Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 186
Tình huống hiện tại ở nơi chôn cốt.
Kẻ truy sát Hình Viêm, hiện tại đã chính thức đứng về phe đám người Đoạn Ly, hơn nữa, giờ khắc này, hắn đang giao chiến cùng nhân vật cốt truyện trong mộ thần. Hắn bị La Giản quá khứ sai sử, hơn nữa cũng chủ động mà đánh nhau với nhân vật cốt truyện.
Làm kẻ truy sát, Hình Viêm có thuộc tính cơ bản "không thể bị bất kỳ thứ gì ngoài người chơi phá hủy", cho nên thân là nhân vật cốt truyện, "thần minh" tuyệt đối không có khả năng đánh bại kẻ truy sát, bọn họ đánh tới một nửa, nhân vật cốt truyện liền cố không nổi, liền cơ trí kéo dãn khoảng cách với Hình Viêm.
Giờ phút này, Hình Viêm đã trở thành kẻ truy sát tàn khốc lại máu lạnh trong trí nhớ của Uyên.
Trong mấy năm Uyên đuổi giết và rèn luyện cùng tên hề, bọn họ luôn gia nhập những đội ngũ khác nhau, nhưng Uyên không có ý định trở lại Quỷ Ảnh đội, khi hắn tách khỏi Hình Viêm ở phi thuyền di tích vũ trụ kia, hắn đã thật lâu không gặp lại người này.
Sau đó, Uyên chỉ nghe được tin tức về Quỷ Ảnh đội từ miệng những người chơi khác, bọn họ đều nói, Quỷ Ảnh đội ngày càng trở nên mạnh mẽ, nhưng tỉ lệ tử vong cũng rất cao, thành viên Quỷ Ảnh đội gần như thay đổi một đám rồi lại một đám, ngoại trừ đội trưởng vẫn giữ nguyên, thành viên cũ trước kia, La Giản nghe nói chỉ còn Giang Lập vẫn ở lại đó.
Vương Việt và Johan không biết đã đi đâu, sau đó, Uyên cũng nghe thấy tin Đoạn Ly sắp gia nhập. Thế nhưng rất nhanh, Quỷ Ảnh đội liền bị cuốn trôi trong dòng lũ lịch sử, bọn họ tựa hồ đã thất bại ở bài kiểm tra cuối cùng, sau đó, Uyên không còn nghe được tin tức về Quỷ Ảnh đội nữa.
Uyên phát hiện khi mình một lần nữa đi qua mật thất nơi chôn cốt này, liền nghĩ tới mình có lẽ sẽ gặp lại Hình Viêm, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như vậy, Hình Viêm cũng đã đứng trước mặt hắn.
Kia có lẽ chỉ là một bản năng, bởi vậy hiện tại Uyên không sử dụng kỹ năng "người trong suốt" của hắn với Hình Viêm, vì thế sau khi Hình Viêm đại chiến với nhân vật cốt truyện xong mà trở về từ chiến trường, cũng đi tới bên người đồng bạn mình, liền tự nhiên mà chú ý tới đứa nhỏ đang đứng bên người Phong Vũ Lam.
Một sắc đỏ tươi đẹp.
Hình Viêm chú ý tới đứa nhỏ kia, một đứa nhỏ cầm một cây dù màu đỏ thẫm, cây dù này khiến hắn cảm thấy thập phần quen thuộc, giống như ở đâu đó rất lâu rất lâu trước kia hắn đã từng thấy qua, màu sắc đại diện cho máu và tử vong, mà màu sắc này cũng khiến ngực Hình Viêm đau khổ không thể tả được.
Tựa hồ rất lâu về trước, hắn cũng đã từng cảm nhận sự thống khổ này, tràn ngập linh hồn hắn, khiếm hắn mờ mịt mê mang.
Lực chú ý của Hình Viêm gần như bị đứa nhỏ kia hấp dẫn toàn bộ, ánh mắt không chút che giấu mà nhìn Uyên chằm chằm.
Kỳ thật, đứa nhỏ kia cũng đang nhìn Hình Viêm, thậm chí còn cười với hắn.
Kẻ truy sát không thể dời mắt, hắn không chú ý tới ánh mắt La Giản đảo qua, mà đem mọi lực chú ý đều đặt lên đứa nhỏ quỷ dị, xuất hiện từ hư vô này. Đứa nhỏ kia cũng không ngạc nhiên vì ánh mắt của Hình Viêm, nụ cười của hắn càng sâu hơn, hắn thậm chí mở miệng nói với Hình Việm –––
"Xin chào, Hình Viêm, tôi thật sự rất nhớ anh."
Câu nói đó khiến Uyên đột ngột cảm thấy khổ sở, hắn thậm chí có thể hồi tưởng lại tình huống của hắn và Hình Viêm trên phi thuyền vũ trụ kia, lúc ấy, cảm tình giữa bọn họ phát sinh quá đột ngột, nhưng lại có vẻ thản nhiên như vậy.
Chỉ là lúc đó Uyên cũng không để ý tới điểm này, lúc đó hắn chỉ điên cuồng tưởng niệm người này, khi hắn vừa bò ra khỏi đấu trường Tu La, khi hắn một thân một mình chống chọi lại mật thất, hắn nhớ Hình Viêm, hắn hận Hình Viêm.
Căm hận, căm hận hắn.
Hình Viêm chú ý tới sắc mặt trắng bệch của đứa nhỏ trước mắt, rõ ràng nụ cười của đứa nhỏ này ôn hòa dị thường, ngữ khí cũng ôn nhu, nhưng Hình Viêm lại cảm thấy có chút không thoải mái, hắn cảm thấy có chỗ nào đó trong trái tim mình đang kịch liệt run rẩy, truyền theo mạch máu tới khắp nội tạng hắn, đau đến mức toàn thân hắn đều phát run.
Nhưng làm kẻ truy sát, Hình Viêm biết bản thân mình không nên có tình cảm như vậy, bề ngoài, mặt hắn vẫn không có chút cảm xúc nào, thậm chí trông rất tuyệt tình.
La Giản bên cạnh vẫn nhận ra dị trạng của kẻ truy sát, cầm lòng không nổi mà kéo kéo tay áo hắn, "...Viêm, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Kẻ truy sát rốt cuộc bị La Giản kéo hồi thần lại, hắn thu hồi ánh mắt từ trên người Uyên về, lại một lần nữa nhìn người đàn ông bên cạnh mình. La Giản là người chơi Hình Viêm nhận thức từ một mật thất nhỏ nào đó, hắn không đủ mạnh, thậm chí cũng rất bình thường, nhưng cảm giác hắn cho Hình Viêm cũng rất kỳ quái.
Tại sao trong nháy mắt đó, hắn lại cảm thấy đứa nhỏ kia và La Giản rất giống nhau.
Nhưng điểm tương đồng rốt cuộc là gì?
Kẻ truy sát vẫn cảm thấy trái tim đau đớn, nhưng loại đau đớn này lại được người đàn ông trước mặt hắn xoa dịu, kẻ truy sát nhịn không được nâng tay xoa xoa đầu La Giản, La Giản lùn hơn hắn nửa cái đầu, tóc cũng thực mềm, sờ lên rất thoải mái, ngẫu nhiên, xúc cảm này cũng khiến kẻ truy sát có ảo giác thân thuộc.
Bởi vì ảo giác mỹ diệu này, hắn mới có cảm giác thích La Giản, hết thảy mọi thứ cậu cho hắn đều quen thuộc đến vậy lại xa lạ đến thế, mỗi lần nhấm nháp, Hình Viêm đều tìm về được cảm giác này, cảm giác như hắn đã tìm lại được thứ mình đã một lần đánh rơi, lại một lần nữa ôm vào lòng... cảm giác hạnh phúc mỹ diệu.
(ồ vậy hỏi Hình Viêm yêu La Giản hay yêu Uyên trước, tôi nghĩ là, đồng thời. Sức mạnh không gian của anh quá ảo diệu, khiến thời gian của anh là một vòng tròn chứ k phải là đường thẳng như đám thường dân chúng ta. – sức mạnh không gian phải trâu thế này chứ, ai như mấy tiểu thụ èo oặt trong truyện mạt thế không?)
Vì thế Hình Viêm bắt đầu muốn bảo vệ La Giản, muốn có được cậu, muốn chiếm hữu cậu, không bao giờ muốn mất đi cậu.
Đừng lại hối hận, đừng lại mất đi, đừng lại thống khổ như vậy!
Hình Viêm đặt tay lên đầu La Giản, lại nhịn không được xoa xoa, nhưng hắn vẫn không tự giác mà quay đầu nhìn đứa nhỏ kia, chỉ là lúc này hắn lại kinh ngạc phát hiện, đứa nhỏ thần bí khó lường kia đã biến mất, giống như hắn chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng mà hắn quả thực vừa xuất hiện, Hình Viêm nhíu mày trong lòng, cho dù sắc mặt hắn không hề có chuyển biến gì.
Đại khái bởi vì đứa nhỏ kia biến mất, Hình Viêm cảm thấy đau đớn không tên trong lòng đã dịu bớt đi.
Lúc này, chỉ có Phong Vũ Lam chú ý tới sự khác thường của kẻ truy sát, bởi vậy, Phong Vũ Lam cũng nhìn Hình Viêm không chớp mắt, A Lam hiểu, ngay vừa rồi, kẻ truy sát này cũng giống hắn, cũng nhận ra trong đội ngũ nhiều thêm một người! Nhưng thực đáng tiếc, kẻ truy sát không thể nói chuyện, hắn không thể báo cho đội viên bọn họ, trong đội ngũ nhiều thêm một nhân vật nguy hiểm!
Trong lòng A Lam có chút hoảng, lúc trước hắn đã bị đứa nhỏ kì quái này khống chế một lần, thủ đoạn của đối phương có tính chỉ dẫn mãnh liệt, luôn khiến A Lam không tự giác mà hành động theo mệnh lệnh của hắn, A Lam muốn phản kháng thuật thôi miên của đứa nhỏ này, nhưng mỗi khi hắn muốn mở miệng thông báo với đội viên của mình, sức mạnh kỳ quái này sẽ quấy phá trong nội tâm hắn, liều mạng ngăn cản hành động của A Lam.
Phong Vũ Lam nôn nóng dị thường, hắn cảm thấy trong lúc này, mình phảng phất như đã biến thành một kẻ truy sát, hắn không thể biểu đạt chính xác suy nghĩ của mình, vậy hắn có khác gì kẻ truy sát không thể nói chuyện đâu?
Đại khái là A Lam luôn lâm vào nôn nóng bất an, đồng thời hắn cũng thay đổi phong cách ngày xưa, trở nên thập phần trầm mặc, mọi người trong đội ngũ thảo luận rất lau, La Giản hiểu rõ hắn như vậy, chú ý tới A Lam trước sau chưa từng nói một câu, tức khắc hỏi thăm.
"A Lam, tại sao cậu lại không nói lời nào?"
Phong Vũ Lam lắc đầu, lại nhịn không được nhìn kẻ truy sát một cái, hắn biết, kỳ tích sẽ không xuất hiện, nhưng hắn vẫn muốn tìm kiếm kỳ tích, đồng thời, hắn cũng đáp lời La Giản: "Tớ không sao."
Những lời này để lại trong lòng La Giản một tia hoài nghi, thế nhưng, cậu cũng không lập tức biểu lộ sự hoài nghi ra ngoài. Cậu sau khi suy nghĩ liền quyết định dò hỏi Đoạn Ly, Đoạn Ly luôn ở cùng A Lam, có lẽ sẽ biết được chuyện gì.
Vì thế Đoạn Ly mở miệng nói, "Vừa rồi khi U linh bị thần minh tập kích, U linh là hệ viễn trình, cho nên tôi liền đi chi viện, tạm thời lưu A Lam tại chỗ, thế nhưng tôi luôn để ý tới em ý cho nên lúc đó đã phát hiện dường như có thân ảnh ai đó bên cạnh A Lam, lại còn đối thoại với A Lam một lúc, nhưng khi tôi chạy về bên người A Lam, thân ảnh người kia đã không thấy tăm hơi, A Lam cũng nói em ấy không thấy cái gì... Mặc kệ tôi hỏi thế nào, em ấy đều phủ nhận đã từng có một người như vậy đứng bên cạnh mình."
(ở đây tgia viết là u linh đánh nhau với đám quái, nhg tui nhớ là đoạn này thần minh ép sát vào mặt u linh nên đã sửa lại câu chữ một chút)
Sau khi Đoạn Ly nói ra những lời này, lại đơn giản biểu đạt suy nghĩ của mình một chút, hắn nói hắn cảm thấy trong đội ngũ kẻ địch có thể có một người có khả năng khống chế nhân tâm, bởi vì Đoạn Ly chắc chắn A Lam tuyệt đối sẽ không lừa dối hắn, lại nói, bọn họ hiện tại đang ở trong cùng một đội, cho dù có quan hệ tới ích lợi, A Lam cũng không cần nói dối.
Nếu A Lam không nói dối, mà Đoạn Ly xác định mình không nhìn nhầm.
Đoạn Ly liền cho rằng bên trong kẻ địch khẳng định có người tiếp cận A Lam, hơn nữa đã nói chuyện với hắn, nhưng sau khi người này thần bí biến mất, A Lam đã bị xóa mất đoạn ký ức này, thủ pháp khống chế ký ức này, nhất định phải có vũ khí tương quan đến phương diện khống chế nhân tâm.
Sau khi Đoạn Ly nói ra phán đoán của mình, đứa nhỏ luôn "ẩn thân" bên cạnh Phong Vũ Lam cũng không cầm lòng được mà gật gật đầu, Đoạn Ly quả là có năng lực phân tích tốt, đương nhiên, bản thân hắn là người có thiên phú, nếu cho hắn nhiều thời gian hơn, hắn hẳn có thể tới độ cao càng cao hơn.
Mấy người trong đội ngũ tuy thương nghị rất lâu, nhưng cuối cùng lại không nhận được kết quả chính xác, vì thế bọn họ liền xác định bước kế hoạch tiếp theo, kẻ truy sát và La Giản sẽ lưu lại tiếp tục đối phó nhân vật cốt truyện "thần minh" kia, mà những người khác sẽ đuổi theo đội ngũ kẻ địch.
Uyên không ở lại cùng La Giản và kẻ truy sát, mà tiếp tục theo A Lam rời đi.
Uyên đương nhiên biết chỗ La Giản và kẻ truy sát sẽ tuyệt đối không xuất hiện nguy hiểm gì, hắn rất yên tâm, hắn thậm chí tại giờ khắc này còn cảm thấy mình càng tưởng niệm bạn thân nhất của mình nhiều hơn, hắn muốn lưu lại bên người A Lam, đây là người bạn luôn ủng hộ hắn, hắn vĩnh viễn đều biết, chỉ có người bạn này, sẽ tuyệt đối không phản bội hắn.
Cho nên Uyên nện bước nhỏ chạy theo A Lam, hắn chần chờ một lát, vẫn nhịn không được mà vươn bàn tay nhỏ bắt lấy ngón tay A Lam. Uyên tại lúc này đột ngột nhớ tới lần gặp mặt với tiểu A Lam trước kia, lúc ấy tiểu A Lam đã biểu hiện ra lực cảm ứng phi phàm... Thậm chí có thể nói, lực cảm ứng của hắn lúc bé còn nhạy bén hơn bây giờ một chút.
Bởi vì tuổi nhỏ ngây thơ, chưa bị thế tục ô nhiễm, cho nên A Lam có được sức mạnh kia, sức mạnh kia thuần túy nhất vào giai đoạn đó.
Uyên nhịn không được mà trò chuyện với A Lam, hắn không biết mình phải nói chuyện gì, chỉ nói một số chuyện hắn biết, ví dụ như phân tích hình thức hai đội ngũ hiện tại, phân tích lực chiến bên ta bên địch gì gì đó.
Uyên cảm thấy mình vẫn là bạn thân nhất và đồng bạn tốt nhất bên người A Lam như trước, bởi vậy hắn không tự giác mà đặt lập trường của mình về phía A Lam, hắn nhớ lại cảnh tượng mình và người bạn này kề vai sát cánh chiến đấu, tuy rằng lúc ấy bọn họ thực vô tri ngu xuẩn.
Lại đều kiên cường như vậy.
A Lam bị hắn cầm ngón tay cũng không trả lời, nhưng Uyên nhận thấy hắn không tự chủ mà cong ngón tay, nắm chặt tay nhỏ của Uyên. Đây là một động tác vô thức, có lẽ ngay cả bản thân A Lam cũng không nhận ra.
Thế nhưng Uyên chú ý thấy, không biết thế nào, hắn đột nhiên có chút vui vẻ, so với biểu tình sợ hãi cảnh giác của A Lam vừa rồi, hắn càng thích ôn nhu đối phương lơ đãng biểu lộ ra lúc này.
Tình cảm giữa bọn họ tuyệt đối không phải tình yêu, nhưng Uyên vẫn cảm thấy tình cảm này trân quý tương đương vậy.
Bởi vì cảm nhận được sự trân quý này, những tình cảm trong lòng Uyên không nhịn được mà dậy sóng, hắn cầm lòng không được mà nhớ lại chuyện cũ của mình và Phong Vũ Lam, cuối cùng hắn móc ra một vật từ trong túi.
Đó là một cái khuyên tai.
Bởi vì Uyên nghĩ tới, mình còn phải trở lại mật thất trừng phạt, nhưng định vị mật thất trừng phạt là một vấn đề rất khó khăn, bây giờ A Lam vừa lúc ở đây, dù sao đều phải tiến vào mật thất trừng phạt, không bằng bây giờ đặt vật định vị lên người A Lam luôn.
Như vậy đuổi theo cũng rất dễ dàng... Hơn nữa Uyên có mục đích, hắn muốn lợi dụng "đoàn tàu vô hạn luân hồi" để làm một việc quan trọng. Chuyện này liên quan trực tiếp đến việc hắn có thể thành công cướp đi "khóa" bị ý chí mật thất giấu đi hay không, chỉ cần cướp được khóa kia, Uyên liền thành công một nửa.
Sau đó Uyên chỉ cần đưa đội viên mình vào đấu trường Tu La để tránh sự đuổi giết của mật thất là được, dù sao mật thất sẽ không động thủ với Uyên, nhưng những người khác thì chưa chắc, hơn nữa bọn họ tới đó, cũng có thể rèn luyện một phen ở đấu trường Tu La.
Nghĩ tới liền làm, Uyên móc ra đạo cụ hắn tự chế tạo, tự chế tạo đạo cụ là kỹ năng người chơi lợi dụng vũ khí mình để thực hiện, trong bất luận mật thất nào... Vô luận là mật thất trừng phạt hay mật thất khác, đều không bị ý chí mật thất tịch thu hay tiêu hủy, sự tồn tại của nó là mấu chốt thắng lợi.
Uyên cầm khuyên tại, nhịn không được nói với A Lam: "Tôi nhớ rõ cậu có xỏ lỗ tai... Lúc còn trung học, cậu thấy những sao nam đó rất có khí chất, cảm thấy tạo hình của bọn họ rất đẹp trai, vì thế cũng tự mình thử một cái."
Chỉ là sau khi xỏ lỗ tai liền tru tréo kêu đau suốt một tuần, mỗi ngày đều quỷ khóc sói gào bên tai tớ cầu an ủi.
Uyên nhớ tới liền cảm thấy buồn cười, chỉ là sau khi nói xong, hắn đột nhiên nhận ra mình vừa nói chuyện thân phận hiện tại không thể biết được, vì thế khi hắn ngẩng đầu nhìn Phong Vũ Lam, liền thấy A Lam dùng ánh mắt không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu... chẳng lẽ..."
Uyên hoảng hốt trong lòng, nhịn không được cắt lời A Lam, hắn bay lên đeo hộ khuyên tai cho A Lam, vẫn tốt, tuy nhiều năm không đeo khuyên nhưng lỗ vẫn chưa tịt. (tôi k đeo nửa ngày đã tịt r)
"Đừng đoán mò, cũng đừng nói cậu biết, quên tôi đi." Uyên nói, hắn định một lần nữa thôi miên người này, lại căn bản không phát hiện thôi miên của mình không có tác dụng, hắn chỉ khổ sở cúi đầu, khẩn trương xoay chuyển cán dù.
Hắn nói, "Trận đoàn chiến này các cậu phải thua, trong vận mệnh đã định một kiếp như vậy."
Đáng tiếc, cho dù hiện tại Uyên không thể không tuân theo vận mệnh, hắn cũng chưa từng quên, mình thời thời khắc khắc đều muốn phản kháng.
____________
Để đại từ nhân xưng của La Giản – Uyên là cậu – hắn nhé. Còn A Lam tui đã định để là cậu rồi, nhg quên bà mất:))) lỡ viết là hắn rồi nên h cũng ngại sửa.
Kẻ truy sát Hình Viêm, hiện tại đã chính thức đứng về phe đám người Đoạn Ly, hơn nữa, giờ khắc này, hắn đang giao chiến cùng nhân vật cốt truyện trong mộ thần. Hắn bị La Giản quá khứ sai sử, hơn nữa cũng chủ động mà đánh nhau với nhân vật cốt truyện.
Làm kẻ truy sát, Hình Viêm có thuộc tính cơ bản "không thể bị bất kỳ thứ gì ngoài người chơi phá hủy", cho nên thân là nhân vật cốt truyện, "thần minh" tuyệt đối không có khả năng đánh bại kẻ truy sát, bọn họ đánh tới một nửa, nhân vật cốt truyện liền cố không nổi, liền cơ trí kéo dãn khoảng cách với Hình Viêm.
Giờ phút này, Hình Viêm đã trở thành kẻ truy sát tàn khốc lại máu lạnh trong trí nhớ của Uyên.
Trong mấy năm Uyên đuổi giết và rèn luyện cùng tên hề, bọn họ luôn gia nhập những đội ngũ khác nhau, nhưng Uyên không có ý định trở lại Quỷ Ảnh đội, khi hắn tách khỏi Hình Viêm ở phi thuyền di tích vũ trụ kia, hắn đã thật lâu không gặp lại người này.
Sau đó, Uyên chỉ nghe được tin tức về Quỷ Ảnh đội từ miệng những người chơi khác, bọn họ đều nói, Quỷ Ảnh đội ngày càng trở nên mạnh mẽ, nhưng tỉ lệ tử vong cũng rất cao, thành viên Quỷ Ảnh đội gần như thay đổi một đám rồi lại một đám, ngoại trừ đội trưởng vẫn giữ nguyên, thành viên cũ trước kia, La Giản nghe nói chỉ còn Giang Lập vẫn ở lại đó.
Vương Việt và Johan không biết đã đi đâu, sau đó, Uyên cũng nghe thấy tin Đoạn Ly sắp gia nhập. Thế nhưng rất nhanh, Quỷ Ảnh đội liền bị cuốn trôi trong dòng lũ lịch sử, bọn họ tựa hồ đã thất bại ở bài kiểm tra cuối cùng, sau đó, Uyên không còn nghe được tin tức về Quỷ Ảnh đội nữa.
Uyên phát hiện khi mình một lần nữa đi qua mật thất nơi chôn cốt này, liền nghĩ tới mình có lẽ sẽ gặp lại Hình Viêm, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như vậy, Hình Viêm cũng đã đứng trước mặt hắn.
Kia có lẽ chỉ là một bản năng, bởi vậy hiện tại Uyên không sử dụng kỹ năng "người trong suốt" của hắn với Hình Viêm, vì thế sau khi Hình Viêm đại chiến với nhân vật cốt truyện xong mà trở về từ chiến trường, cũng đi tới bên người đồng bạn mình, liền tự nhiên mà chú ý tới đứa nhỏ đang đứng bên người Phong Vũ Lam.
Một sắc đỏ tươi đẹp.
Hình Viêm chú ý tới đứa nhỏ kia, một đứa nhỏ cầm một cây dù màu đỏ thẫm, cây dù này khiến hắn cảm thấy thập phần quen thuộc, giống như ở đâu đó rất lâu rất lâu trước kia hắn đã từng thấy qua, màu sắc đại diện cho máu và tử vong, mà màu sắc này cũng khiến ngực Hình Viêm đau khổ không thể tả được.
Tựa hồ rất lâu về trước, hắn cũng đã từng cảm nhận sự thống khổ này, tràn ngập linh hồn hắn, khiếm hắn mờ mịt mê mang.
Lực chú ý của Hình Viêm gần như bị đứa nhỏ kia hấp dẫn toàn bộ, ánh mắt không chút che giấu mà nhìn Uyên chằm chằm.
Kỳ thật, đứa nhỏ kia cũng đang nhìn Hình Viêm, thậm chí còn cười với hắn.
Kẻ truy sát không thể dời mắt, hắn không chú ý tới ánh mắt La Giản đảo qua, mà đem mọi lực chú ý đều đặt lên đứa nhỏ quỷ dị, xuất hiện từ hư vô này. Đứa nhỏ kia cũng không ngạc nhiên vì ánh mắt của Hình Viêm, nụ cười của hắn càng sâu hơn, hắn thậm chí mở miệng nói với Hình Việm –––
"Xin chào, Hình Viêm, tôi thật sự rất nhớ anh."
Câu nói đó khiến Uyên đột ngột cảm thấy khổ sở, hắn thậm chí có thể hồi tưởng lại tình huống của hắn và Hình Viêm trên phi thuyền vũ trụ kia, lúc ấy, cảm tình giữa bọn họ phát sinh quá đột ngột, nhưng lại có vẻ thản nhiên như vậy.
Chỉ là lúc đó Uyên cũng không để ý tới điểm này, lúc đó hắn chỉ điên cuồng tưởng niệm người này, khi hắn vừa bò ra khỏi đấu trường Tu La, khi hắn một thân một mình chống chọi lại mật thất, hắn nhớ Hình Viêm, hắn hận Hình Viêm.
Căm hận, căm hận hắn.
Hình Viêm chú ý tới sắc mặt trắng bệch của đứa nhỏ trước mắt, rõ ràng nụ cười của đứa nhỏ này ôn hòa dị thường, ngữ khí cũng ôn nhu, nhưng Hình Viêm lại cảm thấy có chút không thoải mái, hắn cảm thấy có chỗ nào đó trong trái tim mình đang kịch liệt run rẩy, truyền theo mạch máu tới khắp nội tạng hắn, đau đến mức toàn thân hắn đều phát run.
Nhưng làm kẻ truy sát, Hình Viêm biết bản thân mình không nên có tình cảm như vậy, bề ngoài, mặt hắn vẫn không có chút cảm xúc nào, thậm chí trông rất tuyệt tình.
La Giản bên cạnh vẫn nhận ra dị trạng của kẻ truy sát, cầm lòng không nổi mà kéo kéo tay áo hắn, "...Viêm, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Kẻ truy sát rốt cuộc bị La Giản kéo hồi thần lại, hắn thu hồi ánh mắt từ trên người Uyên về, lại một lần nữa nhìn người đàn ông bên cạnh mình. La Giản là người chơi Hình Viêm nhận thức từ một mật thất nhỏ nào đó, hắn không đủ mạnh, thậm chí cũng rất bình thường, nhưng cảm giác hắn cho Hình Viêm cũng rất kỳ quái.
Tại sao trong nháy mắt đó, hắn lại cảm thấy đứa nhỏ kia và La Giản rất giống nhau.
Nhưng điểm tương đồng rốt cuộc là gì?
Kẻ truy sát vẫn cảm thấy trái tim đau đớn, nhưng loại đau đớn này lại được người đàn ông trước mặt hắn xoa dịu, kẻ truy sát nhịn không được nâng tay xoa xoa đầu La Giản, La Giản lùn hơn hắn nửa cái đầu, tóc cũng thực mềm, sờ lên rất thoải mái, ngẫu nhiên, xúc cảm này cũng khiến kẻ truy sát có ảo giác thân thuộc.
Bởi vì ảo giác mỹ diệu này, hắn mới có cảm giác thích La Giản, hết thảy mọi thứ cậu cho hắn đều quen thuộc đến vậy lại xa lạ đến thế, mỗi lần nhấm nháp, Hình Viêm đều tìm về được cảm giác này, cảm giác như hắn đã tìm lại được thứ mình đã một lần đánh rơi, lại một lần nữa ôm vào lòng... cảm giác hạnh phúc mỹ diệu.
(ồ vậy hỏi Hình Viêm yêu La Giản hay yêu Uyên trước, tôi nghĩ là, đồng thời. Sức mạnh không gian của anh quá ảo diệu, khiến thời gian của anh là một vòng tròn chứ k phải là đường thẳng như đám thường dân chúng ta. – sức mạnh không gian phải trâu thế này chứ, ai như mấy tiểu thụ èo oặt trong truyện mạt thế không?)
Vì thế Hình Viêm bắt đầu muốn bảo vệ La Giản, muốn có được cậu, muốn chiếm hữu cậu, không bao giờ muốn mất đi cậu.
Đừng lại hối hận, đừng lại mất đi, đừng lại thống khổ như vậy!
Hình Viêm đặt tay lên đầu La Giản, lại nhịn không được xoa xoa, nhưng hắn vẫn không tự giác mà quay đầu nhìn đứa nhỏ kia, chỉ là lúc này hắn lại kinh ngạc phát hiện, đứa nhỏ thần bí khó lường kia đã biến mất, giống như hắn chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng mà hắn quả thực vừa xuất hiện, Hình Viêm nhíu mày trong lòng, cho dù sắc mặt hắn không hề có chuyển biến gì.
Đại khái bởi vì đứa nhỏ kia biến mất, Hình Viêm cảm thấy đau đớn không tên trong lòng đã dịu bớt đi.
Lúc này, chỉ có Phong Vũ Lam chú ý tới sự khác thường của kẻ truy sát, bởi vậy, Phong Vũ Lam cũng nhìn Hình Viêm không chớp mắt, A Lam hiểu, ngay vừa rồi, kẻ truy sát này cũng giống hắn, cũng nhận ra trong đội ngũ nhiều thêm một người! Nhưng thực đáng tiếc, kẻ truy sát không thể nói chuyện, hắn không thể báo cho đội viên bọn họ, trong đội ngũ nhiều thêm một nhân vật nguy hiểm!
Trong lòng A Lam có chút hoảng, lúc trước hắn đã bị đứa nhỏ kì quái này khống chế một lần, thủ đoạn của đối phương có tính chỉ dẫn mãnh liệt, luôn khiến A Lam không tự giác mà hành động theo mệnh lệnh của hắn, A Lam muốn phản kháng thuật thôi miên của đứa nhỏ này, nhưng mỗi khi hắn muốn mở miệng thông báo với đội viên của mình, sức mạnh kỳ quái này sẽ quấy phá trong nội tâm hắn, liều mạng ngăn cản hành động của A Lam.
Phong Vũ Lam nôn nóng dị thường, hắn cảm thấy trong lúc này, mình phảng phất như đã biến thành một kẻ truy sát, hắn không thể biểu đạt chính xác suy nghĩ của mình, vậy hắn có khác gì kẻ truy sát không thể nói chuyện đâu?
Đại khái là A Lam luôn lâm vào nôn nóng bất an, đồng thời hắn cũng thay đổi phong cách ngày xưa, trở nên thập phần trầm mặc, mọi người trong đội ngũ thảo luận rất lau, La Giản hiểu rõ hắn như vậy, chú ý tới A Lam trước sau chưa từng nói một câu, tức khắc hỏi thăm.
"A Lam, tại sao cậu lại không nói lời nào?"
Phong Vũ Lam lắc đầu, lại nhịn không được nhìn kẻ truy sát một cái, hắn biết, kỳ tích sẽ không xuất hiện, nhưng hắn vẫn muốn tìm kiếm kỳ tích, đồng thời, hắn cũng đáp lời La Giản: "Tớ không sao."
Những lời này để lại trong lòng La Giản một tia hoài nghi, thế nhưng, cậu cũng không lập tức biểu lộ sự hoài nghi ra ngoài. Cậu sau khi suy nghĩ liền quyết định dò hỏi Đoạn Ly, Đoạn Ly luôn ở cùng A Lam, có lẽ sẽ biết được chuyện gì.
Vì thế Đoạn Ly mở miệng nói, "Vừa rồi khi U linh bị thần minh tập kích, U linh là hệ viễn trình, cho nên tôi liền đi chi viện, tạm thời lưu A Lam tại chỗ, thế nhưng tôi luôn để ý tới em ý cho nên lúc đó đã phát hiện dường như có thân ảnh ai đó bên cạnh A Lam, lại còn đối thoại với A Lam một lúc, nhưng khi tôi chạy về bên người A Lam, thân ảnh người kia đã không thấy tăm hơi, A Lam cũng nói em ấy không thấy cái gì... Mặc kệ tôi hỏi thế nào, em ấy đều phủ nhận đã từng có một người như vậy đứng bên cạnh mình."
(ở đây tgia viết là u linh đánh nhau với đám quái, nhg tui nhớ là đoạn này thần minh ép sát vào mặt u linh nên đã sửa lại câu chữ một chút)
Sau khi Đoạn Ly nói ra những lời này, lại đơn giản biểu đạt suy nghĩ của mình một chút, hắn nói hắn cảm thấy trong đội ngũ kẻ địch có thể có một người có khả năng khống chế nhân tâm, bởi vì Đoạn Ly chắc chắn A Lam tuyệt đối sẽ không lừa dối hắn, lại nói, bọn họ hiện tại đang ở trong cùng một đội, cho dù có quan hệ tới ích lợi, A Lam cũng không cần nói dối.
Nếu A Lam không nói dối, mà Đoạn Ly xác định mình không nhìn nhầm.
Đoạn Ly liền cho rằng bên trong kẻ địch khẳng định có người tiếp cận A Lam, hơn nữa đã nói chuyện với hắn, nhưng sau khi người này thần bí biến mất, A Lam đã bị xóa mất đoạn ký ức này, thủ pháp khống chế ký ức này, nhất định phải có vũ khí tương quan đến phương diện khống chế nhân tâm.
Sau khi Đoạn Ly nói ra phán đoán của mình, đứa nhỏ luôn "ẩn thân" bên cạnh Phong Vũ Lam cũng không cầm lòng được mà gật gật đầu, Đoạn Ly quả là có năng lực phân tích tốt, đương nhiên, bản thân hắn là người có thiên phú, nếu cho hắn nhiều thời gian hơn, hắn hẳn có thể tới độ cao càng cao hơn.
Mấy người trong đội ngũ tuy thương nghị rất lâu, nhưng cuối cùng lại không nhận được kết quả chính xác, vì thế bọn họ liền xác định bước kế hoạch tiếp theo, kẻ truy sát và La Giản sẽ lưu lại tiếp tục đối phó nhân vật cốt truyện "thần minh" kia, mà những người khác sẽ đuổi theo đội ngũ kẻ địch.
Uyên không ở lại cùng La Giản và kẻ truy sát, mà tiếp tục theo A Lam rời đi.
Uyên đương nhiên biết chỗ La Giản và kẻ truy sát sẽ tuyệt đối không xuất hiện nguy hiểm gì, hắn rất yên tâm, hắn thậm chí tại giờ khắc này còn cảm thấy mình càng tưởng niệm bạn thân nhất của mình nhiều hơn, hắn muốn lưu lại bên người A Lam, đây là người bạn luôn ủng hộ hắn, hắn vĩnh viễn đều biết, chỉ có người bạn này, sẽ tuyệt đối không phản bội hắn.
Cho nên Uyên nện bước nhỏ chạy theo A Lam, hắn chần chờ một lát, vẫn nhịn không được mà vươn bàn tay nhỏ bắt lấy ngón tay A Lam. Uyên tại lúc này đột ngột nhớ tới lần gặp mặt với tiểu A Lam trước kia, lúc ấy tiểu A Lam đã biểu hiện ra lực cảm ứng phi phàm... Thậm chí có thể nói, lực cảm ứng của hắn lúc bé còn nhạy bén hơn bây giờ một chút.
Bởi vì tuổi nhỏ ngây thơ, chưa bị thế tục ô nhiễm, cho nên A Lam có được sức mạnh kia, sức mạnh kia thuần túy nhất vào giai đoạn đó.
Uyên nhịn không được mà trò chuyện với A Lam, hắn không biết mình phải nói chuyện gì, chỉ nói một số chuyện hắn biết, ví dụ như phân tích hình thức hai đội ngũ hiện tại, phân tích lực chiến bên ta bên địch gì gì đó.
Uyên cảm thấy mình vẫn là bạn thân nhất và đồng bạn tốt nhất bên người A Lam như trước, bởi vậy hắn không tự giác mà đặt lập trường của mình về phía A Lam, hắn nhớ lại cảnh tượng mình và người bạn này kề vai sát cánh chiến đấu, tuy rằng lúc ấy bọn họ thực vô tri ngu xuẩn.
Lại đều kiên cường như vậy.
A Lam bị hắn cầm ngón tay cũng không trả lời, nhưng Uyên nhận thấy hắn không tự chủ mà cong ngón tay, nắm chặt tay nhỏ của Uyên. Đây là một động tác vô thức, có lẽ ngay cả bản thân A Lam cũng không nhận ra.
Thế nhưng Uyên chú ý thấy, không biết thế nào, hắn đột nhiên có chút vui vẻ, so với biểu tình sợ hãi cảnh giác của A Lam vừa rồi, hắn càng thích ôn nhu đối phương lơ đãng biểu lộ ra lúc này.
Tình cảm giữa bọn họ tuyệt đối không phải tình yêu, nhưng Uyên vẫn cảm thấy tình cảm này trân quý tương đương vậy.
Bởi vì cảm nhận được sự trân quý này, những tình cảm trong lòng Uyên không nhịn được mà dậy sóng, hắn cầm lòng không được mà nhớ lại chuyện cũ của mình và Phong Vũ Lam, cuối cùng hắn móc ra một vật từ trong túi.
Đó là một cái khuyên tai.
Bởi vì Uyên nghĩ tới, mình còn phải trở lại mật thất trừng phạt, nhưng định vị mật thất trừng phạt là một vấn đề rất khó khăn, bây giờ A Lam vừa lúc ở đây, dù sao đều phải tiến vào mật thất trừng phạt, không bằng bây giờ đặt vật định vị lên người A Lam luôn.
Như vậy đuổi theo cũng rất dễ dàng... Hơn nữa Uyên có mục đích, hắn muốn lợi dụng "đoàn tàu vô hạn luân hồi" để làm một việc quan trọng. Chuyện này liên quan trực tiếp đến việc hắn có thể thành công cướp đi "khóa" bị ý chí mật thất giấu đi hay không, chỉ cần cướp được khóa kia, Uyên liền thành công một nửa.
Sau đó Uyên chỉ cần đưa đội viên mình vào đấu trường Tu La để tránh sự đuổi giết của mật thất là được, dù sao mật thất sẽ không động thủ với Uyên, nhưng những người khác thì chưa chắc, hơn nữa bọn họ tới đó, cũng có thể rèn luyện một phen ở đấu trường Tu La.
Nghĩ tới liền làm, Uyên móc ra đạo cụ hắn tự chế tạo, tự chế tạo đạo cụ là kỹ năng người chơi lợi dụng vũ khí mình để thực hiện, trong bất luận mật thất nào... Vô luận là mật thất trừng phạt hay mật thất khác, đều không bị ý chí mật thất tịch thu hay tiêu hủy, sự tồn tại của nó là mấu chốt thắng lợi.
Uyên cầm khuyên tại, nhịn không được nói với A Lam: "Tôi nhớ rõ cậu có xỏ lỗ tai... Lúc còn trung học, cậu thấy những sao nam đó rất có khí chất, cảm thấy tạo hình của bọn họ rất đẹp trai, vì thế cũng tự mình thử một cái."
Chỉ là sau khi xỏ lỗ tai liền tru tréo kêu đau suốt một tuần, mỗi ngày đều quỷ khóc sói gào bên tai tớ cầu an ủi.
Uyên nhớ tới liền cảm thấy buồn cười, chỉ là sau khi nói xong, hắn đột nhiên nhận ra mình vừa nói chuyện thân phận hiện tại không thể biết được, vì thế khi hắn ngẩng đầu nhìn Phong Vũ Lam, liền thấy A Lam dùng ánh mắt không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu... chẳng lẽ..."
Uyên hoảng hốt trong lòng, nhịn không được cắt lời A Lam, hắn bay lên đeo hộ khuyên tai cho A Lam, vẫn tốt, tuy nhiều năm không đeo khuyên nhưng lỗ vẫn chưa tịt. (tôi k đeo nửa ngày đã tịt r)
"Đừng đoán mò, cũng đừng nói cậu biết, quên tôi đi." Uyên nói, hắn định một lần nữa thôi miên người này, lại căn bản không phát hiện thôi miên của mình không có tác dụng, hắn chỉ khổ sở cúi đầu, khẩn trương xoay chuyển cán dù.
Hắn nói, "Trận đoàn chiến này các cậu phải thua, trong vận mệnh đã định một kiếp như vậy."
Đáng tiếc, cho dù hiện tại Uyên không thể không tuân theo vận mệnh, hắn cũng chưa từng quên, mình thời thời khắc khắc đều muốn phản kháng.
____________
Để đại từ nhân xưng của La Giản – Uyên là cậu – hắn nhé. Còn A Lam tui đã định để là cậu rồi, nhg quên bà mất:))) lỡ viết là hắn rồi nên h cũng ngại sửa.
Bình luận truyện