Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 406: Chỉ còn lại sự căm hận



Nhưng không biết rằng cô ta càng nói làm cho Mạc Tiên Lầu càng thêm tức giận, đặc biệt là lúc này cô ta lại nhắc đến người mẹ nuôi Lý Mịch Hương.

Cảm thấy Giang Sa có chút lay động, Mạc Tiên Lầu biết hôm nay anh ta bắt buộc phải nói hết ra sự thật, nếu không cứ ngập ngừng thì sẽ càng thêm loạn.

“Mẹ, những lời con nói là giả hay là thật chỉ cần mẹ kiểm tra lại thì có thể chứng minh sự thật rồi, tính lại con gái ruột của mẹ năm nay phải 27 tuổi, nhà họ Lâm có hai cô con gái, con gái lớn 27 tuổi, con gái nhỏ 24 tuổi, mà Lâm Tinh Tinh lại là con gái nhỏ nhà họ Lâm, với số tuổi của cô ta sao có thể là con gái của mẹ được, thật ra con gái lớn nhà họ Lâm mới là con gái ruột của mẹ, còn Lâm Tinh Tinh cô ta chỉ là tạp chủng của Lý Mịch Hương mà thôi, hai mẹ con họ đã bắt tay lại lừa mẹ, ở đây con có một tờ báo cáo nghiệm chứng DNA của Lâm Tinh Tinh, mẹ xem rồi sẽ biết lời con nói chính là sự thật.”

Nói xong, Mạc Tiên Lầu móc từ trong người ra một tờ giấy.

Tờ báo cáo này là ngày anh ta nghi ngờ thân phận của Lâm Tinh Tinh đã đến bệnh viện kiểm tra, chỉ là vẫn luôn không lấy ra, hôm nay chính là lúc tờ giấy này được phơi bày.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc mà trước giờ chưa từng thấy của con trai, trong đầu Giang Sa trống rỗng, bà biết Tiên Lầu không thể lấy chuyện này ra làm trò đùa với bà, nhưng bà vẫn không thể chấp nhận được “đứa con gái” lâu nay mà bà luôn yêu thương lại là “đồ giả”, bàn tay run rẩy từ từ cầm lấy tờ giấy trong tay Mạc Tiên Lầu, chỉ nhìn lướt qua, tia hi vọng trong lòng Giang Sa bỗng bị hủy diệt.

Lâm Tinh Tinh thấy Mạc Tiên Lầu đã chuẩn bị sẵn chứng cứ từ trước, bắt đầu tuyệt vọng lắc đầu, đồng thời hiểu ra bản thân sẽ không thể lật chuyển được, nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Giang Sa, cô ta biết bây giờ việc duy nhất mà cô cô ta có thể làm đó chính là trốn, trốn khỏi căn phòng này.

Những ngày sống chung với Giang Sa, Lâm Tinh Tinh ít nhiều cũng hiểu hết được Giang Sa, người phụ nữ này thường ngày có vẻ ăn nói rất bình thường, cũng yêu thương và đối xử với cô ta rất tốt, nhưng vấn đề là đó là khi Lâm Tinh Tinh là “con gái” của Giang Sa, còn khi là kẻ thù, trước giờ cô ta vẫn chưa từng thấy Giang Sa nương tay, từ cách báo thù Sở Quy Thôn có thể nhận ra điểm này, thật sự làm cho người ta sợ hãi!

Lúc này, Lâm Tinh Tinh hoảng sợ đến trái tim cũng bắt đầu run rẩy.

Nhưng bụng của cô ta vẫn rất đau, cái đạp chân đó của Mạc Tiên Lầu hết sức mạnh, đến bây giờ cô ta cũng không thể bò dậy được, nhưng cô ta không thể ngồi đây chờ chết, vì vậy, Lâm Tinh Tinh bắt đầu tuyệt vọng bò từng chút về phía cửa.

Nhìn phản ứng chột dạ sợ hãi của Lâm Tinh Tinh, Giang Sa ngẩng đầu lên, nhắm nhẹ mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng bà cũng tin Mạc Tiên Lầu thật sự không nói dối, nhưng mà điều kì lạ là, lúc này trong lòng bà, tại sao ngoài sự giận dữ và khó chịu vì bị lừa gạt, lại không cảm thấy đau đớn và buồn bã một chút nào?

Thậm chí bà còn cảm thấy nhẹ lòng.

Như vậy chỉ còn có thể giải thích, hóa ra bao lâu nay, Lâm Tinh Tinh chưa từng đi vào trong trái tim của Giang Sa, hoặc có thể nói trong sâu thẳm tiềm thức Giang Sa thực ra vẫn luôn không đón nhận Lâm Tinh Tinh.

Cũng đúng, với phẩm chất và tính cách như vậy của Lâm Tinh Tinh, sao có thể nhận được sự đối xử thật lòng của người khác, Giang Sa vì thế mới cố hết sức làm theo tất cả theo những gì cô ta muốn, chẳng qua chỉ vì sự áy náy trong những năm qua đã lén lút thôi.

Một khi sự áy náy không còn tồn tại, hơn nữa thay vào đó là sự tức giận, vậy thì chỉ còn lại sự căm ghét và hận thù.

Mắt đưa xuống nhìn Lâm Tinh Tinh đang bò từng bước từng bước ra ngoài cửa, sắc mặt của Giang Sa bắt đầu trở nên lạnh lùng, bước từng bước về phía Lâm Tinh Tinh, ánh mắt lưỡng lự, ai cũng không thể đoán được lúc này trong lòng bà đang nghĩ điều gì, bao gồm cả Mạc Tiên Lầu.

Nhưng Mạc Tiên Lầu rất muốn nhìn thấy Giang Sa như vậy, như này mới chính là mẹ của Mạc Tiên Lầu!

Nghe từng bước chân đang lại gần của Giang Sa, Lâm Tinh Tinh bị dọa đến nỗi không dám quay đầu lại, từng được Giang Sa hết sức yêu chiều, vậy thì lúc này sẽ căm ghét như thế nào, càng nghĩ càng sợ, lại thêm phần bụng càng lúc càng đau đớn, đôi mắt Lâm Tinh Tinh đảo ngược, cứ thế ngất lịm đi, không động đậy nằm thẳng trên mặt đất.

Nhìn biểu hiện bất lực của Lâm Tinh Tinh, khuôn mặt Giang Sa vẫn không cảm xúc, liền quay đầu lại nhìn Mạc Tiên Lầu, “Con đã biết chuyện này từ khi nào?”

Mạc Tiên Lầu nhún vai xin lỗi, “Con đã biết từ rất lâu rồi, chuyện này một lời khó nói hết, vì thế mà con vẫn luôn không nói ra để bảo vệ con gái thật sự của mẹ.”

Nếu không phải lần này Lâm Tinh Tinh thật sự tham vọng quá lớn, anh ta vẫn muốn giúp Lâm Phiên Phiên giấu chuyện này thêm một thời gian nữa!

Giang Sa đã hiểu ra mọi chuyện, “Ý của con là sao, lẽ nào là do Lý Mịch Hương đã giở trò? Không được, mẹ phải lập tức đi đến nhà họ Lâm, mẹ phải nhanh chóng gặp đứa con gái thật sự của mẹ.”

Vừa nhắc đến Lý Mịch Hương, bây giờ Giang Sa đã hận thù sâu sắc, bà già này lại lấy đứa con ruột của mình để giả mạo làm con gái của Giang Sa bà, thật sự mất mặt, vừa nghĩ đên những ngày qua bị hai mẹ con Lý Mịch Hương và Lâm Tinh Tinh lừa gạt bao nhiêu tiền như vậy, Giang Sa hận rằng không thể lập tức xé họ thành trăm mảnh.

Nhưng bây giờ bà không còn tâm trạng đi tìm họ để tính sổ nữa, lúc này bà chỉ muốn ngay lập tức gặp đứa con gái ruột của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện