Thiên Vương II

Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****C45“Khụ.” Anh Hành Sơn vội ho khan một tiếng, ”Văn Kỳ cũng là sinh viên đại học A, bác nhớ con thi ban khoa học xã hội, chuyên ngành khảo cổ. Ông Đổng vốn là một học giả nổi danh chuyên sưu tầm đồ cổ, người trong gia đình đều có truyền thống học tập, tiền đồ vô cùng rộng mở nha. Con và Hạo Hanh học cùng trường, về sau qua lại cũng rất tiện lợi.”

Đổng Văn Kỳ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Anh Hạo Hanh một chút, thấy đối phương lạnh lùng, nụ cười trên mặt cô dần dần phai nhạt, lặng lẽ quay sang chỗ khác.

Anh Hành Sơn nói: ”Về sau Hạo Hanh phải chiếu cố Văn Kỳ nhiều hơn.”

Anh Hạo Hanh quay đầu, cười cười với Đổng Văn Kỳ: “Về sau nếu đánh nhau cần giúp đỡ, cứ gọi cho tôi.”

Anh Hành Sơn vừa định nổi giận, lại chợt nghe Đổng Văn Kỳ tủm tỉm cười, vươn tay ra: ”Thế số điện thoại đâu?”

Anh Hạo Hanh ngẩn ra, Tư Đồ Sênh ngồi một bên thế nhưng đã bật cười. Hung hăng quay sang nhìn cậu, anh nói: “Cậu cười cái gì?”

Tư Đồ Sênh: “… Miệng bị chuột rút.”

Mắt thấy sự kiện xin số điện thoại bị hai tên nhãi này cười cợt cho qua, Anh Hành Sơn tỏ vẻ không hài lòng: ”Đổng tiểu thư còn đang chờ câu trả lời của con đấy.”

Anh Hạo Hanh rất không kiên nhẫn mà khinh bỉ liếc mắt nhìn ông bố của mình một cái, nhanh chóng đọc ra một dãy số.

Đổng Văn Kỳ cười hỏi: “Điện thoại ký túc xá?”

Anh Hạo Hanh nói: ”Điện thoại của tôi chính là một cái máy chơi game.”

“Phải không?” Anh Hành Sơn nhanh chóng gọi một cú điện thoại qua, di động của Anh Hạo Hanh lập tức vang lên.

Tư Đồ Sênh mím môi ngăn không cho bản thân cười quá rõ ràng. Đối với Anh Hạo Hanh mà nói, ông bố Anh Hành Sơn này, nhất định là cha ghẻ đi.

Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc mà ấn tắt điện thoại, nói với Đổng Văn Kỳ: “Nó còn có chức năng của một cái đồng hồ báo thức, mỗi ngày nhắc nhở tôi uống thuốc bình tĩnh đúng giờ.”

Đổng Văn Kỳ nhịn không được bật cười.

“Bên này.” Đúng lúc ấy, Giang Lệ Hoa đột nhiên vẫy vẫy tay.

Tư Đồ Sênh quay đầu lại, liền nhìn thấy Anh Lệ Cần đầu đội mũ lưỡi trai, dẫn theo Chu Duy Ân đi tới. Cậu quay đầu, há miệng làm một cái khẩu hình như thể muốn nói ‘Woa’ với Anh Hạo Hanh.

Anh Hạo Hanh nhẹ nhàng đá một cước vào chân cậu.

Anh Lệ Cần đi tới bên cạnh bàn, cúi người ôm lấy Giang Lệ Hoa.

Giang Lệ Hoa hỏi: “Vết thương đỡ hơn chưa?”

Anh Lệ Cần mỉm cười đáp: ”Tốt hơn nhiều lắm.”

Chứng kiến hết một màn này, Tư Đồ Sênh lại quay đầu, vô thanh vô tức mà ‘Woa’ với Anh Hạo Hanh một lần nữa.

“Ngồi xuống đi.” Giang Lệ Hoa bảo hai người mới tới an tọa, vừa vặn các món ăn nóng cũng được đưa lên, bà lại thúc giục mọi người cầm đũa. Chính là Anh Hành Sơn không động đậy, sắc mặt u ám mà nhìn vợ của mình.

Giang Lệ Hoa gắp một cọng rau cải vào bát ông xã, nói: ”Ăn cơm.”

Anh Hành Sơn chậm rì mà cầm lấy đôi đũa, thân thể hơi nghiêng, ghé sát vào tai Giang Lệ Hoa hỏi: “Em muốn làm gì?”

Người nọ quay đầu, dứt khoát mà hôn lên miệng ông một cái.

“…” Anh Hành Sơn đỏ mặt lùi về chỗ cũ.

Tư Đồ Sênh cắn đũa, ghé tai thì thầm với Anh Hạo Hanh: “Ba mẹ anh thật là ân ái.”

Anh Hạo Hanh đáp lời: “Khi mẹ tôi muốn ba tôi im miệng thì đều dùng tới chiêu này.”

Thấy đối phương nhìn chằm chằm vào miệng của mình, Tư Đồ Sênh lập tức nhỏ giọng nói: ”Muốn tôi câm miệng còn đơn giản hơn…” Ngừng một chút, cậu vươn tay, chà xát ngón cái vào ngón giữa và ngón trỏ, “Anh hiểu mà.”

Anh Hạo Hanh không nói, gắp một miếng gà luộc ý đồ bỏ vào bát Tư Đồ Sênh. Anh Hành Sơn thấy thế liền nhanh chóng giơ cái bát không tới, thế nhưng vẫn là không kịp, miệng bát chạm vào đầu đũa đã trống trơn, phát ra một tiếng ‘choeng’ thanh thúy.

Vừa định nói gì đó, ông đã bị Giang Lệ Hoa nhét một cọng rau cải vào trong miệng. Bà nói, “Hạo Hanh là muốn tốt cho anh. Tầm tuổi này, nên ăn ít thịt nhiều rau.”

Anh Hành Sơn vì thế chỉ đành buồn bực mà nhai nhai nuốt nuốt.

Không khí trên bàn có chút tẻ nhạt. Tư Đồ Sênh ăn ăn ăn, Anh Hạo Hanh ăn ăn ăn, Đổng Văn Kỳ ăn ăn ăn… Tất cả mọi người đều ăn ăn ăn. Giang Lệ Hoa ăn một lúc, rốt cục phát hiện nếu chỉ có gắp thức ăn rồi bỏ vào miệng thì không khí vô cùng cứng nhắc, vì thế dừng đũa quay sang nói chuyện với Anh Lệ Cần.

Anh Lệ Cần đang bị thương, vốn dĩ đã không có khẩu vị, thấy tất cả mọi người ăn ngon lành như vậy, mới giả bộ nhiệt tình ăn theo, lúc này thấy Giang Lệ Hoa bắt chuyện liền lập tức buông đũa, hết sức say sưa trò chuyện.

Giang Lệ Hoa có chút không yên lòng, sau khi hàn huyên một lát, liền chuyển đổi đề tài: “Hết giờ học Hạo Hanh có thể tới công ty học việc, anh hai sẽ chỉ điểm cho con, đừng cả ngày càn quấy ở bên ngoài.”

Anh Hành Sơn gật gật đầu: ”Lúc rảnh rỗi Đổng tiểu thư cũng có thể tới cùng.”

Giang Lệ Hoa liếc mắt nhìn ông xã mình một cái. Mặc dù mục đích của hai người bất đồng, nhưng vẫn là nhanh chóng đạt thành nhất trí.

Anh Hạo Hanh nhướn mày, đang định mở miệng phản bác, lại nghe Giang Lệ Hoa lên tiếng: “Dù sao, tương lai của Anh thị cũng đặt lên người con.”

Tư Đồ Sênh chậm rãi uống canh, song ánh mắt lại dùng tốc độ cực nhanh mà quét qua phản ứng của mọi người. Anh Hành Sơn như có thâm ý khác mà nhìn Giang Lệ Hoa một chút, thế nhưng không bất ngờ, hiển nhiên chuyện này bọn họ đã sớm thống nhất với nhau. Anh Lệ Cần kéo căng khóe miệng, như thể mỉm cười, chính là nụ cười này thoạt nhìn có phần cứng ngắc. Đổng Văn Kỳ là người ngoài cuộc, cũng giống như cậu, đều đang tò mò quan sát những người xung quanh. Ý vị sâu xa nhất là Chu Duy Ân, sắc mặt người này có chút trắng bệch, ánh mắt đảo loạn một hồi, hết nhìn cái này, lại ngó cái nọ, cuối cùng dừng ở trên thân thể Anh Lệ Cần.

Anh Lệ Cần nghiêng đầu nhìn Chu Duy Ân: “Hửm? Muốn ăn cái gì?”

Người nọ cắn môi, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, có chút ủy khuất đáp lại ánh mắt đối phương, nhẹ giọng nói: ”Muốn ăn cá.”

Anh Lệ Cần tựa hồ không nhận thấy biểu cảm của cậu ta, mặt không đổi sắc mà gắp một miếng cá lớn tới.

Giang Lệ Hoa chỉ nói đến đây, sau đó nhanh chóng xoay chuyển đề tài về tin tức thị trường chứng khoán thời gian gần đây. Anh Hành Sơn rất nể mặt mà phụ họa theo, bầu không khí đóng băng trên bàn ăn thoáng chốc được xua tan.

Bữa cơm này, Tư Đồ Sênh là người ăn được nhiều nhất. Vốn dĩ cậu tưởng Anh Hành Sơn gọi mình đến, là muốn cho mình xấu mặt một phen, chẳng ngờ giữa đường Giang Lệ Hoa lại nhúng tay vào. Vì thế, cậu từ một nhân vật chính khoác áo rồng, lập tức biến thành kẻ phụ họa gần như trong suốt, cuối cùng còn ăn chực được một bữa cơm.

Về điểm này, Anh Hành Sơn phi thường khó chịu. Câu nói ‘bao nhiêu mỹ nữ như như thế, nhưng không có ai hấp dẫn hơn Tư Đồ Sênh’ của Anh Hạo Hanh, khiến ông canh cánh trong lòng, hạ quyết tâm muốn chấn chỉnh lại quan niệm sai lầm ấy. Đổng Văn Kỳ trời sinh dung mạo hơn người, so với đại đa số minh tinh còn nổi bật hơn, cho dù là Tư Đồ Sênh, cũng không phải đối thủ. Ông gọi Tư Đồ Sênh đến tham dự bữa cơm xem mắt của Anh Hạo Hanh và Đổng Văn Kỳ, chính là để con trai mình thấy rõ sự thật này. Nào ngờ Giang Lệ Hoa lại âm thầm có chuẩn bị.

Sau khi lên xe, ông nhịn không được thầm nói: “Bữa cơm này, bọn Lệ Cần tham dự có chút không thích hợp.”

Giang Lệ Hoa đáp lời: ”Trái lại, em cảm thấy sự xuất hiện của Tư Đồ Sênh thực khéo.”

Anh Hành Sơn nắm chặt bàn tay đang đặt trên đùi: ”Cậu ta là bạn tốt của Hạo Hanh, anh muốn gọi cậu ta tới cùng xem mắt.”

Giang Lệ Hoa hỏi: ”Anh là muốn để cậu ta cùng xem mắt, hay là anh xem mắt?”

Lời này, Anh Hành Sơn nghe mà cảm thấy vô cùng phức tạp: ”Có ý gì?”

Giang Lệ Hoa khẽ cong khóe miệng, cười mà như không cười: ”Xem ra anh rất có hảo cảm với Đổng tiểu thư.”

Anh Hành Sơn nói: ”Cô bé ấy gia thế, học thức đều rất tốt, dung mạo lại xinh đẹp hiếm có, rất xứng với Hạo Hanh.”

Giang Lệ Hoa đáp lời: “Em còn tưởng anh thích cô bé ấy chứ.”

Anh Hành Sơn ngẩn ra, phát hiện trong ngữ khí của bà xã mình mang theo một tia ghen tuông đã lâu không thấy, đáy lòng không khỏi dấy lên một chút ngọt ngào. Không biết từ lúc nào, hai người bọn họ càng ngày càng xa, lạnh nhạt đi không ít, hành động hôn môi giống như hôm nay tựa hồ đã rất lâu không có rồi. Nghĩ thế, ông không khỏi động tâm, vươn tay ôm lấy đối phương: ”Lệ Hoa.”

Giang Lệ Hoa quay đầu nhìn lại, cười cười, hôn người nọ một cái.

Đáy mắt Anh Hành Sơn thoáng chốc trở bên thâm trầm.

“Dừng xe.” Giang Lệ Hoa nói với tài xế, “Tôi đi dạo phố một lát, sẽ xuống ở đây. Đưa ông ấy về trước đi.”

“Lệ Hoa?” Anh Hành Sơn mãnh liệt nắm lấy tay người kia không chịu buông ra.

Giang Lệ Hoa nâng cằm đối phương, hôn nhẹ: “Về nhà chờ em.”

Anh Hành Sơn lại nói: “Lần trước em cũng nói như vậy, sau đó trực tiếp bay sang Mỹ, anh phải chờ em đến một tháng trời.”

Giang Lệ Hoa cười cười: ”Lần đó công ty có việc.”

“Lần trước nữa, em đã bay sang Thái. Anh không nhớ công ty chúng ta có việc gì cần lui tới Thái Lan.”

“Em sang Thái để cầu phúc cho cha con anh.”

Anh Hành Sơn buông tay, mệt mỏi mà day day ấn đường: ”Lệ hoa, anh cũng biết mệt.”

“Vậy cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Giang Lệ Hoa hôn lên vành tai ông xã, sau đó tiêu sái xuống xe.

“Anh tiên sinh?” Tài xế nhìn về phía Anh Hành Sơn, hỏi.

Ngay sau đó, người nọ lạnh lùng đáp lại: “Đến công ty.”

Tư Đồ Sênh ngồi trong xe, nhìn phong cảnh xẹt qua hai bên đường, nghi hoặc hỏi: “Vì sao anh lại đưa tôi về nhà mà không tiễn Đổng tiểu thư?”

Anh Hạo Hanh trả lời: ”Cô ấy có xe.”

Tư Đồ Sênh nói: “Tiền gọi taxi tôi vẫn có.”

“Cậu không muốn tôi đưa cậu về?”

“Chia rẽ uyên ương sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

Anh Hạo Hanh cứng rắn nói: ”Cô ta không phải bạn gái tôi, cũng không phải uyên ương với tôi.”

Ngay cả đại mỹ nhân như Đổng Văn Kỳ cũng không lọt mắt, cái này không phải yêu cầu tuyển vợ quá cao, mà là hỏng não rồi. Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng Tư Đồ Sênh vẫn giả mù sa mưa mà mở miệng: “Không cần vội, chung quy rồi sẽ có.”

Anh Hạo Hanh tức giận trừng mắt liếc cậu một cái.

Tư Đồ Sênh: “…” Lời này có gì sai? Chẳng lẽ muốn cậu nói, ‘đừng vọng tưởng, đời này của anh chỉ có thể là một tên cu li cho tôi’ sao?

“Tôi đi xem mắt, cậu rất cao hứng?” Anh Hạo Hanh nhịn không được hỏi một câu như thế.

Tư Đồ Sênh: “Nếu tôi nói tôi thực mất hứng… không phải sẽ rất kỳ quái à?”

Anh Hạo Hanh đáp lời: “Cậu thử nói xem.”

“…” Tư Đồ Sênh quay đầu sang hướng khác, giả vờ ngủ.

Anh Hạo Hanh đột nhiên đạp mạnh chân ga, rồi lại đạp phanh.

Tư Đồ Sênh thiếu chút nữa bổ nhào ra đằng trước.

Bị người nào đó hùng hổ trừng mắt, Anh Hạo Hanh tâm tình ngược lại tốt hơn rất nhiều: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng quên thắt dây an toàn.”

Tư Đồ Sênh căm giận vươn tay cài dây bảo hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện