Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 197: Hồi hai mươi (17)



Trấn Tam Giới Tất Thắng nói:

“ Sư thái bình tĩnh! Chuyện hôm nay cứ để Tất mỗ làm chủ! Nếu thằng nhóc kia đi được một bước ra khỏi Tất gia trang, sau này ta không xưng làm Trấn Tam Giới nữa! ”

Quảng Thành Tử bèn nhướng mày:

“ Ông hôm qua đã đánh một trận, nay còn muốn đánh nữa, có phải quá mất thân phận hay không? ”

“ Hôm qua giao thủ là vì ái tài, nên không ra sát chiêu, không thể tính được. Mai tôi cũng khuyên đạo huynh chớ nên mềm lòng, hãy cứ dùng hết toàn lực, đánh chết tươi tiểu tử An Nam này đi.

Đương nhiên, mai Tất mỗ sẽ lên trước, nên ngài cứ việc ngồi chờ tin tốt của ta là được. ”

Tất Thắng cười gằn.

Trưởng môn của Võ Đang thì không lên tiếng gì.

Nguyên Mãn đại sư nghĩ ngợi chốc lát, rồi lại dùng công phu Vạn Lí Truyền Âm mách nước cho Tạng Cẩu:

“ Mai tiểu thí chủ sẽ phải đấu với Trấn Tam Giới. Bát Quái Thần chưởng hôm nay thiếu hiệp cũng lãnh giáo rồi, hãy mau mà tìm cách hoá giải. Sau đấy là trưởng môn phái Côn Luân Quảng Thành Tử, sở trường là một bộ Lôi Chấn Đại Thủ Ấn, uy lực vô song. Trận thứ ba đấu với trưởng môn phái Không Động, đạo hiệu Chấn Nguyên Tử. Y là hảo thủ dùng đao. ”

Tạng Cẩu thầm nghĩ:

[ Ngày mai phải làm thế nào mới ổn thoả đây. ]

Nói rồi lại bất giác mó lên ngực áo, nơi đặt phong thư chứa mật hàm.

Năm canh qua thật mau, chớp mắt trời đã sáng.

Trấn Tam Giới mở mắt, nhìn vào hai đứa nhóc, quát lạnh:

“ Tiểu tử An Nam, nghỉ đủ rồi chứ? ”

Tạng Cẩu mở mắt, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hồ Phiêu Hương chặc lưỡi, nói nhỏ:

“ Nguy rồi. Trấn Tam Giới đánh trận đầu. Lão này lòng dạ không được rộng rãi, thế nào cũng dùng toàn lực cho xem. Mà lần trước lão cũng biến chiêu quá nhanh, tớ không chỉ điểm nổi. ”

“ Thế thì để tớ liệu đường vậy. ”

Tạng Cẩu nói khẽ, đoạn đi lên mấy bước, ôm quyền:

“ Mời tiền bối. ”

Trấn Tam Giới cười lạnh:

“ Tiền bối? Nhà ngươi là người An Nam, là giống man di, có dây mơ rễ má gì với ta mà nhận làm hậu bối??? ”

Hồ Phiêu Hương cười khẩy:

“ Đã cậy già muốn dùng toàn lực bắt nạt thằng nhóc, nhưng vẫn đòi giữ thể diện? Đúng là cái đồ nguỵ quân tử. Người Bắc các ngươi hình như có câu “ kỹ nữ còn muốn lập miếu trinh ” thì phải. Hợp với lão già ngươi lắm. ”

Ngô trưởng lão ghé tai Nguyên Mãn đại sư, nói nhỏ:

“ Cô bé này… đã nói đúng còn nói to. ”

Quả thực, Tất Thắng muốn dùng mấy lời kia chọc tức thằng nhóc, lại phủi sạch quan hệ không nhận tiếng “ tiền bối ” của nó. Ngay cả khi người trong cuộc hay ngoài cuộc đều biết ấy chỉ là lễ số lễ phép phải có. 

Làm nhiều chuyện như thế, chẳng qua là muốn đường đường chính chính hành hung thằng bé.

Bị cô nhóc toạc ra ý đồ, nhưng Trấn Tam Giới không hề đỏ mặt hay thở gấp, cơ hồ chẳng biết xấu hổ là gì, tiếp tục:

“ Tiểu tử An Nam kia hoành hành bá đạo, giết chết ba tiêu đầu của tiêu cục Đông Phong. Cái bang đã phát Đả Cẩu lệnh, chứng tỏ nó là võ lâm công địch, ai cũng có thể đánh, không câu nệ thân phận trên giang hồ. ”

Cơ hồ chuyện hôm qua nhận vơ thân thích đã bị lão ta vứt sau đầu.

Lão lại nhìn Ngô trưởng lão:

“ Còn nếu Ngô trưởng lão chịu thu hồi lệnh tiễn, thì ta cũng chẳng còn gì để nói. ”

Ngô trưởng lão cười lạnh trong bụng, nghĩ thầm:

[ Lão hồ li gian giảo này được lắm. Hắn thừa biết lệnh tiễn đã phát ra thì không thể thu hồi, bằng không uy quyền của Đả Cẩu lệnh cũng chẳng còn một mống. ]

Đấy cũng là lí do Ngô trưởng lão không thể thu hồi Đả Cẩu lệnh, mà phải cố ý mắt nhắm mắt mở thả hai đứa nhóc.

Còn Tất Thắng đang là gia chủ, lại cũng là minh chủ một tỉnh, lão ta hành sự ra sao Ngô trưởng lão cũng không tiện xen vào.

Hồ Phiêu Hương thấy lão chĩa mũi dùi sang hai đứa, bèn nói kháy mấy câu cho ấm ức:

“ Trong tướng số có nói: “ anh hoa phát tiết ra ngoài / nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa ”. Nay xem Tất lão thọ đến bảy mươi, da mặt đúng là che được hết anh hoa không cho phát ra một tí nào. ”

Trấn Tam Giới bị kháy cho giận tím gan, nhưng vẫn cười lạnh:

“ Anh hoa của a đầu nhà ngươi thì đúng là lộ hết ra ngoài. Theo tướng số, là đoản mệnh phải không? ” 

Lão chờ một chốc, không thấy Ngô trưởng lão nói thêm câu nào, bèn quát:

“ Tiểu tử, mau nạp mạng đi! ”

Nói đoạn, lão đề cả song chưởng, đồng thời vỗ về phía thằng nhóc!

“ Hương! Lên!! ”

Tạng Cẩu quát lớn, đoạn thi triển Lăng Không Đạp Vân phóng vọt tới trước. Tiếng chân nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau, báo cho nó biết cô bạn cũng đã động thủ.

Kì thực, lúc gần sáng, Hồ Phiêu Hương đã nghĩ ra cách phá giải chưởng pháp của Tất Thắng. Tuy nhiên, cách này hung hiểm mười phần…

Ấy là hai đứa phải cùng lên.

Tạng Cẩu lúc đầu phản đối kịch liệt. Trấn Tam Giới võ công cao đến mức nào, nó là người hiểu rõ nhất. Võ công Phiêu Hương không kém, nhưng căn cơ nội lực không tốt, khó lòng chống nổi thần chưởng của lão.

Hai đứa nhóc phân làm hai cánh tả hữu, mỗi đứa tiếp một chưởng của lão.

Ầm!

Trấn Tam Giới bị Phiêu Hương điểm trúng huyệt đạo ở cổ tay trái, chưởng ở tay phải thì bị Tạng Cẩu phá giải, phải lui gấp hai bước.

“ Quả nhiên chưởng pháp lão ấy thô thiển đi nhiều, kình phong cũng bạc nhược hẳn. Có cửa thắng rồi! ”

Tạng Cẩu mừng rỡ, thu quyền sát người.

Hồ Phiêu Hương hếch mũi, nói:

“ Tớ đã bảo rồi mà. ”

Đến gần sáng, Phiêu Hương đã bảo Tạng Cẩu ngồi mô phỏng lại chưởng Thuần Càn cho mình xem. Được một lúc, thì hai đứa nhận ra cái tinh yếu cốt lõi, cũng là yếu điểm trí mạng của Bát Quái Thần chưởng.

Trấn Tam Giới dùng tả chưởng mô phỏng quẻ nội quái, hữu chưởng mô phỏng quẻ ngoại quái. Song chưởng cùng phát, thành thế công thủ kiêm tề, chưởng kình chồng chất nhau. Nội quái ngoại quái hợp nhất, thành các quẻ trong kinh dịch, từ đó mà sinh biến hoá vô cùng tận.

Nhưng…

Nếu ngăn được song chưởng của lão hội kích, thì nội quái ngoại quái không gặp nhau, chẳng thể diễn sinh ra sáu tư quẻ kinh dịch… Bát Quái Thần chưởng, cũng theo đó phải bớt đi chữ “ Thần ”.

Đang từ sáu mươi tư chiêu ứng với sáu tư quẻ, vô vàn biến hoá ứng với các hào, thì nay chỉ còn tám chiêu đơn độc. Áp lực mà hai đứa chúng nó phải gánh giảm đáng kể.

Trấn Tam Giới hết vỗ lại chém, nhưng chiêu số của Bát Quái Thần chưởng mãi không thể thành hình nổi, mà hai đứa nhóc kia cứ hết ra lại vào uyển chuyển như sóng vỗ bờ. Lại nói, thân pháp của chúng đều chẳng tầm thường, thành ra dẫu y có dựa vào công lực cao minh, thì trong ba chục chiêu cũng chưa làm gì nổi. Thành ra y đâm cáu. 

Hai bên càng đánh càng dữ dội. Hồ Phiêu Hương cậy mình nắm rõ biến hoá của âm dương bát quát, nên chuyên dùng xảo phá lực. Mỗi chỗ cô bé đánh trúng, tuy nội lực non kém nên không tạo nổi thương tổn gì cho Tất Thắng, song cũng khiến chân khí của lão hơi đứt đoạn, đâm lỡ một nhịp. Còn Tạng Cẩu thì cứ lấy chiêu đối chiêu thức đối thức, lần nào cũng dựa vào một nhịp Phiêu Hương tạo ra để tranh lợi thế.

Nguyên Mãn đại sư truyền âm, nói:

“ Kì tài! Kì tài! Đôi trẻ này năm nay chỉ mười một mười hai, nhưng chẳng những cầm cự được, còn phá giải huyền cơ của Bát Quái Thần chưởng. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện