mã. Nghĩ cả đêm rồi đã thông chưa?" Hứa Anh Đạt cười lạnh lẽo, Mã Tự Cường ngồi đối diện mặt như đưa đám, làm gì còn khoa trương như tối qua? Dương Phàm không khỏi nghĩ trong lòng, nếu ngồi đối diện Mã Tự Cường là mình có phải là một chuyện sảng khoái lắm ru? Đang suy nghĩ Dương Phàm không khỏi liếc nhìn sang Du Nhã Ny, cô ấy liền lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mã Tự Cường cười thê lương nói:" Tôi còn quyền lựa chọn sao? Tôi còn phải cảm ơn chủ tịch đã cho mình một con đường sống. Dù sao thì ta cũng là đồng nghiệp, giám đốc Hứa có thể giúp tôi một lần không?"
Hứa Anh Đạt vô ý định quay đầu lại nhìn. Quay được một nửa liền nhớ ra, lập tức làm ra vẻ trầm tư, khẽ gõ lên bàn, trầm ngâm một lúc rồi nói:" Cái này. Anh nói trước đi, tôi sẽ cố gắng."
Mã Tự Cường không còn lựa chọn, chỉ có thể hi vọng Hứa Anh Đạt nhớ tình cũ thôi, dù sao thì giữa hai người cũng có chút giao tình.
"Trước tiên tôi muốn nhờ giám đốc Hứa, việc của tôi lần này, đừng làm liên lụy tới Điền chủ nhiệm của Uyển Lăng. Anh ta dù sao cũng là người quan trường, việc này cho dù bất thành nhưng nếu truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng không tốt. Thứ hai, là Thái Điền Mẫn. Cô ấy cũng chỉ nghe lời tôi mà làm thôi, toàn bộ mọi chuyện một mình tôi chịu hết, đừng làm liên lụy tới cô ấy."
Hứa Anh Đạt không có trả lời ngay, nghĩ một lúc rồi nói:" Anh về chờ tin đi, hai việc này tôi không có quyền đáp ứng anh."
Mã Tự Cường tự giác đứng lên, chắp tay nói với Hứa Anh Đạt:" Trăm sự nhờ anh."
Hứa Anh Đạt gật đầu, xua tay một cái, hai người đàn ông kia đã dẫn Mã Tự Cường đi. Đợi Mã Tự Cường đi khỏi, Hứa Anh Đạt từ từ đi vào trong gõ cửa.
Du Nhã Ny vẫn làm mặt lạnh như cũ, quay lại nhìn cô thư ký bên cạnh một cái, không phải nói gì cả cô thứ ký đã hiểu được ý tứ, vội đi mở cửa. Hứa Anh Đạt đi vào rồi đứng trước mặt Du Nhã Ny cúi đầu nói:" Chủ tịch, cô đã nghe rồi đấy, nên phải làm sao?"
Du Nhã Ny lạnh lùng hừ một tiếng, ngạo mạn nhấc tay chỉ Dương Phàm và Điền Hằng ở đối diện nói:" Dương khoa trưởng và Điền chủ nhiệm đều ở đây. Sau này khu công nghiệp mới của điện tử Hòa Tinh chúng ta sẽ đặt ở khu công nghệ cao của Uyển Lăng. Việc này anh phụ trách đi, mọi người sau này phải thân cận hơn. Bản gốc của cuộn băng ghi âm và bản ghi chép Mã Tự Cường giao ra, coi như là qua ra mắt với Điền chủ nhiệm đi, sau này còn cần anh ấy quan tâm nhiều. Việc của Thái Điền Mẫn, người không thể giữ lại ở tập đoàn được, đuổi việc đi, những cái khác đừng truy cứu." Du Nhã Ny hừ hừ hai tiếng rồi lại nói:" Con người của Mã Tự Cường vẫn rất có tình có nghĩa, đáng tiếc, một người tài giỏi như vậy. Tha được thì tha đi!"
Du Nhã Ny nói xong ngẩng lên nhìn Dương Phàm và Điền Hằng một cách lạnh lùng, hai người lập tức phối hợp đứng lên, Dương Phàm nói khẽ:" Thôi, không làm phiền Du chủ tịch nghỉ ngơi nữa."
Du Nhã Ny vẫn không chút biểu tình gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi nói:" Bên Tề Tề, cậu mời ăn cơm đi, tỏ ý một chút."
Câu nói này, Dương Phàm nghe thì hiểu là đừng làm việc này trở nên cứng nhắc, nghĩ cách hòa hoãn chút đi. Điền Hằng nghe thì lại nghĩ, à, hóa ra là có một cô tên Tề Tề giúp Dương Phàm. Lúc này sự việc coi như đã xong xuôi, Điền Hằng mới có gan liếc nhìn Du Nhã Ny một cái, lập tức trong lòng kinh ngạc không thôi, người đàn bà này quá xinh đẹp. Không biết thằng nào có số đỏ mang được cô ta lên giường, ngưỡng mộ quá. ( Nó đứng ngay cạnh mày đấy thây )
Hai người ra khỏi khách sạn, nách Điền Hằng kẹp một túi văn kiện, lên tới trên xe, Dương Phàm đưa thuốc cho lái xe, cười bảo:" Chú à, phiền chú đi một vòng, tìm nơi nào đó vắng vẻ thì dừng lại nhé."
Điền Hằng lập tức thông suốt nở nụ cười cảm kích, Dương Phàm cũng mỉm cười, không nói gì cả. Lái xe đã được Du Nhã Ny dặn trước rồi, chỉ phải nghe theo lời của Dương Phàm mà làm, tự nhiên sẽ không có nửa điểm do dự. Lái xe đưa hai người ra khỏi nội thành, tìm một nơi vắng vẻ rồi dừng xe lại.
Dương Phàm cười nói:" Tôi không xuống xe đâu Điền chủ nhiệm."
Điền Hằng ra sức gật đầu, vội chạy sang khu đất bên đường, đứng ở xa đúng mười phút rồi mới chạy về.
Dương Phàm nhìn Điền Hằng mỉm cười, nói với lái xe:" Chú ơi, tới sân vận động Giang Nam."
Điền Hằng lúc này mới nói với Dương Phàm:" Dương khoa trưởng, không, người anh em, tối nay tôi mời cậu ăn bữa cơm, ngàn vạn lần đừng từ chối."
Dương Phàm cười khổ bảo:" Không được rồi, tối nay tôi đã hẹn Hoàng chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Thái, đầu tư lớn đó! Anh và tôi đi ăn cơm, khẳng định sẽ có tăng hai, không biết tới bao giờ mới xong, hôm nay thôi đi. Với cả, Y thị trưởng nhòm ghó ghê lắm."
Điền Hằng khôi phục lại một phần tự tin, cười lạnh rồi hừ một tiếng bảo:" Hắn ta hả? Sau lưng không biết đã giở bao nhiêu trò rồi, muốn cho cục công thương của các cậu đi tàu bay giấy. Cái thứ lưu manh, Ngô Yến sao có thể vừa ý hắn được chứ?"
Dương Phàm cười ha hả nói:" Việc này anh cũng biết sao?"
Điền Hằng cười lạnh nói:" Sao lại không biết? Nhìn ánh mắt hắn ta liếc Ngô Yến là biết rồi. Tôi nói cậu nghe, toàn bộ khách hàng cậu thu hút được lần này cứ đưa tới chỗ tôi đi. Hứa Kha là người của Y Đạt Hữu đó."
Dương Phàm biết Điền Hằng là do Lý Thụ Đường đưa lên theo từ Đức Quang, trong lòng có thể không biết anh ta tính toán gì sao? Việc này đương nhiên không thể đáp ứng, cho nên làm mặt khổ nói:" Điền chủ nhiệm, nhân viên như chúng ta nhiều chỗ khó xử lắm. Bên Quý thị trưởng đối với bọn tôi cũng chú ý lắm. Bên Lý thư ký có anh nói đỡ mấy câu còn tốt, bên Quý thị trưởng, ài. Không nói nữa, khó làm lắm!"
Điền Hằng nghe vậy, trong lòng thoải mái. Không khỏi suy nghĩ, Dương Phàm lần này tận lực giúp mình, khẳng định không phải vì mình mà là vì Lý thư ký. Không cần biết nói thế nào, lần này mang ơn lớn rồi. Sau này khi báo cáo với Lý thư ký cũng nên biểu hiện thoả đáng.
Nghĩ tới đây, Điền Hằng cười vỗ vỗ vào vai Dương Phàm nói:" Người anh em, không làm khó cậu nữa. Những lời nên nói tôi sẽ nói! Nhưng, con người của Y Đạt Hữu lòng dạ hẹp hòi, trước khi tới đây hắn ta đã chửi cậu không ít, bảo cậu làm người quá cuồng vọng, trong mắt không có cấp trên. Ngầm bảo tôi lần này tránh xa cậu ra. Tốt nhất là tranh hết việc của cục công thương các cậu. Cậu xem tôi là người mới đến. Tội gì phải vì việc này mà đắc tội với thị trưởng? Tuy thế tôi cũng chả phải sợ hắn ta!"
Dương Phàm tỏ vẻ lý giải nói:" Phần tình cảm này của Điền chủ nhiệm tôi xin nhận, lần này thứ khác thì tôi không dám nói, nhưng điện tử Hòa Tinh một khi đã tới Uyển Lăng, khẳng định công đầu sẽ thuộc Điền chủ nhiệm."
Điền Hằng tỏ vẻ kinh ngạc, bộ dạng như thể rất tức giận nói:" Tôi là người như vậy sao? Đoạt công của ai chứ nhất quyết không thể đoạt công của cậu."
Hai người cùng nhau cười lớn, chiếc xe dần dần biết mất trong dòng xe.
Chúc Đông Phong đứng ở trước cửa nhà, bấm chuông cửa còn cho rằng sẽ giống mọi ngày, do vợ là Thượng Hi ra mở cửa. Không ngờ lại là Chúc Vũ Hàm mỉm cười đón mình.
"Bố về rồi à?" Chúc Vũ Hàm đi tới nhận lấy cái túi trên tay Chúc Đông Phong, sau đó đi theo giúp cởi áo. Rồi ấn Chúc Đông Phong ngồi xuống ghế ở phòng khách, nhỏ nhẹ nói:" Để con bóp vai cho bố."
Hành động nịnh nọt này của đứa con gái, trước khi tốt nghiệp đại học không có mục đích gì cả, nhiều nhất thì là xin tiên mua gì đó, xin mẹ không được quay sang xin mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, mấy trò này tần suất càng nhiều hơn. Hôm nay lại có việc gì nữa đây? Nói tóm lại, Chúc Đông Phong đối với con gái rất vừa lòng, làm ở tập đoàn ô tô Trường Giang rất tốt, khiến lượng tiêu thụ xe trong ba năm tăng gấp năm lần, giờ đây tập đoàn ô tô Trường Giang đứng thứ nhất trong tổng sản lượng tiêu thụ xe toàn quốc. Nếu không Chúc Đông Phong cũng không dám tùy tiện để Chúc Vũ Hàm làm phó thị trưởng, có thành tích rồi cũng có thể nói là mình hiến người tài chứ không phải vì quan hệ cá nhân mà.
Thượng Hi 45 tuổi từ trong bếp đi ra, nhìn thấy con gái đang làm vậy, không khỏi cười đi tới nói:" Lão Chúc, anh phải cẩn thận đó. Chiêu này nhỏ này dùng mãi rồi, lần nào anh cũng bị mắc lừa." Thượng Hi là người phương Nam, gọi con gái là nhỏ nó cũng thành quen rồi.
Chúc Vũ Hàm nũng nịu liếc mẹ một cái nói:" Mẹ à, không phải thế đâu. Lần này con về là để báo cáo công tác, thứ hai là để gần gũi với bố hơn. Đừng nghĩ người ta giống con buôn thế chứ."
Tay nghề bóp vai của Chúc Vũ Hàm tương đối thuần thục, Chúc Đông Phong thoải mái hừ hai tiếng nói:" Chỉ cần yêu cầu đó không vi phảm pháp luật nhà nước, bố đồng ý hết."
Thượng Hi đi tới, quan tâm hỏi Chúc Vũ Hàm:" Nhỏ ơi, cổ phiếu của tập đoàn ô tô Trường Giang trong tay con bán hết rồi chứ? Hiện tại con làm cho chính phủ, đừng chơi cổ phiếu nữa."
Chúc Vũ Hàm cười nói:" Bán sạch rồi mẹ, thật ra cũng chả được bao nhiêu."
Chúc Đông Phong cười hỏi:" Không được bao nhiêu mà con lái xe xịn thế à? Con tưởng bố là cổ lỗ sĩ sao? Xe nhập khẩu của con khoảng bao nhiêu tiền bố biết hết đấy. Xe của cơ quan cũng được, sau này ít lái xe của mình đi. Phải chú ý ảnh hưởng."
Chúc Vũ Hàm gật đầu nói:" Con biết rồi, thật ra con cũng chỉ có hai chiếc thôi mà, sau này nhờ người ta bán hộ là xong. Về sau con chỉ đi chiếc Audi của cơ quan thôi." ( Mẹ cơ quan nó đi Audi, vãi )
Nói tới đây, Chúc Vũ Hàm đột nhiên hạ giọng hỏi:" Bố à, cái cậu Dương Phàm mà con nói đó, bố có gặp không? Hay là bố lại không đi gặp?"
Chúc Đông Phong không khỏi mỉm cười, quay lại nhìn con gái một cái, rồi ý vị thâm trường bảo:" Không thấy, cũng không biết tại sao, Điền Trọng đối với Dương Phàm giống như có quen biết. Bố nói con nghe, tại sao con lại biết một thằng em như thế chứ?"
Chúc Vũ Hàm làm ra vẻ vô ý, cười bảo:" Quen ở trên Bắc Kinh, học trò của thầy Chu mà, cho nên mới đặc ý làm quen. Con người của chàng trai này không tồi, nói chuyện rất hợp, cho nên xưng chị em luôn."
Lúc này Thượng Hi đến gần, nhìn Chúc Vũ Hàm mấy cái, mặt lỏ vẻ quỷ dị bảo:" Cái con bé này, gần đây thay đổi không ít đó nha. Mặt mày giống như đang tỏa sáng, thần sắc thật tốt."
Trong lòng Chúc Vũ Hàm thầm bồn chồn, mắt mẹ tinh thật, đừng để bị lộ sơ hở. Vội cười đối phó nói:" Haha, một người bạn mới mua hộ ít đồ mỹ phầm từ Mỹ, con dùng hiệu quả cũng tốt. Sau này con bảo anh ấy mua cho mẹ một ít."
"Được rồi, ăn cơm thôi."
Nhìn hai mẹ con đang định nghiên cứu vấn đề mỹ phẩm, Chúc Đông Phong vội lên tiếng, tránh để con gái lâu ngày mới về nhà một lần, bị vợ chiếm mất.
Sau khi ăn cơm, Dương Phàm nhận được điện thoại của Hoàng Tử Vinh, hẹn gặp mặt ở một trà lầu. Dương Phàm biết đây là muốn bàn việc nghiêm túc rồi, tự nhiên là phải báo với Ngô Yến.
Ngô Yến nói:" Việc này tốt nhất là gọi Hứa Kha. Anh ta là người phe Quý Vân Lâm, vứt sang một bên chắc cũng không có hậu quả tốt. Với cả, trước đó Hứa Kha đã có liên hệ với người của tập đoàn Vĩnh Thái rồi, sau này nếu tập đoàn Vĩnh Thái muốn đặt nhà máy ở khu đô thị mới, hắn ta lại không phối hợp thì đáng ghét lắm."
Dương Phàm nghĩ, Ngô Yến quả nhiên là xuất thân từ ủy ban thành phố, việc gì cũng suy nghĩ chu toàn, vốn đã cân nhắc tới thái độ của bên Quý Vân Lâm. Dương Phàm cũng không định cho Hứa Kha ra rìa, viêc này mang theo Hứa Kha, bên điện tử Hòa Tinh mang theo Điền Hằng, nói ra cũng coi là một sự cân bằng tế nhị. Suy nghĩ xong Dương Phàm liền gật đầu, Ngô Yến hội ý cầm điện thoại lên gọi sang phòng của Hứa Kha.
Hứa Kha lúc này như đang ngồi trên kim, hội chợ ngày hôm nay vai chính lại là cục công thương, mấy bố nhân viên bên khu đô thị mới, nói đông thì cũng đông đấy, nhưng lại không giỏi giang như người cục công thương. Thấy vừa tới tối là nhân viên đã toàn bộ ra ngoài chơi hết cả rồi, yên tâm thoải mái hưởng thụ du lịch bằng tiền công. Quý Vân Lâm đã nói, đắc tội với mấy người này chính là đắc tội với những người sau lưng họ, cho nên Hứa Kha cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao thì cũng là tiền nhà nước, chỉ cần đừng quá đáng quá là được.
Nhưng nói đi phải nói lại, lần này nếu như không tạo được chút thành tích, bên Quý Vân Lâm mặc dù không có phê bình rõ ràng, nhưng trong lòng khẳng định xe coi nhẹ mình đi ba phần. Đối với sự tiến bộ sau này ảnh hưởng rất lớn, Y Đạt Hữu cũng ra tay giúp đỡ, bí thư tỉnh trưởng cũng tự mình dẫn đi gặp khách rồi, đáng tiếc xem ra bên tập đoàn Vĩnh Thái không quan tâm cho lắm. Dù sao thì tổng bộ của người ta cũng ở tỉnh khác, có xây nhà máy ở Uyển Lăng hay không là hai việc khác nhau mà?
Đang lúc Hứa Kha lo sợ bất an, điện thoại đầu giường reo lên, Hứa Kha buồn bã nằm trên giường cầm điện thoại, khi nghe thấy giọng của Ngô Yến, lập tức ngồi bật dậy.
"Ừ, ừ, Ngô cục trưởng, cô nói đi. Được, tôi lập tức chuẩn bị, cô nói thời gian cụ thể đi, được, tôi nhớ rồi. Mười phút nữa gặp dưới đại sảnh."
Đặt điện thoại xuống xong, Hứa Kha thở phào nhẹ nhõm, trong lhong bất giác cảm thấy quỷ dị, suy nghĩ xong không khỏi tự mình lẩm bẩm:" Không phải chứ? Lẽ nào mình hẹp hòi? Hay là người ta ngay từ đầu đã không định cho mình ra rìa?"
Suy nghĩ không ra lời giải, Hứa Kha vội chuẩn bị một chút, mang theo tài liệu liên quan, vội vã xuống dưới. Khi ra khỏi thang máy, Hứa Kha cảm thấy vẻ mặt của mình quá tận lực rồi, liền đi chậm lại, chỉnh lại sắc mặt cho nó bình tĩnh rồi đi ra đại sảnh. Xa xa đã thấy Dương Phàm đi theo sau Ngô Yến, Ngô Yến đang không ngừng nhìn đồng hồ. Ừ? Lẽ nào mình lo xa rồi? Hứa Kha nghĩ vậy.
"Xin lỗi, tôi tới trễ!" Hứa Kha vội bước nhanh hơn, cách năm bước đã lên tiếng xin lỗi. Ngô Yến cũng không bất mãn, cười nhạt bảo:"Haha, vẫn còn kịp mà, chỉ là tôi hơi sốt ruột thôi. Thành bại của lần này, mấu chốt phải xem tối hôm nay bàn bạc thế nào, xúc tiến chủ tịch Hoàng phái người tới khu đô thị mới của Uyển Lăng khảo sát chính là mục tiêu chung của chúng ta. Cho nên, nhất định phải chân thành đoàn kết đó!"
Nghĩ tới đây, Dương Phàm bất giác quay sang Du Nhã Ny tử tế đánh giá từ trên xuống dưới. Lúc này Du Nhã Ny mặc một bộ đồ công chức màu xanh xám, tóc sau vai được buộc bởi một cái nơ vàng, mặt không trang điểm quá đậm, chỉ đơn giản đánh chút son môi màu đỏ, bằng thêm vài phần thần thái, cả người trông rất nhã nhặn đoan trang.
Thấy Dương Phàm không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, Du Nhã Ny có điểm xấu hổ, lấy tay cấu eo Dương Phàm nói:" Nhìn gì đấy? Ngốc ạ! Nhìn chưa đủ hả?"
Dương Phàm lắc đầu, thở dài một tiếng nói:" Phụ nữ, thay đổi sao lại lớn như thế?"
Du Nhã Ny lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, hạ ý thức lấy tay sờ lên mặt hỏi khẽ:" Sao? Xấu à? Hay là bộ trang phục này không thích hợp?"
Dương Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng, trầm tư không nói! Du Nhã Ny sốt ruột rồi, lấy tay đánh khẽ lên ngực Dương Phàm nói:" Cái đồ sói con này, nói chuyện chỉ nói một nửa, muốn người ta sốt ruột chết à."
Dương Phàm chỉ vào lái xe ở phía trước rồi không nói gì. Du Nhã Ny hiểu ý của hắn, chỉ tấm kính màu đen ở phía trước nói:" Không sao, cách âm rồi. Mau nói đi, đừng mơ lừa dối trót lọt."
Dương Phàm lại thở dài thêm một tiếng nói:" Được rồi, em nói. Trước kia trong mắt em chị xinh đẹp giống như một đóa hồng khoe sắc dưới ánh nắng. Hiện tại trang phục như vậy, thêm vào khí thế của chị lúc nãy, con người hoàn toàn thay đổi rồi, trở thành một vẻ đẹp lạnh lùng, trong vòng năm bước có thể cảm thấy hàn khí phát ra từ chị, giống như một đóa hồng dưới ánh trăng vậy."
Du Nhã Ny nghe vậy mới yên tâm. Thay đổi khí chất mà thôi. Bất giác toàn tâm vui sướng lườm một cái rồi nói với Dương Phàm:" Em không thích hả? Không thích cũng không có cách nào, khi chị đi làm toàn thế này. Mặt không lạnh lùng một tí sẽ có nhiều con cóc ghẻ muốn nhào tới lắm. Đáng ghét ghê người. Người ta ở trước mặt em mới... ."
Dương Phàm cười hắc hắc nói:" Thích, sao có thể không thích được? Vừa rồi thật ra em đang mơ mộng... ." Dương Phàm đang nói lại dừng lại, Du Nhã Ny liền sốt ruột, trực tiếp nhào tới hai tay làm ra vẻ bóp cổ Dương Phàm, mặt nổi gân xanh, khẽ uy hiếp bảo:" Không được nói nửa vời, nếu không bóp cổ chết em, sau đó hủy thi diệt tích."
Dương Phàm là ra vẻ kinh khủng, run rẩy nói:" Chị hai à. Bộ dạng này của chị em sợ lắm đó, em mà sợ là không thể nói nên lời đâu."
Lần này coi như ép Du Nhã Ny thi triển toàn bộ công phủ trở mặt rồi, chỉ thấy Du Nhã Ny lấy tay từ bóp biến thành ôm, vẻ mặt lạnh lùng bỗng trở nên nhẹ nhàng, nụ cười trong nháy máy tươi sáng như một đóa quỳnh, mắt lúng liếng, môi hồng ghé vào tai Dương Phàm nói:" Em ngoan, em nhận tội chưa?"
Dương Phàm ha ha một tiếng. Mặt lại nở nụ cười quỷ dị. Ghé vào tai Du Nhã Ny nói:" Vừa rồi em còn nghĩ nếu như ở văn phòng của chị, chị ăn mặc thế này không biết sẽ gợi tình tới mức nào."
Du Nhã Ny trong nháy mắt toàn thân mềm nhũn, dựa lên người Dương Phàm, thân mình khẽ uốn éo, trong miệng khẽ nỉ non:" Sói con, đừng hại chị, sắp tới nơi rồi. Nếu thật sự em muốn thế, chúng ta hôm khác làm sau. Thật ra thì chị cũng muốn thử một lần."
Nói như vậy Dương Phàm lập tức có phản ứng, một tay đang định làm tí cho nó đã cơn nghiền, ai ngờ xe bỗng phanh kít một cái. Theo tiếng phanh xe, Du Nhã Ny giống như lò xo ngồi thẳng dậy, vẻ quyến rũ trên mặt vẫn còn chưa hết, nhưng đã khôi phục được tám phần khí thế lúc trước.
Cửa mở, lái xe mặc bộ đồ vest màu đen, mặt không biểu tình đứng ở bên cửa. Du Nhã Ny chỉnh lại tay áo, chờ Dương Phàm xuống mới từ từ chui ra khỏi xe, kiễng chân lên nhìn một phát, chờ Điền Hằng tới mới khẽ hừ một tiếng:" Lên trên đi."
Vào căn phòng tổng thống của Du Nhã Ny, lúc trước Dương Phàm quá vội vàng, giờ mới có thời gian tử tế quan sát sự sa hoa của nơi này. Điền Hằng cũng là lần đầu tiên được đi vào một căn phòng như thế này, cử chỉ cũng trở nên có chút gò bó.
Du Nhã̃ Ny dẫn hai người vào bên trong, nhìn ghế sa lông đối diện rồi nói:" Hai người ngồi đi!"
Hai người ngồi xuống xong Dương Phàm cảm thấy thân hình Điền Hằng khẽ run rẩy, đây là phản ứng khi bị người ta quyết định số phận. Nghĩ tới đây, Dương Phàm không khỏi nảy sinh một loại đồng cảm bầu bí thương nhau, số phận bản thân có lúc cũng bị người khác nắm trong tay. Xa thì không nói, cái lão phó thị trưởng chủ quản Y Đạt Hữu sau này muốn làm khó mình, đó vẫn là một việc khó giải quyết. Xem ra, câu nói trước khi Hoàng Tử Vinh lão tiên sinh đi để lại có thể coi như đã được suy nghĩ kỹ càng. Bây giờ Uyển Lăng đã không còn là nhà của Trầm Minh nữa rồi, cần khiêm tốn thì phải khiên tốn.
Lúc này Du Nhã Ny nói với thư ký ở bên cạnh:" Được rồi, bắt đầu đi."
Thư ký mở chiếc TV trước mặt, Dương Phàm vừa nhìn thì thấy trong TV là hình ảnh phòng khách bên ngoài, liền hiểu ra Du Nhã Ny đang định diễn một vở kịch rồi.
Quả nhiên, một lúc sau Mã Tự Cường một thân đồ tây được hai người đàn ông khỏe mạnh đi kèm bước vào, hình ảnh thay đổi, ngồi ở trên sa lông lại là Hứa Anh Đạt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Ngồi đi, giám đốc Mã. Nghĩ cả đêm rồi đã thông chưa?" Hứa Anh Đạt cười lạnh lẽo, Mã Tự Cường ngồi đối diện mặt như đưa đám, làm gì còn khoa trương như tối qua? Dương Phàm không khỏi nghĩ trong lòng, nếu ngồi đối diện Mã Tự Cường là mình có phải là một chuyện sảng khoái lắm ru? Đang suy nghĩ Dương Phàm không khỏi liếc nhìn sang Du Nhã Ny, cô ấy liền lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mã Tự Cường cười thê lương nói:" Tôi còn quyền lựa chọn sao? Tôi còn phải cảm ơn chủ tịch đã cho mình một con đường sống. Dù sao thì ta cũng là đồng nghiệp, giám đốc Hứa có thể giúp tôi một lần không?"
Hứa Anh Đạt vô ý định quay đầu lại nhìn. Quay được một nửa liền nhớ ra, lập tức làm ra vẻ trầm tư, khẽ gõ lên bàn, trầm ngâm một lúc rồi nói:" Cái này. Anh nói trước đi, tôi sẽ cố gắng."
Mã Tự Cường không còn lựa chọn, chỉ có thể hi vọng Hứa Anh Đạt nhớ tình cũ thôi, dù sao thì giữa hai người cũng có chút giao tình.
"Trước tiên tôi muốn nhờ giám đốc Hứa, việc của tôi lần này, đừng làm liên lụy tới Điền chủ nhiệm của Uyển Lăng. Anh ta dù sao cũng là người quan trường, việc này cho dù bất thành nhưng nếu truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng không tốt. Thứ hai, là Thái Điền Mẫn. Cô ấy cũng chỉ nghe lời tôi mà làm thôi, toàn bộ mọi chuyện một mình tôi chịu hết, đừng làm liên lụy tới cô ấy."
Hứa Anh Đạt không có trả lời ngay, nghĩ một lúc rồi nói:" Anh về chờ tin đi, hai việc này tôi không có quyền đáp ứng anh."
Mã Tự Cường tự giác đứng lên, chắp tay nói với Hứa Anh Đạt:" Trăm sự nhờ anh."
Hứa Anh Đạt gật đầu, xua tay một cái, hai người đàn ông kia đã dẫn Mã Tự Cường đi. Đợi Mã Tự Cường đi khỏi, Hứa Anh Đạt từ từ đi vào trong gõ cửa.
Du Nhã Ny vẫn làm mặt lạnh như cũ, quay lại nhìn cô thư ký bên cạnh một cái, không phải nói gì cả cô thứ ký đã hiểu được ý tứ, vội đi mở cửa. Hứa Anh Đạt đi vào rồi đứng trước mặt Du Nhã Ny cúi đầu nói:" Chủ tịch, cô đã nghe rồi đấy, nên phải làm sao?"
Du Nhã Ny lạnh lùng hừ một tiếng, ngạo mạn nhấc tay chỉ Dương Phàm và Điền Hằng ở đối diện nói:" Dương khoa trưởng và Điền chủ nhiệm đều ở đây. Sau này khu công nghiệp mới của điện tử Hòa Tinh chúng ta sẽ đặt ở khu công nghệ cao của Uyển Lăng. Việc này anh phụ trách đi, mọi người sau này phải thân cận hơn. Bản gốc của cuộn băng ghi âm và bản ghi chép Mã Tự Cường giao ra, coi như là qua ra mắt với Điền chủ nhiệm đi, sau này còn cần anh ấy quan tâm nhiều. Việc của Thái Điền Mẫn, người không thể giữ lại ở tập đoàn được, đuổi việc đi, những cái khác đừng truy cứu." Du Nhã Ny hừ hừ hai tiếng rồi lại nói:" Con người của Mã Tự Cường vẫn rất có tình có nghĩa, đáng tiếc, một người tài giỏi như vậy. Tha được thì tha đi!"
Du Nhã Ny nói xong ngẩng lên nhìn Dương Phàm và Điền Hằng một cách lạnh lùng, hai người lập tức phối hợp đứng lên, Dương Phàm nói khẽ:" Thôi, không làm phiền Du chủ tịch nghỉ ngơi nữa."
Du Nhã Ny vẫn không chút biểu tình gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi nói:" Bên Tề Tề, cậu mời ăn cơm đi, tỏ ý một chút."
Câu nói này, Dương Phàm nghe thì hiểu là đừng làm việc này trở nên cứng nhắc, nghĩ cách hòa hoãn chút đi. Điền Hằng nghe thì lại nghĩ, à, hóa ra là có một cô tên Tề Tề giúp Dương Phàm. Lúc này sự việc coi như đã xong xuôi, Điền Hằng mới có gan liếc nhìn Du Nhã Ny một cái, lập tức trong lòng kinh ngạc không thôi, người đàn bà này quá xinh đẹp. Không biết thằng nào có số đỏ mang được cô ta lên giường, ngưỡng mộ quá. ( Nó đứng ngay cạnh mày đấy thây )
Hai người ra khỏi khách sạn, nách Điền Hằng kẹp một túi văn kiện, lên tới trên xe, Dương Phàm đưa thuốc cho lái xe, cười bảo:" Chú à, phiền chú đi một vòng, tìm nơi nào đó vắng vẻ thì dừng lại nhé."
Điền Hằng lập tức thông suốt nở nụ cười cảm kích, Dương Phàm cũng mỉm cười, không nói gì cả. Lái xe đã được Du Nhã Ny dặn trước rồi, chỉ phải nghe theo lời của Dương Phàm mà làm, tự nhiên sẽ không có nửa điểm do dự. Lái xe đưa hai người ra khỏi nội thành, tìm một nơi vắng vẻ rồi dừng xe lại.
Dương Phàm cười nói:" Tôi không xuống xe đâu Điền chủ nhiệm."
Điền Hằng ra sức gật đầu, vội chạy sang khu đất bên đường, đứng ở xa đúng mười phút rồi mới chạy về.
Dương Phàm nhìn Điền Hằng mỉm cười, nói với lái xe:" Chú ơi, tới sân vận động Giang Nam."
Điền Hằng lúc này mới nói với Dương Phàm:" Dương khoa trưởng, không, người anh em, tối nay tôi mời cậu ăn bữa cơm, ngàn vạn lần đừng từ chối."
Dương Phàm cười khổ bảo:" Không được rồi, tối nay tôi đã hẹn Hoàng chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Thái, đầu tư lớn đó! Anh và tôi đi ăn cơm, khẳng định sẽ có tăng hai, không biết tới bao giờ mới xong, hôm nay thôi đi. Với cả, Y thị trưởng nhòm ghó ghê lắm."
Điền Hằng khôi phục lại một phần tự tin, cười lạnh rồi hừ một tiếng bảo:" Hắn ta hả? Sau lưng không biết đã giở bao nhiêu trò rồi, muốn cho cục công thương của các cậu đi tàu bay giấy. Cái thứ lưu manh, Ngô Yến sao có thể vừa ý hắn được chứ?"
Dương Phàm cười ha hả nói:" Việc này anh cũng biết sao?"
Điền Hằng cười lạnh nói:" Sao lại không biết? Nhìn ánh mắt hắn ta liếc Ngô Yến là biết rồi. Tôi nói cậu nghe, toàn bộ khách hàng cậu thu hút được lần này cứ đưa tới chỗ tôi đi. Hứa Kha là người của Y Đạt Hữu đó."
Dương Phàm biết Điền Hằng là do Lý Thụ Đường đưa lên theo từ Đức Quang, trong lòng có thể không biết anh ta tính toán gì sao? Việc này đương nhiên không thể đáp ứng, cho nên làm mặt khổ nói:" Điền chủ nhiệm, nhân viên như chúng ta nhiều chỗ khó xử lắm. Bên Quý thị trưởng đối với bọn tôi cũng chú ý lắm. Bên Lý thư ký có anh nói đỡ mấy câu còn tốt, bên Quý thị trưởng, ài. Không nói nữa, khó làm lắm!"
Điền Hằng nghe vậy, trong lòng thoải mái. Không khỏi suy nghĩ, Dương Phàm lần này tận lực giúp mình, khẳng định không phải vì mình mà là vì Lý thư ký. Không cần biết nói thế nào, lần này mang ơn lớn rồi. Sau này khi báo cáo với Lý thư ký cũng nên biểu hiện thoả đáng.
Nghĩ tới đây, Điền Hằng cười vỗ vỗ vào vai Dương Phàm nói:" Người anh em, không làm khó cậu nữa. Những lời nên nói tôi sẽ nói! Nhưng, con người của Y Đạt Hữu lòng dạ hẹp hòi, trước khi tới đây hắn ta đã chửi cậu không ít, bảo cậu làm người quá cuồng vọng, trong mắt không có cấp trên. Ngầm bảo tôi lần này tránh xa cậu ra. Tốt nhất là tranh hết việc của cục công thương các cậu. Cậu xem tôi là người mới đến. Tội gì phải vì việc này mà đắc tội với thị trưởng? Tuy thế tôi cũng chả phải sợ hắn ta!"
Dương Phàm tỏ vẻ lý giải nói:" Phần tình cảm này của Điền chủ nhiệm tôi xin nhận, lần này thứ khác thì tôi không dám nói, nhưng điện tử Hòa Tinh một khi đã tới Uyển Lăng, khẳng định công đầu sẽ thuộc Điền chủ nhiệm."
Điền Hằng tỏ vẻ kinh ngạc, bộ dạng như thể rất tức giận nói:" Tôi là người như vậy sao? Đoạt công của ai chứ nhất quyết không thể đoạt công của cậu."
Hai người cùng nhau cười lớn, chiếc xe dần dần biết mất trong dòng xe.
Chúc Đông Phong đứng ở trước cửa nhà, bấm chuông cửa còn cho rằng sẽ giống mọi ngày, do vợ là Thượng Hi ra mở cửa. Không ngờ lại là Chúc Vũ Hàm mỉm cười đón mình.
"Bố về rồi à?" Chúc Vũ Hàm đi tới nhận lấy cái túi trên tay Chúc Đông Phong, sau đó đi theo giúp cởi áo. Rồi ấn Chúc Đông Phong ngồi xuống ghế ở phòng khách, nhỏ nhẹ nói:" Để con bóp vai cho bố."
Hành động nịnh nọt này của đứa con gái, trước khi tốt nghiệp đại học không có mục đích gì cả, nhiều nhất thì là xin tiên mua gì đó, xin mẹ không được quay sang xin mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, mấy trò này tần suất càng nhiều hơn. Hôm nay lại có việc gì nữa đây? Nói tóm lại, Chúc Đông Phong đối với con gái rất vừa lòng, làm ở tập đoàn ô tô Trường Giang rất tốt, khiến lượng tiêu thụ xe trong ba năm tăng gấp năm lần, giờ đây tập đoàn ô tô Trường Giang đứng thứ nhất trong tổng sản lượng tiêu thụ xe toàn quốc. Nếu không Chúc Đông Phong cũng không dám tùy tiện để Chúc Vũ Hàm làm phó thị trưởng, có thành tích rồi cũng có thể nói là mình hiến người tài chứ không phải vì quan hệ cá nhân mà.
Thượng Hi 45 tuổi từ trong bếp đi ra, nhìn thấy con gái đang làm vậy, không khỏi cười đi tới nói:" Lão Chúc, anh phải cẩn thận đó. Chiêu này nhỏ này dùng mãi rồi, lần nào anh cũng bị mắc lừa." Thượng Hi là người phương Nam, gọi con gái là nhỏ nó cũng thành quen rồi.
Chúc Vũ Hàm nũng nịu liếc mẹ một cái nói:" Mẹ à, không phải thế đâu. Lần này con về là để báo cáo công tác, thứ hai là để gần gũi với bố hơn. Đừng nghĩ người ta giống con buôn thế chứ."
Tay nghề bóp vai của Chúc Vũ Hàm tương đối thuần thục, Chúc Đông Phong thoải mái hừ hai tiếng nói:" Chỉ cần yêu cầu đó không vi phảm pháp luật nhà nước, bố đồng ý hết."
Thượng Hi đi tới, quan tâm hỏi Chúc Vũ Hàm:" Nhỏ ơi, cổ phiếu của tập đoàn ô tô Trường Giang trong tay con bán hết rồi chứ? Hiện tại con làm cho chính phủ, đừng chơi cổ phiếu nữa."
Chúc Vũ Hàm cười nói:" Bán sạch rồi mẹ, thật ra cũng chả được bao nhiêu."
Chúc Đông Phong cười hỏi:" Không được bao nhiêu mà con lái xe xịn thế à? Con tưởng bố là cổ lỗ sĩ sao? Xe nhập khẩu của con khoảng bao nhiêu tiền bố biết hết đấy. Xe của cơ quan cũng được, sau này ít lái xe của mình đi. Phải chú ý ảnh hưởng."
Chúc Vũ Hàm gật đầu nói:" Con biết rồi, thật ra con cũng chỉ có hai chiếc thôi mà, sau này nhờ người ta bán hộ là xong. Về sau con chỉ đi chiếc Audi của cơ quan thôi." ( Mẹ cơ quan nó đi Audi, vãi )
Nói tới đây, Chúc Vũ Hàm đột nhiên hạ giọng hỏi:" Bố à, cái cậu Dương Phàm mà con nói đó, bố có gặp không? Hay là bố lại không đi gặp?"
Chúc Đông Phong không khỏi mỉm cười, quay lại nhìn con gái một cái, rồi ý vị thâm trường bảo:" Không thấy, cũng không biết tại sao, Điền Trọng đối với Dương Phàm giống như có quen biết. Bố nói con nghe, tại sao con lại biết một thằng em như thế chứ?"
Chúc Vũ Hàm làm ra vẻ vô ý, cười bảo:" Quen ở trên Bắc Kinh, học trò của thầy Chu mà, cho nên mới đặc ý làm quen. Con người của chàng trai này không tồi, nói chuyện rất hợp, cho nên xưng chị em luôn."
Lúc này Thượng Hi đến gần, nhìn Chúc Vũ Hàm mấy cái, mặt lỏ vẻ quỷ dị bảo:" Cái con bé này, gần đây thay đổi không ít đó nha. Mặt mày giống như đang tỏa sáng, thần sắc thật tốt."
Trong lòng Chúc Vũ Hàm thầm bồn chồn, mắt mẹ tinh thật, đừng để bị lộ sơ hở. Vội cười đối phó nói:" Haha, một người bạn mới mua hộ ít đồ mỹ phầm từ Mỹ, con dùng hiệu quả cũng tốt. Sau này con bảo anh ấy mua cho mẹ một ít."
"Được rồi, ăn cơm thôi."
Nhìn hai mẹ con đang định nghiên cứu vấn đề mỹ phẩm, Chúc Đông Phong vội lên tiếng, tránh để con gái lâu ngày mới về nhà một lần, bị vợ chiếm mất.
Sau khi ăn cơm, Dương Phàm nhận được điện thoại của Hoàng Tử Vinh, hẹn gặp mặt ở một trà lầu. Dương Phàm biết đây là muốn bàn việc nghiêm túc rồi, tự nhiên là phải báo với Ngô Yến.
Ngô Yến nói:" Việc này tốt nhất là gọi Hứa Kha. Anh ta là người phe Quý Vân Lâm, vứt sang một bên chắc cũng không có hậu quả tốt. Với cả, trước đó Hứa Kha đã có liên hệ với người của tập đoàn Vĩnh Thái rồi, sau này nếu tập đoàn Vĩnh Thái muốn đặt nhà máy ở khu đô thị mới, hắn ta lại không phối hợp thì đáng ghét lắm."
Dương Phàm nghĩ, Ngô Yến quả nhiên là xuất thân từ ủy ban thành phố, việc gì cũng suy nghĩ chu toàn, vốn đã cân nhắc tới thái độ của bên Quý Vân Lâm. Dương Phàm cũng không định cho Hứa Kha ra rìa, viêc này mang theo Hứa Kha, bên điện tử Hòa Tinh mang theo Điền Hằng, nói ra cũng coi là một sự cân bằng tế nhị. Suy nghĩ xong Dương Phàm liền gật đầu, Ngô Yến hội ý cầm điện thoại lên gọi sang phòng của Hứa Kha.
Hứa Kha lúc này như đang ngồi trên kim, hội chợ ngày hôm nay vai chính lại là cục công thương, mấy bố nhân viên bên khu đô thị mới, nói đông thì cũng đông đấy, nhưng lại không giỏi giang như người cục công thương. Thấy vừa tới tối là nhân viên đã toàn bộ ra ngoài chơi hết cả rồi, yên tâm thoải mái hưởng thụ du lịch bằng tiền công. Quý Vân Lâm đã nói, đắc tội với mấy người này chính là đắc tội với những người sau lưng họ, cho nên Hứa Kha cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao thì cũng là tiền nhà nước, chỉ cần đừng quá đáng quá là được.
Nhưng nói đi phải nói lại, lần này nếu như không tạo được chút thành tích, bên Quý Vân Lâm mặc dù không có phê bình rõ ràng, nhưng trong lòng khẳng định xe coi nhẹ mình đi ba phần. Đối với sự tiến bộ sau này ảnh hưởng rất lớn, Y Đạt Hữu cũng ra tay giúp đỡ, bí thư tỉnh trưởng cũng tự mình dẫn đi gặp khách rồi, đáng tiếc xem ra bên tập đoàn Vĩnh Thái không quan tâm cho lắm. Dù sao thì tổng bộ của người ta cũng ở tỉnh khác, có xây nhà máy ở Uyển Lăng hay không là hai việc khác nhau mà?
Đang lúc Hứa Kha lo sợ bất an, điện thoại đầu giường reo lên, Hứa Kha buồn bã nằm trên giường cầm điện thoại, khi nghe thấy giọng của Ngô Yến, lập tức ngồi bật dậy.
"Ừ, ừ, Ngô cục trưởng, cô nói đi. Được, tôi lập tức chuẩn bị, cô nói thời gian cụ thể đi, được, tôi nhớ rồi. Mười phút nữa gặp dưới đại sảnh."
Đặt điện thoại xuống xong, Hứa Kha thở phào nhẹ nhõm, trong lhong bất giác cảm thấy quỷ dị, suy nghĩ xong không khỏi tự mình lẩm bẩm:" Không phải chứ? Lẽ nào mình hẹp hòi? Hay là người ta ngay từ đầu đã không định cho mình ra rìa?"
Suy nghĩ không ra lời giải, Hứa Kha vội chuẩn bị một chút, mang theo tài liệu liên quan, vội vã xuống dưới. Khi ra khỏi thang máy, Hứa Kha cảm thấy vẻ mặt của mình quá tận lực rồi, liền đi chậm lại, chỉnh lại sắc mặt cho nó bình tĩnh rồi đi ra đại sảnh. Xa xa đã thấy Dương Phàm đi theo sau Ngô Yến, Ngô Yến đang không ngừng nhìn đồng hồ. Ừ? Lẽ nào mình lo xa rồi? Hứa Kha nghĩ vậy.
"Xin lỗi, tôi tới trễ!" Hứa Kha vội bước nhanh hơn, cách năm bước đã lên tiếng xin lỗi. Ngô Yến cũng không bất mãn, cười nhạt bảo:"Haha, vẫn còn kịp mà, chỉ là tôi hơi sốt ruột thôi. Thành bại của lần này, mấu chốt phải xem tối hôm nay bàn bạc thế nào, xúc tiến chủ tịch Hoàng phái người tới khu đô thị mới của Uyển Lăng khảo sát chính là mục tiêu chung của chúng ta. Cho nên, nhất định phải chân thành đoàn kết đó!"
Bình luận truyện