Tham Thiên

Chương 18: Ân oán giang hồ



Biên dịch: Peanut

Nam Phong nghe thế bèn quay đầu nhìn về phía Đông, có điều bên trời đang mưa lớn lại lúc đêm tối nên chẳng nhìn thấy gì.

-Cưỡi ngựa tới, vừa từ đường lớn qua đây, có mười lăm ngươi.

Lão mù lắng tai nghe vừa nói.

-Sư phụ, có phải trốn đi không?

Nam Phong hỏi.

-Bọn chúng hẳn đã ánh lửa ở đây. Ngồi vào góc, ít nói chuyện thôi.

Lão mù lắc đầu đáp.

Nam Phong đứng thẳng lên rồi đỡ lão mù ngồi xuống chỗ góc nhà. Khi hắn quay lại lấy bàn kỳ và bọc quần áo, một đám ngựa to khỏe đã vọt tới trước căn nhà, người ngồi trên ngựa phần lớn mặc võ phục.

Nam Phong cầm bàn kỳ và bọc quần áo đến góc phòng, vừa ngồi xuống đã có người tiến vào trong nhà, chúng không kiếm chỗ ngồi ngay mà đứng thẳng hai hàng chờ đến khi một người đàn ông lớn tuổi mặc áo vải gai bước vào mới quây quanh y rồi đi về phía đống lửa.

Người đàn ông này khi đang bước đi lại chắp tay hướng hai người đang ngồi ở góc Tây Nam nói.

-Trời mưa to, xin mượn chỗ này nghỉ tránh mưa.

Nam Phong vốn cảm giác người đàn ông vận áo gái kia có chút quen quen, khi đối phương mở miệng thì hắn lập tức nhớ ra đã thấy người này tại Pháp hội. Người này với Hộ Quốc Chân Nhân và lão hòa thượng cùng ngồi ở mộc đài trên cao, họ Lâm, là chưởng môn một môn phái nào đó.

Lão mù không đã chỉ khẽ gật đầu.

Mấy người còn lại có vẻ rất kính sợ lão giả họ Lâm này. Họ không chỉ quét dọn một chỗ sạch sẽ mà còn đưa nước rồi khăn mặt cho y.

Tiếp sau đó lại có một số người tiến đến, Nam Phong cẩn thận đếm, phát hiện lão mù không nghe nhầm, quả đúng mười lăm người không thừa không thiếu.

Mười lăm người này có nam có nữ, ăn vận quần áo cũng không giống nhau nên có lẽ không chung một môn phái.

Vừa mới ngồi xuống, trong đám liền có người càu nhàu hay chính xác hơn mà mắng chửi mà kẻ bị mắng không ai khác, chính là người chủ trì Pháp hội lúc trước, Hộ quốc Chân nhân Long Vân Tử.

Kẻ này mắng xong, đám còn lại có khá nhiều người hùa theo, mắng Long Vân Tử kia ỷ thế hiếp người, cuồng vọng tự đại, tâm thuật bất chính, cáo mượn oai hùm.

Trong lúc đám kia đang càu nhàu mắng mỏ, nam tử lớn tuổi kia lại một mực nghiêm mặt không nói gì, có thể thấy được tâm tình y cũng đang không tốt.

Lúc người này mới vào, Nam Phong đã thấy y mặt mũi lạnh lùng nghiêm khắc, sắc mặt y bây giờ so với khi đó còn khó coi hơn nữa. Kẻ này khi trước ở trước mặt bao nhiêu người mạnh miệng nói: “Tuyệt không để chư vị trở về tay không”, hiện giờ xem ra lời nói hùng hồn đó chắc không thực hiện được. Người thuộc Võ đạo không ai có suất tham tường Thiên Thư tàn quyển, người ta mời bọn họ đến cơ bản không phải để bọn họ nghiên cứu Thiên Thư mà chính là gọi tới đánh một trận, qua đó giáo huấn bọn họ một phen.

Những lời mà đám người kia nói với lòng đầy căm tức bất bình, Nam Phong đều nghe hết. Lão mù khi trước đã kể sơ qua sự việc về Thiên Thư, trên thực tế đám người trong võ lâm này không thể xem hiểu Thiên Thư tàn quyền cũng là việc tốt bởi Thiên Thư tàn quyển trong tay Long Vân Tử là đồ giả thôi, nếu tu luyện theo thứ đó thật thì luyện không ra công phu gì còn là nhẹ, tệ hơn là có thể bị tẩu hỏa nhập ma khiến mồm lệch mắt lé, toàn thân bất toại nằm bẹp trên giường không dậy nổi.

Đám người kia cùng là người trong võ lầm mà người trong võ lâm đều có giang hồ phỉ khí(1), nói chuyện không kiêng nể gì cả, nói tới cuối còn hô hào khởi nghĩa can qua, đánh vào Hoàng Thành giết cả hoàng đế lẫn Long Vẫn Tử để rửa sạch nỗi nhục mà y gây ra cho bọn họ.

Lão giả họ Lâm kia tâm địa rất sâu, khi đám người kia mồm năm miệng mười bàn bạc ầm ĩ y không xen vào, đợi đến khi chúng nói mệt, tiếng nhỏ bớt thì hắn mới trầm giọng cất lời.

-Việc này phải trách ta, là tài nghệ Lâm mỗ không bằng người mới khiến các vị đây phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

Những lời này của họ Lâm mới nói ra, cả đám ào ào khen ngợi y có can đảm gánh trách nhiệm, có dũng khí tự khiển trách, thực là người đáng tôn kính.

-Các vị trước xin kìm sự tức giận, môn phái nào tham gia Pháp hội lần này, Thanh Long môn đều xin tặng ngàn lượng hoàng kim, Lâm sau khi về núi sẽ sai môn nhân đưa tới.

Lão giả họ Lâm ôm quyền nói.

Đám kia nghe thế thì nhao nhao từ chối, sự kính trọng dành cho lão càng tăng thêm, không ngớt khen lão hào sảng, kính lão hiệp nghĩa.

Những kẻ này đa số đều có mang theo lương khô và rượu trắng nên liền lấy đồ nhắm, chén bát ra rồi ngồi quây lại uống rượu.

-Quái gì đây?

Một người trong số này lôi từ dưới mông ra một vật, nhìn chút rồi vung tay ném qua một bên.

Cả đám còn đang mải mời rượu nhau nên chẳng ai để tâm đến động tác này của người kia, nhưng lão giả họ Lâm lại chú ý. Y nghiêng đầu thoáng nhìn cái bánh ngô mới bị ném vào trong góc nhà, sau khi thu ánh mắt về như nghĩ ngợi gì đó rồi lại xoay đầu nhìn lướt qua.

Hết nhìn bánh ngô, lão giả họ Lâm đưa ánh mắt nhìn lão mù và Nam Phong đang ở góc phòng phía Tây Nam.

Vừa lúc ấy có người tới mời rượu, lão giả họ Lâm liền thu ánh mắt lại rồi cùng đối phương uống rượu, uống xong đặt chén rượu rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía hai người.

Không thể phủ nhận người trong giang hồ cực kỳ phóng khoáng, ăn miếng thịt lớn, uống hớp rượu to, xưng huynh gọi đệ, lớn tiếng cười nói nhưng đa phần lại thô tục. Trong số mười mấy người này có mấy kẻ là nữ, khi say rượu thì thất đức nói nhiều câu lả lơi, những nam nhân kia cũng đa phần là những kẻ phóng túng, dùng lời lẽ tục tĩu mà đùa giỡn có, đưa tay đánh mắt dâm loạn cũng có.

Thế nhưng lão giả họ Lâm lại một mực ngồi nghiêm chỉnh, dù không ngăn đám kia vui đùa ầm ĩ nhưng cũng không tham gia vào.

Thấy y như thế, Nam Phong càng thêm kính nể lão, cho lão thật có phong phạm đại hiệp.

Vào lúc cả đám đang vui vẻ chén chú chén anh, lão giả họ Lâm đứng lên bưng chén rượu, cầm một cái đùi gà đi sang chỗ hai người.

Thấy y đi tới, Nam Phong vội đứng lên, kinh ngạc nhìn lại.

Lão giả họ Lâm đưa đùi gà cho Nam Phong, nói.

-Đều là người giang hồ thô kệch, nói hơi lớn, quấy rầy rầy hai vị nghỉ ngơi, đùi gà này cho ngươi.

-Cảm ơn đại hiệp.

Nam Phong đưa tay nhận, không quên cảm ơn.

Lão giả mỉm cười khẽ gật đầu với Nam Phong rồi đưa chén rượu về phía lão mù đoạn mời.

-Đêm mưa trời lạnh, mời uống chén rượu cho ấm người.

Lão mù chỉ lắc đầu, không buồn nhận chén rượu kia.

-Không cần ngại.

Lão giả họ Lâm lại đưa lần nữa.

-Đại hiệp, sư phụ ta không trông thấy được.

Nam Phong đưa tay nhận chén rượu, uống một ngụm rồi nói tiếp.

-Đa tạ đại hiệp.

Lão giả họ Lâm mỉm cười gật đầu xong liền quay lại chỗ cũ, ngồi xuống tiếp tục uống rượu với mấy người kia.

Thấy hành động vừa rồi của y, cả đám còn lại miệng khen không thôi, nói nào y giàu có mà không quên giúp kẻ nghèo khó, mạnh mẽ vẫn nhớ che chở kẻ yếu, có khí độ của nhân giả(2).

Chờ một lát thấy không có gì bất thường, Nam Phong bèn đưa chén rượu mời lão mù.

-Sư phụ, người uống một ngụm đi.

Lão mù khẽ gật đầu đưa tay nhận chén rượu, uống cạn rồi đưa chén cho Nam Phong, bảo.

-Trả lại cho người ta.

Nam Phong cầm chén qua trả thì lại có người đưa cho hắn một cái chân giò lợn. Nam Phong nói cảm ơn rồi cầm trở về.

-Sư phụ, đây là chân giò lợn, người ăn đi.

Nam Phong đưa cái chân giò cho lão.

Lão mù chỉ lắc đầu.

-Vậy người ăn đùi gà.

Nam Phong lại đưa đùi gà lên.

-Con ăn đi.

Lão mù lại lắc đầu, đáp.

Đám người trong giang hồ kia khi uống rượu cũng bàn luận qua một số việc trong võ lâm nhưng so với khác với sự điềm đạm, nói có trật tự rõ ràng của lão mù, đám người này khi nói thì vẻ như nhiệt huyết sôi trào nhưng lại rất loạn, nhìn nhận thị phi đúng sai cũng đơn giản, nông cạn không nhìn ra bản chất vì lợi mà sinh ân oán thị phị giang hồ như lão mù từng giảng giải.

Lúc Canh hai thì trời hết mưa, cả đám người bèn rời nhà đổ, tiếp tục lên đường.

Đám người đi bỏ lại không ít canh thừa thịt nguội nên Nam Phong bèn đi qua thu dọn tàn tích lại thành một bọc.

-Vứt đi.

Lão mù trầm giọng ra lệnh.

-Toàn là thịt, vứt đi tiếc lắm sư phụ.

Nam Phong tiếc rẻ phân trần.

-Nhớ kỹ, con không phải ăn mày.

Lão mù đứng dậy nói.

Thấy lão mù giọng điệu nghiêm túc như vậy, Nam Phong tuy không nỡ bỏ nhưng cũng chỉ đành buông bọc đồ ăn đi.

-Thu dọn đồ đạc, rời khỏi chỗ này.

Lão mù lại nói.

-Sao vậy sư phụ?

Nam Phong thắc mắc.

-Lâm Chấn Đông không phải kẻ tầm thường, có thể hắn đã nhận ra ta.

Lão mù giải thích.

Nam Phong giờ mới biết lão giả kia tên Lâm Chấn Đông, tuy hắn có ấn tượng tốt với người này nhưng lão mù có lý của mình vậy nên nghe lão nói xong, Nam Phong liền lập tức thu dọn đồ đạc.

Hai thầy trò thực ra cũng chẳng cần thu dọn gì, chỉ cầm bàn kỳ với bọc quần áo là có thể lên đường rồi.

-Sư phụ, ta đi đâu đây?

Nam Phong chần chừ đứng ở cửa, hỏi. Ngoài trời vừa mưa to xong nên khắp nơi toàn là nước.

-Hướng Tây.

Lão mù chỉ thị.

Nam Phong nghe thế thì âm thầm kêu khổ, hướng Tây là rừng cây, đêm hôm khuya khoắt thế này hắn chắc chắn không muốn đi vào rừng, nhưng lời lão mù hắn không thể không nghe nên đành kéo lão ra khỏi cửa.

-Trở về phòng.

Lão mù đột nhiên ngừng lại, nói.

-Sao thế sư phụ?

Nam Phong nghi hoặc, quay đầu lại hỏi.

-Hắn đã trở lại, chúng ta đi không được rồi…

Chú giải:

(1) Giang Hồ phỉ khí: Phỉ khí tức tính cách có phần bạo ngược, không tuân thủ luật lệ đạo lý.

(2) Nhân giả: Kẻ có lòng nhân từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện