Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 42: Tears fall



Ừ, Khôi không nói gì thật luôn đó.

Chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc thui, rẽ ra ngoài cửa lớp gặp Diệp thì hơi dừng lại một chút nha. Chẳng biết bé ấy chui rúc ở đâu mà trên vai áo có dính vài cọng cỏ dại, anh Khôi khẽ phẩy phẩy cho em rồi mới về.

Eo, nhóc con mắt tròn xoe nín thở, tớ đoán chắc tim nó sắp rớt ra ngoài rồi á.

Cả lớp 11A1 reo hò suýt xoa, vài đứa đã kịp dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc ngàn vàng để post ngay lên group của trường ý. Ối dồi ôi, kiểu này bà con cô bác tha hồ mà buôn lê bán dưa nhé.

Tớ tất nhiên chẳng rỗi hơi mà lê la vào mấy cái topic đấy rồi, chỉ có điều, nếu bảo không có cảm xúc gì thì là nói dối, thấy trong lòng hơi gai gai ngứa ngáy. Thế cho nên cái tính ích kỷ nó trỗi dậy luôn, Thu dõng dạc tuyên bố.

-“Thế là xong nha, Khôi không đồng ý cho Diệp học cùng.”

Khổ nỗi lũ con trai trong nhóm dại gái, đập bàn đập ghế kêu không phục. Chúng nó dám bảo tớ chơi không đẹp, gài hàng Khôi mới sợ chứ. Rồi các bạn kiến nghị đòi vote lại, chấp hẳn luôn cái phiếu trắng của nhóm trưởng.

Thu thì mới nhận chức lớp phó nên không muốn chuyên quyền làm mếch lòng dân, đành phải gật đầu đồng ý. Kết quả sau đó thì không phải nói rồi ạ, em Diệp nghiễm nhiên có suất.

Tuy nhiên em ấy cũng không giống như vẻ bề ngoài kiêu chảnh mọi người thường thấy đâu. Chơi rồi mới biết nha, tính tình đáng yêu vô đối luôn. Anh chị gọi thì một điều dạ hai điều vâng rất chi là lễ phép ý.

Ngoài xung phong lên thư viện đăng ký phòng học cho nhóm thì tới buổi cũng đến sớm lắm luôn ý, chuẩn bị cho mỗi người một khay nhỏ nhắn trong đó có bánh ngọt, hoa quả và cốc trà xanh. Công nhận cuộc đời có những người mà mình muốn ghét cũng không ghét được ấy, bởi vì họ quá dễ thương á.

Thảo nào Khôi có cảm tình là phải, không nghĩ tới thì thôi, nghĩ lại hơi buồn buồn. Mà bọn tớ học nhóm nên ngồi bàn tròn, vị trí của tớ với Diệp hiện tại nối vào là thành đường kính đấy, ý là đối diện nhau. Tưởng Cún phải lao vào chỗ người yêu chứ? Tự dưng không nói không rằng để balô cạnh Thu là sao?

Bạn sau đó lấy tập đề in sẵn ra phát cho mọi người, bé Diệp thì chạy vọt sang thủ tha thủ thỉ.

-“Chị Thu yêu quý ơi cho em ngồi đây nha.”

Giọng ngọt xơn xớt luôn à.

Thu đành ngậm ngùi gật đầu. Giờ băng ghế theo thứ tự là Thu, tới balô của Khôi, rồi tới Diệp. Có người phát bài xong thì vòng về tự dưng gõ gõ vai tớ mới sợ chứ, bạn không thèm mở miệng nhưng chơi lâu rồi tớ cũng hiểu cái động tác hất hàm ấy nghĩa là ngồi xích xích ra.

Vô lý thế chứ nị.

Rõ ràng phía bên phải em Diệp có chỗ trống mà.

Mà giả như cậu ấy thích ngồi bên trái em Diệp hơn thì chỉ cần bảo con bé, nó nhích mông một cái là xong. Đằng này ra lệnh cho Thu làm Thu lại phải bảo Hương dịch ra, Hương tất nhiên phải quay sang bảo Tuấn, Tuấn quay sang nhắc Đào, Đào quay sang nói Béo…vân vân và vân vân…cho tới khi có chỗ cho WC.

-“Hống hách lộng quyền…ghét cái mặt…”

Thu tức nên hơi lủng bủng trong miệng, không ngờ người ta nghe thấy xong bị xoắn tai một cái đau ơi là đau ý, mặc dù hơi ấm ức nhưng bản tính nhu nhược cộng thêm giờ cậu ấy không thương tớ nữa nên cãi nhau chỉ có thiệt á, thôi thì ngậm miệng ngoan ngoãn làm bài là tốt nhất.

Bỏ qua mọi ân oán chuyện tình cảm bên lề thì có Khôi học cùng thực ra tốt ghê gớm luôn ý. Bạn như cuốn sách vạn năng luôn, hỏi cái gì cũng biết. Mọi người thắc mắc chỗ nào đều tận tình chỉ dạy, chẳng nói đâu nhưng viết ra giấy rất rõ ràng là các bạn cũng đủ hiểu rồi.

Nhất là em Diệp mới lớp 10 nhiều cái còn chưa rõ ấy, thắc mắc liên tục luôn. Thu thì ngại nên cứ bài khó là đợi chúng nó hỏi để mình chép cùng thôi. Học đại số tầm tiếng rưỡi thì thấy chán quá nên tớ lật qua mấy trang để làm hình.

Đến nhục cái tính ẩu, đưa tay vào ngăn bàn lấy thước thôi mà cũng cẩu thả làm rơi viên thuốc. Thuốc của Cún đấy, tớ để ý thấy từ ngày xuất viện hôm nào bạn cũng phải dùng năm viên trắng với một viên con nhộng màu đỏ.

Mặc dù cậu ấy chẳng trách mắng gì cả, mặc dù người ta vẫn bình thản uống mấy viên trắng nhưng tớ thấy tội lỗi lắm, nên là chẳng nghĩ ngợi nhiều chui tọt xuống dưới để tìm cái viên màu đỏ.

Khổ ơi là khổ ấy, bò ngoe nguẩy dưới gầm bàn soi chỗ này ngó chỗ kia mãi mới thấy, tớ lau lau thổi thổi sạch sẽ rồi sướng quá ngoi lên thì lại bị cộp đầu một phát. Nhưng thấy mềm mềm à, không phải cộp vào cạnh bàn mà là cộp vào tay Khôi các cậu ạ.

Thu biết bản thân hơi ảo tưởng sức mạnh nhưng mà cảm thấy cứ như ai đó đặt sẵn tay ở đấy để bảo vệ tớ ý, tự dưng xao xuyến rồi tim đập nhanh lắm á, phải một lúc sau bị người ta giật giật mớ tóc mái bù xù mới tỉnh mộng lau lồm ngồm bò lên trả bạn viên thuốc.

Khôi nhận lấy nuốt luôn chẳng cần uống nước gì cả.

Thu nhìn nhìn rồi không kiềm được viết lên tờ giấy nháp.

“Không đắng à?”

Cậu ấy còn đang mải chép lời giải cho Diệp, lúc lâu sau mới dí vào tay tớ mẩu giấy có mấy chữ.

“Thuốc không đắng. Lòng mới đắng.”

Đọc xong mà choáng hết cả người, kiểu như chơi chữ á, chẳng hiểu gì sất.

“Thế giờ làm như nào để hết đắng?”

Tớ viết đấy, chưa biết có nên đưa cho Khôi hay không thì cậu ấy đã trông thấy, tỉnh bơ thêm vào hàng bên dưới bốn từ.

“Ăn một viên kẹo.”

Ặc, đúng là đồ tự kỷ trẻ con tâm lý không bình thường. Yêu người khác rồi thì còn nói chuyện đó với Thu làm gì cơ chứ? Tớ bực hết cả mình đi ấy, ngoáy ngoáy viết viết mà suýt thì rách cả giấy.

“Ừ, cứ tự nhiên. Nhưng Khôi với Diệp ra ngoài vườn trường mà ăn nhé, đừng có chùn chụt ở đây làm hỏng văn minh nơi công cộng.”

Chẳng hiểu sao Khôi lại giận Thu nữa, lườm Thu, cấu Thu rồi còn dùng mực vẽ màu vàng choé uốn lượn trên giấy xúc phạm Thu nữa.

“THU LÀ CON NGU.”

Thề luôn tớ thấy tủi thân dâng trào lên tới tận cổ á, cố lắm mới nén được xuống. Mắt rơm rớm nhưng phải ngửa cổ lên trần nhà để không khóc, nhất định không thèm nhỏ một giọt nào vì cậu cả, không đáng.

Nghĩ thông suốt rồi thì cúi xuống làm bài tập tiếp, tới gần cuối giờ tự dưng có con khỉ đột hai tay cầm hai mớ rau muống xanh mơn mởn chạy hồng hộc vào gọi Thu tới tấp.

-“Thu Thu…Thu Thu yêu quý của ta…tìm…tìm…nàng mãi…may quá ở đây…cho nàng…”

Có người tự nhiên như ruồi uống hết cốc trà của tớ rồi hớn hở khoe.

-“Rau này trồng bằng phương pháp mới đấy, dùng hẳn 100% phân tươi. Ba mẹ tôi quây chặt lắm, rào kín chỉ để nhà ăn thôi, tôi thương Thu kinh khủng trưa nay tôi mới nhảy vào vườn hái trộm đó.”

Eo, cứ cảm động kiểu gì á, nhưng cũng có đôi chút thắc mắc nên tớ hỏi Khỉ.

-“Nhà cậu đâu có nuôi bò đâu mà có phân tươi?”

Bạn cốc đầu tớ một phát rồi vô tư bảo.

-“Thu ngốc quá đi, cần quái gì bò, nhà đầy người mà.”

Ặc.

WTF?

Thu cứng họng luôn á, đã thế Nam còn xỉa đểu thảo nào rau xanh ngon thế làm bọn nó cười nghiêng ngả, em Diệp suýt chút nữa bị sặc, cái mặt bạn Khỉ thì dày khỏi nói rồi, vẫn nhe nhe nhởn nhởn được mới sợ chứ.

-“Gớm mấy cái thể loại đi toa lét xong chỉ biết dập nước như các thím anh không thèm chấp nhá. Thời buổi kinh tế thị trường tận dụng được cái gì thì mình phải triệt để chứ. Đây anh nói các thím nghe nè…”

Vâng, Khỉ đại ca với hẳn tờ A3 ở bàn bên cạnh vẽ vẽ vời vời giảng giải cho bọn tớ về ước mơ của cậu ấy. Từ trang trại nuôi cá tới cánh đồng rau củ quả bát ngát rồi tới những nhà máy chế biến lương thực cao ngút trời, hắn vẽ nguệch ngoạc nhưng công nhận được cái ăn nói cũng có duyên nên mọi người lắng nghe chăm chú lắm.

Cuối cùng ở khoảng trống chính giữa của tờ giấy cậu ấy vẽ ngôi nhà nhỏ xinh xinh xong thò ra hai cái mặt rất cư te dễ thương đang vẫy vẫy tay.

-“Đây, các thím nhìn vào đây. Đây mới là dự án quan trọng nhất của đời anh, cái này là nhà anh xây theo kiến trúc Pháp, ở trong nhà anh có anh và Tây Thu.”

Hả? Cái gì thế?

-“Anh nghĩ kỹ rồi, Thu Thu lấy anh luôn cũng được mà muốn đi du học thì anh chờ. Nói chung sau tất cả, anh và Thu nhất định sẽ về với nhau mà thôi. Lúc đó anh sẽ trao cho Thu Thu chức bà chủ của tập đoàn phân than lớn nhất Việt Nam, các thím nhớ đi đám cưới.”

Đùa, Khỉ ơi là Khỉ ơi!

Bọn lớp tớ cũng gió đổi chiều nhanh dễ sợ. Vừa nãy còn thái độ ngang dọc lắm cơ mà, giờ thì đã nhao nhao cả lên, nào là thôi Thu chuyển nhóm đi, nào là con gái có người lo cho rồi thì học hành du diếc quái gì nữa, nào là chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.

-“Thôi tôi về đi đá bóng đây, các chế học đi. Thu Thu ơi, hẹn năm giờ nha, nếu tan muộn tầm sáu giờ thì nhắn tin để tôi vào quán net chơi vài ván nhân thể đợi Thu luôn.”

Còn hôn gió trước khi ra khỏi phòng á, Thu nghẹn không nói lên lời, chỉ gật gật đầu cho xong thôi.

Tất cả các bạn đều vui vẻ chỉ trừ Khôi, chẳng hiểu từ nãy tới giờ làm sao mà cái mặt khó đăm đăm à, thỉnh thoảng cứ cấu với lườm tớ mới sợ chứ. Một lát sau nhân tư cách nhóm trưởng, cậu ấy bình thản lên bảng viết hàng chữ.

“Buổi đầu tiên nhóm mình học tới tám giờ cho có tinh thần, ai bận cứ về trước thoải mái.”

Mang tiếng là tinh thần tự do dân chủ, nhưng thử hỏi có đứa nào dại mà bỏ về? Rồi hôm sau chúng nó học xong hết cái phần đấy rồi á, mình thì đôi lúc ngu dốt nhờ vả được ai?

Đành lén lút nhắn tin bảo bạn Khỉ về trước đi.

Nói chung học nhóm kiểu này hiệu quả phết, một buổi mà làm được bao nhiêu bài tập ý. Mỗi tội ngồi mấy tiếng liền tù tì người ngợm mệt mỏi lắm, đói đói nữa, chỉ mong mong mau được về nhà ăn cơm thôi.

Khổ làm sao cái xe bị xịt hơi chứ. Đợt trước đi với Khôi toàn cậu ấy bơm với tra dầu nên dạo này tớ cũng quên xừ mất, ban sáng cứ nghĩ thôi đi cố chiều về bơm cũng được, nào có ngờ giờ bánh xe xẹp lép luôn, ông sửa xe thì tầm này về rồi.

Đành phải dắt bộ về á, đùa đúng là số nhọ!

Đã mệt thì chớ, lại còn gặp ngay em Diệp lấp ló trong xe hơi nhà anh Khôi chào chị Thu đến là ngọt ngào, thử hỏi có thốn không cơ chứ?

Vậy mới nói hoàng tử là phải đi cùng công chúa chứ suất đâu ra cho cô bé lọ lem? Chẳng hiểu sao thấy buồn buồn à. Mặc dù cố gắng dành toàn bộ thời gian để học tập chăm chỉ nhưng Thu phải thừa nhận rằng Thu nhớ người ta.

Ngày nào cũng gặp nhưng vẫn nhớ, có thể các cậu bảo tớ làm màu nhưng thề luôn là không phải thế đâu. Đang chơi thân ơi là thân, còn nói thích nhau nữa rồi giờ tự dưng giận nhau trở mặt thành người xa lạ nó cứ không quen làm sao ý, buồn buồn lắm. Thu bần tha bần thần à, rẽ ra tới ngã ba thứ hai tự dưng giật nảy luôn.

Là Khôi.

Cậu ấy đứng dưới cái đèn đường mờ mờ, tay xỏ túi quần chăm chú nhìn Thu. Chẳng biết có phải thế không hay tớ lại ăn dưa bở nữa? Chỉ biết khoảnh khắc đó tim tớ tưởng như lạc mất một nhịp ý.

Khoảnh khắc đó tớ phát hiện ra Khôi thực sự quá là soái luôn á, vô cùng vô cùng…vô cùng mũ n lần đẹp trai.

Và Thu, hình như vẫn còn thích thích Khôi nhiều nhiều lắm.

Bạn chẳng nói chẳng rằng đi tới giật xe đạp rồi cứ thế phăng phăng dắt đi trước. Thu ngơ mất một lúc rồi cũng chạy tới tấp theo sau.

-“Đợi Thu với, Khôi đi nhanh quá à.”

Cậu ấy quay lại búng tai tớ rồi hậm hực ném bay hai mớ rau muống vào sọt rác bên đường. Rau cỏ thì có tội tình chi cơ chứ? Cái người này bị tự kỷ nặng quá rồi, nhiều khi hành xử cứ vô lý đùng đùng á.

-“Sao Khôi lại ném rau của Thu?”

Cún không thèm nói luôn, chỉ nhắn tin thôi.

“Ăn rau không tốt thì ném.”

-“Eo eo…vớ vẩn…chính Khôi bảo ăn rau với hoa quả nhiều là trắng xinh ra mà?”

“Trắng xinh để câu dẫn trai thì trắng xinh làm gì?”

Ặc? Ai câu dẫn trai? Nói năng hàm hồ vớ vẩn, tự dưng bực hết cả mình, tớ kéo áo cậu ấy rồi đứng giữa đường hét to thật to.

-“Thu ghét Khôi, rất là ghét.”

“Thu tưởng Khôi thương Thu chắc?”

-“Có giỏi thì Khôi nói đi việc gì phải nhắn tin, có phải Khôi không biết nói đâu? Khôi không thương Thu thì đứng đợi Thu làm cái gì?”

Tớ hỏi vặn, bạn chắc đuối lý lắm rồi đấy, mặt đỏ bừng bừng xong thì quát tháo ầm ĩ.

-“Khôi sợ Thu về một mình nguy hiểm, được chưa?”

-“Đó, rõ ràng là Khôi lo cho Thu mà không dám nhận đấy.”

Có người bị dồn tới đường cùng thì giận lắm, giận tới mức không thèm nhìn mặt Thu luôn, quay đi một tay dắt xe tay kia soạn tin nhắn. Mấy chục giây sau máy tớ kêu tít tít, mở ra đọc mà sốc muốn xỉu luôn á.

“Thu nghi nhieu roi. Chang qua Khoi lo dong cut tuoi nguyen chat khong co ba chu thoi.”

WTF? Troll nhau à?

Lại còn bày đặt không dấu nữa, trông đẹp trai sáng láng thế kia mà tâm hồn tầm bậy tầm bạ á, tức thế chứ nị. Xong từ lúc đó tớ với Khôi hậm hực nhau đứa đi trước đứa lẽo đẽo theo sau, về tới nhà cũng chẳng thèm nói với nhau câu nào ý.

Cái đợt sau đó tớ khá là bận, làm chức lớp phó rồi nhiều việc hơn, với cả năm nay Thu không phải đi giao hàng nữa thì đăng ký tham gia nhiều hoạt động thể thao với cộng đồng để hồ sơ apply du học thêm phần sáng giá ấy.

Thu bây giờ hoà đồng được với các bạn rồi, còn với Khôi thì là một phạm trù khác, sức khoẻ cậu ấy không tốt, rất hay bị đổ mồ hôi. Tớ cũng cứ có cảm giác càng ngày bạn càng ghét mình hay sao ý.

Một ngày cuối tháng chín tớ đi họp ban cán bộ ở văn phòng đoàn xong vừa về tới cửa lớp đã thấy tiếng cãi nhau chí choé ra. Nghe tụi nó đồn đầu tiên là Chi gây sự trước, nó xịt trứng gà đánh bông lên tóc bé Diệp. Sau đó thì cái Diệp cũng không vừa, đăng ảnh Chi ngủ gật dạng hai chân rõ to lên fanpage.

Bạn Chi tiếp tục phản công bằng cách lấy trộm vở làm văn của em Diệp xé tan tành.

Em Diệp lập anti page chuyên ném đá bự trả đũa chị Chi.

Cứ thế cứ thế thâm thù đại hận mãi vẫn chưa dứt, đỉnh điểm là hôm nay hai mẹ đang túm tóc rồi đánh nhau kia kìa. Hưng nhìn người trong mộng tơi tả tả tơi thì xót ruột lắm, mà khuyên can đủ điều cũng không ăn thua.

-“Đi tìm Khôi về đây cho Chi, nhanh.”

-“Phải đấy, anh Hưng gọi ngay anh Khôi cho em.”

Sếp đành cun cút lủi, mãi mấy chục phút sau mới đưa được người nổi tiếng về lớp. Nhìn thấy Khôi một cái hai đứa kia mắt sáng long lanh luôn, lập tức buông tay phủi phủi áo quần không đánh nhau nữa, cười rất chi hiền hậu.

-“Khôi à, Chi thích Khôi rất mệt mỏi Khôi biết không? Thôi thì Khôi tuyên bố công khai một lần được không? Khôi thích ai?”

-“Anh ấy không thích chị đâu, còn lâu nhé.”

Diệp bĩu môi chen vào, hotgirl cô nương bực mình véo eo nó rồi cất giọng rất chi nghiêm túc.

-“Khôi thương ai thì viết tên người đó lên bảng đi. Hôm nay Chi thề danh dự nếu như người Khôi viết không phải là Chi thì từ giờ trở đi Chi sẽ không theo đuổi làm phiền Khôi nữa.”

WC, phong độ hào hoa học giỏi sướng thật đấy nhỉ? Bao nhiêu em đau khổ vì chàng còn gì, con gái lớp khác cũng chạy bu kín ở mấy cái cửa sổ với cửa ra vào để hóng câu trả lời kia kìa.

Đợt này Khôi không khai ra chắc chẳng được yên thân đâu. Chắc bạn cũng biết vậy nên bình thản lên bảng viết ra hai từ to thật là to.

“TEARS FALL.”

Eo, phải nói là cả lũ trố hết cả mắt luôn á. Tears là những giọt nước mắt nhỉ, fall là rơi, nước mắt rơi? Đùa nhau hả?

Cả bọn còn đang băn khoăn thì Hưng đã nhảy bổ lên bảng phán rõ to.

-“Rồi nhé Chi nhé, nước mắt rơi nghĩa là khóc nhiều, túm quần lại là Khôi thích đứa nào mít ướt hay khóc, người ấy chính là em Diệp chứ ai? Chi ui Chi ui, thôi hết mơ tưởng đi, về đội của Hưng đi rồi mai sau hai vợ chồng mình thành cắp bồ nổi tiếng toàn sâu bít lun, nha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện