Chương 1312: Tiếng lòng
Chu Văn kinh ngạc nhìn Trương Ngọc Trí, Trương Ngọc Trí vẫn là Trương Ngọc Trí kia, nhưng trong con mắt hắn, Trương Ngọc Trí vẫn gảy đàn tranh, nhắm mắt lại đắm chìm trong tiếng ca của nàng.
Nhưng không biết tại sao, trong đầu Chu Văn lại nổi lên hình ảnh tiểu nữ hài cuộn mình trong bóng đêm, thậm chí hắn còn nghe được thanh âm tiểu nữ hài run rẩy, bi thương.
- Nếu thượng thiên đã đã định trước, ta phải đi vào hắc am… Vậy chỉ dùng một người ta đi hắc ám đổi lấy quang minh cho mọi người đi… Đây cũng là kết quả của ta… Chúng nó đều coi ta là bằng hữu. . . Thà chết cũng không để ta nhận nửa điểm thương tổn. . . Ta lại hại chết chúng nó. . . Loại dơ bẩn này không thể tha thứ… Ta vốn không xứng ôm quang minh. . . Trương Ngọc Trí. . . Ngươi vốn đáng chết… Còn có gì sợ hãi nữa?
Tiểu nữ hài ngẩng đầu, nước mắt theo gương mặt trượt xuống, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, trước mặt nàng, trong bóng tối xuất hiện một cond đường quang minh.
Chu Văn hơi ngẩn người, quang minh kia đến từ một thân ảnh, như Thiên sứ tỏa ra Thánh quang, có điều không có cánh và vòng Thiên sứ, vẻn vẹn mang bộ dáng nhân loại, bộ dáng kia lại giống Chu Văn như đúc.
Tiểu nữ hài kia nhìn thân ảnh kia, tựa hồ muốn vươn tay bắt lấy cái gì, nhưng tay chỉ vươn ra một nửa, nhưng nhát gan chậm rãi thu hồi lại.
- Người như ta. . . Chỉ mang đến bất hạnh cho bằng hữu… Sẽ làm hại bọn hắn… Ta không xứng có bằng hữu…
Tiểu nữ hài không bỏ nhìn thoáng qua thân ảnh kia, chậm rãi thu hồi tay, cuối cùng dúi đầu vào bên trong hai tay, cuộn lại khóc nhẹ.
Thân ảnh quang minh kia, cuối cùng phá toái trong bóng đêm, thế giới trong nháy mắt lại khôi phục hắc ám tuyệt vọng.
Lúc này, Trương Ngọc Trí đã hát xong, nàng mở mắt, tiểu nữ hài trong đầu Chu Văn cũng biến mất, phảng phất tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Đủ loại thanh âm vừa rồi biến mất, lại trở về trong tai Chu Văn, khiến Chu Văn lần nữa lâm vào hải dương âm thanh.
- Ta hát thế nào?
Trương Ngọc Trí hỏi Chu Văn.
Có thể bởi hải dương âm thanh vọt tới, vẫn chiếm cứ hoàn toàn thính lực của Chu Văn, một câu nói kia để Chu Văn nghe rõ ràng.
- Không nghe rõ.
Chu Văn lắc đầu.
Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn xác thực nghe được tiếng ca của Trương Ngọc Trí, hơn nữa còn nghe tương đối rõ ràng, không bị nửa điểm tạp âm ảnh hưởng, tuy nhiên lại không nhớ ra nàng hát cái gì, trong đầu ghi chép lại chỉ có hình ảnh của tiểu nữ hài kia thôi.
- Thằng ngốc không biết tán thưởng nghệ thuật, nhìn ngươi chỉ làm người ta tức giận thôi, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa.
Mặt Trương Ngọc Trí không cao hứng, dứt lời đứng dậy rời khỏi.
- Ngượng ngùng, Ngọc Trí bị chúng ta làm hư, hơi tùy hứng một chút, có điều nàng không ác ý, đừng trách nàng.
Trương Xuân Thu nói với Chu Văn.
- Ta biết.
Chu Văn kinh ngạc phát hiện, tỷ lệ hắn bắt âm thanh chuẩn xác cao hơn nhiều.
- Ta đưa ngươi đi.
Trương Xuân Thu nói.
Chu Văn do dự một chút, nhìn về phía Trương Xuân Thu hỏi:
- Ma mộ bên kia thật sự không sao chứ?
- Ngươi không cảm thấy, thời tiết hai ngày hôm nay trở nên mát mẻ hơn nhiều sao?
Trương Xuân Thu không trả lời thẳng.
Chu Văn hiểu rõ ý của hắn, trước đó thời tiết nắng nóng khốc liệt, mấy ngày gần đây đã khôi phục như thường, tựa hồ nói rõ, Ma mộ đã được khống chế.
Nếu lúc trước, Chu Văn không có bất luận suy nghĩ gì không tốt, cảm thấy việc này không vấn đề gì, nhưng hắn nghĩ lại hình ảnh tiểu nữ hài kia, lại cảm thấy vấn đề này chỉ sợ không đúng.
- Hình ảnh ta nhìn, không phải ảo giác, nếu cảm giác không sai, cái kia hẳn là năng lực Đế Thính mang đến cho ta. Đế Thính trong truyền thuyết có thể tất cả âm thanh trong thiên địa, Văn Nhân thiện tâm ác, có thể nghe được tiếng lòng, vừa rồi ta nghe được, khả năng là thanh âm nội tâm của Trương Ngọc Trí.
Trong lòng Chu Văn tối tự suy đoán.
Nhưng không biết tại sao, vừa rồi Chu Văn có thể nghe được tiếng lòng của Trương Ngọc Trí, bây giờ lại không nghe được, hẳn thử lại, vẫn không nghe được tiếng lòng của Trương Xuân Thu và những người khác, khiến Chu Văn có chút hoài nghi, phán đoán của hắn có phải chính xác hay không, hay chỉ là ảo giác.
- Thính lực của ta còn không chưa hoàn toàn khôi phục, có thể để ta ở đây nghỉ ngơi thêm hai ngày được không, chờ khôi phục lại rồi đi?
- Ta cũng muốn ngươi ở lại thêm mấy ngày, nhưng Ngọc Trí nàng nói không muốn nhìn thấy ngươi, ngược lại nhìn thấy ngươi, sẽ khiến nàng phát cáu.
Trương Xuân Thu nói.
- Ngươi nói cái gì?
Chu Văn không nghe thấy Trương Xuân Thu.
- Ta cũng muốn ngươi ở mấy ngày nữa…
Trương Xuân Thu đành phải lại lặp lại một lần.
Nhưng hắn mới nói nửa câu, Chu Văn nói:
- Không lưu lại quá lâu, ta còn phải trở về làm việc, thêm mấy ngày nữa thật sự không được, ta chỉ lưu lại tối đa hai ngày nữa thôi!
- Không phải, ta nói là Ngọc Trí không muốn nhìn thấy ngươi, nếu thấy ngươi không đi, nàng có thể phát cáu…
Trương Xuân Thu nói.
- Cái gì? Ngươi muốn phát cáu? Ta thật sự có việc, không thể ở lại quá lâu, nhiều nhất ba ngày, không thể nhiều hơn nữa. . .
Chu Văn nói xong, lôi Trương Xuân Thu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Không ngờ Trương huynh ngươi tốt như vậy, sớm biết thế này, trước kia ta thường xuyên tới tìm ngươi… Ngươi thật sự quá tốt…
Trương Xuân Thu nhìn Chu Văn, cũng không biết có phải hắn không nghe được hay không?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Chu Văn vẫn chưa đi?
Sau khi Trương Xuân Thu rời đi, Trương Tiêu đến hỏi.
- Thính lực của hắn còn chưa khôi phục, cần ở thêm hai ba ngày.
Trương Xuân Thu trả lời.
- Như vậy sao được, ngày hôm sau chính là…
Trương Tiêu im miệng không tiếp tục nói.
- Không có gì đáng ngại, không cần để ý tới hắn.
Trương Xuân Thu nói.
- Các thúc bá sợ Chu Văn ảnh hưởng chính sự, vạn nhất xảy ra việc gì, Trương gia vĩnh viễn không có ngày yên ổn, vẫn để hắn sớm đi sẽ tốt hơn.
Trương Tiêu nói.
- Ta không có năng lực đuổi hắn đi, cũng không cảm thấy hắn sẽ ảnh hưởng đến chính sự gì, các ngươi cảm thấy hắn có vấn đề, vậy mình đi đuổi đi.
Trương Xuân Thu nói xong, trực tiếp quay người rời đi.
Trương Tiêu nhìn Chu Văn một chút, lại không dám đi qua thật, chỉ có thể chuyển lời của Trương Xuân Thu cho trưởng bối.
Trưởng bối Trương gia cũng sầu muộn, nếu đây là người bình thường, Trương gia muốn đuổi cũng đơn giản, nhưng người này lại là Chu Văn.
Thực lực của Chu Văn, người Trương gia vẫn hiểu biết chút ít, nếu Chu Văn không đi, bọn hắn cũng không dám dùng vũ lực cưỡng ép đuổi hắn ra khỏi cửa.
- Đại bá, ta thấy Chu Văn kia, có lẽ thật sự muốn ở lại chữa trị thính lực rồi đi, hắn không liên quan gì đến Trương gia ta.
Trương Tiêu do dự một chút nói.
Ngay cả Trương Xuân Thu cũng không thể đuổi hắn đi, hắn có tư cách gì đi đuổi?
- Được rồi, cũng không có gì ảnh hưởng, cứ để hắn lại đây đi.
Cuối cùng Trương Tư Ưu lên tiếng, mọi người mới thôi.
Bình luận truyện