Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 14



Hoàng đế trong ngày sinh thần sủng hạnh một vị nam phi, việc này mặc dù không phải đại sự, nhưng trong và ngoài triều làm ra không ít lời đồn, phía trong thì có nữ nhân ở hậu cung cùng các thần tử bắt đầu âm thầm đánh giá tâm tư hoàng thượng, trong khi đó dân chúng cũng đem hoàng đế quái dị cùng Dương Châu tuyệt sắc gắn cùng một chỗ biên thành cố sự bắt đầu lưu truyền ra.

Cố sự truyền đến Dương Châu, cũng vừa kịp lúc những thứ hoàng thượng ban cho được vận chuyển đến Dương Châu Bùi phủ, Bùi lão gia nhìn rương hòm đựng đầy châu báo trân quý, lại ứng phó thân thích bằng hữu tiến đến chúc mừng, cuối cùng mới có thời gian rời khỏi cùng thê tử hảo hảo bàn luận việc này.

Bùi phu nhân trầm ổn bình tĩnh, một cỗ khí phách tiểu thư khuê các, ngồi ở trước bàn nghe trượng phu sầu lo.

” Đứa nhỏ Dật Viễn này bộ dạng xinh đẹp nhưng cố chấp tiền tài, trừ thứ này ra, có thể nói không có một chút độc đáo, nhưng Hoàng Thượng tại sao lại sủng hạnh nó mà?”

Bùi lão gia buồn rầu ở bên trong phòng đi qua lại đi lại, Bùi phu nhân cũng vẫn trấn định tự nhiên.

“Lão gia, Dật Viễn được sủng ái không tốt sao?” Bùi phu nhân thử hỏi, “Hay là ngươi là vì hắn hầu hạ hoàng thượng mà trở thành đề tài câu chuyện cho người khác?”

Bùi lão gia nghe vậy đứng ở tại chỗ lắc đầu, “Phu nhân quá lo lắng, Dật Viễn đứa nhỏ này tính tình ta và ngươi đều rõ ràng, cũng đều hiểu được hắn là vì an toàn toàn gia chúng ta mới phụng mệnh tiến cung, chính là… Ai!”

“Vậy lão gia còn đang lo lắng cái gì mà?”

“Phu nhân, các nương nương trong hoàng cung mặt ngoài cảnh xuân vô hạn, nhưng ai lại biết trong lòng các nàng chua sót bất đắc dĩ bao nhiêu? Ta là sợ ngày hôm nay Dật Viễn càng bay lên cao, ngày khác rơi xuống cũng lại càng nặng a!”

Bùi lão gia trong lòng cũng biết rõ ràng, gần vua như gần cọp, dựa vào càng gần, nguy hiểm cũng càng nhiều.

Thấy trượng phu thay nhi tử lo lắng như thế, Bùi phu nhân thản nhiên nở nụ cười, thay hắn rót một chén nước rồi mới ôn nhu nói: “Dật Viễn là một đứa nhỏ có chừng mực, nó sẽ không có việc gì.”

Nghe phu nhân khuyên giải an ủi, Bùi lão gia trong lòng sầu lo cũng nhẹ một ít.

Đúng vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hài tử kia vẫn như cũ kiên cường mà sống, bọn họ hẳn nên tin tưởng cùng chúc phúc hắn.



“Cái gì? Ngươi đem đồ cấp phụ mẫu ta?”

Hoàng cung đại nội, Bùi Dật Viễn đang bồi Lăng Phượng chơi cờ bỗng nhiên nghe hắn nói việc này, lập tức liền đứng lên.

“A nha… Trẫm lúc trước chưa nói quá sao?”

Đích xác chưa nói gì!

Nhưng Lăng Phượng nghĩ người đến chết cũng đòi tiền như Bùi Dật Viễn, nghe nói mình ban cho nhất định sẽ rất vui vẻ, khả không nghĩ tới, hắn sao lại phản ứng như vậy a? Hơn nữa ánh mắt lúc này không thấy vui sướng, lại che dấu không được ưu sầu.

Bùi Dật Viễn nhìn Lăng Phượng biểu tình vô tội, bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa ngồi trở về, ngơ ngác nhìn bàn cờ cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Nghĩ hẳn là mình đã làm đúng, nhưng hình như bị Bùi Dật Viễn biến thành kẻ phạm sai lầm, Lăng Phượng cẩn cẩn dực dực mở miệng hỏi: “Dật Viễn, ngươi không thích trẫm ban cho người nhà của ngươi?”

“Cha ta sẽ lo lắng.” Bùi Dật Viễn cơ hồ có thể tưởng tượng cha ở nhà vì mình lo lắng nhiều như thế nào, vừa vặn ở trong cung thân bất do kỷ, huống hồ trước mắt…

“Quên đi… Hoàng Thượng không hiểu đâu, vẫn là tiếp tục chơi cờ đi!” Bùi Dật Viễn chuyển đề tài, cầm lấy quân cờ trong tay đặt vào bàn cờ.

Lăng Phượng tuy từ đầu đến cuối vẫn không minh bạch nhưng cũng theo đó dời đi tầm mắt, từ sau khi sinh thần, hắn tựa hồ cũng cảm thấy chính mình thiếu Bùi Dật Viễn rất nhiều, cho nên tổng nghĩ biện pháp dùng vật chất bù lại, mà những thứ bồi thường quá mức này làm cho Bùi Dật Viễn cảm thấy nguy cơ.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, phiền toái đầu tiên không lâu sau khi lâm triều đã nảy sinh, sự tình không phải quá phức tạp, bất quá chính là do vài cựu thần đẫn đầu, bọn họ hướng Hoàng thượng tham gián, hy vọng Hoàng Thượng có thể mau chóng nhượng hậu phi sinh con nối dòng, rồi sau đó lập hậu để ổn định dân tâm. Tuy tấu sớ dâng lên không có nói rõ, nhưng ý tứ chính là nhắc nhở Hoàng Thượng ── không nên chìm đắm sủng hạnh nam phi.

Nhưng đề cập đến con nối dòng cùng hoàng hậu, này là hai thứ cấm kỵ trước mặt Lăng Phượng, cho nên đương triều hắn không lưu tình chút nào trầm hạ sắc mặt, bầu không khí xấu hổ trên triều mới kết thúc.

Lui ra triều phục, Lăng Phượng tức giận đi vào thư phòng, khi tiểu thái giám khép lại cánh cửa, hắn tức giận bạo phát, mặc kệ bắt được cái gì đều ném, một bên phát tiết một bên trong miệng còn không ngừng mắng.

“Con nối dòng cái gì, thời điểm nào đến phiên các ngươi tới nói này nói nọ.”

“Cút ngay, hết thảy cút ngay cho trẫm!”

“Các ngươi hiểu được cái gì? Các ngươi có ai hiểu trẫm? Các ngươi chỉ biết mình hưởng vinh hoa phú quý, ai lại chân chính vì trẫm nghĩ tới!?”

“Đi chết đi, toàn bộ đi chết đi!”

Nghe Hoàng Thượng tức giận mắng, ngoài cửa tiểu thái giám thần sắc luống cuống, ngay cả Tào công công cũng có chút sợ hãi, dưới tình thế cấp bách hắn nghĩ tới Thần phi gần đây Hoàng Thượng tối sủng ái, thế là vội vàng bảo tiểu thái giám đi thỉnh, cũng không lâu lắm, Bùi Dật Viễn liền một mình chạy đến nơi này.

“Thần phi nương nương, lão nô cả gan mời người khuyên nhủ Hoàng Thượng đi!” Tào công công đơn giản nói qua tình huống, hy vọng Thần phi có thể áp chế cơn giận của hoàng thượng.

Nhưng Bùi Dật Viễn đối việc này cũng chưa hiểu rõ hết, căn bản không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào, nhưng chuyện đã tới nước này, hắn không muốn khuyên cũng không phải do hắn quyết định, bị Tào công công cứng rắn đẩy vào phòng, tiếng vang mở cửa đóng cửa tất nhiên không thể gạt được Lăng Phượng.

“Là người nào? Dám can đảm xông vào thư phòng của trẫm!?” Đang trong cơn tức giận Lăng Phượng căn bản không một chút hảo ngôn hảo ngữ.

Bùi Dật Viễn không sợ hãi, thẳng tắp đứng tại chỗ trả lời: “Hoàng Thượng, là ta.”

“Dật Viễn…” Ngữ khí trong nháy mắt phóng nhu, nhưng tức khắc lại nghiêm nghị lại, “Ai chuẩn cho ngươi tới nơi này? Ngươi cút, cút a!”

Thấy Lăng Phượng sinh khí như thế thật vẫn là lần đầu tiên, Bùi Dật Viễn cũng có chút ngạc nhiên, tại sao hoàng hậu cùng con nối dòng có thể đưa hắn bức đến nước này?

Không nghe thấy hắn lên tiếng, Lăng Phượng tức giận càng sâu, tựa như tìm được chỗ phát tiết, chỉ Bùi Dật Viễn mắng: “Ngươi là kẻ tham tiền, vì tiền cam nguyện đến hậu cung, thân là nam nhân thật sự là đáng xấu hổ!”

“Ta…”

Không nghe lời của hắn, Lăng Phượng tiếp tục mắng: “Đừng tưởng rằng trẫm dễ dàng tha thứ ngươi chính là sợ ngươi, cũng đừng tưởng rằng ngươi có tư cách đến an ủi trẫm, trẫm không cần dân đen như ngươi thương hại, không cần!” Nói, thậm chí đưa tay cầm cái chặn giấy bằng huyết ngọc ném ra ngoài.

Bùi Dật Viễn mắt thấy cái chặn giấy kia đánh tới, đứng ở tại chỗ không né không tránh, rồi mới một trận đau đớn, cái chặn giấy đánh trúng phía trên chân mày hắn mới rơi xuống đất phát ra tiếng vang lớn.

“! Đinh” một tiếng thu hút sự chú ý của Lăng Phượng, hắn suyễn khí hướng bên kia nhìn lại.

Bùi Dật Viễn vẫn đứng, trên trán trợt xuống một đạo vết máu, hắn thân thủ chạm vào một chút, để ra trước mắt thì thấy, màu đỏ kia tiên diễm chói mắt vô cùng, nhưng hắn tựa hồ không để ý, ngay cả biểu tình đau đớn đều không có.

Lăng Phượng ngây ngẩn cả người, vừa rồi… Hắn đã làm cái gì!?

“Hoàng Thượng, ngài mắng đủ rồi chứ?” Ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng càng thêm một chút hàn ý, nghe được, Lăng Phượng cả người ngẩn ra.

Không ai trả lời, thấy hắn không còn nói ra những lời đả thương người, Bùi Dật Viễn như hiểu được gật gật đầu: “Xem ra Hoàng Thượng đã mắng đủ, ta đi đây.” Nói, hắn định xuất môn rời đi.

Lăng Phượng lập tức một bước vọt tới trước mặt hắn, chặn cửa.

“Từ từ, trẫm không để ngươi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện