Tiệm Quan Tài Số 7
Chương 29
Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, thở dài.
“Ngươi thật đúng là rất phiền phức.” Thẩm Trạch không hiểu làm sao.
Đồng Thất chỉ chỉ Sở Niệm.
“Ôm nó, chúng ta về trước, dọc đường về nghĩ xem phải giải thích với Sở Chi như thế nào.” Thẩm Trạch trong lòng đột nhiên nổi lên một ngọn lửa dữ dội.
“Sở Chi, Sở Chi, trong miệng ngươi toàn bộ đều là Sở Chi, ta rốt cuộc đã làm cái gì?” “Ngươi muốn biết chuyện gì đã xảy ra?” Đồng Thất cười nhạt.
“Ta đây liền nói cho ngươi.” “Ngươi đã phá hủy nghi thức tụ hồn mà Sở Chi đã chuẩn bị gần hai mươi năm.” .
Tiệm quan tài.
Thẩm Trạch rầu rĩ đóng cửa lại, Sở Chi còn chưa có về.
Đồng Thất ngồi một lát ở ngoài tiệm quan tài rồi ôm Sở Niệm về phòng ngủ, chính mình tả chờ hữu chờ cũng không có đợi được Sở Chi trở về.
Nghe nói, lần này hắn thật sự làm sai rồi, tuy rằng hắn không biết hắn làm sai ở đâu…… Thẩm Trạch nằm trên giường, thở dài thật sâu, hắn như thế nào luôn làm trở ngại của Đồng Thất chứ chẳng giúp gì được? Bất quá, lần này rốt cuộc là lỗi ở chỗ nào? Thẩm Trạch cau mày, cẩn thận sắp xếp điều tra xem chính mình là làm sai ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui, hắn rốt cuộc phát hiện vấn đề có khả năng xuất hiện ở trên gói giấy tiệt trùng kia.
Gói giấy tiệt trùng kia……Bệnh viện……lão nhân kỳ quái…… Thẩm Trạch bỗng dưng mở to hai mắt, ở bệnh viện cho hắn gói giấy tiệt trùng kia không phải cũng chính là thân ảnh kia sao! Hắn đã nói là như thế nào lại có điểm quen thuộc mà.
Thẩm Trạch ảo não vỗ lên đầu mình, xem ra trước đây ông nội nói những thứ gì đó của người lạ không được cầm lấy là chính xác.
Đồng Thất đi đến chỗ cây đào ở sâu trong hẻm Thanh Mộc, dựa lưng vào cây đào.
“Thực xin lỗi.” Đồng Thất mở miệng.
Cây đào không hề có phản ứng.
Đồng Thất ảo não nói: “Kỳ thật chuyện này không liên quan đến hắn, là tại ta không cảm giác được có hơi thở xa lạ.” Cành cây đào lắc lắc.
Đồng Thất xoay người, sờ sờ thân cây.
“Đừng thương tâm, sẽ có biện pháp thôi. Cùng lắm thì……ta đi tìm Quỷ chủ.” Cây đào không có nở hoa cư nhiên lại có mấy đóa hoa đào từ trên rơi xuống, hoa đào tụ lại một chỗ, sau đó biến thành hình người.
Sở Chi rầu rĩ nói: “Ta không có trách Thẩm Trạch, ta cũng không có thương tâm.
Đồng Thất nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Sở Chi lại nói: “Ngươi không cần đi tìm Quỷ chủ, ta biết ngươi không thích U Minh.” Đồng Thất lắc đầu.
“Ta nhất định sẽ làm cho Tần Niệm được đầy đủ hồn phách.” Sở Chi ngồi xổm dưới tàng cây, cầm một cành cây tùy tiện gẩy gẩy.
“Không có vấn đề gì, nhiều năm như vậy rồi, có lẽ là ta miễn cưỡng. Nàng nói không chừng đã sớm chuyển thế rồi.” Đồng Thất còn chưa mở miệng, đã nghe Sở Chi nói: “Nếu……Nếu như thái độ lúc trước của ta không mơ hồ như vậy, hoặc là hảo hảo luyện pháp thuật từ nhỏ, có lẽ vốn sẽ không có nhiều chuyện như vậy.” “Này không thể trách ngươi.” Thanh âm Đồng Thất rất nhẹ, giống như là sợ quấy nhiễu cái gì đó.
“Ngươi……không biết chuyện của Tần Niệm.” Sở Chi thở dài, sau đó đứng dậy cười cười với Đồng Thất.
“Tiểu Thất nhi đều đã trưởng thành như vậy rồi.” Nói xong, còn khoa tay múa chân hai cái.
Sở Chi cười nói: “So với ta còn cao hơn.” Đồng Thất không được tự nhiên nói: “Nào có, cũng không khác nhau mấy.” Kỳ thật là không khác nhau mấy, Đồng Thất so với Sở Chi chỉ cao hơn một chút.
Sở Chi lắc đầu, ánh mắt tràn ngập hoài niệm.
“Thực nhanh, ta nhớ rõ lúc ấy tiểu Thất nhi chỉ có thể cầm cái gương kia đánh người, hiện tại đã có thể đem thứ thần khí thượng cổ ấy vận dụng thuận tay như vậy. Khi đó tiểu nhóc con cũng là một đứa nhỏ thành thành thật, như thế nào lại lớn quá nhanh như vậy đâu. Có cảm giác, ta lập tức liền già đi.” Đồng Thất trầm mặc, sau đó nói: “Ngươi không già.” Sở Chi cười cười.
“Cũng đúng, ta xinh đẹp như vậy, như thế nào lại già đâu, đi một lát đi, rồi trở về nhìn Sở Niệm.” Nói xong, liền hướng tiệm quan tài đi đến.
Đồng Thất nhìn bóng dáng Sở Chi, khóe miệng bất tri bất giác cong lên.
Tiểu Đồng Thất đứng ở trong khu chợ náo nhiệt, mở to ánh mắt mê mang.
“Ngươi là ai?” Người có một đôi mắt hẹp dài, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ diễm lệ xuất hiện trước mặt tiểu Đồng Thất.
Tiểu Đồng Thất bị người đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, sau đó sợ hãi nói: “Ta là Thất nhi……” Người thanh niên có khuôn mặt yêu mị cười cười.
“Thất nhi? Ngươi là Đồng Thất?” Tiểu Đồng Thất hơi hơi gật đầu.
Người thanh niên cười tủm tỉm nói: “Người của Đồng gia? Ngươi như thế nào lại đến chợ yêu? Ta là Sở Chi.” Tiểu Đồng Thất không trả lời vấn đề của Sở Chi, mà nhỏ giọng kêu một tiếng ‘Sở Chi’.
Sở Chi một tay ôm lấy tiểu Đồng Thất, cười nói: “Phải gọi ca, biết không? Đi, ca mang tiểu Thất nhi đi yêu giới chơi đùa.” .
Khi Thẩm Trạch tỉnh lại, ở đầu truyền đến một cơn đau bén nhọn.
Cơn đau kia, giống như có một mũi khoan chui vào trong óc.
Thẩm Trạch lắc lắc đầu, cơn đau sâu sắc lại biến mất. Thẩm Trạch kỳ quái, lắc lắc đầu, lại như trước không cảm nhận được cơn đau kia.
Giống như đau đớn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thẩm Trạch mặc quần áo, ra khỏi phòng, sau đó liền thấy Sở Chi cùng Tiểu Hổ nói nói cười cười, trong lòng Tiểu Hổ còn ôm tiểu hồ ly.
Sở Chi nhìn Thẩm Trạch, cười nói: “Dậy rồi?” Thẩm Trạch ngốc lăng đi đến.
“Ngươi đã trở lại?” Sở Chi cười tủm tỉm gật đầu.
Đúng lúc này Đồng Thất từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Thẩm Trạch, vẫy vẫy tay.
“Đến ăn cơm.” Một hồi ăn cơm Thẩm Trạch ở sâu trong nội tâm tràn ngập không yên, tuyệt không phải là nói hắn sợ Đồng Thất hạ độc trong cơm, hắn là không biết ăn xong rồi hắn sẽ đối mặt với Sở Chi như thế nào.
Kết quả là sau khi ăn cơm xong, Sở Chi lại mở miệng trước.
“Thẩm Trạch a.” Thẩm Trạch kiên trì nhìn Sở Chi.
“Đây……” Sở Chi hơi hơi mỉm cười.
“Ngươi đem thứ của ta làm hỏng rồi thì cũng phải bồi thường đi?” Thẩm Trạch gật gật đầu.
Sở Chi vuốt đầu Tiểu Hổ, từ ái nói: “Vậy ngươi liền đem tiểu hồ ly thả về đi.” Thẩm Trạch cùng Đồng Thất đi đến Bách Thảo Sơn, trong lòng Thẩm Trạch còn ôm thêm tiểu hồ ly.
Thả đi tất nhiên là không có khả năng, muốn đem tiểu hồ ly đuổi về yêu giới mới là thiên chân vạn xác.
Sở Chi không đi cùng, y đem Tiểu Hổ đi ra ngoài chơi. Thẩm Trạch càng nghĩ càng thấy lạ, không nén được hỏi: “Sở Chi y thực thích Tiểu Hổ……?” Đồng Thất liếc mắt nhìn Thẩm Trạch một cái, nói: “Ngươi có biết tên Tiểu Hổ là gì không?” Thẩm Trạch cau mày nói: “Tiểu Hổ nha……không đúng, tên thật hình như là Sở Hiểu Vũ.” Đồng Thất nhìn con đường trước mắt, thản nhiên nói: “Kia không phải là xong rồi sao.” Thẩm Trạch buồn bực trong lòng, cái gì mà kêu ‘kia không phải là xong rồi sao’? Qua một lúc, hắn vỗ vỗ tiểu hồ ly, không thể tin nói: “Ý ngươi là nói Tiểu Hổ cùng Sở Chi……là thân thích? Vậy Tiểu Hổ chẳng phải cũng là yêu?” Đồng Thất ‘ừ’ một tiếng.
“Tiểu Hổ đời trước là em trai của Sở Chi.” Thẩm Trạch chậc chậc nói: “Ta trước kia còn nói qua bọn họ tám trăm năm trước là người một nhà, không ngờ thật đúng là người một nhà a. Bất quá, Tiểu Hổ như thế nào lại là yêu quái chuyển thế?” Đồng Thất tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Trạch.
“Ngươi có thể tự mình đến hỏi nó.” Thẩm Trạch vẻ mặt giống như vừa nuốt phải ruồi bọ.
“Nó…nó…nó còn có trí nhớ kiếp trước?” Đồng Thất không biết là nghĩ đến cái gì, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Trừ phi có Tam Sinh tuyền thủy, nếu không là không có khả năng nhớ được ký ức kiếp trước.
Cho dù là tiên nhân Thượng giới cũng phải tuân thủ phép tắc này.” Thẩm Trạch không nghe ra được sự khác thường trong giọng nói của Đồng Thất.
“Tiên nhân? Thế giới này thực sự có tiên nhân?” Đồng Thất gật đầu, không nói gì.
Thẩm Trạch không thú vị ôm tiểu hồ ly, thường thường túm cái đuôi nó, khiến cho tiểu hồ ly nước mắt dâng đầy, muốn khóc lại không dám khóc.
Hoàn hảo là chỉ một lát sau đã đến cửa vào chợ yêu, tiểu hồ ly rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi ma trảo của Thẩm Trạch, lắc lắc thân mình biến thành hình người.
Thẩm Trạch hoài niệm túm túm cái đuôi của Sở Niệm, nói: “Chúng ta đi a, ngươi……tự mình cẩn thận một chút. Ta cảm thấy Sở Thanh kia cũng không phải là thứ gì tốt.” Sở Niệm gật gật đầu, nhu thuận nói: “Ta sẽ chiếu cố chính mình. Còn có, thực xin lỗi.” Thẩm Trạch cười cười.
“n, đứa nhỏ ngoan. Về sau có cơ hội anh sẽ đi thăm ngươi.” Sở Niệm lại nhìn về phía Đồng Thất, nói: “Thất công tử, khiến ngài thêm phiền toái rồi.” Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Gọi ta Thất thúc là được rồi.” Sở Niệm ngại ngùng cười cười.
“Thất thúc, ta đây đi trước.” Đồng Thất nói: “Chúng ta đi cùng ngươi.” Sở Niệm sửng sốt.
“A?” Đồng Thất nhìn tấm bia đá biểu thị lối vào chợ yêu, nói: “Ta đến yêu giới có chút việc, tiện thể đưa ngươi về.” Lần này đổi lại là Thẩm Trạch ngây ngẩn nói: “A.” Đồng Thất nhíu mi.
“Ngươi có ý kiến?” Thẩm Trạch vội vã lắc đầu, sau đó nói: “Nhưng là trong hành trình của chúng ta không có sắp xếp việc này a.” Đồng Thất gật đầu nói: “Hiện tại có.” Yêu giới cho Thẩm Trạch một ấn tượng tuyệt đối không tốt, hắn bi ai giãy dụa nói: “Nhưng là chúng ta không có mang theo đèn lồng.” Đồng Thất nghiêm mặt nhìn Thẩm Trạch, đột nhiên cười nói: “Có lẽ ta có thể cho ngươi một cái đuôi.”
“Ngươi thật đúng là rất phiền phức.” Thẩm Trạch không hiểu làm sao.
Đồng Thất chỉ chỉ Sở Niệm.
“Ôm nó, chúng ta về trước, dọc đường về nghĩ xem phải giải thích với Sở Chi như thế nào.” Thẩm Trạch trong lòng đột nhiên nổi lên một ngọn lửa dữ dội.
“Sở Chi, Sở Chi, trong miệng ngươi toàn bộ đều là Sở Chi, ta rốt cuộc đã làm cái gì?” “Ngươi muốn biết chuyện gì đã xảy ra?” Đồng Thất cười nhạt.
“Ta đây liền nói cho ngươi.” “Ngươi đã phá hủy nghi thức tụ hồn mà Sở Chi đã chuẩn bị gần hai mươi năm.” .
Tiệm quan tài.
Thẩm Trạch rầu rĩ đóng cửa lại, Sở Chi còn chưa có về.
Đồng Thất ngồi một lát ở ngoài tiệm quan tài rồi ôm Sở Niệm về phòng ngủ, chính mình tả chờ hữu chờ cũng không có đợi được Sở Chi trở về.
Nghe nói, lần này hắn thật sự làm sai rồi, tuy rằng hắn không biết hắn làm sai ở đâu…… Thẩm Trạch nằm trên giường, thở dài thật sâu, hắn như thế nào luôn làm trở ngại của Đồng Thất chứ chẳng giúp gì được? Bất quá, lần này rốt cuộc là lỗi ở chỗ nào? Thẩm Trạch cau mày, cẩn thận sắp xếp điều tra xem chính mình là làm sai ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui, hắn rốt cuộc phát hiện vấn đề có khả năng xuất hiện ở trên gói giấy tiệt trùng kia.
Gói giấy tiệt trùng kia……Bệnh viện……lão nhân kỳ quái…… Thẩm Trạch bỗng dưng mở to hai mắt, ở bệnh viện cho hắn gói giấy tiệt trùng kia không phải cũng chính là thân ảnh kia sao! Hắn đã nói là như thế nào lại có điểm quen thuộc mà.
Thẩm Trạch ảo não vỗ lên đầu mình, xem ra trước đây ông nội nói những thứ gì đó của người lạ không được cầm lấy là chính xác.
Đồng Thất đi đến chỗ cây đào ở sâu trong hẻm Thanh Mộc, dựa lưng vào cây đào.
“Thực xin lỗi.” Đồng Thất mở miệng.
Cây đào không hề có phản ứng.
Đồng Thất ảo não nói: “Kỳ thật chuyện này không liên quan đến hắn, là tại ta không cảm giác được có hơi thở xa lạ.” Cành cây đào lắc lắc.
Đồng Thất xoay người, sờ sờ thân cây.
“Đừng thương tâm, sẽ có biện pháp thôi. Cùng lắm thì……ta đi tìm Quỷ chủ.” Cây đào không có nở hoa cư nhiên lại có mấy đóa hoa đào từ trên rơi xuống, hoa đào tụ lại một chỗ, sau đó biến thành hình người.
Sở Chi rầu rĩ nói: “Ta không có trách Thẩm Trạch, ta cũng không có thương tâm.
Đồng Thất nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Sở Chi lại nói: “Ngươi không cần đi tìm Quỷ chủ, ta biết ngươi không thích U Minh.” Đồng Thất lắc đầu.
“Ta nhất định sẽ làm cho Tần Niệm được đầy đủ hồn phách.” Sở Chi ngồi xổm dưới tàng cây, cầm một cành cây tùy tiện gẩy gẩy.
“Không có vấn đề gì, nhiều năm như vậy rồi, có lẽ là ta miễn cưỡng. Nàng nói không chừng đã sớm chuyển thế rồi.” Đồng Thất còn chưa mở miệng, đã nghe Sở Chi nói: “Nếu……Nếu như thái độ lúc trước của ta không mơ hồ như vậy, hoặc là hảo hảo luyện pháp thuật từ nhỏ, có lẽ vốn sẽ không có nhiều chuyện như vậy.” “Này không thể trách ngươi.” Thanh âm Đồng Thất rất nhẹ, giống như là sợ quấy nhiễu cái gì đó.
“Ngươi……không biết chuyện của Tần Niệm.” Sở Chi thở dài, sau đó đứng dậy cười cười với Đồng Thất.
“Tiểu Thất nhi đều đã trưởng thành như vậy rồi.” Nói xong, còn khoa tay múa chân hai cái.
Sở Chi cười nói: “So với ta còn cao hơn.” Đồng Thất không được tự nhiên nói: “Nào có, cũng không khác nhau mấy.” Kỳ thật là không khác nhau mấy, Đồng Thất so với Sở Chi chỉ cao hơn một chút.
Sở Chi lắc đầu, ánh mắt tràn ngập hoài niệm.
“Thực nhanh, ta nhớ rõ lúc ấy tiểu Thất nhi chỉ có thể cầm cái gương kia đánh người, hiện tại đã có thể đem thứ thần khí thượng cổ ấy vận dụng thuận tay như vậy. Khi đó tiểu nhóc con cũng là một đứa nhỏ thành thành thật, như thế nào lại lớn quá nhanh như vậy đâu. Có cảm giác, ta lập tức liền già đi.” Đồng Thất trầm mặc, sau đó nói: “Ngươi không già.” Sở Chi cười cười.
“Cũng đúng, ta xinh đẹp như vậy, như thế nào lại già đâu, đi một lát đi, rồi trở về nhìn Sở Niệm.” Nói xong, liền hướng tiệm quan tài đi đến.
Đồng Thất nhìn bóng dáng Sở Chi, khóe miệng bất tri bất giác cong lên.
Tiểu Đồng Thất đứng ở trong khu chợ náo nhiệt, mở to ánh mắt mê mang.
“Ngươi là ai?” Người có một đôi mắt hẹp dài, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ diễm lệ xuất hiện trước mặt tiểu Đồng Thất.
Tiểu Đồng Thất bị người đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, sau đó sợ hãi nói: “Ta là Thất nhi……” Người thanh niên có khuôn mặt yêu mị cười cười.
“Thất nhi? Ngươi là Đồng Thất?” Tiểu Đồng Thất hơi hơi gật đầu.
Người thanh niên cười tủm tỉm nói: “Người của Đồng gia? Ngươi như thế nào lại đến chợ yêu? Ta là Sở Chi.” Tiểu Đồng Thất không trả lời vấn đề của Sở Chi, mà nhỏ giọng kêu một tiếng ‘Sở Chi’.
Sở Chi một tay ôm lấy tiểu Đồng Thất, cười nói: “Phải gọi ca, biết không? Đi, ca mang tiểu Thất nhi đi yêu giới chơi đùa.” .
Khi Thẩm Trạch tỉnh lại, ở đầu truyền đến một cơn đau bén nhọn.
Cơn đau kia, giống như có một mũi khoan chui vào trong óc.
Thẩm Trạch lắc lắc đầu, cơn đau sâu sắc lại biến mất. Thẩm Trạch kỳ quái, lắc lắc đầu, lại như trước không cảm nhận được cơn đau kia.
Giống như đau đớn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thẩm Trạch mặc quần áo, ra khỏi phòng, sau đó liền thấy Sở Chi cùng Tiểu Hổ nói nói cười cười, trong lòng Tiểu Hổ còn ôm tiểu hồ ly.
Sở Chi nhìn Thẩm Trạch, cười nói: “Dậy rồi?” Thẩm Trạch ngốc lăng đi đến.
“Ngươi đã trở lại?” Sở Chi cười tủm tỉm gật đầu.
Đúng lúc này Đồng Thất từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Thẩm Trạch, vẫy vẫy tay.
“Đến ăn cơm.” Một hồi ăn cơm Thẩm Trạch ở sâu trong nội tâm tràn ngập không yên, tuyệt không phải là nói hắn sợ Đồng Thất hạ độc trong cơm, hắn là không biết ăn xong rồi hắn sẽ đối mặt với Sở Chi như thế nào.
Kết quả là sau khi ăn cơm xong, Sở Chi lại mở miệng trước.
“Thẩm Trạch a.” Thẩm Trạch kiên trì nhìn Sở Chi.
“Đây……” Sở Chi hơi hơi mỉm cười.
“Ngươi đem thứ của ta làm hỏng rồi thì cũng phải bồi thường đi?” Thẩm Trạch gật gật đầu.
Sở Chi vuốt đầu Tiểu Hổ, từ ái nói: “Vậy ngươi liền đem tiểu hồ ly thả về đi.” Thẩm Trạch cùng Đồng Thất đi đến Bách Thảo Sơn, trong lòng Thẩm Trạch còn ôm thêm tiểu hồ ly.
Thả đi tất nhiên là không có khả năng, muốn đem tiểu hồ ly đuổi về yêu giới mới là thiên chân vạn xác.
Sở Chi không đi cùng, y đem Tiểu Hổ đi ra ngoài chơi. Thẩm Trạch càng nghĩ càng thấy lạ, không nén được hỏi: “Sở Chi y thực thích Tiểu Hổ……?” Đồng Thất liếc mắt nhìn Thẩm Trạch một cái, nói: “Ngươi có biết tên Tiểu Hổ là gì không?” Thẩm Trạch cau mày nói: “Tiểu Hổ nha……không đúng, tên thật hình như là Sở Hiểu Vũ.” Đồng Thất nhìn con đường trước mắt, thản nhiên nói: “Kia không phải là xong rồi sao.” Thẩm Trạch buồn bực trong lòng, cái gì mà kêu ‘kia không phải là xong rồi sao’? Qua một lúc, hắn vỗ vỗ tiểu hồ ly, không thể tin nói: “Ý ngươi là nói Tiểu Hổ cùng Sở Chi……là thân thích? Vậy Tiểu Hổ chẳng phải cũng là yêu?” Đồng Thất ‘ừ’ một tiếng.
“Tiểu Hổ đời trước là em trai của Sở Chi.” Thẩm Trạch chậc chậc nói: “Ta trước kia còn nói qua bọn họ tám trăm năm trước là người một nhà, không ngờ thật đúng là người một nhà a. Bất quá, Tiểu Hổ như thế nào lại là yêu quái chuyển thế?” Đồng Thất tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Trạch.
“Ngươi có thể tự mình đến hỏi nó.” Thẩm Trạch vẻ mặt giống như vừa nuốt phải ruồi bọ.
“Nó…nó…nó còn có trí nhớ kiếp trước?” Đồng Thất không biết là nghĩ đến cái gì, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Trừ phi có Tam Sinh tuyền thủy, nếu không là không có khả năng nhớ được ký ức kiếp trước.
Cho dù là tiên nhân Thượng giới cũng phải tuân thủ phép tắc này.” Thẩm Trạch không nghe ra được sự khác thường trong giọng nói của Đồng Thất.
“Tiên nhân? Thế giới này thực sự có tiên nhân?” Đồng Thất gật đầu, không nói gì.
Thẩm Trạch không thú vị ôm tiểu hồ ly, thường thường túm cái đuôi nó, khiến cho tiểu hồ ly nước mắt dâng đầy, muốn khóc lại không dám khóc.
Hoàn hảo là chỉ một lát sau đã đến cửa vào chợ yêu, tiểu hồ ly rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi ma trảo của Thẩm Trạch, lắc lắc thân mình biến thành hình người.
Thẩm Trạch hoài niệm túm túm cái đuôi của Sở Niệm, nói: “Chúng ta đi a, ngươi……tự mình cẩn thận một chút. Ta cảm thấy Sở Thanh kia cũng không phải là thứ gì tốt.” Sở Niệm gật gật đầu, nhu thuận nói: “Ta sẽ chiếu cố chính mình. Còn có, thực xin lỗi.” Thẩm Trạch cười cười.
“n, đứa nhỏ ngoan. Về sau có cơ hội anh sẽ đi thăm ngươi.” Sở Niệm lại nhìn về phía Đồng Thất, nói: “Thất công tử, khiến ngài thêm phiền toái rồi.” Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Gọi ta Thất thúc là được rồi.” Sở Niệm ngại ngùng cười cười.
“Thất thúc, ta đây đi trước.” Đồng Thất nói: “Chúng ta đi cùng ngươi.” Sở Niệm sửng sốt.
“A?” Đồng Thất nhìn tấm bia đá biểu thị lối vào chợ yêu, nói: “Ta đến yêu giới có chút việc, tiện thể đưa ngươi về.” Lần này đổi lại là Thẩm Trạch ngây ngẩn nói: “A.” Đồng Thất nhíu mi.
“Ngươi có ý kiến?” Thẩm Trạch vội vã lắc đầu, sau đó nói: “Nhưng là trong hành trình của chúng ta không có sắp xếp việc này a.” Đồng Thất gật đầu nói: “Hiện tại có.” Yêu giới cho Thẩm Trạch một ấn tượng tuyệt đối không tốt, hắn bi ai giãy dụa nói: “Nhưng là chúng ta không có mang theo đèn lồng.” Đồng Thất nghiêm mặt nhìn Thẩm Trạch, đột nhiên cười nói: “Có lẽ ta có thể cho ngươi một cái đuôi.”
Bình luận truyện