Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu
Chương 2
Vào tối ngày hôm sau, cậu bạn giường dưới của Kỷ Tiếu Nhan cuối cùng cũng đến, Kỷ Tiếu Nhan nhìn y ba giây, rồi mở miệng: “Tiểu Ba, sao cậu cũng đến đây?”
Trương Hiểu Ba cũng bị sốc, “Nhan tử? Cậu thi đỗ HB?”
Dại người ra hai giây, hai người ôm đầu khóc rống, làm cho tiểu Cường cùng Ngoại Tinh Nhân hoảng sợ.
Trương Hiểu Ba là ai?
Chính là em trai Đại vương toán học danh tiếng lẫy lừng Trương Hiểu Nghĩa của lớp Bạo Tiếu 19!
Trương Hiểu Ba cùng Kỷ Tiếu Nhan là bạn thân từ nhỏ, hai người cùng học một trường, có điều Trương Hiểu Ba này, có thể nói hoàn toàn kế thừa những đặc điểm tốt đẹp của anh trai, tính một ngàn lần, tỷ lệ thành công là: ước chừng có thể.
Người này cư nhiên còn ham học thiên văn học cùng tâm lý học, mùng bốn hàng tháng là lại vọt đến tiệm báo trước cổng trường đem tất cả những tạp chí bát quái thí nghiệm tâm lý mua về hết, sau đó sẽ cầm chiếc bút hỏng hàng năm để ở bên tai bắt đầu lựa chọn…
Bình sinh thích nhất câu nói: “Biết tôi là ai không, anh trai tôi là Aristotle (nhà toán học, vật lý học người Hy Lạp), tôi tất nhiên sẽ là Einstein (chắc người này thì ai cũng phải biết nhỉ)….”
………..
Trương Hiểu Ba nắm chặt hai tay Kỷ Tiếu Nhan nước mắt lưng tròng nói: “Không ngờ a, tôi sau khi về nhà dùng các loại ma pháp Tây Phương cũng như ma pháp Đông Phương tính ra thật là quá đúng, nếu không sao có thể ở cùng bạn thân như thế này?”
Kỷ Tiếu Nhan mồ hôi chảy dài hỏi lại y: “Cậu nguyện ý đem bạn thân cậu ra thí nghiệm mấy thứ ma pháp sao?”
“Ừ!” Trương Hiểu Ba gật mạnh đầu, trịnh trọng nói: “Tôi biết lúc thường học nhiều kiến thức ngoài sách vở đều là rất đúng đắn, vì muốn ở trường đại học phát triển truyền thống này, những gì cần tôi đều mang theo.”
Nói rồi mở tung mấy cái thùng ra, trong thùng đầy là bài tarot, bài poke, la bàn, bùa bình an, tạp chí tâm lý cùng mấy thứ đồ chơi, khiến tiểu Cường nhìn thấy liền choáng váng.
“Uy, mấy thứ này dùng để làm gì?”
Ngoại Tinh Nhân cầm lấy một lá cờ nhỏ viết đầy kí hiệu chú ngữ, vừa định xem qua, liền bị Trương Hiểu Ba một phen đoạt lại, “Cái này không thể nghịch, là đồ chuyên môn trị táo bón, quơ một lúc liền OK, người không táo bón mà quơ sẽ bị tiêu chảy, lần trước tôi đi cổ vũ đại hội thể thao, cầm là cờ này quơ quơ, kết quả tôi bị sốt rét, truyền dịch mất hai tuần!”
Kỷ Tiếu Nhan thấy vẻ mặt sợ đến tái đi của tiểu Cường liền giải thích: “Kỳ thật là do cậu ta ăn vụng chocolate quá hạn của người khác……”
Trương Hiểu Ba vừa đến, trong ký túc xá cũng náo nhiệt hẳn lên, y đầu tiên đem cái kính viễn vọng dài nửa thước đặt lên trên ban công, sau đó hình như thấy được cái gì đó cổ quái, tiểu Cường lấy kính viễn vọng của y nhìn sang ký túc xá nữ ở đối diện xem đến vui sướng.
Ngoại Tinh Nhân thầm nói: “Đồ sắc lang!”
Tiểu Cường không vừa ý: “Cậu thì biết cái gì a, đàn ông háo sắc giống như đàn bà háo tài, tôi từ trước đến nay đều tha thứ cho những đàn bà háo tài đấy!”
Ngoại Tinh Nhân liếc y một cái: “ Tôi chưa từng thấy cậu có tiền để tha thứ cho đàn bà a?”
“Thiết!” Tiểu Cường không phục: “Lũ đàn bà ấy đều nhãn lý hữu châu, châu lý vô ngã (trong mắt chỉ có tiền, trong tiền lại không có bản thân)!”
Ngoại Tinh Nhân lắc đầu, suy nghĩ một lúc, nói lời khiến người khác kinh ngạc không thôi: “Bất quá chắc chắn có không ít người thích nhìn trộm ký túc xá của chúng ta đâu.”
Tiểu Cường nghẹn khuất: “Người nào?”
“Đàn ông.”
……..
Người trong phòng 438 đều hóa đá…..Ngoại Tinh Nhân cầm cuộn giấy vệ sinh tiến vào WC, xem ra lá cờ kia quả thực hữu dụng…
=. =. =. =. =
Ngày đầu tiên vào học, đại học HB thông báo huấn luyện quân sự.
Kỷ Tiếu Nhan cầm trong tay bộ quần áo lớn màu rau cần(hãy liên tưởng đến bộ đồ tập quân sự của nước ta) run rẩy, lại run rẩy, tiểu Cường đứng bên cạnh hắc hắc cười: “Cậu đừng run, có run cũng không thay đổi được gì đâu!”
Kỷ Tiếu Nhan mặt hắc tuyền: “Như thế này là quá đáng lắm rồi, bọn họ chắn chắn bộ đồ này không phải là để mùa đông mặc đấy chứ? So với da trâu còn dày hơn, hiện tại nóng như vậy, chúng ta mặc vào, tôi có thể trở thành cánh gà quay New Orleans trong KFC mất!”
Tiểu Cường bị cậu chọc cười, thuận tay cầm lấy bộ quần áo kia, sờ sờ, quả là dày, lộ ra bộ dạng ông anh nông dân, “Lại đây lại đây, để tôi đây mặc cho cậu xem.”
Nói xong, thật sự mặc vào, học người mẫu lắc lắc mông đi mấy bước, vừa lòng gật gật đầu: “Tốt lắm, thật sự nóng sao? Không nóng một chút nào!”
Ngoại Tinh Nhân vốn trầm mặc hai mắt nhìn y, ánh mắt tràn ngập sự kinh bỉ, tiểu Cường vô tội hỏi: “Sao thế? Thật sự không nóng mà!”
“Cậu để điều hòa chạy 16oC thì nóng được sao?”
Ngoại Tinh Nhân nói xong liền lấy điều khiển “tích tích” mấy cái, chẳng được bao lâu, Tiểu Cường bắt đầu kêu to: “Ôi mẹ ơi! Nóng chết mất!”
Kỷ Tiếu Nhan gục đầu xuống, vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân(động vật thì tụ thành bầy, con người thì phân thành nhóm) xem ra mọi người cùng ký túc xá với cậu không khác thế là bao…..
Tuy không nguyện ý, nhưng vẫn phải mặc bộ quân phục chẳng khác gì thép bọc da, cả đám bốn người miệng đều banh to như xe tăng tập hợp tại sân vận động, nhất thời há hốc mồm.
“Mọi người, có phải mắt tôi bị hoa không? Vì sao ta thấy phía trước lại xanh như màu trời vậy?” Tiểu Cường si ngốc nhìn chằm chằm phía trước.
Kỷ Tiếu Nhan cũng ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, còn có mấy bông tuyết màu trắng nữa.”
Hai người nhìn nhau: “Đây là chuyện gì vậy?”
Ngoại Tinh Nhân đẩy đẩy mắt kính, lặng lẽ nói: “Chẳng lẽ mấy cậu không biết, trang phục tập huấn của đại học HB đều là thuê quân trang của hải quân cùng không quân.”
“Vậy tại sao chúng ta lại phải mặc đồ thế này a!”
Ngoại Tinh Nhân tiếp tục đẩy mắt kính: “Khụ, vì hệ Hậu Cần chúng ta xếp cuối trong khối chuyên ngành, quần áo không đủ, cho nên phải mượn quân phục pháo binh.”
Tiểu Cường mắt chứa lệ quang nói với Kỷ Tiếu Nhan: “Phật viết, ta TMD không xuống địa ngục thì ai TMD xuống địa ngục đây?”
Kỷ Tiếu Nhan nghi hoặc hỏi: “Cường ca, cậu theo đạo Phật sao?”
Tiểu Cường: “Không phải.”
“………..”
Trương Hiểu Ba cũng bị sốc, “Nhan tử? Cậu thi đỗ HB?”
Dại người ra hai giây, hai người ôm đầu khóc rống, làm cho tiểu Cường cùng Ngoại Tinh Nhân hoảng sợ.
Trương Hiểu Ba là ai?
Chính là em trai Đại vương toán học danh tiếng lẫy lừng Trương Hiểu Nghĩa của lớp Bạo Tiếu 19!
Trương Hiểu Ba cùng Kỷ Tiếu Nhan là bạn thân từ nhỏ, hai người cùng học một trường, có điều Trương Hiểu Ba này, có thể nói hoàn toàn kế thừa những đặc điểm tốt đẹp của anh trai, tính một ngàn lần, tỷ lệ thành công là: ước chừng có thể.
Người này cư nhiên còn ham học thiên văn học cùng tâm lý học, mùng bốn hàng tháng là lại vọt đến tiệm báo trước cổng trường đem tất cả những tạp chí bát quái thí nghiệm tâm lý mua về hết, sau đó sẽ cầm chiếc bút hỏng hàng năm để ở bên tai bắt đầu lựa chọn…
Bình sinh thích nhất câu nói: “Biết tôi là ai không, anh trai tôi là Aristotle (nhà toán học, vật lý học người Hy Lạp), tôi tất nhiên sẽ là Einstein (chắc người này thì ai cũng phải biết nhỉ)….”
………..
Trương Hiểu Ba nắm chặt hai tay Kỷ Tiếu Nhan nước mắt lưng tròng nói: “Không ngờ a, tôi sau khi về nhà dùng các loại ma pháp Tây Phương cũng như ma pháp Đông Phương tính ra thật là quá đúng, nếu không sao có thể ở cùng bạn thân như thế này?”
Kỷ Tiếu Nhan mồ hôi chảy dài hỏi lại y: “Cậu nguyện ý đem bạn thân cậu ra thí nghiệm mấy thứ ma pháp sao?”
“Ừ!” Trương Hiểu Ba gật mạnh đầu, trịnh trọng nói: “Tôi biết lúc thường học nhiều kiến thức ngoài sách vở đều là rất đúng đắn, vì muốn ở trường đại học phát triển truyền thống này, những gì cần tôi đều mang theo.”
Nói rồi mở tung mấy cái thùng ra, trong thùng đầy là bài tarot, bài poke, la bàn, bùa bình an, tạp chí tâm lý cùng mấy thứ đồ chơi, khiến tiểu Cường nhìn thấy liền choáng váng.
“Uy, mấy thứ này dùng để làm gì?”
Ngoại Tinh Nhân cầm lấy một lá cờ nhỏ viết đầy kí hiệu chú ngữ, vừa định xem qua, liền bị Trương Hiểu Ba một phen đoạt lại, “Cái này không thể nghịch, là đồ chuyên môn trị táo bón, quơ một lúc liền OK, người không táo bón mà quơ sẽ bị tiêu chảy, lần trước tôi đi cổ vũ đại hội thể thao, cầm là cờ này quơ quơ, kết quả tôi bị sốt rét, truyền dịch mất hai tuần!”
Kỷ Tiếu Nhan thấy vẻ mặt sợ đến tái đi của tiểu Cường liền giải thích: “Kỳ thật là do cậu ta ăn vụng chocolate quá hạn của người khác……”
Trương Hiểu Ba vừa đến, trong ký túc xá cũng náo nhiệt hẳn lên, y đầu tiên đem cái kính viễn vọng dài nửa thước đặt lên trên ban công, sau đó hình như thấy được cái gì đó cổ quái, tiểu Cường lấy kính viễn vọng của y nhìn sang ký túc xá nữ ở đối diện xem đến vui sướng.
Ngoại Tinh Nhân thầm nói: “Đồ sắc lang!”
Tiểu Cường không vừa ý: “Cậu thì biết cái gì a, đàn ông háo sắc giống như đàn bà háo tài, tôi từ trước đến nay đều tha thứ cho những đàn bà háo tài đấy!”
Ngoại Tinh Nhân liếc y một cái: “ Tôi chưa từng thấy cậu có tiền để tha thứ cho đàn bà a?”
“Thiết!” Tiểu Cường không phục: “Lũ đàn bà ấy đều nhãn lý hữu châu, châu lý vô ngã (trong mắt chỉ có tiền, trong tiền lại không có bản thân)!”
Ngoại Tinh Nhân lắc đầu, suy nghĩ một lúc, nói lời khiến người khác kinh ngạc không thôi: “Bất quá chắc chắn có không ít người thích nhìn trộm ký túc xá của chúng ta đâu.”
Tiểu Cường nghẹn khuất: “Người nào?”
“Đàn ông.”
……..
Người trong phòng 438 đều hóa đá…..Ngoại Tinh Nhân cầm cuộn giấy vệ sinh tiến vào WC, xem ra lá cờ kia quả thực hữu dụng…
=. =. =. =. =
Ngày đầu tiên vào học, đại học HB thông báo huấn luyện quân sự.
Kỷ Tiếu Nhan cầm trong tay bộ quần áo lớn màu rau cần(hãy liên tưởng đến bộ đồ tập quân sự của nước ta) run rẩy, lại run rẩy, tiểu Cường đứng bên cạnh hắc hắc cười: “Cậu đừng run, có run cũng không thay đổi được gì đâu!”
Kỷ Tiếu Nhan mặt hắc tuyền: “Như thế này là quá đáng lắm rồi, bọn họ chắn chắn bộ đồ này không phải là để mùa đông mặc đấy chứ? So với da trâu còn dày hơn, hiện tại nóng như vậy, chúng ta mặc vào, tôi có thể trở thành cánh gà quay New Orleans trong KFC mất!”
Tiểu Cường bị cậu chọc cười, thuận tay cầm lấy bộ quần áo kia, sờ sờ, quả là dày, lộ ra bộ dạng ông anh nông dân, “Lại đây lại đây, để tôi đây mặc cho cậu xem.”
Nói xong, thật sự mặc vào, học người mẫu lắc lắc mông đi mấy bước, vừa lòng gật gật đầu: “Tốt lắm, thật sự nóng sao? Không nóng một chút nào!”
Ngoại Tinh Nhân vốn trầm mặc hai mắt nhìn y, ánh mắt tràn ngập sự kinh bỉ, tiểu Cường vô tội hỏi: “Sao thế? Thật sự không nóng mà!”
“Cậu để điều hòa chạy 16oC thì nóng được sao?”
Ngoại Tinh Nhân nói xong liền lấy điều khiển “tích tích” mấy cái, chẳng được bao lâu, Tiểu Cường bắt đầu kêu to: “Ôi mẹ ơi! Nóng chết mất!”
Kỷ Tiếu Nhan gục đầu xuống, vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân(động vật thì tụ thành bầy, con người thì phân thành nhóm) xem ra mọi người cùng ký túc xá với cậu không khác thế là bao…..
Tuy không nguyện ý, nhưng vẫn phải mặc bộ quân phục chẳng khác gì thép bọc da, cả đám bốn người miệng đều banh to như xe tăng tập hợp tại sân vận động, nhất thời há hốc mồm.
“Mọi người, có phải mắt tôi bị hoa không? Vì sao ta thấy phía trước lại xanh như màu trời vậy?” Tiểu Cường si ngốc nhìn chằm chằm phía trước.
Kỷ Tiếu Nhan cũng ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, còn có mấy bông tuyết màu trắng nữa.”
Hai người nhìn nhau: “Đây là chuyện gì vậy?”
Ngoại Tinh Nhân đẩy đẩy mắt kính, lặng lẽ nói: “Chẳng lẽ mấy cậu không biết, trang phục tập huấn của đại học HB đều là thuê quân trang của hải quân cùng không quân.”
“Vậy tại sao chúng ta lại phải mặc đồ thế này a!”
Ngoại Tinh Nhân tiếp tục đẩy mắt kính: “Khụ, vì hệ Hậu Cần chúng ta xếp cuối trong khối chuyên ngành, quần áo không đủ, cho nên phải mượn quân phục pháo binh.”
Tiểu Cường mắt chứa lệ quang nói với Kỷ Tiếu Nhan: “Phật viết, ta TMD không xuống địa ngục thì ai TMD xuống địa ngục đây?”
Kỷ Tiếu Nhan nghi hoặc hỏi: “Cường ca, cậu theo đạo Phật sao?”
Tiểu Cường: “Không phải.”
“………..”
Bình luận truyện