Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 68: Trêu hoa ghẹo nguyệt!



- Anh không phải lo cho em! Em, lớn rồi! Không còn là cô nhóc ngày ngày đi học đều đòi anh chở. Lúc đói bụng trong tiết học đều đòi anh đi mua đồ ăn. Ngay cả việc học bài cũng phải anh thúc giục! Em đã biết lo cho bản thân. Thực sự không cần anh lo nhiều đến vậy. Mỗi lần anh quan tâm em, em cảm thấy rất hổ thẹn với bản thân, lớn bằng này rồi còn không thể tự lo cho mình....

Tôn Nĩan Tịch bộc bạch hết suy nghĩ.

Cô đang muốn nói rằng không có anh cô vẫn sẽ vui cười bước tiếp còn việc thực hành thì...

- ------------------------

Tôn Noãn Tịch đang ngồi trên đệm. Cánh cửa lại lần nữa mở ra sau lần Lục Triển Bách đi chỉ có 10 phút.

Quý Nhan Nhan cùng Diệp Y đi mua đồ nấu ăn từ sáng. Bởi hôm nay là ngày nghỉ đương nhiên cũng phải gây ấn tượng một chutd với ngày nghỉ đột xuất này.

Vừa nhìn thấy Quý Nhan Nhan, Tôn Nõan Tịch vội vàng hỏi:

- Nhan Nhan! Có phải cậu nói dối Triển Bách là tớ vừa nhìn thấy rượu đà vồ hay đại loại gì đó, phải không?

Quý Nhan Nhan nghe xong liền nói.

- Anh ấy đến gặo cậu à?

- Phải! Anh ấy vừa mới đi rồi!

Quý Nhan Nhan cũng không ngạc nhiên, từ tốn giải thích.

- Tớ nói như vậy bởi vì hắn ta làm cậu thiệt thòi! Cậu xem, những ngày nghỉ thế này mà hắn ta còn không đưa cậu đi xem phim hay đưa đi ăn mấy quán ven đường lại chỉ biết học và học. Cậu không thấy hắn ta rất nhạt nhẽo sao. Phải người yêu tớ,tớ sẽ đá hắn!

Quý Nhan Nhan trong giọng nói chưa một sự phẫn nộ nhỏ.

Tôn Noãn Tịch nghe vậy cũng thật sự không phản bác nhiều. Thật sự quá đúng đi.

- Anh ấy bận mà!

Quý Nhan Nhan nghe vậy liền lộ ra sự khó chịu.

- Bận? Bận sao có thể cùng hoa khôi khoa quản trị kia? Lại còn cùng bạn bè tụ họp đông đủ ngay dưới quán thế kia? Anh ta " bận " thật.

Quý Nhan Nhan lúc này không thể kiềm chế sự khinh thường đối với Lục Triển Bách.

Diệp Y nhìn vào vấn đề cũng đã theo phe của Quý Nhan Nhan.

- Tịch! Tớ nói thật, anh ta thật vô tâm!

Tôn Noãn Tịch biết từ đầu năm học đến giờ anh bắt đầu xã giao với bạn bè, cởi mở hơn. Nhưng... Cô lại không nghĩ rằng anh lại có thể quá đà như vậy. Hóa ra anh ấy đến đây rồi vội vàng đi như vậy là để kịp giờ cùng với các bạn của mình. Tổng cộng tính cả lúc và lúc ra cũng chỉ vỏn vẹn 15 phút, mà trong số 15 phút đó cô nói mới là nhiều.

Tôn Noãn Tịch lần này hơi tủi thân, mắt đã bắt đầu ngấn nước.

Nhìn thấy vậy cả hai người họ Quý họ Diệp kia đều chuyển sang đề tài khác.

- Tịch không phải mấy ngày nữa là đến sinh nhật cậu sao. Hình như là vào Chủ nhật, hay bây giờ bọn tớ dẫn cậu đi chọn quà, cậu thích quà nào thì bọn tớ mua cho cậu quà đấy. Được không

Tôn Noãn Tịch gật đầu. Dù gì đi ra ngoài cũng sẽ thảnh thơi được một chút.

....

Tôn Noãn Tịch lên bước nặng nhọc trên đường đi. Cả ba đi đến một cửa hàng đồ hiệu. Trên con đường đó họ đi qua một nhà hàng.

Diệp Y có thói quen nhìn vào cửa hàng này. Bất ngờ phát hiện một điều rung trời lở đất.

Lục Triển Bách đang ôm Đồng Lam hoa khôi khoa Quản trị.

- Tịch! Cậu nhìn xem kia không phải là Lục Triển Bách và Đồng Lam sao?

Tôn Noãn Tịch lập tức đưa ánh mặt nhìn về phía ấy, trong đó có sự hoảng sợ...

Lục Triển Bách đang... Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện