Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 188



Những lời nói của A Lam khiến nội tâm Uyên xúc động, hắn cảm thấy A Lam có ý ám chỉ, liền nhịn không được mỉm cười trong lòng, hắn luôn biết Phong Vũ Lam là một người dịu dàng, chỉ là hắn chưa từng nghĩ A Lam có thể dịu dàng đến vậy.

"Được rồi, nhưng kể cả cậu có quyết tâm thế nào, cũng không thể ngăn cản tôi."

A Lam liền nói: "Tôi không cần ngăn cản cậu."

Lời đã nói tới nước này, kỳ thật đã rất rõ ràng, Uyên cảm thấy bản thân không cần ngụy trang gì nữa, cho nên hắn gọn gàng dứt khoát hỏi: "Cậu nhận ra tớ sao?"

A Lam trả lời, "Cậu rất dễ nhận ra, tuy rằng sự thật này quả thật khó tin, cậu đến tột cùng tại sao lại biến thành bộ dáng này, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Uyên vẫn chưa trả lời câu hỏi của A Lam, hắn xảo diệu lợi dụng ưu thế thân thể mình, nâng ní mắt ngập nước nhìn A Lam chăm chú: "Cậu sẽ giúp tớ, đúng không?"

A Lam có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Đừng giả vờ đáng yêu, được rồi, tuy rằng tớ không biết nguyên nhân, nhưng tớ quả thật sẽ giúp cậu."

Uyên không khỏi lo lắng, A Lam dịu dàng như vậy khiến hắn cảm động, nhưng phần dịu dàng này có thể quá không đáng hay không, "Cậu giúp tớ, chẳng khác nào phản bội đội mình, phản bội đồng bạn mình."

"Cậu không phải đồng bạn tớ sao?" A Lam không chớp mắt nhìn Uyên.

Uyên lập tức thừa nhận, rồi lại có chút ảo não, "Tớ đương nhiên là đồng bạn cậu... nhưng hiện tại không phải."

Những lời này của Uyên khiến A Lam có chút tức giận, tức giận trong đáy lòng hắn như bọt nước đang sôi, nổi lên mặt nước, bang một tiếng liền vỡ vụn, cho dù một bọt nước là tồn tại nhỏ bé thế nào, nhưng nhiều cộng dồn lại, không ngừng nổi lên, khiến nội tâm Phong Vũ Lam cuồn cuộn sóng lớn.

Bởi vậy A Lam chất vấn đứa nhỏ kia, sắc mặt hắn cứng đờ, nhưng ngữ khí lại tràn ngập giận dữ, hắn nói: "Tại sao lại không phải? Trong lòng cậu, ý nghĩa của đồng bạn là cái dạng gì? Rời khỏi đội ngũ liền trở thành người xa lạ, mang lên mặt nạ liền giả bộ không quen biết tớ? Hay là, coi tớ như thú bông mà chỉ huy tới chỉ huy đi, đây là định nghĩa đồng bạn trong lòng cậu sao!?"

Phong Vũ Lam rốt cuộc vẫn nổi giận, mặc kệ hiện tại Uyên có nỗi khổ gì, hắn cũng không thể tin được đối phương có thể to gan trắng trợn lợi dụng mình như vậy, thậm chí còn sử dụng kỹ năng khống chế hắn. Hành động này khiến lòng người lạnh lẽo, đặc biệt là dưới tình huống A Lam đã biết được thân phận hắn.

Uyên có chút yếu thế, co rúm lại bay bay về phía sau, sợ chọc A Lam càng thêm tức giận, hiện tại hắn rất ít khi có hành động nhượng bộ như vậy, nhưng đứng trước mặt bạn thân ngày xưa, Uyên vẫn không khỏi lộ ra một mặt mềm yếu, hắn gần như co thành một nắm, cố ý làm vóc dáng mình càng nhỏ hơn một chút.

Hắn dạ thưa, nói, "Thực xin lỗi, tớ vốn dĩ không muốn làm vậy..."

Nhưng Uyên cũng biết mình phải làm vậy, ý chí mật thất yêu cầu hắn đánh bại đội ngũ này, đạt được thắng lợi, bắt hắn dùng phương thức đối đãi kẻ địch để đối đãi đồng bạn ngày xưa của hắn, cho nên hắn phải làm vậy, cho nên hắn nhất quyết không thể lưu lại bất luận sơ hở nào, quyết không thể để kẻ địch nắm được nhược điểm, đúng vậy... hắn phải khiến mật thất cảm thấy vừa lòng.

"Tớ không thể... để hắn phát hiện..."

Uyên lắc đầu, hắn không thể nói, cũng không biết nên mở miệng nói thế nào, những từ ngữ không thể hiểu được của hắn khiến Phong Vũ Lam kinh ngạc, vừa mở miệng muốn hỏi "hắn" trong lời Uyên là có ý gì, thì La Giản và kẻ truy sát bên kia đã sớm phát hiện động tĩnh của bọn họ, vì thế Uyên vung tay lên, khiến bản thân lần thứ hai tiến vào trạng thái ẩn thân.

"A Lam, tại sao cậu lại ở đây?" La Giản bên này đã chú ý tới Phong Vũ Lam đột ngột xuất hiện, La Giản lập tức khẩn trương chui khỏi lồng ngực kẻ truy sát, sau đó cậu mới phát hiện A Lam quả thực giống như xuất hiện từ hư vô vậy, bởi vì lúc trước, cậu hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở thuộc về A Lam.

Thế nhưng La Giản không cảm thụ được, kẻ truy sát bên người hắn như đang suy tư gì mà nhìn chằm chằm Phong Vũ Lam, kẻ truy sát cảm thấy, trong không khí dường như còn có thân nhiệt một người khác, thân nhiệt kia ấm áp dị thường.

A Lam vẫn còn đang chìm vào những lời Uyên vừa nói, hắn đoán Uyên đang phải đối mặt một việc rất khó giải quyết, khó giải quyết đến mức khiến Uyên mạnh mẽ đến vậy mà phải lộ ra biểu tình khẩn trương này, hắn cẩn thận hành động, đi mỗi bước đều phải suy tính, suy nghĩ kỹ rồi mới làm.

Nhưng thứ kia đến tột cùng là cái gì? Có thể khiến Uyên cảm thấy khẩn trương, có thể khiến hắn lộ ra biểu tình như vậy.

Đại khái là A Lam vẫn luôn rơi vào cõi thần tiên, La Giản bên này không thể không lên tiếng phá vỡ trạng thái mơ màng của hắn, A Lam rốt cuộc bị La Giản kéo hồi thần lại, vì thế liền ngẩng đầu nhìn La Giản, A Lam kinh ngạc phát hiện, hắn dường như đã nhìn thấy bóng dáng ai đó từ La Giản hiện tại, La Giản đứng ngay đó, ở địa phương hắn có thể với tay tới.

La Giản cảm nhận được ánh mắt như vậy của A Lam, thời điểm hắn nhìn mình, phảng phất như đang nhìn nơi nào đó xa xôi không thể với tới, xa xôi tới mức không thể chạm đến...

La Giản muốn mở miệng hỏi A Lam, cậu muốn hỏi hắn: Cậu đang nhìn cái gì vậy?

Nhưng A Lam cắt ngang khi La Giản đang định mở miệng, A Lam nói, "Mấy kẻ địch đã chạy, Đoạn Ly bọn họ bị hai kẻ truy sát ngăn cản, cho nên tớ đến xem các cậu trước, thế nào, "thần minh" kia có nói cho các cậu cửa ra ở đâu không?"

La Giản tiếc nuối lắc đầu, ngó nhìn kẻ truy sát một cái, "Không có, kẻ truy sát giết hắn mất rồi."

"Đã chết, vậy thật phiền." A Lam buồn rầu nhíu mày, sau đó lại nói với La Giản, "Cậu không lấy được manh mối gì khác trên người hắn sao?"

La Giản dừng một chút, duỗi tay móc khối ngọc bội từ trong túi mình ra, "Tớ lấy được cái này, lúc trước cũng lấy được nửa khối ngọc bội ở mộ quỷ, thế nhưng kỳ quái chính là, hai khối này hẳn là một đôi, nhưng lại thế nào cũng không ghép được."

A Lam thoáng nheo mắt, hắn hơi cảm nhận được áp lực trên vai, khiến A Lam biết Uyên đang đặt tay nhỏ lên vai mình, sau đó Uyên tới gần lỗ tai A Lam, thấp giọng nói: "Khối màu đậm hơn... lấy lại đây."

Nháy mắt kia, A Lam cảm thấy ngón tay mình đều đang phát run.

Làm như vậy là đúng sao? Hay là dừng tay? Ta có phải đang làm sai hay không? Ta có nên dừng lại hay không, đúng vậy... Ta hẳn nên dừng lại, mặc kệ thế nào, mặc kệ Uyên là ai, ta đều không nên phản bội đội ngũ hiện tại của mình, không phải sao?

Uyên vẫn im lặng không nói, chỉ là ngón tay đặt trên vai Phong Vũ Lam thoáng dùng sức một chút, A Lam cảm thấy dường như đứa nhỏ này đang gác đầu lên vai hắn, toàn bộ thân thể đều ghé vào lưng hắn.

Ma xui quỷ khiến, A Lam chỉ vào khối màu đậm, hỏi La Giản, "Cái này, là nhặt được trên người thần minh sao?"

La Giản trả lời đúng, đồng thời nheo mắt, nhạy bén cảm nhận được trạng thái bất thường của A Lam, A Lam tựa hồ đang thất thần, nhưng lại đồng thời hỏi một số câu rất mấu chốt, hơn nữa... khi La Giản lấy ra hai khối ngọc bội cũng không nói rõ khối nào là của "thần minh", khối nào là của "quỷ".

Nhưng Phong Vũ Lam cũng dễ dàng nhìn ra được.

Có phải có chỗ nào có vấn đề hay không?

La Giản không kịp suy nghĩ thêm, A Lam bên kia lại dùng ánh mắt đen như mực nhìn La Giản không chớp mắt, hơn nữa còn thấp giọng nói, "Có thể cho tớ nhìn xem không?"

La Giản cảm thấy tim mình lệch một nhịp.

La Giản cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Phong Vũ Lam, là tín nhiệm nguyên thủy xuất phát từ sâu thẳm trong nội tâm.

Ba người không nói lời nào, im lặng cả buổi, La Giản cầm khối ngọc bội trong tay nhìn một lát, rốt cuộc cũng nhịn không được, liền mở miệng, "A Lam, tớ muốn hỏi cậu một câu."

La Giản cảm thấy, có một số việc đã thay đổi, trong tình huống hắn không biết, hơn nữa, thay đổi này thực kinh người, là rung chuyển, có thể hoàn toàn viết lại vận mệnh của mọi người.

"Chúng ta là đồng bạn sao?" La Giản hỏi Phong Vũ Lam như vậy.

Phong Vũ Lam dại ra một chút, đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi mình cũng hỏi Uyên câu tương tự, hắn nhịn không được cười rộ lên, trả lời: "Chúng ta đương nhiên là đồng bạn."

La Giản liền tin hắn, bởi vì tin tưởng, cho nên cậu đưa ngọc bội trong tay cho Phong Vũ Lam, A Lam cầm khối nửa ngọc bội trong tay, thần sắc có chút phức tạp, hắn vẫn còn do dự, vẫn hoài nghi mọi quyết định mình đưa ra, nhưng hắn càng nguyện ý tin tưởng bạn mình hơn, giống như La Giản tin tưởng hắn vậy.

"Cậu hoàn toàn có thể lựa chọn không tin tớ." Uyên đã nhìn ra hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của A Lam, hắn bắt đầu tìm cho A Lam một lý do để hắn an tâm, hắn nói, "Đem trách nghiệm cho tớ, nói với bọn họ là tớ khống chế cậu, mà sự thật cũng là như vậy."

Nhưng nó khác, bị động và chủ động, đó là một đường ranh giới rõ ràng.

A Lam lại một lần nữa nhìn thoáng qua Uyên bên người, hắn cảm thấy mình đã nhìn thấu nơi sâu nhất trong nội tâm đứa nhỏ này, bởi vì bản thân A Lam có sức mạnh linh hồn, hắn có thể nhìn thấu linh hồn đứa nhỏ này, hắn đã biết được rõ ràng mọi chuyện.

Vậy ta còn do dự cái gì?

Uyên tựa hồ đã nhận ra quyết tâm của Phong Vũ Lam, hắn ấn hai tay mình trên vai A Lam, hơn nữa giải trừ kỹ năng người trong suốt, khiến bản thân mình bại lộ dưới ánh mắt mọi người. Vì thế, La Giản và kẻ truy sát bên kia liền thấy bên cạnh A Lam có một đứa nhỏ xuất hiện từ hư vô.

Kỳ thật cũng không thể gọi là xuất hiện từ hư vô, thực ra, cảm giác này giống như, lúc trước kỳ thật đã nhìn thấy, nhưng lại không thể hiểu được mà xem nhẹ, nhưng trong nháy mắt này lại đột ngột cảm giác được sự bắt mắt, khiến người không tự chủ được mà đều đặt ánh mắt lên người đứa nhỏ.

Sau đó, đứa nhỏ kia liền trắng trợn duỗi tay cầm đi khối ngọc bội trong tay Phong Vũ Lam.

Kiêu ngạo làm càn, trực tiếp duỗi tay cầm đi, tốc độ nhanh đến mức khiến A Lam kinh ngạc, thời điểm hắn lấy ngọc bội đi còn cọ cọ bên người A Lam một cái. Sau đó kẻ truy sát là người đầu tiên phản ứng, hắn duỗi tay muốn bắt tiểu ác ma này, nhưng đứa nhỏ cũng linh hoạt nhảy về phía sau, lui về một khoảng cách lớn.

Bởi vì vật bị đoạt đi rồi, mọi người đều muốn cướp ngọc bội về, Hình Viêm một kích không thành, La Giản liền rút vũ khí ra đuổi theo, lao về phía Uyên.

Lưỡi đao của La Giản là ẩn hình, đó là vũ khí trong trạng thái "chưa giải phong ấn", nhưng cũng đã bước đầu có được một số tính năng đặc thù, ví dụ như ẩn hình. Cây đao này kì thật cũng không phải ẩn hình chân chính, đó chỉ là một kỹ năng giống Uyên, khiến mọi sinh vật khi nhìn thấy cây đao này liền theo bản năng mà xem nhẹ nó.

Thế nhưng, loại vũ khí này không có tác dụng gì với Uyên.

Mọi người xung quanh đều sẽ xem nhẹ vũ khí, chỉ có chủ nhân vĩnh viễn sẽ không.

Bởi vậy khi La Giản rút đao chém về phía này, Uyên vươn ngón tay, kẹp lấy lưỡi đao hơi mỏng kia.

Sức mạnh này, quả thực yếu đến đáng sợ.

"Cậu hiện tại... hóa ra là nhỏ yếu như vậy sao?" Uyên một tay cầm dù đỏ, theo bản năng mà che khuất khuôn mặt mình, hắn quét mắt nhìn lưỡi dao ẩn hình của La Giản, thế nhưng cảm thấy bi ai cùng thất vọng.

Quá yếu ớt! Ta như vậy, ta như vậy sao có thể có được sức mạnh cứu vớt người khác?

______________

Tôi thấy anh Giản còn phản ứng nhẹ chán, mn ai nhìn thấy bản thân mình ngày xưa mà chả ghét. Xem mấy vid ảnh ọt ngày xưa í, vừa xấu hổ vừa ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện