Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 48: Cướp người ? (1)
Bởi vì không có mục tiêu rõ ràng, nên mỗi lần dịch chuyển không gian, Văn Trung đều xuất hiện ở những vị trí cách nhau một khoảng nhất định nào đó.
Tuy nhiên, trên thực tế nếu hắn muốn thì gần như bất kì nơi nào trên thế giới này, hắn đều có thể xuất hiện trong nháy mắt, việc duy nhất hắn phải bận tâm chỉ là năng lượng tiêu hao mà thôi.
Mặc dù chỉ di chuyển một khoảng cố định nhưng khoảng cố định này cũng là do hắn khống chế, đều theo phương hướng hắn chọn mà tiến đến.
Chỉ có điều, khoảng cách dịch chuyển cũng không ngắn, hắn không có cách nào xác định địa điểm tiếp theo mình xuất hiện đấy!
Vì thế không ít lần oái oăm khiến hắn xuất hiện từ trong bụi cây đi ra, sau đó là đến trước mặt một bầy sói đói, trên miệng núi lửa, thậm chí lơ lửng giữa vực thẳm...
Kết quả khiến Tiểu Long Nữ đang ngủ "giả" trong ngực hắn, vốn kinh ngạc đến ngây ngốc, lại bị một phen giật mình thiếu chút nữa bật dậy, cũng may nàng vẫn đang bị điểm huyệt nên không làm ra phản ứng quá lớn khiến hắn chú ý.
Sau cùng, qua không biết bao nhiêu lần dịch chuyển, Văn Trung lần này xuất hiện ở một nơi có người sinh sống.
Hoặc có thể nói là rất nhiều người sinh sống, bởi trước mắt hắn là cả một đống lớn các dãy nhà cổ xưa được trang hoàng lộng lẫy, bên cạnh có rất nhiều xạp hàng, cửa tiệm, tửu quán, tất cả đều giăng đèn lồng, treo biển hiệu khắc đầy những văn tự uốn lượn, đầy tinh mỹ.
Mà hắn lại trực tiếp xuất hiện ngay giữa cửa ra vào một nơi trong số đó.
Chỉ là, ngay khi hắn quay lại nhìn gian lầu này, Văn Trung lập tức cảm thấy vận may của mình một mảnh hắc ám, vẻ mặt liền đen kịt lại.
Dù cho không đọc được nội dung trên tấm biển hiệu, nhưng nhìn qua bài trí cùng với hoạt động "thân thiết" và "dìu dắt" của những cô gái ăn mặc lộ liễu bên trong, sao hắn có thể đoán không ra đây là bách hoa phường trong truyền thuyết.
" Sau này tốt nhất ít sử dụng dịch chuyển kiểu này. "
Văn Trung thầm nghĩ.
Hắn thực sự cũng đủ xui xẻo, hết lần này đến lần khác còn chưa đủ, vậy mà lại dịch chuyển tới một kỹ viện.
Nếu là đi một mình, có lẽ hắn cũng không ngại ngùng mà thỏa trí " tò mò " vào tìm hiểu một phen. Đương nhiên, cũng chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu sơ qua thôi, không thể bừa bãi nghiên cứu sâu.
Nhưng hiện giờ đang ôm một nữ tử thanh thuần, tinh khiết không nhiễm bụi trần như Tiểu Long Nữ đến nơi này, hắn không nhịn được cảm thấy có chút tội lỗi.
- Aaaa....
Mà Văn Trung đột ngột xuất hiện, khiến cho một số nữ nhân phong tao, lẳng lơ đứng ở bên ngoài mời chào bỗng giật mình thét lên, dẫn đến không ít người đưa mắt nhìn qua.
Văn Trung vốn định lập tức dịch chuyển, bởi lẽ hắn cũng chả có ý tứ gì bận tâm đến suy nghĩ của những người này cả.
Lần nữa đột ngột biến mất hù bọn họ một phen cũng khá là thú vị a.
Nhưng hắn thấy có thêm không ít người nhìn qua, trong đó lại có cả một ít cụ già và trẻ nhỏ. Hắn chợt nghĩ tới:
" Đâu biết chừng không cẩn thận, lại dọa cho bọn họ lên cơn đau tim thì cũng phải tội "
Hơn nữa, chủ yếu là động tĩnh vừa rồi không nhỏ, Tiểu Long Nữ hẳn đã sớm tỉnh lại.
Cuối cùng, Văn Trung quyết định đành chậm rãi rời đi, sau đấy lại tính tiếp.
Chỉ là, hắn chưa đi được mấy bước, đã có một thanh âm quái đản vang lên:
- Tiểu tử, ngươi cũng liều lĩnh đấy nhỉ?
Vài thanh niên ăn mặc đẹp đẽ, quần áo lụa là, bộ dạng thiếu gia, công tử nhà giàu tiến đến. Người nói chuyện là một thanh niên đi đầu, khuôn mặt có chút tuấn tú, nhưng lộ rõ nét kiêu ngạo cùng dáng vẻ ăn chơi trác táng, thuộc loại phá gia chi tử không cần bàn cãi.
Gã vừa nói vừa một tay liên tục phe phẩy cây quạt "đuổi ruồi" trước ngực, dường như muốn tạo thêm chút khí chất soái ca phong độ, tiêu sái:
- Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi dám...
- Bây giờ là ban đêm.
Văn Trung thuận miệng ngắt lời.
Nhìn điệu bộ của người này, hắn lập tức cảm thấy không có chút nào tốt đẹp.
Ra vẻ chính trực cái khỉ, lại còn gì mà thanh thiên bạch nhật, nếu có thiết bị phát thanh nào ở đây, Văn Trung hẳn sẽ đưa đến trước mặt gã mà mở: " Xin thông báo bây giờ là mười chín giờ ".
Thanh niên kia bị bắt bẻ, cũng không biết thay đổi ngôn từ ra sao, liền cảm thấy khó chịu, lập tức bỏ vẻ ngụy trang, trực tiếp dùng giọng điệu phách lối nói:
- Hừ, tiểu tử quê mùa to gan dám ngang nhiên đến Thiên Hương Lâu cướp người, lại còn định ăn quỵt tiền rồi bỏ chạy!
Tuy vậy, trong lời nói cũng không thiếu đi lí lẽ đúng đắn, khiến Văn Trung nghe xong thiếu chút nữa trợn mắt há mồm.
Đùa giỡn sao?
Mặc dù hắn xuất hiện quay lưng lại tòa liệt dương lâu gì đó kia, vậy nên ngoại trừ mấy nữ nhân gần đó chứng kiến, những người khác đều tưởng rằng hắn từ trong đó đi ra thì cũng thôi đi, ở đâu ra còn có cả vụ cướp người với ăn quỵt tiền?
Hơn nữa, hắn quê mùa lắm sao? Đây là trang phục hiện đại a!
Lúc này, nhiều người mới để ý đến Tiểu Long Nữ nằm trong ngực Văn Trung, liền lập tức bị rung động trước sắc đẹp của nàng, sau đó lại đồng tình với lời nói gã công tử nhà giàu kia, đều cho rằng cô nương đẹp như vậy, thanh niên có vẻ quê mùa này hẳn cũng không có đủ tiền chuộc nàng, vậy nên mới đánh ngất người ta rồi ôm đi, dẫn đến mấy nữ tử bên ngoài vừa rồi kêu hét
Tuy nhiên, trên thực tế nếu hắn muốn thì gần như bất kì nơi nào trên thế giới này, hắn đều có thể xuất hiện trong nháy mắt, việc duy nhất hắn phải bận tâm chỉ là năng lượng tiêu hao mà thôi.
Mặc dù chỉ di chuyển một khoảng cố định nhưng khoảng cố định này cũng là do hắn khống chế, đều theo phương hướng hắn chọn mà tiến đến.
Chỉ có điều, khoảng cách dịch chuyển cũng không ngắn, hắn không có cách nào xác định địa điểm tiếp theo mình xuất hiện đấy!
Vì thế không ít lần oái oăm khiến hắn xuất hiện từ trong bụi cây đi ra, sau đó là đến trước mặt một bầy sói đói, trên miệng núi lửa, thậm chí lơ lửng giữa vực thẳm...
Kết quả khiến Tiểu Long Nữ đang ngủ "giả" trong ngực hắn, vốn kinh ngạc đến ngây ngốc, lại bị một phen giật mình thiếu chút nữa bật dậy, cũng may nàng vẫn đang bị điểm huyệt nên không làm ra phản ứng quá lớn khiến hắn chú ý.
Sau cùng, qua không biết bao nhiêu lần dịch chuyển, Văn Trung lần này xuất hiện ở một nơi có người sinh sống.
Hoặc có thể nói là rất nhiều người sinh sống, bởi trước mắt hắn là cả một đống lớn các dãy nhà cổ xưa được trang hoàng lộng lẫy, bên cạnh có rất nhiều xạp hàng, cửa tiệm, tửu quán, tất cả đều giăng đèn lồng, treo biển hiệu khắc đầy những văn tự uốn lượn, đầy tinh mỹ.
Mà hắn lại trực tiếp xuất hiện ngay giữa cửa ra vào một nơi trong số đó.
Chỉ là, ngay khi hắn quay lại nhìn gian lầu này, Văn Trung lập tức cảm thấy vận may của mình một mảnh hắc ám, vẻ mặt liền đen kịt lại.
Dù cho không đọc được nội dung trên tấm biển hiệu, nhưng nhìn qua bài trí cùng với hoạt động "thân thiết" và "dìu dắt" của những cô gái ăn mặc lộ liễu bên trong, sao hắn có thể đoán không ra đây là bách hoa phường trong truyền thuyết.
" Sau này tốt nhất ít sử dụng dịch chuyển kiểu này. "
Văn Trung thầm nghĩ.
Hắn thực sự cũng đủ xui xẻo, hết lần này đến lần khác còn chưa đủ, vậy mà lại dịch chuyển tới một kỹ viện.
Nếu là đi một mình, có lẽ hắn cũng không ngại ngùng mà thỏa trí " tò mò " vào tìm hiểu một phen. Đương nhiên, cũng chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu sơ qua thôi, không thể bừa bãi nghiên cứu sâu.
Nhưng hiện giờ đang ôm một nữ tử thanh thuần, tinh khiết không nhiễm bụi trần như Tiểu Long Nữ đến nơi này, hắn không nhịn được cảm thấy có chút tội lỗi.
- Aaaa....
Mà Văn Trung đột ngột xuất hiện, khiến cho một số nữ nhân phong tao, lẳng lơ đứng ở bên ngoài mời chào bỗng giật mình thét lên, dẫn đến không ít người đưa mắt nhìn qua.
Văn Trung vốn định lập tức dịch chuyển, bởi lẽ hắn cũng chả có ý tứ gì bận tâm đến suy nghĩ của những người này cả.
Lần nữa đột ngột biến mất hù bọn họ một phen cũng khá là thú vị a.
Nhưng hắn thấy có thêm không ít người nhìn qua, trong đó lại có cả một ít cụ già và trẻ nhỏ. Hắn chợt nghĩ tới:
" Đâu biết chừng không cẩn thận, lại dọa cho bọn họ lên cơn đau tim thì cũng phải tội "
Hơn nữa, chủ yếu là động tĩnh vừa rồi không nhỏ, Tiểu Long Nữ hẳn đã sớm tỉnh lại.
Cuối cùng, Văn Trung quyết định đành chậm rãi rời đi, sau đấy lại tính tiếp.
Chỉ là, hắn chưa đi được mấy bước, đã có một thanh âm quái đản vang lên:
- Tiểu tử, ngươi cũng liều lĩnh đấy nhỉ?
Vài thanh niên ăn mặc đẹp đẽ, quần áo lụa là, bộ dạng thiếu gia, công tử nhà giàu tiến đến. Người nói chuyện là một thanh niên đi đầu, khuôn mặt có chút tuấn tú, nhưng lộ rõ nét kiêu ngạo cùng dáng vẻ ăn chơi trác táng, thuộc loại phá gia chi tử không cần bàn cãi.
Gã vừa nói vừa một tay liên tục phe phẩy cây quạt "đuổi ruồi" trước ngực, dường như muốn tạo thêm chút khí chất soái ca phong độ, tiêu sái:
- Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi dám...
- Bây giờ là ban đêm.
Văn Trung thuận miệng ngắt lời.
Nhìn điệu bộ của người này, hắn lập tức cảm thấy không có chút nào tốt đẹp.
Ra vẻ chính trực cái khỉ, lại còn gì mà thanh thiên bạch nhật, nếu có thiết bị phát thanh nào ở đây, Văn Trung hẳn sẽ đưa đến trước mặt gã mà mở: " Xin thông báo bây giờ là mười chín giờ ".
Thanh niên kia bị bắt bẻ, cũng không biết thay đổi ngôn từ ra sao, liền cảm thấy khó chịu, lập tức bỏ vẻ ngụy trang, trực tiếp dùng giọng điệu phách lối nói:
- Hừ, tiểu tử quê mùa to gan dám ngang nhiên đến Thiên Hương Lâu cướp người, lại còn định ăn quỵt tiền rồi bỏ chạy!
Tuy vậy, trong lời nói cũng không thiếu đi lí lẽ đúng đắn, khiến Văn Trung nghe xong thiếu chút nữa trợn mắt há mồm.
Đùa giỡn sao?
Mặc dù hắn xuất hiện quay lưng lại tòa liệt dương lâu gì đó kia, vậy nên ngoại trừ mấy nữ nhân gần đó chứng kiến, những người khác đều tưởng rằng hắn từ trong đó đi ra thì cũng thôi đi, ở đâu ra còn có cả vụ cướp người với ăn quỵt tiền?
Hơn nữa, hắn quê mùa lắm sao? Đây là trang phục hiện đại a!
Lúc này, nhiều người mới để ý đến Tiểu Long Nữ nằm trong ngực Văn Trung, liền lập tức bị rung động trước sắc đẹp của nàng, sau đó lại đồng tình với lời nói gã công tử nhà giàu kia, đều cho rằng cô nương đẹp như vậy, thanh niên có vẻ quê mùa này hẳn cũng không có đủ tiền chuộc nàng, vậy nên mới đánh ngất người ta rồi ôm đi, dẫn đến mấy nữ tử bên ngoài vừa rồi kêu hét
Bình luận truyện