Tôi Thực Sự Là Tra Thụ
Chương 49: Thế Giới Thứ Hai: Ngược Thượng Tướng Tinh Tế (49)
Phó quan đưa Trì Chiếu về nhà rồi đi luôn, Trì Chiếu xách túi đồ nhỏ chậm rì rì đi vào, cậu định cất đồ trước sau đó mới xuống lầu chờ Louis.
Hệ thống cảm thấy Trì Chiếu quá nhập tâm với nhân vật vợ hiền này rồi, nó đang định nhắc nhở Trì Chiếu vài câu nhưng đột nhiên chức năng rà soát vang lên tín hiệu cảnh báo.
【 ký chủ, Louis đã trở lại. 】
Động tác đóng cửa của Trì Chiếu ngừng lại, cậu xoay người tìm kiếm bóng dáng Louis khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy hắn ở cạnh cửa sổ sát đất, cùng lúc đó Louis cũng xoay người lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt hắn trầm tĩnh lại phức tạp, còn ẩn chứa điều gì đó Trì Chiếu không nói được thành lời.
Trì Chiếu tùy ý đặt đồ sang một bên, sau đó thả lỏng khuôn mặt một cách vô ý thức, “Nhanh thật, anh bảo hai tiếng nữa mới về mà?”
Vốn dĩ còn phải hai tiếng nữa mới về, nhưng áp suất trên người West thượng tướng quá nghiêm trọng, bên khởi tố cảm nhận rõ áp lực nặng tựa núi, không dám ngồi cùng hắn quá lâu. Vì thế, trình tự khởi tố dài lê thê tinh giản lại, từ bốn tiếng rút lại còn một tiếng, quy trình cuối cùng là đứng trước quốc huy Đế Quốc thề rằng bảo đảm sẽ không tái phạm sai lầm này nữa, nhưng Louis cũng không thèm liếc nhìn quốc huy lấy một cái, sau khi nghe phán quyết cuối cùng thì đi luôn.
Người bên kiểm bộ cũng muốn thầm cản, nhưng họ càng muốn sống thọ và chết tại nhà hơn.
……
Bàn tay của Louis đặt trên mái tóc cậu rồi từ từ di xuống, động tác hắn rất chậm, rất nhẹ nhàng, Trì Chiếu hoảng hốt nảy sinh cảm giác mình đang được người ta nâng niu thật cẩn thận, cậu rất thích cảm giác này, vì thế bèn nhẹ nhàng cọ cọ mặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Louis.
Xúc cảm trong mắt Louis đậm thêm rất nhiều, biểu cảm của thiếu niên quá ấm áp, hắn không muốn doạ cậu sợ nên lại rũ mắt, thu lại toàn bộ cảm xúc xuống đáy mắt.
Thực ra một tiếng trước đã về tới nơi rồi, hắn hơi hé miệng, ngừng vài giây mới phát ra âm thanh, “…… Nhớ anh không?"
Lời nói phát ra rồi Louis mới phát hiện thanh quản mình lại khàn đến vậy, hắn nhíu mày, Trì Chiếu tất nhiên thấy được sự khác thường, cậu lo lắng nhìn qua, Louis cười ấm áp, “Về vội quá, không ngủ đủ, cũng không nói gì nên giọng nói thành thế này, yên tâm đi, anh không sao.”
Lúc này khuôn mặt Trì Chiếu mới thả lỏng, cậu gật gật đầu trả lời câu Louis vừa hỏi, “Nhớ.”
Những lời này là lời nói thật, cơ thể Thiệu Trạch An rất lạnh, tay chân bình thường hay lạnh cóng, lúc ngủ đắp chăn mãi mới ấm lên, tỉnh dậy tất nhiên cũng không thoải mái. Nhưng Louis lại khác hoàn toàn, nhiệt độ cơ thể Louis cao hơn cậu, lúc ôm sẽ y như ôm lò sưởi tự động, cả đêm không lo lạnh.
Hai tối không được Louis ôm, cả người Trì Chiếu đều khó chịu, cậu thật sự rất nhớ Louis.
【 Ây, tên địa cầu yếu ớt. 】
Trì Chiếu: “……”
Nghe cậu nói vậy xong, Louis vui vẻ cười rộ lên, đối với người ngoài Louis là một vị thượng tướng vừa nghiêm túc lại lạnh lùng, nhưng lúc ở bên cạnh Trì Chiếu thì cảm xúc hắn có bao nhiêu đều hiển lộ hết lên nét mặt. Nhưng hôm nay nghe người mình thương nói nhớ, Louis chỉ nhàn nhạt cong môi và không tỏ vẻ gì khác.
Trì Chiếu nghiêng đầu, cậu thấy Louis hơi khác thường, vị trí đặt tay cũng thế, bàn tay ấy đang vân vê tai cậu.
Nơi này của Trì Chiếu rất nhạy cảm, cậu hơi muốn né đi, nhưng nhìn vào Louis thì lại nghĩ nếu mình né sẽ khiến Louis tổn thương, cuối cùng vẫn không đành lòng, vì thế không tránh nữa.
【 không đành lòng cái búa, ký chủ rác rưởi, biết ngay cậu u mê rồi mà! Nói, cậu thích nam chính rồi chứ gì! 】
Trì Chiếu: “……”
Cậu cắn chặt răng cảnh cáo hệ thống, “Đừng có nhìn trộm suy nghĩ của ta, nếu không ta đi xem phim kinh dị cho coi.”
Hệ thống ngớ người, xem phim kinh dị có liên quan gì?
Trì Chiếu cười lạnh một tiếng, “Ta sợ nhất phim kinh dị, lúc sợ hãi có thể khiến 30 hệ thống như mi lộn tùng phèo.”
Hệ thống: “……”
Hệ thống ở trong đầu Trì Chiếu, bình thường thì không sao, nhưng nếu cảm xúc Trì Chiếu quá mức kích động thì nó cũng vạ lây theo, cảm giác kia chẳng khác gì bị lóc da cả.
Hệ thống yên lặng câm miệng, Trì Chiếu nhìn về phía Louis, “Nhiệm vụ không thuận lợi à?”
Biểu cảm Louis rõ ràng là có tâm sự, Trì Chiếu nghĩ ngay đến tình hình chiến đấu bất lợi, nhưng may thay Louis cũng không bị thương. Trì Chiếu nhẹ nhàng thở phào.
Louis gật gật đầu nương theo lời cậu: “Không thuận lợi cho lắm. Anh hơi mệt, muốn ngủ một lúc.”
Trì Chiếu ừ một tiếng nhưng tầm mắt vẫn lưu luyến nhìn vào khuôn mặt Louis, sắc mặt của hắn không tốt lắm, xem ra tình hình chiến đấu không thông thuận là đúng.
Tim Trì Chiếu mềm nhũn, mở hai tay ra ôm, ngay sau đó thân hình mềm mại mảnh khảnh ấp tới, cậu nhón chân đặt lên cằm Louis một cái hôn rồi nhẹ giọng: “Đi đi, bao giờ có cơm chiều gọi anh dậy sau.”
……
Diễn trò có thể diễn được đến mức này ư?
Louis mím môi không nói gì, xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn rời đi, Trì Chiếu tấm tắc hai tiếng, “Làm vợ quân nhân cũng không dễ, còn phải từng lúc quan tâm trạng thái tinh thần của chồng mình, đợi đến khi về được nhà, ta phải đưa một rổ hoa quả to đùng đến cho bà chị họ là vợ quân nhân để xoa dịu.”
【 Sao không đưa tiền? Nhân loại các cậu thích tiền nhất mà? 】
Trầm mặc một lát, Trì Chiếu trả lời: “…… Bởi vì ta nghèo.”
Tâm trạng Louis không tốt, Trì Chiếu cân nhắc một lúc rồi đến phòng bếp chuẩn bị bộc lộ tài năng để an ủi trái tim Louis. Trì Chiếu biết điều không hỏi nhiều, nhưng cậu đoán là chiến hữu nào đó của Louis hy sinh, nếu không hắn sẽ không lộ ra biểu cảm chua xót như vậy.
Phải biết rằng, Louis là siêu cao thủ lấy một địch trăm, bản thân sắp chết cũng không thấy khổ sở. Quanh Đế Quốc trùng trùng hiểm nguy, giằng co mấy chục năm rồi cũng không thấy khổ. Vậy chỉ có thể đoán rằng chiến hữu nào đó của hắn qua đời mà thôi.
Chiến trường vô tình, đao kiếm không có mắt, tay cầm dao phay của Trì Chiếu dừng một chút, sau đó cậu thở dài.
Một chiến hữu chết đi đã khiến hắn thành như vậy, nếu thật sự để hắn nhìn thấy phó quan qua đời có khi sẽ mắc bệnh trầm cảm cũng nên.
“Hệ thống, một phần cốt truyện không hoàn thành cũng không sao đâu nhở? Đúng không, chỉ một phần nhỏ nhỏ thôi.”
Thật lâu sau cậu mới nghe được một tiếng nói lạnh nhạt và vô vọng: Ờ.
Trì Chiếu: “……”
Thôi không hỏi thì hơn, nếu hỏi tiếp là lại thành xát muối vào trái tim bé bỏng của hệ thống mất.
Thật ra thì Trì Chiếu không biết nấu cơm, chẳng qua lúc ở thế giới trước rảnh không có việc gì thì theo Lý Nhất Hàn học làm vài món ăn. Đều là loại cơm nhà đơn giản nhất, sau khi tới thế giới này thì đã lụt nghề nhiều rồi, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đã bất hạnh bị cậu thảm sát, chỉ có thể dùng thứ khác thay thế.
Đắn đo mãi mới chọn được vài nguyên liệu giống với nguyên liệu của địa cầu, Trì Chiếu thử nấu với nhau, đến lúc bắc khỏi bếp trông cũng không đến nỗi nào.
Trì Chiếu nhón lấy cái nĩa xiên miếng nhỏ cho vào miệng, sắc mặt lập tức đờ ra.
【 ha. 】
Nghe thấy tiếng cười loáng thoáng trong đầu, Trì Chiếu đen mặt: “Mi vừa cười đểu?”
【 Không phải, sao cậu nghĩ thế? Tui buồn quá đi mất. Ký chủ, tuy tui không có tim cũng không có phổi, không máu không thịt, nhưng tui cũng là một hệ thống dễ xúc động, dễ tổn thương đó. Cậu đừng có mà xem nhẹ tui 】
……
Thôi bỏ đi.
Bị hệ thống lừa một hồi, Trì Chiếu đúng thật hơi áy náy, cậu yên lặng buông nĩa, xoay người xem thử nồi thức ăn thứ hai, cái đầu là rau xào, cái thứ hai là thịt hầm đã chín tới, Trì Chiếu lấy một chiếc muỗng cán dài múc nước hầm nếm thử.
Biểu cảm bây giờ trông còn khó coi hơn cả Louis.
……
【 ha ha. 】
Trì Chiếu: “Đúng là mi cười đểu ta"
Hệ thống: “……” Thật ra nó cũng đã cố gắng nhịn, nhưng không nhịn nổi, trông mặt kí chủ nhăn như bao tải rách thế kia, nó rất vui vẻ.
Trì Chiếu trưng khuôn mặt nhăn nhó đứng trước lò vi sóng, không vui chút nào. Louis không ngờ thiếu niên sẽ tự xuống bếp, bởi dù sao cậu cũng có xuất thân quý tộc, là thiếu gia cẩm y ngọc thực giống Louis ngày trước. Lúc đó Louis cũng không nấu cơm, chỉ đến khi nhập ngũ mới không thể không học vài kĩ năng nấu nướng cơ bản để sinh tồn ở những nơi khắc nghiệt.
Đừng nghĩ Louis giỏi về quân sự thì cái gì cũng giỏi, ở vấn đề nấu nướng, đồ hắn nấu ra cố lắm mới có thể cho vào miệng mà thôi. Nhìn động tác của Trì Chiếu, hắn đoán chắc đây là lần đầu Trì Chiếu nấu cơm. Trừ khi có thiên phú, nếu không lần đầu nấu cơm đa số đều thất bại, vậy thiếu niên khó chịu cũng là điều hợp tình hợp lí.
Lúc không có người quan sát thiếu niên mới lộ ra cảm xúc và phản ứng chân thật, Louis nhìn bóng dáng cậu rồi trầm tư, trong lòng đã đưa ra quyết định nào đó.
Bởi vì không phải người của thế giới này cho nên sự cảnh giác của Trì Chiếu rất thấp, lúc ra ngoài thì cao hơn chút, nhưng lúc ở cùng người nhà và Louis thì sự cảnh giác đó bay mất hết không còn một mống.
Bởi vậy, cậu không biết Louis đã đứng nhìn mình một lúc rồi, đến tận khi Louis đẩy cánh cửa đang khép hờ ra cậu mới xoay đầu lại, trông còn hơi luống cuống khi bị phát hiện.
Louis lại gần cười, “Làm cho anh à?”
Trì Chiếu nhìn kỹ sắc mặt hắn, sau đó thử hỏi: “Anh ổn hơn chưa?”
“Ừm, khá hơn nhiều.”
Sự quan tâm của thiếu niên tựa như liều ma tuý hấp dẫn đến trí mạng, khiến hắn nghiện, cũng khiến hắn không tự chủ mà chìm sâu vào trong đó. Louis hơi hơi cúi đầu in một nụ hôn giữa mày Trì Chiếu, người trước mặt tay cầm muỗng không nhúc nhích, mặc hắn hôn môi, đến khi hắn lùi lại cậu mới mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, “Không phải làm cho anh, tui làm chơi đó, lát nữa có cơm chiều đưa tới, anh ra ngoài chờ đi.”
Nói xong Trì Chiếu bưng đĩa rau xào đã bày cẩn thận định đổ vào thùng rác.
Quá khó ăn, cho người tâm trạng không tốt ăn thứ này nếu không bị trầm cảm thì cũng bực thêm.
……
Thấy cậu muốn đổ đồ ăn đi, Louis nhanh tay lẹ mắt giữ lại, động tác rất đẹp, nước chảy mây trôi. Biết thiếu niên thất bại nên mới mạnh miệng, hắn sờ đầu Trì Chiếu, “Hôm nay anh muốn ăn đồ ăn em làm.”
Ở thế giới này trong nhà mọi người vẫn còn phòng bếp, nhưng người nấu cơm lại ít ỏi không có mấy, hiện tại nấu nướng đã chân chính trở thành một môn nghệ thuật, hiếm khi thấy khói bếp rực lên, ở xã hội này, dịch dinh dưỡng nhiều như nấm thuận tiện hơn nhiều.
Người có tiền muốn ăn đồ tươi cũng không tự làm, họ đều thuê dịch vụ nấu nướng thông minh của các công ti, một ngày ba bữa cơm đưa tận nhà, đúng giờ đúng giấc, muốn ăn gì thì đặt nấy, rất tiện. Louis cũng ăn như vậy, tuy trong nhà có phòng bếp, nhưng ngoại trừ là nơi chứa trái cây đồ uống ra thì không còn tác dụng gì khác.
Đặt hai đĩa thức ăn lên quầy bar, thấy hắn thật sự muốn ăn, Trì Chiếu nhìn, “Khó nuốt lắm.”
Chưa nói xong Louis đã ăn một miếng rồi, sắc mặt của hắn hoàn toàn không thay đổi, vẫn giống hệt lúc ăn thức ăn thường ngày.
Thật ra đồ ăn Trì Chiếu làm không khó ăn, cậu biết nêm nếm và kiểm soát lửa, chẳng qua là do nguyên liệu không tương thích, có thể ăn nhưng không quá ngon thôi. Cả thế giới trước lẫn thế giới này, thứ Trì Chiếu ăn đều là đồ ăn cao cấp nên tự nhiên không vừa miệng đồ mình làm ra.
Nhưng Louis thì khác, để đảm bảo thể trạng, gia tăng tỉ lệ sống còn, thứ khó ăn hơn nữa hắn cũng đã từng ăn, thứ này cũng không tệ.
Nhìn hắn mặt không đổi sắc ăn vài miếng, Trì Chiếu bắt đầu hoài nghi vị giác của bản thân, cậu ngồi xuống cạnh Louis, nghi ngờ nhìn hai đĩa thức ăn, sau đó lại nhìn Louis, “Nếm thử thôi, tí nữa còn ăn cơm chiều.”
Một lát sau, Trì Chiếu duỗi tay lấy đi cả hai đĩa thức ăn, “Định ăn thật à! Lần này làm không ngon, lần sau làm tiếp, yên tâm, tui không nhụt chí đâu, đừng ăn nữa.”
Louis linh hoạt né tránh, hắn nhìn về phía Trì Chiếu, “Đây không phải lần đầu tiên em nấu ăn?”
Nguyên chủ là lần đầu, cậu thì không phải, Trì Chiếu chần chờ gật gật đầu.
Thấy cậu gật đầu, Louis tiếp tục bình tĩnh gắp thức ăn, tiện thể thong dong giải thích: “Đây là lần đầu tiên em làm cho anh, anh phải ăn hết”
Trì Chiếu buồn bực, “Vì sao?” Không phải lần sau cậu không làm nữa, cần gì phải thế?
“Bởi vì,” Louis lấy ly nước bên cạnh bình tĩnh uống một ngụm, “Mọi lần đầu tiên của em đều là của anh.”
Trì Chiếu: “……”
Hệ thống: Trâu bò.
Hệ thống cảm thấy Trì Chiếu quá nhập tâm với nhân vật vợ hiền này rồi, nó đang định nhắc nhở Trì Chiếu vài câu nhưng đột nhiên chức năng rà soát vang lên tín hiệu cảnh báo.
【 ký chủ, Louis đã trở lại. 】
Động tác đóng cửa của Trì Chiếu ngừng lại, cậu xoay người tìm kiếm bóng dáng Louis khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy hắn ở cạnh cửa sổ sát đất, cùng lúc đó Louis cũng xoay người lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt hắn trầm tĩnh lại phức tạp, còn ẩn chứa điều gì đó Trì Chiếu không nói được thành lời.
Trì Chiếu tùy ý đặt đồ sang một bên, sau đó thả lỏng khuôn mặt một cách vô ý thức, “Nhanh thật, anh bảo hai tiếng nữa mới về mà?”
Vốn dĩ còn phải hai tiếng nữa mới về, nhưng áp suất trên người West thượng tướng quá nghiêm trọng, bên khởi tố cảm nhận rõ áp lực nặng tựa núi, không dám ngồi cùng hắn quá lâu. Vì thế, trình tự khởi tố dài lê thê tinh giản lại, từ bốn tiếng rút lại còn một tiếng, quy trình cuối cùng là đứng trước quốc huy Đế Quốc thề rằng bảo đảm sẽ không tái phạm sai lầm này nữa, nhưng Louis cũng không thèm liếc nhìn quốc huy lấy một cái, sau khi nghe phán quyết cuối cùng thì đi luôn.
Người bên kiểm bộ cũng muốn thầm cản, nhưng họ càng muốn sống thọ và chết tại nhà hơn.
……
Bàn tay của Louis đặt trên mái tóc cậu rồi từ từ di xuống, động tác hắn rất chậm, rất nhẹ nhàng, Trì Chiếu hoảng hốt nảy sinh cảm giác mình đang được người ta nâng niu thật cẩn thận, cậu rất thích cảm giác này, vì thế bèn nhẹ nhàng cọ cọ mặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Louis.
Xúc cảm trong mắt Louis đậm thêm rất nhiều, biểu cảm của thiếu niên quá ấm áp, hắn không muốn doạ cậu sợ nên lại rũ mắt, thu lại toàn bộ cảm xúc xuống đáy mắt.
Thực ra một tiếng trước đã về tới nơi rồi, hắn hơi hé miệng, ngừng vài giây mới phát ra âm thanh, “…… Nhớ anh không?"
Lời nói phát ra rồi Louis mới phát hiện thanh quản mình lại khàn đến vậy, hắn nhíu mày, Trì Chiếu tất nhiên thấy được sự khác thường, cậu lo lắng nhìn qua, Louis cười ấm áp, “Về vội quá, không ngủ đủ, cũng không nói gì nên giọng nói thành thế này, yên tâm đi, anh không sao.”
Lúc này khuôn mặt Trì Chiếu mới thả lỏng, cậu gật gật đầu trả lời câu Louis vừa hỏi, “Nhớ.”
Những lời này là lời nói thật, cơ thể Thiệu Trạch An rất lạnh, tay chân bình thường hay lạnh cóng, lúc ngủ đắp chăn mãi mới ấm lên, tỉnh dậy tất nhiên cũng không thoải mái. Nhưng Louis lại khác hoàn toàn, nhiệt độ cơ thể Louis cao hơn cậu, lúc ôm sẽ y như ôm lò sưởi tự động, cả đêm không lo lạnh.
Hai tối không được Louis ôm, cả người Trì Chiếu đều khó chịu, cậu thật sự rất nhớ Louis.
【 Ây, tên địa cầu yếu ớt. 】
Trì Chiếu: “……”
Nghe cậu nói vậy xong, Louis vui vẻ cười rộ lên, đối với người ngoài Louis là một vị thượng tướng vừa nghiêm túc lại lạnh lùng, nhưng lúc ở bên cạnh Trì Chiếu thì cảm xúc hắn có bao nhiêu đều hiển lộ hết lên nét mặt. Nhưng hôm nay nghe người mình thương nói nhớ, Louis chỉ nhàn nhạt cong môi và không tỏ vẻ gì khác.
Trì Chiếu nghiêng đầu, cậu thấy Louis hơi khác thường, vị trí đặt tay cũng thế, bàn tay ấy đang vân vê tai cậu.
Nơi này của Trì Chiếu rất nhạy cảm, cậu hơi muốn né đi, nhưng nhìn vào Louis thì lại nghĩ nếu mình né sẽ khiến Louis tổn thương, cuối cùng vẫn không đành lòng, vì thế không tránh nữa.
【 không đành lòng cái búa, ký chủ rác rưởi, biết ngay cậu u mê rồi mà! Nói, cậu thích nam chính rồi chứ gì! 】
Trì Chiếu: “……”
Cậu cắn chặt răng cảnh cáo hệ thống, “Đừng có nhìn trộm suy nghĩ của ta, nếu không ta đi xem phim kinh dị cho coi.”
Hệ thống ngớ người, xem phim kinh dị có liên quan gì?
Trì Chiếu cười lạnh một tiếng, “Ta sợ nhất phim kinh dị, lúc sợ hãi có thể khiến 30 hệ thống như mi lộn tùng phèo.”
Hệ thống: “……”
Hệ thống ở trong đầu Trì Chiếu, bình thường thì không sao, nhưng nếu cảm xúc Trì Chiếu quá mức kích động thì nó cũng vạ lây theo, cảm giác kia chẳng khác gì bị lóc da cả.
Hệ thống yên lặng câm miệng, Trì Chiếu nhìn về phía Louis, “Nhiệm vụ không thuận lợi à?”
Biểu cảm Louis rõ ràng là có tâm sự, Trì Chiếu nghĩ ngay đến tình hình chiến đấu bất lợi, nhưng may thay Louis cũng không bị thương. Trì Chiếu nhẹ nhàng thở phào.
Louis gật gật đầu nương theo lời cậu: “Không thuận lợi cho lắm. Anh hơi mệt, muốn ngủ một lúc.”
Trì Chiếu ừ một tiếng nhưng tầm mắt vẫn lưu luyến nhìn vào khuôn mặt Louis, sắc mặt của hắn không tốt lắm, xem ra tình hình chiến đấu không thông thuận là đúng.
Tim Trì Chiếu mềm nhũn, mở hai tay ra ôm, ngay sau đó thân hình mềm mại mảnh khảnh ấp tới, cậu nhón chân đặt lên cằm Louis một cái hôn rồi nhẹ giọng: “Đi đi, bao giờ có cơm chiều gọi anh dậy sau.”
……
Diễn trò có thể diễn được đến mức này ư?
Louis mím môi không nói gì, xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn rời đi, Trì Chiếu tấm tắc hai tiếng, “Làm vợ quân nhân cũng không dễ, còn phải từng lúc quan tâm trạng thái tinh thần của chồng mình, đợi đến khi về được nhà, ta phải đưa một rổ hoa quả to đùng đến cho bà chị họ là vợ quân nhân để xoa dịu.”
【 Sao không đưa tiền? Nhân loại các cậu thích tiền nhất mà? 】
Trầm mặc một lát, Trì Chiếu trả lời: “…… Bởi vì ta nghèo.”
Tâm trạng Louis không tốt, Trì Chiếu cân nhắc một lúc rồi đến phòng bếp chuẩn bị bộc lộ tài năng để an ủi trái tim Louis. Trì Chiếu biết điều không hỏi nhiều, nhưng cậu đoán là chiến hữu nào đó của Louis hy sinh, nếu không hắn sẽ không lộ ra biểu cảm chua xót như vậy.
Phải biết rằng, Louis là siêu cao thủ lấy một địch trăm, bản thân sắp chết cũng không thấy khổ sở. Quanh Đế Quốc trùng trùng hiểm nguy, giằng co mấy chục năm rồi cũng không thấy khổ. Vậy chỉ có thể đoán rằng chiến hữu nào đó của hắn qua đời mà thôi.
Chiến trường vô tình, đao kiếm không có mắt, tay cầm dao phay của Trì Chiếu dừng một chút, sau đó cậu thở dài.
Một chiến hữu chết đi đã khiến hắn thành như vậy, nếu thật sự để hắn nhìn thấy phó quan qua đời có khi sẽ mắc bệnh trầm cảm cũng nên.
“Hệ thống, một phần cốt truyện không hoàn thành cũng không sao đâu nhở? Đúng không, chỉ một phần nhỏ nhỏ thôi.”
Thật lâu sau cậu mới nghe được một tiếng nói lạnh nhạt và vô vọng: Ờ.
Trì Chiếu: “……”
Thôi không hỏi thì hơn, nếu hỏi tiếp là lại thành xát muối vào trái tim bé bỏng của hệ thống mất.
Thật ra thì Trì Chiếu không biết nấu cơm, chẳng qua lúc ở thế giới trước rảnh không có việc gì thì theo Lý Nhất Hàn học làm vài món ăn. Đều là loại cơm nhà đơn giản nhất, sau khi tới thế giới này thì đã lụt nghề nhiều rồi, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đã bất hạnh bị cậu thảm sát, chỉ có thể dùng thứ khác thay thế.
Đắn đo mãi mới chọn được vài nguyên liệu giống với nguyên liệu của địa cầu, Trì Chiếu thử nấu với nhau, đến lúc bắc khỏi bếp trông cũng không đến nỗi nào.
Trì Chiếu nhón lấy cái nĩa xiên miếng nhỏ cho vào miệng, sắc mặt lập tức đờ ra.
【 ha. 】
Nghe thấy tiếng cười loáng thoáng trong đầu, Trì Chiếu đen mặt: “Mi vừa cười đểu?”
【 Không phải, sao cậu nghĩ thế? Tui buồn quá đi mất. Ký chủ, tuy tui không có tim cũng không có phổi, không máu không thịt, nhưng tui cũng là một hệ thống dễ xúc động, dễ tổn thương đó. Cậu đừng có mà xem nhẹ tui 】
……
Thôi bỏ đi.
Bị hệ thống lừa một hồi, Trì Chiếu đúng thật hơi áy náy, cậu yên lặng buông nĩa, xoay người xem thử nồi thức ăn thứ hai, cái đầu là rau xào, cái thứ hai là thịt hầm đã chín tới, Trì Chiếu lấy một chiếc muỗng cán dài múc nước hầm nếm thử.
Biểu cảm bây giờ trông còn khó coi hơn cả Louis.
……
【 ha ha. 】
Trì Chiếu: “Đúng là mi cười đểu ta"
Hệ thống: “……” Thật ra nó cũng đã cố gắng nhịn, nhưng không nhịn nổi, trông mặt kí chủ nhăn như bao tải rách thế kia, nó rất vui vẻ.
Trì Chiếu trưng khuôn mặt nhăn nhó đứng trước lò vi sóng, không vui chút nào. Louis không ngờ thiếu niên sẽ tự xuống bếp, bởi dù sao cậu cũng có xuất thân quý tộc, là thiếu gia cẩm y ngọc thực giống Louis ngày trước. Lúc đó Louis cũng không nấu cơm, chỉ đến khi nhập ngũ mới không thể không học vài kĩ năng nấu nướng cơ bản để sinh tồn ở những nơi khắc nghiệt.
Đừng nghĩ Louis giỏi về quân sự thì cái gì cũng giỏi, ở vấn đề nấu nướng, đồ hắn nấu ra cố lắm mới có thể cho vào miệng mà thôi. Nhìn động tác của Trì Chiếu, hắn đoán chắc đây là lần đầu Trì Chiếu nấu cơm. Trừ khi có thiên phú, nếu không lần đầu nấu cơm đa số đều thất bại, vậy thiếu niên khó chịu cũng là điều hợp tình hợp lí.
Lúc không có người quan sát thiếu niên mới lộ ra cảm xúc và phản ứng chân thật, Louis nhìn bóng dáng cậu rồi trầm tư, trong lòng đã đưa ra quyết định nào đó.
Bởi vì không phải người của thế giới này cho nên sự cảnh giác của Trì Chiếu rất thấp, lúc ra ngoài thì cao hơn chút, nhưng lúc ở cùng người nhà và Louis thì sự cảnh giác đó bay mất hết không còn một mống.
Bởi vậy, cậu không biết Louis đã đứng nhìn mình một lúc rồi, đến tận khi Louis đẩy cánh cửa đang khép hờ ra cậu mới xoay đầu lại, trông còn hơi luống cuống khi bị phát hiện.
Louis lại gần cười, “Làm cho anh à?”
Trì Chiếu nhìn kỹ sắc mặt hắn, sau đó thử hỏi: “Anh ổn hơn chưa?”
“Ừm, khá hơn nhiều.”
Sự quan tâm của thiếu niên tựa như liều ma tuý hấp dẫn đến trí mạng, khiến hắn nghiện, cũng khiến hắn không tự chủ mà chìm sâu vào trong đó. Louis hơi hơi cúi đầu in một nụ hôn giữa mày Trì Chiếu, người trước mặt tay cầm muỗng không nhúc nhích, mặc hắn hôn môi, đến khi hắn lùi lại cậu mới mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, “Không phải làm cho anh, tui làm chơi đó, lát nữa có cơm chiều đưa tới, anh ra ngoài chờ đi.”
Nói xong Trì Chiếu bưng đĩa rau xào đã bày cẩn thận định đổ vào thùng rác.
Quá khó ăn, cho người tâm trạng không tốt ăn thứ này nếu không bị trầm cảm thì cũng bực thêm.
……
Thấy cậu muốn đổ đồ ăn đi, Louis nhanh tay lẹ mắt giữ lại, động tác rất đẹp, nước chảy mây trôi. Biết thiếu niên thất bại nên mới mạnh miệng, hắn sờ đầu Trì Chiếu, “Hôm nay anh muốn ăn đồ ăn em làm.”
Ở thế giới này trong nhà mọi người vẫn còn phòng bếp, nhưng người nấu cơm lại ít ỏi không có mấy, hiện tại nấu nướng đã chân chính trở thành một môn nghệ thuật, hiếm khi thấy khói bếp rực lên, ở xã hội này, dịch dinh dưỡng nhiều như nấm thuận tiện hơn nhiều.
Người có tiền muốn ăn đồ tươi cũng không tự làm, họ đều thuê dịch vụ nấu nướng thông minh của các công ti, một ngày ba bữa cơm đưa tận nhà, đúng giờ đúng giấc, muốn ăn gì thì đặt nấy, rất tiện. Louis cũng ăn như vậy, tuy trong nhà có phòng bếp, nhưng ngoại trừ là nơi chứa trái cây đồ uống ra thì không còn tác dụng gì khác.
Đặt hai đĩa thức ăn lên quầy bar, thấy hắn thật sự muốn ăn, Trì Chiếu nhìn, “Khó nuốt lắm.”
Chưa nói xong Louis đã ăn một miếng rồi, sắc mặt của hắn hoàn toàn không thay đổi, vẫn giống hệt lúc ăn thức ăn thường ngày.
Thật ra đồ ăn Trì Chiếu làm không khó ăn, cậu biết nêm nếm và kiểm soát lửa, chẳng qua là do nguyên liệu không tương thích, có thể ăn nhưng không quá ngon thôi. Cả thế giới trước lẫn thế giới này, thứ Trì Chiếu ăn đều là đồ ăn cao cấp nên tự nhiên không vừa miệng đồ mình làm ra.
Nhưng Louis thì khác, để đảm bảo thể trạng, gia tăng tỉ lệ sống còn, thứ khó ăn hơn nữa hắn cũng đã từng ăn, thứ này cũng không tệ.
Nhìn hắn mặt không đổi sắc ăn vài miếng, Trì Chiếu bắt đầu hoài nghi vị giác của bản thân, cậu ngồi xuống cạnh Louis, nghi ngờ nhìn hai đĩa thức ăn, sau đó lại nhìn Louis, “Nếm thử thôi, tí nữa còn ăn cơm chiều.”
Một lát sau, Trì Chiếu duỗi tay lấy đi cả hai đĩa thức ăn, “Định ăn thật à! Lần này làm không ngon, lần sau làm tiếp, yên tâm, tui không nhụt chí đâu, đừng ăn nữa.”
Louis linh hoạt né tránh, hắn nhìn về phía Trì Chiếu, “Đây không phải lần đầu tiên em nấu ăn?”
Nguyên chủ là lần đầu, cậu thì không phải, Trì Chiếu chần chờ gật gật đầu.
Thấy cậu gật đầu, Louis tiếp tục bình tĩnh gắp thức ăn, tiện thể thong dong giải thích: “Đây là lần đầu tiên em làm cho anh, anh phải ăn hết”
Trì Chiếu buồn bực, “Vì sao?” Không phải lần sau cậu không làm nữa, cần gì phải thế?
“Bởi vì,” Louis lấy ly nước bên cạnh bình tĩnh uống một ngụm, “Mọi lần đầu tiên của em đều là của anh.”
Trì Chiếu: “……”
Hệ thống: Trâu bò.
Bình luận truyện