Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 94: Có gì đó không đúng...
Em nỡ sao……
Dạ Ngưng hoàn toàn bị một câu của Tiếu Vũ Hàm làm cho mềm nhũn, nàng vô thức làm một động tác nuốt xuống, trong đầu hiện ra một vài cảnh tượng hỗn loạn.
Khi còn bé phim hoạt hình nàng thích xem nhất chính là [Cậu bé Hồ Lô], mà cảnh thích nhất chính là khi nữ xà yêu ngồi trong lòng hạt tử tinh (bọ cạp tinh), nũng nịu kêu “Đại vương~”, lúc ấy Dạ Ngưng còn nhỏ nên không hiểu vì sao một câu “đại vương” liền có thể muốn gì được nấy như thế, từng học theo bộ dáng xà yêu nữ chui vào lòng mẹ mà kêu “đại vương”, muốn ăn loại kẹo bơ cứng mới được bày bán, nhưng từ sau khi bị mẹ đạp cho một cước rồi nàng cũng không dám gọi lung tung nữa. Một câu “nỡ sao” của Vũ Hàm hôm nay, thật sự là rất có phong thái của nữ xà yêu……
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, nhận ra nàng thất thần liền cắn cắn môi, tay phải bò lên trên, chậm rãi đặt lên cổ nàng, nhè nhẹ vuốt trên vùng xương quai xanh tinh xảo: “Em suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì! Về nhà, chúng ta về nhà!” Xúc cảm lành lạnh cùng cảm giác ngưa ngứa tê dại khiêu khích thần kinh Dạ Ngưng, nàng giữ lấy bàn tay hơi lạnh của Tiếu Vũ Hàm, trái tim đập mạnh đến nỗi ngay chính bản thân cũng nghe được thanh âm, liền đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác. Tại sao……Vũ Hàm cô sao có thể lại khiêu chiến cực hạn của người ta lần nữa vậy chứ, chẳng nhẽ thật sự không sợ em một miếng nuốt chửng cô?
Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, trong mắt mang theo ý cười đầy trêu chọc. Có sắc tâm lại không có sắc đảm, lại có suy nghĩ hư hỏng gì đây?
“Lại làm sao vậy……” Dạ Ngưng khẩn trương đến nỗi líu cả lưỡi.
Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng, dịu dàng nói: “Em giữ tôi như thế, tôi đi kiểu gì đây?”
Lập tức hất tay Tiếu Vũ Hàm ra, Dạ Ngưng xoay phắt người đi như thể bị điện giật, không nhìn Tiếu Vũ Hàm, mặt đỏ như thể sắp phun máu, thân mình nóng lên.
Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng, trông bộ dáng quẫn bách của nàng, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống nhặt túi xách rơi trên mặt đất, xoay người lại, nhìn Dạ Ngưng vẫn còn đang hít thở dồn dập ở đằng kia, ý cười trên mặt càng đậm.
Chậm rãi tiến lên, Tiếu Vũ Hàm cầm tay Dạ Ngưng, tay kia thì đặt lên vai nàng, xoay người nàng lại, để nàng đối diện thẳng với mình.
Cười, ngoài cười ra lại vẫn là cười, Tiếu Vũ Hàm chỉ đơn thuần đang cười, vui vẻ phát ra từ nội tâm, mà ở trong mắt Dạ Ngưng lại không giống vậy. Nụ cười này rất hút hồn, rất quyến rũ, làm cho từng tế bào toàn thân người ta đều bắt đầu nhộn nhạo, tay trong tay nhảy một điệu ngắn.
Không bận tâm đến màn “tiểu biệt nữu” của Dạ Ngưng nữa, Tiếu Vũ Hàm kéo tay nàng, giống như bao nhiêu lần trong quá khứ, nắm tay Dạ Ngưng, chậm rãi đi ra ngoài.
Không ngờ tới, trong phòng ấm áp như mùa xuân, ngoài phòng lại nổi lên một trận mưa tuyết nhỏ, từng bông tuyết nhè nhẹ bay xuống. Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nâng tay trái còn rảnh lên, đón lấy một bông tuyết: “Thật là đẹp.”
“Tuyết nhỏ quá, nếu không em có thể đắp cho cô một đôi người tuyết.” Dạ Ngưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiếu Vũ Hàm, lòng cũng ấm áp hẳn lên.
“Thật vậy sao? Vậy chờ đến đêm tuyết tích được nhiều hơn, em lại đi ra đắp cho tôi một đôi nhé.”
“……Sẽ lạnh lắm.”
“Em gạt tôi?”
“Không có……”
“Ừm, vậy quyết định thế.” Độ cong nơi khóe miệng Tiếu Vũ Hàm càng lúc càng lớn, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn cô, trông bộ dáng đắc ý kia liền nhịn không được bật cười thành tiếng. Aish, tuổi tác người nào đó tựa hồ như lại lùi lại rồi.
Một đường đi về phía nơi Dạ Ngưng ở, Tiếu Vũ Hàm ngắm nhìn phong cảnh chung quanh, nắm tay Dạ Ngưng, dòng nước ấm trong lòng gần như muốn tràn ra. Vốn lần này đến Cáp Nhĩ Tân là muốn nói hết mọi việc cho Dạ Ngưng rồi sau đó đón nàng về nhà, nhưng giờ nhìn lại thì nơi này có vẻ như cũng không tệ lắm, cũng phải, chỉ cần có người yêu ở bên thì đang ở nơi nào cũng đâu có gì khác biệt.
“Vũ Hàm.” Đi được một lát, Dạ Ngưng rốt cục nhịn không được mở miệng.
Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn nàng: “Ừ?”
“Làm thế nào cô lại biết chỗ em ở……” Dạ Ngưng nhỏ giọng hỏi, trong nháy mắt liền trộm nhìn Tiếu Vũ Hàm, phải biết rằng buổi sáng cô mới đến nha, làm sao mà lại biết mình ở chỗ nào chứ.
“Tất nhiên là tôi có cách để biết.” Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bất đắc dĩ nhìn cô, từ khi nào mà Vũ Hàm cũng trở nên hư như vậy chứ.
“Đúng rồi, cô bé Tiểu Thảo đó có vẻ đối xử với em không tệ, rất có phong thái của lão Đại năm đó.” Tiếu Vũ Hàm hơi hơi rụt cổ, có chút lạnh.
Dạ Ngưng nhíu mày nhìn cô, dừng chân lại, giơ tay ra, cởi chiếc khăn quàng trên cổ xuống, vừa quàng lên cho Tiếu Vũ Hàm vừa nói: “Làm gì có, nó đâu có thông minh tài trí được như lão Đại.”
Tiếu Vũ Hàm vừa cúi đầu nhìn Dạ Ngưng quàng khăn cho mình, vừa cười nói: “Tôi cảm thấy không tệ, ít nhất thì Phong tổng đối xử với cô bé đó không tệ.”
“Không hổ là vợ yêu của em, thật thông mình, lập tức nhìn ra được JQ*.”
(*gian tình)
“Tiểu Thảo và Phong tổng.” Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng quàng khăn xong xuôi lại cởi mũ của mình xuống đội cho Tiếu Vũ Hàm. Trái phải vật lộn một phen, vừa lòng đánh giá một Tiếu Vũ Hàm cuồn cuộn hơi thở quốc bảo, lúc này Dạ Ngưng mới vừa lòng. Tiếu Vũ Hàm sờ sờ mũ lông của Dạ Ngưng, nhìn nàng, mày liền cau lại. Dạ Ngưng biết Vũ Hàm nghĩ gì, cười cười, đưa tay kéo mũ liền với áo lông đội lên, lại kéo khóa cổ áo lên thật chặt, trong nháy mắt biến thành ET.
“Đúng vậy, Tiểu Thảo và Phong tổng thì sao chứ? ‘Thiên nhiên ngốc’ cùng ‘mặt than’ là tổ hợp hoàn mỹ nhất đó, em từng tận mắt thấy Phong tổng lén hôn Tiểu Thảo ở trong phòng nghỉ, chậc chậc, cái biểu tình chìm đắm ấy.”
Tiếu Vũ Hàm cười cười, lắc đầu: “Xem ra em cũng bỏ công không ít.”
“Cái này thì cô nhầm rồi, thực sự thì một chút em cũng chưa giúp được. Chủ yếu là Phong tổng quá cường thế, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem gió lớn nổi lên thổi quét qua toàn thân Tiểu Thảo, cho nên –” Những lời tiếp theo Dạ Ngưng không nói nên lời, mạnh mẽ nuốt trở lại vào bụng, cứng rắn quay đầu, kéo Tiếu Vũ Hàm đi về phía nhà mình.
Thật ra là……Vũ Hàm cũng chẳng làm gì, chỉ là chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng như thể có điều gì ám chỉ, câu “nổi gió to thổi quét qua toàn thân Tiểu Thảo” ấy làm cho cô nhớ tới câu chuyện cũ về Tiểu Ngư Nhi cùng Tiểu Nê Nhi của Dạ Ngưng.
May mà đường không quá xa, đến nhà Dạ Ngưng tuyết cũng đã rơi rất dày, Dạ Ngưng kéo tay Tiếu Vũ Hàm đi thật cẩn thận, chỉ sợ mải vui vẻ mà hơi chút sơ sẩy thì sẽ khiến cho vợ yêu quyến rũ người khác này ngã sấp xuống mất. Tiếu Vũ Hàm ngoan ngoãn để cho Dạ Ngưng dắt tay mình, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đều giả bộ người mù mà lờ đi.
Vào cửa rồi, bật đèn lên, Dạ Ngưng cởi áo khoác, cúi đầu đổi dép lê.
“Vũ Hàm, có lạnh không, em đi rót chén nước ấm cho cô.”
“Không muốn uống.” Tiếu Vũ Hàm đứng bên cạnh nhìn Dạ Ngưng đổi giày, Dạ Ngưng hơi ngẩn ra, đứng thẳng dậy nhìn cô: “Không lạnh sao?”
Tiếu Vũ Hàm chớp mắt nhìn nàng, gật gật đầu: “Lạnh.”
“Vậy sao lại không uống nước?” Dạ Ngưng hoang mang, nàng sao lại có cảm giác lần này Vũ Hàm trở lại lại có vẻ gì đó không đúng như thế nhỉ? Rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì nàng cũng nói không được, dù sao thì chính là không giống bình thường cho lắm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, vươn cánh tay ôm lấy nàng, phát giác ra thân mình Dạ Ngưng cứng ngắc, cô liền cúi đầu, dùng hai má hơi lạnh nhẹ nhàng cọ cọ cổ Dạ Ngưng: “Như vậy thì sẽ không lạnh……”
“……Vũ Hàm.”
“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng đáp lời, cô biết khẳng định Dạ Ngưng lại mất tự nhiên.
Dạ Ngưng hít sâu một hơi, ôm lại Tiếu Vũ Hàm, cúi đầu, hôn lên hai má cô: “Kỳ thật còn có một cách càng ấm áp hơn, cô có muốn thử một lần không?”
Thanh âm ái muội, không khí dụ hoặc, nháy mắt nhiễm hồng hai má Tiếu Vũ Hàm, liền ngay cả chiếc tai nho nhỏ cũng đều bị phủ kín bởi một tầng phấn hồng nhàn nhạt, thân thể không ức chế được khẽ run lên, Tiếu Vũ Hàm không trả lời, chỉ siết chặt thêm vòng tay đang ôm Dạ Ngưng.
Miệng đột nhiên khô khốc, liếm liếm môi, hai tay Dạ Ngưng cố định bên eo Tiếu Vũ Hàm, ngả người về phía sau, nhìn cô: “Muốn hay không?”
Mắt thấy khuôn mặt Tiếu Vũ Hàm như thể từng chút một được tô lên bằng màu của quả dâu, Dạ Ngưng đắc ý cười. Đúng vậy, nàng cố ý, nàng chính là cố ý, tuy nói nàng vẫn một mực quảng cáo loạn lên mình là một tiểu thụ yếu đuối, nhưng mà tiểu thụ này ít nhiều cũng muốn nhắc nhở cái người so với nàng còn thụ hơn này đừng có quá đắc ý.
“Em cười cái gì?” Tiếu Vũ Hàm nhìn miệng Dạ Ngưng toét rộng đến tận mang tai mà nhíu mày.
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, cười không có ý tốt: “Vừa rồi là ai quyến rũ em, như thế nào giờ lại ngượng ngùng thế?”
“Hừ, không để ý tới em nữa, đi tắm đã.”
“Hả?” Bầu không khí nguyên bản đã nhộn nhạo sắp lên giường trong nháy mắt liền bị phá vỡ, Dạ Ngưng chớp mắt kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm không quan tâm tới nàng, xoay người đi về phía phòng tắm, trước khi vào cửa liền như thể Lão Phật gia lên tiếng: “Tìm trong nhà một bộ quần áo mới đem đến đây cho tôi.”
Theo tiềm thức, Dạ Ngưng thật muốn đáp lại một câu: “Rõ, nô tài lĩnh chỉ!” Sờ sờ mũi, Dạ Ngưng cười cười, đi về phía phòng ngủ, chuẩn bị tìm quần áo.
Thật ra căn bản Dạ Ngưng không cần tìm, trực tiếp đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ.
Lúc đi dạo phố ở nơi này, mỗi lần Dạ Ngưng mua quần áo đều mua một vài bộ có phong cách Vũ Hàm, không phải cố ý, chỉ là đáy lòng ẩn ẩn có phân chờ đợi, mà tia chờ đợi này rốt cục cũng không vô ích, làm cho Vũ Hàm chân thực cảm giác được.
Khi trông thấy đôi bàn chải dành cho tình nhân một xanh một hồng, mắt Tiếu Vũ Hàm hơi ươn ướt, ngay sau đó là một đôi khăn mặt cùng dạng, sữa tắm mình thích nhất…Tất cả mọi thứ, đều có dấu vết của cô.
Lẳng lặng nhìn hết thảy mọi thứ, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu hít một hơi, nén nước mắt xuống, hôm nay là ngày gặp lại, không thể khóc. Khoảnh khắc lúc ngẩng lên, Vũ Hàm nhìn thấy mấy cuộn giấy vệ sinh để trên giá, khẽ giật mình sửng sốt, Tiếu Vũ Hàm đem cuộn giấy vệ sinh có chút kỳ quái kia xuống cầm trong tay.
Sặc……
Khi nhìn vào bức tranh thứ nhất, Tiếu Vũ Hàm mấp máy môi, Dạ Ngưng……nàng thật đúng là có hứng thú tệ hại mà.
Trên giấy vẽ bộ dáng một đứa bé ngồi trên bồn cầu sắc mặt dữ tợn, phía dưới là chữ đề tựa của Dạ Ngưng, Vũ Hàm, táo bón lại nghĩ tới cô.
Bức thứ hai…vẫn là đứa bé kia, đứng dưới vòi hoa sen, bộ dáng có vẻ như đang tắm rửa. Đồng dạng có chữ đề tựa,Vũ Hàm, mỗi khi tắm rửa là nhớ cô nhất.
Bức thứ ba…có thêm hai nhân vật mới, Tiếu Vũ Hàm cẩn thận đánh giá, xem ra có lẽ là Tiểu Thảo và Phong tổng, mà hai người hình như đang…hôn nhau, mà đứa bé kia lại ở một bên nhìn lén.
Lần này không có lời đề tựa, chỉ có một khuôn mặt tròn rơi nước mắt.
Tiếu Vũ Hàm đang chăm chú xem, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn cuộn giấy trong tay cô, há to miệng.
_Hết chương 94_
Dạ Ngưng hoàn toàn bị một câu của Tiếu Vũ Hàm làm cho mềm nhũn, nàng vô thức làm một động tác nuốt xuống, trong đầu hiện ra một vài cảnh tượng hỗn loạn.
Khi còn bé phim hoạt hình nàng thích xem nhất chính là [Cậu bé Hồ Lô], mà cảnh thích nhất chính là khi nữ xà yêu ngồi trong lòng hạt tử tinh (bọ cạp tinh), nũng nịu kêu “Đại vương~”, lúc ấy Dạ Ngưng còn nhỏ nên không hiểu vì sao một câu “đại vương” liền có thể muốn gì được nấy như thế, từng học theo bộ dáng xà yêu nữ chui vào lòng mẹ mà kêu “đại vương”, muốn ăn loại kẹo bơ cứng mới được bày bán, nhưng từ sau khi bị mẹ đạp cho một cước rồi nàng cũng không dám gọi lung tung nữa. Một câu “nỡ sao” của Vũ Hàm hôm nay, thật sự là rất có phong thái của nữ xà yêu……
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, nhận ra nàng thất thần liền cắn cắn môi, tay phải bò lên trên, chậm rãi đặt lên cổ nàng, nhè nhẹ vuốt trên vùng xương quai xanh tinh xảo: “Em suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì! Về nhà, chúng ta về nhà!” Xúc cảm lành lạnh cùng cảm giác ngưa ngứa tê dại khiêu khích thần kinh Dạ Ngưng, nàng giữ lấy bàn tay hơi lạnh của Tiếu Vũ Hàm, trái tim đập mạnh đến nỗi ngay chính bản thân cũng nghe được thanh âm, liền đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác. Tại sao……Vũ Hàm cô sao có thể lại khiêu chiến cực hạn của người ta lần nữa vậy chứ, chẳng nhẽ thật sự không sợ em một miếng nuốt chửng cô?
Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, trong mắt mang theo ý cười đầy trêu chọc. Có sắc tâm lại không có sắc đảm, lại có suy nghĩ hư hỏng gì đây?
“Lại làm sao vậy……” Dạ Ngưng khẩn trương đến nỗi líu cả lưỡi.
Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng, dịu dàng nói: “Em giữ tôi như thế, tôi đi kiểu gì đây?”
Lập tức hất tay Tiếu Vũ Hàm ra, Dạ Ngưng xoay phắt người đi như thể bị điện giật, không nhìn Tiếu Vũ Hàm, mặt đỏ như thể sắp phun máu, thân mình nóng lên.
Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng, trông bộ dáng quẫn bách của nàng, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống nhặt túi xách rơi trên mặt đất, xoay người lại, nhìn Dạ Ngưng vẫn còn đang hít thở dồn dập ở đằng kia, ý cười trên mặt càng đậm.
Chậm rãi tiến lên, Tiếu Vũ Hàm cầm tay Dạ Ngưng, tay kia thì đặt lên vai nàng, xoay người nàng lại, để nàng đối diện thẳng với mình.
Cười, ngoài cười ra lại vẫn là cười, Tiếu Vũ Hàm chỉ đơn thuần đang cười, vui vẻ phát ra từ nội tâm, mà ở trong mắt Dạ Ngưng lại không giống vậy. Nụ cười này rất hút hồn, rất quyến rũ, làm cho từng tế bào toàn thân người ta đều bắt đầu nhộn nhạo, tay trong tay nhảy một điệu ngắn.
Không bận tâm đến màn “tiểu biệt nữu” của Dạ Ngưng nữa, Tiếu Vũ Hàm kéo tay nàng, giống như bao nhiêu lần trong quá khứ, nắm tay Dạ Ngưng, chậm rãi đi ra ngoài.
Không ngờ tới, trong phòng ấm áp như mùa xuân, ngoài phòng lại nổi lên một trận mưa tuyết nhỏ, từng bông tuyết nhè nhẹ bay xuống. Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nâng tay trái còn rảnh lên, đón lấy một bông tuyết: “Thật là đẹp.”
“Tuyết nhỏ quá, nếu không em có thể đắp cho cô một đôi người tuyết.” Dạ Ngưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiếu Vũ Hàm, lòng cũng ấm áp hẳn lên.
“Thật vậy sao? Vậy chờ đến đêm tuyết tích được nhiều hơn, em lại đi ra đắp cho tôi một đôi nhé.”
“……Sẽ lạnh lắm.”
“Em gạt tôi?”
“Không có……”
“Ừm, vậy quyết định thế.” Độ cong nơi khóe miệng Tiếu Vũ Hàm càng lúc càng lớn, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn cô, trông bộ dáng đắc ý kia liền nhịn không được bật cười thành tiếng. Aish, tuổi tác người nào đó tựa hồ như lại lùi lại rồi.
Một đường đi về phía nơi Dạ Ngưng ở, Tiếu Vũ Hàm ngắm nhìn phong cảnh chung quanh, nắm tay Dạ Ngưng, dòng nước ấm trong lòng gần như muốn tràn ra. Vốn lần này đến Cáp Nhĩ Tân là muốn nói hết mọi việc cho Dạ Ngưng rồi sau đó đón nàng về nhà, nhưng giờ nhìn lại thì nơi này có vẻ như cũng không tệ lắm, cũng phải, chỉ cần có người yêu ở bên thì đang ở nơi nào cũng đâu có gì khác biệt.
“Vũ Hàm.” Đi được một lát, Dạ Ngưng rốt cục nhịn không được mở miệng.
Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn nàng: “Ừ?”
“Làm thế nào cô lại biết chỗ em ở……” Dạ Ngưng nhỏ giọng hỏi, trong nháy mắt liền trộm nhìn Tiếu Vũ Hàm, phải biết rằng buổi sáng cô mới đến nha, làm sao mà lại biết mình ở chỗ nào chứ.
“Tất nhiên là tôi có cách để biết.” Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bất đắc dĩ nhìn cô, từ khi nào mà Vũ Hàm cũng trở nên hư như vậy chứ.
“Đúng rồi, cô bé Tiểu Thảo đó có vẻ đối xử với em không tệ, rất có phong thái của lão Đại năm đó.” Tiếu Vũ Hàm hơi hơi rụt cổ, có chút lạnh.
Dạ Ngưng nhíu mày nhìn cô, dừng chân lại, giơ tay ra, cởi chiếc khăn quàng trên cổ xuống, vừa quàng lên cho Tiếu Vũ Hàm vừa nói: “Làm gì có, nó đâu có thông minh tài trí được như lão Đại.”
Tiếu Vũ Hàm vừa cúi đầu nhìn Dạ Ngưng quàng khăn cho mình, vừa cười nói: “Tôi cảm thấy không tệ, ít nhất thì Phong tổng đối xử với cô bé đó không tệ.”
“Không hổ là vợ yêu của em, thật thông mình, lập tức nhìn ra được JQ*.”
(*gian tình)
“Tiểu Thảo và Phong tổng.” Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng quàng khăn xong xuôi lại cởi mũ của mình xuống đội cho Tiếu Vũ Hàm. Trái phải vật lộn một phen, vừa lòng đánh giá một Tiếu Vũ Hàm cuồn cuộn hơi thở quốc bảo, lúc này Dạ Ngưng mới vừa lòng. Tiếu Vũ Hàm sờ sờ mũ lông của Dạ Ngưng, nhìn nàng, mày liền cau lại. Dạ Ngưng biết Vũ Hàm nghĩ gì, cười cười, đưa tay kéo mũ liền với áo lông đội lên, lại kéo khóa cổ áo lên thật chặt, trong nháy mắt biến thành ET.
“Đúng vậy, Tiểu Thảo và Phong tổng thì sao chứ? ‘Thiên nhiên ngốc’ cùng ‘mặt than’ là tổ hợp hoàn mỹ nhất đó, em từng tận mắt thấy Phong tổng lén hôn Tiểu Thảo ở trong phòng nghỉ, chậc chậc, cái biểu tình chìm đắm ấy.”
Tiếu Vũ Hàm cười cười, lắc đầu: “Xem ra em cũng bỏ công không ít.”
“Cái này thì cô nhầm rồi, thực sự thì một chút em cũng chưa giúp được. Chủ yếu là Phong tổng quá cường thế, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem gió lớn nổi lên thổi quét qua toàn thân Tiểu Thảo, cho nên –” Những lời tiếp theo Dạ Ngưng không nói nên lời, mạnh mẽ nuốt trở lại vào bụng, cứng rắn quay đầu, kéo Tiếu Vũ Hàm đi về phía nhà mình.
Thật ra là……Vũ Hàm cũng chẳng làm gì, chỉ là chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng như thể có điều gì ám chỉ, câu “nổi gió to thổi quét qua toàn thân Tiểu Thảo” ấy làm cho cô nhớ tới câu chuyện cũ về Tiểu Ngư Nhi cùng Tiểu Nê Nhi của Dạ Ngưng.
May mà đường không quá xa, đến nhà Dạ Ngưng tuyết cũng đã rơi rất dày, Dạ Ngưng kéo tay Tiếu Vũ Hàm đi thật cẩn thận, chỉ sợ mải vui vẻ mà hơi chút sơ sẩy thì sẽ khiến cho vợ yêu quyến rũ người khác này ngã sấp xuống mất. Tiếu Vũ Hàm ngoan ngoãn để cho Dạ Ngưng dắt tay mình, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đều giả bộ người mù mà lờ đi.
Vào cửa rồi, bật đèn lên, Dạ Ngưng cởi áo khoác, cúi đầu đổi dép lê.
“Vũ Hàm, có lạnh không, em đi rót chén nước ấm cho cô.”
“Không muốn uống.” Tiếu Vũ Hàm đứng bên cạnh nhìn Dạ Ngưng đổi giày, Dạ Ngưng hơi ngẩn ra, đứng thẳng dậy nhìn cô: “Không lạnh sao?”
Tiếu Vũ Hàm chớp mắt nhìn nàng, gật gật đầu: “Lạnh.”
“Vậy sao lại không uống nước?” Dạ Ngưng hoang mang, nàng sao lại có cảm giác lần này Vũ Hàm trở lại lại có vẻ gì đó không đúng như thế nhỉ? Rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì nàng cũng nói không được, dù sao thì chính là không giống bình thường cho lắm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, vươn cánh tay ôm lấy nàng, phát giác ra thân mình Dạ Ngưng cứng ngắc, cô liền cúi đầu, dùng hai má hơi lạnh nhẹ nhàng cọ cọ cổ Dạ Ngưng: “Như vậy thì sẽ không lạnh……”
“……Vũ Hàm.”
“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng đáp lời, cô biết khẳng định Dạ Ngưng lại mất tự nhiên.
Dạ Ngưng hít sâu một hơi, ôm lại Tiếu Vũ Hàm, cúi đầu, hôn lên hai má cô: “Kỳ thật còn có một cách càng ấm áp hơn, cô có muốn thử một lần không?”
Thanh âm ái muội, không khí dụ hoặc, nháy mắt nhiễm hồng hai má Tiếu Vũ Hàm, liền ngay cả chiếc tai nho nhỏ cũng đều bị phủ kín bởi một tầng phấn hồng nhàn nhạt, thân thể không ức chế được khẽ run lên, Tiếu Vũ Hàm không trả lời, chỉ siết chặt thêm vòng tay đang ôm Dạ Ngưng.
Miệng đột nhiên khô khốc, liếm liếm môi, hai tay Dạ Ngưng cố định bên eo Tiếu Vũ Hàm, ngả người về phía sau, nhìn cô: “Muốn hay không?”
Mắt thấy khuôn mặt Tiếu Vũ Hàm như thể từng chút một được tô lên bằng màu của quả dâu, Dạ Ngưng đắc ý cười. Đúng vậy, nàng cố ý, nàng chính là cố ý, tuy nói nàng vẫn một mực quảng cáo loạn lên mình là một tiểu thụ yếu đuối, nhưng mà tiểu thụ này ít nhiều cũng muốn nhắc nhở cái người so với nàng còn thụ hơn này đừng có quá đắc ý.
“Em cười cái gì?” Tiếu Vũ Hàm nhìn miệng Dạ Ngưng toét rộng đến tận mang tai mà nhíu mày.
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, cười không có ý tốt: “Vừa rồi là ai quyến rũ em, như thế nào giờ lại ngượng ngùng thế?”
“Hừ, không để ý tới em nữa, đi tắm đã.”
“Hả?” Bầu không khí nguyên bản đã nhộn nhạo sắp lên giường trong nháy mắt liền bị phá vỡ, Dạ Ngưng chớp mắt kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm không quan tâm tới nàng, xoay người đi về phía phòng tắm, trước khi vào cửa liền như thể Lão Phật gia lên tiếng: “Tìm trong nhà một bộ quần áo mới đem đến đây cho tôi.”
Theo tiềm thức, Dạ Ngưng thật muốn đáp lại một câu: “Rõ, nô tài lĩnh chỉ!” Sờ sờ mũi, Dạ Ngưng cười cười, đi về phía phòng ngủ, chuẩn bị tìm quần áo.
Thật ra căn bản Dạ Ngưng không cần tìm, trực tiếp đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ.
Lúc đi dạo phố ở nơi này, mỗi lần Dạ Ngưng mua quần áo đều mua một vài bộ có phong cách Vũ Hàm, không phải cố ý, chỉ là đáy lòng ẩn ẩn có phân chờ đợi, mà tia chờ đợi này rốt cục cũng không vô ích, làm cho Vũ Hàm chân thực cảm giác được.
Khi trông thấy đôi bàn chải dành cho tình nhân một xanh một hồng, mắt Tiếu Vũ Hàm hơi ươn ướt, ngay sau đó là một đôi khăn mặt cùng dạng, sữa tắm mình thích nhất…Tất cả mọi thứ, đều có dấu vết của cô.
Lẳng lặng nhìn hết thảy mọi thứ, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu hít một hơi, nén nước mắt xuống, hôm nay là ngày gặp lại, không thể khóc. Khoảnh khắc lúc ngẩng lên, Vũ Hàm nhìn thấy mấy cuộn giấy vệ sinh để trên giá, khẽ giật mình sửng sốt, Tiếu Vũ Hàm đem cuộn giấy vệ sinh có chút kỳ quái kia xuống cầm trong tay.
Sặc……
Khi nhìn vào bức tranh thứ nhất, Tiếu Vũ Hàm mấp máy môi, Dạ Ngưng……nàng thật đúng là có hứng thú tệ hại mà.
Trên giấy vẽ bộ dáng một đứa bé ngồi trên bồn cầu sắc mặt dữ tợn, phía dưới là chữ đề tựa của Dạ Ngưng, Vũ Hàm, táo bón lại nghĩ tới cô.
Bức thứ hai…vẫn là đứa bé kia, đứng dưới vòi hoa sen, bộ dáng có vẻ như đang tắm rửa. Đồng dạng có chữ đề tựa,Vũ Hàm, mỗi khi tắm rửa là nhớ cô nhất.
Bức thứ ba…có thêm hai nhân vật mới, Tiếu Vũ Hàm cẩn thận đánh giá, xem ra có lẽ là Tiểu Thảo và Phong tổng, mà hai người hình như đang…hôn nhau, mà đứa bé kia lại ở một bên nhìn lén.
Lần này không có lời đề tựa, chỉ có một khuôn mặt tròn rơi nước mắt.
Tiếu Vũ Hàm đang chăm chú xem, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn cuộn giấy trong tay cô, há to miệng.
_Hết chương 94_
Bình luận truyện