Chương 1311: Nhạc khí cuối cùng
- Chu Văn, ngươi chính là thằng ngốc, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, ngu như lợn. . .
Thời điểm Trương Ngọc Trí mắng chửi, trên mặt lại tràn đầy vẻ sùng bái.
Nhưng nàng một bên nói một bên gõ trống, Chu Văn không nghe thấy nàng đang nói cái gì, trong lòng cũng có chút buồn bực.
Mãi đến khi Trương Ngọc Trí không tiếp tục gõ trống, Chu Văn rốt cục nghe nửa câu.
- Ta thật thật sùng bái ngươi…
Thanh âm Trương Ngọc Trí cuối cùng truyền vào tai Chu Văn.
- Ta cũng không tốt như vậy!
Chu Văn có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, không ngờ Trương Ngọc Trí nói lâu như vậy, vậy mà đều khen hắn!
Chu Văn cảm thấy, có lẽ Trương Ngọc Trí không muốn khen hắn trực tiếp, cho nên mới dùng phương pháp uyển chuyển như vậy.
- Ta thật sùng bái ngươi…. Ngươi là thằng ngốc…
Trương Ngọc Trí lại tiếp tục gõ lên giá đỡ trống.
Chu Văn thấy Trương Ngọc Trí một bên gõ trống một bên nói chuyện, biểu lộ tựa hồ hết sức hồn nhiên rất có thiện ý, nhưng Chu Văn luôn cảm giác có chỗ sai sai.
- Không được, ta phải nghĩ biện pháp nghe được nàng đang nói cái gì.
Trương Ngọc Trí một mực nói chuyện với Chu Văn, Chu Văn không nghe được cái gì, cái này khiến hắn rất phiền muộn.
Hắn không phải muốn nói chuyện với Trương Ngọc Trí, chẳng qua cảm giác không thích hợp, Trương Ngọc Trí gõ bộ trống kia, rõ ràng đang quấy rối thính lực của hắn.
Nhưng ban đầu rất khó nắm bắt được thanh âm của Trương Ngọc Trí, sau khi nhận tiếng trống quấy nhiễu, càng khó khăn hơn.
Chu Văn lần lượt nếm thử, kết quả lại vô cùng tệ, bởi thanh âm quấy nhiễu quá nghiêm trọng, gần như không có khả năng bắt được thanh âm của Trương Ngọc Trí.
- Cứ theo vận may bắt được tin tức thanh âm căn bản không có khả năng, nhưng căn cứ cường độ thanh âm mạnh yếu không cách nào phân biệt ra nơi phát ra âm thanh, không biết có biện pháp nào đó, có thể khóa chặt một loại thanh âm nào đó không?
Đầu tiên Chu Văn nghĩ, chính là tần suất của âm thanh.
Lợi dụng phương pháp tần suất, xác thực có thể xác định ra một chút âm thanh đặc thù, thế nhưng tần suất âm thanh nhân loại thực sự quá bình thường, bị rất nhiều tần suất thanh âm khác bao trùm, coi như Chu Văn khóa chặt tần suất âm thanh của Trương Ngọc Trí, vẫn bị rất nhiều âm thanh khác ảnh hưởng.
Tìm ra thanh âm Trương Ngọc Trí bên trong một đống loạn âm, không khác gì mò kim đáy bể.
- Tần suất không được, thanh âm còn có điểm đặc thù nào khác không? Tần suất, âm điệu cùng âm sắc, trong phạm vi nhất định thanh âm nhân loại có thể nhận ra, nhưng nếu nó bị giấu trong hàng loạt âm thanh thì rất khó, xét riêng bản thân chỉ âm thanh của nhân loại thôi đã có hàng tỷ rồi, tính quấy nhiễu thực sự quá nghiêm trọng.
Chu Văn chỉ có thể thử lần này đến lần khác nghe thanh âm của Trương Ngọc Trí.
Hi vọng có thể tìm ra chỗ khác nhau giữa các thanh âm, kết quả tự nhiên không thuận lợi, thanh âm nhân loại bên trong hàng loạt âm thanh khác, tính đặc thù không cao để nhận ra được.
Trương Ngọc Trí cũng không phải một mực gõ trống, thời điểm không gõ, sẽ chỉ huy Chu Văn đi chăm sóc những cây cỏ kia.
Lúc này Chu Văn có thể dễ dàng bắt được tin tức thanh âm của Trương Ngọc Trí, nhờ vào đó không ngừng so sánh và phán đoán.
Mặc dù thời điểm Trương Ngọc Trí gõ trống, Chu Văn vẫn cơ bản không nghe được thanh âm của nàng, nhưng thời điểm bình thường, hắn càng ngày càng nghe hoàn chỉnh thanh âm của nàng.
Mấy ngày kế tiếp, Chu Văn đều ở Trương gia.
Trương Ngọc Trí biến đổi phương pháp trêu đùa Chu Văn, buổi sáng dùng trống, buổi chiều lại đổi thành đàn dương cầm, ban đêm lại biến thành đàn vi-ô-lông.
Coi như Chu Văn trì độn thế nào, cũng biết Trương Ngọc Trí khẳng định nói hắn một số lời không thể tưởng tượng được, chẳng qua không biết nàng rốt cuộc nói cái gì.
Thời gian mấy ngày, không tiến triển thuận lợi lắm, vô luận tần suất, âm điệu hay âm sắc, từng phương diện đều không cách nào khóa chắt một thanh âm.
Mặc dù dựa vào độ thuần thục, Chu Văn thỉnh thoảng có thể nghe được một thanh âm nào đó hắn muốn nghe, nhưng cái này nhất định cần may mắn nhất định.
Nếu Trương Ngọc Trí làm ra một chút thanh âm phức tạp, Chu Văn cơ bản không nghe được cái gì, tin tức thanh âm trùng điệp một chỗ, thực sự quá hỗn loạn.
Thời gian bốn ngày, loại tình huống này vẫn chưa chuyển biến tốt, Chu Văn thủy chung không thể nghe được Trương Ngọc Trí nói gì khi nàng dùng thah âm khác quấy nhiễu.
Bởi Chu Văn rõ ràng một chút rằng, thanh âm của Trương Ngọc Trí sẽ không giống những nhạc khí kia.
Thời gian đảo mắt đã hết, rất nhanh đến thời gian Trương Xuân Thu ước định, có điều Chu Văn cảm giác có chút kỳ quái.
Trương Xuân Thu sợ có người gây bất lợi cho Trương Ngọc Trí, nhưng bốn ngày vừa qua không xảy ra bất cứ việc gì, ngoại trừ Trương Xuân Thu và một ít người khác, căn bản không có người nào tiếp cận đến khu vườn kia.
Đương nhiên, Chu Văn cũng không hy vọng xảy ra chuyện.
Trương Xuân Thu tìm đến Chu Văn, nói cho Chu Văn biết, mọi chuyện đã được giải quyết, hắn có thể rời khỏi Trương gia.
- Ta còn một nhạc khí sở trường cuối, nghe xong ngươi có thể đi.
Trương Ngọc Trí nói với Chu Văn.
Chu Văn nghe được câu nói này, trong lòng hơi bất đắc dĩ, đã sắp đi, Trương Ngọc Trí còn muốn đùa bỡn hắn nữa.
Thời điểm Chu Văn còn đang suy nghĩ lấy làm sao cự tuyệt Trương Ngọc Trí, Trương Ngọc Trí đã ngồi trước đàn tranh.
Nhắm mắt lại, ngón tay Trương Ngọc Trí đặt lên trên dây đàn, dừng lại một hồi lâu, rốt cuộc mới gảy dây đàn.
Nàng một mực nhắm mắt lại, ngón tay như vũ đạo, lướt qua dây đàn, coi như không nghe được tiếng đàn, chẳng qua nhìn ngón tay Trương Ngọc Trí rung động thôi, Chu Văn biết lần này Trương Ngọc Trí không phải đánh linh tinh, mà đánh thật.
Đánh trong chốc lát, Trương Ngọc Trí mở miệng lần nữa, chẳng qua lần này không phải nói chuyện, mà ca hát.
Nhìn Trương Ngọc Trí nhắm mắt lại tự hát, Chu Văn đột nhiên muốn biết, nàng muốn đánh cái gì, muốn hát cái gì.
Không biết tại sao trước kia Trương Ngọc Trí dùng nhiều nhạc khí gây nhiễu như vậy, biểu lộ trên mặt vô cùng phong phú, Chu Văn không có bất kỳ cảm giác nào, nhưng lần này, nhìn nàng nhắm mắt lại, cơ hồ không có bất luận biểu tình gì, nhưng trong lòng Chu Văn tựa hồ có loại xúc động nào đó.
Nhìn một chút, Chu Văn đột nhiên nghe được một thanh âm ôn nhu, thanh âm kia bên trong thanh âm hỗn độn, vừa rất nhẹ vừa rất yếu, nhưng Chu Văn dần dần cảm giác, thanh âm bốn phía như thủy triều đang dần dần yếu bớt, mà thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng.
- Người trong mộng… Gương mặt quen thuộc… Ngươi chờ đợi ta ôn nhu… Coi như nước mắt nước bao phủ thiên địa. . . Ta sẽ không buông tay. . . Mỗi một khắc. . . Cô đơn chờ đợi… Chỉ vì ta hứa hẹn…
Cuối cùng Chu Văn nghe được Trương Ngọc Trí hát cái gì đánh cái gì, âm nhạc và tiếng hát kia hết sức động lòng người, nhưng không biết tại sao, trong mắt Chu Văn, Trương Ngọc Trí dần biến thành bộ dáng một tiểu nữ đồng, hai tay ôm đầu gối, cuộn cong lại, run rẩy trong bóng tối vô biên.
Thế giới của nàng, không có ánh sáng.
Bình luận truyện