Thiên Kim Làm Vợ Kế
Chương 12: Chúng ta phải hướng về phía trước
Sau khi trải qua ba ngày đầu với biết bao nhiêu quy củ của hôn sự, Nhược Thủy đã chính thức trở thành Tiết gia phụ. Trải qua ba ngày ngắn ngủi cùng nhau, hai người họ cũng coi như thân thuộc hơn một chút, bắt đầu có cảm giác như người trong nhà. Tuy nói Tiết Minh Viễn và ca ca cùng ở trong tòa nhà lớn, nhưng thật ra mỗi người ở riêng một bên, ở giữa được ngăn cách bằng Nguyệt Lượng môn, thông sang hai phía, đám hạ nhân cũng rất tự giác rạch ròi chuyện này, không một ai chạy loạn. Kỳ thực hai nhà coi như ở riêng, phân gia chứ không phân phủ.
Sau khi tiễn Diêu Nhược Táp hồi kinh vào tối hôm qua, hôm nay sau khi thức dậy, nếp sinh hoạt đã bắt đầu trở lại bình thường, dần dần đi vào quỹ đạo. Tiết Minh Viễn bảo muốn đi thăm mấy cửa hàng, trước khi đi còn gọi đám hạ nhân trong nhà đến ra mắt tân chủ mẫu.
Kẻ dưới trong nhà cũng không nhiều, năm ấy, khi hai huynh đệ rời khỏi Tiết gia, phần lớn người đưa theo đều là đại chưởng quỹ của các cửa hàng, người làm đều để lại ở bổn gia. Về sau, khi có thêm chủ tử thì hạ nhân cũng dần được thêm vào. Trước hết phải kể đến ma ma quản gia - Trương Hiển gia, sau là người chịu trách nhiệm thu chi - Tề tiên sinh. Ba vị công tử mỗi người có một vú em và hai ả nha hoàn, riêng Thẩm Mộ Yên cũng có hai ả nha hoàn. Trong nhà còn có một số nha đầu sai vặt, một số người ở nhà bếp, thêu thùa hai người và một số kẻ khác. Dù không nhiều nhưng nhân số cũng đến tầm ba mươi người.
Sau khi bọn hạ nhân bái kiến tân chủ mẫu xong, Tiết Minh Viễn rời khỏi nhà, Nhược Thủy dịu dàng thay Tiết Minh Viễn chỉnh trang y phục, tiễn y xuất môn. Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy nói: "Ta sẽ về trước giờ cơm tối, nhưng dù thế nào cũng là nhà buôn bán, cũng có khi phải xã giao ở ngoài, cho nên sau này cũng có lúc ta không thể về nhà dùng cơm." Nhược Thủy thấy chuyện này rất bình thường, đàn ông vốn cần phải giao tế xã giao, huống thi Tiết Minh Viễn lại là người làm ăn, càng không tránh khỏi chuyện phải giao thiệp với đủ hạng người.
Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy không ngẩng đầu lên, tưởng rằng đã làm thê tử không vui, vội vã nói thêm: "Một tháng đầu này ta sẽ cố gắng về nhà mỗi tối, dù sao hai chúng ta cũng vừa mới kết hôn, ta biết, ta nhớ rõ mà." Nói xong, y có vẻ khẩn trương nhìn Nhược Thủy, khiến nàng bật cười, lên tiếng bảo: "Thiếp có nói không phải đâu, chàng nhớ kỹ xuất bên tiền tài là thứ ngoài thân, không nên vì nó mà gặp nguy hiểm. Còn nữa, chàng uống ít rượu một chút, tránh tổn hại đến sức khỏe."
Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy thấu tình đạt lý như vậy thì không khỏi mừng rỡ, những lời kia vừa nghe đã thấy ấm lòng, bèn bước đến bên cạnh Nhược Thủy, ghé vào tai nàng nói khẽ: "Trước đây ta uống rượu cũng nhiều, có hại sức hay không tối nay nàng giúp vi phu kiểm tra một chút có được không?" Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy đỏ mặt, tâm tình y bỗng tốt lên hẳn, ngày thứ ba sau khi kết hôn, Tiết Minh Viễn ra ngoài với tâm trạng vui vẻ. Nhược Thủy thở mạnh, trừng mắt nhìn bóng lưng Tiết Minh Viễn dần xa, khẽ mắng một câu: Ác nhân! Rồi tự mình bật cười.
So với ba trăm người tôi tớ ở Diêu gia, ba mươi người ở Tiết gia không phải con số lớn. Vì thế cho nên Nhược Thủy quyết định tìm hiểu rõ ràng chuyện của từng người, hiện tại nàng cũng quá nhàn rỗi mà! Sau khi trò chuyện nàng đã thu được không ít chuyện, cũng sơ lược biết rằng, ví dụ như ma ma quản gia Trương Hiển gia lên vị trí này sau khi Viên thị qua đời, quả nhiên là người lén lút lui tới với Thẩm Mộ Yên, còn rất mật thiết; Thẩm Mộ Yên chỉ là một ả thiếp, cũng không đưa bất kì ai vào phủ, như vậy hẳn là sau khi Viên thị qua đời mới liên hợp với nhau, còn chuyện trước đây khi Viên thị còn sống có liên kết hay không thì không thể biết được.
Nàng cũng biết được thêm một số chuyện ngoài dự liệu, ví dụ như chuyện vú em của Tiết Uyên chính là mẹ ruột của nha hoàn bên cạnh Thẩm Mộ Uyên; còn người đứng đầu nhà bếp đã giữ vị trí này từ khi Viên thị còn là đương gia, con trai của bà ta làm tiểu nhị ở một cửa hàng của gia đình, có người bảo là rất xuất sắc.
Từ những việc này, Nhược Thủy cũng biết được đại khái tình cảnh trong nhà, cũng không khác với suy nghĩ của nàng là bao. Thẩm Mộ Yên là nữ chủ ẩn hình phía sau, khi chiếm được ưu thế bèn an bài của của mình, vua nào triều thần nấy, đáng tiếc nàng ta đưa quá ít người đến, nếu có thể đem hết người nhà đến, coi như toàn bộ gánh hát đều thay người cả rồi.
Còn một chuyện khiến Nhược Thủy cảm thấy kì lạ, chính là về vị thê tử nguyên phối Viên thị của Tiết Minh Viễn, rốt cuộc nàng ta là người thế nào? Giữ địa vị ra sao trong lòng Tiết Minh Viễn? Nhược Thủy muốn hỏi, thế nhưng suy cho cùng hai người đều không phải vợ chồng son, ai mà không có quá khứ chứ.
Giống như bản thân đàng đây, dù cho thái tử chỉ chiếm một vị trí nhỏ bé trong lòng, nhưng năm ấy hai người đã cùng nhau vui cười, mắng nhau khi tức giận, thúc ngựa bôn ba, cùng nhau đấu thơ, vừa uống rượu vừa ca hát. Như vậy thì Tiết Minh Viễn và Viên thị - người đã sinh một cậu con trai cho chàng hẳn cũng có kỷ niệm xưa, nhưng nàng chưa tiện hỏi đến, chẳng những khiến nàng không được tự nhiên mà còn chẳng giúp ích gì. Chỉ cần từ nay về sau, lòng Tiết Minh Viễn có mình nàng ngự trị là tốt rồi.
Chuyện này tạm gác qua một bên, Nhược Thủy sai Đường ma ma đến gặp Trương Hiển gia, dặn bà ta đem sổ sách đến cho nàng đích thân xem qua, còn dặn với nhà bếp rằng hôm nay nàng muốn ăn hạnh đào sên đường như khi còn ở kinh thành, khi bánh được bưng lên thì gọi tất cả bọn nhỏ lên cùng ăn.
Đường ma ma đến nhà bếp theo lời dặn của Nhược Thủy, trong nhà bếp có năm người, ba người nấu ăn, hai tiểu nha đầu làm công việc rửa chén, dọn dẹp. Khi Đường ma ma đến cũng là lúc nhà bếp đang chuẩn bị làm bữa trưa, vừa thấy Đường ma ma đã có vài người nịnh nọt nói: "Ô kìa, sao ma ma lại đích thân xuống đây, có chuyện gì cứ sai một tiểu nha đầu đi đánh tiếng là được rồi." Đường ma ma cũng vừa cười vừa nói: "Nếu không phải là chuyện của Nhị nãi nãi tôi cũng không nhọc thân chạy xuống đây đâu."
"À, ra là chuyện của Nhị nãi nãi, vậy ma ma mau nói đi." Quản sự nhà bếp Sầm An gia vốn đang ngồi cắn hạt dưa bên cạnh, vừa nghe thấy là do Nhược Thủy căn dặn liền vội đứng lên cười to. Đường ma ma cười bảo: "Không cần lão tỷ tỷ phải nhúng tay đâu, Nhị nãi nãi muốn chút hạnh đào sên đường của quê nhà, thứ này cũng dễ làm, mọi người có ai rảnh rỗi thì giúp một chút là được rồi." Sầm An gia sững sờ trong giây lát, sau lại vừa cười vừa nói: "Không dám không dám, chúng tôi làm ngay đây, làm xong sẽ đưa sang chỗ Nhị nãi nãi ngay."
Đường ma ma cười nói: "Không cần gấp thế đâu, lo xong bữa trưa rồi làm cũng được. Vậy không phiền mọi người nữa nhé, tôi đi trước." Đường ma ma đi rồi, mấy người trong nhà bếp đều nhìn Sầm An gia, Sầm An gia chau mày nói: "Còn đứng đấy làm gì, lát nữa mà muộn bữa trưa cứ chờ mà ăn mắng nhé." Mấy người kia bèn bĩu môi, tản ra làm chuyện của mình.
Sầm An gia bên này cũng mở tủ chứa nguyên liệu nấu ăn ra, lấy những nguyên liệu cần thiết để làm món hạnh đào sên đường, một nắm hạnh đào này, nửa chén mật, mấy muỗng đường, vừa nhìn sơ qua nguyên liệu cũng biết đây là món điểm tâm dễ làm, tuy không phải món ăn vặt rẻ tiền nhưng cũng chẳng phải thứ quá cầu kỳ. Đây là lần đầu tiên Nhị nãi nãi sai bà làm thứ gì, Sầm An gia đương nhiên dốc sức hoàn thành.
Thế nhưng Sầm An gia nghĩ mãi cũng không nghĩ ra dụng ý của Nhược Thủy khi muốn bà làm món này, chẳng lẽ muốn qua món điểm tâm này mà đánh giá tay nghề của bà sao? Sầm An gia vừa thì thầm trong lòng rằng Nhược Thủy chưa từng thấy qua phố lớn, cũng không thể hiện ra bản thân có chút tài nghệ gì, vừa cẩn thận làm thành món điểm tâm hạnh đào sên đường thật ngon.
Sau khi tiễn Diêu Nhược Táp hồi kinh vào tối hôm qua, hôm nay sau khi thức dậy, nếp sinh hoạt đã bắt đầu trở lại bình thường, dần dần đi vào quỹ đạo. Tiết Minh Viễn bảo muốn đi thăm mấy cửa hàng, trước khi đi còn gọi đám hạ nhân trong nhà đến ra mắt tân chủ mẫu.
Kẻ dưới trong nhà cũng không nhiều, năm ấy, khi hai huynh đệ rời khỏi Tiết gia, phần lớn người đưa theo đều là đại chưởng quỹ của các cửa hàng, người làm đều để lại ở bổn gia. Về sau, khi có thêm chủ tử thì hạ nhân cũng dần được thêm vào. Trước hết phải kể đến ma ma quản gia - Trương Hiển gia, sau là người chịu trách nhiệm thu chi - Tề tiên sinh. Ba vị công tử mỗi người có một vú em và hai ả nha hoàn, riêng Thẩm Mộ Yên cũng có hai ả nha hoàn. Trong nhà còn có một số nha đầu sai vặt, một số người ở nhà bếp, thêu thùa hai người và một số kẻ khác. Dù không nhiều nhưng nhân số cũng đến tầm ba mươi người.
Sau khi bọn hạ nhân bái kiến tân chủ mẫu xong, Tiết Minh Viễn rời khỏi nhà, Nhược Thủy dịu dàng thay Tiết Minh Viễn chỉnh trang y phục, tiễn y xuất môn. Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy nói: "Ta sẽ về trước giờ cơm tối, nhưng dù thế nào cũng là nhà buôn bán, cũng có khi phải xã giao ở ngoài, cho nên sau này cũng có lúc ta không thể về nhà dùng cơm." Nhược Thủy thấy chuyện này rất bình thường, đàn ông vốn cần phải giao tế xã giao, huống thi Tiết Minh Viễn lại là người làm ăn, càng không tránh khỏi chuyện phải giao thiệp với đủ hạng người.
Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy không ngẩng đầu lên, tưởng rằng đã làm thê tử không vui, vội vã nói thêm: "Một tháng đầu này ta sẽ cố gắng về nhà mỗi tối, dù sao hai chúng ta cũng vừa mới kết hôn, ta biết, ta nhớ rõ mà." Nói xong, y có vẻ khẩn trương nhìn Nhược Thủy, khiến nàng bật cười, lên tiếng bảo: "Thiếp có nói không phải đâu, chàng nhớ kỹ xuất bên tiền tài là thứ ngoài thân, không nên vì nó mà gặp nguy hiểm. Còn nữa, chàng uống ít rượu một chút, tránh tổn hại đến sức khỏe."
Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy thấu tình đạt lý như vậy thì không khỏi mừng rỡ, những lời kia vừa nghe đã thấy ấm lòng, bèn bước đến bên cạnh Nhược Thủy, ghé vào tai nàng nói khẽ: "Trước đây ta uống rượu cũng nhiều, có hại sức hay không tối nay nàng giúp vi phu kiểm tra một chút có được không?" Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy đỏ mặt, tâm tình y bỗng tốt lên hẳn, ngày thứ ba sau khi kết hôn, Tiết Minh Viễn ra ngoài với tâm trạng vui vẻ. Nhược Thủy thở mạnh, trừng mắt nhìn bóng lưng Tiết Minh Viễn dần xa, khẽ mắng một câu: Ác nhân! Rồi tự mình bật cười.
So với ba trăm người tôi tớ ở Diêu gia, ba mươi người ở Tiết gia không phải con số lớn. Vì thế cho nên Nhược Thủy quyết định tìm hiểu rõ ràng chuyện của từng người, hiện tại nàng cũng quá nhàn rỗi mà! Sau khi trò chuyện nàng đã thu được không ít chuyện, cũng sơ lược biết rằng, ví dụ như ma ma quản gia Trương Hiển gia lên vị trí này sau khi Viên thị qua đời, quả nhiên là người lén lút lui tới với Thẩm Mộ Yên, còn rất mật thiết; Thẩm Mộ Yên chỉ là một ả thiếp, cũng không đưa bất kì ai vào phủ, như vậy hẳn là sau khi Viên thị qua đời mới liên hợp với nhau, còn chuyện trước đây khi Viên thị còn sống có liên kết hay không thì không thể biết được.
Nàng cũng biết được thêm một số chuyện ngoài dự liệu, ví dụ như chuyện vú em của Tiết Uyên chính là mẹ ruột của nha hoàn bên cạnh Thẩm Mộ Uyên; còn người đứng đầu nhà bếp đã giữ vị trí này từ khi Viên thị còn là đương gia, con trai của bà ta làm tiểu nhị ở một cửa hàng của gia đình, có người bảo là rất xuất sắc.
Từ những việc này, Nhược Thủy cũng biết được đại khái tình cảnh trong nhà, cũng không khác với suy nghĩ của nàng là bao. Thẩm Mộ Yên là nữ chủ ẩn hình phía sau, khi chiếm được ưu thế bèn an bài của của mình, vua nào triều thần nấy, đáng tiếc nàng ta đưa quá ít người đến, nếu có thể đem hết người nhà đến, coi như toàn bộ gánh hát đều thay người cả rồi.
Còn một chuyện khiến Nhược Thủy cảm thấy kì lạ, chính là về vị thê tử nguyên phối Viên thị của Tiết Minh Viễn, rốt cuộc nàng ta là người thế nào? Giữ địa vị ra sao trong lòng Tiết Minh Viễn? Nhược Thủy muốn hỏi, thế nhưng suy cho cùng hai người đều không phải vợ chồng son, ai mà không có quá khứ chứ.
Giống như bản thân đàng đây, dù cho thái tử chỉ chiếm một vị trí nhỏ bé trong lòng, nhưng năm ấy hai người đã cùng nhau vui cười, mắng nhau khi tức giận, thúc ngựa bôn ba, cùng nhau đấu thơ, vừa uống rượu vừa ca hát. Như vậy thì Tiết Minh Viễn và Viên thị - người đã sinh một cậu con trai cho chàng hẳn cũng có kỷ niệm xưa, nhưng nàng chưa tiện hỏi đến, chẳng những khiến nàng không được tự nhiên mà còn chẳng giúp ích gì. Chỉ cần từ nay về sau, lòng Tiết Minh Viễn có mình nàng ngự trị là tốt rồi.
Chuyện này tạm gác qua một bên, Nhược Thủy sai Đường ma ma đến gặp Trương Hiển gia, dặn bà ta đem sổ sách đến cho nàng đích thân xem qua, còn dặn với nhà bếp rằng hôm nay nàng muốn ăn hạnh đào sên đường như khi còn ở kinh thành, khi bánh được bưng lên thì gọi tất cả bọn nhỏ lên cùng ăn.
Đường ma ma đến nhà bếp theo lời dặn của Nhược Thủy, trong nhà bếp có năm người, ba người nấu ăn, hai tiểu nha đầu làm công việc rửa chén, dọn dẹp. Khi Đường ma ma đến cũng là lúc nhà bếp đang chuẩn bị làm bữa trưa, vừa thấy Đường ma ma đã có vài người nịnh nọt nói: "Ô kìa, sao ma ma lại đích thân xuống đây, có chuyện gì cứ sai một tiểu nha đầu đi đánh tiếng là được rồi." Đường ma ma cũng vừa cười vừa nói: "Nếu không phải là chuyện của Nhị nãi nãi tôi cũng không nhọc thân chạy xuống đây đâu."
"À, ra là chuyện của Nhị nãi nãi, vậy ma ma mau nói đi." Quản sự nhà bếp Sầm An gia vốn đang ngồi cắn hạt dưa bên cạnh, vừa nghe thấy là do Nhược Thủy căn dặn liền vội đứng lên cười to. Đường ma ma cười bảo: "Không cần lão tỷ tỷ phải nhúng tay đâu, Nhị nãi nãi muốn chút hạnh đào sên đường của quê nhà, thứ này cũng dễ làm, mọi người có ai rảnh rỗi thì giúp một chút là được rồi." Sầm An gia sững sờ trong giây lát, sau lại vừa cười vừa nói: "Không dám không dám, chúng tôi làm ngay đây, làm xong sẽ đưa sang chỗ Nhị nãi nãi ngay."
Đường ma ma cười nói: "Không cần gấp thế đâu, lo xong bữa trưa rồi làm cũng được. Vậy không phiền mọi người nữa nhé, tôi đi trước." Đường ma ma đi rồi, mấy người trong nhà bếp đều nhìn Sầm An gia, Sầm An gia chau mày nói: "Còn đứng đấy làm gì, lát nữa mà muộn bữa trưa cứ chờ mà ăn mắng nhé." Mấy người kia bèn bĩu môi, tản ra làm chuyện của mình.
Sầm An gia bên này cũng mở tủ chứa nguyên liệu nấu ăn ra, lấy những nguyên liệu cần thiết để làm món hạnh đào sên đường, một nắm hạnh đào này, nửa chén mật, mấy muỗng đường, vừa nhìn sơ qua nguyên liệu cũng biết đây là món điểm tâm dễ làm, tuy không phải món ăn vặt rẻ tiền nhưng cũng chẳng phải thứ quá cầu kỳ. Đây là lần đầu tiên Nhị nãi nãi sai bà làm thứ gì, Sầm An gia đương nhiên dốc sức hoàn thành.
Thế nhưng Sầm An gia nghĩ mãi cũng không nghĩ ra dụng ý của Nhược Thủy khi muốn bà làm món này, chẳng lẽ muốn qua món điểm tâm này mà đánh giá tay nghề của bà sao? Sầm An gia vừa thì thầm trong lòng rằng Nhược Thủy chưa từng thấy qua phố lớn, cũng không thể hiện ra bản thân có chút tài nghệ gì, vừa cẩn thận làm thành món điểm tâm hạnh đào sên đường thật ngon.
Bình luận truyện