Chương 24: 24: Đỗ Gia
Vệ Kiều nói ngày mai phải đưa Thập Nhị đi, chỉ là nàng còn chưa kịp căn dặn liền được Bùi Thiên đón đi, công ty xảy ra chút việc, Thập Nhất chờ đợi lo lắng đến nửa đêm, khi tỉnh lại liền mang một đôi mắt gấu mèo, bên giường Thập Nhị đang đi tới đi lui, tựa hồ rất nôn nóng, thấy nàng tỉnh lại liền quấn quít lấy nàng, Thập Nhất chưa từng nuôi chó cũng không biết nó làm sao vậy, khi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt mới nghĩ tới, Thập Nhị có thể là muốn đi vệ sinh, nàng rửa mặt xong liền dắt Thập Nhị xuống lầu.
Nàng không dám để cho Thập Nhị tùy tiện đi vệ sinh trong sân, mãi cho đến chỗ góc tường, nàng mới buông Thập Nhị ra.
Liễu thẩm đi theo phía sau lưng nàng nói: "Tiểu tiểu thư.
"
Thập Nhất quay đầu, cho rằng bà là tới dắt Thập Nhị rời đi, rất không đành lòng mà nói: "Tam tiểu thư có nói đưa đi đâu hay không?"
Liễu thẩm sững sờ: "Cái gì?"
Thập Nhất cắn cắn môi: "Không phải là muốn đưa nó đi sao?"
Liễu thẩm cười cười: "Không có, Tam tiểu thư không có căn dặn.
"
Thập Nhất khó hiểu mà nhìn Liễu thẩm: "Nàng thật sự không có nói sao?"
Có phải là quên rồi hay không? Trong lòng Thập Nhất cảm thấy có chút may mắn, lại nghe Liễu thẩm nói: "Từ sáng sớm Tam tiểu thư đã được Bùi trợ lý đón đi, nói là công ty có việc gấp.
"
Thì ra là như vậy, cảm giác may mắn nho nhỏ của Thập Nhất tan vỡ, Liễu thẩm hứng thú nhìn Thập Nhị mà hỏi: "Chú chó này là ngài nuôi sao?"
Thập Nhất lắc đầu: "Đây là nhặt được.
"
Liễu thẩm cười: "Đây là chó thuần chủng rồi, tiểu tiểu thư vận khí thật tốt.
"
Thập Nhất không biết rõ lắm cái gì là chó thuần chủng, nàng nghe xong lời nói của Liễu thẩm chỉ cười cười không lên tiếng, vận khí của nàng không tốt chút nào, không có biện pháp lưu Thập Nhị lại.
Thập Nhị tựa hồ nhận ra tốt tâm tình nàng không, cúi đầu cọ cọ lên quần của nàng, lại ngẩn đầu le lưỡi ra, đôi mắt đen bóng nhìn Thập Nhất, bộ dáng lanh lợi thông minh, Thập Nhất càng nhìn nó như vậy, lại càng không đành lòng bỏ nó, nàng ôm lấy Thập Nhị nói: "Ta trước tiên có thể buộc nó ở hậu viện sao?"
Liễu thẩm gật đầu: "Đương nhiên có thể, ta dắt đi buộc lại giúp ngài.
"
Thập Nhất cầm lấy sợi dây: "Vẫn là để ta làm đi.
"
Thập Nhị đi theo sau lưng nàng tiến vào hậu viện, hậu viện rất rộng, có một hồ bơi rất lớn, mặt cỏ xanh mơn mởn, những con đường lát đá, hai bên con đường lát đá cây cối mọc xanh tốt, lúc trước Thập Nhất đã từng tới nơi này, từ xa xa nhìn qua vài lần.
Hôm nay thời tiết không giống như tối hôm qua, trời quang vạn dặm, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người, càng thêm ấm áp, Thập Nhất đi đến một gốc cây hẻo lánh nhất trong hậu viện, đem Thập Nhị buộc ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi ngoan ngoan ở đây có được không?"
Thập Nhị hướng nàng kêu lên hai tiếng, Liễu thẩm cười: "Tiểu tiểu thư không cần lo lắng, ta sẽ chiếu cố tốt nó"
Thập Nhất cúi đầu: "Cám ơn.
"
Liễu thẩm khẽ vươn tay: "Chúng ta trở về ăn điểm tâm đi.
"
Thập Nhất lưu luyến không rời mà nhìn Thập Nhị, cắn răng một cái đi theo sau Liễu thẩm trở về phòng tiếp khách, điểm tâm đã được dọn lên bàn, tuy rằng chỉ có một mình Thập Nhất, nhưng vẫn rất phong phú, Thập Nhất vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua khi ở trong phòng Vệ Kiều, khi nàng ngã xuống bản thân cũng không có khí lực để đỡ lấy nàng, phải ăn nhiều một chút mới được, ăn nhiều một chút, bản thân liền cao lớn khỏe mạnh hơn, về sau có thể đỡ lấy Vệ Kiều không để nàng phải ngã xuống.
Về sau?
Thập Nhất ăn điểm tâm có chút khựng lại, trong đôi mắt xinh đẹp có chút bối rối, tại sao, nàng lại nghĩ đến chuyện về sau?
Ăn điểm tâm xong, Liễu thẩm bưng sữa tới cho nàng, sau khi Thập Nhất uống hết liền nhàn rỗi, nàng lại chạy tới hậu viện, Thập Nhị đang gặm xương, Thập Nhất không quấy rầy nó, vẫn là ngồi trên một cái ghế cách đó không xa nhìn Thập Nhị, lời nói của Vệ Kiều đêm qua đang vang lên bên tai nàng, từng điểm từng điểm sáng nơi đáy mắt Thập Nhất bị dập tắt, nàng nằm sấp trên bàn, nhắm hờ đôi mắt lại.
Ở công ty, Vệ Kiều ngồi trong phòng họp, những cổ đông trước mặt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Một ngày để không chính là một ngày lãng phí tiền, có thể cải tạo để tăng trưởng tài chính, vì cái gì chúng ta còn cần xây dụng khu vui chơi mới?"
"Đúng vậy, Vệ tổng, không nói đến chuyện xây dựng khu vui chơi có thể lợi thu được nhuận hay không, liền chỉ nói thành phẩm này, có phải là chi phía qua cao hay không?"
"Cải tạo lại mới là tốt nhất.
"
Vệ Kiều nhìn về phía những lão đầu này, bình thường bọn họ đều là chờ đợi nhận lợi nhuận, cơ bản rất ít khi nói đến chuyện của công ty, biện pháp nàng đã quyết định cũng chưa từng bị phản đối mãnh liệt như vậy, không cần nghĩ, sau lưng nhất định là có người châm ngòi, Lạc Châu Bình không có biện pháp cùng Thẩm Hạo hợp tác, liền di chuyển tâm tư đến những lão gia hỏa này, cố tình lại để cho hắn tìm được đúng chỗ để châm ngòi rồi, những người này chính là muốn kiếm tiền, nhũng lại không nỡ bỏ vốn đầu tư.
"Vệ tổng, phương án này cũng không phải là một mình ngươi định đoạt được, chúng ta bây giờ đều cảm thấy cải tạo liền tốt hơn.
"
Lạc Châu Bình mỉm cười hoà giải: "Các vị đừng gấp, ngồi xuống từ từ nói, Vệ tổng rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, cân nhắc không chu toàn, mọi người nàng chút thời gian hảo hảo suy nghĩ.
"
Hắn vừa dứt lời, Bùi Thiên tiến đến bên cạnh Vệ Kiều nói khẽ: "Tam tiểu thư, Thẩm tổng nói có việc, không tới hội nghị được.
"
Vệ Kiều gật đầu: "Đã biết rồi.
"
Nàng nghe Lạc Châu Bình cùng những cổ đông kia hát bè xong, mở miệng nói: "Như vậy đi, vấn đề này liền bỏ phiếu quyết định.
"
"Bất quá hôm nay Thẩm tổng không rảnh, đợi cuộc họp lần sau sẽ bỏ phiếu quyết định, ý mọi người thế nào?"
Mấy người đổng sự nhìn về phía Lạc Châu Bình, hai mặt nhìn nhau, Lạc Châu Bình dùng bộ dạng khẩu Phật tâm xà: "Đương nhiên là tốt, các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cũng tốt.
"
"Vậy thì chờ cuộc họp lần sau.
"
Vệ Kiều gật đầu: "Tan họp.
"
Chờ đến khi Lạc Châu Bình cùng các cổ đông rời khỏi, sắc mặt Vệ Kiều mới hoàn toàn trầm xuống, Bùi Thiên đứng ở bên cạnh nàng nói: "Lạc phó tổng tựa hồ đã lôi kéo được không ít cổ đông.
"
Trước kia khi hắn cùng Vệ Trường Viễn tranh chấp tập đoàn Vệ Thiên liền không ngừng xây dựng các mối quan hệ, khi đó có lão gia tử tọa trấn, các cổ đông cũng không có hướng về hắn, những lúc này không giống như ngày xưa, dù sao Vệ Kiều mới nhậm chức vài năm, tuổi còn nhỏ, theo ý của bọn họ là làm việc không đủ nghiêm cẩn trưởng thành, quan trọng nhất, nàng còn là một nữ nhân, cho dù nàng đã lập nên công lao to lớn, ở trong mắt rất nhiều người, nàng bất quá cũng chỉ như vậy.
Lúc này mới dẫn đến không ít cổ đông đào ngũ, Vệ Kiều hỏi: "Thẩm Hạo đâu?"
Bùi Thiên cúi đầu: "Hắn nói ——" Hắn nhìn Vệ Kiều cau chặt lông mày, kiên định nói: "Hắn nói, ở khách sạn chờ ngài.
"
Đây là đang uy hiếp nàng.
Vệ Kiều gật đầu: "Đỗ gia bên kia đã hẹn xong sao?"
Bùi Thiên nói: "Đều đã sắp xếp xong xuôi, Đỗ lão gia tử vừa trở về, biết ngài muốn qua, nên rất cao hứng.
"
Nàng và Đỗ Nguyệt Minh cùng tuổi, lúc trước cũng từng qua lại vài lần, Đỗ gia cùng Vệ gia quan hệ không tệ, lúc trước nàng không ít lần pha trà đưa nước cho Đỗ lão gia tử, khi mới nhậm chức để ổn định thế trận nàng còn tự mình bái phỏng Đỗ lão gia tử, khiến cho lão gia tử càng thêm yêu quý.
Bất quá bây giờ người cầm quyền ở Đỗ gia đã không phải là lão gia tử nữa rồi, có rất nhiều chuyện đều là do Đỗ Nguyệt Hàn khống chế.
Vệ Kiều đứng người lên, nói: "Nếu như lão gia tử cao hứng, vậy thì sớm đi qua đó đi.
"
Bùi Thiên khó hiểu: "Hiện tại sao?"
Vệ Kiều gật đầu, Lạc Châu Bình cùng cổ đông đã buộc nàng phải ra quyết định, mà Thẩm Hạo bên kia, lúc nào cũng có thể đào ngũ, nàng không muốn dây dưa cùng Thẩm Hạo, cho nên chỉ có thể trước ra tay từ chỗ Đỗ gia, nàng vừa đi vừa nói: "Chuẩn bị xe.
"
Bùi Thiên gọi điện thoại cho lái xe, hỏi: "Trực tiếp đi đến Đỗ gia sao?"
Vệ Kiều nghĩ vài giây: "Về nhà trước.
"
Sau khi trở về Vệ Kiều tìm không thấy Thập Nhất ở phòng tiếp khách và trong phòng, Liễu thẩm nói nàng ở hậu viện, Vệ Kiều nghĩ đến chú chó ngày hôm qua nàng vừa dắt về liền gật đầu, căn dặn Bùi Thiên đi đến thư phòng cầm chút ít tư liệu, liền đi tới hậu viện.
Còn chưa gần liền nghe được tiếng cười.
Vệ Kiều dừng lại, nhìn cách đó không xa Thập Nhất đang ôm lấy chú chó, trên mặt người kia là nụ cười dào dạt thỏa mãn, đôi mắt như thu thủy, đây là một mặt mà Vệ Kiều chưa từng thấy, Thập Nhất trong ấn tượng của nàng, cho tới bây giờ đều là nhát gan nhu nhược, nhút nhát e lệ, cẩn thận từng li từng tí, không ngờ đứa nhỏ này cũng sẽ cười ra tiếng, sẽ thoải mái như vậy, như một đóa hoa đào.
Nàng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, một hồi lâu cũng không di chuyển được tầm mắt, cứ như vậy mà nhìn qua.
Vẫn là Thập Nhất nhận ra phía sau có điểm khác thường mà quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Vệ Kiều nàng tức khắc che giấu dáng tươi cười, đứng dậy, nghiêm túc, Thập Nhị bên cạnh không biết nàng làm sao, bỗng nhiên liền không chơi với mình nữa, nó dùng đầu lưỡi liếm láp bàn tay Thập Nhất, móng vuốt cào cào lên giầy Thập Nhất, Thập Nhất đi đến phía trước hai bước, nói: "Tam tiểu thư.
"
Không còn nụ cười sáng rỡ như vừa rồi, Thập Nhất khôi phục lại thế đứng quy tắc, Vệ Kiều thấy nàng như vậy liền rủ mắt xuống nói: "Trở về thay quần áo, cùng ta đi ra ngoài một chuyến.
"
Thập Nhất không dám hỏi nhiều, không chần chờ mà đi theo phía sau lưng Vệ Kiều, khi sắp bước vào ngã rẽ nàng lặng lẽ nhìn lại phía sau một chút, Vệ Kiều đi ở bên cạnh nàng, nhìn thấy rõ ràng hành động nho nhỏ của nàng, mở miệng: "Rất thích nuôi chó sao?"
Nghe thấy thanh âm của Vệ Kiều, Thập Nhất ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thanh lãnh của Vệ Kiều, nàng cắn môi nói: "Cũng không phải.
Chỉ cảm thấy, ta và nó rất giống nhau, đều là không có nhà.
"
Nàng nói xong cúi đầu xuống, thần sắc cô đơn, hai mắt ảm đạm vô quang, Vệ Kiều không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là sau khi nghe xong lời này của nàng liền có chút không thoải mái, không khỏi quay đầu nhìn Thập Nhị, nhìn thấy chú chó kia đang nghiêng đầu nhìn về phía bên này, một đôi mắt đen lúng liếng chuyển động, Vệ Kiều rũ mắt xuống, mang theo Thập Nhất đi vào trong nhà.
Sau khi trở về phòng khách Thập Nhất lên lầu thay quần áo trang điểm, trình tự trang điểm hôm qua Vệ Kiều đã dạy nàng vẫn nhớ rõ, trang điểm không khó, khó chính là phải nhớ nhiều chai chai lọ lọ như vậy, lại không thể dùng sai, giằng co ước chừng nửa tiếng đồng hồ, Thập Nhất mới xuống lầu, Vệ Kiều ngồi trên ghế sofa, nhìn nàng trang điểm nhàn nhạt ngũ quan liền càng thêm xinh đẹp, mắt sáng long lanh, môi hồng răng trắng.
Thập Nhất mặc một chiếc váy dài màu sáng, nhìn kỹ, là màu sắc tương đồng với y phục trên người Vệ Kiều, hai người đứng cùng một chỗ, giống như một đôi bích nhân*, Bùi Thiên nhìn Thập Nhất khi vừa mới vào cửa Vệ gia bờ vai còn rụt lại, nói chuyện yếu đuối giờ phút này lại thẳng tắp sống lưng, đứng ở bên cạnh Vệ Kiều, ngoại trừ thân thể gầy yếu, khí chất còn chưa đủ, nhữn mặt khác nhưng thật ra là tìm không ra vấn đề, nhất là gương mặt này, đoan chính tinh tế, rất xinh đẹp.
(*Chỉ người đẹp)
"Xe chuẩn bị tốt sao?" Tiếng nói thanh lãnh của Vệ Kiều cắt ngang suy nghĩ của Bùi Thiên, hắn đáp: "Đều đã chuẩn bị xong.
"
Vệ Kiều nhìn Thập Nhất: "Lên xe.
"
Thập Nhất bước trên giày đế bằng đi theo sau lưng nàng, lên xe không bao lâu Vệ Kiều liền tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, dưới mắt nàng có quầng thâm đạm đạm, Thập Nhất không quấy rầy nàng, vẫn là tựa ở bên cửa sổ, khi rảnh rỗi Thập Nhất cũng không có giống người tuổi trẻ bây giờ ưa thích ôm điện thoại trong tay, chỉ cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào, Vệ Kiều mở mắt liền thấy sườn mặt của người kai hướng về phía mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt có chút thất thần, nàng nghĩ đến bộ dạng cùng đôi mắt ảm đạm vô quang của Thập Nhất khi người kia nói mình và chú chó kia giống nhau, đều là không nhà để về liền nhíu nhíu mày, khi lần nữa nhắm đôi mắt lại nàng nói: "Ngươi muốn nuôi liền nuôi đi.
"
Bên tai Thập Nhất đột nhiên có thanh âm vang lên khiến nàng sững sờ vài giây, sau đó khi nghe rõ Vệ Kiều nói cái gì nàng lập tức quay đầu lại, hai mắt thất thần càng thêm sáng rọi, dường như đang gọn sóng, nàng kích động hỏi lại: "Tam tiểu thư ngài đồng ý sao?"
Vệ Kiều vẫn là khoanh tay trước ngực, thần sắc lạnh lùng: "Ân, quản tốt là được.
"
Thập Nhất liên tục gật đầu: "Ta sẽ quản tốt!" Nàng kích động muốn nắm lấy cánh tay Vệ Kiều, bàn tay đưa đến không trung lại cảm thấy không ổn mà chậm rãi rút về, thanh âm có vui vẻ nói: "Tam tiểu thư, ngài thật tốt.
"
Bùi Thiên nghe được câu này liền hồ nghi mà nhìn kính chiếu hậu, thiếu chút nữa đã lệch tay lái.
Tòa nhà của Đỗ gia và Vệ gia cách nhau cũng không xa, lái xe một khắc liền đến, Vệ Kiều vừa nhắm mắt nghỉ ngơi không lâu liền nghe được Bùi Thiên nói: "Tam tiểu thư, đến rồi.
"
Đại môn mở ra, chiếc xe màu đen chậm rãi đi vào, Bùi Thiên xuống xe mở cửa xe ra, Vệ Kiều dẫm giày cao gót mà xuống xe, đã nhìn thấy quản gia của Đỗ gia đứng ở bên cạnh, cung kính nói: "Vệ tổng, mời vào trong.
"
Vệ Kiều gật đầu rất nhỏ, nhìn Thập Nhất cùng Bùi Thiên, đi vào.
Phòng tiếp khách rất lớn, trang trí xa hoa, cảm giác khác biệt so với Vệ gia luôn lạnh lẽo buồn tẻ, ở đây khắp nơi đều hiển lộ rõ ràng cảm giác phú quý, vừa tiến vào cửa trước liền nhìn thấy một cái TV thật to, to bằng nửa vách tường, lúc này đang chiếu một tiết mục giải trí, phòng tiếp khách tràn đầy tiếng cười vui từ trong TV truyền đến, Thập Nhất đứng sau lưng Vệ Kiều, nghe thấy nàng gọi người ngồi trên ghế: "Đỗ gia gia.
"
Người ngồi trên ghế quay đầu lại, tuy rằng được chăm sóc rất tốt, chỉ là vẫn nhìn ra được sự già nua của tuổi tác, hai bên tóc mai bạc trắng, nếp nhăn trên trán thâm thâm thiển thiển, ông cười: "Tam nhi đến rồi?"
Thanh âm vang dội, khi cười rộ lên rất có cảm giác hòa ái, Vệ Kiều đi đến phía trước hai bước, nhìn thấy Đỗ lão gia tử đứng lên, nàng mở miệng: "Đỗ gia gia thân thể vẫn khỏe mạnh đi?"
"Già rồi.
" Đỗ lão gia tử vẫy tay: "Không dùng được nữa rồi, đến tìm Nguyệt Hàn đi?"
"Gọi Nguyệt Hàn đến đây a.
"
Quản gia gật đầu: "Ân, lão gia.
"
Đỗ lão gia tử mỉm cười nhìn Vệ Kiều: "Này cũng đã hai năm không gặp rồi, ngươi đứa nhỏ này là càng ngày càng thanh tú a.
"
Ông nói xong liền nhìn đến cô gái phía sau Vệ Kiều: "Tiểu bằng hữu này là?"
Vệ Kiều nhìn thấy ở nơi ngã rẽ đã xuất hiện một nửa thân ảnh của Đỗ Nguyệt Hàn, nàng mỉm cười nắm lấy bàn tay Thập Nhất, nói với Đỗ lão gia tử: "Là tiểu bằng hữu của ta.
"
Bình luận truyện