Thư Kiếm Trường An

Quyển 8 - Chương 33: Kẻ săn Thần



Dịch: Tiểu Băng

Bảy luồng sáng không ngừng bắn vào bầu trời.

Ngay lúc đó.

Chúng thần bị giam cầm giữ nguyên tư thế dáng vẻ của mình, kẻ đang nhảy lên, người đang trợn mắt.

Một bóng đen từ phương xa chui vào giữa chúng thần.

Nó di chuyển cực nhanh, khí tức nội liễm, khiến không một ai chú ý.

Đôi mắt đỏ rực đầy ánh sáng tham lam, như những thần linh này chính là đồ ăn ngon nhất.

Nó vươn vuốt ra rọc rách ngực một Thứ Thần. Khuôn mặt Thứ Thần kia trở nên thống khổ, nhưng ngay sau đó thần sắc trong con ngươi của Thứ Thần tiêu tán, vì con quái vật màu đen đã rút một thứ ra khỏi ngực của y, một vật màu vàng nhạt.

Thần linh được gọi là giết không chết bây giờ lại như quả bóng bị xì hơi, xẹp xuống hóa thành một bãi thịt nhão.

Quái vật vuốt ve thứ màu vàng nhạt trong tay, vẻ tham lam trong mắt càng đậm. Nó không kềm chế được nữa, há miệng nuốt vật màu vàng kia vào miệng.

Đôi mắt đỏ rực của nó đầy vẻ thoải mãn, khí tức của nó cũng mạnh lên thêm mấy phần.

"Hí."

Nó thè lưỡi ra liếm môi nhìn vô số chúng thần xung quanh, đôi mắt đỏ bừng lên ánh sáng rực rỡ.

Một bữa thịnh yến đang bày ra trước mắt, con ác lang không còn kềm chế được khát vọng của mình.

Nó rú lên hưng phấn bay tới một thần linh khác.

...

Giữa không trung, các Tinh Vẫn căng người lên nghe ngóng chung quanh.

"Tỷ tỷ, ngươi có nghe không?" Lục Như Nguyệt khẽ cọ vai vào Cổ Tiễn Quân, căng thẳng hỏi.

"Hả?" Cổ Tiễn Quân quay qua nhìn cô chưa hiểu.

Lực chú ý của cô đều dồn lên ba vị Chân Thần. Trong chư thần, ba Chân Thần này là tu vi cao nhất, nếu Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận mất đi hiệu lực thì ba người này chính là ba kẻ khó xử lí nhất. Cũng vì vậy, không chỉ cô mà các Tinh Vẫn cũng dồn sự chú ý của mình lên ba người họ.

Lục Như Nguyệt ngần ngừ quay về phía cô nghe thấy âm thanh, thầm nghĩ có phải là mình căng thẳng quá nên nghe nhầm hay không.

Cô kinh hãi.

"Nhìn... Nhìn..." Cô chỉ về phía xa lắp bắp.

Mọi người nhìn theo hướng tay cô.

Cái gì vậy?

Những kẻ mà họ phải khổ chiến, đánh cho họ không ngừng thua thiệt đã hóa thành những bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, một con quái vật chìm trong bóng tối đang ở bên trên những thi hài đó, quanh người nó là những vật màu vàng kim nhạt.

Nó há miệng, hút những vật vàng đó vào miệng nuốt xuống. Mỗi lần nuốt xong, khí tức của nó lại mạnh lên thêm mấy phần.

Những kẻ chết đi kia chính là Thần linh giết không chết đó sao?

Quái vật kia là thứ gì? Từ đâu tới? Sao nó mạnh tới mức giết được cả thần linh.

Khí tức của nó làm cho mọi người thấy sợ.

"Rống!" Quái vật kia lại gầm lên, những vật màu vàng đều chui vào miệng nó.

Sức mạnh cường đại làm nó vô cùng sung sướng nhưng nó cảm thấy nó có thể còn mạnh hơn nữa.

Nên nó quay đầu, nhìn ba người đang ngây ra kia.

Đó là những kẻ đã từng là chúa tể thật sự của thế giới này, đại diện cho sức mạnh cực hạn của thế giới này.

Quái vật gào lên, bay về phía ba người kia.

Lúc này, quá trình mở Tinh Hải của mấy người Tô Trường An cũng đã tới lúc quan trọng. Những ngôi sao ở xa kia đã phát sáng lên, không nhiều không ít vừa vặn bảy cái, chính là Thất Tinh Bắc Đấu.

Chúng cảm nhận được người có vận mệnh tương liên với mình kêu gọi chúng nên từ trong Tinh Hải hiện ra, kết nối với ánh sáng của bảy người Hoa Phi Tạc.

Do những vì sao đã hiện, mấy ánh sao sáng ngời chiếu xuống, chiếu sáng Thần Mộ u ám.

Con quái vật kia dưới ánh sao sáng không còn trốn được nên hoàn toàn lộ ra thân hình.

Nó có thân hổ, tám mặt, tám chân tám đuôi, trên cơ thể đen kịt thi thoảng lại có ánh sáng đỏ lưu chuyển, quái đản mà đáng sợ.

Trong đám Tinh Vẫn, có mấy người năm xưa từng ở trong trận chiến ở quận Gia hán, sau khi nhìn thấy quái vật thì bật thốt.

"Hạ Hầu Hạo Ngọc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện