Tổng Giám Đốc Là Sói
Chương 28
Việt vừa mới ra viện đã vùi đầu vào công việc, tài liệu được trợ lý mang tới xếp kín mặt bàn. Sức khoẻ còn yếu như vậy nhưng bản chất cuồng công việc của anh ta ai có khả năng cản được.?
Anh ta không trực tiếp tới công ty nhưng vẫn tham gia điều hành, tham gia các cuộc họp qua những cuộc gọi video.
Mấy ngày đầu chỉ đọc tài liệu rồi im lặng theo dõi vì chưa nắm được tình hình, nhưng chỉ cách có vài ngày sau đó đã giống như khôi phục trí nhớ, mọi công việc đều có thể đưa ra hướng giải quyết.
Linh nhìn anh ta làm việc mà bản thân cảm thấy bất lực, giá như cô giỏi giang hơn một chút, giá như ngoài sắp xếp tài liệu lấy nước lấy trà cô có thể làm được những thứ quan trọng hơn thì tốt.
Những suy nghĩ ấy làm tâm trạng của Linh trùng xuống, cô không có cách nào cười nổi, lạc quan của mấy ngày hôm trước gần như biến mất.
Việt gần như cũng chẳng có thời gian để ý đến Linh, ngoài vấn đề công việc không nói thêm gì khác. Trong đầu anh ta chỉ có công việc và công việc, xung quanh đều mờ nhạt.
Hôm ấy công ty đã ổn thoả, mọi thứ bắt đầu trở lại quỹ đạo vốn có Việt mới bắt đầu để ý tới Linh, hình như dạo gần đây cô rất hay nhìn vu vơ ra lối cửa sổ.
Điện thoại Linh có tin nhắn từ Nguyệt.
" gặp được không?"
" gặp ở đâu được?"
" nhà tao "
" thấy không tiện lắm "
" bố mẹ tao đi công tác rồi dẫn nhau đi đổi gió luôn, anh Hải chuyển ra ngoài rồi. Tới đi, tao có chuyện muốn nói ".
" vậy đợi tao "
Linh thay quần áo rồi đi ra ngoài, cô đi qua gương bỗng sững người lại.
Cô gái trong gương là ai vậy? Đầu tóc bù xù, còn cả quầng thâm mắt nữa, nước da tái nhợt không chút sức sống. Nếu để Nguyệt thấy chắc chắn sẽ chửi không cho cô kịp vuốt mặt. Người yêu tổng giám đốc gì chứ, một chút khí chất cũng cũng không có. Cô lại nghĩ đến Quỳnh, thâm tâm chỗi lên cảm giác xấu hổ.
Người ta nhìn vừa sang chảnh lại xinh đẹp như vậy, so sánh vào lúc này không phải rất thiệt thòi hay sao?
" không được, lỡ trong lúc này mà mình xấu quá anh ấy thay lòng đổi dạ thì sao? Cứ thế này chắc chắn sẽ như ý của kẻ địch rồi "
Linh ngồi xuống trước gương, cô mang bộ makeup ra bắt đầu công trình làm đẹp. Có khác gì tự làm khó bản thân đâu, kĩ thuật của cô không giỏi, loại chuyện này xem ra khá phức tạp.
Linh bỏ qua mấy bước tạo khối cầu kì, chỉ đánh một chút kem nền, một chút phấn, kẻ qua lông mày, chuốt mi xong bước cuối cùng chính là thoa lên môi một lớp son mỏng.
" may mà da mặt cũng không đến nỗi tệ, nếu không muốn trang điểm cũng khó "
Linh đi xuống dưới nhà, cô không nhận ra sự kinh ngạc trong đáy mắt của Việt.
- anh ở nhà nha, em ra ngoài có chút việc.Cơm em nấu sẵn rồi.
Mặc dù rất muốn biết cô đi đâu nhưng Việt lại tỏ ra không quan tâm.
- không liên quan đến tôi.
- vậy em đi đây.
Linh đi ra khỏi cửa rồi Việt mới bộc phát ra nét mặt khó chịu.
" chẳng phải mấy hôm nay đều để mặt mộc sao? Gặp ai quan trọng tới mức phải ăn mặc rồi trang điểm như vậy?
Linh vừa lên xe taxi thì nhận được điện thoại của mẹ Việt.
- con nghe ạ.
- hai đứa ăn cơm chưa?.
- con nấu cơm xong rồi, con có hẹn nên đi ra ngoài gặp bạn.
- đi gặp bạn à, về muộn muộn chút nha.
- sao vậy ạ?
- để cho thằng nhóc ở nhà đi ra đi vào trông ngóng.
- không có chuyện đó đâu ạ. Anh ấy có để ý gì đến con đâu. Còn bảo đi hay không cũng không phải việc của anh ấy.
- thế từ mai cứ đi ra ngoài nhiều vào, kiểu gì nó cũng có phản ứng.
Linh nghe xong câu ấy cũng phải bật cười? mẹ chồng tương lai cute lạc lối quá chừng, cô thật may mắn.
- thôi không làm phiền con nữa, nhớ về muộn.
- con biết rồi, con cảm ơn cô.
Linh tới nhà Nguyệt thì thấy một bàn đầy bia, đồ ăn nhanh bày khắp mọi nơi.
- trời ạ, định lấy đồ ăn doạ chết tao à?
- loại bạn như mày đáng vất bỏ. Vì sắc bỏ bạn, vì trai quên tao.
- mày uống mấy lon rồi?
- không nhớ, tao đang rất buồn đây này. Bố mẹ quanh năm đưa nhau đi du lịch, có ông anh cũng vì một đứa vô tâm mà bỏ ra ngoài ở.
Nhắc đến Hải Linh lại thấy có lỗi, tình cảm mấy năm trời mà Hải đơn phương dành cho cô, âm thầm bảo vệ cho cô, nhưng bản thân cô lại chẳng có cách nào đáp lại. Có những thứ mãi mãi chẳng thể nào thay đổi được. Đã coi là anh trai rồi thì làm sao có chuyện nghĩ đến yêu đương.?
- Nguyệt, tao xin lỗi.
- mày xin lỗi cái gì? Tao thực ra là đang cảm thấy buồn cho thay cho ông Hải. Mày có còn nhớ mỗi lần mày với tao bị bắt nạt ai là người đứng ra bảo vệ không?
- là anh ấy.
- Lúc mày ốm ai là người đi hơn 200 cây số từ trường đại học về để thăm mày?
- anh ấy..
- sinh nhật của mày mẹ mày bận làm đến mức còn không nhớ. Vậy mà anh ấy nghỉ học chạy về để cho mày đỡ tủi thân. Tao hỏi mày, lúc mày làm đề án tốt nghiệp không nghĩ ra nổi một chữ ai là người đã hết mọi công việc chỉ để giúp đỡ mày?
- cũng là anh ấy.
- Vậy thì bây giờ mày có thể nói cho tao biết tại sao mày lại từ chối anh ấy không? Tình cảm hai mấy năm giữa mày và anh ấy lại không bằng thứ tình cảm mấy ngày của mày và tổng giám đốc?
- Nguyệt, mày là bạn của tao, mày phải hiểu cho tao chứ?
- nhưng tao cũng là em gái của anh ấy. Thì ra tất cả những lần say rượu tự nhốt mình trên tầng thượng, tâm trạng ngơ ngơ ngáo ngáo như người trúng bùa đều là vì mày.
- vậy nên hôm nay mày gọi tao tới đây là để trách móc tao đúng không? Tao cũng không muốn xảy ra chuyện như thế này. Khi tao và Việt yêu nhau rồi thì anh ấy mới thổ lộ, mày cũng biết mà.
Nguyệt đưa lon bia lên miệng uống một ngụm nữa rồi nói với Linh.
- tao không trách gì mày cả. Chỉ là quá luyến tiếc thứ tình cảm thanh mai trúc mã giữa mày và anh ấy. Thôi mày uống với tao đi, coi như hôm nay tao điên một tí, mày thông cảm.
Tâm trạng của Linh vô cùng nặng nề. Những lời nói của Nguyệt chẳng khác nào vết dao cứa vào lòng, cô là con một trong nhà, coi hải như người anh trai thân thiết. Nguyệt chính là người có thể nói ra tất cả mọi thứ mà không phải che giấu. Cả hai người họ khi ở bên cạnh, cô đều có thể sống thật với chính bản thân mình.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đấy, tình cảm vốn dĩ là thứ không ai có thể nói trước được.
Chính bản thân cô cũng chẳng thể ngờ được rằng sau hai mấy năm không yêu đương gì lại đem lòng yêu thương Việt, có thể vì anh mà chấp nhận sự lạnh nhạt, thờ ơ. Ngày ngày nhìn ánh mắt giống như tảng băng di động vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Ngay tại thời điểm này cũng chẳng biết chuyện giữa hai người sẽ đi tới đâu, chỉ biết cố gắng và cố gắng.
Linh uống hết nửa lon bia, hai má đã bắt đầu ửng đỏ.
- tao không uống được nhiều, lát nữa tao còn phải về nhà.
- nhà của mày không phải ở đây bên cạnh nhà tao hay sao? Mày uống say khướt thì sẽ có mẹ mày sang đưa về.
- tao phải về nhà Việt, mày cũng biết là anh ấy bị tai nạn mà. Tao phải chăm sóc cho anh ấy.
- Vậy thì thôi, tao không ép mày. Nhưng mà trong lòng tao lúc này sao cảm thấy khó chịu quá. Tao rất muốn ghét mày, nhưng lại không thể nào ghét được. Vô dụng.
Tâm tư Linh bất ổn, cô uống hết chỗ bia còn lại, đầu óc quay cuồng, sau đó thì cả cô và Nguyệt nằm gục tại chỗ.
8h tối, Việt bắt đầu để ý đồng hồ.
Vẻ bề ngoài có vẻ hờ hững nhưng thực ra trong lòng đang rất sốt sắng. Chí ít kể từ lúc mà Việt tỉnh lại Linh chưa hề rời khỏi anh dù chỉ là một bước.
Trong công việc cũng vậy, anh chẳng cần nói thì Linh cũng hiểu là anh muốn lấy gì, sắp làm gì. Bây giờ đột nhiên cô trang điểm đẹp rồi nói ra ngoài có việc, đến cả cơm cũng không muốn ăn cùng. Cảm giác khó chịu bắt đầu len lỏi trong lòng. Đến chính bản thân Việt cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế.
Đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn Việt chưa đụng tới. Bình thường chẳng phải vẫn ăn uống một mình hay sao? Sao tự nhiên lại thấy không thể nuốt nổi.
Giờ này mỗi tối Linh đều ở bên cạnh, hết bóp vai rồi lại tới bóp chân, mặc kệ anh có đồng ý hay không thì cô cũng vẫn cứ làm, những lúc như vậy anh lại cảm thấy phiền phức.
Bây giờ xung quanh yên lặng, chẳng có bất cứ ai nói điều gì bên tai. Lại không phải cảm giác yên bình giống như vẫn từng nghĩ, thay vào đó là những trống trải, và cả lo lắng nữa.
Việt nhìn chăm chú vào cái điện thoại, nhấc lên đặt xuống không biết bao nhiêu lần cuối cùng cũng bấm số của Linh rồi gọi đi.
Đổ chuông nhưng không ai bắt máy...
Gọi hai ba lần sau đó cũng không một ai nghe, Việt bắt đầu cảm thấy sợ.
Bản thân muốn đi tìm nhưng lại không biết tìm ở đâu, vì khi Linh đi Việt cũng không hỏi. Cũng không dám gọi điện cho mẹ sợ chuyện chưa đâu vào đâu sẽ khiến mẹ lo lắng, càng không dám gọi cho mẹ Linh.
9h tối Linh vẫn chưa về, Việt nhìn đồng hồ đi ra đi vào không biết bao nhiêu lần, cũng liên tục gọi điện thoại.
9giờ 15 phút Linh tỉnh dậy, vẫn còn hơi choáng đầu nhưng cảm giác say đã không còn nữa.
Cô lấy điện thoại xem giờ thì giật mình khi thấy 12 cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại của Việt, trong đầu Linh chợt nảy ra một vài ý nghĩ trêu chọc.
Linh lấy một lon bia cho vào túi xách rồi trở về nhà. Ở thành phố thì 9, 10 giờ cũng chẳng có gì là muộn, cô vẫn có thể thoải mái tìm một chiếc taxi.
Về đến cổng Linh mở lon bia ra xoa bia lên khắp người, chỉ cần lướt qua thôi cũng có thể ngửi thấy mùi rồi, sau đó thì lảo đảo lảo đảo bước vào trong.
Nghe thấy có tiếng bước chân Việt vội vã đi từ trong nhà ra, nhìn thấy Linh sắc mặt không tự chủ mà tối sầm xuống.
- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tại sao tôi gọi điện không nghe máy? Cô đã đi đâu? Lại còn nồng nặc mùi rượu bia trên người nữa.?
Đây là lần đầu tiên từ sau khi xảy ra tai nạn Việt nói nhiều với Linh đến như vậy? Cô có cảm giác là anh đang rất lo lắng.
Linh ngước mắt lên nhìn Việt, dư âm một lon bia để lại khiến cho đôi mắt cô cũng hơi mờ mờ.
- Chào Anh Người Yêu.
Sau đó thì cố tình giả vờ say để dựa vào người Việt. Rõ ràng là say nhưng vẫn chọn rất tốt địa điểm để dựa vào tuyệt đối không đụng chạm tới vết thương ở tay.
Lại còn không ngoan ngoãn mà ôm chặt lấy anh.
- Anh có biết hôm nay em đã đi đâu không?
- đi đâu?
- em đi uống rượu giải sầu.
Hàng lông mày của Việt giật giật vài cái, dùng hết sức lực của một cánh tay để kéo cô vào trong nhà. Sau đó để cô ngồi xuống ghế. Việt định đứng lên đi lấy cho Linh cốc nước thì bị cô kéo lại.
- Anh muốn đi đâu? Anh muốn bỏ rơi em đúng không? Bây giờ anh không còn nhớ gì đến em nữa, anh không cần em nữa rồi.
- cô say rồi.
- em không say. Tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Anh không nhớ em thì thôi đi, lại còn luôn tìm cách đẩy em ra xa.
- chẳng phải cô vẫn đang ở bên cạnh tôi hay sao?
- Vậy thì ngày mai em sẽ đi, đi luôn để anh khỏi phải nhìn thấy.
Dù là câu nói của một người say nhưng lại khiến cho Việt sợ hãi.
- Cô muốn đi đâu.
- em về nhà em, em sẽ nghỉ việc ở công ty để ở nhà phụ buôn bán với mẹ. Anh không còn cần em nữa thì em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Có còn quan tâm cô hay không chính là dựa vào phản ứng của Việt lúc này. Mà cho dù là Việt có như thế nào thì Linh cũng sẽ không rời đi, chỉ là cô muốn làm một phép thử thôi..
- cô say rồi, đợi ngày mai tỉnh táo rồi nói tiếp..
- Em không muốn nói chuyện.
Linh vòng hai tay ôm lấy cổ Việt kéo khuôn mặt anh vào sát mặt mình. Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, Linh còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng quen thuộc, cảm nhận được nhịp đập quen thuộc. Cả mặt cả tai Việt đều trở nên vô cùng đỏ.
- đã bao lâu rồi em không được gần anh như thế này?
Chính là giả vờ say để làm càn, nếu bình thường cô tỉnh táo thì chắc chắn đã bị đẩy ra xa rồi.
Linh tận dụng luôn cơ hội mà chạm vào môi Việt, dù chỉ là lợi dụng anh lúc này cũng được, ngày mai sẽ quay trở về trạng thái lạnh nhạt cũng được, nhưng lần này nhất định không thể bỏ qua.
Anh ta không trực tiếp tới công ty nhưng vẫn tham gia điều hành, tham gia các cuộc họp qua những cuộc gọi video.
Mấy ngày đầu chỉ đọc tài liệu rồi im lặng theo dõi vì chưa nắm được tình hình, nhưng chỉ cách có vài ngày sau đó đã giống như khôi phục trí nhớ, mọi công việc đều có thể đưa ra hướng giải quyết.
Linh nhìn anh ta làm việc mà bản thân cảm thấy bất lực, giá như cô giỏi giang hơn một chút, giá như ngoài sắp xếp tài liệu lấy nước lấy trà cô có thể làm được những thứ quan trọng hơn thì tốt.
Những suy nghĩ ấy làm tâm trạng của Linh trùng xuống, cô không có cách nào cười nổi, lạc quan của mấy ngày hôm trước gần như biến mất.
Việt gần như cũng chẳng có thời gian để ý đến Linh, ngoài vấn đề công việc không nói thêm gì khác. Trong đầu anh ta chỉ có công việc và công việc, xung quanh đều mờ nhạt.
Hôm ấy công ty đã ổn thoả, mọi thứ bắt đầu trở lại quỹ đạo vốn có Việt mới bắt đầu để ý tới Linh, hình như dạo gần đây cô rất hay nhìn vu vơ ra lối cửa sổ.
Điện thoại Linh có tin nhắn từ Nguyệt.
" gặp được không?"
" gặp ở đâu được?"
" nhà tao "
" thấy không tiện lắm "
" bố mẹ tao đi công tác rồi dẫn nhau đi đổi gió luôn, anh Hải chuyển ra ngoài rồi. Tới đi, tao có chuyện muốn nói ".
" vậy đợi tao "
Linh thay quần áo rồi đi ra ngoài, cô đi qua gương bỗng sững người lại.
Cô gái trong gương là ai vậy? Đầu tóc bù xù, còn cả quầng thâm mắt nữa, nước da tái nhợt không chút sức sống. Nếu để Nguyệt thấy chắc chắn sẽ chửi không cho cô kịp vuốt mặt. Người yêu tổng giám đốc gì chứ, một chút khí chất cũng cũng không có. Cô lại nghĩ đến Quỳnh, thâm tâm chỗi lên cảm giác xấu hổ.
Người ta nhìn vừa sang chảnh lại xinh đẹp như vậy, so sánh vào lúc này không phải rất thiệt thòi hay sao?
" không được, lỡ trong lúc này mà mình xấu quá anh ấy thay lòng đổi dạ thì sao? Cứ thế này chắc chắn sẽ như ý của kẻ địch rồi "
Linh ngồi xuống trước gương, cô mang bộ makeup ra bắt đầu công trình làm đẹp. Có khác gì tự làm khó bản thân đâu, kĩ thuật của cô không giỏi, loại chuyện này xem ra khá phức tạp.
Linh bỏ qua mấy bước tạo khối cầu kì, chỉ đánh một chút kem nền, một chút phấn, kẻ qua lông mày, chuốt mi xong bước cuối cùng chính là thoa lên môi một lớp son mỏng.
" may mà da mặt cũng không đến nỗi tệ, nếu không muốn trang điểm cũng khó "
Linh đi xuống dưới nhà, cô không nhận ra sự kinh ngạc trong đáy mắt của Việt.
- anh ở nhà nha, em ra ngoài có chút việc.Cơm em nấu sẵn rồi.
Mặc dù rất muốn biết cô đi đâu nhưng Việt lại tỏ ra không quan tâm.
- không liên quan đến tôi.
- vậy em đi đây.
Linh đi ra khỏi cửa rồi Việt mới bộc phát ra nét mặt khó chịu.
" chẳng phải mấy hôm nay đều để mặt mộc sao? Gặp ai quan trọng tới mức phải ăn mặc rồi trang điểm như vậy?
Linh vừa lên xe taxi thì nhận được điện thoại của mẹ Việt.
- con nghe ạ.
- hai đứa ăn cơm chưa?.
- con nấu cơm xong rồi, con có hẹn nên đi ra ngoài gặp bạn.
- đi gặp bạn à, về muộn muộn chút nha.
- sao vậy ạ?
- để cho thằng nhóc ở nhà đi ra đi vào trông ngóng.
- không có chuyện đó đâu ạ. Anh ấy có để ý gì đến con đâu. Còn bảo đi hay không cũng không phải việc của anh ấy.
- thế từ mai cứ đi ra ngoài nhiều vào, kiểu gì nó cũng có phản ứng.
Linh nghe xong câu ấy cũng phải bật cười? mẹ chồng tương lai cute lạc lối quá chừng, cô thật may mắn.
- thôi không làm phiền con nữa, nhớ về muộn.
- con biết rồi, con cảm ơn cô.
Linh tới nhà Nguyệt thì thấy một bàn đầy bia, đồ ăn nhanh bày khắp mọi nơi.
- trời ạ, định lấy đồ ăn doạ chết tao à?
- loại bạn như mày đáng vất bỏ. Vì sắc bỏ bạn, vì trai quên tao.
- mày uống mấy lon rồi?
- không nhớ, tao đang rất buồn đây này. Bố mẹ quanh năm đưa nhau đi du lịch, có ông anh cũng vì một đứa vô tâm mà bỏ ra ngoài ở.
Nhắc đến Hải Linh lại thấy có lỗi, tình cảm mấy năm trời mà Hải đơn phương dành cho cô, âm thầm bảo vệ cho cô, nhưng bản thân cô lại chẳng có cách nào đáp lại. Có những thứ mãi mãi chẳng thể nào thay đổi được. Đã coi là anh trai rồi thì làm sao có chuyện nghĩ đến yêu đương.?
- Nguyệt, tao xin lỗi.
- mày xin lỗi cái gì? Tao thực ra là đang cảm thấy buồn cho thay cho ông Hải. Mày có còn nhớ mỗi lần mày với tao bị bắt nạt ai là người đứng ra bảo vệ không?
- là anh ấy.
- Lúc mày ốm ai là người đi hơn 200 cây số từ trường đại học về để thăm mày?
- anh ấy..
- sinh nhật của mày mẹ mày bận làm đến mức còn không nhớ. Vậy mà anh ấy nghỉ học chạy về để cho mày đỡ tủi thân. Tao hỏi mày, lúc mày làm đề án tốt nghiệp không nghĩ ra nổi một chữ ai là người đã hết mọi công việc chỉ để giúp đỡ mày?
- cũng là anh ấy.
- Vậy thì bây giờ mày có thể nói cho tao biết tại sao mày lại từ chối anh ấy không? Tình cảm hai mấy năm giữa mày và anh ấy lại không bằng thứ tình cảm mấy ngày của mày và tổng giám đốc?
- Nguyệt, mày là bạn của tao, mày phải hiểu cho tao chứ?
- nhưng tao cũng là em gái của anh ấy. Thì ra tất cả những lần say rượu tự nhốt mình trên tầng thượng, tâm trạng ngơ ngơ ngáo ngáo như người trúng bùa đều là vì mày.
- vậy nên hôm nay mày gọi tao tới đây là để trách móc tao đúng không? Tao cũng không muốn xảy ra chuyện như thế này. Khi tao và Việt yêu nhau rồi thì anh ấy mới thổ lộ, mày cũng biết mà.
Nguyệt đưa lon bia lên miệng uống một ngụm nữa rồi nói với Linh.
- tao không trách gì mày cả. Chỉ là quá luyến tiếc thứ tình cảm thanh mai trúc mã giữa mày và anh ấy. Thôi mày uống với tao đi, coi như hôm nay tao điên một tí, mày thông cảm.
Tâm trạng của Linh vô cùng nặng nề. Những lời nói của Nguyệt chẳng khác nào vết dao cứa vào lòng, cô là con một trong nhà, coi hải như người anh trai thân thiết. Nguyệt chính là người có thể nói ra tất cả mọi thứ mà không phải che giấu. Cả hai người họ khi ở bên cạnh, cô đều có thể sống thật với chính bản thân mình.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đấy, tình cảm vốn dĩ là thứ không ai có thể nói trước được.
Chính bản thân cô cũng chẳng thể ngờ được rằng sau hai mấy năm không yêu đương gì lại đem lòng yêu thương Việt, có thể vì anh mà chấp nhận sự lạnh nhạt, thờ ơ. Ngày ngày nhìn ánh mắt giống như tảng băng di động vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Ngay tại thời điểm này cũng chẳng biết chuyện giữa hai người sẽ đi tới đâu, chỉ biết cố gắng và cố gắng.
Linh uống hết nửa lon bia, hai má đã bắt đầu ửng đỏ.
- tao không uống được nhiều, lát nữa tao còn phải về nhà.
- nhà của mày không phải ở đây bên cạnh nhà tao hay sao? Mày uống say khướt thì sẽ có mẹ mày sang đưa về.
- tao phải về nhà Việt, mày cũng biết là anh ấy bị tai nạn mà. Tao phải chăm sóc cho anh ấy.
- Vậy thì thôi, tao không ép mày. Nhưng mà trong lòng tao lúc này sao cảm thấy khó chịu quá. Tao rất muốn ghét mày, nhưng lại không thể nào ghét được. Vô dụng.
Tâm tư Linh bất ổn, cô uống hết chỗ bia còn lại, đầu óc quay cuồng, sau đó thì cả cô và Nguyệt nằm gục tại chỗ.
8h tối, Việt bắt đầu để ý đồng hồ.
Vẻ bề ngoài có vẻ hờ hững nhưng thực ra trong lòng đang rất sốt sắng. Chí ít kể từ lúc mà Việt tỉnh lại Linh chưa hề rời khỏi anh dù chỉ là một bước.
Trong công việc cũng vậy, anh chẳng cần nói thì Linh cũng hiểu là anh muốn lấy gì, sắp làm gì. Bây giờ đột nhiên cô trang điểm đẹp rồi nói ra ngoài có việc, đến cả cơm cũng không muốn ăn cùng. Cảm giác khó chịu bắt đầu len lỏi trong lòng. Đến chính bản thân Việt cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế.
Đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn Việt chưa đụng tới. Bình thường chẳng phải vẫn ăn uống một mình hay sao? Sao tự nhiên lại thấy không thể nuốt nổi.
Giờ này mỗi tối Linh đều ở bên cạnh, hết bóp vai rồi lại tới bóp chân, mặc kệ anh có đồng ý hay không thì cô cũng vẫn cứ làm, những lúc như vậy anh lại cảm thấy phiền phức.
Bây giờ xung quanh yên lặng, chẳng có bất cứ ai nói điều gì bên tai. Lại không phải cảm giác yên bình giống như vẫn từng nghĩ, thay vào đó là những trống trải, và cả lo lắng nữa.
Việt nhìn chăm chú vào cái điện thoại, nhấc lên đặt xuống không biết bao nhiêu lần cuối cùng cũng bấm số của Linh rồi gọi đi.
Đổ chuông nhưng không ai bắt máy...
Gọi hai ba lần sau đó cũng không một ai nghe, Việt bắt đầu cảm thấy sợ.
Bản thân muốn đi tìm nhưng lại không biết tìm ở đâu, vì khi Linh đi Việt cũng không hỏi. Cũng không dám gọi điện cho mẹ sợ chuyện chưa đâu vào đâu sẽ khiến mẹ lo lắng, càng không dám gọi cho mẹ Linh.
9h tối Linh vẫn chưa về, Việt nhìn đồng hồ đi ra đi vào không biết bao nhiêu lần, cũng liên tục gọi điện thoại.
9giờ 15 phút Linh tỉnh dậy, vẫn còn hơi choáng đầu nhưng cảm giác say đã không còn nữa.
Cô lấy điện thoại xem giờ thì giật mình khi thấy 12 cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại của Việt, trong đầu Linh chợt nảy ra một vài ý nghĩ trêu chọc.
Linh lấy một lon bia cho vào túi xách rồi trở về nhà. Ở thành phố thì 9, 10 giờ cũng chẳng có gì là muộn, cô vẫn có thể thoải mái tìm một chiếc taxi.
Về đến cổng Linh mở lon bia ra xoa bia lên khắp người, chỉ cần lướt qua thôi cũng có thể ngửi thấy mùi rồi, sau đó thì lảo đảo lảo đảo bước vào trong.
Nghe thấy có tiếng bước chân Việt vội vã đi từ trong nhà ra, nhìn thấy Linh sắc mặt không tự chủ mà tối sầm xuống.
- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tại sao tôi gọi điện không nghe máy? Cô đã đi đâu? Lại còn nồng nặc mùi rượu bia trên người nữa.?
Đây là lần đầu tiên từ sau khi xảy ra tai nạn Việt nói nhiều với Linh đến như vậy? Cô có cảm giác là anh đang rất lo lắng.
Linh ngước mắt lên nhìn Việt, dư âm một lon bia để lại khiến cho đôi mắt cô cũng hơi mờ mờ.
- Chào Anh Người Yêu.
Sau đó thì cố tình giả vờ say để dựa vào người Việt. Rõ ràng là say nhưng vẫn chọn rất tốt địa điểm để dựa vào tuyệt đối không đụng chạm tới vết thương ở tay.
Lại còn không ngoan ngoãn mà ôm chặt lấy anh.
- Anh có biết hôm nay em đã đi đâu không?
- đi đâu?
- em đi uống rượu giải sầu.
Hàng lông mày của Việt giật giật vài cái, dùng hết sức lực của một cánh tay để kéo cô vào trong nhà. Sau đó để cô ngồi xuống ghế. Việt định đứng lên đi lấy cho Linh cốc nước thì bị cô kéo lại.
- Anh muốn đi đâu? Anh muốn bỏ rơi em đúng không? Bây giờ anh không còn nhớ gì đến em nữa, anh không cần em nữa rồi.
- cô say rồi.
- em không say. Tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Anh không nhớ em thì thôi đi, lại còn luôn tìm cách đẩy em ra xa.
- chẳng phải cô vẫn đang ở bên cạnh tôi hay sao?
- Vậy thì ngày mai em sẽ đi, đi luôn để anh khỏi phải nhìn thấy.
Dù là câu nói của một người say nhưng lại khiến cho Việt sợ hãi.
- Cô muốn đi đâu.
- em về nhà em, em sẽ nghỉ việc ở công ty để ở nhà phụ buôn bán với mẹ. Anh không còn cần em nữa thì em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Có còn quan tâm cô hay không chính là dựa vào phản ứng của Việt lúc này. Mà cho dù là Việt có như thế nào thì Linh cũng sẽ không rời đi, chỉ là cô muốn làm một phép thử thôi..
- cô say rồi, đợi ngày mai tỉnh táo rồi nói tiếp..
- Em không muốn nói chuyện.
Linh vòng hai tay ôm lấy cổ Việt kéo khuôn mặt anh vào sát mặt mình. Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, Linh còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng quen thuộc, cảm nhận được nhịp đập quen thuộc. Cả mặt cả tai Việt đều trở nên vô cùng đỏ.
- đã bao lâu rồi em không được gần anh như thế này?
Chính là giả vờ say để làm càn, nếu bình thường cô tỉnh táo thì chắc chắn đã bị đẩy ra xa rồi.
Linh tận dụng luôn cơ hội mà chạm vào môi Việt, dù chỉ là lợi dụng anh lúc này cũng được, ngày mai sẽ quay trở về trạng thái lạnh nhạt cũng được, nhưng lần này nhất định không thể bỏ qua.
Bình luận truyện