Chương 493: Ngươi Là Đoạt Mệnh Tiên Quân!
Long Kình Thiên không thèm để ý tới ánh mắt khiếp sợ của mọi người mà cưỡi Bàn Tiểu Nhị hướng Quy Long Nhất chậm rãi đi tới. Quy Long Nhất sắc mặt như tro tàn, từng bước từng bước lui về phía sau, một mực thối lui tới bên cạnh Trần Phi thì mới hơi hơi yên ổn lại một chút, hắn gấp giọng nói.
- Trần Phi thái thượng trưởng lão, cứu ta, cứu ta!
Trần Phi chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn!
Trần Phi vỗ vỗ tay Quy Long Nhất đang nắm chặt ống tay áo của hắn, an ủi hắn một câu.
- Thiếu điện chủ, yên tâm đi, Long Kình Thiên này vẫn không thể làm gì được người đâu!
Hắn nhìn toạ kỵ của Long Kình Thiên, nói.
- Đầu tiên thú kia, cũng chỉ có thực lực Tiên Quân hậu kỳ đỉnh phong mà thôi!
Vừa rồi Bàn Tiểu Nhị xuất thủ, Trần Phi tuy khiếp sợ nhưng cũng đồng thời nhìn ra được đầu tiểu Thổ Hùng này chỉ là Tiên Quân hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.
Tiên Quân hậu kỳ đỉnh phong!
Tiên Quân cùng Tiên Đế, đây là một giới tuyến cực lớn khó có thể vượt qua được, Trần Phi không tin đối phương chỉ là một Tiên Quân mà có thể mạnh hơn Tiên Đế được. Hơn nữa, cho dù có thêm Hoắc Cương, hắn vẫn tin tưởng mang theo thiếu điện chủ an toàn ly khai được.
Trần Phi không lùi mà tiến, hướng Long Kình Thiên chậm rãi đi tới, hắn nhìn Long Kình Thiên mà nói.
- Long Kình Thiên, ta thừa nhận toạ kỵ của ngươi thực lực rất mạnh, bất quá ngươi cho rằng một cái tuyệt đại Tiên Quân, còn có Hoắc Cương, Thành Tiêu là có thể lứu được chúng ta?
Nói đến đây, hai mắt hắn hàn mang lập loè.
- Lão tử không cần biết ngươi là ai, cũng không muốn biết ngươi là ai, hôm nay ngươi đã giết mười hai vị Tiên Quân, mười vị La Thiên Thượng Tiên Quy Hư điện ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! Ngươi chờ Quy Hư điện chúng ta đuổi giết đi a!
Vừa nãy, đám trưởng lão, hộ vệ Quy Hư điện rơi xuống mặt đất, hiện tại toàn bộ đã tử vong.
Đoạt Mệnh Tiên Quân không ra tay thì thôi, vừa ra tay, chiêu chiêu đoạt mạng!
Trần Phi nói xong liền hừ lạnh một tiếng, không có tiếp tục để ý tới Long Kình Thiên, Bàn Tiểu Nhị nữa mà một tay nắm lấy Quy Long Nhất xé rách hư không muốn rời đi.
- Ai cho phép ngươi đi? Cút trở về cho ta!
Ngay tại lúc Trần Phi mang theo Quy Long Nhất xé rách hư không muốn ly khai thì một tiếng hét vang lên, tiếp đó là một cái hùng chưởng cực lớn xuất hiện trước người Trần Phi, một chưởng đánh tới quá bất ngờ!
Trần Phi sớm đã ngờ tới đầu tiểu Thổ Hùng kia sẽ ra tay, tay phải ngưng tụ, toàn lực đánh ra một kích.
- Toái Thiên Nhất Kích!
Một đạo quang trụ cực lớn như muốn đem thiên không nổ nát đột nhiên xuất hiện nghênh đón hùng chưởng cực lớn của Bàn Tiểu Nhị.
Bàn Tiểu Nhị hừ lạnh một tiếng, hùng chưởng đột nhiên bộc phát hào quang màu vàng đất chói mắt. Hào quang màu vàng đất này không ngừng ngưng tụ ra toản thạch, tạo thành một phương tiểu thế giới đánh tới quang trụ của Trần Phi.
Hào quang màu vàng đất không ngừng lập loè, không ngừng nghiền nát, nhưng mà cũng không ngừng diễn sinh ra.
Mà lúc này, quang trụ cực lớn kia cũng từng khúc từng khúc gãy vỡ, một cỗ cự lực kinh khủng đột nhiên hướng Trần Phi đánh tới.
Trần Phi hoảng sợ, thân hình liên tiếp thối lui nhưng xung quanh thân thể hắn bốn phía xuất hiện từng phiến từng phiến không gian một. Những không gian này điệp gia (trùng điệp, chồng chất) lại một chỗ, khiến cho Trần Phi cùng Quy Long Nhất trông giống như đứng nguyên tại chỗ vậy.
Nhưng mà, khiến cho Trần Phi phải hoảng sợ chính là, cỗ cự lực kinh khủng kia vậy mà vẫn có thể xuyên qua từng phiến không gian quanh thân thể hắn, cuối cùng đánh thẳng lên thân thể của hắn.
- Phốc!
Thân hình của Trần Phi bị đánh bay đi, mà Quy Long Nhất lại hét thảm một tiếng rồi bay ngược về sau, rơi xuống đất mà lăn vòng vòng không thôi.
- Ngươi, ngươi!
Trần Phi tay che ngực, không thể tin được mà nhìn về phía đầu tiểu Thổ Hùng kia.
Hoắc Cương, Thành Tiêu hai người lại càng há hốc miệng.
Một chiêu, chỉ một chiêu!
Đánh bại Tiên Đế Trần Phi!
Tiểu Thổ Hùng này rốt cuộc là ai?
Dưới ánh mắt khiếp sợ của chúng nhân, đầu tiểu Thổ Hùng kia không ngừng biến hoá, tiếp đó biến thành một tráng hán cao lớn.
Nhìn tướng mạo của tráng hán kia, trong óc Trần Phi chợt loé lên một ý nghĩ, lại liên tưởng tới truyền thuyết thì không khỏi run giọng, nói.
- Ngươi, ngươi là Đoạt, Đoạt Mệnh Tiên, Tiên Quân!
Đoạt Mệnh Tiên Quân!
Quy Long Nhất vừa mới dừng lăn lộn, nghe được lời này của Trần Phi thì trong óc nổ vang một tiếng, bị doạ cho hôn mê đi.
Về phần Hoắc Cương, Thành Tiêu hai người đồng dạng như mèo bị giẫm phải đuôi, bị doạ cho nhảy dựng lên.
Đoạt Mệnh Tiên Quân!
Tại Tiên giới, Đoạt Mệnh Tiên Quân chính là đại diện giết chóc, huyết tinh, so với Tiên Đế bình thường còn muốn người khác phải sợ hãi hơn dĩ nhiên lại là toạ kỵ của Long Kình Thiên!
Hai người sau khi nhảy dựng lên liền nghĩ tới thân phận của Long Kình Thiên, khi đó nội tâm mới hơi dịu xuống một chút.
Bất quá, ha người lại đang thầm suy đoán quan hệ giữa Long Kình Thiên và Bàn Tiểu Nhị.
Bàn Tiểu Nhị là đệ tử nhỏ nhất của Long Kình Thiên, kỳ thật tại Tiên giới không có mấy người biết, cho nên coi như là Thành gia lão tổ Thành Tiêu cũng không biết Bàn Tiểu Nhị chính là toạ hạ đệ tử nhỏ nhất của Long Kình Thiên.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!?
Trần Phi khi biết rõ đầu toạ kỵ tiểu Thổ Hùng kia của Long Kình Thiên dĩ nhiên là Đoạt Mệnh Tiên Quân khiến mọi người tại Tiên giới kinh hồn táng đảm, đối với thân phận của Long Kình Thiên thần bí mà thực lực mặt ngoài không bao nhiêu này càng kinh nghi hơn.
- Ta là ai?
Long Kình Thiên nghe vậy thì không khỏi ngửa mặt lên trời mà cười.
- Ta là ai?
Toàn bộ Tiên giới, chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng hắn chứng đạo thất bại mà thân vong đi à nha!
Tại Tiên giới, trong miệng tất cả mọi người đều là tứ đại Thiên Tôn, mà không phải là ngũ đại Thiên Tôn!
Vừa rồi, Trần Phi lúc nói đến Cộng Công, cũng chỉ có nói "một trong tứ đại Thiên Tôn".
- Tiểu Nhị, giết hắn đi!
Long Kình Thiên ngừng cười, đạm mạc nói.
- Vâng, sư tôn!
Trần Phi nghe được rõ ràng lời này của Đoạt Mệnh Tiên Quân.
- Sư, sư tôn?
Trần Phi, Hoắc Cương cùng Thành Tiêu đột nhiên chấn động.
Sau khiếp sợ, Trần Phi sắc mặt đại biến, gấp giọng nói ra.
- Chậm đã, Long Kình Thiên, ngươi, ngươi không thể giết ta, ta, ta!
Hắn mới nói được đến đây thì Bàn Tiểu Nhị đã tới trước mặt hắn, một chưởng ấn lên ngực hắn, đánh cho lục phủ ngũ tạng của hắn thành bụi bặm, thần hồn toái diệt!
Sau khi bị thương, hắn trước mặt Bàn Tiểu Nhị, hắn căn bản là không có sức phản kháng.
Trần Phi chết!
Tiếp đó, Bàn Tiểu Nhị đi tới trước người Quy Long Nhất, Quy Long Nhất vẫn còn đang hôn mê, Bàn Tiểu Nhị cười lạnh.
- Giả chết?
Dứt lời Bàn Tiểu Nhị liền đạp xuống một cước, thanh âm xương gãy vang lên, Quy Long Nhất kêu thảm, hai mắt mở ra, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Bàn Tiểu Nhị, lại bị doạ cho thiếu chút nữa lại hôn mê lần nữa.
Ánh mắt của hắn quét ra, thấy được Trần Phi thái thượng trưởng lão nằm tại nơi đó không chút động tĩnh, chết không thể chết hơn được nữa thì sợ hãi như hồng thuỷ không ngừng trùng kích, bao phủ nội tâm hắn.
- Long Kình Thiên, không không, Long Kình Thiên tiền bối, cầu ngươi tha cho ta, tha ta một mạng, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, cầu người buông tha ta!
Quy Long Nhất đột nhiên hướng Long Kình Thiên quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.
- Biết sai rồi?
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn hắn.
- Thời điểm ngươi ly khai Diệt Tinh vương thành, không phải nói là muốn ta ăn phân của vạn người sao?
Quy Long Nhất sắc mặt như tro tàn, run giọng nói ra.
- Tiền bối, ta sai rồi, cầu người cho ta một cơ hội, là cái miệng ngu muội này của ta nói lung tung, ta nên phạt, là ta muốn ăn phân của vạn người, không phải tiền bối!
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn hắn. Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Ánh mắt của Quy Long Nhất quét ra, đột nhiên nhìn thấy phía xa xa có một đống phân của tiên thú, là "sản phẩm" của một loại tiên thú gì đó, hồng hồng lục lục trông buồn nôn cực kỳ.
Đột nhiên, hắn chạy tới, một hơi đem đống phân kia nhét vào trong miệng, mãnh liệt nuốt xuống.
Hai người Hoắc Cương, Thành Tiêu thấy vậy không khỏi lạnh người một hồi.
Bình luận truyện