Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 92



Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên.

Cúc áo sơ mi của Lục Mộ Trầm bị Tống Nhiễm mở ra hết, anh trực tiếp cởi ra, tùy tay ném sang một bên.

Thân người anh rắn chắc, cơ ngực cùng cơ bụng đều được tập đến độ vừa đúng, không quá khoa trương, nhưng đủ để làm cho Tống Nhiễm hoa si thân hình gợi cảm này của anh.

Ngón tay của cô chọc xuống ngực Lục Mộ Trầm, nhịn không được mà cười khúc khích.

Lục Mộ Trầm đột nhiên cầm lấy tay cô, cô sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Lục Mộ Trầm nhìn cô thật sâu, kéo tay cô dọc theo thân thể anh một đường đi xuống, cuối cùng, phủ lên trên dây thắt lưng bên hông, môi mỏng hé mở, khàn giọng nói: “Cởi quần.”

Không biết như thế nào, nghe thấy hai chữ này, cả khuôn mặt của Tống Nhiễm đều nóng lên, cô theo bản năng rũ mắt, nhìn lại dưới thân Lục Mộ Trầm.

Cách cái quần, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ của thân thể anh.

Tống Nhiễm có chút thẹn thùng, theo bản năng muốn rút tay lại, Lục Mộ Trầm lại ấn tay cô càng chặt, đuôi lông mày hơi nhướng: “Không phải muốn cởi quần áo giúp anh sao?”

“Áo sơ mi…… cởi rồi nha…..” Tống Nhiễm đỏ mặt nói: “Quần….. Quần tự anh cởi…..”

“Nhiễm Nhiễm, đến giờ rồi, em còn rụt rè với anh?”

“Ai….. Ai rụt rè…..”

“Vậy cởi.”

“Cởi thì cởi!”

Cũng không phải chưa cởi qua!

Tống Nhiễm khẽ cắn môi, một tiếng trống làm tăng thêm tinh thần hăng hái cởi bỏ thắt lưng của Lục Mộ Trầm nghĩ thầm: cô có gì phải ngượng ngùng chứ.

Cởi bỏ thắt lưng, sau đó lại mở khóa quần ra.

Nhưng mà, đến lúc cởi quần ra, Tống Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt vừa đối nhau, trái tim Tống Nhiễm đột nhiên lại nhảy dựng lên bang bang bang, sau đó liền sợ, nói: “Anh…. Tự anh cởi đi!”

Nói xong, rồi bỏ lại anh, tự mình nhảy vào trong bồn tắm lớn.

Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ đỡ tránq: “Nhiễm Nhiễm, cởi quần áo cởi một nửa?” Nói xong, nhịn không được cười ra tiếng, cúi người xoa nhẹ đầu Tống Nhiễm, cười cô: “Em sợ rồi.”

Tống Nhiễm bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Sợ thì sợ.”

Tống Nhiễm mặc áo ngủ ngồi trong bồn tắm lớn, Lục Mộ Trầm nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu: “Em định mặc quần áo tắm rửa hay là để anh vào cởi cho em?”

Tống Nhiễm: “……”

……

Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm đều nghỉ, các trưởng bối đi chơi ở Bắc Kinh cũng được kha khá rồi, ngày thứ ba, mọi người liền cùng bay về nhà.

Một đường đồng hành, tiếng hoan hô nói cười, còn chưa đến tết mà cũng đã có không khí của tết.

Trên máy bay, mẹ Lục đang nói chuyện với Tống Nhiễm giúp cô nhìn trúng mấy căn phòng, một căn ở trung tâm thành phố, cách bệnh viện, siêu thị lớn, cùng với một vài trung tâm thương mại rất gần, giao thông thuận tiện. Một căn ở khu vực ngoại thành, đi lại không quá thuận tiện, nhưng cảnh với không khí lại tốt. Hoàn cảnh của hai tiểu khu đều tốt, là nơi thích hợp để sống.

So sánh với nhau, cá nhân Tống Nhiễm thích nơi thanh tĩnh hơn, nhưng cuối cùng vẫn là muốn trưng cầu ý kiến của ba mình.

…….

Ngày đính hôn được chọn vào ngày tám tháng hai, trước tết âm lịch vài ngày, trên hoàng lịch là một ngày tốt.

Tống Nhiễm vốn nghĩ có thể hỗ trợ, nhưng sau khi về nhà mới phát hiện, tất cả công việc đều được mẹ Lục chuẩn bị kha khá rồi, người chủ trì, quy trình, danh mục quà tặng, thiệp mời….. các thứ khác nên chuẩn bị đều được chuẩn bị ổn thỏa rồi.

Mẹ Lục đang định chế cho cô một bộ lễ phục thật đẹp, váy dài màu hồng nhạt, trong tao nhã lại mang theo chút nữ tính, rất hợp với cô.

Tống Nhiễm ở trong phòng thay xong váy, lúc đi ra Lục Mộ Trầm đang dựa trên lan can hành lang gỗ, nghe thấy âm thanh mở cửa liền quay đầu lại.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi quay đầu lại, đôi mắt dán chặt vào cô.

Tống Nhiễm thấy ánh mắt của Lục Mộ Trầm nhìn cô chằm chằm, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Đẹp không?”

“Đương nhiên đẹp!” Lục Mộ Trầm chưa kịp trả lời, mẹ Lục đã vui vẻ đúng lên, đánh giá Tống Nhiễm từ trên xuống dưới nhìn một lượt, vẻ tươi cười trên mặt càng rạng rỡ, nói: “Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp, thật sự là mặc cái gì cũng đẹp.”

Tống Nhiễm có hơi ngại ngùng, vẫn hỏi lại Lục Mộ Trầm một câu: “Lục ca ca, anh cảm thấy được không?”

Lục Mộ Trầm gật đầu: “Vô cùng đẹp.”

“Còn cần nó nói sao? Tiểu tử này, ánh mắt sắp dính lên rồi.” Mẹ Lục nhịn không được cười, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn đứa con mình, cười nhạo anh nói: “Hiện tại đã mê thành như vậy, chờ đến khi Nhiễm Nhiễm mặc váy cưới, vậy không phải là thần hồn điên đảo hay sao?”

Lục Mộ Trầm hơi cong môi dưới, trong mắt nhìn Tống Nhiễm, tràn đầy nhu tình.

……..

Tống Nhiễm về nhà có hai chuyện trọng yếu, một là đính hôn, hai là mua nhà cho ba.

Mẹ Lục biết Tống Nhiễm sốt ruột mua nhà, cho nên trước đó đưa cho cô xem đều là nhà có sẵn tiện ích, là loại mua về là có thể lập tức trang hoàng rồi dọn vào ở.

Tống Nhiễm có hướng thiên về căn nhà ở khu vực ngoại thành, bất động sản của công ty nổi tiếng, không khí tốt, hoàn cảnh của tiểu khu cùng dịch vụ quản lý nhà đất cũng vô cùng tốt.

Ba Tống đương nhiên không có ý kiến, miệng đều là: “Con cảm thấy tốt là được, ba đều nghe con.”

Ba nói như vậy, Tống Nhiễm ngược lại có chút lưỡng lự.

Cô cả tìm đến cô, lặng lẽ hỏi cô: “Nhiễm Nhiễm, trong tay con có bao nhiêu tiền? Có phải mua nhà ở nội thành, không đủ tiền hay không?”

Tống Nhiễm ngẩn người, khó hiểu: “Cô cả, sao cô lại hỏi như vậy?”

Cô cả vỗ vỗ tay cô, nói: “Nếu con không đủ tiền, mua cái nhà nhỏ cũng được, ở nội thành cách mọi người cũng gần, ngày thường lui tới cũng tiện, con muốn mua ở ngoại thành đợi đến khi con về trường học, hoặc là ngay khi kết hôn cũng sẽ có nhà của chính mình, đến lúc đó ba con một mình ở vùng ngoại thành, hoàn cảnh tốt thì tốt đấy, nhưng là cô đơn.”

Tống Nhiễm nghe thấy lời này, trái tim bỗng dưng thắt lại một chút. Sao cô lại không nghĩ đến, theo từng ngày cô lớn lên, thời gian ở bên cạnh ba cũng càng ngày càng ít. Cô có người yêu, có gia đình của chính mình, nhưng mà ba không có, ông vẫn cô độc một mình như cũ.

Buổi tối hôm nay, Tống Nhiễm đẩy ba đi  tản bộ ở ven sông, làm như vô tình mà nói chuyện phiếm hỏi ông: “Ba, ba có nghĩ tới, sẽ tìm bạn già hay không?”

Ba Tống sửng sốt: “Làm sao lại đột nhiên muốn hỏi cái này?”

“Con chỉ là hỏi một chút, trước kia chúng ta ở ngõ nhỏ, dì Lý ở đối diện không tồi nha, thường ngày con đến trường, không phải dì sẽ tới nói chuyện với ba một chút hay sao?”

“Con đừng nói bậy, ba với dì Lý chỉ là bạn bè bình thường.”

“Ba nói là bạn bè bình thường, nhưng dì Lý người ta không nghĩ như vậy nha. Con nghe cô cả nói, hai năm con đi học ở bên ngoài này, bình thường đều là dì Lý đến đây nấu cơm cho ba, quan tâm đến chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày của ba.”

Ba Tống nghe lời này, đôi mắt có chút cay cay, thật lâu sau  ông lắc đầu, nói: “Dì Tiểu Lý của con là người tốt, nhưng….. Chúng ta không có khả năng.”

“Vì sao vậy?”

Ba Tống thở dài, nói: “Người bệnh liệt nửa người như ba, không nên làm chậm trễ người ta.”

“Ba!” Tống Nhiễm không thích nghe ba nói bản thân mình như vậy, nhất thời mặt mày nhăn lại.

“Được rồi được rồi, ba không nói, con đừng tức giận.” Ba Tống vỗ vỗ tay cô, lại tiếp tục nói: “Chỉ là ba cảm thấy một mình rất tốt, không có ý định thành gia thêm lần nữa, con đấy, cũng đừng quan tâm chuyện của ba, sắp đính hôn rồi cũng không phải đứa trẻ con nữa, về sau phải chuyên tâm vào gia đình và sự nghiệp của chính mình hơn nữa mới được.”

Tống Nhiễm ngồi xổm xuống, nắm chặt tay của ba ngửa đầu nhìn ông, vô cùng nghiêm túc nói: “Ba, nếu không ba theo con đi Bắc Kinh đi, một mình ba, con thật sự rất lo lắng.”

Ba Tống vừa nghe, vội xua tay: “Ba không đi ba không đi! Ba ở trong này sống rất tốt, thế nào cũng không đi.”

“Nhưng một mình ba, con thật sự……”

“Con gái à, tục ngữ nói ‘lá rụng về cội’, ba đã từng tuổi này rồi, không giống người trẻ tuổi các con, muốn dốc sức liều mình vì sự nghiệp, ba hiện tại chỉ muốn ở quê, nghe cái không khí này, cảm thấy thân thiết, con muốn ba đi Bắc Kinh…..” Ba khoát tay, nói thẳng: “Không quen được.”

Cuối cùng Tống Nhiễm vẫn mua nhà ở nội thành cho ba, thật sự rất gần nhà của cô cả, đi đường mười phút là đến, ba không cho mua căn phòng lớn, cuối cùng mua một căn nhà ba phòng ngủ, hai phòng làm việc, diện tích không lớn, nhưng quan trọng là….. Có ba phòng ngủ. Ba nói, về sau cô với Lục Mộ Trầm đưa đứa nhỏ về nhà, phòng vừa đủ ở.

Thời điểm Tống Nhiễm nghe đến đoạn này, trong lòng chua xót.

Cô cả an ủi cô nói: “Trẻ con, đều phải lớn lên, mới trước kia mỗi ngày còn ở cùng với cha mẹ, trưởng thành rồi, có gia đình của chính mình đoán ra được, còn có thể thường thường rút ra thời gian trở về thăm, cũng đoán được công việc bận ngày lễ ngày tết có thể trở về đã không tệ rồi. Giống như chị họ con, đến nước ngoài xa như vậy, ngày lễ ngày tết cũng không thể trở về một chuyến…..”

Cô cả nói xong, trong mắt liền ánh lên nước mắt.

Tống Nhiễm vội ôm bà một cái: “Cô cả, cô đừng đau lòng, không phải chị họ nói năm nay sẽ trở về hay sao, cô đừng quá thương tâm.”

Cô cả lúc này mới lau lau nước mắt, lôi kéo tay cô, tiếp tục nói: “Cô nói với con cái này là để con yên tâm đi chăm lo cho gia đình và sự nghiệp của mình, cha mẹ con cái đều giống nhau, ngày thường con có thời gian thì về nhà thăm, ba con cũng rất vui vẻ. Thời điểm con không ở đây, ba con chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt.”

“Con hiểu rồi, cô cả.”

“Ai, hiểu được là tốt rồi.”

……..

Trước lễ đính hôn một ngày, Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm bị mẹ Lục phái ra ngoài mua món đồ theo yêu cầu.

Sắp đến tết âm lịch, siêu thị biển người tấp nập, vừa nóng vừa khó chịu.

Lục Mộ Trầm nhìn tình hình bên trong, mặt mày nhăn lại đưa Tống Nhiễm lên trên tầng cửa hàng tổng hợp, tìm quán cà phê, dắt cô đi vào, nói: “Anh đi xuống mua đồ, em ở chỗ này chờ anh, đừng chạy lung tung, biết chưa?”

“Biết rồi, em cũng không phải trẻ con.” Tống Nhiễm bĩu môi, nói.

Lục Mộ Trầm cười cười, sờ sờ đầu cô, thuận tiện gọi cho cô một ly cà phê, sau đó mới xoay người, đi xuống cửa hàng bên dưới.

Quán cà phê ấm áp, Tống Nhiễm ngồi ở trên ghế chân cao xoay, chán chết mà xoay vòng.

Rất nhanh, nhân viên cửa hàng liền nhiệt tình mà bưng ly cà phê của cô tới.

Vẽ hoa rất được, cô vui vẻ lấy điện thoại ra chụp ảnh, vừa mới chụp xong, đằng sau đột nhiên có người gọi cô: “Tống Nhiễm?”

Tống Nhiễm nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có mấy nam sinh đang đứng, đều là bạn học trung học.

Cô vui mừng, kêu lên: “Lưu Dịch! Là cậu à?”

“Móa! Vừa nãy còn tưởng nhận nhầm đó! Mấy năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp nha!” Lưu Dịch cũng hưng phấn mà cười rộ lên, đặt mông ngồi vào vị trí bên cạnh Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm cười tủm tỉm nói: “Cậu cũng đẹp trai hơn trước kia, còn có các cậu, chậc chậc, đều trở thành người đàn ông chín chắn nha.”

“Trước khi nghỉ hè bạn học tụ hội, sao cậu không đến?” Lưu Dịch cười trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là sắp làm minh tinh, sẽ không nhận mấy người bạn học cũ chúng tớ đó chứ.”

“Nào có, trước khi nghỉ hè tớ có việc thôi, không đến được.”

“Nói thật ra, không phải là cậu đang trốn Phàm ca?” Lưu Dịch đột nhiên nói, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.

Tống Nhiễm lắc đầu: “Không có mà, tớ trốn cậu ấy làm gì.”

“Không phải, lúc trước hai người các cậu đến tột cùng là làm sao vậy? Nói trở mặt liền trở mặt, cho dù Phàm ca có thật sự làm gì sai, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng nên hòa hảo đi.”

Từ lúc Tống Nhiễm đột nhiên không để ý Tần Phàm về sau, mấy năm nay Tần Phàm cũng thay đổi không ít, không thích cười thích náo loạn như trước kia nữa, trầm mặc hơn rất nhiều.

Tống Nhiễm lắc đầu, nói: “Không liên quan đến cậu ấy, không phải lỗi của cậu ấy.”

Cô không thể đối mặt với Tần Phàm, không thể làm bạn bè với cậu ấy, chính là bởi vì không thể đối mặt với người phụ nữ năm đó vứt bỏ cô kia, quay đầu đi làm mẹ kế của người khác, đem tình thương của mẹ vốn thuộc về cô, vô tư đi cho đứa trẻ của người khác.

Nhưng cô cũng biết, không phải lỗi của Tần Phàm. Có trách thì trách người phụ nữ ngại bần yêu phú (*) kia.

(*) ‘Bần’ nghĩa là nghèo, ‘phú’ là giàu.

Nghĩ đến Tần Phàm, lại nghĩ đến người phụ nữ vô tình kia. Tống Nhiễm có chút phiền lòng, cúi đầu nhấp ngụm cà phê.

Tầm mắt Lưu Dịch dừng trên chiếc nhẫn trên ngón giữa của Tống Nhiễm, trừng mắt, khiếp sợ hỏi: “Tống Nhiễm, cậu sắp kết hôn?!”

Tống Nhiễm theo bản năng nhìn nhẫn của mình, sau đó cười cười: “Kết hôn thì chưa phải, chỉ là tớ sắp đính hôn.”

“Tống Nhiễm……” Tống Nhiễm vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một loạt âm thanh quen thuộc.

Tần Phàm đi cùng bọn Lưu Dịch, vừa nãy ở bên ngoài nghe điện thoại.

Tống Nhiễm chợt thấy Tần Phàm vừa đến, cũng ngây ngẩn cả người.

Cổ họng Tần Phàm có chút khô khốc, không thể tin được hỏi: “Cậu thật sự……sắp đính hôn?”

Tống Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cùng ai? Lục Mộ Trầm sao?”

Tống Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tống Nhiễm, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tần Phàm tìm Tống Nhiễm rất lâu, muốn nói với cô rất nhiều điều, cậu tiến lên từng bước, theo bản năng cầm lấy cổ tay cô.

Tống Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại, vừa lúc Lục Mộ Trầm đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy Tần Phàm nắm tay Tống Nhiễm. Sắc mặt anh trầm xuống, bước qua: “Nhiễm Nhiễm!”

Tống Nhiễm quay đầu lại: “Lục ca ca……”

Cô gọi theo bản năng nhảy từ trên ghế chân cao xuống.

Lục Mộ Trầm đen mặt, một tay kéo Tống Nhiễm đi, gắt gao nắm lấy tay cô, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tần Phàm.

Chuyện Tần Phàm thích Tống Nhiễm, anh vẫn chưa quên.

Tay của Tần Phàm vừa mới cầm tay Tống Nhiễm nhất thời giơ ra không trung, có chút xấu hổ.

Cậu buông tay, rũ ở bên người, nắm thành nắm đấm.

Không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

Tống Nhiễm gượng cười, hỏi Lục Mộ Trầm: “Anh mua đồ chưa?”

“Mẹ nói không cần, chúng ta về nhà đi.” Nói xong, không đợi Tống Nhiễm trả lời, liền lôi kéo tay cô, xoay người đi ra ngoài.

Đi được vài bước, dường như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay đầu nhìn Tần Phàm, nói: “Trưa mai ở khách sạn Lệ Uyển, tôi và Nhiễm Nhiễm tổ chức lễ đính hôn, hoan nghênh mọi người đến.”

Thanh âm anh trầm thấp hữu lực, nói xong, liền nắm tay Tống Nhiễm rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện