Thẻ Đọc Tâm

Chương 46: Lời nói tâm đắc của Nhã Miết



Họ trở về nhà rất nhanh.

Trước đây toàn là Nhã Miết đi sau Diệp Lệ Sa, nhưng lần này cô tự giác đứng sau Nhã Miết và đi theo chú. Cô bắt đầu cảm thấy chó là loài động vật bậc cao.

“Chúng mình đánh cược nhé, cược xem khi chúng mình về đến nhà thì cha mẹ đang cãi nhau trong phòng ngủ hay ở phòng khách nhé? Nếu em thắng, chị phải cho em ăn thêm năm quả chuối nữa.”

Nhã Miết quay đầu, cọ cọ vào Diệp Lệ Sa, trước tấm ngực bằng phẳng hiện rõ câu nói này.

Diệp Lệ Sa kinh ngạc: “Sao em biết cha mẹ thường xuyên cãi nhau? Em có gặp họ mấy đâu! Hơn nữa họ còn chưa từng vuốt ve em mà!”.

“Chị đúng là đần độn, em luôn ngửi thấy khí bất hoà của họ. Chị không biết chứ, cơ thể con người có ba mươi lăm nghìn loại mùi, khi hai người yêu nhau thì sẽ có hơn hai mươi tám nghìn loại mùi trùng hợp. Tấm thẻ này của những nhà khoa học nhân loại các chị không thể kiểm tra được, chỉ có loài chó chúng em mới có thể ngửi thấy được. Vì thế khi vừa nhìn thấy hai người đó em đã biết ngay họ không yêu nhau. Cha chị không thích mẹ chị, mùi trên cơ thể của cha chị đối lập với mùi của mẹ chị”, Nhã Miết ngẩng đầu, vừa đi vừa nói.

Diệp Lệ Sa không dám nói gì. Cô cảm thấy chú chó đang đi trước mặt mình là một chú chó tiên, ít ra thì cũng là cẩu tinh đã tu luyện năm trăm năm.

Quả nhiên, vợ chồng ông Diệp đang cãi nhau trong bếp. Vì mẹ của Diệp Lệ Sa cho quá nhiều giấm vào món sườn chua ngọt.

“Có phải cô muốn tôi chết vì ăn chua không? Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, chỉ cho một thìa giấm nhỏ thôi, thế mà lần nào cô cũng dốc cả lọ vào trong nồi, não cô là não chó hả?”, Diệp Tài lớn tiếng mắng vợ mình.

Nhã Miết ngẩng đầu nhìn Diệp Tài, rất không hài lòng vì câu nói nhục mạ loài chó của ông ta. “Não chó thì sao chứ? Não chó mới là bộ não thông minh nhất trên thế giới. Bởi loài người phải dùng các thiết bị nào đó để phân tích một cách khoa học về cơ thể người, còn chúng tôi có thể nhận biết được tất cả những mùi vị mà không có bất kỳ loại máy móc nào làm được. Đồ ngu.”

Diệp Lệ Sa phát hiện từ “đồ ngu” trong lời nói của Nhã Miết. Cũng giống như những lời nói “đồ lợn”, “đồ chó” của nhiều người.

Diệp Tài sau khi nổi xung lên với vợ thì tức giận nói: “Tối nay tôi không ăn với mẹ con cô nữa! Không thể nuốt nổi! Ngay cả buổi cơm ngon miệng mà cũng không nấu nổi, ai lấy loại đàn bà như cô về thì thật là xui xẻo”.

Chửi mắng xong, Diệp Tài đẩy cửa đi ra.

Khi ông đi ra thì Nhã Miết đang đứng chắn trước cửa, Diệp Tài đá nó một cái rồi gắt lên: “Tránh ra, đồ chó chết!”.

“Đồ khốn!”, Nhã Miết quay đầu chửi Diệp Tài một câu.

Diệp Lệ Sa vội vàng bế Nhã Miết lên, xoa xoa cái bụng vừa bị đá vào của nó, hỏi nó có đau không.

Nhã Miết thở dài nói: “Tuy chị cũng ngu ngốc nhưng chị vẫn còn thật lòng đối tốt với em. Cuộc đời khó có tri kỷ, nhưng chẳng lẽ lại không ai hiểu mình!”.

Diệp Lệ Sa kinh ngạc: “Em cũng đọc cuốn sách nổi tiếng đó sao?”.

“Bà nội chị ngày nào cũng đọc, trong nhà đâu đâu cũng thấy quyển này, nhân tình và nhân tính đẹp đẽ đến thế sao. Ngày nào em cũng đọc và hiểu những chữ ấy. Thực ra, đọc nó rất hay, ba trăm năm trước không có cổ nhân thì ba trăm năm sau làm gì có kẻ hậu sinh. Em thích câu ấy, ai đọc cũng có thể biết được điều đó.”

Nhã Miết còn biết cả chữ Hán nữa. Trời ạ, nếu không sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ thì sao có thể biết được thế giới diệu kỳ như thế.

Bà Diệp nhìn chồng đẩy cửa đi ra, bà lau nước mắt, bày đồ ăn, ngồi đối diện với Diệp Lệ Sa trong một phòng ăn rộng lớn.

Đèn đơn bóng lạnh, rõ ràng là rất đìu hiu.

“Mẹ. Cho Nhã Miết cùng ngồi ăn nhé”, Diệp Lệ Sa xin mẹ cho Nhã Miết ngồi lên bàn.

Cô đã biết trí tuệ cao siêu của Nhã Miết, còn có thể trò chuyện với cô bằng tiếng Hán, nên không thể coi nó là một chú chó và cho nó ăn cơm thừa như trước nữa.

Bà Diệp nhìn Nhã Miết, bà không ghét chó mà chỉ ghét đàn ông. Bởi thế bà gật đầu đồng ý.

Nhã Miết thay thế vị trí của Diệp Tài, được ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn.

Không cần dạy bảo, Nhã Miết nhanh chóng nắm được những thói quen ăn cơm của con người. Không được cứ cúi gằm đầu xuống bát cơm, không được liếm bát sau khi ăn xong, phải học theo con người, ăn từng miếng một.

Nhã Miết phát hiện trên bàn cơm, rau ra rau, cơm ra cơm. Trộn lẫn rau và cơm vào nhau, nếu chó ăn thì gọi là cơm thừa, nếu người ăn thì gọi là cợm trộn.

Lúc ăn, tâm trạng của bà Diệp rất suy sụp.

Nhã Miết thường lịch sự chờ bà Diệp và Diệp Lệ Sa ăn đùi gà trước, sau đó chú mới ăn lòng gà.

Nhã Miết chưa bao giờ ăn buổi cơm nào ngon như thế. Điều này rất dễ hiểu, nó quen ăn cơm thừa rồi nên đối với nó bất kể món ăn nào mới cũng là cao lương mỹ vị.

Cho dù nó đã cố gắng kiềm chế bản thân là phải giữ phong thái, nhưng không ngăn nổi sự hấp dẫn của mùi thơm, nó bắt đầu ăn lấy ăn để.

Ngon quá! Nhã Miết hận rằng không thể ăn hết mâm cơm này.

Nhìn thấy Nhã Miết ăn ngon miệng như thế, bà Diệp bỗng rất cảm động.

Diệp Tài từ trước tới nay đều bới móc những sơ suất trong món ăn bà nấu, dường như những món ăn do bà nấu còn khó ăn hơn cả phân chó.

Nhưng Nhã Miết đã dùng hành động thực tế để nói với bà rằng: “Dù phân chó có ngon đến đâu thì cũng không thể sánh nổi với bữa ăn này.”

“Sau này cứ để Nhã Miết cùng ngồi ăn cơm với mẹ con mình!”, bà Diệp nói, bà cần có cảm giác được đòi hỏi này. Bà đã tìm được cảm giác đạt được thành tích nhờ Nhã Miết.

“Thực ra bà chủ nấu cơm rất ngon, nhưng món gà hôm nay hơi mặn”, Nhã Miết ăn xong, vừa ợ no vừa nói. Diệp Lệ Sa đọc rõ những lời đó từ Thẻ đọc suy nghĩ.

“Mẹ, Nhã Miết nói món gà hôm nay hơi mặn, lần sau mẹ cho ít muối thôi nhé!”, Diệp Lệ Sa đến nói với mẹ.

“Nhã Miết nói thức ăn mặn sao? Con phát bệnh rồi à? Hay là biết nói dối rồi hả?”, bà Diệp sờ tay lên trán Diệp Lệ Sa rồi lại sờ lên trán mình.

Diệp Lệ Sa quay về phòng, không muốn nói sự thật cho mẹ biết.

Một đứa con đã bị mất niềm tin đối với cha mẹ thì sẽ thiếu đi cảm giác an toàn đối với thế giới này. Điều đó cuối cùng sẽ báo ứng lên chính cha mẹ - họ dần dần sẽ không được nghe con mình nói những lời thật lòng.

Nhã Miết là chú chó kén ăn, nó không ngừng có ý kiến về những món bà Diệp nấu, những lời nói của nó đều được thông qua Diệp Lệ Sa truyền đạt đến bà Diệp.

Bà Diệp là người nhã nhặn, ham học hỏi, luôn toàn tâm toàn ý mong có được sự ủng hộ của con gái. Bà khiêm tốn lắng nghe những ý kiến như món ăn mặn hay ngọt, cơm khô hay nhão...

Như thế, Nhã Miết đã trở thành chú chó có khẩu phúc nhất thế giới, vì nó hoàn toàn được ăn những món hợp khẩu vị. Chuối tiêu cũng không còn là món yêu thích nhất của nó nữa, nó còn thích cả vây cá mập, tổ yến.

Để đáp lại những món ăn ngon của bà Diệp, Nhã Miết quyết định giúp đỡ người thiếu phụ hằng ngày ngồi khóc một mình này.

“Có biết cha chị vì sao mà thay đổi tình cảm không? Vì nhân phẩm của cha chị không tốt, có cái nhìn lệch lạc về tiền bạc, cũng có những đồng tiền dơ bẩn. Có cần em giúp chị và mẹ dạy cho ông ta một trận không? Ông ta đã có bồ nhí ở bên ngoài, mẹ con chị có biết không? Ngày nào em cũng ngửi thấy mùi... ở trên người ông ta”, Nhã Miết nghiến răng nghiến lợi nói.

Trước đây Diệp Lệ Sa cảm thấy Nhã Miết rất ngu ngốc, nó chỉ biết quẫy đuôi chạy đi.

Bây giờ cô lại cảm thấy, nếu Nhã Miết là đàn ông thì nhất định nó sẽ phong lưu anh tuấn, hào phóng tự do.

Diệp Lệ Sa cũng đoán rằng cha mình đã có người phụ nữ khác.

Cô hận người phụ nữ chưa gặp mặt đó, cô nghĩ: Là phụ nữ thì cần gì phải gây phiền hà cho người phụ nữ khác chứ, chúng ta đều vì tình yêu mà đau khổ trong chốn hồng trần…

Nhã Miết đến bên Diệp Lệ Sa, phát ra tiếng kêu ư ử như thường ngày.

“Em đứng ra xa một chút để chị có thể đọc được suy nghĩ của em. Nếu không thì chị sẽ không hiểu được em nói gì”, Diệp Lệ Sa đẩy Nhã Miết ra một chút.

“Đồ ngốc, ngày nào em cũng giao tiếp với chị mà chị lại không hiểu em muốn nói gì, thế tại sao chị nói chuyện với em, em lại hiểu được chứ?”, Nhã Miết nhìn cô chủ bằng ánh mắt coi thường, đúng là chú chó kiêu ngạo.

… Diệp Lệ Sa không nói được lời nào.

Một người một chó lại bàn bạc một hồi.

Diệp Lệ Sa cuối cùng cũng đọc được hết những gì Nhã Miết muốn nói, vô cùng kinh ngạc - hoá ra không phải chó chỉ có một cách cắn người một cái để trả thù thôi sao?

“Em thật sự quá thông minh, em có thể viết nên cuốn Cẩu tử binh pháp đấy”, Diệp Lệ Sa chân thành nói.

“Thường thôi, thường thôi, cẩu giới đệ tam mà”, là một chú chó, Nhã Miết cũng thích được nghe những lời tâng bốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện