Tẩm Quân

Chương 16: Có mục đích gì



“Tại sao lại đến đây?” Hắn hỏi, muốn nghe chính miệng nàng nói ra nàng nhớ hắn.

“Hoàng thượng không tới tìm ta, ta chỉ có thể tới tìm người.” Nàng nói, tuy đơn giản nhưng là lời nói thật.

“Ồ?” Hách Liên Bá Thiên lười biếng cất chất giọng trầm thấp: “Nàng không biết sao, nữ tử trong hậu cung, nếu không được trẫm triệu hồi, bình thường không ai dám chủ động đi tìm trẫm.”

Lời hắn nói cũng là lời nói thật.

Tuy rằng hắn chưa từng hạ lệnh xuống, nhưng điều đó đã lẳng lặng thành quy tắc bất thành văn, không ai dám vọng tưởng chuyện tranh thủ tình cảm.

“Là thế thật sao? Khinh Tuyết không biết, nhưng Khinh Tuyết nhớ Hoàng thượng, thế nên mới tới đây.” Khinh Tuyết nũng nịu, vẻ mặt ôn nhu, nàng nhìn ra được, kỳ thật Hách Liên Bá Thiên vui mừng khi nàng tới tìm hắn.

“Nữ tử thông minh!” Hách Liên Bá Thiên cười, lại vui vẻ.

“Tạ Hoàng thượng khích lệ, nhưng Khinh Tuyết không phải người thông minh, Khinh Tuyết thật sự không biết thâm cung có quy củ này, nếu biết, dù có thế nào cũng không dám tìm đến.” Khinh Tuyết nói với chất giọng mềm mại, đôi mắt sáng ngời như nước, vừa như thật vừa như giả, có chút xấu hổ của thiếu nữ, lại có vài phần lanh lợi.

Lời của nàng, vĩnh viễn thật thật giả giả, khiến người ta không thể đoán ra.

“Khéo mồm lắm! Nói hay lắm!” Hách Liên Bá Thiên cười nói.

Hắn cũng không ngại nữ tử thông minh, hắn thích nữ tử thông minh, nhưng tốt nhất là không dùng sự thông mình đó để đùa giỡn lừa gạt hắn!

“Khinh Tuyết.” Hách Liên Bá Thiên đột nhiên hít một hơi, rồi sau đó gọi nàng.

Khinh Tuyết có chút giật mình, Hách Liên Bá Thiên chưa bao giờ gọi tên nàng nghiêm túc như thế, Khinh Tuyết đưa mắt một vòng rồi phía hắn: “Hoàng thượng…”

“Nói cho ta biết, nàng tới Nhật Liệt Quốc, có mục đích gì?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, ánh mắt sắc bén như tên, như muốn tiến vào đáy lòng Khinh Tuyết.

Tuy rằng lần này Tề Dương Quốc đã đầu hàng, nhưng Hách Liên Bá Thiên không vì thế mà buông lỏng sự cảnh giác, hôm qua thám tử đã tra ra, trong số sáu cống nữ Tề Dương Quốc đưa tới, có một người đã trải huấn luyện, để làm nội gián.

Trong sáu cống nữ, trừ bỏ Lâu Khinh Tuyết chỉ còn Chu Uyển Bích, nhưng hắn đã cố ý tiếp cận Chu Uyển Bích nhiều ngày, lại cảm thấy cô ta không phải nội gián.

Cô ta quá mức dịu dàng, ôn nhàn tri thức, hiểu lễ nghĩa trầm tĩnh, là đặc tính cố hữu của nữ tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Hơn nữa, thoạt nhìn qua, cô ta không phải loại nữ tử có tâm tư sâu sắc.

Về phần Lâu Khinh Tuyết, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đã biết nàng không tầm thường.

Vẻ đẹp của nàng không tầm thường, trong đôi mắt nàng, là tâm tư nặng nề.

Kỳ thật hắn có thể đi điều tra, nhưng nếu điều đó là thật, sau khi điều tra ra chân tướng, hắn sẽ không thể lưu nàng lại nữa, tuy hắn thích nàng, nhưng hắn quyết không để kẻ địch ngủ bên gối.

Thế nên, hắn hy vọng, trước khi hắn tra ra chân tướng, nàng có thể tự thừa nhận. Như vậy, hắn sẽ bỏ qua cho nàng.

“Mục đích?” Lòng Khinh Tuyết run lên, nàng chưa từng ngờ tới chuyện Hách Liên Bá Thiên có thể lợi hại như thế, chỉ mới gặp mấy lần, đã phát hiện ra nàng tiếp cận hắn là có mục đích. Chẳng lẽ khả năng che dấu của nàng lại kém đến thế?

Nàng càng không thể tưởng tượng được, Hách Liên Bá Thiên lại mở mồm hỏi thẳng như thế.

Nàng có mục đích, nhưng nàng làm sao có thể nói mục đích của mình với hắn?

Khinh Tuyết cười, hơi nheo mắt lại: “Khinh Tuyết không rõ lời Hoàng thượng nói có ý gì? Khinh Tuyết bị trở thành cống nữ đưa tới đây, có thể có năng lực làm mục đích gì chứ?”

Khoảnh khắc nàng nói thế, khiến Hách Liên Bá Thiên thất vọng một cách hoàn toàn.

Hắn có chút phẫn nộ, sự lo lắng trong mắt càng nhiều, hắn đã cho nàng cơ hội như vậy, nàng lại không chịu nói ra.

Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra: “Ngươi đi về trước đi! Chờ trẫm triệu hồi thì đến!”

Khinh Tuyết bị hắn đẩy, suýt nữa thì đứng không vững, lảo đảo vài bước mới lấy lại được thăng bằng, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đã thấy hắn nhắm mắt, gương mặt tuấn kiệt phủ một tầng tối tăm.

Rõ ràng vừa rồi còn vui vẻ, nháy mắt đã đổi sang bộ dạng này.

Có chút thất vọng.

Có chút đau thương.

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng kéo váy, quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”

Nói xong, liền lui ra ngoài.

Nàng không biết rằng, khoảnh khắc nàng xoay người, hắn đã mở đôi mắt sâu thẳm ra, nhìn nàng, mang theo rất nhiều thất vọng, còn có một chút cảm xúc không diễn tả được thành lời…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện