Tình Yêu Và Danh Dự
Chương 1
“Phàm điều chi chân thật, điều chi đáng tôn, điều chi công bình, điều chi thanh sạch, điều chi đáng yêu chuộng, điều chi có tiếng tốt, điều chi có nhân đức đáng khen, thì anh em phải nghĩ đến.”
Thánh Kinh Tân Ước, Philip, 4:8
Nước Anh, năm 1099
Họ có ý định giết hắn.
Người chiến binh đứng giữa khoảng sân nhỏ đổ nát, đôi tay bị trói chặt vào nhau bằng dây thừng và bẻ ngoặt ra sau lưng. Vẻ mặt hoàn toàn không cảm xúc khi hắn ngẩng cao đầu, không để ý đến kẻ thù của mình.
Hắn không chống đối, không hề có một nắm đấm hay lời phản đối nào. Chiếc áo choàng mùa đông dày có đường viền bằng lông thú, áo giáp nặng, áo sơ mi vải bông, quần ôm dài và đôi ủng bằng da của hắn bị lột sạch. Hắn đứng đó, trên nền đất lạnh cứng. Ý định của kẻ thù đã rõ. Một cái chết nhẹ nhàng không tì vết, không cần phải có bất kỳ thương tích nào thêm nữa trên cơ thể đầy những vết sẹo kia. Trong khi những khán giả chung quanh háo hức nhìn hắn từ từ chết cóng thì hắn dõi mắt theo đống đồ của mình.
Mười hai người đàn ông vây quanh hắn. Những thanh gươm được rút ra trao cho họ thêm chút can đảm, họ đứng thành vòng tròn và chế giễu bằng những lời lăng mạ đầy tục tĩu trong khi cố giậm mạnh gót ủng xuống mặt đất như thể để tránh nhiệt độ lạnh giá. Lại thêm một người nữa tới và tất cả giữ một khoảng cách an toàn vì sợ rằng tên tù binh có thể thay đổi và quay sang thế tấn công. Họ có chút nghi ngờ với việc hắn có khả năng lập nhiều chiến công như trong những câu chuyện chứa đầy sức mạnh phi thường giống Hercules của hắn. Một vài người thậm chí đã đôi lần chứng kiến sự dũng cảm và thành thạo hơn người của hắn trên chiến trường. Và nếu hắn giật đứt dây trói, họ sẽ sử dụng những con dao, nhưng không phải là trước khi hắn tống khứ ba, hoặc có khi là bốn người trong bọn họ đến chỗ thần chết.
Gã thủ lĩnh của mười hai người đàn ông không thể tin vào vận may của mình. Họ đã bắt được Sói và sẽ sớm chứng kiến cái chết của hắn.
Tên tù binh đã phạm sai lầm là cực kỳ khinh suất. Phải, Duncan, Nam tước của vùng Wexton hùng mạnh cưỡi ngựa một mình vào pháo đài của kẻ thù mà không hề đem theo vũ khí nào để tự vệ. Hắn đã ngu xuẩn tin Louddon, một Nam tước của vùng đất bằng, sẽ tôn trọng thoả thuận đình chiến tạm thời.
Hắn ta chắc hẳn tin vào danh tiếng của mình, gã thủ lĩnh nghĩ. Hắn ắt hẳn nghĩ bản thân không thể bị đánh bại như những câu chuyện bị phóng đại về các cuộc chiến lớn của hắn. Chắc chắn đó là lý do hắn dường như chẳng mấy bận tâm tới tình thế tuyệt vọng hiện thời.
Một cảm giác bất an dấy lên trong tâm trí gã thủ lĩnh khi gã tiếp tục nhìn tên tù binh. Họ đã tước hết những gì có ý nghĩa của hắn, chòm lông mào trên chiếc mũ sắt có màu trắng và xanh, đại diện cho tước vị và giá trị của một Nam tước đã bị xé vụn, đảm bảo rằng không còn bất cứ vật gì có thể cho thấy hắn vẫn còn là một nhà quý tộc danh giá. Nam tước Louddon muốn hắn chết trong sự xấu hổ và nhục nhã. Nhưng gã chiến binh gần như loã thể vẫn đứng kiêu hãnh trước họ, không tuân theo ước muốn của Louddon chút nào. Hắn không phản ứng như người sắp chết. Hơn thế, hắn không cầu xin được sống và cũng không rên rỉ cho cái kết thúc đến nhanh hơn. Trông hắn cũng không giống người đang hấp hối. Làn da hắn không nhợt nhạt, không sởn gai ốc, đó là làn da màu đồng được tôi luyện bởi ánh nắng mặt trời và sự khắc nghiệt của thời tiết. Chết tiệt, thậm chí hắn cũng không run rẩy. Phải, họ đã lột sạch hắn, lúc này đây ngoài dáng đứng tự hào của một vị lãnh chúa, trông hắn thô sơ và chẳng đáng sợ như những câu chuyện truyền miệng khoác lác. Trước mắt họ, Sói đã bị lột trần.
Những lời nhạo báng đã chấm dứt. Giờ chỉ còn nghe thấy tiếng gió hú xuyên qua sân. Gã thủ lĩnh chuyển sự chú ý vào đám lính, họ đang đứng tụm lại, cách nhau một khoảng ngắn. Mỗi người đều nhìn xuống đất. Gã biết họ đang tránh nhìn vào tên tù binh. Gã cũng không thể đổ lỗi cho họ vì cảnh tượng hèn nhát vừa rồi, quả là một nhiệm vụ khó khăn để nhìn trực diện vào đôi mắt người chiến binh ấy.
So với tên lính bảo vệ cao nhất trong đám, Nam tước Duncan của vùng Wexton vẫn cao hơn ít nhất cả một cái đầu. Hắn có thân hình to lớn nhưng cân đối và mạnh mẽ, đôi vai cùng cặp đùi vạm vỡ, đôi chân dài chắc nịch đầy sức mạnh vững chãi đứng trên mặt đất, tư thế ấy cho biết hắn có đủ khả năng giết tất cả bọn họ... nếu hắn có ý sẵn sàng.
Bóng tối dần buông xuống, đi cùng một màn tuyết mỏng nhẹ. Những tên lính bắt đầu kêu ca về thời tiết một cách nghiêm túc. “Chúng ta không cần thiết phải cùng hắn chết cóng ở đây”, một kẻ lẩm bẩm.
“Hắn sẽ chưa chết trong vài giờ nữa”, một người khác phàn nàn. “Nam tước Louddon đã ra ngoài hơn một giờ rồi. Ông ấy sẽ không biết chúng ta có ở ngoài này hay không đâu.”
Những người khác tán thành bằng cái gật đầu mạnh mẽ và làu bàu với gã thủ lĩnh. Cái lạnh cũng bắt đầu làm rát da gã. Sự khó chịu trong người cũng tăng lên, vì gã tin Nam tước Wexton cũng giống như những người đàn ông khác. Hắn hẳn sẽ kiệt sức và kêu gào trong sự khổ sở ngay thôi. Nhưng tới lúc này, vẻ ngạo mạn của hắn làm gã tức điên. Có Chúa mới biết, hắn trông như thể bọn họ thật đáng chán. Gã thủ lĩnh buộc phải thừa nhận rằng bản thân đã đánh giá thấp đối thủ của mình. Sự thừa nhận đó chẳng mấy dễ dàng và vì vậy nó đẩy gã vào một cơn giận dữ. Hai chân gã, được bảo vệ khỏi thời tiết khắc nghiệt bằng một đôi ủng dày, tuy nhiên giờ đây cũng đã nhức buốt như ngàn mũi kim châm đau đớn. Thế mà Nam tước Duncan vẫn đứng yên trên đôi chân trần, không di chuyển cũng không một lần nhấc lên để giữ thăng bằng từ lúc bị bắt giữ. Rốt cuộc thì có lẽ tất cả những câu chuyện huyền thoại về hắn đều là sự thật.
Gã thủ lĩnh nguyền rủa cái tính mê muội của mình và ra lệnh rút lui vào bên trong. Khi tên cuối cùng rời khỏi, gã kiểm tra lần nữa dây trói cho an toàn rồi đứng đối diện trước mặt tên tù binh. “Họ nói rằng ngươi xảo quyệt như một con sói, nhưng ngươi chỉ là một con người, và sẽ sớm chết như người khác thôi. Louddon không muốn đụng dao vào người ngươi. Khi bình minh lên, bọn ta sẽ kéo thi thể ngươi cách xa nơi đây hàng dặm. Sẽ không ai biết và chứng minh được rằng Louddon đứng sau hành động này.” Gã thủ lĩnh nói với vẻ khinh miệt, hung dữ, nhưng tên tù binh thậm chí không thèm nhìn xuống gã.” Nếu được làm theo ý ta thì ta sẽ cắt trái tim ngươi ra và chơi đùa với nó.” Gã nhổ nước bọt trong miệng vào mặt người chiến binh, hy vọng sự sỉ nhục mới này sẽ đạt được như ý.
Tên tù binh từ từ hạ thấp tầm nhìn. Đôi mắt hắn giao với ánh mắt của đối thủ. Những gì thấy được trong đôi mắt hắn khiến gã nuốt ực một cái thật to. Gã quay đi trong sợ hãi, vội vã làm dấu thánh, một nỗ lực yếu ớt để đề phòng lời hứa hẹn đen tối mà gã đọc được trong đôi mắt xám của người chiến binh, gã thì thầm rằng bản thân chỉ làm theo lệnh của Nam tước mà thôi. Và sau đó gã chạy về phía an toàn của toà lâu đài.
Từ chỗ khuất của bức tường, Madelyne nhìn ra sân. Nàng đợi thêm vài phút để chắc là không còn tên lính nào của anh trai quay lại và thầm cầu nguyện có thêm can đảm để hoàn thành kế hoạch của mình.
Nàng đang mạo hiểm mọi thứ. Tận sâu trong thâm tâm nàng biết mình không có sự lựa chọn nào khác. Nàng là người duy nhất có thể cứu hắn lúc này. Madelyne chấp nhận gánh mọi trách nhiệm và hậu quả, biết rất rõ nếu bị phát giác, điều đó chắc chắn đồng nghĩa với cái chết của nàng.
Đôi tay nàng run rẩy nhưng chân vẫn bước nhanh. Kế hoạch càng hoàn thành sớm, nàng sẽ càng cảm thấy yên tâm. Sẽ có nhiều thời gian hơn để lo lắng cho sự liều lĩnh này một khi tên tù binh ngu ngốc được phóng thích.
Chiếc áo choàng dài màu đen che phủ nàng từ đầu đến chân, Nam tước không nhận thấy cho đến khi nàng đứng trước mặt hắn. Cơn gió thổi ào ào giận dữ giật cái nón trùm đầu của nàng xuống, những lọn tóc nâu vàng rơi tràn qua đôi vai thon. Nàng hất một lọn tóc đang lòa xòa trước mặt ra sau và nhìn lên tên tù binh.
Trong chốc lát, hắn nghĩ tâm trí đang giở trò bịp bợm với mình. Duncan lắc đầu phủ nhận. Rồi giọng của nàng vang lên và hắn biết những gì mình thấy không phải là một sản phẩm của trí tưởng tượng. “Tôi sẽ gỡ dây trói cho anh chỉ trong vài giây. Xin đừng gây ra tiếng động nào cho đến khi chúng ta rời khỏi đây.”
Hắn không thể tin nổi những gì đang nghe. Giọng nói của vị cứu tinh trong vắt tựa tiếng đàn hạc và êm ái như hơi ấm của ngày hè. Duncan nhắm mắt lại, cố cưỡng lại cái ham muốn bật cười ha hả vì sự kiện xoắn xuýt kỳ lạ này, nghĩ đến việc bật ra tiếng hô xung trận bây giờ và kết thúc trò lừa phỉnh, nhưng ngay lập tức hắn quyết định ngăn lại ý tưởng đó. Tính hiếu kỳ của hắn quá mạnh. Hắn xác định sẽ chờ thêm chút nữa, cho đến khi vị cứu tinh này để lộ ra ý đồ thật sự của mình.
Vẻ mặt giữ nguyên sự bí hiểm. Hắn vẫn im lặng khi thấy vị cứu tinh di chuyển con dao găm nhỏ bên dưới chiếc áo choàng. Nàng đứng khá gần để hắn có thể bắt được bằng đôi chân không bị trói, nếu như lời nói của nàng không thành thật hoặc giả con dao găm của nàng hướng về phía tim hắn thì hắn buộc phải đè nghiến nàng ra.
Tiểu thư Madelyne không hình dung được sự nguy hiểm. Chỉ có ý định duy nhất là giải thoát cho hắn, nàng tiến lại gần hơn và bắt đầu nhiệm vụ cắt sợi dây thừng. Duncan cảm thấy đôi tay nàng đang run rẩy. Hắn không thể biết chắc liệu có phải do thời tiết khắc nghiệt hay nỗi sợ hãi đã gây ra điều đó hay không.
Mùi hương hoa hồng thoảng tới mũi hắn. Khi hít lấy hương thơm dịu nhẹ, hắn cho là nhiệt độ lạnh giá chắc chắn đã làm rối tung tâm trí mình. Hoa hồng giữa mùa đông, một thiên thần bên trong pháo đài chứa đầy đau khổ… chẳng điều gì có ý nghĩa với hắn, nhưng nàng có mùi của những bông hoa mùa xuân và trông như một ảo ảnh hiện lên trong mắt hắn.
Hắn lại lắc đầu. Phần suy luận hợp lý còn lại trong tâm trí mách bảo hắn chính xác nàng là ai. Những mô tả được đưa cho hắn chính xác đến từng chi tiết, nhưng cũng có cả sai lệch. Hắn được báo là em gái của Louddon có chiều cao trung bình, mái tóc nâu và đôi mắt xanh. Và thật dễ chịu khi nhìn thấy những điều đó, hắn nhớ lại những gì được nghe. A, có sai lầm ở đây, hắn quả quyết. Em gái của quỷ dữ không dễ chịu cũng chẳng xinh đẹp. Nàng cực kỳ lộng lẫy.
Sợi dây thừng rốt cuộc cũng rời ra, bàn tay cuối cùng cũng được giải phóng. Hắn đứng yên tại chỗ, các biểu hiện trên khuôn mặt được che giấu hoàn hảo. Cô gái đến trước mặt hắn lần nữa và tặng cho hắn một nụ cười nhẹ trước khi quay người, quỳ xuống để thu gom đồ đạc của hắn.
Nỗi sợ hãi làm công việc đơn giản trở nên vụng về. Nàng trượt chân khi đứng dậy, nhưng kịp thẳng lưng, và quay trở lại. “Vui lòng đi theo tôi”, nàng nói.
Hắn không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn nàng và chờ đợi.
Madelyne cau mày vì sự chần chừ ấy, nàng thầm đoán cái lạnh chắc đã đóng băng khả năng suy nghĩ của hắn rồi. Nàng giữ chặt quần áo của hắn trước ngực bằng một ngón tay, rồi đặt cánh tay còn lại quanh thắt lưng hắn. “Dựa vào tôi”, nàng thì thầm. “Tôi sẽ giúp anh, tôi hứa đấy. Nhưng làm ơn, chúng ta phải nhanh lên.” Ánh mắt nàng hướng về phía cánh cửa tòa lâu đài cùng nỗi sợ hãi ẩn hiện trong giọng nói.
Hắn định đáp lại sự lo lắng của nàng, muốn nói với nàng rằng họ không cần phải trốn, vì thậm chí hiện giờ người của hắn đã leo thang lên tường thành, nhưng rồi hắn đổi ý. Nàng biết càng ít thì lợi thế của hắn càng lớn khi thời điểm đến.
Nàng chỉ vừa cao đến vai hắn, nhưng vẫn kiên cường cố gắng chịu đựng sức nặng của cơ thể đó bằng cách choàng tay hắn qua vai mình. “Chúng ta sẽ đến chỗ ở của linh mục sau nhà nguyện”, nàng thì thầm. “Đó là nơi duy nhất họ sẽ không bao giờ nghĩ đến.”
Người chiến binh không để ý lắm đến những gì nàng đang nói. Ánh mắt hắn chuyển đến đỉnh tường thành phía bắc. Mặt trăng khuyết rọi qua màn tuyết mỏng tạo thành những tia sáng rực rỡ kỳ quái và hình dáng những người lính của hắn đang trèo lên đỉnh hiện ra. Không thể nghe thấy âm thanh nào để ước lượng số người đang leo lên những bậc thang gỗ đi bộ quanh đầu tường thành.
Người chiến binh gật đầu hài lòng. Lính của Louddon cũng ngu ngốc như thủ lĩnh của chúng vậy. Sự khắc nghiệt của thời tiết đã đẩy đám gác cổng vào bên trong, rời bỏ bức tường thành không được bảo vệ. Kẻ địch đã bộc lộ rõ yếu điểm của chúng. Và bọn chúng sẽ phải chết vì điều đó.
Sức nặng cơ thể hắn làm chậm lại sự di chuyển của người phụ nữ nhỏ bé. Trong khi đó, hắn duỗi gập đôi bàn tay hết lần này đến lần khác, cố đẩy sự tê cóng rời khỏi những ngón tay. Có chút cảm giác ở bàn chân, một dấu hiệu tệ hại, hắn biết vào lúc này phải chấp nhận rằng bản thân không làm được việc gì với nó.
Hắn nghe tiếng huýt sáo nho nhỏ và nhanh chóng đưa tay lên cao, ra tín hiệu đợi. Hắn nhìn xuống người phụ nữ để xem liệu nàng có thấy hành động vừa rồi không, bàn tay kia của hắn sẽ giữ chặt miệng nàng nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nàng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Nhưng người phụ nữ tội nghiệp đang bận vật lộn với trọng lượng của hắn và có vẻ không biết đến sự thật là nhà mình đang bị xâm nhập.
Họ đến ngưỡng cửa hẹp và do vẫn tin tên tù binh đang ở trong tình trạng suy yếu, Madelyne cố gắng dựng hắn dựa lưng vào bức tường đá bằng một tay trong khi mở chốt cửa.
Nhận ra ý định của nàng, Nam tước sẵn lòng dựa vào tường và nhìn nàng vừa vật lộn với đồ đạc của hắn vừa chiến đấu với sợi dây xích khoá cửa lạnh buốt.
Ngay khi mở được cửa, nàng nắm lấy tay hắn dìu qua bóng tối. Một luồng khí lạnh giá bao quanh họ trên đường đến cánh cửa thứ hai cuối hành lang dài ẩm thấp. Madelyne nhanh chóng mở cửa và vẫy tay ra hiệu hắn vào bên trong.
Căn phòng họ bước vào không có cửa sổ, nhưng nhiều nến đã được thắp, chiếu rọi ánh sáng ấm áp cho nơi ẩn náu bé nhỏ. Không gian thật cũ kỹ. Bụi phủ mờ sàn gỗ, mạng nhện giăng rộng đung đưa trên trần nhà võng thấp, móc nối treo đầy áo choàng đủ màu sắc cho các vị linh mục sử dụng, cuối cùng là một tấm nệm rơm được đặt giữa phòng với hai tấm chăn dày bên cạnh.
Madelyne chốt cửa và thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời họ đã an toàn. Nàng đưa hắn đến ngồi xuống tấm nệm. “Khi thấy những gì họ làm với anh, tôi đã chuẩn bị căn phòng này”, nàng giải thích và trao quần áo cho hắn. “Tên tôi là Madelyne và tôi là...” Nàng bắt đầu giải thích mối quan hệ của mình với Louddon, rồi thay đổi ý kiến. “Tôi sẽ ở lại với anh cho đến khi tia sáng đầu tiên ló dạng, sau đó sẽ chỉ cho anh lối ra bí mật. Ngay cả Louddon cũng không biết nó tồn tại.”
Nam tước ngồi xuống, gập chân lại phía trước mặt. Hắn mặc áo trong khi lắng nghe nàng nói. Hành động dũng cảm của nàng chắc hẳn sẽ làm cuộc sống của hắn thêm phức tạp, rồi hắn bất chợt tự hỏi nàng sẽ phản ứng ra sao khi biết được kế hoạch thật sự, nhưng cuối cùng hắn đành chấp nhận hướng hành động của mình không thể bị thay đổi.
Ngay khi chiếc áo giáp một lần nữa phủ kín lồng ngực vạm vỡ, Madelyne choàng một trong những cái chăn quanh vai hắn. Nàng quỳ xuống trước mặt hắn, tựa người trên gót giày vừa ra hiệu vừa di chuyển người để kéo đôi chân hắn ra xem xét, cau mày quan tâm. Hắn với tay lấy đôi ủng, nhưng Madelyne ngăn lại. “Trước hết chúng ta phải làm ấm bàn chân anh đã”, nàng giải thích.
Nàng hít thật sâu trong khi cân nhắc con đường nhanh nhất để đưa sự sống trở lại đôi bàn chân như bị đóng băng. Nàng cúi đầu, bảo vệ khuôn mặt mình khỏi cái nhìn cảnh giác của người chiến binh.
Nàng lấy cái chăn thứ hai, quấn quanh chân hắn, rồi lắc lắc đầu, thay đổi ý định. Không đưa ra lời giải thích nào, nàng rút chăn khỏi chân hắn, cởi chiếc áo choàng của mình ra, rồi chầm chậm kéo váy lên khỏi đầu gối. Nàng tháo sợi dây da bện được dùng làm thắt lưng trang trí và giữ chiếc vỏ bao con dao găm trên chiếc áo ngoài màu xanh lá sẫm rồi đặt bên cạnh người chiến binh.
Hắn tò mò về hành vi lạ lùng của nàng và chờ nàng giải thích cho hành động đó. Nhưng Madelyne chẳng nói một lời nào. Nàng hít một hơi thật sâu, giữ lấy bàn chân hắn, và nhanh chóng, trước khi có thể nghĩ ra điều gì tốt hơn, nhét chúng xuống dưới quần áo của mình, áp chúng vào làn da ấm áp ngay chỗ bụng nàng.
Nàng bật ra hơi thở hổn hển khi làn da lạnh giá của hắn chạm vào phần da thịt ấm nóng của mình, rồi chỉnh lại váy và quấn tay vòng quanh bên ngoài, ôm lấy bàn chân hắn sát vào mình. Vai nàng bắt đầu run lên và người chiến binh cảm thấy như thể nàng đang rút tất cả cái lạnh từ cơ thể hắn rồi đưa nó vào cơ thể nàng.
Đó là hành động cao cả nhất hắn từng chứng kiến.
Cảm giác từ đó nhanh chóng quay về. Hắn thấy như có hàng ngàn mũi dao găm đâm chích vào lòng bàn chân, thiêu đốt hắn đến mức không thể lờ đi được. Hắn cố gắng dịch chuyển vị trí, nhưng nàng không cho phép, tăng lực giữ chặt hắn với sức mạnh bất ngờ.
“Nếu thấy đau thì đó là dấu hiệu tốt”, nàng bảo hắn, giọng không hơn lời thì thầm khản đặc. “Nó sẽ sớm qua thôi. Hơn nữa, anh thật là may mắn vì còn cảm nhận được”, nàng bổ sung.
Sự chỉ trích trong giọng nói của nàng khiến Duncan bất ngờ, hắn nhướng cao chân mày phản ứng. Madelyne ngước lên ngay lúc đó và bắt gặp vẻ mặt của hắn. Nàng vội giải thích. “Anh sẽ không phải lâm vào tình trạng này nếu không hành động bất cẩn. Tôi chỉ hy vọng hôm nay anh đã có được một bài học. Tôi sẽ không thể cứu anh lần thứ hai.”
Madelyne nhẹ giọng. Nàng thậm chí cố mỉm cười với nỗ lực yếu ớt nhất. “Tôi biết anh tin Louddon sẽ hành động một cách danh dự. Nhưng đó là lỗi của anh. Louddon không biết tôn trọng những gì được gọi là danh dự. Hãy nhớ điều đó để có thể sống mà nhìn thấy năm tháng tương lai.”
Nàng hạ thấp ánh mắt và nghĩ về cái giá phải trả vì dám giải thoát cho tù binh của anh trai. Sẽ không mất nhiều thời gian để Louddon phát hiện ra nàng đứng đằng sau vụ giải thoát. Madelyne đã cầu nguyện để Louddon rời khỏi pháo đài, vì chuyến khởi hành của gã sẽ cho nàng thêm thời gian thực hiện kế hoạch giải thoát.
Trước tiên, Nam tước phải được chăm sóc. Một khi hắn an toàn trên đường trở về, nàng sẽ có thời gian để lo lắng cho những hậu quả của hành động liều lĩnh này. Nàng sẽ không nghĩ về nó bây giờ nữa. “Cái gì đã làm thì không thay đổi được nữa”, nàng thì thầm, để tất cả đau đớn và tuyệt vọng lộ ra trong giọng nói.
Nam tước không đáp lại lời khuyên của nàng và nàng cũng không giải thích gì thêm. Sự im lặng kéo dài giữa họ như vực thẳm đào sâu. Madelyne ước hắn sẽ nói gì đó với mình, bất cứ điều gì, để làm dịu đi sự khó chịu. Nàng bối rối bởi bàn chân hắn ép sát vào nàng thật thân mật và nhận ra rằng nếu hắn di chuyển ngón chân lên chút nữa, hắn sẽ chạm vào phía dưới bầu ngực của nàng. Suy nghĩ đó làm nàng đỏ mặt. Nàng ném một cái liếc nhanh khác lên hắn để xem cách hắn đang phản ứng lại như thế nào với phương pháp điều trị kỳ lạ này.
Hắn chỉ chờ có thế, một cách nhanh chóng và dễ dàng, bắt giữ tia nhìn của nàng. Hắn nghĩ mắt nàng xanh như bầu trời trên cao không gợn chút mây và nàng trông chẳng giống anh trai chút nào. Hắn tự cảnh báo bản thân rằng vẻ bề ngoài chẳng có nghĩa lý gì, ngay khi có cảm giác như bị thôi miên bởi ánh mắt ngây thơ quyến rũ của nàng. Hắn nhắc nhở mình rằng Madelyne là em gái của kẻ thù, không hơn không kém. Xinh đẹp hay không thì nàng cũng là con tốt thí trong cái bẫy hắn giăng ra để bắt kẻ hiểm ác.
Madelyne chăm chú nhìn vào mắt hắn và nhận thấy chúng có màu xám và lạnh lẽo như một trong những con dao găm của nàng. Khuôn mặt hắn có vẻ được tạc từ đá, vì chẳng có biểu hiện gì trên đó, chẳng có cảm xúc nào.
Tóc hắn màu nâu tối, quá dài và hơi quăn, nhưng không làm dịu đi nét mặt. Miệng hắn trông cứng rắn, cái cằm quá mạnh mẽ, và nàng nhận thấy không có bất cứ nếp gấp nào tại góc mắt. Hắn trông không giống như người đàn ông hay cười. Không hề, nàng nhận thức điều đó cùng với một cái rùng mình xuyên suốt vì bất ngờ. Hắn trông khắc nghiệt và lạnh lùng như chính địa vị của hắn vậy. Trước tiên là một chiến binh, sau đó là một Nam tước, nàng đoán tiếng cười không có chỗ trong cuộc sống của hắn.
Nàng chợt hiểu ra mình chẳng nắm bắt được chút nào những gì đang diễn biến trong đầu hắn. Điều đó làm nàng lo lắng, không biết hắn đang suy nghĩ những gì. Nàng húng hắng ho để che giấu sự hoang mang và nghĩ nên bắt đầu cuộc nói chuyện. Có lẽ, nếu nói với nàng, hắn sẽ có vẻ ít đáng sợ hơn.
“Có phải anh nghĩ là sẽ đối mặt một mình với Louddon?”, nàng hỏi và đợi một lúc lâu chờ hắn trả lời, sự im lặng kéo dài lại khiến nàng thở dài thất vọng. Người chiến binh đang chứng minh hắn bướng bỉnh y như sự dại dột của hắn vậy, nàng tự nhủ. Nàng vừa mới cứu sống hắn và hắn không nói một lời biết ơn nào. Thái độ của hắn đang chứng minh hắn khắc nghiệt như diện mạo và danh tiếng của hắn.
Hắn làm nàng sợ. Ngay khi thừa nhận sự thực với bản thân, nàng trở nên tức giận. Nàng đay nghiến bản thân trước phản ứng của mình với hắn, nghĩ rằng mình bây giờ đang cư xử ngốc nghếch y hệt hắn. Người đàn ông không nói lời nào nhưng nàng lại run lên như một đứa trẻ.
Đó là tại thân hình của hắn, nàng quyết định. Được rồi, nàng nghĩ và tự gật đầu. Trong căn phòng nhỏ này, hắn có vẻ áp đảo nàng.
“Đừng nghĩ quay lại đây vì Louddon nữa. Nó sẽ là một sai lầm khác. Và anh ấy chắc chắn sẽ giết anh lần tới đấy.”
Người chiến binh không trả lời. Hắn bắt đầu cử động, chậm rãi trượt bàn chân khỏi hơi ấm của nàng. Hắn nấn ná, lướt xuống làn da nhạy cảm trên đỉnh đùi nàng với sự khiêu khích cố ý.
Madelyne vẫn quỳ trước hắn, ánh mắt nàng hạ xuống khi hắn mặc quần chẽn và đi ủng.
Khi xong việc, hắn chậm chạp nhấc sợi dây lưng bện bằng da nàng cởi ra ban nãy rồi giữ nó trước mặt nàng.
Theo bản năng, Madelyne vươn ra phía trước bằng cả hai tay để nhận lấy sợi dây lưng. Nàng mỉm cười, nghĩ rằng hành động đó là một đề nghị hoà bình, và chờ hắn đến cuối cùng nói lòng biết ơn.
Người chiến binh hành động nhanh như chớp. Hắn chộp tay trái của nàng và buộc sợi dây quanh nó. Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn quấn sợi dây quanh cổ tay kia của nàng và trói tay nàng lại với nhau.
Madelyne kinh ngạc nhìn chằm chằm vào sợi dây rồi ngước nhìn hắn rõ ràng là đang hoang mang cực độ.
Vẻ mặt hắn làm nàng lạnh cả sống lưng. Nàng lúc lắc đầu, như không tin những gì đang diễn ra.
Và rồi người chiến binh ấy mở miệng. “Ta không đến đây vì Louddon, Madelyne. Ta đến đây vì cô.”
Thánh Kinh Tân Ước, Philip, 4:8
Nước Anh, năm 1099
Họ có ý định giết hắn.
Người chiến binh đứng giữa khoảng sân nhỏ đổ nát, đôi tay bị trói chặt vào nhau bằng dây thừng và bẻ ngoặt ra sau lưng. Vẻ mặt hoàn toàn không cảm xúc khi hắn ngẩng cao đầu, không để ý đến kẻ thù của mình.
Hắn không chống đối, không hề có một nắm đấm hay lời phản đối nào. Chiếc áo choàng mùa đông dày có đường viền bằng lông thú, áo giáp nặng, áo sơ mi vải bông, quần ôm dài và đôi ủng bằng da của hắn bị lột sạch. Hắn đứng đó, trên nền đất lạnh cứng. Ý định của kẻ thù đã rõ. Một cái chết nhẹ nhàng không tì vết, không cần phải có bất kỳ thương tích nào thêm nữa trên cơ thể đầy những vết sẹo kia. Trong khi những khán giả chung quanh háo hức nhìn hắn từ từ chết cóng thì hắn dõi mắt theo đống đồ của mình.
Mười hai người đàn ông vây quanh hắn. Những thanh gươm được rút ra trao cho họ thêm chút can đảm, họ đứng thành vòng tròn và chế giễu bằng những lời lăng mạ đầy tục tĩu trong khi cố giậm mạnh gót ủng xuống mặt đất như thể để tránh nhiệt độ lạnh giá. Lại thêm một người nữa tới và tất cả giữ một khoảng cách an toàn vì sợ rằng tên tù binh có thể thay đổi và quay sang thế tấn công. Họ có chút nghi ngờ với việc hắn có khả năng lập nhiều chiến công như trong những câu chuyện chứa đầy sức mạnh phi thường giống Hercules của hắn. Một vài người thậm chí đã đôi lần chứng kiến sự dũng cảm và thành thạo hơn người của hắn trên chiến trường. Và nếu hắn giật đứt dây trói, họ sẽ sử dụng những con dao, nhưng không phải là trước khi hắn tống khứ ba, hoặc có khi là bốn người trong bọn họ đến chỗ thần chết.
Gã thủ lĩnh của mười hai người đàn ông không thể tin vào vận may của mình. Họ đã bắt được Sói và sẽ sớm chứng kiến cái chết của hắn.
Tên tù binh đã phạm sai lầm là cực kỳ khinh suất. Phải, Duncan, Nam tước của vùng Wexton hùng mạnh cưỡi ngựa một mình vào pháo đài của kẻ thù mà không hề đem theo vũ khí nào để tự vệ. Hắn đã ngu xuẩn tin Louddon, một Nam tước của vùng đất bằng, sẽ tôn trọng thoả thuận đình chiến tạm thời.
Hắn ta chắc hẳn tin vào danh tiếng của mình, gã thủ lĩnh nghĩ. Hắn ắt hẳn nghĩ bản thân không thể bị đánh bại như những câu chuyện bị phóng đại về các cuộc chiến lớn của hắn. Chắc chắn đó là lý do hắn dường như chẳng mấy bận tâm tới tình thế tuyệt vọng hiện thời.
Một cảm giác bất an dấy lên trong tâm trí gã thủ lĩnh khi gã tiếp tục nhìn tên tù binh. Họ đã tước hết những gì có ý nghĩa của hắn, chòm lông mào trên chiếc mũ sắt có màu trắng và xanh, đại diện cho tước vị và giá trị của một Nam tước đã bị xé vụn, đảm bảo rằng không còn bất cứ vật gì có thể cho thấy hắn vẫn còn là một nhà quý tộc danh giá. Nam tước Louddon muốn hắn chết trong sự xấu hổ và nhục nhã. Nhưng gã chiến binh gần như loã thể vẫn đứng kiêu hãnh trước họ, không tuân theo ước muốn của Louddon chút nào. Hắn không phản ứng như người sắp chết. Hơn thế, hắn không cầu xin được sống và cũng không rên rỉ cho cái kết thúc đến nhanh hơn. Trông hắn cũng không giống người đang hấp hối. Làn da hắn không nhợt nhạt, không sởn gai ốc, đó là làn da màu đồng được tôi luyện bởi ánh nắng mặt trời và sự khắc nghiệt của thời tiết. Chết tiệt, thậm chí hắn cũng không run rẩy. Phải, họ đã lột sạch hắn, lúc này đây ngoài dáng đứng tự hào của một vị lãnh chúa, trông hắn thô sơ và chẳng đáng sợ như những câu chuyện truyền miệng khoác lác. Trước mắt họ, Sói đã bị lột trần.
Những lời nhạo báng đã chấm dứt. Giờ chỉ còn nghe thấy tiếng gió hú xuyên qua sân. Gã thủ lĩnh chuyển sự chú ý vào đám lính, họ đang đứng tụm lại, cách nhau một khoảng ngắn. Mỗi người đều nhìn xuống đất. Gã biết họ đang tránh nhìn vào tên tù binh. Gã cũng không thể đổ lỗi cho họ vì cảnh tượng hèn nhát vừa rồi, quả là một nhiệm vụ khó khăn để nhìn trực diện vào đôi mắt người chiến binh ấy.
So với tên lính bảo vệ cao nhất trong đám, Nam tước Duncan của vùng Wexton vẫn cao hơn ít nhất cả một cái đầu. Hắn có thân hình to lớn nhưng cân đối và mạnh mẽ, đôi vai cùng cặp đùi vạm vỡ, đôi chân dài chắc nịch đầy sức mạnh vững chãi đứng trên mặt đất, tư thế ấy cho biết hắn có đủ khả năng giết tất cả bọn họ... nếu hắn có ý sẵn sàng.
Bóng tối dần buông xuống, đi cùng một màn tuyết mỏng nhẹ. Những tên lính bắt đầu kêu ca về thời tiết một cách nghiêm túc. “Chúng ta không cần thiết phải cùng hắn chết cóng ở đây”, một kẻ lẩm bẩm.
“Hắn sẽ chưa chết trong vài giờ nữa”, một người khác phàn nàn. “Nam tước Louddon đã ra ngoài hơn một giờ rồi. Ông ấy sẽ không biết chúng ta có ở ngoài này hay không đâu.”
Những người khác tán thành bằng cái gật đầu mạnh mẽ và làu bàu với gã thủ lĩnh. Cái lạnh cũng bắt đầu làm rát da gã. Sự khó chịu trong người cũng tăng lên, vì gã tin Nam tước Wexton cũng giống như những người đàn ông khác. Hắn hẳn sẽ kiệt sức và kêu gào trong sự khổ sở ngay thôi. Nhưng tới lúc này, vẻ ngạo mạn của hắn làm gã tức điên. Có Chúa mới biết, hắn trông như thể bọn họ thật đáng chán. Gã thủ lĩnh buộc phải thừa nhận rằng bản thân đã đánh giá thấp đối thủ của mình. Sự thừa nhận đó chẳng mấy dễ dàng và vì vậy nó đẩy gã vào một cơn giận dữ. Hai chân gã, được bảo vệ khỏi thời tiết khắc nghiệt bằng một đôi ủng dày, tuy nhiên giờ đây cũng đã nhức buốt như ngàn mũi kim châm đau đớn. Thế mà Nam tước Duncan vẫn đứng yên trên đôi chân trần, không di chuyển cũng không một lần nhấc lên để giữ thăng bằng từ lúc bị bắt giữ. Rốt cuộc thì có lẽ tất cả những câu chuyện huyền thoại về hắn đều là sự thật.
Gã thủ lĩnh nguyền rủa cái tính mê muội của mình và ra lệnh rút lui vào bên trong. Khi tên cuối cùng rời khỏi, gã kiểm tra lần nữa dây trói cho an toàn rồi đứng đối diện trước mặt tên tù binh. “Họ nói rằng ngươi xảo quyệt như một con sói, nhưng ngươi chỉ là một con người, và sẽ sớm chết như người khác thôi. Louddon không muốn đụng dao vào người ngươi. Khi bình minh lên, bọn ta sẽ kéo thi thể ngươi cách xa nơi đây hàng dặm. Sẽ không ai biết và chứng minh được rằng Louddon đứng sau hành động này.” Gã thủ lĩnh nói với vẻ khinh miệt, hung dữ, nhưng tên tù binh thậm chí không thèm nhìn xuống gã.” Nếu được làm theo ý ta thì ta sẽ cắt trái tim ngươi ra và chơi đùa với nó.” Gã nhổ nước bọt trong miệng vào mặt người chiến binh, hy vọng sự sỉ nhục mới này sẽ đạt được như ý.
Tên tù binh từ từ hạ thấp tầm nhìn. Đôi mắt hắn giao với ánh mắt của đối thủ. Những gì thấy được trong đôi mắt hắn khiến gã nuốt ực một cái thật to. Gã quay đi trong sợ hãi, vội vã làm dấu thánh, một nỗ lực yếu ớt để đề phòng lời hứa hẹn đen tối mà gã đọc được trong đôi mắt xám của người chiến binh, gã thì thầm rằng bản thân chỉ làm theo lệnh của Nam tước mà thôi. Và sau đó gã chạy về phía an toàn của toà lâu đài.
Từ chỗ khuất của bức tường, Madelyne nhìn ra sân. Nàng đợi thêm vài phút để chắc là không còn tên lính nào của anh trai quay lại và thầm cầu nguyện có thêm can đảm để hoàn thành kế hoạch của mình.
Nàng đang mạo hiểm mọi thứ. Tận sâu trong thâm tâm nàng biết mình không có sự lựa chọn nào khác. Nàng là người duy nhất có thể cứu hắn lúc này. Madelyne chấp nhận gánh mọi trách nhiệm và hậu quả, biết rất rõ nếu bị phát giác, điều đó chắc chắn đồng nghĩa với cái chết của nàng.
Đôi tay nàng run rẩy nhưng chân vẫn bước nhanh. Kế hoạch càng hoàn thành sớm, nàng sẽ càng cảm thấy yên tâm. Sẽ có nhiều thời gian hơn để lo lắng cho sự liều lĩnh này một khi tên tù binh ngu ngốc được phóng thích.
Chiếc áo choàng dài màu đen che phủ nàng từ đầu đến chân, Nam tước không nhận thấy cho đến khi nàng đứng trước mặt hắn. Cơn gió thổi ào ào giận dữ giật cái nón trùm đầu của nàng xuống, những lọn tóc nâu vàng rơi tràn qua đôi vai thon. Nàng hất một lọn tóc đang lòa xòa trước mặt ra sau và nhìn lên tên tù binh.
Trong chốc lát, hắn nghĩ tâm trí đang giở trò bịp bợm với mình. Duncan lắc đầu phủ nhận. Rồi giọng của nàng vang lên và hắn biết những gì mình thấy không phải là một sản phẩm của trí tưởng tượng. “Tôi sẽ gỡ dây trói cho anh chỉ trong vài giây. Xin đừng gây ra tiếng động nào cho đến khi chúng ta rời khỏi đây.”
Hắn không thể tin nổi những gì đang nghe. Giọng nói của vị cứu tinh trong vắt tựa tiếng đàn hạc và êm ái như hơi ấm của ngày hè. Duncan nhắm mắt lại, cố cưỡng lại cái ham muốn bật cười ha hả vì sự kiện xoắn xuýt kỳ lạ này, nghĩ đến việc bật ra tiếng hô xung trận bây giờ và kết thúc trò lừa phỉnh, nhưng ngay lập tức hắn quyết định ngăn lại ý tưởng đó. Tính hiếu kỳ của hắn quá mạnh. Hắn xác định sẽ chờ thêm chút nữa, cho đến khi vị cứu tinh này để lộ ra ý đồ thật sự của mình.
Vẻ mặt giữ nguyên sự bí hiểm. Hắn vẫn im lặng khi thấy vị cứu tinh di chuyển con dao găm nhỏ bên dưới chiếc áo choàng. Nàng đứng khá gần để hắn có thể bắt được bằng đôi chân không bị trói, nếu như lời nói của nàng không thành thật hoặc giả con dao găm của nàng hướng về phía tim hắn thì hắn buộc phải đè nghiến nàng ra.
Tiểu thư Madelyne không hình dung được sự nguy hiểm. Chỉ có ý định duy nhất là giải thoát cho hắn, nàng tiến lại gần hơn và bắt đầu nhiệm vụ cắt sợi dây thừng. Duncan cảm thấy đôi tay nàng đang run rẩy. Hắn không thể biết chắc liệu có phải do thời tiết khắc nghiệt hay nỗi sợ hãi đã gây ra điều đó hay không.
Mùi hương hoa hồng thoảng tới mũi hắn. Khi hít lấy hương thơm dịu nhẹ, hắn cho là nhiệt độ lạnh giá chắc chắn đã làm rối tung tâm trí mình. Hoa hồng giữa mùa đông, một thiên thần bên trong pháo đài chứa đầy đau khổ… chẳng điều gì có ý nghĩa với hắn, nhưng nàng có mùi của những bông hoa mùa xuân và trông như một ảo ảnh hiện lên trong mắt hắn.
Hắn lại lắc đầu. Phần suy luận hợp lý còn lại trong tâm trí mách bảo hắn chính xác nàng là ai. Những mô tả được đưa cho hắn chính xác đến từng chi tiết, nhưng cũng có cả sai lệch. Hắn được báo là em gái của Louddon có chiều cao trung bình, mái tóc nâu và đôi mắt xanh. Và thật dễ chịu khi nhìn thấy những điều đó, hắn nhớ lại những gì được nghe. A, có sai lầm ở đây, hắn quả quyết. Em gái của quỷ dữ không dễ chịu cũng chẳng xinh đẹp. Nàng cực kỳ lộng lẫy.
Sợi dây thừng rốt cuộc cũng rời ra, bàn tay cuối cùng cũng được giải phóng. Hắn đứng yên tại chỗ, các biểu hiện trên khuôn mặt được che giấu hoàn hảo. Cô gái đến trước mặt hắn lần nữa và tặng cho hắn một nụ cười nhẹ trước khi quay người, quỳ xuống để thu gom đồ đạc của hắn.
Nỗi sợ hãi làm công việc đơn giản trở nên vụng về. Nàng trượt chân khi đứng dậy, nhưng kịp thẳng lưng, và quay trở lại. “Vui lòng đi theo tôi”, nàng nói.
Hắn không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn nàng và chờ đợi.
Madelyne cau mày vì sự chần chừ ấy, nàng thầm đoán cái lạnh chắc đã đóng băng khả năng suy nghĩ của hắn rồi. Nàng giữ chặt quần áo của hắn trước ngực bằng một ngón tay, rồi đặt cánh tay còn lại quanh thắt lưng hắn. “Dựa vào tôi”, nàng thì thầm. “Tôi sẽ giúp anh, tôi hứa đấy. Nhưng làm ơn, chúng ta phải nhanh lên.” Ánh mắt nàng hướng về phía cánh cửa tòa lâu đài cùng nỗi sợ hãi ẩn hiện trong giọng nói.
Hắn định đáp lại sự lo lắng của nàng, muốn nói với nàng rằng họ không cần phải trốn, vì thậm chí hiện giờ người của hắn đã leo thang lên tường thành, nhưng rồi hắn đổi ý. Nàng biết càng ít thì lợi thế của hắn càng lớn khi thời điểm đến.
Nàng chỉ vừa cao đến vai hắn, nhưng vẫn kiên cường cố gắng chịu đựng sức nặng của cơ thể đó bằng cách choàng tay hắn qua vai mình. “Chúng ta sẽ đến chỗ ở của linh mục sau nhà nguyện”, nàng thì thầm. “Đó là nơi duy nhất họ sẽ không bao giờ nghĩ đến.”
Người chiến binh không để ý lắm đến những gì nàng đang nói. Ánh mắt hắn chuyển đến đỉnh tường thành phía bắc. Mặt trăng khuyết rọi qua màn tuyết mỏng tạo thành những tia sáng rực rỡ kỳ quái và hình dáng những người lính của hắn đang trèo lên đỉnh hiện ra. Không thể nghe thấy âm thanh nào để ước lượng số người đang leo lên những bậc thang gỗ đi bộ quanh đầu tường thành.
Người chiến binh gật đầu hài lòng. Lính của Louddon cũng ngu ngốc như thủ lĩnh của chúng vậy. Sự khắc nghiệt của thời tiết đã đẩy đám gác cổng vào bên trong, rời bỏ bức tường thành không được bảo vệ. Kẻ địch đã bộc lộ rõ yếu điểm của chúng. Và bọn chúng sẽ phải chết vì điều đó.
Sức nặng cơ thể hắn làm chậm lại sự di chuyển của người phụ nữ nhỏ bé. Trong khi đó, hắn duỗi gập đôi bàn tay hết lần này đến lần khác, cố đẩy sự tê cóng rời khỏi những ngón tay. Có chút cảm giác ở bàn chân, một dấu hiệu tệ hại, hắn biết vào lúc này phải chấp nhận rằng bản thân không làm được việc gì với nó.
Hắn nghe tiếng huýt sáo nho nhỏ và nhanh chóng đưa tay lên cao, ra tín hiệu đợi. Hắn nhìn xuống người phụ nữ để xem liệu nàng có thấy hành động vừa rồi không, bàn tay kia của hắn sẽ giữ chặt miệng nàng nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nàng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Nhưng người phụ nữ tội nghiệp đang bận vật lộn với trọng lượng của hắn và có vẻ không biết đến sự thật là nhà mình đang bị xâm nhập.
Họ đến ngưỡng cửa hẹp và do vẫn tin tên tù binh đang ở trong tình trạng suy yếu, Madelyne cố gắng dựng hắn dựa lưng vào bức tường đá bằng một tay trong khi mở chốt cửa.
Nhận ra ý định của nàng, Nam tước sẵn lòng dựa vào tường và nhìn nàng vừa vật lộn với đồ đạc của hắn vừa chiến đấu với sợi dây xích khoá cửa lạnh buốt.
Ngay khi mở được cửa, nàng nắm lấy tay hắn dìu qua bóng tối. Một luồng khí lạnh giá bao quanh họ trên đường đến cánh cửa thứ hai cuối hành lang dài ẩm thấp. Madelyne nhanh chóng mở cửa và vẫy tay ra hiệu hắn vào bên trong.
Căn phòng họ bước vào không có cửa sổ, nhưng nhiều nến đã được thắp, chiếu rọi ánh sáng ấm áp cho nơi ẩn náu bé nhỏ. Không gian thật cũ kỹ. Bụi phủ mờ sàn gỗ, mạng nhện giăng rộng đung đưa trên trần nhà võng thấp, móc nối treo đầy áo choàng đủ màu sắc cho các vị linh mục sử dụng, cuối cùng là một tấm nệm rơm được đặt giữa phòng với hai tấm chăn dày bên cạnh.
Madelyne chốt cửa và thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời họ đã an toàn. Nàng đưa hắn đến ngồi xuống tấm nệm. “Khi thấy những gì họ làm với anh, tôi đã chuẩn bị căn phòng này”, nàng giải thích và trao quần áo cho hắn. “Tên tôi là Madelyne và tôi là...” Nàng bắt đầu giải thích mối quan hệ của mình với Louddon, rồi thay đổi ý kiến. “Tôi sẽ ở lại với anh cho đến khi tia sáng đầu tiên ló dạng, sau đó sẽ chỉ cho anh lối ra bí mật. Ngay cả Louddon cũng không biết nó tồn tại.”
Nam tước ngồi xuống, gập chân lại phía trước mặt. Hắn mặc áo trong khi lắng nghe nàng nói. Hành động dũng cảm của nàng chắc hẳn sẽ làm cuộc sống của hắn thêm phức tạp, rồi hắn bất chợt tự hỏi nàng sẽ phản ứng ra sao khi biết được kế hoạch thật sự, nhưng cuối cùng hắn đành chấp nhận hướng hành động của mình không thể bị thay đổi.
Ngay khi chiếc áo giáp một lần nữa phủ kín lồng ngực vạm vỡ, Madelyne choàng một trong những cái chăn quanh vai hắn. Nàng quỳ xuống trước mặt hắn, tựa người trên gót giày vừa ra hiệu vừa di chuyển người để kéo đôi chân hắn ra xem xét, cau mày quan tâm. Hắn với tay lấy đôi ủng, nhưng Madelyne ngăn lại. “Trước hết chúng ta phải làm ấm bàn chân anh đã”, nàng giải thích.
Nàng hít thật sâu trong khi cân nhắc con đường nhanh nhất để đưa sự sống trở lại đôi bàn chân như bị đóng băng. Nàng cúi đầu, bảo vệ khuôn mặt mình khỏi cái nhìn cảnh giác của người chiến binh.
Nàng lấy cái chăn thứ hai, quấn quanh chân hắn, rồi lắc lắc đầu, thay đổi ý định. Không đưa ra lời giải thích nào, nàng rút chăn khỏi chân hắn, cởi chiếc áo choàng của mình ra, rồi chầm chậm kéo váy lên khỏi đầu gối. Nàng tháo sợi dây da bện được dùng làm thắt lưng trang trí và giữ chiếc vỏ bao con dao găm trên chiếc áo ngoài màu xanh lá sẫm rồi đặt bên cạnh người chiến binh.
Hắn tò mò về hành vi lạ lùng của nàng và chờ nàng giải thích cho hành động đó. Nhưng Madelyne chẳng nói một lời nào. Nàng hít một hơi thật sâu, giữ lấy bàn chân hắn, và nhanh chóng, trước khi có thể nghĩ ra điều gì tốt hơn, nhét chúng xuống dưới quần áo của mình, áp chúng vào làn da ấm áp ngay chỗ bụng nàng.
Nàng bật ra hơi thở hổn hển khi làn da lạnh giá của hắn chạm vào phần da thịt ấm nóng của mình, rồi chỉnh lại váy và quấn tay vòng quanh bên ngoài, ôm lấy bàn chân hắn sát vào mình. Vai nàng bắt đầu run lên và người chiến binh cảm thấy như thể nàng đang rút tất cả cái lạnh từ cơ thể hắn rồi đưa nó vào cơ thể nàng.
Đó là hành động cao cả nhất hắn từng chứng kiến.
Cảm giác từ đó nhanh chóng quay về. Hắn thấy như có hàng ngàn mũi dao găm đâm chích vào lòng bàn chân, thiêu đốt hắn đến mức không thể lờ đi được. Hắn cố gắng dịch chuyển vị trí, nhưng nàng không cho phép, tăng lực giữ chặt hắn với sức mạnh bất ngờ.
“Nếu thấy đau thì đó là dấu hiệu tốt”, nàng bảo hắn, giọng không hơn lời thì thầm khản đặc. “Nó sẽ sớm qua thôi. Hơn nữa, anh thật là may mắn vì còn cảm nhận được”, nàng bổ sung.
Sự chỉ trích trong giọng nói của nàng khiến Duncan bất ngờ, hắn nhướng cao chân mày phản ứng. Madelyne ngước lên ngay lúc đó và bắt gặp vẻ mặt của hắn. Nàng vội giải thích. “Anh sẽ không phải lâm vào tình trạng này nếu không hành động bất cẩn. Tôi chỉ hy vọng hôm nay anh đã có được một bài học. Tôi sẽ không thể cứu anh lần thứ hai.”
Madelyne nhẹ giọng. Nàng thậm chí cố mỉm cười với nỗ lực yếu ớt nhất. “Tôi biết anh tin Louddon sẽ hành động một cách danh dự. Nhưng đó là lỗi của anh. Louddon không biết tôn trọng những gì được gọi là danh dự. Hãy nhớ điều đó để có thể sống mà nhìn thấy năm tháng tương lai.”
Nàng hạ thấp ánh mắt và nghĩ về cái giá phải trả vì dám giải thoát cho tù binh của anh trai. Sẽ không mất nhiều thời gian để Louddon phát hiện ra nàng đứng đằng sau vụ giải thoát. Madelyne đã cầu nguyện để Louddon rời khỏi pháo đài, vì chuyến khởi hành của gã sẽ cho nàng thêm thời gian thực hiện kế hoạch giải thoát.
Trước tiên, Nam tước phải được chăm sóc. Một khi hắn an toàn trên đường trở về, nàng sẽ có thời gian để lo lắng cho những hậu quả của hành động liều lĩnh này. Nàng sẽ không nghĩ về nó bây giờ nữa. “Cái gì đã làm thì không thay đổi được nữa”, nàng thì thầm, để tất cả đau đớn và tuyệt vọng lộ ra trong giọng nói.
Nam tước không đáp lại lời khuyên của nàng và nàng cũng không giải thích gì thêm. Sự im lặng kéo dài giữa họ như vực thẳm đào sâu. Madelyne ước hắn sẽ nói gì đó với mình, bất cứ điều gì, để làm dịu đi sự khó chịu. Nàng bối rối bởi bàn chân hắn ép sát vào nàng thật thân mật và nhận ra rằng nếu hắn di chuyển ngón chân lên chút nữa, hắn sẽ chạm vào phía dưới bầu ngực của nàng. Suy nghĩ đó làm nàng đỏ mặt. Nàng ném một cái liếc nhanh khác lên hắn để xem cách hắn đang phản ứng lại như thế nào với phương pháp điều trị kỳ lạ này.
Hắn chỉ chờ có thế, một cách nhanh chóng và dễ dàng, bắt giữ tia nhìn của nàng. Hắn nghĩ mắt nàng xanh như bầu trời trên cao không gợn chút mây và nàng trông chẳng giống anh trai chút nào. Hắn tự cảnh báo bản thân rằng vẻ bề ngoài chẳng có nghĩa lý gì, ngay khi có cảm giác như bị thôi miên bởi ánh mắt ngây thơ quyến rũ của nàng. Hắn nhắc nhở mình rằng Madelyne là em gái của kẻ thù, không hơn không kém. Xinh đẹp hay không thì nàng cũng là con tốt thí trong cái bẫy hắn giăng ra để bắt kẻ hiểm ác.
Madelyne chăm chú nhìn vào mắt hắn và nhận thấy chúng có màu xám và lạnh lẽo như một trong những con dao găm của nàng. Khuôn mặt hắn có vẻ được tạc từ đá, vì chẳng có biểu hiện gì trên đó, chẳng có cảm xúc nào.
Tóc hắn màu nâu tối, quá dài và hơi quăn, nhưng không làm dịu đi nét mặt. Miệng hắn trông cứng rắn, cái cằm quá mạnh mẽ, và nàng nhận thấy không có bất cứ nếp gấp nào tại góc mắt. Hắn trông không giống như người đàn ông hay cười. Không hề, nàng nhận thức điều đó cùng với một cái rùng mình xuyên suốt vì bất ngờ. Hắn trông khắc nghiệt và lạnh lùng như chính địa vị của hắn vậy. Trước tiên là một chiến binh, sau đó là một Nam tước, nàng đoán tiếng cười không có chỗ trong cuộc sống của hắn.
Nàng chợt hiểu ra mình chẳng nắm bắt được chút nào những gì đang diễn biến trong đầu hắn. Điều đó làm nàng lo lắng, không biết hắn đang suy nghĩ những gì. Nàng húng hắng ho để che giấu sự hoang mang và nghĩ nên bắt đầu cuộc nói chuyện. Có lẽ, nếu nói với nàng, hắn sẽ có vẻ ít đáng sợ hơn.
“Có phải anh nghĩ là sẽ đối mặt một mình với Louddon?”, nàng hỏi và đợi một lúc lâu chờ hắn trả lời, sự im lặng kéo dài lại khiến nàng thở dài thất vọng. Người chiến binh đang chứng minh hắn bướng bỉnh y như sự dại dột của hắn vậy, nàng tự nhủ. Nàng vừa mới cứu sống hắn và hắn không nói một lời biết ơn nào. Thái độ của hắn đang chứng minh hắn khắc nghiệt như diện mạo và danh tiếng của hắn.
Hắn làm nàng sợ. Ngay khi thừa nhận sự thực với bản thân, nàng trở nên tức giận. Nàng đay nghiến bản thân trước phản ứng của mình với hắn, nghĩ rằng mình bây giờ đang cư xử ngốc nghếch y hệt hắn. Người đàn ông không nói lời nào nhưng nàng lại run lên như một đứa trẻ.
Đó là tại thân hình của hắn, nàng quyết định. Được rồi, nàng nghĩ và tự gật đầu. Trong căn phòng nhỏ này, hắn có vẻ áp đảo nàng.
“Đừng nghĩ quay lại đây vì Louddon nữa. Nó sẽ là một sai lầm khác. Và anh ấy chắc chắn sẽ giết anh lần tới đấy.”
Người chiến binh không trả lời. Hắn bắt đầu cử động, chậm rãi trượt bàn chân khỏi hơi ấm của nàng. Hắn nấn ná, lướt xuống làn da nhạy cảm trên đỉnh đùi nàng với sự khiêu khích cố ý.
Madelyne vẫn quỳ trước hắn, ánh mắt nàng hạ xuống khi hắn mặc quần chẽn và đi ủng.
Khi xong việc, hắn chậm chạp nhấc sợi dây lưng bện bằng da nàng cởi ra ban nãy rồi giữ nó trước mặt nàng.
Theo bản năng, Madelyne vươn ra phía trước bằng cả hai tay để nhận lấy sợi dây lưng. Nàng mỉm cười, nghĩ rằng hành động đó là một đề nghị hoà bình, và chờ hắn đến cuối cùng nói lòng biết ơn.
Người chiến binh hành động nhanh như chớp. Hắn chộp tay trái của nàng và buộc sợi dây quanh nó. Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn quấn sợi dây quanh cổ tay kia của nàng và trói tay nàng lại với nhau.
Madelyne kinh ngạc nhìn chằm chằm vào sợi dây rồi ngước nhìn hắn rõ ràng là đang hoang mang cực độ.
Vẻ mặt hắn làm nàng lạnh cả sống lưng. Nàng lúc lắc đầu, như không tin những gì đang diễn ra.
Và rồi người chiến binh ấy mở miệng. “Ta không đến đây vì Louddon, Madelyne. Ta đến đây vì cô.”
Bình luận truyện