Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 42: Hồi chín (3)



Tạng Cẩu ngồi một mình trong khoảnh sân vắng vẻ. Lá xoài rụng lả tả quanh người, bám cả vào vai vào tóc nó. Nó ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình.

“ Mình được gọi là Chó Bẩn, dùng võ chó cũng hợp lắm chứ. ”

Nó lẩm bẩm, đoạn hít sâu một hơi rồi đứng dậy. Tạng Cẩu khẽ vươn vai, các khớp xương duỗi ra lách cách. Trong đầu nó hệ thống lại một lần những gì Khiếu Hoá Tăng vừa giảng giải, rồi mới đi quyền đầu tiên.

Phách!

Yếu. Thực là rất yếu. Đòn đấm không lấy đà “ Chó cậy gần nhà ” của Tạng Cẩu không có một chút uy lực nào hết.

Nó thấy vậy thì chặc lưỡi kêu khó, toan đổi qua luyện chiêu khác thì tay bỗng ngừng lại không nhúc nhích nữa.

[ Mới gặp có một chút khó khăn đã bỏ cuộc thì trả thù bằng cách nào hả Cẩu? Không được. Mình phải luyện tiếp. ]

Tạng Cẩu hít sâu, sau đó vận sức nhấn về phía trước như Khiếu Hoá Tăng vừa làm. Song vô ích… Nó có thể cảm nhận được sự yếu ớt và bất lực của cú đánh.

Luyện thêm chừng hai chục lần, Tạng Cẩu đã thấm mệt ngồi phịch xuống đất mà thở hổn hển. Nó lấy tay quyệt mồ hôi trán, nghĩ:

[ Không ổn, cứ nhắm mắt làm theo thì không hiệu quả. Tại sao chiêu thức lại tên là Chó Cậy Gần Nhà? Chữ “ gần ” ấy có ý nghĩa là gì? ]

Tạng Cẩu vò đầu. Một chiêu đầu tiên của võ chó cũng đã khiến nó bế tắc, thì luyện những chiêu đằng sau còn khó khăn tới mức nào??

Cẩu không hề biết, ngoại trừ hai chiêu Khiếu Hoá Tăng không dạy nó, thì Chó Cậy Gần Nhà là khó luyện nhất. Muốn thi triển được nó thì người luyện phải khống chế, dung hoà được lực do các bó cơ ở chân, eo, hông, lưng, vai, cánh tay và cổ tay phát ra. Đấy cũng là cách ông dằn mặt nó, nhắc nhở nó chớ có tự kiêu tự đại.

Tạng Cẩu nghĩ mãi mà chẳng thông, lại nhẩm tính thì chắc hẳn đã đến canh ba, chỉ còn hai canh nữa là trời sáng. Thế mà nó vẫn đang loay hoay chưa đánh được chiêu nào cho ra ngô ra khoai.

Sáng sớm mai nếu nó thua, Hương sẽ không đưa đao cho nó mượn, thế thì chẳng phụ một phen nhọc lòng của Khiếu Hoá Tăng hay chăng?

Tạng Cẩu dùng hai tay vỗ vào mặt đánh bốp một cái. Nói đoạn, nó ra chum nước, vốc mấy vốc tay vào mặt cho tỉnh ngủ. Nó mon men đi qua khoảnh sân trước, đang định lui về sau trai phòng chỗ có cây xoài thì bỗng nghe có tiếng người thì thầm to nhỏ.

Âm thanh vọng ra từ trong chính điện, ánh nến hãy còn để đượm.

[ Hay thần linh trong miếu hiển linh? Dám lắm. Mình với Phiêu Hương, Khiếu Hoá Tăng vào ở không xin phép đã đành, lại còn nghịch ngợm làm loạn chốn thanh tịnh. Khiến cho hương hoả vung vãi khắp sân. Chết! Có khi nào thần về trách tội hay không? ]

Tạng Cẩu càng nghĩ càng thấy sợ. Nó từng nghe kể thời nhà Lý tuyệt tử tuyệt tôn, sông Tô Lịch bị thu hẹp lại là do lời nguyền báo oán của ông Dầu bà Dầu. Nhỡ thần linh cho rằng ba người họ phạm thượng, xuống trách phạt vặn cổ cả nút thì sao? Thành thử, Tạng Cẩu lấy tìm mấy que hương, rồi rón rén đi tới sát cửa.

Qua khe cửa, dưới ánh nến sáng trưng, nó thấy Khiếu Hoá Tăng đang ngồi trước hương án mà xuýt xoa. Thanh đao Lĩnh Nam đặt ngang trên bát hương. Lưỡi đao mỏng như lá lúa, làm từ đồng đen bóng loáng.

Lão sư ăn mày dùng mấy ngón tay đụng khẽ lên sống đao, động tác rất chậm và nhẹ. Như thể lão sợ làm thần binh phật ý vậy. Cảm nhận cái sự trơn bóng và mát lạnh khác nào ngọc quý mấy ngàn năm của đồng đen huyền thoại, lòng lão sướng rơn như có kiến bò.

Phiêu Hương đang ngồi ở cánh tả phòng, trên một cái bàn đơn khá dài lúc trước được dùng để đặt đồ vàng mã. Cô bé cầm chiếc lược con, nhẹ nhàng chải lại mái tóc của mình.

“ Này, tôi chỉ cho lão mượn xem đến đúng sáng mai thôi đấy. Nhớ giữ lời, không là tôi loan tin khắp thiên hạ. ”

Khiếu Hoá cười hì hì, nói:

“ Yên tâm, yên tâm. Ta nhớ rõ thỏa thuận với nhóc mà. Đúng thật là. Mai đánh cái là rõ ràng ngay Khiếu Hoá Tăng này không dạy nó dăm đường võ chợ, còn phải dùng trò này để thử lão ăn mày nữa. ”

“ Ai mà biết được! Lão võ công cao như thế. Ngộ nhỡ dạy cho Tạng Cẩu mấy ngón chỉ chuyên khắc chế võ công của tôi, đối phó với người ngoài lại vô tích sự thì tôi biết phải khóc với ai bây giờ? ”

Hương táo tợn trợn mắt lên trừng lại lão sư ăn xin. Khiếu Hoá Tăng nhún vai, quay đi tiếp tục thưởng thức thanh đao Lĩnh Nam. Một người đã đạt đến đẳng cấp của lão há lại đi đôi co tranh chấp với một đứa bé?

“ Con nhóc này, ai không biết chuyện của hai đứa chúng mày có khi còn nghĩ nhóc muốn gả cho bé Chó nữa đấy. ”

“ Lão còn nói linh tinh nữa là tôi đòi lại thanh đao nha. ”

Tạng Cẩu ở ngoài điện, nghe thấy hết thảy. Nó chỉ biết quay đi, hướng về phía sân sau mà rảo bước.

Cẩu ngồi xuống, hồi tượng lại cách Khiếu Hoá Tăng thi triển từng chiêu từng chiêu của võ chó. Rồi, chẳng rõ bản thân từ lúc nào mà Cẩu đã nhập mộng.

Sớm hôm sau…

Phiêu Hương đang say giấc nồng thì thình lình bị đánh thức bởi tiếng huyên náo. Nghĩ là Khiếu Hoá làm, cô bé bèn quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy lão sư ăn xin vừa mới viết xong chữ cuối cùng vào quyển sách mang theo bên người. Nét mực nơi đầu bút hãy còn chưa khô.

Tò mò, cô bé đến bên cạnh ông ta, đưa mắt nhòm vào trang sách. Thì thấy bên trái ghi ba chữ Nôm: đao Lĩnh Nam, phần còn lại là đặc điểm cụ thể của thanh đao như hình dáng, cân nặng, chiều dài, trang trí.

“ Đao Lĩnh Nam, dài ba thước ba tấc, nặng bốn cân năm lạng, thuộc loại đoản đao. Lưỡi cong thẳng, mỏng như tờ giấy, được đúc hoàn toàn từ đồng đen nguyên chất. Mặt đao trơn, bóng loáng và mát lạnh như ngọc trai chôn dưới băng cứng. Cuối lưỡi đao, gần hộ thủ có chạm chìm hai chữ Nôm Lĩnh Nam.

Nghi vấn: đao báu có thể là do tổ nghề đúc đồng Không Lộ tự mình làm ra.

Này… ông Khiếu Hoá, ông có đem cân với thước theo hả? ”

Khiếu Hoá Tăng đáp:

“ Cần gì phải cân với thước cho rườm rà? Lão viết cuốn Thần Binh Phổ này đã nửa đời người, quen việc lắm rồi. ”

Rầm! Rầm!

Đúng lúc ấy, cánh cổng trước của ngôi miếu cũ bị xô đổ. Hai tấm gỗ dày cộm nặng nề nện xuống sân gạch, làm một đống bụi mù bắn tung lên không trung. Nói đoạn, có một thiếu niên ngã sấp vào trong sân trước, toàn thân bê bết những máu và mồ hôi.

Phía đông thình lình vang lên bảy tiếng vỗ tay, khiến thiếu niên tức khắc trở nên cảnh giác. Được một chốc, thì đằng đông cũng có mấy tiếng huýt gió đáp lại. Tiết tấu dài ngắn khác nhau, chứng tỏ đây hẳn là ám hiệu của một bang phái giang hồ nào đấy.

Thiếu niên nọ không ai khác chính là Liễu Thăng. Nghe tiếng huýt gió, cậu lập tức biết ngay ắt là có chuyện chẳng lành sắp xảy ra với mình. Thế là vội vàng nén đau lết dậy, kéo tấm thân đầy thương tích về phía chính điện. Liễu Tử Tiêm nhấn từng bước một, bước sau lại nặng hơn bước trước. Mồ hôi cậu tứa ra đầy trán.

“ Này! ”

Tiếng gọi bật lên ở phía xa xa, nghe sao mà quen thuộc. Liễu Thăng gắng gượng ngẩng đầu dậy, nhưng bóng tối đã trùm lên đôi mắt trước khi cậu kịp nhận ra người vừa mới lên tiếng.

Phịch.

Gục xuống giữa sân, Liễu Tử Tiêm như cảm thấy ánh nắng cứ xa dần… xa dần… Mãi đến khi chìm hẳn vào tối tăm và lạnh lẽo mới thôi.

Tạng Cẩu vực Liễu Thăng vào trong chính điện. Bấy giờ Khiếu Hoá vẫn đang ngồi thu lu một góc chờ mực khô, còn Phiêu Hương đã đòi lại thanh Lĩnh Nam từ tay lão.

Nhác thấy bóng Tạng Cẩu, cô bé lập tức vỗ tay reo lên:

“ Đến rồi à Cẩu? Hay lắm, chúng ta đánh đi… ”

Hương còn chưa kịp quyết định hình phạt thì bóng dáng bê bết máu của Liễu Thăng đã xuất hiện nơi bậc thềm của chính điện. Mặt cậu tái hẳn đi, tóc bết dính lại trông đến là thảm. Trông Tử Tiêm lúc này chẳng khác gì Tạng Cẩu vào cái ngày hai đứa lần đầu tiên gặp gỡ cả.

Còn không đợi Tạng Cẩu phản ứng lại thì Khiếu Hoá Tăng đã lướt đến, nhẹ như một làn gió. Ông đưa mấy ngón tay kiểm tra mạch tượng của Liễu Thăng, rồi nói:

“ Không có gì. Nó vận động quá sức với bị mấy vết thương ngoài da thôi. Dùng chút thuốc cầm máu là khỏi. Tạng Cẩu, con còn giữ đống lõi chuối hôm qua không? Đắp lên cho nó đi. ”

Tạng Cẩu vâng dạ, rồi lóc cóc đi ra sau vườn để kiếm mớ lõi chuối tối qua. Phiêu Hương đang chẳng có chuyện gì để làm, bèn nhảy xuống khỏi bàn theo sau. Vừa đi, cô bé vừa tò mò:

“ Này! Hôm qua đằng ấy được Khiếu Hoá Tăng dạy môn gì thế? ”

“ Bí mật… ”

Tạng Cẩu nhún vai, nói bằng chất giọng trêu tức học của chính cô bé. Dù biết Hương làm vậy là muốn báo ơn cho nó, nhưng chẳng rõ vì sao nó không thích điều ấy một chút nào cả. Trái lại, nay Cẩu có cứ có cảm giác nó mắc nợ Phiêu Hương.

Cô bé bị nó trêu ngược lại, tính trẻ con háo thắng lại nổi lên. Thế là Hương bám riết lấy nó, hỏi đi hỏi lại, hết nài nỉ lại đến làm nũng, nhõng nhẽo không được lại vờ như giận dỗi. Tạng Cẩu chỉ chịu được một chặp là thấy đau đầu, bèn ba chân bốn cẳng dùng Lăng Không Đạp Vân bỏ chạy. Ấy vậy mà vẫn cứ bị đuổi theo sát rạt không tha.

Hai đứa vừa trêu nhau vừa đuổi bắt, thoắt cái đã ra đến khoảnh sân có cây xoài. Tạng Cẩu tìm một lúc là thấy ngay đống lõi chuối. Hoá ra tối qua nó mệt, nên kê làm gối ngủ luôn.

Các vết thương trên người Liễu Thăng đã được Khiếu Hoá Tăng xử lí, sát trùng. Ông đắp lõi chuối lên rồi băng lại để cầm máu, rồi để cậu nằm nghỉ.

Nói đoạn, lão sư ăn mày gọi Hương với Cẩu ngồi sát mình, dặn hai đứa nó trong ngày hôm nay tốt nhất đừng có ra khỏi chính điện. Tạng Cẩu thì trầm tính hướng nội, lại nghe lời nên không sao. Phiêu Hương tinh nghịch từ bé, thấy phải bó chân bó tay nguyên ngày trong phòng nên mặt cứ xịu xuống.

Khiếu Hoá nhún vai:

“ Hai đứa không nghe lời lão ăn mày này cũng được. Cùng lắm lão này hốt xác hai đứa về bàn giao với lão gió thôi. ”

Hết cách, Cẩu đành kéo Phiêu Hương ra ngoài sân, nhặt vội mấy cái lá với cành cây nhỏ rồi chạy vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện