Tôi Thực Sự Là Tra Thụ
Chương 51: Thế Giới Thứ Hai: Ngược Thượng Tướng Tinh Tế (51)
3 người đi khỏi Viện Nghiên Cứu Hoàng Gia, Thiệu tiên sinh vẫn chưa tiêu hóa nổi tin này, ông nhìn về phía Louis, “Con biết từ khi nào?”
Tuy không hỏi thẳng, nhưng Louis cũng hiểu ông đang nói đến tinh thần lực của Thiệu Trạch An, Louis thành thật trả lời: “Lúc đưa em ấy trở về chủ tinh."
Thiệu tiên sinh: “……” Thì là biết ngay từ đầu rồi còn gì?
“Vì sao thằng bé không nói cho chúng ta biết?”
Giọng nói Thiệu tiên sinh hơi buồn buồn, Louis thấp giọng giải thích, đương nhiên lời giải thích này hắn đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, “Vì không thể nói, lũ phản quân không để yên cho gián điệp có tinh thần lực cao, nếu chúng phát hiện sự thật này, đương nhiên sẽ không khống chế Tiểu An nữa.”
Mà giết ngay lập tức.
Tinh thần lực cấp S tuy ít nhưng cũng đã có tiền lệ, có lẽ Morris đã sớm nghĩ ra biện pháp khống chế rồi, nhưng tinh thần lực của Thiệu Trạch An còn cao hơn cấp S, tức là không thể khống chế hoàn toàn, một con rối không điều khiển được, vậy còn cần để làm gì?
Thiệu tiên sinh thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận lời giải thích này. Thiệu Trạch Lâm vẫn đứng một bên, hắn không dễ lừa như cha mình, bất cứ khi nào gặp chuyện cũng nghĩ sâu hơn, giống như bây giờ, hắn tự nghĩ trong lòng. Vậy tại sao nó nói với cậu? Cho cậu biết chẳng phải cũng sẽ bị phản quân phát hiện sao? Chẳng lẽ……
Ánh mắt Thiệu Trạch Lâm càng ngày càng mông lung, rốt cuộc Tiểu An có thích Louis hay không, trước đó nói không thích là bên phản quân bắt nói như vậy hay tự nói?
Lũ phản quân đáng chết, khiến hắn không thể nào biết được câu nào của em trai mình là nói thật, câu nào là nói dối.
……
Trì Chiếu không biết giữa đêm hôm Louis đi ra ngoài, sở thích bà tám của hệ thống giảm xuống, nó yên lặng chui sâu vào trong não Trì Chiếu vừa quét dữ liệu, vừa đáng thương tự xoa dịu vết thương lòng nên cũng không phát hiện Louis đi đâu. Tới ngày hôm sau, lúc Trì Chiếu mở mắt ra thì Louis đã ngay ngắn nằm cạnh, còn ngủ rất say.
Trì Chiếu yên lặng nhìn hắn một lúc, sau đó nhấc cánh tay hắn ra, xoay người xuống giường.
Đi vào buồng vệ sinh, Trì Chiếu suy sụp ngồi trên bồn cầu, hai tay che mặt.
Trong lòng ngập đầy tội lỗi: “Ta đúng thật là hạng cầm thú.”
Tuy hệ thống không biết vì sao ký chủ nói như vậy, nhưng nó vô cùng đồng ý.
……
Một lát sau, Trì Chiếu còn nói thêm: “Tại sao hôm qua ta lại làm chuyện đó với Louis chứ, thật ra ta không có ý định đó, nhưng không biết sao lại thành ra thế này, chưa kịp để ý thì đã…… Ài, nên làm gì bây giờ.”
Lời thoại nghe cứ quen quen.
“Ta không thích anh ta, tối hôm qua chỉ là nhất thời xúc động, Louis là người tốt, ta không nên đối xử với anh ta như vậy.”
Hệ thống nhớ rồi, đây chính là lời thoại mấy kẻ cặn bã hay dùng, sau đó chắc là đến lượt nó đóng vai nam phụ tội nghiệp trong cốt truyện kinh điển, hét một tiếng cậu không yêu hắn thì đừng chạm vào hắn, đã đụng vào rồi thì phải chịu trách nhiệm!
Ý nghĩ này vừa hình thành, bộ dữ liệu liên kết của hệ thống bắt đầu chập.
Quá mẹ nó chấn động……
【 được rồi được rồi, chỉ lên giường trong tâm trí thôi mà, người anh em, nghĩ thoáng lên, đều là người trưởng thành cả, lau súng cướp cò là chuyện thường tình...Vả lại cũng đừng vội vơ hết trách nhiệm vào mình, dù có lên giường bằng tâm trí hay thân thể thì cậu cũng là kẻ bị đè. 】
Trì Chiếu: “……”
Trì Chiếu ngạc nhiên, cậu nghĩ đáng ra hệ thống nên nổi quạu lên đả kích mình, “Mi nghĩ thông rồi?”
Nội tâm hệ thống đau đớn, nó có quyền chọn nghĩ thông hay không à. Nếu không nghĩ thoáng lên thì làm sao nó sống nổi với người này.
……
Hệ thống không trả lời, Trì Chiếu cũng không hỏi tiếp, cậu vẫn ngồi trên bồn cầu mãi, vẻ mặt mơ hồ mà ngẩn người.
Cậu đang hồi tưởng lại dư vị tối hôm qua.
Cảm giác ấy rất tuyệt, thoải mái cực kì, sau khi kết thúc rất lâu rồi Trì Chiếu vẫn chìm trong không khí hạnh phúc ngất trời. Cảm giác này không phải do giao hoà tinh thần lực mà có, cũng không phải do kích thích trên cơ thể đem tới, mà chính là Louis, lúc hắn ôm ấp cậu, dùng ánh mắt vừa mãnh liệt vừa nặng tình nhìn cậu, loại cảm giác này sẽ lại bùng lên khiến cậu muốn rúc vào lòng hắn, ở bên hắn.
Lạ lùng ghê……
Không phải cậu chưa từng có cảm giác này bao giờ, ở thế giới trước lúc cậu ở bên Lý Nhất Hàn cũng thường xuyên có loại cảm giác này, nhưng sau khi hệ thống thanh lọc tình cảm thì đã phai nhạt đi nhiều, nếu không vì tối hôm qua thì Trì Chiếu đã sớm quên mất đây là thứ cảm giác gì.
Nhưng cậu sinh ra cảm giác này lúc bên cạnh Lý Nhất Hàn là bởi vì cậu thích Lý Nhất Hàn, yêu Lý Nhất Hàn, bọn họ yêu nhau, cho nên kể cả ở bên nhau mỗi ngày bình thường thì cũng tạo thành cảm giác không bình thường. Nhưng cậu không thích Louis, tại sao cũng có cảm giác này, chẳng lẽ…… Cậu cũng thích Louis?
【 Á à! Bắt được rồi, cậu thích Louis thật rồi đây này! Tên đại móng heo! 】
Trì Chiếu: “……”
Trăm triệu lần không nghĩ tới mình cũng có một ngày bị hệ thống mắng là đại móng heo.
Trì Chiếu nghĩ nghĩ, “Hệ thống, thế giới này được hình thành từ những gì?”
Hệ thống nhất thời sửng sốt, nó cảnh giác hỏi lại.
【 Cậu hỏi làm gì? 】
“Tự nhiên tò mò thôi, thế giới này là thật à?”
【 đúng vậy, mỗi thế giới đều là thật, ngay cả công nghệ thông minh cũng không tìm ra được thế giới nào thật đến vậy, tôi là hệ thống sắm vai tra thụ, tôi ở đây thì tra thụ tra công là vai chính, còn ở chỗ hệ thống khác ai là vai chính không biết được. Một thế giới có thể có rất nhiều vai chính, nhưng mỗi thế giới chỉ có một cặp ký chủ và hệ thống đang làm nhiệm vụ nên cậu có thể yên tâm, sẽ không gặp bạn đồng hành. 】
Hệ thống cố hướng cho Trì Chiếu nghĩ rằng thế giới này cũng là thật giống như thế giới cậu đã từng sống, nhưng vì quá nóng vội nên tự thân nó cũng không phát hiện lời vừa nói có sơ hở.
Công nghệ thông minh cũng không tìm ra được thế giới nào thật đến vậy.
Không tìm ra được thế giới nào thật đến vậy...
Những lời này không đúng chút nào, nếu thế giới này là thật thì hệ thống phải nói, ngay cả công nghệ thông minh cũng không tìm ra được thế giới nào “Như vậy” chứ không phải thêm tính từ "thật" vào để làm gì. Chẳng ai dùng từ "thật" để chỉ một thế giới vốn dĩ là thật cả, thứ cần dùng đến từ "thật" để hình dung thì chắc chắn là một thứ gần giống với thực thể, tức là đồ giả.
Ví dụ như một bức tranh y như thật, một câu chuyện nghe như có thật.
Trì Chiếu híp híp mắt, cậu nhớ tới vài câu nói và phản ứng lúc trước của hệ thống, liên kết lại một chút đã có thể kết luận, chắc chắn hệ thống có điều gì đó lừa mình, hơn nữa còn không bao giờ muốn tiết lộ.
Đoán xong, Trì Chiếu càng ngạc nhiên. Uầy, có tinh thần lực có khác, mình thông minh lên nhiều qué nè.
……
Chuyện này tạm thời chưa nói đến, tương lai còn dài, Trì Chiếu hiểu rõ đạo lý thả cần xa câu cá lớn, cậu vẫn phải hợp tác với hệ thống ít nhất mười thế giới nữa, cũng không ngốc đến độ chưa có chứng cứ đã vội bứt dây động rừng.
Lúc Trì Chiếu không hay biết, Louis đã đẫn cậu đi kiểm tra sức khoẻ, viện trưởng Viện Nghiên Cứu Hoàng Gia dùng một tuần sửa hết bề ngoài của máy kiểm tra sức khoẻ thành khoang trò chơi, đồng thời còn ngày đêm đẩy nhanh tiến độ lắp thêm mấy tầng lá chắn ẩn giấu. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay mà nói thì chip nghe lén còn chưa đo được sóng tín hiệu của máy kiểm tra sức khoẻ, nhưng ai biết được nhỡ đâu tên thiên tài biến thái Morris kia thật sự làm được, thì Thiệu Trạch An chẳng phải sẽ tiêu đời sao.
Louis lấy cớ đưa Trì Chiếu đi thể nghiệm trò chơi khoa học kỹ thuật mới nhất, một hội trường có hơn hai mươi chiếc máy, có ba máy kiểm tra sức khoẻ lẫn trong đó, Louis cứ thế dẫn Trì Chiếu đi chơi hết ba cái máy kia, sau đó mới lấy lý do “Anh đi hỏi thăm hội trưởng đã, ông ấy là bạn cha anh, em chơi tiếp đi, lát anh về.”
Trì Chiếu đang đấu 1-1 trong một chiếc cơ giáp thực tế ảo nghe vậy bèn tháo mũ giáp, “Em đi cùng anh?”
Louis cười, “Không cần, tính cách ông ấy không tốt lắm, hơn nữa…… còn hay động tay động chân.”
Trì Chiếu nhanh chóng đeo mũ giáp lại: “Đi đi, em ở đây chờ.”
Viện trưởng đang theo dõi: “……”
Thằng nhóc cậu mới động tay động chân!
Hội trường này là do viện trưởng tốt bụng cung cấp, Louis bước ra ngoài, rẽ trái rẽ phải đi vào phòng điều khiển, sắc mặt viện trưởng không quá đẹp, “Tình huống còn nghiêm trọng hơn dự đoán, cậu xem đi.”
Louis nhận tin nhắn dạng hình ảnh 3D vừa truyền qua, trong ảnh có hai điểm sáng hồng lấp lóe, hắn nhíu mày phóng to hai vị trí này, phát hiện một chấm hồng ở sâu trong lỗ tai Trì Chiếu, một cái ghim ở cánh tay trái cậu.
Có hai cái!
Đồng tử Louis đột nhiên co chặt lại, hắn xoay đầu nhìn viện trưởng, viện trưởng nhìn ánh mắt của hắn không chịu nổi mà rùng mình hai cái, nhưng dù thế nào thì viện trưởng cũng là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, còn từng khóc tang cho cả hoàng đế, không sao không sao.
Ông cất tiếng trầm trầm: “Thế này không ổn, trước còn nghĩ nếu tình huống bất đắc dĩ, chúng ta có thể mạo hiểm lấy chip nghe lén ra, với tinh thần lực của Thiệu Trạch An thì giấu diếm phản quân một thời gian hẳn không thành vấn đề. Nhưng trong cơ thể thằng bé có hai cái…… Chạm vào một cái, cái khác sẽ lập tức phát tín hiệu, cách làm phẫu thuật hoàn toàn không khả thi rồi.”
Não Louis căng đến đau nhức, máy truyền tin đáng thương chưa yên ổn đã bị Louis bóp nát, “Nếu lấy cùng lúc thì sao?”
Louis không phải bác sĩ, không biết giải phẫu kiểu này khó đến mức nào, viện trưởng lắc đầu, “Không có khả năng, một cái ở trong đầu, một cái trên cánh tay, lấy cái đầu khó hơn cái sau nhiều, nếu lấy cùng lúc thì thời gian lấy ra phải cách nhau đúng chuẩn đến 0.001 giây, nhưng rủi ro trong giải phẫu rất nhiều, thông thể khống chế thời gian, cậu đào đâu cho ta được cái máy giải phẫu giống của Morris đi, ta khống chế đúng thời gian cho."
“Không chế tạo được?”
Viện trưởng nghẹn họng, ông trầm mặc, “Bởi vì không có bản vẽ, ta nói rồi, tài liệu quan trọng nhất bị Morris đốt, tài liệu đó chính là bản vẽ, ta có thể vẽ ra được hình dạng là do đã từng thấy cái máy kia rồi, nhưng cấu tạo bên trong là gì thì ai mà biết được.”
“Nói cách khác,” mặt Louis tối tăm, “Hiện tại chỉ còn một cách.”
Viện trưởng chớp chớp đôi mắt già nua của mình, tạm thời chưa kịp hiểu ý hắn.
“Cậu muốn làm gì?”
Louis ném máy truyền tin trong tay xuống, hắn xoay người sải bước ra cửa, giọng nói vọng về từ nơi xa, nghe thật khác lạ, “Tìm Morris, giết hắn rồi cướp bản vẽ.”
Nói xong lời cuối cùng Louis dừng một chút, hắn đứng ở cửa khẽ lắc đầu, âm thanh trầm xuống: “À không, cướp bản vẽ quá lằng nhằng, cướp máy tiện hơn.”
Viện trưởng: “……”
Quá bạo lực!
Nhưng ông thích, sau khi cướp về chờ giải phẫu làm xong, ông xin cái máy này được không nhỉ?
Tuy không hỏi thẳng, nhưng Louis cũng hiểu ông đang nói đến tinh thần lực của Thiệu Trạch An, Louis thành thật trả lời: “Lúc đưa em ấy trở về chủ tinh."
Thiệu tiên sinh: “……” Thì là biết ngay từ đầu rồi còn gì?
“Vì sao thằng bé không nói cho chúng ta biết?”
Giọng nói Thiệu tiên sinh hơi buồn buồn, Louis thấp giọng giải thích, đương nhiên lời giải thích này hắn đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, “Vì không thể nói, lũ phản quân không để yên cho gián điệp có tinh thần lực cao, nếu chúng phát hiện sự thật này, đương nhiên sẽ không khống chế Tiểu An nữa.”
Mà giết ngay lập tức.
Tinh thần lực cấp S tuy ít nhưng cũng đã có tiền lệ, có lẽ Morris đã sớm nghĩ ra biện pháp khống chế rồi, nhưng tinh thần lực của Thiệu Trạch An còn cao hơn cấp S, tức là không thể khống chế hoàn toàn, một con rối không điều khiển được, vậy còn cần để làm gì?
Thiệu tiên sinh thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận lời giải thích này. Thiệu Trạch Lâm vẫn đứng một bên, hắn không dễ lừa như cha mình, bất cứ khi nào gặp chuyện cũng nghĩ sâu hơn, giống như bây giờ, hắn tự nghĩ trong lòng. Vậy tại sao nó nói với cậu? Cho cậu biết chẳng phải cũng sẽ bị phản quân phát hiện sao? Chẳng lẽ……
Ánh mắt Thiệu Trạch Lâm càng ngày càng mông lung, rốt cuộc Tiểu An có thích Louis hay không, trước đó nói không thích là bên phản quân bắt nói như vậy hay tự nói?
Lũ phản quân đáng chết, khiến hắn không thể nào biết được câu nào của em trai mình là nói thật, câu nào là nói dối.
……
Trì Chiếu không biết giữa đêm hôm Louis đi ra ngoài, sở thích bà tám của hệ thống giảm xuống, nó yên lặng chui sâu vào trong não Trì Chiếu vừa quét dữ liệu, vừa đáng thương tự xoa dịu vết thương lòng nên cũng không phát hiện Louis đi đâu. Tới ngày hôm sau, lúc Trì Chiếu mở mắt ra thì Louis đã ngay ngắn nằm cạnh, còn ngủ rất say.
Trì Chiếu yên lặng nhìn hắn một lúc, sau đó nhấc cánh tay hắn ra, xoay người xuống giường.
Đi vào buồng vệ sinh, Trì Chiếu suy sụp ngồi trên bồn cầu, hai tay che mặt.
Trong lòng ngập đầy tội lỗi: “Ta đúng thật là hạng cầm thú.”
Tuy hệ thống không biết vì sao ký chủ nói như vậy, nhưng nó vô cùng đồng ý.
……
Một lát sau, Trì Chiếu còn nói thêm: “Tại sao hôm qua ta lại làm chuyện đó với Louis chứ, thật ra ta không có ý định đó, nhưng không biết sao lại thành ra thế này, chưa kịp để ý thì đã…… Ài, nên làm gì bây giờ.”
Lời thoại nghe cứ quen quen.
“Ta không thích anh ta, tối hôm qua chỉ là nhất thời xúc động, Louis là người tốt, ta không nên đối xử với anh ta như vậy.”
Hệ thống nhớ rồi, đây chính là lời thoại mấy kẻ cặn bã hay dùng, sau đó chắc là đến lượt nó đóng vai nam phụ tội nghiệp trong cốt truyện kinh điển, hét một tiếng cậu không yêu hắn thì đừng chạm vào hắn, đã đụng vào rồi thì phải chịu trách nhiệm!
Ý nghĩ này vừa hình thành, bộ dữ liệu liên kết của hệ thống bắt đầu chập.
Quá mẹ nó chấn động……
【 được rồi được rồi, chỉ lên giường trong tâm trí thôi mà, người anh em, nghĩ thoáng lên, đều là người trưởng thành cả, lau súng cướp cò là chuyện thường tình...Vả lại cũng đừng vội vơ hết trách nhiệm vào mình, dù có lên giường bằng tâm trí hay thân thể thì cậu cũng là kẻ bị đè. 】
Trì Chiếu: “……”
Trì Chiếu ngạc nhiên, cậu nghĩ đáng ra hệ thống nên nổi quạu lên đả kích mình, “Mi nghĩ thông rồi?”
Nội tâm hệ thống đau đớn, nó có quyền chọn nghĩ thông hay không à. Nếu không nghĩ thoáng lên thì làm sao nó sống nổi với người này.
……
Hệ thống không trả lời, Trì Chiếu cũng không hỏi tiếp, cậu vẫn ngồi trên bồn cầu mãi, vẻ mặt mơ hồ mà ngẩn người.
Cậu đang hồi tưởng lại dư vị tối hôm qua.
Cảm giác ấy rất tuyệt, thoải mái cực kì, sau khi kết thúc rất lâu rồi Trì Chiếu vẫn chìm trong không khí hạnh phúc ngất trời. Cảm giác này không phải do giao hoà tinh thần lực mà có, cũng không phải do kích thích trên cơ thể đem tới, mà chính là Louis, lúc hắn ôm ấp cậu, dùng ánh mắt vừa mãnh liệt vừa nặng tình nhìn cậu, loại cảm giác này sẽ lại bùng lên khiến cậu muốn rúc vào lòng hắn, ở bên hắn.
Lạ lùng ghê……
Không phải cậu chưa từng có cảm giác này bao giờ, ở thế giới trước lúc cậu ở bên Lý Nhất Hàn cũng thường xuyên có loại cảm giác này, nhưng sau khi hệ thống thanh lọc tình cảm thì đã phai nhạt đi nhiều, nếu không vì tối hôm qua thì Trì Chiếu đã sớm quên mất đây là thứ cảm giác gì.
Nhưng cậu sinh ra cảm giác này lúc bên cạnh Lý Nhất Hàn là bởi vì cậu thích Lý Nhất Hàn, yêu Lý Nhất Hàn, bọn họ yêu nhau, cho nên kể cả ở bên nhau mỗi ngày bình thường thì cũng tạo thành cảm giác không bình thường. Nhưng cậu không thích Louis, tại sao cũng có cảm giác này, chẳng lẽ…… Cậu cũng thích Louis?
【 Á à! Bắt được rồi, cậu thích Louis thật rồi đây này! Tên đại móng heo! 】
Trì Chiếu: “……”
Trăm triệu lần không nghĩ tới mình cũng có một ngày bị hệ thống mắng là đại móng heo.
Trì Chiếu nghĩ nghĩ, “Hệ thống, thế giới này được hình thành từ những gì?”
Hệ thống nhất thời sửng sốt, nó cảnh giác hỏi lại.
【 Cậu hỏi làm gì? 】
“Tự nhiên tò mò thôi, thế giới này là thật à?”
【 đúng vậy, mỗi thế giới đều là thật, ngay cả công nghệ thông minh cũng không tìm ra được thế giới nào thật đến vậy, tôi là hệ thống sắm vai tra thụ, tôi ở đây thì tra thụ tra công là vai chính, còn ở chỗ hệ thống khác ai là vai chính không biết được. Một thế giới có thể có rất nhiều vai chính, nhưng mỗi thế giới chỉ có một cặp ký chủ và hệ thống đang làm nhiệm vụ nên cậu có thể yên tâm, sẽ không gặp bạn đồng hành. 】
Hệ thống cố hướng cho Trì Chiếu nghĩ rằng thế giới này cũng là thật giống như thế giới cậu đã từng sống, nhưng vì quá nóng vội nên tự thân nó cũng không phát hiện lời vừa nói có sơ hở.
Công nghệ thông minh cũng không tìm ra được thế giới nào thật đến vậy.
Không tìm ra được thế giới nào thật đến vậy...
Những lời này không đúng chút nào, nếu thế giới này là thật thì hệ thống phải nói, ngay cả công nghệ thông minh cũng không tìm ra được thế giới nào “Như vậy” chứ không phải thêm tính từ "thật" vào để làm gì. Chẳng ai dùng từ "thật" để chỉ một thế giới vốn dĩ là thật cả, thứ cần dùng đến từ "thật" để hình dung thì chắc chắn là một thứ gần giống với thực thể, tức là đồ giả.
Ví dụ như một bức tranh y như thật, một câu chuyện nghe như có thật.
Trì Chiếu híp híp mắt, cậu nhớ tới vài câu nói và phản ứng lúc trước của hệ thống, liên kết lại một chút đã có thể kết luận, chắc chắn hệ thống có điều gì đó lừa mình, hơn nữa còn không bao giờ muốn tiết lộ.
Đoán xong, Trì Chiếu càng ngạc nhiên. Uầy, có tinh thần lực có khác, mình thông minh lên nhiều qué nè.
……
Chuyện này tạm thời chưa nói đến, tương lai còn dài, Trì Chiếu hiểu rõ đạo lý thả cần xa câu cá lớn, cậu vẫn phải hợp tác với hệ thống ít nhất mười thế giới nữa, cũng không ngốc đến độ chưa có chứng cứ đã vội bứt dây động rừng.
Lúc Trì Chiếu không hay biết, Louis đã đẫn cậu đi kiểm tra sức khoẻ, viện trưởng Viện Nghiên Cứu Hoàng Gia dùng một tuần sửa hết bề ngoài của máy kiểm tra sức khoẻ thành khoang trò chơi, đồng thời còn ngày đêm đẩy nhanh tiến độ lắp thêm mấy tầng lá chắn ẩn giấu. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay mà nói thì chip nghe lén còn chưa đo được sóng tín hiệu của máy kiểm tra sức khoẻ, nhưng ai biết được nhỡ đâu tên thiên tài biến thái Morris kia thật sự làm được, thì Thiệu Trạch An chẳng phải sẽ tiêu đời sao.
Louis lấy cớ đưa Trì Chiếu đi thể nghiệm trò chơi khoa học kỹ thuật mới nhất, một hội trường có hơn hai mươi chiếc máy, có ba máy kiểm tra sức khoẻ lẫn trong đó, Louis cứ thế dẫn Trì Chiếu đi chơi hết ba cái máy kia, sau đó mới lấy lý do “Anh đi hỏi thăm hội trưởng đã, ông ấy là bạn cha anh, em chơi tiếp đi, lát anh về.”
Trì Chiếu đang đấu 1-1 trong một chiếc cơ giáp thực tế ảo nghe vậy bèn tháo mũ giáp, “Em đi cùng anh?”
Louis cười, “Không cần, tính cách ông ấy không tốt lắm, hơn nữa…… còn hay động tay động chân.”
Trì Chiếu nhanh chóng đeo mũ giáp lại: “Đi đi, em ở đây chờ.”
Viện trưởng đang theo dõi: “……”
Thằng nhóc cậu mới động tay động chân!
Hội trường này là do viện trưởng tốt bụng cung cấp, Louis bước ra ngoài, rẽ trái rẽ phải đi vào phòng điều khiển, sắc mặt viện trưởng không quá đẹp, “Tình huống còn nghiêm trọng hơn dự đoán, cậu xem đi.”
Louis nhận tin nhắn dạng hình ảnh 3D vừa truyền qua, trong ảnh có hai điểm sáng hồng lấp lóe, hắn nhíu mày phóng to hai vị trí này, phát hiện một chấm hồng ở sâu trong lỗ tai Trì Chiếu, một cái ghim ở cánh tay trái cậu.
Có hai cái!
Đồng tử Louis đột nhiên co chặt lại, hắn xoay đầu nhìn viện trưởng, viện trưởng nhìn ánh mắt của hắn không chịu nổi mà rùng mình hai cái, nhưng dù thế nào thì viện trưởng cũng là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, còn từng khóc tang cho cả hoàng đế, không sao không sao.
Ông cất tiếng trầm trầm: “Thế này không ổn, trước còn nghĩ nếu tình huống bất đắc dĩ, chúng ta có thể mạo hiểm lấy chip nghe lén ra, với tinh thần lực của Thiệu Trạch An thì giấu diếm phản quân một thời gian hẳn không thành vấn đề. Nhưng trong cơ thể thằng bé có hai cái…… Chạm vào một cái, cái khác sẽ lập tức phát tín hiệu, cách làm phẫu thuật hoàn toàn không khả thi rồi.”
Não Louis căng đến đau nhức, máy truyền tin đáng thương chưa yên ổn đã bị Louis bóp nát, “Nếu lấy cùng lúc thì sao?”
Louis không phải bác sĩ, không biết giải phẫu kiểu này khó đến mức nào, viện trưởng lắc đầu, “Không có khả năng, một cái ở trong đầu, một cái trên cánh tay, lấy cái đầu khó hơn cái sau nhiều, nếu lấy cùng lúc thì thời gian lấy ra phải cách nhau đúng chuẩn đến 0.001 giây, nhưng rủi ro trong giải phẫu rất nhiều, thông thể khống chế thời gian, cậu đào đâu cho ta được cái máy giải phẫu giống của Morris đi, ta khống chế đúng thời gian cho."
“Không chế tạo được?”
Viện trưởng nghẹn họng, ông trầm mặc, “Bởi vì không có bản vẽ, ta nói rồi, tài liệu quan trọng nhất bị Morris đốt, tài liệu đó chính là bản vẽ, ta có thể vẽ ra được hình dạng là do đã từng thấy cái máy kia rồi, nhưng cấu tạo bên trong là gì thì ai mà biết được.”
“Nói cách khác,” mặt Louis tối tăm, “Hiện tại chỉ còn một cách.”
Viện trưởng chớp chớp đôi mắt già nua của mình, tạm thời chưa kịp hiểu ý hắn.
“Cậu muốn làm gì?”
Louis ném máy truyền tin trong tay xuống, hắn xoay người sải bước ra cửa, giọng nói vọng về từ nơi xa, nghe thật khác lạ, “Tìm Morris, giết hắn rồi cướp bản vẽ.”
Nói xong lời cuối cùng Louis dừng một chút, hắn đứng ở cửa khẽ lắc đầu, âm thanh trầm xuống: “À không, cướp bản vẽ quá lằng nhằng, cướp máy tiện hơn.”
Viện trưởng: “……”
Quá bạo lực!
Nhưng ông thích, sau khi cướp về chờ giải phẫu làm xong, ông xin cái máy này được không nhỉ?
Bình luận truyện