Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 34



Phòng khách vẫn rất náo nhiệt, trên TV đang phát một bài hát đầy vui vẻ.

Ông Lục ngồi trên xe lăn, trên mặt mang theo ý cười, nghiêm túc xem TV.

Dung Huyên đi đến cửa phòng bếp. Dì giúp việc đang luộc sủi cảo, từng chiếc sủi cảo trắng nõn mềm mại rơi vào trong nước, gợi lên chút bọt nước lăn tăn.

Mỗi người đều có việc cần làm, không ai quấy rầy ai nhưng bầu không khí lại cực kỳ ấm áp.

Lúc này, điện thoại của Dung Huyên rung lên, cô lấy điện thoại ra nhìn.

Là Cố Dã gửi tin nhắn đến.

"Vợ, năm mới vui vẻ" Kèm theo lời chúc còn có một tấm ảnh chụp. Bức ảnh này hẳn là chụp nhà của Cố Dã, sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng, mơ hồ lộ ra nửa bàn tay của anh. Trên tay anh cầm một bao lì xì màu đỏ, bên trên viết ba chữ 'tiền lì xì' cực to.

"Em đang ở đâu để anh đến cho tiền mừng tuổi?"

Tiền mừng tuổi mang theo mong ước phù hộ người nhận được bình an, khỏe mạnh của người đưa. Trước đây, tiền mừng tuổi đa số đều là do các bậc bề trên đưa cho con cháu, hy vọng họ năm mới bình bình an an. Có điều mấy năm gần đây, việc người cùng thế hệ tặng tiền lì xì cho nhau cũng không còn là chuyện quá xa lạ. Trong phong bao không quan trọng nhiều hay ít tiền, cái quan trọng nhất chính là ý nghĩa của phong bao lì xì đó.

Dung Huyên nhìn những lời này, mím môi.

Cố Dã hẳn là đã nghe thấy tin đồn dạo gần đây rồi? Đến người khác cũng biết, anh thân là người trong cuộc không thể nào không biết được. Dù sao thì mẹ con Kỷ Ngưng cố ý lan truyền chuyện này chủ yếu là muốn để anh biết.

Dung Huyên cảm thấy, có một vài chuyện vẫn nên mặt đối mặt giải quyết mới tốt.

Cô trả lời tin nhắn của Cố Dã, nói mình đang ở nhà ông ngoại, sau đó trở về phòng chuẩn bị bao lì xì cho Cố Dã. Tiền không nhiều lắm, quan trọng là tấm lòng.

Lúc Dung Huyên đi ra khỏi phòng, ông Lục nhìn bao lì xì trong tay cháu gái, hỏi "Chuẩn bị cho ai vậy?"

Dung Huyên cười nói "Cho, Cố Dã, chút nữa anh ấy sẽ đến đây" Tốc độ nói của Dung Huyên chậm rì rì, một câu ngắn mà phải ngắt vài lần, nhưng phát âm rất tròn vành rõ chữ, rất dễ nghe hiểu.

Ông Lục nghe cháu gái mở miệng nói chuyện, kích động đến mức đôi mắt đỏ lên, suýt chút nữa cho rằng bản thân đang gặp ảo giác.

Giọng ông run run, nói "Bé ngoan, cháu .....nói lại được rồi?"

Dung Huyên đi đến trước người ông Lục, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt ông "Đúng vậy, ông ngoại"

Hai tay ông Lục vì kích động mà run nhè nhẹ "Cháu nói lại được từ khi nào?"

"Chỉ, mới hai ngày nay"

"Tốt, tốt, tốt" Ông Lục nói liền mấy chữ tốt, xúc động đến mức không còn khả năng sắp xếp ngôn từ "Đây là chuyện tốt, là chuyện tốt, cháu gái ông cuối cùng cũng có thể nói lại được rồi"

Dung Huyên 'vâng' một tiếng.

Không lâu sau, dì giúp việc cũng biết chuyện này.

Bà 'ai da' một tiếng "Đây đúng là chuyện tốt, xem ra năm nay là năm tốt. Ông Lục, ông cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi"

Ông Lục chỉ lo cười, chuyện Dung Huyên có thể nói chuyện là chuyện vui lớn, dì giúp việc cố ý khui một chai rượu vang đỏ để chúc mừng. Ông Lục nói "Đúng lúc chút nữa tiểu Cố sẽ đến đây, buổi tối mấy người chúng ta cùng nhau uống chút rượu"

Cố Dã đến rất nhanh, TV chỉ mới phát xong ba bài hát anh đã đến nơi.

Cố Dã vừa đến, vẻ mặt ông Lục càng thêm vui vẻ. Cố Dã nhìn chai rượu vang đỏ trên bàn, cười "Ông ngoại muốn uống rượu?"

Bởi vì ông Lục là ông ngoại của Dung Huyên cho nên Cố Dã cũng không biết xấu hổ mà gọi theo cô.

Ông Lục gật đầu "Đúng vậy, đứa nhỏ Huyên Huyên này cuối cùng cũng có thể nói chuyện lại được rồi cho nên bọn ta định uống chút rượu để ăn mừng"

Cố Dã nghe thấy vậy thì cực kỳ kinh ngạc, vui mừng nói "Cô ấy có thể nói chuyện lại được rồi?"

"Đúng vậy, Huyên Huyên, mau nói mấy câu với tiểu Cố?"

Ông Lục hiện tại hận không thể để tất cả mọi người đều biết Dung Huyên nhà mình lại một lần nữa có thể nói chuyện lại. Ông hiện tại giống như một đứa trẻ luôn kéo tay mọi người muốn khoe khoang món đồ chơi mới của mình vậy.

Dung Huyên thật ra cũng không biết nên nói gì với Cố Dã. Cô ngập ngừng vài giây, nói "Năm mới vui vẻ"

Câu nói này cô nói rất trôi chảy, giọng có chút khàn khàn nghe như là lời thì thầm bên tai, mặc dù âm lượng không lớn nhưng Cố Dã vẫn có thể nghe ra âm sắc chỉ thuộc về riêng thiếu nữ.

Dễ nghe, thanh thúy, nhẹ nhàng.

Cố Dã cảm thấy lỗ tai có chút ngứa ngáy. Giọng nói của vợ anh thật là dễ nghe. Cô có thể lại một lần nữa mở miệng nói chuyện, thật là tốt.

Cố Dã lấy tay che trước miệng, nói "Chúc mừng năm mới"

Nói xong, anh lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa cho Dung Huyên.

Dung Huyên nhận lấy bao lì xì sau đó cũng đưa bao lì xì mà mình đã chuẩn bị cho Cố Dã.

Nhận được tiền mừng tuổi của Dung Huyên, Cố Dã kinh ngạc mở to mắt. Số tiền ở bên trong không quan trọng, quan trọng là sự vui sướng khi nhận được bao lì xì từ cô.

Cố Dã cười, cực kỳ vui vẻ "Cảm ơn, vợ"

Dung Huyên nhỏ giọng 'ừ' một tiếng, sau đó liền đi vào phòng bếp giúp bảo mẫu nấu sủi cảo.

Cố Dã hôm nay cực kỳ nịnh nọt "Anh muốn ăn nhân thịt"

"Được, để tôi giúp cậu lấy nhân thịt ra, muốn ăn bao nhiêu cái?"

"Trước tiên cứ lấy ba mươi cái đi ạ"

30 cái sủi cảo chất đầy cả một cái lồng hấp, ông Lục rót một bát dấm cho Cố Dã, để anh chấm ăn cùng sủi cảo.

Cố Dã vội gắp một cái ăn thử. Ông Lục ở bên cạnh thấy vậy thì bật cười nói "Ăn chậm một chút, cẩn thận bỏng" Có thể là bởi vì có chuyện vui nên tâm trạng thoải mái, Dung Huyên cảm thấy khí sắc của ông ngoại hôm nay rất tốt, không còn có vẻ gầy yếu như mấy ngày trước đây, giống như ngay lập tức liền có thể lên thiên đàng vậy.

Ông ngoại rõ ràng rất thích Cố Dã.

Dung Huyên vốn định sẽ nói rõ với Cố Dã trong hôm nay, tốt nhất là đem hôn ước của bọn họ nhanh chóng giải trừ, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của ông ngoại, cô lại do dự.

Nếu như giải trừ hôn ước rồi, người thất vọng nhất, khổ sở nhất chính là ông ngoại.

Cố Dã ăn xong một cái sủi cảo, vui vẻ nói "Ngon lắm ạ"

"Vậy ăn nhiều một chút"

"Vâng, ông ngoại"

Dung Huyên ngồi xuống bên cạnh ông ngoại, dì giúp việc mang cho cô mười cái sủi cảo nhân rau cải trộn thịt băm.

Gì giúp việc lại mang cho ông Lục năm cái sủi cảo, nói "Còn rất nhiều sủi cảo, hôm nay mọi người ăn nhiều một chút"

Dung Huyên ăn một cái sủi cảo, ngẩng đầu lên hỏi Cố Dã "Anh, không cần phải, ăn cơm tất niên, sao?"

Cố Dã lại gắp một cái sủi cảo nữa "Không phải là anh đang ăn rồi đây sao?"

Hôm nay là đêm giao thừa, bữa sủi cảo này cũng coi như là bữa cơm tất niên.

"Anh, không ở nhà ăn, không sao chứ?"

Dung Huyên biết ba mẹ Cố yêu thương Cố Dã đến nhường nào. Ngày đặc biệt như hôm nay là để mọi người trong gia đình cùng nhau đoàn tụ, Cố Dã không ở nhà ăn cơm tất niên, sao ba mẹ Cố có thể không có ý kiến chứ?

Cố Dã không quan tâm nói "Không sao" Lời này vừa nói xong, điện thoại trong túi anh liền đún lúc mà vang lên.

Người gọi đến là mẹ Cố.

Anh cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ngoài ban công nghe.

"Mẹ, con đang ăn cơm tất niên ..... chị cả với anh hai đều đã về rồi mà? Sao lại không có ai ở bên mẹ chứ ? Không phải .... Con ..... mẹ, mẹ nghe con nói, con ...... không phải, không có, làm gì đã đến trình độ có vợ liền quên mẹ ..... con chỉ ở đây một lát, con đảm bảo, nhất định sẽ về nhà với mẹ mà. Được, con biết rồi"

Cố Dã cúp điện thoại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Dung Huyên ở phía sau.

Dung Huyên không có cố ý nghe lén Cố Dã gọi điện thoại, cô chỉ là muốn cùng anh nói vài lời.

Cố Dã nhìn thấy cô liền đi đến cầm lấy tay cô "Ăn xong sủi cảo rồi?"

Dung Huyên theo bản năng mà để tay về phía sau, lắc đầu.

Cố Dã thấy cô không nguyện ý cho mình cầm tay cũng không để ý "Mẹ gọi điện thoại tới, anh nói bà đợi một chút, lát nữa anh sẽ về nhà. Em có muốn đến nhà anh chơi không?"

Dung Huyên lắc đầu, nói "Anh .... Đã nghe thấy rồi đúng không?"

"Sao cơ?"

Dung Huyên cúi đầu "Nghe thấy, tin đồn, tôi đào hôn"

Cố Dã 'à' một tiếng, hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng "Khi đó hai ta còn chưa từng gặp mặt bao giờ, đến đối phương lớn lên nhìn như thế nào cũng không biết. Thật ra khi đó anh cũng không muốn đính hôn, cho nên chuyện em muốn đào hôn, anh có thể hiểu được"

Dung Huyên có chút ngoài ý muốn "Anh, không tức giận?"

Cố Dã cong môi cười "Chuyện này có gì đâu mà phải tức giận, khi đó chúng ta chưa quen biết nhau, hơn nữa hiện tại là thời đại nào rồi mà còn có chuyện ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy, có suy nghĩ muốn đào hôn là chuyện bình thường"

Đầu năm nay, ai còn không có chủ ý riêng của chính mình? Nếu như đến suy nghĩ riêng còn không có, cam tâm tình nguyện trở thành con rối gỗ mặc cho bậc bề trên giật dây vậy mới là không được bình thường.

"Vậy còn, ba mẹ anh?"

"Anh không để ý thì đương nhiên là bọn họ cũng không"

Cố Dã cực kỳ chắc chắn nói.

Là đứa con được yêu thương nhất trong nhà, cũng chỉ có mình anh mới có đủ tự tin nói ra những lời này. Anh chính là tất cả của cha mẹ Cố.

Nói xong, Cố Dã cảm thấy chuyện này hẳn là đã giải quyết xong.

Đào hôn không thành công, thật ra cũng không quá quan trọng.

Mặc kệ quá trình ra sao thì kết quả cũng chính là anh đã cùng Dung Huyên đính hôn.

Tiệc đính hôn của bọn họ thuận lợi mà hoàn thành, hai người hiện tại cũng đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ đến khi đủ tuổi, bọn họ liền có thể nắm tay nhau bước vào nấm mồ hôn nhân.

Cố Dã vừa chuẩn bị đi vào trong nhà, Dung Huyên liền chủ động cầm lấy cổ tay anh.

Cô nghe thấy mình chậm rãi nói "Em trước kia, nằm mơ, mơ thấy anh, trong tương lai sẽ cùng Ninh Thuần ở bên nhau"

Cố Dã nhíu mày, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra người Ninh Thuần mà Dung Huyên nhắc đến là ai.

Cho nên, Ninh Thuần rốt cuộc là ai vậy?

Anh không quan tâm, cười nói "Những gì trong mơ đều không phải là sự thật"

Dung Huyên khó có khi lại kiên trì đến vậy "Nhưng, nếu chuyện này trở thành sự thật thì sao?"

Cố Dã hỏi lại "Sao giấc mộng lại trở thành hiện thực được?"

"Nếu thật thì sao? Nếu, có một ngày, anh , rất thích, cô ấy. Anh có thể, nói thẳng với em. Em không, sao đâu" Câu này có chút dài, Dung Huyên vừa mới khôi phục năng lực giao tiếp không bao lâu cho nên để nói hết cả câu có chút quá sức, nhưng cho dù vậy cô cũng rảnh mạch bày tỏ thái độ của bản thân.

Sau khi nữ chủ lên sân, cô cứ có cảm giác bản thân đang đoạt người yêu của cô ấy. Dưới tiền đề bản thân biết rõ nam chủ sẽ ở bên nữ chủ mà cô vẫn còn cùng nam chủ dây dưa, chiếm lấy vị trí hôn thê của anh.

Cho nên, chuyện giải trừ hôn ước là cần thiết. Có điều chuyện này cần phải gạt ông ngoại, cô sợ thân thể hiện tại của ông không thể chịu đựng được cú shock này.

Nghe cô nói thế, Cố Dã thu lại ý cười trên mặt.

"Dung Huyên"

Đây là lần đầu tiên Cố Dã gọi Dung Huyên bằng cả họ cả tên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện