Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 128: Chương cuối (Hạ)



Sau nhiều ngày mệt mỏi, Thẩm Nhược Trăn nhất thời nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác, bước chân khựng lại, những giọt nước chưa kịp lau trên mặt áo gió lại trượt xuống.

Hạng Minh Chương lên tiếng trước: “Đứng đần ra đó sắp ướt nhẹp cả rồi, còn không mau qua đây.”

Thẩm Nhược Trăn khẽ rùng mình, đẩy nhanh bước chân qua đó, cúi đầu chui vào dù, cậu giơ hai tay định ôm, Hạng Minh Chương đã dùng một tay kéo cậu tới trước mặt.

Một tay ấn vào lưng cậu, gò má mát lạnh của Hạng Minh Chương dán vào tai Thẩm Nhược Trăn.

“Sao anh lại đến đây?”

Hạng Minh Chương nói: “Anh đã nói sẽ đợi em.”

Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Là đợi em, hay muộn hai ngày cũng đợi không nổi rồi?”

Hạng Minh Chương thừa nhận: “Viết thư như vậy, em còn mong đợi anh có thể chịu đựng được sao?”

Thư nhà riêng tư, thư tình ngu ngốc, giữa thanh thiên bạch nhật ở bên ngoài nhắc đến khiến cho Thẩm Nhược Trăn không khỏi xấu hổ, cậu chột dạ liếc nhìn ngôi đền trên núi.

May thay có rất ít người xung quanh, hai người leo lên bậc thang, Thẩm Nhược Trăn nắm lấy cánh tay đang cầm dù của Hạng Minh Chương, cơ thể gần như sát vào nhau.

Hạng Minh Chương đã nghe qua không ít lần, nhưng là lần đầu tiên đến phiên anh nói: “Phật môn thanh tịnh, em tự trọng.”

Thẩm Nhược Trăn không sợ nói: “Có pháp sư Vong Cầu phù hộ, em không sợ.”

Hạng Minh Chương nói: “Diêu quản gia có biết rằng em dùng ông ấy làm bia đỡ đạn không?”

Hạt mưa đập vào đỉnh dù phát ra tiếng kêu đồm độp, mép dù hạ xuống che khuất tầm nhìn một bên, Thẩm Nhược Trăn nhân cơ hội thơm lên thái dương của Hạng Minh Chương, thủ thỉ: “Đời này đã định sẽ bị tình yêu vây khốn, kiếp sau em lại tích công đức vậy.”

Khóe miệng của Hạng Minh Chương căng ra, anh siết chặt tay cầm dù, tối hôm qua gọi điện thoại nghe Thẩm Nhược Trăn nói sẽ về muộn, anh một nửa cũng không chút do dự, cúp máy xong liền thu dọn đồ đạc.

Hẳn là Thẩm Nhược Trăn sẽ bắt chuyến tàu sớm nhất, Hạng Minh Chương lái xe đi vào lúc nửa đêm, trời vừa tảng sáng đã đợi ở chân núi rồi.

Bị tình yêu vây khốn ư, vậy thì anh e rằng còn bị vây khốn càng sâu hơn.

Bậc thang đá vừa ướt vừa trơn, bước đi không nhanh, hai người leo đến cửa chùa, đúng lúc một vị hòa thượng trẻ tuổi mở cổng, muốn thu dọn lá rụng trước cổng.

Trụ trì của ngôi chùa nhận ra bọn họ là bạn của bà Diêu, mời bọn họ cùng ăn một bữa cơm chay.

Với tu dưỡng của Thẩm Nhược Trăn hẳn là sẽ từ chối, nhưng hôm nay cậu đã chủ động muốn một bát cháo vừa nấu chín, mang lên cho Hạng Minh Chương làm ấm bụng.

Phật đường ở phía Tây vẫn như cũ, Thẩm Nhược Trăn quỳ xuống đệm hương bồ, trải giấy ra chép kinh, thỉnh thoảng nhìn lên bài vị, giống như quang cảnh cậu viết trong rất nhiều năm về trước, quản gia Diêu vẫn luôn ở bên cạnh.

“Con đến gặp chú đây, Diêu quản gia.” Thẩm Nhược Trăn vừa viết vừa nói, “Chú không cần lo lắng cho con, mọi thứ đều tốt. Đúng rồi, con ngồi tàu hỏa tới, dùng chứng minh thư của chính con để mua vé.”

Bàn tay lạnh ngắt, đầu bút có hơi run, Thẩm Nhược Trăn tự cười nhạo chính mình: “Có thể đi vòng quanh thế giới bằng tên thật của mình, tựa như một giấc mơ, chữ viết cũng tuỳ tiện rồi.”

Hạng Minh Chương đứng phía sau để bầu bạn với cậu, theo đó cười lên: “Viết hỏng rồi à, có muốn đổi một tờ khác không?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Không cần, miễn cưỡng vẫn cứu được.”

Hạng Minh Chương nói: “Đừng để pháp sư Vong Cầu ghét bỏ.”

Thẩm Nhược Trăn nhớ lại năm mười tuổi, phụ thân đưa cậu đến xem kho bạc của ngân hàng Phục Hoa, nói với cậu rằng tiền có thể cứu mạng, củng cố đất nước, cũng có thể huỷ diệt rất nhiều thứ.

Đạo lý này cậu hiểu, nhưng so với độ tuổi của cậu lại quá trầm trọng, về đến nhà, nửa đêm bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, cậu mơ thấy làm mất chìa khóa kho bạc.

Diêu quản gia đứng bên giường, trong sự đau lòng còn lẫn một chút ghét bỏ, nói cậu dù sao vẫn là một đứa trẻ, bảo cậu mau mau lớn lên.

Chép xong kinh văn, Thẩm Nhược Trăn chắp tay cúi đầu trước bài vị của Diêu quản giả, sau đó ném kinh thư vào lò hoá bảo ở điện ngoài.

Giấy Tuyên Thành cháy rụi, từng làn khói trắng quyện vào màn mưa bay lên bầu trời.

Ngôi chùa cách nghĩa trang không xa, xuống đến chân núi thì mưa cũng đã tạnh, Hạng Minh Chương lái xe, Thẩm Nhược Trăn mở cửa sổ bên ghế phó lái, trên ghế ngồi có đặt hai bó hoa cúc trắng.

Trên đường đi, Thẩm Nhược Trăn cầm hai bó hoa nói: “Chúng ta mỗi người một bó sao?”

“Không phải.” Hạng Minh Chương nói: “Em nói muốn cất mộ cho mẫu thân, trong thời gian ngắn không thể làm được, hai bó hoa phân ra tặng cho phụ thân mẫu thân em, lúc cúng bái muốn nói gì có thể nói cùng nhau rồi.”

Thẩm Nhược Trăn cảm động nói: “Cảm ơn.”

Lái xe vào nghĩa trang, xa xa giữa núi chỉ có mấy người quét mộ, sau khi leo đến hàng thứ bảy, Hạng Minh Chương nói: “Em đi đi, anh ở đây đợi em.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh đi với em đi, mẫu thân đã giáo dục em không được nói sau lưng người khác.”

Hạng Minh Chương nhướng mày: “Em muốn nhắc đến anh sao?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Không được nhắc sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Vậy nếu như anh không đến, em là sẽ nói sau lưng anh, hay là không nhắc đến luôn?”

Hai người đàn ông trưởng thành, vừa giằng co lời nói vừa đi đến trước mộ Thẩm Tác Nhuận, đồng thời ngừng nói chuyện, lại cùng cúi xuống phủi đi cỏ vụn trên bia mộ.

Thẩm Nhược Trăn đặt hai bó hoa cúc trắng xuống, cậu không giống như lần trước mọi niệm tưởng đều là đau xót, lại gặp người thân lần nữa chỉ cảm thấy an tâm, nói: “Phụ thân, mẫu thân, con đến gặp hai người đây.”

Hạng Minh Chương do dự có nên chào hỏi không, mở miệng thì nên xưng hô như thế nào đây?

Bác trai, bác gái, nhưng cặp trưởng bối này là chủ ngân hàng và khuê tú xuất thân từ gia đình danh giá ở thế kỷ trước, danh xưng thông thường này dường như không đủ kính trọng.

Anh còn chưa kịp cân nhắc rõ ràng, Thẩm Nhược Trăn đã giới thiệu: “Là Minh Chương đi cùng con.”

Hạng Minh Chương bèn đáp: “Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân.”

Thần sắc Thẩm Nhược Trăn thả lỏng, như thể đang trò chuyện với phụ thân mẫu thân trong công quán, nói: “Diêu gia trả ơn cho Thẩm gia đủ nhiều rồi, bà Diêu tuổi đã già không tiện bôn ba, sau này mỗi năm con cùng Minh Chương đến tảo mộ có được không?”

Hạng Minh Chương ban đầu còn lo lắng rằng Thẩm Nhược Trăn sẽ đau buồn, nhưng dần dần yên tâm, những nút thắt của ngày trước đã được cởi bỏ, trải qua biến động lớn của thời đại tìm thấy tung tích của người thân, thực ra là kinh hỉ.

Đột nhiên, Thẩm Nhược Trăn quay sang nói với anh: “Phụ thân mẫu thân em nói được.”

Hạng Minh Chương sửng sốt một lúc, phối hợp hỏi: “Có nói gì nữa không?”

Thẩm Nhược Trăn nghiêng tai lắng nghe, như thể thực sự có thể nghe thấy: “Phụ thân mẫu thân hỏi, em và anh là quan hệ gì.”

Hạng Minh Chương nhỏ giọng: “Nếu em sợ làm kinh động đến hồn thiêng của Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân, anh cũng không để tâm việc em che giấu.”

Thẩm Nhược Trăn thế nhưng lại nói: “Cả đường xa chạy đến bầu bạn với em, ngay cả hoa còn thay em chuẩn bị, nếu như em còn che giấu, chẳng phải là sẽ trở thành kẻ phụ tình hay sao?”

Một ngày mưa lạnh, khóe mắt Hạng Minh Chương lại nóng lên: “Vậy em định nói thế nào?”

Thẩm Nhược Trăn nhìn vào bia mộ, trượt hầu kết hai lần: “Phụ thân, mẫu thân, Minh Chương đã tặng con một chiếc tỳ bà, con đã nhận rồi, sau này bất kể dây đàn bị đứt hay gỗ mục đi, con cũng chỉ nhận chiếc này thôi.”

Hạng Minh Chương lập tức hiểu ra, anh nghe bà Diêu nói qua, của hồi môn của mẫu thân Thẩm Nhược Trăn có một chiếc tỳ bà cổ, được chôn cùng với thi thể của Thẩm Tác Nhuận.

Câu nói hàm súc như vậy của Thẩm Nhược Trăn, thực tế có một ý nghĩa ẩn giấu, thông báo với bọn họ rằng tình cảm của bọn họ giống như vợ chồng, không thể xoay chuyển.

Đầu tim của Hạng Minh Chương rung động, đối mặt với bia mộ và hai bó hoa, như thể đang thực sự đối diện với sự xem xét của cha mẹ Thẩm gia, lòng bàn tay lạnh lẽo, Thẩm Nhược Trăn đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Hạng Minh Chương nói: “Bác trai bác gái yên tâm, con sẽ vĩnh viễn trân trọng em ấy.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Trân trọng em thế nào?”

“Trước mặt trưởng lão, anh không dám nói lời quá lộ liễu.” Hạng Minh Chương trả lời: “Vạn sự chỉ vì mình em cần là sẽ đáp ứng, hứa được sẽ làm được, có đủ chưa?”

Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng không thể chống lại, đôi mắt trước ngôi mộ ửng hồng, ngón tay cài vào kẽ tay của Hạng Minh Chương, nghiền nát cánh hoa đang ướt trong lòng bàn tay.

Từ sườn núi đi xuống, bọn họ liên lạc với ban quản lý nghĩa trang, mong muốn bố trí một ngôi mộ khác, hoặc không thay đổi địa điểm, trên bia mộ khắc thêm một cái tên khác, xem như vợ chồng hợp táng.

Làm xong thủ tục thì ngày hôm đó đã không kịp nữa, nghĩa trang thu xếp để ngày hôm sau động công.

Vào buổi tối, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn đi vào trung tâm thành phố Ninh Ba, tìm một khách sạn để đặt chân.

Một cơn mưa mùa thu và một đợt lạnh, nhiệt độ ở vùng ngoại ô càng thấp hơn, Thẩm Nhược Trăn phải tắm nước nóng mới ấm lên một chút. Vali của cậu làm phiền trợ lý mang trở về, quần áo thay xong đã đem đi giặt khô, trên người không còn sót lại thứ gì.

Khoác lên một chiếc áo choàng tắm, cậu siết chặt thắt lưng, quay trở lại phòng ngủ đi thẳng đến giường vén chăn lên.

Hạng Minh Chương đã làm ổ trong chăn để làm ấm, đợi đến khi Thẩm Nhược Trăn lên giường liền đem người ôm lên người, cuối cùng cũng ôm được thật chặt.

Tiểu biệt thắng thân hôn (*), xem như cái gì cũng không làm, mỗi người cũng đã tích được vài điều nhàm chán có thể kể, Thẩm Nhược Trăn dựa vào lồng ngực của Hạng Minh Chương nói: “Em đi đâu cũng viết thư cho anh, vậy mà anh từ trước đến giờ đều không hồi âm thư của em.”

(*) tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn

Kiên nhẫn của Hạng Minh Chương đều dùng hết cho việc chờ thư, đọc xong sẽ trực tiếp gọi điện thoại, nhưng anh không phản bác: “Anh đọc sách ít, lời văn nhã anh viết không được.”

“Lấy cớ.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Anh có thể viết lời rõ ràng, tiếng Anh em cũng có thể đọc hiểu.”

Hạng Minh Chương vuốt ve tấm lưng của Thẩm Nhược Trăn, người này không ở bên cạnh, công việc và cuộc sống của anh ngày qua ngày vẫn bình thường, giống như trước khi bọn họ gặp nhau.

Áo choàng tắm mùa thu đông rất dày, Hạng Minh Chương tăng thêm lực đạo nói: “Vậy anh chính miệng hồi âm cho em.”

Đèn bàn tối mờ, đôi mắt sáng lên của Thẩm Nhược Trăn nhu hoà đi vài phần: “Anh muốn hồi âm cái gì, em rửa tai lắng nghe.”

Hạng Minh Chương nói: “Lần đầu tiên đến Bắc Kinh công tác, em đã thầm nói trong lòng rằng em là Thẩm Nhược Trăn, anh không nghe thấy. Vậy em có biết trước đó một ngày em ngủ trong khách sạn, lúc mơ có nói mớ ‘không phải Sở Thức Sâm’, anh thế nhưng lại nghe rõ ràng.”

Thẩm Nhược Trăn lộ ra kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao?”

Hạng Minh Chương lại nói: “Lẩu Trùng Khánh rất cay, may mà ăn lẩu uyên ương đấy, nếu như em cố ăn nước súp đỏ, cay hỏng dạ dày, có thể sẽ thành trò cười cho giám đốc Tần.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Món Quảng rất thanh đạm, bạn mời em ăn thử một nhà hàng cũ.”

Hạng Minh Chương gặng hỏi: “Vị bạn nào, họ Trạch hay là họ Lăng?”

Thẩm Nhược Trăn trả lời: “Họ Trạch làm chủ nhà, họ Lăng đi theo cùng.”

Hạng Minh Chương nới lỏng thắt lưng áo tắm, tính sổ nói: “Em theo người khác đi ngắm cảnh, đi đến mức trong lòng rộng thoáng, không quan tâm trong lòng anh có tắc nghẽn hay không còn mượn lời Khổng Tử, em cho rằng anh tin câu nói của Nho gia đó sao?”

Thẩm Nhược Trăn bị nhào nặn đến mức đổ mồ hôi: “Không tin vào Phật giáo, cũng không tin Nho giáo, anh cũng bừa bãi quá rồi.”

“Anh bừa bãi?” Hạng Minh Chương nói, “Rễ cây gãy nhặt ở Phúc Châu, trên đường gửi đến bị gãy anh còn không nỡ vứt, kẹp vào trong từ điển, còn có ai cẩn thận hơn anh nữa?”

Thẩm Nhược Trăn có thể tưởng tượng được Hạng Minh Chương trân trọng những bức thư của cậu đến mức nào mới hà khắc tính toán như vậy, nhất định đã đọc vô số lần.

Vẫn còn thiếu một lá thư chưa nhắc đến, cậu hỏi: “Còn nữa không?”

Ổ chăn không còn một chút hơi lạnh nữa, Hạng Minh Chương cởi áo choàng tắm của Thẩm Nhược Trăn ra, hỏi: “Dương Xuân của Dương Châu uống có ngon không?”

Thẩm Nhược Trăn cụp mắt xuống: “Trong lòng nhớ anh, uống chỉ thấy đắng chát.”

Lòng bàn tay di chuyển lên trên, Hạng Minh Chương giữ lấy sau gáy Thẩm Nhược Trăn, lăn một vòng trên giường, phủ lên cơ thể, anh cúi đầu gặm đầu vai Thẩm Nhược Trăn: “Mì tôm ăn có ngon không?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Quá nhớ anh, chỉ ăn được một đũa.”

Hạng Minh Chương dọc theo cổ hôn xuống: “Qua đêm ở Tô Châu mơ thấy gì?”

Tai đã đỏ bừng, bên má nóng bừng, Thẩm Nhược Trăn nói: “Em quên rồi.”

Nhói lên, Hạng Minh Chương cắn dái tai cậu: “Giám đốc Thẩm kiến thức uyên bác, không cần lừa bịp anh, nhân lúc ở Ninh Ba anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”

Một bên mặt của Thẩm Nhược Trăn trở nên nóng bừng: “… Tại sao lại nhân lúc ở Ninh Ba?”

Hạng Minh Chương cười thấp uy hiếp cậu: “Liệt tổ liệt tông Thẩm gia của nhà em đều ở đây, còn có cha mẹ, nên em đừng có mơ mà chối cãi.”

Thẩm Nhược Trăn nhẹ nhàng mắng: “Sao lại có thể nhắc đến trưởng bối tổ tông, anh vô sỉ.”

“Vậy em nói cho anh biết.” Hạng Minh Chương nguyện ý gánh chịu ô nhục, hơi ngẩng đầu bức hỏi: “Mộng hoàng lương, sao chúng ta lại cùng nhau đi Vu Sơn?”

Thắt lưng sớm đã bị nới lỏng, Thẩm Nhược Trăn chậm rãi đưa tay xuống cũng là vứt bỏ liêm sỉ, nói: “Minh Chương, cho em một chút ngọt ngào, em liền nhận tội.”

Hơi thở của Hạng Minh Chương đột nhiên hỗn loạn, hôm nay ở chùa giả làm chính nhân quân tử, giả vờ nho nhã lễ độ, buổi tối khóa cửa, lên giường, vừa nhẫn nhịn lời lẽ tranh luận chua ngoa cả ngày, trên đời này có lẽ không còn ai có thể khắc chế được như anh nữa rồi.

Anh nâng cằm Thẩm Nhược Trăn lên, cúi đầu hôn, chà xát cánh môi mơ hồ nói: “Chỉ muốn ngọt ngào thôi sao, có làm đau anh cũng không quản nữa đâu.”

Mưa lại bắt đầu rơi, trút nước một trận, đập vào cửa sổ lúc nhanh lúc chậm.

Thẩm Nhược Trăn cho rằng Hạng Minh Chương chỉ là đang dọa cậu thôi, ai biết được lại không nương tay, cậu không biết nói lời thô tục, không thích xin tha, dây dưa đến chết xong chống đỡ trên gối mà khóc.

Hạng Minh Chương thế nhưng lại không thương tiếc, ngược lại còn hung hãn hơn, trong niềm hoan lạc đã quên mất việc bức cung.

Lông mi của Thẩm Nhược Trăn run lên, toàn thân ướt sũng, chủ động nói: “Chính là thế này.”

Hạng Minh Chương khàn giọng nói: “Cái gì?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Trong giấc mơ chính là anh khiến cho em dễ chịu thế này.”

Những đường gân xanh điên cuồng nhảy lên, dẫn đến trái tim, Hạng Minh Chương lại cúi người xuống, cắn đôi môi mỏng của Thẩm Nhược Trăn như muốn xé toạc cậu: “… Rốt cuộc là ai không cho ai dễ chịu đây?”

Nửa đêm dài lặng lẽ trôi qua, thành phố yên lặng, mưa thu đã tạnh nhưng bọn vẫn chưa nghỉ.

Thẩm Nhược Trăn là vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi, vùi mình trong vòng tay của Hạng Minh Chương, không nằm mơ, nếu thực sự mơ đến liệt tổ liệt tông của Thẩm gia, cậu e rằng sẽ không dám trở về cố hương nữa.

Trong giấc ngủ nông sáng sớm, cơ thể con người là mềm mại và thư thái nhất, Hạng Minh Chương lật người, áp vào ngực Thẩm Nhược Trăn, hơi ấm trong chăn khiến người ta quên mất rằng đó là buổi bình minh nhiệt độ xuống thấp.

Trong lúc Thẩm Nhược Trăn nửa tỉnh nửa mê, Hạng Minh Chương lại muốn cậu một lần nữa.

Bọn họ ở lại Ninh Ba tổng cộng ba ngày, ngôi mộ cũ dãi dầu sương gió đã được thay thế bằng một tấm bia đôi, có khắc “Thẩm Tác Nhuận” và “Trương Đạo Oánh” ở cạnh nhau, nghĩa là hợp táng.

Thẩm Nhược Trăn lúc còn nhỏ đi du học ở Hoa Kỳ, một mình ở nước ngoài đã quen báo hỉ không báo ưu, cậu từ đầu đến cuối không đề cập đến việc bị bắn, trước khi rời đi cúi đầu, chỉ nói với phụ thân mẫu thân: “Con biết hai người đang phù hộ cho con.”

Trên đường trở về đi đường cao tốc, Hạng Minh Chương lái xe, cởi áo khoác khoác ngoài cho Thẩm Nhược Trăn đắp, chuyến đi tảo mộ này là chuyện luôn ở trong lòng, nhưng ngoài phụ thân mẫu thân ra, nhà họ Thẩm còn có một cô con gái.

Hạng Minh Chương nói: “Em gái em nhỏ hơn em bao nhiêu tuổi?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Lê Chi nhỏ hơn em năm tuổi.”

Hạng Minh Chương tính toán tuổi của Thẩm Lê Chi, nếu bây giờ còn sống bây giờ thì cũng đã gần trăm tuổi, vậy cũng không phải là không thể, nói: “Có lẽ có thể tìm được tung tích của bà ấy.”

Thẩm Nhược Trăn đã từng nghĩ đến, cũng đã từng điều tra nhưng không có tin tức gì, khi đó mẫu thân và em gái ra nước ngoài lánh nạn, nhưng một đời rất dài, Thẩm Lê Chi chưa hẳn sẽ ở lại một nơi cả đời.

“Em sẽ tiếp tục tìm kiếm.” Cậu nói, “Nhưng hy vọng sang năm có thể mang theo tin tức về em gái.”

Trên đường đi chỉ nghỉ ngơi ở khu phục vụ một lần, Hạng Minh Chương lái xe ba tiếng, xuống khỏi ngã tư cao tốc, không giống như Ninh Ba mưa mù mịt, cả thành phố lúc gần đến hoàng hôn vẫn còn lưu lại chút quang đãng.

Khu đô thị có hơi tắc nghẽn, Hạng Minh Chương dùng ngón trỏ gõ gõ vô lăng nói: “Trở về Mạn Trang đi.”

Thẩm Nhược Trăn cho rằng anh lái xe cả đường đã mệt, Mạn Trang có người chuẩn bị cơm nóng canh nóng, nói: “Được, em đã không gặp bác gái một thời gian rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Vậy em phải đợi rồi, mẹ anh đi du lịch xa rồi.”

Hứa Liêu đã làm việc cho Hạng Minh Chương ngần ấy năm, vẫn chưa bao giờ quay lại Canada, Bạch Vịnh Đề đi cùng hắn như một chuyến công tác xa, ước tính phải đến cuối năm mới trở về.

Thẩm Nhược Trăn mừng cho Bạch Vịnh Đề, hỏi: “Vậy chị Thanh nghỉ phép rồi sao?”

“Đều nghỉ rồi.”Hạng Minh Chương nói, “Hiện tại không có ai ở Mạn Trang, thuận tiện thi công.”

Thẩm Nhược Trăn không nghĩ nhiều, ngầm thừa nhận là bộ phận làm vườn đang làm việc, trang viên lớn như vậy cần phải được bảo trì thường xuyên mới giữ được vẻ đẹp.

Đến Mạn Trang, xe lái vào cửa khu phía Nam, mùa thu vừa đến, lá trong rừng long não vẫn chưa vàng, lá rụng chồng chất một lớp dày trên lối đi, như thể lâu rồi chưa được dọn dẹp.

Cửa ra vào và cửa sổ của căn biệt thự đó đều đóng, cũng không giống như có người đang ở đó.

Động cơ đã tắt, Thẩm Nhược Trăn chậm chạp nhận ra: “Tất cả mọi người đều nghỉ rồi sao?”

Xuống xe, Hạng Minh Chương móc lấy chìa khóa: “Ừm, hôm nay chúng ta tuỳ tiện vậy.”

Thẩm Nhược Trăn cảm thấy có điều gì đó bất thường: “Khởi công ở đâu?”

Hạng Minh Chương giơ tay chỉ ra xa nói: “Khu phía Nam và khu phía Bắc phải xây một bức tường, hoặc thêm một con đường để ngăn cách hai khu.”

Khu phía Bắc và phía Nam vốn là hai mảnh đất không liên quan gì đến nhau, Hạng Minh Chương cùng lúc mua lại, xây dựng nên Mạn Trang, phía Bắc dành cho Bạch Vịnh Đề ẩn cư, phía Nam dành cho chính mình xem như một nơi trú ẩn an toàn.

Hiện tại, những nút thắt trong lòng hai mẹ con đã được cởi bỏ, mảnh trang viên này dường như quá cô quạnh và tịch mịch.

Thẩm Nhược Trăn hiểu ý của Hạng Minh Chương, tán đồng nói: “Bác gái dần dần mở rộng nội tâm, thực sự bước ra ngoài, thêm vào một bức tường có thể xem như vẽ ra ranh giới với quá khứ.”

Hạng Minh Chương nói: “Em chỉ nghĩ tới mẹ anh, không nghĩ tới anh sao?”

Thẩm Nhược Trăn cười: “Chuyện anh đã quyết định nhất định đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng, em nghe theo những gì sẵn có là được rồi.”

Hạng Minh Chương giọng điệu thoải mái, nói với cậu: “Anh cũng già đầu rồi, đã đến tuổi nên lập gia đình, không thể sống cùng với mẹ nữa.”

Mặt trời lặn xuống, Thẩm Nhược Trăn đứng trong ráng chiều: “Anh muốn lập gia đình, tại sao không nói trước với em một tiếng?”

Hạng Minh Chương nói: “Bởi vì mùa thu đến rồi, muốn tặng Thanh Thương một món quà sinh nhật bất ngờ.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Chính là chuyện anh muốn lập gia đình này sao?”

“Không chỉ vậy.” Hạng Minh Chương nói, “Mạn Trang chia làm hai, khu phía Bắc dành cho mẹ anh, khu phía Nam bên này… Anh gặp một vấn đề nhỏ.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Vấn đề gì vậy?”

Hạng Minh Chương đến gần cậu: “Tơ dệt thành lụa (*), quấn lấy thân liền trở thành trói buộc, anh muốn đổi tên cho Mạn Trang.”

(*) chú thích xem lại chương 98

Lời này là chính miệng Thẩm Nhược Trăn nói ra, khi đó buộc Hạng Minh Chương phải phá bỏ phòng ngự, thế là vẫn nhớ cho đến tận bây giờ, cậu hỏi: “Đổi thành tên gì?”

Hạng Minh Chương nói: “Trăn Viên, nghe có hay không?”

Thẩm Nhược Trăn sửng sốt, thứ mà Hạng Minh Chương muốn thay đổi không chỉ là cái tên, mà là muốn tặng khu phía Nam cho cậu như một món quà sinh nhật.

Cái gọi là lập gia đình, là muốn cho cậu một mái nhà.

Hạng Minh Chương không thích lâu đài trên không, coi trọng sự thiết thực nên anh vẫn luôn ghi nhớ cái ngày anh đến nhà họ Sở để đón Thẩm Nhược Trăn rời đi, anh không chịu được dáng vẻ lẻ loi hiu quạnh của Thẩm Nhược Trăn.

Không ai có thể đoán trước được tương lai, Hạng Minh Chương hy vọng có một nơi vĩnh viễn thuộc về Thẩm Nhược Trăn, bất kể phát sinh điều gì đều sẽ có một mái nhà che mưa chắn gió cho cậu.

Hạng Minh Chương nói: “Em đã nói qua, đây là cái lồng chim mà anh tự xây cho chính mình.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Khi đó tình cảm vẫn…”

“Vậy em nhận đi.” Hạng Minh Chương cũng tình chân ý thật nói: “Đối với anh mà nói, nơi này đã trở thành tổ ấm tình yêu.”

Thẩm Nhược Trăn nhìn anh: “Tình yêu anh dành cho em quá lớn rồi.”

Câu cuối cùng của phong thư đó, Hạng Minh Chương lúc này đã trả lời: “Anh đồng cảm sâu sắc.”

Sau khi mở hai cánh cửa, biệt thự rất yên tĩnh, Hạng Minh Chương liên tiếp bật mấy ngọn đèn tường, phòng khách và sảnh phụ đều sáng đèn.

Thẩm Nhược Trăn vẫn còn hơi mờ mịt, không biết phải làm gì, nhắm mắt đi theo Hạng Minh Chương, đi ngang qua thư phòng thì thoáng nhìn thấy hộp đựng đàn của cậu.

Chiếc đàn tỳ bà đó được mang khỏi nhà họ Sở, đặt trong căn hộ của Ba Mạn Gia chiếm diện tích, sau đó gửi đến đây, đặt trên chiếc ghế đọc sách êm ái.

Thẩm Nhược Trăn vừa mới cúng bái phụ thân mẫu thân, nhìn thấy tỳ bà thì tâm niệm khẽ động, cậu đi vào mở hộp đàn ra, đã lâu rồi chưa lau chùi, cậu hỏi: “Minh Chương, có khăn không?”

Hạng Minh Chương không có người để sai bảo, nói: “Anh giúp em tìm xem.”

Trên dây đàn tỳ bà có kẹp một tờ ghi chú, trên đó ghi “thoả thuận quân tử”, Thẩm Nhược Trăn lấy xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, xoay người đi đến một gian phòng khác.

Hạng Minh Chương tìm được một mảnh vải da hoẵng, quay lại thư phòng không thấy người, tìm đến được cửa phòng ngủ.

Trời đã tối, dưới ánh đèn trong veo bên cửa sổ, Thẩm Nhược Trăn đứng trước cây đàn piano, bình tĩnh nhấc nắp đàn lên, lấy ra một bản thỏa thuận quân tử khác được giấu ở bên dưới.

Hạng Minh Chương không nhịn được cười lên, làm chuyện lén lén lút lút nhưng tư thế lại hào phóng ưa nhìn, không biết còn tưởng rằng Thẩm Nhược Trăn muốn chơi một bản nhạc.

Anh cố ý ho một tiếng nói: “Trộm từ đâu đến đấy, em bị tóm rồi.”

Thẩm Nhược Trăn quay đầu nhìn lại, trong tay cầm hai tờ ghi chú, cậu một mặt bình tĩnh nói: “Trăng sáng không gió, quả nhiên không thích hợp để ăn trộm.”

Hạng Minh Chương nói: “Loại thuyết pháp gì đây?”

Thẩm Nhược Trăn trả lời: “Đây là trộm gió chẳng trộm trăng.”

Hạng Minh Chương nói: “Là do em kỹ nghệ không tinh thông, trách mặt trăng cái gì.”

Hai bản thỏa thuận được giấu dưới nắp đàn piano và trong hộp đàn tỳ bà, vẫn luôn không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời, mặt giấy đã phát lạnh, Thẩm Nhược Trăn cầm theo đi đến cửa, bị Hạng Minh Chương một tay đoạt được.

Một miếng da hoẵng được nhét vào trong tay, Thẩm Nhược Trăn đi ôm đàn tỳ bà, cậu không phục, muốn Hạng Minh Chương đi cùng cậu ra ngoài xem xem.

Bước ra khỏi cổng biệt thự, ánh trăng sáng tỏ, bao trùm bảy tám bậc thang.

Hai người không thay quần áo, ngồi xuống bậc thềm, Hạng Minh Chương dưới ánh trăng nhìn bản thoả thuận quân tử, đọc ra: “Không cho phép hãm hại em, không cho phép tuỳ ý sa thải em, không cho phép bắt em gọt táo. Anh đều đã làm được rồi.”

Thẩm Nhược Trăn đọc bản còn lại: “Không cho phép đến Á Hi Loan một mình, không cho phép để anh không tìm thấy, không cho phép đòi lại ảnh cũ. Em cũng chưa bao giờ làm trái.”

Hạng Minh Chương nói: “Không ngờ được lại thực sự có tác dụng trói buộc.”

Thẩm Nhược Trăn lau đàn tỳ bà: “Có lẽ anh thực sự là một quân tử.”

Hạng Minh Chương nói: “Quân tử muốn nghe em chơi tỳ bà.”

Thẩm Nhược Trăn duỗi một chân ra, ôm lấy cây đàn tỳ bà, cậu điều chỉnh bộ phận lên dây, tay phải đột nhiên chạm vào dây, dùng mười phần lực đàn ra một tiếng “Coong”.

Sau đó âm thanh trở nên nhẹ nhàng hơn, tiết tấu nhanh hơn, chuyển động của hạt ngọc phá tan trời cao tịch mịch.

Càng nghe càng thấy êm tai, Hạng Minh Chương hỏi: “Đây là thể loại nhạc gì?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Là nói về tình yêu.”

Hạng Minh Chương nói: “Nói như thế nào?”

Tiếng đàn tỳ bà vang lên không dứt, Thẩm Nhược Trăn quay mặt nhìn về phía Hạng Minh Chương, đôi mắt lướt qua ngựa đàn bằng ngà voi, mái tóc lướt qua thân đàn.

Câu nói này cậu nghiêm túc ——

Đầu đàn như ý (*), vạn sự như ý.

Bốn dây kêu đinh đang, ân ái ngập tràn.

(*) đầu đàn như ý: một kiểu tạo hình cho cho đầu đàn

Hạng Minh Chương tiến tới nắm tay Thẩm Nhược Trăn, khúc nhạc lập tức rối loạn.

Bọn họ nhìn nhau cười, đầu ngón tay giao nhau chạm lên đàn tỳ bà, khúc nhạc kết thúc, âm cuối đinh đang vang lên, cùng cống hiến cho trăng sáng một dây cung làm từ gió.

(Toàn văn hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện