Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 53: Kể chuyện
Chỉ có điều, hắn cũng chưa từng có ý định nhớ hết vị trí từng huyệt, cũng như đặc tính của chúng. Vì vậy, để tự mình lần mò cũng không phải là một việc đơn giản. Hơn nữa, điểm huyệt về cơ bản là điểm chính xác và đủ lực để làm bế tắc một huyệt đạo nào đó, nhưng phương thức điểm huyệt của Âu Dương Phong cũng không phải là theo cách điểm huyệt bình thường có thể lý giải.
Dù cho hắn có nắm giữ các vị trí huyệt đạo, nhưng để đi ngược lại tìm cách giải huyệt cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hắn cũng không quá mức miễn cưỡng, mà đương nhiên vẫn muốn dành nhiều thời gian để thân cận Tiểu Long Nữ hơn. Vì vậy, sau khi dựa theo một câu nói quái đản mà chiếc vòng thi thoảng nói ra trong lúc cảm nhận, lý giải một lần cuối, hắn liền đứng dậy đi về phía hang động.
Tiểu Long Nữ cũng thể làm được việc gì, nên nàng ngồi dựa vào vách đá, ánh mắt luôn chăm chú nhìn qua bóng người bất động của hắn cả buổi. Thấy hắn bỗng đi về phía mình, bất giác ánh mắt nàng vội trốn tránh nhìn xa xăm qua nơi khác rồi lại đưa về nhìn hắn.
- Một mình như vậy, có lẽ buồn chán lắm phải không?
Văn Trung thấy được bóng dáng cô độc, bất động trong đêm của Tiểu Long Nữ, mặc dù biết được nàng từ nhỏ đã quen thuộc với bóng tối và cô quạnh trong Cổ Mộ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút tự trách.
Chung quy, dù cho nàng quen thuộc, hắn cũng cho rằng chính sự quen thuộc đó lại khiến nàng ít đi sự vui vẻ hay những cảm xúc cơ bản của một người bình thường. Dù sao một người sống dù cho vui, buồn, tức giận ra sao cũng tốt hơn là một thân thể giống như cỗ máy vô cảm không có bất kì cảm xúc nào.
- Ta biết một ít chuyện rất thú vị, có muốn nghe không?
Tiểu Long Nữ cũng không từ chối, đôi mắt long lanh khẽ chớp nhẹ.
Văn Trung mỉm cười đưa nàng đến gần mặt hồ, sau đó ôm nàng ngồi xuống.
Tiểu Long Nữ vốn đã quen với việc được hắn ôm mỗi lúc di chuyển, nhưng trực tiếp ngồi trong lòng hắn như vậy, nàng không tránh được có chút hoảng hốt.
Tuy nhiên, nàng cũng không thể tránh thoát, lại nhớ đến từng được hắn cứu giúp, được hắn bảo hộ, được hắn ân cần chăm sóc, nàng cũng không ra hiệu phản đối, mà lấy đó làm lý do chấp nhận, dịu ngoan tựa vào ngực hắn, trong lúc không tự chủ lại khẽ cảm nhận từng hơi ấm từ cơ thể hắn.
Ánh trăng lung linh qua mặt hồ trong suốt, đung đưa khẽ phản chiếu lên khuôn mặt thanh thuần, tuyệt mỹ của nàng, khiến cho dáng vẻ nữ nhân xinh đẹp càng thêm say động lòng người.
Văn Trung lúc này lại chậm rãi kể:
- Ngày xưa, rất xưa là xưa ấy, tại một nơi đồng xanh bát ngát, nhà kia có hai bà cháu, đứa cháu gọi là Tích Chu. Một hôm,Tích Chu hỏi bà:
" Bà ơi, sao miệng bà to thế?"
" Miệng bà to để bà ăn thịt cháu...à không... là bởi vì bà khát quá, mau lấy cho bà cốc nước."
Tích Chu rất hiếu thuận nên liền vội vã đi ra dòng sông lấy nước. Nhưng khi cậu múc nước, trong bát lại xuất hiện một con cá vàng, nó nói:
" Chỉ cần ngươi thả ta đi, ta sẽ ban cho ngươi ba điều ước!"
Tích Chu thật thà hỏi:
" Hôm trước tôi có đánh rơi một chiếc rìu xuống dòng sông, tôi muốn ước có thể lấy lại nó được không? "
Chú cá vàng nói:
" Được, cây rìu vàng, rìu bạc hay rìu sắt là của cậu?"
Tích Chu lại bảo:
" Không phải! Tôi đánh rơi là chiếc rìu từ mảnh lá xé thành cơ, hiện giờ tôi cũng chưa cần nó, tôi muốn lấy nước về cho bà trước đã "
Sau đó, cậu đem theo bát nước có chú cá vàng trở về.
Trước khi đưa nước cho bà, Tích Chu đến gần miệng giếng thả chú cá vàng vào và nói:
" Bống bống bang bang lên ăn cá vàng, cá bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người "
Sau đó, cậu vừa đi về chỗ bà vừa ngân nga câu hát:
" Cá vàng bơi trong miệng giếng, nhô lên, ngụp xuống, cá vàng hết nhe răng... "
Nhưng khi Tích Chu đến trước gian nhà, cậu chợt sửng sốt phát hiện bà của mình đã hoá thành một con hạc đang nhổ từng sợi lông để đan chiếc áo, khi bà nhìn thấy cậu, liền vỗ cánh bay đi mất.
Tích chu ở lại vì quá buồn rầu, cả ngày chỉ đứng một chỗ ngóng trông bà. Không lâu sau đó, cậu liền hoá thành một câu cay.
Một ngày nọ, em trai Tích Chu tìm được anh thất lạc nhưng thấy được anh trai đã biến thành cây cau, liền buồn bã ở bên cạnh rồi qua một thời gian, liền hoá thành cây trầu.
Có một hôm, một chú cuội đi qua chợt thấy bên cạnh cây trầu và cây cao mọc lên một cây đa, cả ba cây bất chợt bay lên cao, chú cuội liền lao đến ôm lấy rồi cùng bay lên cung trăng.
Từ đó người ta nhìn lên mặt trăng thường thấy chú cuội ngồi bên gốc cây một mình...
- Có hay không?
Văn Trung dừng lại hỏi.
Tiểu Long Nữ ngồi trong lòng hắn đã sớm say sưa, không tự chủ mà hòa theo dòng cảm xúc của câu truyện, nghe vậy nàng liền khẽ chớp mắt một cái, bộ dạng giống như rất muốn gật đầu cảm thán.
Hắn cười nói:
- Muốn nghe nữa sao?
Thấy nàng đồng ý, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy để ta kể cho nàng câu truyện Công chúa bong bóng và bảy chú cún.
Trong màn đêm êm đẹp giữa sơn cốc, một người đơn thuần chưa từng biết về truyện cổ tích, cứ thế yên lặng lắng nghe một kẻ hết sức "am hiểu" chậm rãi kể từ câu truyện này qua câu truyện khác. Cả hai say sưa đến tận khi ánh trăng đã nhô cao.
...
Sáng hôm sau, tại khu rừng tại cách sơn cốc không xa, từng tiếng ầm ầm, gãy đổ vang vọng.
Dù cho hắn có nắm giữ các vị trí huyệt đạo, nhưng để đi ngược lại tìm cách giải huyệt cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hắn cũng không quá mức miễn cưỡng, mà đương nhiên vẫn muốn dành nhiều thời gian để thân cận Tiểu Long Nữ hơn. Vì vậy, sau khi dựa theo một câu nói quái đản mà chiếc vòng thi thoảng nói ra trong lúc cảm nhận, lý giải một lần cuối, hắn liền đứng dậy đi về phía hang động.
Tiểu Long Nữ cũng thể làm được việc gì, nên nàng ngồi dựa vào vách đá, ánh mắt luôn chăm chú nhìn qua bóng người bất động của hắn cả buổi. Thấy hắn bỗng đi về phía mình, bất giác ánh mắt nàng vội trốn tránh nhìn xa xăm qua nơi khác rồi lại đưa về nhìn hắn.
- Một mình như vậy, có lẽ buồn chán lắm phải không?
Văn Trung thấy được bóng dáng cô độc, bất động trong đêm của Tiểu Long Nữ, mặc dù biết được nàng từ nhỏ đã quen thuộc với bóng tối và cô quạnh trong Cổ Mộ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút tự trách.
Chung quy, dù cho nàng quen thuộc, hắn cũng cho rằng chính sự quen thuộc đó lại khiến nàng ít đi sự vui vẻ hay những cảm xúc cơ bản của một người bình thường. Dù sao một người sống dù cho vui, buồn, tức giận ra sao cũng tốt hơn là một thân thể giống như cỗ máy vô cảm không có bất kì cảm xúc nào.
- Ta biết một ít chuyện rất thú vị, có muốn nghe không?
Tiểu Long Nữ cũng không từ chối, đôi mắt long lanh khẽ chớp nhẹ.
Văn Trung mỉm cười đưa nàng đến gần mặt hồ, sau đó ôm nàng ngồi xuống.
Tiểu Long Nữ vốn đã quen với việc được hắn ôm mỗi lúc di chuyển, nhưng trực tiếp ngồi trong lòng hắn như vậy, nàng không tránh được có chút hoảng hốt.
Tuy nhiên, nàng cũng không thể tránh thoát, lại nhớ đến từng được hắn cứu giúp, được hắn bảo hộ, được hắn ân cần chăm sóc, nàng cũng không ra hiệu phản đối, mà lấy đó làm lý do chấp nhận, dịu ngoan tựa vào ngực hắn, trong lúc không tự chủ lại khẽ cảm nhận từng hơi ấm từ cơ thể hắn.
Ánh trăng lung linh qua mặt hồ trong suốt, đung đưa khẽ phản chiếu lên khuôn mặt thanh thuần, tuyệt mỹ của nàng, khiến cho dáng vẻ nữ nhân xinh đẹp càng thêm say động lòng người.
Văn Trung lúc này lại chậm rãi kể:
- Ngày xưa, rất xưa là xưa ấy, tại một nơi đồng xanh bát ngát, nhà kia có hai bà cháu, đứa cháu gọi là Tích Chu. Một hôm,Tích Chu hỏi bà:
" Bà ơi, sao miệng bà to thế?"
" Miệng bà to để bà ăn thịt cháu...à không... là bởi vì bà khát quá, mau lấy cho bà cốc nước."
Tích Chu rất hiếu thuận nên liền vội vã đi ra dòng sông lấy nước. Nhưng khi cậu múc nước, trong bát lại xuất hiện một con cá vàng, nó nói:
" Chỉ cần ngươi thả ta đi, ta sẽ ban cho ngươi ba điều ước!"
Tích Chu thật thà hỏi:
" Hôm trước tôi có đánh rơi một chiếc rìu xuống dòng sông, tôi muốn ước có thể lấy lại nó được không? "
Chú cá vàng nói:
" Được, cây rìu vàng, rìu bạc hay rìu sắt là của cậu?"
Tích Chu lại bảo:
" Không phải! Tôi đánh rơi là chiếc rìu từ mảnh lá xé thành cơ, hiện giờ tôi cũng chưa cần nó, tôi muốn lấy nước về cho bà trước đã "
Sau đó, cậu đem theo bát nước có chú cá vàng trở về.
Trước khi đưa nước cho bà, Tích Chu đến gần miệng giếng thả chú cá vàng vào và nói:
" Bống bống bang bang lên ăn cá vàng, cá bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người "
Sau đó, cậu vừa đi về chỗ bà vừa ngân nga câu hát:
" Cá vàng bơi trong miệng giếng, nhô lên, ngụp xuống, cá vàng hết nhe răng... "
Nhưng khi Tích Chu đến trước gian nhà, cậu chợt sửng sốt phát hiện bà của mình đã hoá thành một con hạc đang nhổ từng sợi lông để đan chiếc áo, khi bà nhìn thấy cậu, liền vỗ cánh bay đi mất.
Tích chu ở lại vì quá buồn rầu, cả ngày chỉ đứng một chỗ ngóng trông bà. Không lâu sau đó, cậu liền hoá thành một câu cay.
Một ngày nọ, em trai Tích Chu tìm được anh thất lạc nhưng thấy được anh trai đã biến thành cây cau, liền buồn bã ở bên cạnh rồi qua một thời gian, liền hoá thành cây trầu.
Có một hôm, một chú cuội đi qua chợt thấy bên cạnh cây trầu và cây cao mọc lên một cây đa, cả ba cây bất chợt bay lên cao, chú cuội liền lao đến ôm lấy rồi cùng bay lên cung trăng.
Từ đó người ta nhìn lên mặt trăng thường thấy chú cuội ngồi bên gốc cây một mình...
- Có hay không?
Văn Trung dừng lại hỏi.
Tiểu Long Nữ ngồi trong lòng hắn đã sớm say sưa, không tự chủ mà hòa theo dòng cảm xúc của câu truyện, nghe vậy nàng liền khẽ chớp mắt một cái, bộ dạng giống như rất muốn gật đầu cảm thán.
Hắn cười nói:
- Muốn nghe nữa sao?
Thấy nàng đồng ý, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy để ta kể cho nàng câu truyện Công chúa bong bóng và bảy chú cún.
Trong màn đêm êm đẹp giữa sơn cốc, một người đơn thuần chưa từng biết về truyện cổ tích, cứ thế yên lặng lắng nghe một kẻ hết sức "am hiểu" chậm rãi kể từ câu truyện này qua câu truyện khác. Cả hai say sưa đến tận khi ánh trăng đã nhô cao.
...
Sáng hôm sau, tại khu rừng tại cách sơn cốc không xa, từng tiếng ầm ầm, gãy đổ vang vọng.
Bình luận truyện